Editor: Băng Tâm
Trên xe lửa, hành lý của Đường Miên đã được Lệ Ngự và Đường Chiến đặt lên xe trước, vì suy nghĩ cho Đường Miên chỉ là một cô gái nên đa phần hành lý Lệ Ngự đều gửi đi trước, chờ Đường Miên về Kinh thị rồi đến lấy.
Hơn nữa Lệ Ngự đã thông báo cho Tô Vệ Quốc đến đón khi cô xuống tàu, mọi chuyện đều được Lệ Ngự sắp xếp ổn thỏa.
Đường Chiến thấy Lệ Ngự đang sắp xếp đồ, vội vàng lôi kéo Đường Miên sang một góc dặn dò: "Miên Miên à, em trở về rồi thì phải biết tự chăm sóc bản thân, mẹ có gọi đến nói là sẽ đến thăm em, nếu em gầy đi sẽ khiến mẹ lo lắng, quan trọng nhất là không nên dễ dàng để cho mấy tên đàn ông thối có ý đồ xấu tiếp cận, biết không?"
Đường Chiến nói xong câu cuối thì quay sang liếc Lệ Ngự, rõ ràng mấy tên đàn ông thối trong miệng anh có bao gồm cả ông chú già Lệ Ngự.
Đường Miên nghe lục ca dặn dò, ngoan ngoãn gật đầu trả lời: "Lục ca, anh yên tâm em sẽ giữ khoảng cách với người khác phái, giãn cách 3 mét được không?"
"Tốt nhất là như vậy, hành lý gửi đi em phải nhớ đến lấy, lục ca ở bộ đội không có thời gian nghỉ, chờ lần tới có phép anh sẽ đến trường thăm em, ở trên xe lửa em cũng phải chú ý một chút." Đường Chiến tiếp tục lải nhải.
Đường Miên gật đầu, nói: "Lục ca, em đã biết, xe lửa sắp chạy rồi, hai người mau xuống đi."
"Được rồi, anh và Lệ Ngự xuống xe đây." Đường chiến nói xong nhìn Lệ Ngự nói: "Lệ Ngự, chúng ta đi xuống thôi."
Lệ Ngự nghe thấy Đường Chiến nói liền cảm thấy tên này thật không có tâm nhãn, ngước mắt Đường Chiến, nhàn nhạt nói: "Cậu đi trước đi, tôi có vài lời muốn nói với Đường Miên."
"Không được...... cậu và Đường Miên thì có gì mà nói? Mau lên, chúng ta đi xuống." Đường Chiến cảnh giác nhìn chằm chằm Lệ Ngự, bộ dáng giống hệt như phòng trộm.
Lệ Ngự im lặng nhìn Đường Miên.
Đường Miên bắt gặp ánh mắt Lệ Ngự, đột nhiên có chút chột dạ, tay nhỏ để phía sau, muốn nói lại thôi nhìn lực ca đứng ở phía sau, nhuyễn thanh nói: "Lục ca, anh ra ngoài trước đi, bọn em cũng chỉ nói chuyện hai câu thôi."
Đường Chiến nghe Đường Miên nói vậy, lòng đau như cắt.
Cảm thấy em gái không còn yêu anh trai nữa, em gái bảo bối của anh đã bị tên Lệ Ngự kia bắt mất rồi.
Lệ Ngự ở trong mắt Đường Chiến lại càng thêm đáng ghét, nhưng trước mặt em gái Đường Chiến vẫn ngoan ngoãn ra ngoài đứng canh cửa.
Thấy Đường Chiến chẳng khác nào thần giữ cửa, Lệ Ngự bình tĩnh đi qua, sau đó giơ tay, ầm một tiếng, đóng cửa lại.
Đường Chiến nhìn cửa đóng lại cảm thấy không vui, cả người ghé vào trên cửa uy hiếp Lệ Ngự ở bên trong. "Lệ Ngự, cậu muốn làm gì? Tôi nói cho cậu biết Miên Miên chỉ mới 18 tuổi, tuy rằng đã thành niên nhưng cậu cũng không được có ý xấu, bằng không tôi sẽ không tha cho cậu, Lệ Ngự, cậu mau mở cửa......"
Trong toa xe Lệ Ngự xem lời Đường Chiến nói như gió thoảng qua tai, vào tai này lọt tai kia.
Đường Miên nghe âm thanh anh trai uy hiếp bên ngoài, liền nhìn Lệ Ngự đang chậm rãi bước tới gần.
Lệ Ngự vươn tay xoa đầu Đường Miên, ngữ điệu chậm rãi nói: " Xuống xe nhớ gọi cho anh, còn nhớ số điện thoại văn phòng của anh chứ? Còn nữa phải nhớ ăn uống điều độ, ngủ đủ giấc, em mà đổ bệnh sẽ khiến anh đau lòng đấy, biết không?"
Dịu dàng tuyệt đối, giọng nói của người đàn ông trầm thấp khàn khàn, khiến lỗ tai Đường Miên có chút tê dại.
Nhất là ánh mắt của người đàn ông nhìn cô lúc này, khiến cho người ta phải rung động.
Đường Miên giơ tay, nắm lấy bàn tay rộng to lớn của người đàn ông, đôi mắt long lanh xinh đẹp nhìn anh, mềm mại nói: "Vâng, em đã biết, tới nơi em sẽ gọi cho anh, ngoan ngoãn ăn uống điều độ, ngủ đủ giấc. Bạn trai à, anh cũng phải ăn uống đầy đủ, ngủ đủ giấc, em không hy vọng lần sau gặp anh lại nghỉ phép vì dưỡng thương. Còn nữa, không được thân thiết với các cô gái khác, phải nhớ là anh đã có bạn gái phải giữ gìn khoảng cách biết không?"
Chuyện nên quản thì phải quản, Đường Miên không thể luôn kè kè ở bên Lệ Ngự, mà điều kiện của Lệ Ngự lại rất thu hút ong bướm, cho nên Đường Miên phải nhắc nhở người đàn ông này, anh đã là hoa có chủ, hãy nhớ rõ thân phận của mình.
Bạn trai Đường Miên!
Lệ Ngự nghe giọng điệu tuyên bố chủ quyền của cô gái nhỏ, môi mỏng khẽ nhếch, khẽ cười một tiếng.
"Này, nhanh lên đi, xe lửa sắp chạy rồi, Lệ Ngự cậu mau ra đây mau!" Đường Chiến lớn giọng nói vang cả toa xe.
Lệ Ngự hít sâu một hơi, âm thầm khuyên bản thân bình tĩnh, bình tĩnh.
Đường Chiến là anh vợ tương lai, dù có khó chịu Đường Chiến quá phiền phức thì Lệ Ngự vẫn cảm thấy mình vẫn có thể nhẫn nhịn được đến khi Đường Miên rời đi, ít nhất là vẫn giữ mặt mũi cho anh vợ tương lai trước mặt Đường Miên.
Lệ Ngự vuốt ve bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô gái, sau đó buông ra, xoay người mở cửa xe ra.
Trước khi đi Đường Chiến lại lần nữa dặn dò thêm vài câu mới rời đi.
Sau khi xuống xe, Đường Chiến thấy Lệ Ngự đen mặt thì thầm thở phào nhẹ nhõm.
Hắc hắc, đừng mơ đến thoát khỏi anh, anh sẽ luôn để mắt tên chú già kia.
Cho đến khi thấy xe lửa chậm rãi đi xa, Đường Chiến quay đầu nhìn về phía Lệ Ngự, vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa nói: "Lệ Ngự, Miên Miên đi rồi, cậu đừng có mà quấy rầy Miên Miên học tập, cậu đừng tưởng đẹp trai một chút là có thể câu dẫn em gái tôi, con bé chưa hiểu sự đời, cho nên mới dễ dàng bị cậu lừa gạt, chỉ cần Miên Miên không đồng ý hẹn hò với cậu thì tôi sẽ không đồng ý chuyện của hai người!"
Lệ Ngự chờ đến xe lửa chạy khuất mới nghiêng đầu liếc Đường Chiến, trầm mặc một lát mới mở miệng nói: "Ừm, có một chuyện tôi quên nói với cậu."
"Chuyện gì?" Đường Chiến lúc này cao hứng, cười tủm tỉm hỏi.
"Tôi với Miên Miên đang hẹn hò, cho nên cậu có đồng ý hay không cũng không là vấn đề." Lệ Ngự ném xuống này một câu liền nhấc chân chạy đi.
Đường Chiến nhìn theo bóng lưng Lệ Ngự, một hồi lâu mới phản ứng lại.
Đường Chiến đau tim, đã xảy ra chuyện gì mà anh không biết?
Vì sao Lệ Ngự và Miên Miên lại hẹn hò? Chuyện xảy ra từ lúc nào?!
U là trời, em gái bảo bối nhà anh đã bị sói già Lệ Ngự bắt đi mất.
Bắp cải trắng tốt nhất đã bị heo Lệ Ngự ủi đi mất!
Quá mẹ nó tức giận.
Nhưng điều đáng giận hơn còn ở phía sau.
Buổi chiều, Đường Chiến bị Lệ Ngự lôi ra sân huấn luyện lấy cớ tập huấn mà hung hăng đánh anh một trận.
Đường Chiến lê cái thân xác nhức mỏi quay về ký túc xá, vừa đi vừa mắng.
Anh muốn nói cho Miên Miên biết, Lệ Ngự bắt nạt anh!!!
Ở trên xe lửa hơn 10 tiếng, Đường Miên đến trạm đã thấy Tô Vệ Quốc.
Tô Vệ Quốc gặp Đường Miên lập tức đi tới, còn rất tâm lý nhận lấy hành lý trên tay Đường Miên.
"Đường đồng học, em còn hành lý nào khác không?"
"Không có, những thứ khác đều đã gửi đi, chắc vài ngày nữa mới đến." Đường Miên cười nói: "Làm phiền Tô đại ca, giờ này còn phải đến đón em."
"Không sao cả, anh thường dậy sớm, giờ này vừa lúc chúng ta cùng nhau đi ăn sáng nha." Tô Vệ Quốc cười đáp một câu, sau đó lại nói: "Đúng rồi, ngày mai trường của em bắt đầu học trở lại, ký túc xá hôm nay có thể ở lại không? Không được thì anh sắp xếp khách sạn cho em?" Tô Vệ Quốc đã biết Lệ Ngự và Đường Miên đã xác định quan hệ.
Nếu là bạn gái của Lệ Ngự, như vậy chính là chị dâu rồi.
Tô Vệ Quốc đương nhiên phải sắp xếp thật thỏa đáng, nếu không Lệ Ngự trở về sẽ thu thập anh ta.
"Không cần, ký túc xá đêm nay có thể ở." Đường Miên trả lời.
"Được rồi, chúng ta đi ăn sáng trước đi, đồ ăn trên xe lửa không ngon lắm, anh dẫn em đi ăn đồ ngon, rồi đưa em về trường."
Truyện chỉ đăng duy nhất và cập nhật nhanh nhất tại wattpad nguyenngocbangtam95 những nơi khác là reup chưa qua xin phép.
"Vâng, cảm ơn anh." Đường Miên khách khí nói.
"Đường đồng học không cần phải khách sáo, chúng ta đều là người một nhà, không cần khách sáo như thế."
Tô Vệ Quốc lái xe đến đây, dẫn Đường Miên đến một nhà hàng ăn sáng mà anh ta cảm thấy không tồi.
Tuy nhiên, hai người vừa vào cửa liền gặp được người quen.
"Tô Vệ Quốc, vì sao dạo này anh lại trốn tránh em?" Ánh mắt Thanh Chanh dừng ở trên người Tô Vệ Quốc và Đường Miên, trong mắt mang theo đánh giá, Thanh Chanh đã gặp qua Đường Miên.
Có lẽ phụ nữ khi gặp một người xinh đẹp hơn mình sẽ sinh ra một loại tâm lý đối lập, Thanh Chanh gặp Đường Miên là thấy không thoải mái.
Nhưng Thanh Chanh không để ý nhiều đến Đường Miên, toàn bộ lực chú ý của cô ta đặt trên người Tô Vệ Quốc.
Từ sau hôm sinh nhật của Thanh Chanh cô ta chưa từng gặp lại Tô Vệ Quốc, trước kia Tô Vệ Quốc đều chủ động liên lạc với cô ta, nhưng sau ngày sinh nhật cô ta thì Tô Vệ Quốc không đến tìm cô ta nữa, ngay cả Thanh Chanh có chủ động liên lạc Tô Vệ Quốc cũng nói không rảnh, không phải có công việc thì cũng là không có thời gian.
Dù sao gần nửa tháng nay Thanh Chanh chưa từng gặp lại Tô Vệ Quốc, hôm nay cũng là vừa khéo, Tô Vệ Quốc thường xuyên đến nhà hàng này ăn sáng, Thanh Chanh vốn dĩ chỉ đến thử vận may, không nghĩ tới thật sự gặp Tô Vệ Quốc.
Nhưng Tô Vệ Quốc không đi một mình.
Tô Vệ Quốc gặp Thanh Chanh ở chỗ này thì hết sức kinh ngạc, nhưng Tô Vệ Quốc đã nhang chóng lấy bình tĩnh, nhìn Thanh Chanh nói: "Tại sao em lại ở đây?"
"Em...... Em đến đây gặp anh, anh cứ trốn tránh em mãi, cho nên......" Thanh Chanh nhìn Tô Vệ Quốc muốn nói rồi lại thôi.
Nếu là trước đây Tô Vệ Quốc thấy dáng vẻ này của Thanh Chanh chắc chắn sẽ mềm lòng, cũng không biết có phải trong khoảng thời gian này tâm Tô Vệ Quốc trở nên sắt đá hay không, thấy Thanh Chanh như thế anh không có cảm giác như trước nữa.
Tô Vệ Quốc là thật sự thích Thanh Chanh, nếu không lúc trước cũng không làm mấy trò ấu trĩ mà chỉ có mấy thằng nhóc choai choai mới làm để lấy lòng Thanh Chanh, Tô Vệ Quốc thích Thanh Chanh nên muốn làm cho cô ta vui vẻ, bởi vì biết Thanh Chanh không thích mấy thằng bạn của mình nên sau khi hẹn hò anh ta rất ít khi tụ tập.
Giờ nghĩ lại, lúc trước anh ta giống như bị bỏ bùa vậy.
Mà Thanh Chanh đối với anh ta hoàn toàn ngược lại, Thanh Chanh vui vẻ thì đi chơi với anh ta, không vui thì nhăn mặt tát cho anh ta một cái rồi bỏ về.
Lại nói tiếp hai người ở bên nhau hơn hai tháng, đây là lần đầu tiên Thanh Chanh chủ động tìm đến anh ta nhận thua.
"Tôi có việc phải làm bây giờ, nếu em có việc thì lần sau hãy nói." Tô Vệ Quốc nói.
"Bây giờ thì anh có việc gì chứ?" Thanh Chanh liếc Đường Miên, rồi nói với Đường Miên: "Vừa lúc nhàm chán, cùng nhau đi được chứ?"
"Tôi thế nào cũng được, chỉ cần hai người vui vẻ là được." Đường Miên nhàn nhạt mở miệng nói.
Đường Miên không cự tuyệt cũng không đáp ứng, Tô Vệ Quốc và bạn gái chuyện này Đường Miên không muốn xen vào.
"Tô Vệ Quốc, đi cùng nhau nha, chúng ta đã lâu không gặp, chờ lát nữa ăn xong anh đưa em về, em một mình đến đây, trở về bằng xe buýt rất bất tiện." Thanh Chanh nói xong đưa tay khoác tay Tô Vệ Quốc.
Dù sao cũng là bạn gái anh, Tô Vệ Quốc vẫn giữ thể diện cho Thanh Chanh.
Kế tiếp ba người cùng nhau ăn bữa sáng, sau bữa ăn Tô Vệ Quốc đưa Đường Miên về kinh đại, rồi mới lái xe đưa Thanh Chanh về trường.
Trước cổng Thanh đại, Thanh Chanh xụ mặt ngồi trong xe Tô Vệ Quốc.
Vừa rồi cô đã ra ám hiệu rõ ràng là cô không muốn về trường, nhưng Tô Vệ Quốc vẫn đưa cô về tới, điều này làm cho Thanh Chanh cảm thấy rất không vui.
"Tô Vệ Quốc, anh có ý gì, anh là đang giận em sao? Vì hôm sinh nhật em đã giới thiệu đối tượng cho bạn anh nên anh giận em? Em có thể giải thích, lúc ấy em không biết bạn anh đã có người thương, nếu biết em đã không giới thiệu. Chuyện này là em không đúng, em xin lỗi được chưa? Tô Vệ Quốc anh là bạn trai của em, anh không thể nhường em sao? Tính tình của em không tốt cũng không phải hôm nay anh mới biết."
Tô Vệ Quốc nghe Thanh Chanh nói mấy lời bày thì cười chế nhạo, nhìn cô ta nói: "Nghe như chỉ cần cô giải thích là tôi sẽ tha thứ cho cô nhỉ? Lúc trước vì sao không hỏi rõ trong lòng của cô tự biết, tôi cảm thấy chúng ta không hợp, chia tay đi!"
"Chia tay?" Thanh Chanh mở to hai mắt nhìn, dường như không thể tin được lời này là do Tô Vệ Quốc thốt ra.
Lúc trước Tô Vệ Quốc vì đuổi cô ta mà ăn không ít khổ, giờ nói chia tay liền chia tay?
"Tô Vệ Quốc, anh nghĩ kỹ rồi?" Thanh Chanh cắn môi.
"Nghĩ kỹ, chúng ta không hợp, những món quà tôi đã tặng cho cô tôi sẽ không đòi lại, cứ vậy đi." Tô Vệ Quốc trong lòng vẫn là có một chút luyến tiếc, anh ta rất thích Thanh Chanh, nhưng là Tô Vệ Quốc cảm thấy hai người thực sự không hợp nhau.
Hơn nữa anh ta chưa từng làm chuyện gì quá giới hạn với Thanh Chanh, thân mật nhất chỉ có ôm và nắm tay, ngay cả hôn cũng chưa từng, Thanh Chanh không tính là chịu thiệt.
Thanh Chanh nhìn dáng vẻ lãnh đạm Tô Vệ Quốc, cắn cánh môi mở cửa xuống xe.
Nhìn thân ảnh Thanh Chanh nổi giận đùng đùng rời đi, Tô Vệ Quốc châm một điếu thuốc.
Sau khi hút hết một điếu thuốc, Tô Vệ Quốc lái xe rời đi.
Khi Đường Miên trở lại Ký túc xá thì Khương Yên đã có mặt ở đấy, thấy Đường Miên khoan thai tới muộn, Khương Yên u oán nhìn Đường Miên.
"Đường Miên, cậu đã về rồi, ngày hôm qua tớ đã đến đây, nhưng trong ký túc chỉ mình tớ thôi." Khương Yên mở miệng nói.
"Hả? Chẳng phải cậu về nhà à, sao lại về trường sớm thế?" Đường Miên vừa xếp đồ vừa hỏi.
"Còn thế nào nữa, ông nội tớ lại gây chuyện, cậu có thể tìm ở đâu ra loại người mặt dày hơn được? Đường Miên cậu không biết chứ, lần này trở về xem như tớ được mở mang kiến thức, ông bà nội bắt ba tớ phải chu cấp tiền cho Khương Triều học đại học, nếu không đưa tiền thì để Khương Triều đến công ty nhà tớ làm. Ai da, tớ chưa thấy qua...... người lớn kiểu này bao giờ, lúc trước vì ba tớ không có con trai nên phải thuận theo, hiện tại ba tớ có con trai, kết quả hai ông bà cụ vẫn thiên vị nhà bác cả! Tớ xem như nhìn thấu, trở về hai ngày ồn ào nhốn nháo, thật là phiền chết."
"Sau đó thì chuyện diễn ra thế nào?" Đường Miên hỏi Khương Yên.
"Tất nhiên là ba mẹ tớ không thèm để ý, chọc bà cụ tức đến bệnh, lúc này phỏng chừng còn ở trong viện đấy, thế nào cũng tiếp tục làm ầm ĩ, theo tớ thấy thì ba tớ sẽ ra tiền khám chữa bệnh cho bà cụ, còn Khương Triều một phân tiền cũng không có đâu." Khương Yên có chút hiểu rõ lão cha Khương Thuận Phong.
Nếu như trước đây Khương Thuận Phong còn có một chút do dự không quyết đoán, sau khi có con trai, Khương Thuận Phong nhìn thấu hết thảy hẳn là có thể nói là ý chí sắt đá.
Bà cụ nằm bệnh viện, có thể ra tiền.
Khương Triều đi học...... Đừng nghĩ đến!