Editor: Băng Tâm
“Này, Đường Chiến, cậu có biết Lệ Ngự đi đâu không? Tôi không thấy ai ở văn phòng cả.” Tiết Bạch đi từ văn phòng ra vừa lúc gặp được Đường Chiến, vội vàng túm Đường Chiến lại hỏi.
Đường Chiến hiện tại nghe thấy tên Lệ Ngự là muốn phát nổ, nhất là khi nhớ đến việc làm ngu xuẩn tối qua anh hận không thể dùng chùy đập nát cái đầu chó của mình, rõ ràng là muốn ngáng chân Lệ Ngự thế nhưng lại thành thần trợ công giúp anh.
“Không biết, Lệ Ngự ở đâu sao tôi biết được, hôm nay Miên Miên phải về Kinh thị, tôi còn đang nghĩ xem nên mua gì để tặng Miên Miên, hay là Tiết Bạch cậu giúp tôi nghĩ xem. Chỗ chúng ta có thứ gì hợp với Miên Miên không?” Đường Chiến vẻ mặt nghiêm túc thảo luận với Tiết Bạch.
Tiết Bạch vừa nghe Đường Chiến nói xong đã đoán được Lệ Ngự ở đâu, Đường Chiến ở đây vậy Lệ Ngự tám chín phần là đi tìm Đường Miên, vừa lúc không có cái bóng đèn Đường Chiến này.
Tiết Bạch cho Đường Chiến một ánh mắt đồng tình, sau đó trong lòng lại nghĩ thầm vì hạnh phúc nửa đời sau của anh em tốt, Tiết Bạch quyết định hy sinh thân mình thay Lệ Ngự tranh thủ thêm một chút thời gian.
“Đường Chiến à, chuyện này cậu hỏi đúng người rồi. Đến đây chúng ta vào văn phòng từ từ thảo luận xem món nào thích hợp, đây là một vấn đề cần phải cân nhắc cẩn thận. Cậu chỉ có duy nhất một cô em gái, quà tặng của cậu là một phần để đánh giá cậu có bao nhiêu xem trọng cô ấy, quà không thể quá rẻ cũng chẳng thể quá mắc, mà cần phải nổi tiếng. Nào vào văn phòng rồi nói.”
Đường Chiến nhìn Tiết Bạch nóng nảy, sờ sờ cái ót, không hiểu ra sao.
Tặng một món quà thôi mà cũng cần phả chú ý nhiều vậy sao? Thiệt hay giả đó?
Nhưng nghĩ đến Tiết Bạch không phải là người nói lời vô nghĩa, Đường Chiến tuy rằng trong lòng có chút nghi hoặc nhưng vẫn bán tính bán nghi đi theo Tiết Bạch vào văn phòng.
Đường Chiến bị Tiết Bạch lừa đi, bên kia Lệ Ngự đúng thật là ở chỗ Đường Miên.
Bữa sáng Lệ Ngự mang cho Đường Miên cũng không có gì đặc biệt, chỉ là cháo trắng với màn thầu là bữa sáng chuẩn mực ở nhà ăn bộ đội như thường lệ.
Đường Miên cắn một miếng màn thầu rồi húp một miếng cháo, cảm thấy không tệ gần giống với bữa sáng ở căn tin trường, còn có thêm màn thầu ăn rất ngon.
Bên cạnh Lệ Ngự vẫn luôn nhìn cô gái nhỏ ngồi đối diện ăn, trong lòng cảm khái lúc cô ăn cũng rất đẹp.
Lệ Ngự hẳn là minh chứng cho câu nói người tình trong mắt hóa Tây Thi.
Đường Miên nhận thấy ánh mắt của người đàn ông vẫn luôn dừng trên người mình, ăn xong liền ngẩng đầu, đôi mắt long lanh nhìn vào anh, trầm mặc một lát rồi nói: “Sao anh cứ nhìn em mãi thế?”
Đường Miên tỏ vẻ bị một anh nhìn như thế cô thấy rất ngại.
Nghe lời cô gái nhỏ nói nhưng Lệ Ngự vẫn không dời tầm mắt, mà trầm giọng nói: “Tôi đã đặt vé tàu chiều nay cho em rồi, ăn trưa xong tôi sẽ đưa em ra ga tàu, ở trên tàu nhất định phải chú ý cẩn thận. Em là con gái đi một mình không an toàn, nhớ kỹ không được nói chuyện với người lạ, cũng đừng tùy tiện tin tưởng bất cứ ai, tới Kinh thị rồi thì gọi cho anh. Còn nữa, anh đã báo với Tô Vệ Quốc, cậu ta sẽ đón em ở sân ga.”
Đường Miên ngoan ngoãn nghe lời, mọi chuyện đều được Lệ Ngự sắp xếp chu đáo, Đường Miên cảm giác Lệ Ngự xem cô giống như một đứa trẻ ba tuổi.
Thật ra Lệ Ngự không phải xem Đường Miên là một đứa trẻ, có lẽ bởi vì khoảng cách chênh lệch tuổi tác, nên Lệ Ngự muốn đem tất cả mọi chuyện của Đường Miên sắp xếp thật chu toàn, để cô không cần nhọc lòng việc gì, nhưng Lệ Ngự tuyệt đối không có ý muốn kiểm soát Đường Miên, chỉ là từ đáy lòng anh muốn chăm sóc, cưng chiều và yêu thương cô hết mực.
Thành thật mà nói, Lệ Ngự sắp xếp như vậy Đường Miên cũng không thấy phản cảm, Đường Miên có đôi khi cũng lười biếng, mọi chuyện đã được Lệ Ngự thu xếp khiến Đường Miên cảm thấy rất thảnh thơi.
Lệ Ngự thấy cô gái nhỏ không có ý kiến thì thở phào nhẹ nhõm, anh sợ Đường Miên cho rằng anh quản quá nhiều.
Tuy nhiên, trước khi Đường Miên rời đi Lệ Ngự vẫn có một việc muốn hỏi.
Lệ Ngự nhấp nhấp môi mỏng, ngồi thẳng, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Đường Miên, khàn giọng nói: “Đường Miên, em suy nghĩ thế nào rồi?”
“Hửm?” Đường Miên đáp lại, khi nhìn vào mắt của người đàn ông cô mới nhận ra anh đang hỏi gì, Đường Miên khóe miệng gợi lên một mạt ý cười, nhuyễn thanh nói: “Còn đang suy xét.”
“Vậy em còn đang suy xét ở phương diện nào?” Lệ Ngự hỏi thẳng không vòng vo.
Đường Miên nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, không đáp mà hỏi lại: “Anh đã có kế hoạch gì cho tương lai chưa? Lục ca của em dường như không chấp nhận chuyện của chúng ta, có khả năng là gia đình em cũng sẽ có ý kiến. Còn có, gia đình anh có tiêu chuẩn gì với bạn gái của anh không tỷ như nói môn đăng hộ đối? Tính tình của em không tốt lắm, anh hẳn là sẽ không có nhiều thời gian để dỗ dành. Lệ Ngự anh cảm thấy hai ta hợp nhau sao?”
Lệ Ngự không chút nghĩ ngợi nói: “Rất hợp.”
Cần thiết phải phù hợp, chẳng chỗ nào không phù hợp, nói chung là rất thích hợp.
“Tương lai anh khẳng định sẽ tiếp tục ở bộ đội, người nhà tôi không có yêu cầu gì với đối tượng của tôi, nếu em lo lắng chuyện này thì tôi dẫn em về ra mắt gia đình. Đường Miên, tôi quen em với tiền đề là tiến tới hôn nhân, tôi lấy nhân cách của mình ra để đảm bảo nhất định sẽ đối xử tốt với em, với sự nghiệp tôi trung với đảng, với cuộc sống tôi chỉ có một người là em. Gia đình em tạm thời không đồng ý cũng chẳng sao, tôi tin tưởng tôi khiến họ chấp nhận việc em ở bên tôi.” Lệ Ngự nói đến đây thì tạm dừng một chút, nhìn Đường Miên, thay đổi ngữ khí nói: “Tôi cảm thấy tình tình của em khá tốt, con gái kiêu kỳ một chút cũng tốt.”
Nếu có đồng chí Lận Thư Nhiên ở đây thì chắc chắn tròng mắt bà sẽ rớt ra khi thấy cảnh tượng này.
Gì mà con gái kiêu kỳ một chút cũng tốt, trước kia là cái tên nào đã ghét bỏ con gái đại viện nhà người ta kiêu kì lại yếu đuối mít ướt hả? Còn nói muốn nghiêm túc phê bình tác phong của con gái nhà người ta.
A, hiện tại thích một cô gái nhỏ kiêu kì lại cho đó là lẽ thường sao?!
Dùng một từ ngữ của sau này để hình dung Lệ Ngự một cách thỏa đáng là…… chó tiêu chuẩn kép.
“Cho nên, em nghĩ thế nào?” Lệ Ngự lại lần nữa hỏi.
Ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm biểu tình của cô, trong lòng Lệ Ngự thấp thỏm không thôi, vừa chờ mong lại vừa có chút sợ hãi.
Đường Miên đã nhận ra anh đang căng thẳng, nghiêm túc tự hỏi.
Nghiêm túc mà nói, với điều kiện của Lệ Ngự thì không có chỗ nào để bắt bẻ, cả về tính cách lẫn ngoại hình anh đều cân hết, hơn nữa còn không có tiền nhiệm, điểm này rất quan trọng nhất, cũng là chỗ Đường Miên cộng thêm điểm. Đường Miên đặc biệt nhìn trúng điểm này, có lẽ trong mắt người khác là Đường Miên đang làm kiêu, nhưng ai chẳng mơ về một người đàn ông hoàn hảo?
Đường Miên khác với các cô gái ngoài kia, cô không muốn bạn trai mình là một bad boy cũng như không muốn anh từng có bạch nguyệt quang hay đã trải qua nốt chu sa gì đó. Có lẽ Đường Miên có chút hà khắc rồi, nhưng có thể nói Đường Miên có thể gặp được Lệ Ngự chính là duyên phận, Lệ Ngự ở mọi phương diện đều khiến Đường Miên hài lòng.
Đường Miên không thể yêu cầu tất cả đàn ông đều phải một dạ đến già, nhưng Đường Miên có thể lựa chọn người bạn trai cô mong muốn, mà quyền lựa chọn này lại nằm trong tầm tay của Đường Miên.
Đường Miên hy vọng tương lai cô không kết hôn vì phải kết hôn, mà là bởi vì thích, bởi vì yêu.
Nếu lựa chọn một người nào đó chỉ vì phải kết hôn, như vậy Đường Miên cảm thấy còn không bằng độc thân.
Độc thân chẳng có gì sai cả, nếu vì kết hôn mà sống chung với một người đàn ông mình không thích, thì phải biết rằng kết hôn không phải chỉ là chuyện của hai người. Sau kết hôn còn phải chăm lo cho gia đình và còn nhiều chuyện lông gà vỏ tỏi khác.
Cô không đi làm anh ta nói cô ăn bám, mỗi tháng đưa ít tiền sinh hoạt là anh ta liền cảm thấy mình là ông chủ bắt cô phải phục vụ như osin.
Cô ra ngoài đi làm thì anh ta cũng có chuyện để nói, phụ nữ mà không chăm lo cho gia đình, cô nên giống với những người phụ nữ khác ở nhà giúp chồng dạy con chăm sóc cha mẹ chồng.
Nói thật, đời trước Đường Miên nghĩ thôi đã bị dọa cho hãi hùng.
Từng chứng kiến quá nhiều cuộc hôn nhân không hạnh phúc, từ tận đáy lòng Đường Miên không muốn trải qua những ngày tháng như thế.
Đường Miên cảm thấy rằng phụ nữ nhất định phải độc lập về kinh tế, không gặp được người mình thích, cô vẫn có thể không cần kết hôn.
Nếu có thể tự mình nuôi sống bản thân, tự mình có nhà có xe, sao phải kết hôn để hôn nhân quấy nhiễu cuộc sống tươi đẹp.
Tự do tự tại muốn hẹn hò thì hẹn hò, muốn yêu đương thì yêu đương thấy không hợp nữa thì chia tay không cần phải ly hôn lằng nhằng.
Cô là người thành công rồi thì muốn loại đàn ông nào mà chẳng có?
Ngay cả đời này Đường Miên cũng có ý tưởng này, đương nhiên, nếu không gặp được Lệ Ngự hay người đàn ông mà cô thích, thì có khả năng rất lớn là Đường Miên sẽ là cẩu độc thân cả đời.
Nhưng người đàn ông trước mắt thực sự khiến người ta phải rung động
Từ lần đầu tiên gặp người đàn ông này, Đường Miên đã có cảm tình.
Đường Miên suy nghĩ càng lâu thì lòng Lệ Ngự lại càng không yên, nhất là khi Đường Miên cứ nhìn chằm chằm anh, Lệ Ngự lại càng thêm khẩn trương.
Rốt cuộc, Đường Miên cũng lên tiếng.
“Được.”
Câu trả lời chỉ một từ.
Có thể gặp được người mình thích đã không dễ dàng, gặp được người mình thích lại chuẩn gu mình lại càng khó hơn.
Đường Miên đã từng nghe qua một câu đại học mà không yêu đương thì không hoàn hảo, mà cô lại hưởng thụ một cuộc sống đại học trọn vẹn.
Lệ Ngự nghe Đường Miên nói một chữ “được”, trong đầu nhất thời trống rỗng, phải một lúc sau mới có thế phản ứng lại.
Cô đồng ý rồi?!
Lệ Ngự nhìn cô bằng áng mắt nóng rực, khàn giọng nói: “Em nghĩ kỹ rồi?”
“Dạ?” Đường Miên nhìn bộ dáng nghiêm túc của anh, đôi mắt hơi cong lại mở miệng trêu chọc: “Anh muốn em suy nghĩ lại sao? Có lẽ em nên nghĩ lại, nếu không anh cứ xem như không nghe thấy vừa này em nghĩ gì, để em sẽ tiếp tục suy nghĩ thêm nhé?”
“Không được!” Lệ Ngự đứng bật dậy, bước tới trước mặt Đường Miên, quỳ một gối, dùng bàn tay ấm áp nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn của Đường Miên, trầm giọng mở nói: “Em đã đồng ý rồi thì không được đổi ý!”
Đường Miên khẽ cười nhìn dáng vẻ nghiêm túc của anh.
Người đàn ông này trước nay đều nghiêm túc như vậy sao?
Lời cô đã nói thì đương nhiên sẽ không đổi.
Chăm chú nhìn người đàn ông đang quỳ trước mặt, ánh mắt Đường Miên rơi trên người đàn ông.
Anh thật sự rất đẹp, mày kiếm mắt sáng, nam tính và rắn rỏi, dù là cắt đầu đinh vẫn không hề ảnh hưởng đến nhan giá trị của anh, vẫn soái khí như cũ.
Bên kia Đường Chiến không hề biết em gái đã bị người ta cướp mất, bị Tiết Bạch lôi kéo đi ra ngoài chuẩn bị quà tặng.
Giữa trưa, Đường Chiến rốt cuộc thoát khỏi tên dính người Tiết Bạch xuất hiện ở trước mặt Đường Miên.
“Miên Miên, anh dẫn em ra căn tin ăn cơm, cơm nước xong xuôi anh đưa em ra ga tàu, em trở về trường học đừng cố quá sức, chú ý giữ gìn sức khỏe. Nếu có thời gian anh sẽ đi thăm em, còn nữa, em vẫn còn nhỏ có vài chuyện chưa cần thiết phải nghĩ đến, chờ đến khi em tốt nghiệp rồi hãy nghĩ tới.” Đường Chiến vừa đi vừa lải nhải.
Đột nhiên, Đường Chiến nghĩ tới một chuyện, quay đầu nhìn chằm chằm Đường Miên nghiêm túc nói: “Còn nữa, nếu Lệ Ngự đến tìm em thì nhất định phải nói cho anh biết, Lệ Ngự không phải người tốt, tuy rằng cậu ta rất đẹp trai nhưng em đừng để vẻ ngoài đánh lừa, tri nhân tri diện bất tri tâm mà……”
“Đường liên trưởng.” Đường Chiến nói chưa dứt lời đã bị một âm thanh thâm thúy cắt ngang.
Đường Miên và Đường Chiến đồng thời quay đầu nhìn về nơi phát ra âm thanh, sau đó thấy Vương Lam đang lon ton chạy về phía họ.
Vương Lam dừng ở trước mặt Đường Chiến, ngửa đầu nhìn Đường Chiến, đỏ mặt nói: “Đường liên trưởng, hai người đi căn tin sao? Thật trùng hợp tôi cũng đang đi đến đó chúng ta đi chung được chứ?”
“Ách……” Đường Chiến gương mặt tươi cười của Vương Lam, lỗ tai nóng lên, một lúc sau mới nói: “Cái kia, không……” Thuận tiện.
Truyện chỉ đăng duy nhất và cập nhật nhanh nhất tại wattpad nguyenngocbangtam95 những nơi khác là reup chưa qua xin phép.
“Được rồi, cùng nhau đi.”
Đường Chiến còn chưa kịp từ chối, Đường Miên bên cạnh đã đồng ý.
Đường Chiến ngơ ngác quay đâu đang nhìn em gái, không hiểu được trong hồ lô của con bé có chứa gì.
Vương Lam thấy Đường Miên đồng ý thì cười híp mắt, thấy Đường Miên đưa mắt đánh giá Vương Lam hào phóng không né tránh.
Ba người cùng nhau đi đến căn tin, ở căn tin lại "trùng hợp" gặp được Lệ Ngự và Tiết Bạch ở ngoài nhà ăn.
Sau đó ba người biến thành năm người cùng nhau đi ăn.
Đường Chiến và Tiết Bạch đi lấy cơm, chỉ còn lại ba người Vương Lam, Đường Miên và Lệ Ngự ngồi lại bàn.
Mọi người ở gần đó thấy Đường Miên và Lệ Ngự ngồi chung với nhau thì không nhịn được nhìn qua.
Tôi đi, xem ra là sự thật rồi, Lệ doanh thích em gái Đường liên trưởng.
Nhìn này, nhìn này, họ đang ngồi cùng nhau kìa.
Lệ doanh thật lợi hại, nhanh như vậy đã ngồi bên cạnh con gái nhà người ta rồi.
Tay Đường Miên đang đặt bên cạnh bỗng dưng bị bao phủ bởi một cảm giác ấm áp, Đường Miên kinh ngạc quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh.
Đây là ở trước mặt công chứng người đàn ông này quá táo bạo rồi đi?!
Lệ Ngự cảm nhận được sự mềm mại trong lòng bàn tay, môi mỏng khẽ nhếch.
Tay cô thật mềm mại, nộn nộn, khác hẳn với bàn tay thô ráp của anh.
Bởi vì hai người ngồi cạnh nhau nên bốn phía xung quanh không phát hiện ra động tác nhỏ này.
Đường Miên nhìn dáng vẻ sung sướng của anh, môi đỏ cũng khẽ nhếch.
Quên đi, anh vui vẻ là được.
Đều đã xác định quan hệ, nắm tay cũng không tính là quá đáng đi?
Hơn nữa buổi chiều cô phải đi rồi, đến lúc đó cô ở trường học, anh ở bộ đội, đều không có thời gian ở chung.
Ở phía đối diện Vương Lam nhìn Đường Miên, âm thầm cảm thán Đường Miên và Đường Chiến thật sự không giống nhau.
Em gái trắng nõn ngoan ngoãn, anh trai Đường Chiến lại là một đại gấu đen, thật sự rất không giống nhau.
Đường Miên cũng biết Vương Lam đang nhìn cô ngẩng đầu, mỉm cười với Vương Lam.
Vương Lam thật sự rất thú vị, xét về tướng mạo, Vương Lam và Đường Chiến hẳn là thuộc về loại có duyên không phận, thần sắc của Vương Lâm đột nhiên thay đổi khiến tướng mạo của cô càng khác lạ.
Hiện tại tướng mạo của Vương Lam trở nên khó đoán, tương lai sau này Vương Lam và Đường Chiến có tu thành chánh hỏa không thì vẫn còn dựa vào duyên số.
Nhưng có thể xác định một điều là Vương Lam có ý với Đường Chiến, hai người này nhất định có chuyện xưa.
“Đường Miên, em cảm thấy chị làm chị dâu của em được không?” Vương Lam bỗng dưng mở miệng.
Vương Lam vừa nói thì bên cạnh bỗng vang lên những âm thanh lạ, ho khan, cười sặc sụa, sặc nước……
Mấy anh lính bên cạnh vểnh tai nghe đều cảm thấy choáng váng.
Vương Lam thích Đường liên trưởng? Chuyện này bắt đầu từ khi nào?
Lúc trước không có một chút động tĩnh, hơn nữa đại gấu đen Đường Chiến gặp phải vận may cứt chó gì mà khiến Vương Lam coi trọng?
Đây là người đẹp và quái vậy bản đời thực sao?
Truyện chỉ đăng duy nhất và cập nhật nhanh nhất tại wattpad nguyenngocbangtam95 những nơi khác là reup chưa qua xin phép.
Đường Miên nghe thấy Vương Lam đi thẳng vào vấn đề như thế, kinh ngạc liếc nhìn Vương Lam.
Tuy nhiên tính cách thẳng thắng của Vương Lam lại không làm Đường Miên cảm thấy phản cảm, ngược lại có chút lo lắng…… Đường cộc lốc chịu nổi không?
“Đường Miên, chị thích anh trai của em, em cảm thấy chị làm chị dâu em được chứ?” Vương Lam lại lần nữa mở miệng hỏi.
“Khụ khụ, vấn đề này, sao chị không hỏi anh em?” Đường Miên nhìn về phía sau Vương Lam.
Đường Miên tả lời vấn đề của Vương Lâm thì có chút không thích hợp, dù sao đây cũng là chuyện riêng của Đường Chiến, người nào làm chị dâu cô là do Đường Chiến quyết định, Đường Miên tỏ vẻ cô chỉ là một cô em gái, ai làm chị dâu của cô không phải do cô quyết định.
Vương Lam nhận ra ánh mắt Đường Miên, quay đầu, sau đó thấy Đường Chiến đang bưng hai khay cơm đứng phía sau cô.
Đường Chiến mặt không chút biểu cảm, nhưng hai lỗ tai đỏ hồng đã bán đứng anh.
Vương Lam đối mặt với Đường Chiến cũng không hề lúng túng, trực tiếp đứng dậy, nhìn Đường Chiến nói: “Đường Chiến, anh có muốn hẹn hò với em không?”
“Oa nga!!!”
“Đường Chiến, nói chuyện đi đừng cứ đứng đực ra đó!”
“Đường Chiến, mau mau mau, nữ đồng chí người ta đã mở miệng, đồng ý hay không thì mau trả lời một câu đi!”
“Ha ha ha, Đường liên trưởng xấu hổ rồi, các cậu đừng nháo!”
“Ai da, sao lại không xấu hổ? Nhìn xem, lỗ tai nóng ran rồi kìa!”
Mấy anh lính bên cạnh bắt đầu trêu chọc, bọn họ thích nhất làm xem náo nhiệt.
Đường Chiến bị đám người ồn ào vây quanh, nhìn Vương Lam đang nhìn chằm chằm anh, lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi, tên đầu đất Đường Chiến lấp bấp nói: “Cô…… Cô sao lại như vậy……” Không rụt rè?
Ba chữ tiếp theo Đường Chiến không nói ra khỏi miệng, chủ yếu vì người ta là con gái, sợ lời này sẽ khiến cô gái tức giận.
Vương Lam không giận, cô chỉ chờ đợi câu trả lời của Đường Chiến!
“Đường Chiến, anh mau nói có muốn hẹn hò với em hay không?” Vương Lam lại lần nữa hỏi.
Đường Chiến nhìn dáng vẻ cần phải có một câu tả lời thỏa đáng của Vương Lam, trong lòng có chút rối rắm, cô gái trước mắt hình như nhỏ tuổi hơn anh nhiều, hơn nữa lớn lên lai rất xinh đẹp, sao lại đi coi trọng một người như anh?!
Không phải Đường Chiến tự ti, anh chỉ làm cảm thấy có chút kỳ quái.
“Xin lỗi.” Đường Chiến cuối cùng vẫn lựa chọn từ chối.
Vương Lam nghe thấy Đường Chiến từ chối, hai mắt lập tức đỏ lên, mím môi nhìn chằm chằm Đường Chiến.
Khóc…… Khóc?!
Đường Chiến có chút thất thố, khô khan nói: “Này, cô, cô đừng khóc.” Cô khóc làm anh thấy sợ hãi.
Nếu mẹ già nhà biết anh làm cho một cô gái khóc chắc chắn sẽ bị ăn đá, Giang Tú Phân ghét nhất loại đàn ông khi dễ phụ nữ, cũng chính vì vậy mà đàn ông nhà họ Đường không ai dám chọc đến lão bà.
Vương Lam nức nở hai tiếng, khi Đường Chiến đang thấp thỏm trong lòng thì vươn tay tới…… nhận lấy khay cơm trong tay anh.
“Em sẽ không từ bỏ, Đường Chiến, anh chờ đó!” Vương Lam nói xong liền bắt đầu vùi đầu ăn cơm, đôi mắt đỏ hoe của cô khiến Đường Chiến có chút…… Mềm lòng.
Tiết Bạch cũng đi tới ngồi xuống, ngay lúc anh ta đưa khay cơm cho Lệ Ngự và Đường Miên, đột nhiên thoáng nhìn phía dưới phát hiện ra một bí mật nhỏ.
Lệ Ngự tên cầm thú này…… lén lút nắm tay nhỏ của em gái nhà người ta!
- ------------