Editor: Băng Tâm
"Tô đại thiếu à, sao cậu lại đến đây nữa? Đây là chỗ tôi làm việc, cứ cách hai ba ngày cậu lại chạy đến đây không sợ bị người ta nói này nọ sao? Chậc chậc chậc, xem sắc mặt này của cậu chắc là tối qua ngủ không được ngon phải không?" An Ba ngồi nghiêm chỉnh bàn làm việc.
Ngẩng đầu nhìn Tô Vệ Quốc đang nằm liệt trong văn phòng của mình, đánh giá thấy vẻ mặt anh ta không được tốt.
Tô Vệ Quốc hiện tại cả người đều xuất thần, nghe giọng An Ba, ngây ngốc ngẩng đầu, một hồi lâu mới phản ứng lại An Ba nói gì.
Biểu tình trên mặt Tô Vệ Quốc đầy phức tạp, đột nhiên nhớ tới chuyện của Hướng San, lập tức ngồi thẳng người, nhìn chằm chằm An Ba hỏi: "Có phải mấy hôm trước cục cảnh sát các cậu điều tra vụ án Hướng San ở Thanh đại tự sát đúng không, xác định là ngoài ý muốn sao?"
"Ừm? Sao cậu lại quan tâm đến vụ này, nhưng đúng là tôi có biết chút chuyện, vụ này là do lão Lưu cấp dưới của tôi xử lý, kết luận là ngoài ý muốn. Thật đáng tiếc, cô ta còn trẻ thế mà, cô Hướng San này cũng là bạn cùng phòng của Thanh Chanh, sao cậu lại hỏi chuyện này? Chẳng lẽ cậu vẫn còn thích Thanh Chanh hả?"
"Biến, Tô Vệ Quốc tôi có khi nào nhai lại cỏ cũ chứ? Tôi chỉ cảm thấy kỳ quái, tại sao lại đột nhiên lại chết bất đắc kỳ tử vậy?" Tô Vệ Quốc nói.
"Lão Lưu đang điều tra cũng cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng anh ta đã loại trừ khả năng bị sát hại, có người đã chứng kiến toàn bộ vụ việc. Lúc ấy trong ký túc xá chỉ có duy nhất nạn nhân ở đấy, bạn cùng phòng đều có chứng cứ ngoại phạm, cho nên chỉ có thể kết luận là tai nạn ngoài ý muốn." An Ba cũng nhớ rõ án này chỉ mới xảy ra hôm qua.
"An Ba, cậu có tin là thế giới này có tồn tại ma quỷ không?" Tô Vệ Quốc hỏi, trong đầu nghĩ đến giấc mộng đêm qua, cánh tay nổi đầy da gà, Tô Vệ Quốc giơ tay sờ cánh tay trần của bản thân.
"Ha ha, cậu nói cái gì?" An Ba kinh ngạc nhìn về phía Tô Vệ Quốc, cười: "Trên thế giới này lấy đâu ra ma quỷ, có phải gần đây cậu xem quá nhiều phim kinh dị rồi không? Không ngờ cậu lại tin mấy chuyện quỷ thần này?"
"Không phải, An Ba, đêm qua tôi mơ thấy Hướng San......" Tô Vệ Quốc đem giấc mộng tối qua thuật lại.
An Ba nghe xong cả người ớn lạnh, đặc biệt là khi Hướng San chỉ vừa chết hôm qua, buổi tối Tô Vệ Quốc đã mơ thấy Hướng San, này mẹ nó gọi là cái quỷ gì đây?!
Nếu Tô Vệ Quốc nói mơ thấy Thanh Chanh thì An Ba có thể cười nhạo anh ta là nhớ mãi con gái người ta không quên, nhưng người đấy là Hướng San nên có chút khó hiểu.
Tô Vệ Quốc và Hướng San căn bản không thân, sao có thể vô duyên vô cớ mơ thấy một người chết?
"Tô Vệ Quốc, cậu nói tối qua mơ thấy Hướng San, sau đó sáng sớm nay đến Thanh đại mới biết là Hướng San đã chết?" An Ba thấy Tô Vệ Quốc gật đầu liền càng cảm thấy không đúng, nhìn gương mặt kia của Tô Vệ Quốc, An Ba sờ cằm, mở miệng nói: "Tô Vệ Quốc, cậu đây là dính vận đào hoa đi? Người đã chết rồi còn tìm đến cậu, người ta phải nhớ thương cậu nhiều đến nhường nào chứ?"
"Mẹ kiếp, lão tử muốn vận đào hoa này sao? Tôi thật là...... Được rồi được rồi, tôi không nói giỡn với cậu nữa, An Ba cậu có cảm thấy chuyện này có phải có chút tà môn không?" Tô Vệ Quốc hỏi.
"Là quá tà môn, nếu không cậu đi tìm đạo sư thử xem?" An Ba đột nhiên cảm thấy sai, sai: "Ai, không đúng, cậu mơ thấy ác mộng thì đến tìm tôi làm gì?"
"Cục cảnh sát các cậu 10 phần dương khí, tôi ở đây một lát, chẳng phải sẽ ngăn được âm khí nhập thể sao?" Tô Vệ Quốc cợt nhả.
"Lăn lăn lăn, dù sao tôi cũng đang rãnh, đi thôi, tôi dẫn cậu đi gặp đại sư." An Ba đứng lên, giơ tay nhìn đồng hồ lúc này vừa hay đến giờ tan tầm.
Nửa giờ sau --
Tô Vệ Quốc và An Ba được giới thiệu tới một đại sư, nói như thế nào đây, vị đại sư này thoạt nhìn rất giống một hồi sự*, tầm ngoài 50, râu hơi bạc, trên người toát ra một cổ tiên phong đạo cốt.
(*)Thời xưa, ở nhà riêng có đặt người canh cửa, giữ phận sự hỏi tên, họ... của khách đến thăm để đưa vào trình, gọi là hồi sự.
Một người bạn đã giới thiệu vị đại sư này cho Tô Vệ Quốc, nghe nói có chút tài năng, bình thường kẻ có tiền xem phong thuỷ đều đến tìm ông ta.
"Đại sư, xin hỏi quý danh của ngài là gì?" Tô Vệ Quốc chủ động hỏi.
"Cứ gọi tôi là sư phụ Chung." Chung Nhàn đáp.
Chung Nhàn, một phong thủy sư có chút danh tiếng.
Trong giới huyền học cũng xem như nổi danh, kẻ có tiền xem phong thuỷ đều thích tìm ông ta.
Tô Vệ Quốc cười tự giới thiệu: "Chào ngài, tôi là Tô Vệ Quốc, còn đây là bạn tôi An Ba, đến đây cùng tôi."
Chung Nhàn khẽ cau mày khi nhìn vào Tô Vệ Quốc, nhìn chằm chằm Tô Vệ Quốc một hồi lâu mới mở miệng nói: "Tô tiên sinh gần đây có phải đã gặp chuyện gì không? Tôi xem tướng mạo cậu tựa hồ không tốt lắm."
"Đúng vậy, sự tình là thế này......"
Sau khi Tô Vệ Quốc đem mọi chuyện kể xong Chung Nhàn trực tiếp đứng lên nói: "Chuyện này của cậu, tôi không thể giải quyết."
Tô Vệ Quốc nghe Chung Nhàn nói trợn tròn mắt.
Gì gì gì, không thể?!
Tại sao không thể, chuyện này rất phức tạp sao?
Chung Nhàn thấy Tô Vệ Quốc muốn nói gì đó, liền mở miệng giải thích: "Tô tiên sinh, tôi chỉ là một người biết xem phong thủy thôi, chuyện của cậu tôi thật sự bất lực, nhưng tôi có thể giới thiệu cho cậu một người, tuy nhiên đối phương không nhất định có thời gian, tôi có thể giúp cậu liên hệ với đối phương, nếu cô ấy nguyện ý hỗ trợ tôi lại liên hệ cậu sau, cậu thấy được không?"
"Được, nhưng ngài phải nhanh lên đấy." Tô Vệ Quốc thúc giục một câu, anh ta cảm thấy bản thân đang đặc biệt gặp nguy hiểm.
Tam quan đều nát, đây là lần đầu tiên anh ta gặp chuyện này.
Chung Nhàn không ở lại lâu, vài phút sau đã rời đi.
- -----
"Đinh linh linh, đinh linh linh......"
Trong phòng khách, tiếng chuông điện thoại vang lên.
Giang Tú Phân đang làm cơm trong bếp nghe thấy tiếng chuông liền rửa tay đi ra khỏi phòng bếp.
Hiện tại chỉ có mình bà ở nhà, Đường Dương Sơn đã ra ngoài chơi cờ, Đường Miên ở trường học, trong nhà chỉ có mình bà.
Chờ đến lúc Giang Tú Phân ra tới chuông điện thoại đã ngừng, Giang Tú Phân không biết dùng điện thoại nên chuẩn bị xoay người đi, tiếng chuông lại vang lên lần nữa.
Giang Tú Phân nhấc máy nói: "Uy?"
Giang Tú Phân nghe thanh âm từ đầu dây bên kia, tựa hồ sửng sốt một chút mới mở miệng nói: "Xin chào, cho hỏi đầu dây bên kia có phải là số nhà của Đường Miên không?"
"Đúng vậy, anh là......?" Giang Tú Phân nghe đầu dây bên kia là một giọng nam.
"Xin chào, tôi là Chung Nhàn, xin hỏi Đường Miên có ở đó không?"
"Không, anh có chuyện gì sao?" Giang Tú Phân hỏi.
"Tôi có việc cần gặp cô bé, phiền chị nói lại với cô ấy, cứ bảo là Chung Nhàn tìm."
"Được, tôi sẽ nói lại với con bé." Giang Tú Phân đáp.
Đầu dây bên kia Chung Nhàn nghe thấy Giang Tú Phân đáp ứng, liền nói hai câu cảm ơn rồi cúp máy.
Giang Tú Phân nhìn điện thoại đã ngắt, trong lòng cảm thấy kỳ quái, thanh âm của người ở đầu dây bên kia phỏng chừng không nhỏ, đối phương tìm con gái bà để làm gì?
Mấy năm nay Giang Tú Phân thấy con gái càng lớn càng bản lĩnh, tuy rằng Giang Tú Phân không cần phải biết chính xác con gái làm gì ở bên ngoài, nhưng nếu có xảy ra chuyện gì thì bà vẫn sẽ bảo vệ con bé.
Con gái đã không nói thì bà cũng không hỏi, khi nào con gái muốn nói thì bà nghe.
Con cái trưởng thành rồi, không nhất thiết chuyện gì cũng phải nói với mẹ.
Giữa trưa Đường Miên về nhà Giang Tú Phân liền đem cuộc gọi nói lại, Đường Miên nghe Chung Nhàn gọi đến thì rất kinh ngạc, nhà cô mới lắp điện thoại không bao lâu, Chung Nhàn có thể tìm được số chắc không dễ dàng.
Đường Miên cũng coi như là quen biết với Chung Nhàn, một năm trước tình cờ gặp nhau, chẳng qua nửa năm nay chưa từng liên hệ, Chung Nhàn đột nhiên tìm cô chắc chắn là có việc.
Ăn trưa xong Đường Miên liền gọi lại.
Chung Nhàn rất vui khi nhận được điện thoại của Đường Miên, đem chuyện kể sơ lược, chủ yếu vẫn là hỏi Đường Miên có tiếp nhận việc này không?
Đường Miên khi nghe tên Tô Vệ Quốc thì đôi mắt tối lại.
Hỏi thăm rõ ràng xác định Tô Vệ Quốc kia là Tô Vệ Quốc mà cô biết.
Nếu là người khác Đường Miên không nhất định nhận, nhưng là Tô Vệ Quốc, Đường Miên không thể mặc kệ.
Chung Nhàn nghe Đường Miên đồng ý còn tiết lộ Tô Vệ Quốc là một tên ngốc nhiều tiền, ám chỉ thù lao khẳng định không ít.
Đường Miên nghe xong bật cười, chuyện thù lao không quan trọng, hiện giờ cô cũng không thiếu tiền.
Bên này Đường Miên vừa đồng ý, Chung Nhàn liền xoay người thông báo.
Tô Vệ Quốc nhận được điện thoại của Chung Nhàn, liền xin phương thức liên lạc của người kia.
Ban đêm --
Tô Vệ Quốc lại lần nữa mơ thấy Hướng San, lần này Hướng San không nói chuyện, ở trong mộng chỉ nhìn chằm chằm vào anh ta.
Cô ta há mồm định nói gì đó, nhưng Tô Vệ Quốc hoàn toàn không nghe thấy thanh âm, không rõ rốt cuộc Hướng San nói gì.
Tô Vệ Quốc nhìn Hướng San, hiện tại anh ta đã không còn sợ hãi như tối qua, nhưng Tô Vệ Quốc vẫn không tiếp nhận được khi nhìn thấy thứ kia, đặc biệt là hôm nay Hướng San lại càng khó coi hơn hôm qua.
Hướng San cả người máu chảy đầm đìa, thân thể như bể máu phun trào, xương cốt đều hiện ra một loại vặn vẹo, khiến da đầu người xem tê dại.
Ngay khi Tô Vệ Quốc muốn nhìn rõ khẩu hình xem Hướng San nói gì, Hướng San đột nhiên kêu lên một tiếng thảm thiết rồi biến mất.
Đồng thời, nơi nào đó, một bóng người mảnh mai đứng trong bóng tối.
Một bóng đen mơ hồ xuất hiện trước mặt cô ta, nhìn kỹ liền sẽ phát hiện đây là Hướng San người vừa xuất hiện trong mộng của Tô Vệ Quốc.
Hướng San đã biến thành quỷ khi nhìn thấy bóng dáng kia thì mở to hai mắt, hốc mắt chảy ra huyết lệ, sắc mặt dữ tợn như muốn vồ lấy người kia.
Tuy nhiên, Hướng San phát hiện cô ta không thể động đậy, thậm chí không chạm được nửa ngón tay của người kia.
Thanh Chanh nhìn dáng vẻ giương nanh múa vuốt của Hướng San, cười nhạo một tiếng, giọng nói vang lên giữa không gian u ám, âm trầm, quỷ dị.
"Hướng San, cô đã biến thành quỷ rồi sao vẫn chưa học khôn vậy? Cô thích Tô Vệ Quốc như vậy? Thích đến mức biến thành quỷ rồi cũng muốn đến tìm anh ta? Tại sao trước kia tôi lại không nhận ra cô là một người si tình đến thế? Chậc chậc chậc, đáng tiếc, Tô Vệ Quốc không thích cô, dù cô có si tình cũng vô ích." Thanh Chanh cười tủm tỉm nói, nhìn Hướng San giương nanh múa vuốt xem đến mức vui vẻ.
"Cô rất hận tôi đúng không? Hôm nay người nhà của cô đã đến đây, khi thấy thi thể của cô còn rất thương tâm khổ sở, Hướng San à, người nhà của cô đều không tin là cô xảy ra chuyện ngoài ý muốn đó, còn ồn ào đòi nhà trường phải giải thích!"
"Là cô, là cô giết tôi!" Hướng San trong lòng rống giận, nhưng mặc kệ cô có phẫn nộ cỡ nào, cô cũng chẳng thể làm gì được cô ta.
"Hả? Là tôi thì sao? Cô không có bằng chứng, lúc ấy tôi đang ăn cơm ở ngoài với bạn. Cái chết của cô hoàn toàn không liên quan tới tôi, sẽ không một ai biết cái chết của cô liên quan đến tôi, chờ thêm một thời gian nữa cô sẽ bị mọi người lãng quên, mà tôi vẫn sẽ sống tốt, Tô Vệ Quốc sẽ lại quay về với tôi, tôi có thể khiến Tô Vệ Quốc thích tôi một lần thì cũng có thể khiến anh ta si mê tôi thêm lần nữa."
Thanh Chanh thở dài một tiếng, kỳ thật cô ta rất vừa lòng với anh bạn trai Tô Vệ Quốc này, đẹp trai lại có tiền, rất hào phóng với cô ta, biết dỗ dành cô ta, Tô Vệ Quốc cơ bản phù hợp tiêu chuẩn kén chồng của Thanh Chanh.
Nếu không có người đàn ông kia xuất hiện.
Người đàn ông tên Lệ Ngự đó, Thanh Chanh thích hơi thở trên người anh, cô ta cảm nhận được nếu có thể cùng với Lệ Ngự ở bên nhau thì tu vi của cô ta chắc chắn sẽ cao thêm.
Đáng tiếc, Tô Vệ Quốc có đôi khi quá thông minh, thông minh đến nỗi khiến Thanh Chanh chán ghét.
Ngày đó cô ta chỉ mở miệng hỏi một câu, Tô Vệ Quốc liền nhận ra, hơn nữa bởi vì vậy mà chia tay cô ta.
Truyện chỉ đăng duy nhất và cập nhật nhanh nhất tại wattpad nguyenngocbangtam95 những nơi khác là reup chưa qua xin phép.
Những ngày sau chia tay sống không hề dễ dàng, Thanh Chanh đã quen có Tô Vệ Quốc bên cạnh, quen thích gì mua đấy, sau khi Tô Vệ Quốc rời đi cô ta lại bắt đầu túng quẫn, thậm chí không còn tiền để mua quần áo đẹp.
Dựa vào bản lĩnh của Thanh Chanh thì cô ta không thể thiếu tiền, nhưng làm huyền học cũng có người ngũ tệ tam khuyết, mà Thanh Chanh chính là người thiếu tài.
Cho dù cô ta có kiếm được bao nhiêu từ huyền học, khẳng định cũng sẽ tiêu hết trong ngày hôm đó, không dư ra dù chỉ một đồng.
Nhiều năm qua, đến tận lúc gặp được Tô Vệ Quốc cô ta mới tận hưởng được cảm giác của kẻ có tiền.
Tục ngữ có câu, từ nghèo thành giàu dễ, từ giàu về nghèo khó.
Đã quen ngày lành, đột nhiên trở lại quỹ đạo trước kia Thanh Chanh sao có thể thích ứng.
Thanh Chanh nghĩ đến Tô Vệ Quốc sắc mặt lạnh đi vài phần, tên Tô Vệ Quốc này thật đúng là vô tình nói trở mặt liền trở mặt, sau chia tay anh ta thật sự chưa bao giờ đến gặp cô ta thêm lần nào nữa.
Đều nói đĩ vô tình con hát vô nghĩa, nhưng Thanh Chanh lại cảm thấy Tô Vệ Quốc càng thêm vô tình, vô nghĩa.
Dường như ngại Hướng San đến quấy rầy, Thanh Chanh lấy từ trong túi ra một chiếc bình nhỏ, đem Hướng San thu vào.
Thanh Chanh tìm một nơi gần đó chôn chiếc bình chứa linh hồn của Hướng San xuống đất, hơn nữa còn dán một lá bùa lên chiếc bình.
Làm xong hết thảy Thanh Chanh phủi tay rời đi, gió lạnh thổi qua, nhánh cây xôn xao rung động, trong bụi cỏ vang lên tiếng kêu vang của côn trùng.
Khi Thanh Chanh rời đi, trừ lớp đất mới đắp lại thì dường như không có gì biến hoá.
Sáng sớm, ngày hôm sau.
Tô Vệ Quốc tỉnh lại cảm thấy giấc mộng tối qua có gì đó không đúng, trong mộng Hướng San thét lên một tiếng thảm thiết, sau đó liền biến mất.
Tô Vệ Quốc cảm thấy chuyện này thật không ổn, nhưng không nghĩ ra không ổn ở đâu.
Đã hai đêm mất ngủ, mắt của Tô Vệ Quốc đã có quầng thâm gấu trúc, nhìn qua khí sắc cũng không tốt.
Từ trên giường bò dậy, Tô Vệ Quốc rửa mặt sau đó xuống lầu.
"Sắc mặt của con sao lại trắng bệch thế kia, nhìn xem quầng thâm mắt này, tối qua con đi ăn trộm à? Lần trước mẹ cho con thời gian suy nghĩ chuyện kia rồi, nếu con đồng ý thì mẹ sẽ sắp xếp ngay, con bé đó thật sự là một cô gái tốt, mẹ là mẹ ruột của con, con nghĩ mẹ sẽ lừa con sao?" Lư Vân thấy Tô Vệ Quốc từ lầu hai đi xuống, lại mở miệng hỏi chuyện kia.
Tô Vệ Quốc lúc này hoàn toàn không có tâm tư nghĩ đến phụ nữ, ít nhất trong một khoảng thời gian ngắn này, phụ nữ thật là đáng sợ, thành quỷ rồi cũng không buông tha cho anh ta, thật là......!
Không biết nói như thế nào, dù sao Tô Vệ Quốc lúc này không có hứng thú với phụ nữ.
"Mẹ, con không muốn nghĩ đến chuyện này, mẹ đẩy đi, lát nữa con có việc phải ra ngoài, con đảm bảo sẽ an phận không có chơi bời ong bướm, cứ như vậy đi, con ra ngoài đây." Tô Vệ Quốc nói xong bỏ qua không ăn bữa sáng đi luôn.
Tới công ty Tô Vệ Quốc dựa theo thông tin Chung Nhàn cung cấp gọi một cuộc điện thoại, cũng thật trùng hợp, đối phương tựa hồ đang chờ anh ta, nhanh chóng nói ra điểm hẹn chờ đối phương tới.
Trong văn phòng, Tô Vệ Quốc nghĩ âm thanh ở đầu dây bên kia, hình như có chút quen thuộc, giống như đã từng nghe qua ở đâu đó, đầu dây bên kia là giọng của một cô gái trẻ, hơn nữa đối phương còn biết tên của anh ta.
Chẳng lẽ là người quen?
Nhưng anh ta không hề quen biết cao nhân nào, Tô Vệ Quốc suy nghĩ nửa ngày cũng không nhớ ra đó là ai, vì vậy anh ta ném nó ra sau đầu.
Cùng đối phương hẹn ở một quán trà, Tô Vệ Quốc còn cố ý lôi An Ba theo, hai người sớm ngồi chờ ở phòng bao.
Đợi khoảng hai mươi phút, Tô Vệ Quốc và An Ba nghe thấy tiếng gõ cửa.
"Mời vào." Tô Vệ Quốc mở miệng nói.
"Cùm cụp!" Đang miên man suy nghĩ thì một thân ảnh mãnh khãnh bước vào.
Tô Vệ Quốc thấy người kia lập tức sững sốt, vẻ mặt mờ mịt, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Tô Vệ Quốc phục hồi tinh thần lại, lúc này rốt cuộc nhớ tới âm thanh quen thuộc trong điện thoại, hóa ra là Đường Miên, trách không được lại quen thuộc như vậy.
Đường Miên nhìn hai người đang kinh ngạc bên trong, khẽ mỉm cười, đi vào, kéo ra một cái ghế ngồi xuống.
"Em...... Đường Miên, em biết làm chuyện này sao?" Tô Vệ Quốc mở miệng hỏi, không phải cô là sinh viên sao?
"Biết một ít." Đường Miên cười nhạt đáp, tầm mắt dừng trên người Tô Vệ Quốc.
Truyện chỉ đăng duy nhất và cập nhật nhanh nhất tại wattpad nguyenngocbangtam95 những nơi khác là reup chưa qua xin phép.
Trên thân thể Tô Vệ Quốc nhuốm một tia âm khí, có lẽ chỉ mới tiếp xúc với thứ đó trong một thời gian ngắn, hơn nữa ấn đường xuất hiện vận đào hoa.
"Vừa chia tay sao?" Đường Miên mở miệng hỏi.
Tô Vệ Quốc nghe Đường Miên nói nháy mắt mở to hai mắt nhìn: "Sao em biết?"
"Tôi có thể nhìn ra, là cô gái lần trước?" Đường Miên lại mở miệng hỏi một câu.
Đường Miên từng gặp Thanh Chanh hai lần, cũng biết đối phương hiểu huyền học, nhưng khi đó Thanh Chanh không có ác ý, hoặc là nói Thanh Chanh khi đó không có ác ý với Tô Vệ Quốc.
Sau khi nghe hết mọi chuyện, Đường Miên không khỏi cảm thán, phụ nữ một khi đã tàn nhẫn thì đàn ông tính là gì?
Cái chết của cô Hướng San kia có đến chín mười phần liên quan đến Thanh Chanh, hoặc là nói đây là kế hoạch do Thanh Chanh dựng lên, còn về phần chứng cứ ngoại phạm của Thanh Chanh...... Một người biết huyền học không cần có mặt ở hiện trường cũng có thể giết người.
Lúc Tô Vệ Quốc và An Ba rời khỏi quán trà cả hai cùng hoảng hốt, chuyện này còn có quan hệ với Thanh Chang, nghĩ đến đây An Ba nhịn không được đồng tình vỗ vai Tô Vệ Quốc: "Người anh em, tôi cảm thấy cậu vẫn nên thanh tâm quả dục một chút, cậu nói xem cậu làm thế nào mà chọc ra đóa hoa đào này vậy?"
Chỉ là vô tình chọc phải vũng bùn sao?
Tô Vệ Quốc giờ phút này đã khóc không ra nước mắt, anh ta chỉ muốn nói chuyện yêu đương thôi mà làm thế nào lại giẫm phải thiên lôi thế này?
"Này, An Ba, cậu nghĩ Lệ Ngự có biết Đường Miên có thể làm việc này không? Tôi thật sự không nhìn ra cô bé Đường Miên kia vậy mà lại là một cao nhân, hơn nữa bộ dáng còn rất thành thục, khi nãy lúc nói chuyện cậu có phát hiện không An Ba, có nhiều chuyện chúng ta vẫn chưa nói nhưng Đường Miên đều có thể biết, thật lợi hại nha."
"Ừm, Lệ Ngự chắc cũng không biết." An Ba mở miệng đáp.
"E là không biết, nhưng vận khí của Lệ Ngự cũng thật tốt, nhiều năm qua không động tĩnh, đột nhiên ra tay liền tìm được một cô gái như vậy, tôi cứ nghĩ bất quá chỉ là một cô gái xinh đẹp, không nghĩ tới người ta còn rất có bản lĩnh, Lệ Ngự thật sự quá may mắn." Tô Vệ Quốc cảm thán một câu.
Sau khi Tô Vệ Quốc cùng An Ba tách ra liền về nhà, về đến nhà, mở cửa ra đã thấy Thanh Chanh ngồi trong phòng khách.
Tô Vệ Quốc thấy Thanh Chanh thì gợn tóc gáy, tại sao Thanh Chanh lại chạy đến nhà anh ta?
Thanh Chanh nghe thấy động tĩnh, quay đầu nhìn Tô Vệ Quốc đứng ngoài cửa, trên gương mặt tinh xảo lộ ra nụ cười nhạt, ôn nhu nói: "Vệ Quốc, anh đã về rồi?"
Lư Vân cũng ngẩng đầu lên nhìn về phía Tô Vệ Quốc, trong ánh mắt hiện lên một tia ý nhị.
Trong lòng Lư Vân không cao hứng, Tô Vệ Quốc không phải đã chia tay với con bé đó rồi sao, cô ta lại tìm đến cửa để làm gì?
Khi mở cửa ra thấy Thanh Chanh đứng ở ngoài thì Lư Vân có hơi sửng sốt, lúc Thanh Chanh nói tìm Tô Vệ Quốc, Lư Vân cũng không thể ngăn người ở ngoài cửa, Lư vân không phải là người thô lỗ, bà biết phép lịch sự cơ bản nên vẫn mời người vào.
Tô Vệ Quốc đối diện với tầm mắt của Lư Vân, trong lòng cũng suy sụp, anh ta làm sao biết Thanh Chanh tìm đến để làm gì chứ?
Biết chuyện của Hướng San có liên quan đến Thanh Chanh, Tô Vệ Quốc còn trốn không kịp.
Đặc biệt là khi nhìn thấy gương mặt tươi cười của Thanh Chanh, cả người Tô Vệ Quốc đều thấy không khỏe.
Ô ô ô, Lệ Ngự à, cậu phải để chị dâu nhỏ đến đây cứu tôi mau.
Nội tâm sụp đổ, nhưng Tô Vệ Quốc vẫn không thể hiện ra mặt, tuy nhiên cơ thể của anh ta lại có chút căng thẳng và cứng nhắc.
Nơi này là nhà anh ta, trong nhà không chỉ có anh ta mà còn có Lư vân.
Thanh Chanh thấy Tô Vệ Quốc sắc mặt không ổn, từ trên ghế đứng dậy, đến trước mặt Tô Vệ Quốc, khẽ nhíu mày lo lắng nói: "Vệ Quốc, anh cảm thấy không khỏe sao, hay là để em đưa anh đến bệnh viện nhé?"
Tô Vệ Quốc nhìn thấy Thanh Chanh vươn tay tới theo phản xạ lùi về sau một bước, tránh khỏi động tác của cô ta.
Thanh Chanh nhìn chằm chằm Tô Vệ Quốc, ánh mắt hơi lóe, hỏi: "Anh làm sao vậy?"
"Không có việc gì, cô đến đây làm gì?" Tô Vệ Quốc mở miệng hỏi.
"Em không tìm thấy anh cho nên tới đây, Vệ Quốc, chúng ta không thể vui vẻ nói chuyện với nhau sao?" Thanh Chanh sắc mặt hơi tái, thoạt nhìn khiến người ta cảm thấy thương tiếc.
Chỉ là Tô Vệ Quốc lúc này lại không dám thương tiếc, trước người phụ nữ đáng sợ kia, anh ta mới là người cần được thương tiếc?!
Phụ nữ phát điên thật sự quá mẹ nó đáng sợ.
"Chúng ta đi ra ngoài nói, nơi này không tiện." Tô Vệ Quốc nói xong duỗi tay lôi Thanh Chanh đi ra cửa.
Lưu lại Lư Vân nhìn theo bóng dáng của hai người, càng thêm không thích cái cô Thanh Chanh kia, đã chia tay rồi còn tìm đến nhà người ta, điều này khiến Lư Vân chán ghét.
Hơn nữa, cô gái kia đem lại cho bà một cảm giác...... Rất kỳ quái.