Xuyên Thành Nữ Alpha Lúc Sau

Chương 32




Giang Nguyệt không biết làm cách nào để lấy lại bình tĩnh và tỉnh táo, có lẽ cô đã làm tiếp nhận giá trị cực hạn sau khi vượt quá giới hạn mà cô có thể chịu đựng trong lòng.

Nôn cũng đều nôn rồi, cũng không thể nuốt lại được phải không?

Bây giờ, nội tâm của cô như có mườ vạn đầu thảo nê mã vừa đi vừa chạy.

Tuy nhiên, lại không thể không ép buộc mình phải bình tĩnh và lý trí.

Hai con mắt ở trong túi quần cẩn thận di chuyển trong túi quần, cho dù cách mấy lớp vải, Giang Nguyệt vẫn có thể nghĩ tới loại xúc cảm sờ sờ trơn nhẵn.

Cô nghiến răng và nâng lòng bàn tay lên, với tất cả sức mạnh của mình, cô xoay người về phía hai thứ đang xoắn xuýt trong túi quần.

Ba!

Một cái tát vang dội rơi xuống, hai con mắt tội nghiệp trong túi quần đen kịt bị vỗ thành hai cái bánh tròn nhỏ, đồng tử trắng xóa tan thành vòng xoáy nhang muỗi.

Nếu đặt một thanh giấy nhỏ trên chúng có thể tạo ra một chiếc kẹo mut cos hoàn hảo.

Một lúc sau, thấy núi Vô Cực kinh hãi không có rơi xuống lần nữa, hai con mắt hình bánh bao mới dám cẩn thận vặn lại, lại biến thành hai con mắt tròn xoe.

Lần này, hai mắt không dám động đậy, ôm chặt lấy nhau, thu mình trong góc túi quần một cách thận trọng, lặng lẽ như một con gà con.

Vẻ mặt u ám của Giang Nguyệt có khả năng giết người, với chiếc rọ mõm màu bạc trên mặt, trông giống như một kẻ sát nhân.

Mặc dù đẹp trai nhưng có vẻ không phải là người tốt, Omega trên đường kinh hãi né tránh, nhìn chằm chằm vào nữ Alpha chân dài, phong trần bước đi với đôi mắt mở to và ẩm ướt.

"Con chó Alpha đẹp trai dữ tợn đó!"

"Vẫn cần thiết phải đeo rọ mõm cho những con chó Alpha, ít nhất chúng sẽ không cắn người khi chúng chạy lung tung."

"Cô ấy dường như đã đi ra từ hướng của lều hoa."

"Ừ, bởi vì bọn họ chỉ có thể uống dung dịch dinh dưỡng, cho nên gần đây luôn có Alpha tới vườn ăn quả anh đào nhỏ hay gì đó."

"Họ đến đây để ăn anh đào hay để xem Omega?"

"Hahaha, cả hai."

Hai nữ Omega bước vào nhà kính nói chuyện cười nói, đi tới chỗ Giang Nguyệt ăn dâu tây lúc trước.

"A, tại sao cái bảng viết này lại rơi xuống?"

Máy tính bảng rất nặng, và phải mất hai Omega để nâng nó lên.

Hai nữ Omega nâng bảng viết của họ lên và đặt chúng đúng hướng. Trên bảng kim loại đen, họ viết một dòng ký tự lớn sáng bóng bằng bút kim loại huỳnh quang màu cam—

Sinh viên nông nghiệp thí nghiệm cây non, vui lòng không hái.

Hai Omega nhìn lên.

"Chờ đã, dâu nhỏ của tôi đâu?"

"Tất cả dâu nhỏ của tôi đâu?"

Một sự kiện lớn đã xảy ra trong trường cao đẳng nông nghiệp của học viện quân sự.

Chuyên ngành kỹ thuật và khoa học thực phẩm đang nghiên cứu "Dinh dưỡng trồng trọt không cần đất". Giáo sư của chuyên ngành này yêu cầu sinh viên thành lập nhóm để kết hợp các dung dịch dinh dưỡng để trồng dâu tây và cho điểm bài tập theo sự phát triển của dâu tây.

Sau một tháng, dâu tây nhỏ của mọi người đang phát triển rất tốt, và kết quả có thể được kiểm tra sau hai tuần.

Kết quả là một Alpha đã ăn tất cả những cây con thí nghiệm do sinh viên khoa thực phẩm (chuyên ngành kỹ thuật và khoa học thực phẩm) trồng.

Không một cây nào còn sót lại!

Toàn bộ chuyên ngành khoa học thực phẩm không thể giao bài tập về nhà!

Giang Nguyệt đã không nhận ra cho đến sáng hôm sau rằng cô đang gặp rắc rối.

Hướng dẫn viên Phó Nham gọi cô đến văn phòng, anh ta nhìn Giang Nguyệt với vẻ mặt khó hiểu.

“Nói cho tôi biết!” Phó Nham gõ bàn, “Tại sao lại ăn bài tập của người khác?

Giang Nguyệt nhíu mày ủ rũ cúi đầu, sờ sờ cái mõm trên mặt, tức giận nói: "Bởi vì tôi phải đeo rọ mõm, quả dâu lớn không vào được."

Phó Nham vỗ bàn kêu một tiếng: "Vậy thì em liền ăn sạch cây non mà người ta đã dày công nuôi nấng sao?" Hắn càng nói càng giận, “Em thật đúng là vòi rồng quá cảnh cái gì đều không thừa, tốt xấu cũng phải để lại cho cây dâu của người ta một hai quả chứ!”

Giang Nguyệt cúi đầu càng ngày càng thấp, trầm giọng nói: "Tôi thật sự không biết là bọn họ làm bài tập, gần đấy cũng không có nhắc nhở."

Phó Nham mắng: "Em còn lý luận phải không? Em còn chưa nhìn thấy chữ trên kệ sao? Tinh thần của em là đại bàng vàng, thị lực của đại bàng mạnh cỡ nào em đều nắm chắc, đừng nói với tôi là mắt em không thấy được!"

Giang Nguyệt cắn rứt lương tâm nói: "Bởi vì hít quá nhiều mầm xanh, đầu óc choáng váng, cũng không để ý tới chữ dán trên giá."

Phó Nham vỗ bàn: "Ngụy biện!"

"Ba ngàn bản kiểm điểm, viết tay! Không thiếu một chữ!"

Tất cả các bài viết trên diễn đàn của trường quân đội ngày hôm đó đều thảo luận về vấn đề này.

Bài đăng nóng nhất màu đỏ - << Bạn Apha có thích những quả dâu tây nhỏ đến vậy không?>>

Chủ nhân là một sinh viên mới ra khỏi lớp 2. Sau giờ học, tôi cùng bạn cùng phòng đến nhà kính để gặp người thân của mình, Miao Miao con ~

Khi tôi đến kệ con Miao Miao của mình và nhìn lên, chủ nhân của sản phẩm đã xuất thần! Ôi trời ơi, dâu con của tôi đâu rồi! Tôi có thể tìm dâu tây con nóng bỏng của tôi ở đâu! Trả lại cho tôi dâu tây con của tôi!

Xin chào, các đàn nho con được trồng chuyên nghiệp khác, đàn chuối, đàn dưa và đàn mâm xôi đều đang phát triển tốt!

Chỉ có điều, đàn con dâu tây từ bộ phận thực phẩm của chúng tôi đã biến mất, tất cả chúng đều đã biến mất.

Một! Một quả! Tất cả chúng! Đều! Không! Còn!

Tôi khóc rất to, tôi rất muốn hỏi các bạn Alpha, các bạn có thích ăn dâu tây lắm không??!!!

Mọi người từ các chuyên ngành đến xem rất hào hứng và tích cực theo dõi.

Lầu 2: Hahahaha, không biết các Alpha khác có thích ăn dâu không nhưng Alpha này lại thích. Nhưng người đó là quá đáng hahahaha! Tại sao không để lại một cái duy nhất hahaha!

Lầu 3: Không phải tất cả chúng ta Alpha đều thích dâu tây nhỏ, nhưng tất cả Alpha đều thích trồng dâu tây [đầu chó]

Lầu 4: À, kết thúc rồi. Sau chú chó Alpha, chúng ta có một nhãn hiệu kỳ lạ nào khác cho Alpha của chúng ta không? [cho phép nỗi buồn] [cho phép nỗi buồn] [cho phép nỗi buồn] [cho phép nỗi buồn]

Lầu 5: Sau khi sống ở khu Tường Vi, Alpha của chúng ta đã từ bỏ quần cộc, dép xỏ ngón và áo cộc cũ, cố gắng trở nên bảnh bao và đẹp trai khi đeo rọ mõm. Tuy nhiên, tính cách mà chúng ta đã cố gắng duy trì là như thế này đã bị hủy hoại bởi một vị thần vĩ đại chỉ trong phút chốc [Con chó độc thân]

Lầu 6: Ngày nào chúng ta cũng uống dung dịch dinh dưỡng, kiểm soát ra vào của tòa nhà ký túc xá đã trở thành tám giờ, khi tôi học lớp hai tiểu học, tôi đã không có kiểm soát ra vào sớm như vậy, và khó khăn đã để lại sáu ấn tượng tốt cho Omega, và kết quả là..... [một chút mệt mỏi trong nụ cười]

Lầu 7: Lầu 6 cũng là bạn thân của bộ phận tác chiến sao? Khổ quá, 8 giờ mới được ăn một bữa tử tế thôi, bên trong miệng đều nhanh nhai một cách nhạt nhẽo, ngẫu nhiên đi nhà kính hái chút ít tanh đào quả nhỏ ăn (bản thân còn chưa được ăn dâu tây)

Lầu 8: Sinh viên chuyên ngành khoa học thực phẩm vất vả! Nắm chặt tay!

Lầu 9: Cái giá biển hiệu đó là mỗi người ngành khoa học thực phậm đều phải nhìn đến tối sầm măt mày.

Lầu 10: Một! Một miếng! Tất cả quả! Đều! Không! Còn! Tôi thực sự không thể kìm lòng khi nhìn thấy điều này, nhóm chúng tôi đã thảo luận về tỷ lệ môi trường nuôi cấy trong một tuần [khóc lớn] [khóc lớn] [khóc lớn] [khóc lớn]

-

Lầu 12: Lầu 11, cậu nghĩ nhiều quá, có bao giờ cậu nghĩ cái mõm của Alpha,,,, dâu to sẽ bị kẹt....

Lầu 13: Alpha của bộ phận chiến đấu này đang ch3t vì cười, người ta nói rằng hướng dẫn viên của bộ phận thực phẩm đã chạy đến văn phòng hướng dẫn của chúng tôi với một cái xẻng và yêu cầu anh ta giải thích.

Lầu 14: Lầu 11, bạn quá ngây thơ, theo tôi biết thì tên Alpha đã ăn hết dâu con của bạn là không có lương tâm, cô ấy là một người rất xấu. Nếu không có rọ mõm, tôi chắc chắn sẽ không có dâu tây to lớn nào của bạn được tha.

Lầu 15: Lầu 14 cộng thêm một, Alpha nữ tính tình rất xấu, dù sao tôi cũng không nói là ai, dù sao mọi người đều biết, thực chiến rất nhiều người đã bị cô ta đánh.

Lầu 16: Người đó, tính cách thật không tốt, cười lên cũng lạnh lùng thâm trầm, đôi mắt xám sương mù khó nhìn thấu, muốn làm gì thì làm, không bao giờ để ý đến quy củ, chúng tôi không thích cô ấy cho lắm.

Lầu 17: Tuy khổ nhưng sinh viên ngành ẩm thực có thể cười suốt một năm, chuyên ngành của chúng ta cũng cười hahaha, may mà không đem cây non mới mọc nhổ tận gốc mà ăn chung.

Lầu 18: Ban đầu ăn cũng không hiểu, nhưng sau khi biết là cô ấy thì tôi mới hiểu, Alpha này thật sự là đặc biệt 233333.

Lầu 19: Đúng là cô ấy rất đẹp trai và lạnh lùng, nhưng Omega không biết cô ấy đặc biệt ở điểm nào.

Lầu 20: Khi chúng tôi đi ngang qua Alpha, các Alpha khác sẽ nhìn vào mặt chúng tôi, chỉ có cô ấy nhìn xuống túi và giày của chúng tôi.

Lầu 21: Có vẻ như danh tiếng của cô ấy ở Alpha không được tốt lắm, nhưng Omega của chúng ta ở khu Tường Vi vẫn rất thích cô ấy, và không có ai là không thích cao, lãnh, soái a!

Lầu 22: Tước ăn, Omega của chúng ta đến từ khu Tường Vi rất thích cô ấy. Có lần tôi đến quán cà phê để đi ngang qua cô ấy và nghe cô ấy nói với bạn cùng phòng rằng cái túi vỏ sò của tôi rất đẹp. 233333 ~

Lầu 23: Thảo luận hợp lý, có vẻ như bạn cùng phòng Tây Bạc Vũ của cô ấy chính là cỏ của trường.

Lầu 24: Bởi vì ABO đều thích Tây Bạc Vũ, chủ yếu là bởi vì khuôn mặt khó phân biệt, quá xinh đẹp thanh tú, gia cảnh cũng rất tốt, như chúng ta đều biết, một A kém cỏi không thể thỏa mãn tưởng tượng của mọi người, Tây Bạc Vũ liền rất tốt.

Tầng 25: Đúng, đúng vậy, Giang đại soái A tuy đẹp trai như hình nộm, nhưng cũng không quá hoàn mỹ, mỗi lần nhìn thấy cô ấy là tôi lại xuất thần, cảm giác như vào trò chơi ảnh ba chiều rồi xuyên không ra ngoài, ai có thể hiểu được cảm giác về khoảng cách không phải là một chiều?

Lầu 26: Bởi vì mọi người đều hiểu rõ nên có chút tương phản.

Lầu 27: Đặt thêm một tầng nữa, nho ong nuôi bằng máy chuyên nghiệp của chúng ta không thơm sao? Tại sao cô ấy phải ăn dâu tây?

Lầu 28: Những quả anh đào do các chuyên gia kiểm tra chất lượng của chúng ta trồng không thơm sao? Tại sao cô ấy phải ăn dâu tây? Sinh viên kiểm tra chất lượng của chúng tôi không phục!

Thấy vậy, Tây Bạc Vũ quay đầu lại hỏi Giang Nguyệt: "Đúng vậy, tại sao cậu phải ăn dâu tây?"

Giang Nguyệt không thể giải thích với họ sở thích của tiên nữ đối với dâu tây.

Cô che mặt và rên lên một tiếng dài và đau đớn.

"A!!!!"

Ngoại trừ Giang Nguyệt, tất cả mọi người trong ký túc xá 2708 đều cười ngất ngưởng.

Tương Tuy thậm chí còn cười té ghế.

Khố Lý ngừng chơi game, phá lên cười trước những bài viết trên diễn đàn, vừa ôm bụng cười vừa kêu đau.

Chưa nói đến Bạch Vương và Giang Sâm, hai người họ đang cười đến run rẩy, nằm trên sàn nhà và xoa bụng.

Chỉ có Tây Bạc Vũ là vẫn còn dè dặt, nhưng làn da trắng nõn lúc này đều ửng hồng - cả người đều đang cười, cũng khẽ cúi xuống, ôm bụng hít vào từ từ.

“Các người cứ cười đi, cười đủ rồi, nếu còn có thể sống bước ra khỏi ký túc xá coi như tôi thua!” Giang Nguyệt giả bộ hung dữ.

Các bạn cùng phòng cười to hơn.

Giang Nguyệt vừa buồn vừa tức đến mức suýt làm gãy cây bút trên tay, hít sâu một hơi rồi nằm trên bàn yếu ớt viết bản kiểm điểm.

Một cô gái ngoan như cô, người được đánh giá là một trong ba học sinh giỏi hàng năm, thật sự có ngày phải viết bản kiểm điểm!

Thật sự là không hợp với cô thường ngày ở nhà!

Từ nhỏ cô đã là con ngoan, trò giỏi, mọi người nhìn thấy cô nói cô trầm tính, nhút nhát, các bạn cùng phòng còn trêu cô là con gái yếu ớt, thích đỏ mặt, mỗi lần đỏ mặt là trà vị đều rất đậm.

Giang Nguyệt sẽ không bao giờ tưởng tượng được tình huống này.

Luôn cảm thấy mọi thứ trở nên mất kiểm soát sau khi trở thành Alpha, họa phong chệch hướng ngày càng lạ hơn.

Cô che mặt vô cùng buồn bã, ngẩng đầu liếc nhìn "Chiếu cố ý thức" dày hơn một viên gạch ở góc trên bên trái bàn làm việc.

Đúng vậy, cô ấn hai con mắt đó xuống dưới "Chiếu cố ý thức", và một cây kềm nặng 15 cân đè lên đầu cuốn sách.

-

Lúc này, "Chiếu cố ý thức" hơi hơi nghiêng một góc, bên dưới phải cẩn thận nhô ra một cái râu ria trắng nõn.

Giang Nguyệt nhắm mắt lại, cởi bỏ vòng trọng lực buộc vào chân, ném lên.

Vòng trọng lực nặng 25 cân, và bộ râu trắng bị áp đảo, cuối cùng thu nhỏ lại một cách trung thực.