Editor: Băng Tâm
“Cậu cười cái gì? Trông cậu có vẻ rất cao hứng, Miên Miên, cậu mau nói thật đi cậu có ý với vị “Ca ca chiến hữu” kia đúng không? Hai người tuổi tác chênh lệch khá lớn, cậu chưa đến 19 tuổi, còn vị kia lại chừng 30, cậu nghĩ như thế nào?” Khương Yên rất quan tâm đến chuyện tìm đối tượng của cô bạn mình, Khương Yên tuy rằng chưa từng có bạn trai, nhưng cô đọc qua không ít tiểu thuyết.
Vị “Ca ca chiến hữu” hay mua này mua nọ đưa đến nói là thay chiến hữu chiếu cố Đường Miên, nhưng đồ vật anh ta mua toàn là đồ tốt, hơn nữa từ quần áo và khí chất thì biết là điều kiện anh ta không tồi.
Hào môn thường xem trọng môn đăng hộ đối, điều kiện của Đường Miên thì không thể bắt bẻ, nhưng nhà ba mẹ của Đường Miên lại không đủ.
Đường Miên nhàn nhạt liếc Khương Yên, trả lời: “Tuổi tác chênh lệch không là vấn đề, tớ và Lệ Ngự cũng chưa đến mức đó, cho dù tương lai thật sự có gì, nếu người đàn ông của tớ ngay cả việc thuyết phục cha mẹ anh ta cũng không làm được cậu cho rằng tớ còn cần nữa sao?”
Hơn nữa Lệ Ngự hẳn không phải là loại đàn ông như thế, Lệ Ngự là người trầm ổn, cô tin nếu là anh thì sẽ không để cô gái anh thích chịu ủy khuất.
Đường Miên không rõ gia thế của Lệ Ngự thế nào, nhưng nhìn vào nhân phẩm của Lệ Ngự thì đủ biết anh đã được nuôi dạy rất tốt, có thể nuôi dạy Lệ Ngự thành một người chính trực ngay thẳng thì người nhà của anh chắc chắn không phải là những người không thể nói đạo lý.
Hiện tại còn quá sớm để nói trước điều gì, Đường Miên không phủ nhận cô có cảm tình với Lệ Ngự, nhưng mọi cảm tình đều xuất phát từ việc ham mê sắc đẹp của anh, vẻ đẹp của Lệ Ngự hợp gu cô, cũng bởi vì nghề nghiệp Lệ Ngự, Đường Miên trời sinh đã yêu mến quân nhân, chỉ xét về hai phương diện này thì Lệ Ngự chiếm ưu thế trong lòng Đường Miên hơn so với các nam sinh khác.
Hơn nữa Đường Miên cũng không thật sự là một cô gái 19 tuổi, dù sao ở kiếp trước Đường Miên đã là một phụ nữ trưởng thành, Đường Miên không thích các cậu nhóc nhỏ tuổi hơn cô, cho dù có nhỏ tuổi hơn cô cũng không thể là một người xốc nổi.
Có lẽ những người khác sẽ thích người trẻ tuổi tràn đầy sức sống, thẩm mỹ của Đường Miên lại không giống họ, cô không thích kiểu thư sinh trắng nõn, cô thích là kiểu đàn ông thành thục, không chỉ thành thục mà còn phải phù hợp với gu thẩm mỹ của cô.
Cho nên, đời trước Đường Miên độc thân không phải là không có nguyên nhân, bởi vì quá kén chọn mà cô ngay cả mối tình đầu cũng không có.
Đời này cuối cùng cũng tìm được người khiến cô rung động, Đường Miên đương nhiên sẽ động tâm, lúc trước để Đường Chiến ngăn Lệ Ngự đến Kinh đại là vì muốn xem thái độ của anh.
Lúc này người tới, Đường Miên cơ bản đã biết được thái độ của đối phương.
“Vậy cậu có muốn đi xuống gặp không? Người ta đang chờ ở dưới lầu đấy.” Khương Yên nhắc nhở.
“Đi.” Vì sao lại không đi?
Đường Miên buông quyển sách trên tay, rửa tay rồi mới đi ra ngoài.
Lầu một, dưới tàng cây cách ký túc xá không xa, Lệ Ngự khi nhìn thấy Đường Miên đi ra trong mắt lóe lên một tia sáng, nhưng rất nhanh đã bị anh chấn áp, chân dài bước đi về phía Đường Miên.
Đường Miên dừng lại cách Lệ Ngự vài bước chân, ngẩng đầu nhìn Lệ Ngự nói: “Anh vì sao lại đến đây?”
“Tôi tìm em để nói một chuyện, em xem chúng ta có thể vừa đi dạo vừa nói chuyện không?” Lệ Ngự nói xong ánh mắt nhìn về phía Đường Miên.
Lệ Ngự có chút căng thẳng, chủ yếu là anh tự nghĩ chính mình quá cầm thú.
Cô bé trước mắt chỉ mới 18 tuổi, còn chưa đến 19 tuổi, nhưng anh đã 28, Lệ Ngự trước nay chưa từng nghĩ bản thân anh hèn hạ đến mức thích một cô gái nhỏ tuổi như thế, cơ hồ nhỏ hơn anh 10 tuổi.
Lệ Ngự bị đồng chí Lận Thư Nhiên giục kết hôn đã nhiều năm, anh cũng từng suy xét vấn đề này, có đôi khi Lệ Ngự nghĩ, nếu tương lai thật sự không tìm được cô gái khiến anh động lòng thì độc thân một đời cũng khá tốt, tuy nhiên tương lai có thể là anh sẽ thích một cô gái dịu dàng và ân cần, sau đó cùng cô ấy tạo thành một gia đình, nhưng Lệ Ngự chưa từng nghĩ mình sẽ cầm thú đến mức thích một cô gái nhỏ.
Hơn nữa cô gái nhỏ còn là em gái của chiến hữu, Lệ Ngự không phải tên ngốc, lần trước Đường Chiến gọi đến Lệ Ngự đã nhận ra, Đường Chiến đang đề phòng anh.
Đường chiến ở bộ đội thường đem em gái treo ở cửa miệng, có thể thấy được Đường Miên là cánh tay trái* Đường Chiến.
(*) Nguyên văn là tròng mắt nhưng mà moi tròng có chút kinh dị nên mình sửa thành cánh tay trái (nơi gần với trái tim).
Hiện giờ, anh lại muốn lấy đi cánh tay trái của Đường Chiến, anh ấy sẽ đồng ý sao?!
Lệ Ngự cảm thấy chuyện này mẹ nó có chút không thể chấp nhận, nhưng anh thật sự thích cô gái nhỏ, Lệ Ngự không hề có ý định buông tay, thậm chí còn muốn tốc chiến tốc thắng, muốn ngay lập tức ôm cô gái nhỏ vào lòng, dù sao cũng nên có một vị trí trong lòng cô trước, còn chuyện theo đuổi, anh vẫn còn một tuần nghỉ lễ, đến lúc đó đưa người đến bộ đội thăm Đường Chiến rồi tiếp tục theo đuổi.
Đường Miên hoàn toàn không biết những toan tính của người đàn ông bên cạnh, hai người đi tới nơi ít người, Lệ Ngự nhìn gương mặt nhỏ trắng nõn của cô gái nhỏ bên cạnh, giơ tay kéo kéo cổ áo, hắng giọng nói.
“Đường Miên, em đã gọi điện cho anh trai em phải không?” Lệ Ngự không phải hỏi, mà là khẳng định.
Đường Miên dừng bước chân, nhìn thấy động tác kéo áo vừa rồi của người đàn ông mới phát hiện ra hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi màu lam.
Nói thật trai đẹp thì mặc gì cũng đẹp, theo lý mà nói với vẻ nghiêm nghị và khí chất lạnh lùng của Lệ Ngự thì chiếc áo màu lam nhạt ấm áp, lạ thay nó không chỉ hợp mà còn tôn lên vẻ đẹp của anh.
Lệ Ngự nhận ra Đường Miên đang nhìn cổ áo anh, bàn tay đang kéo cổ áo cứng đờ một lát, yết hầu nhô lên đầy gợi cảm, giọng nói trầm thấp vang lên: “Làm sao vậy?”
“Không sao, chỉ là cảm thấy quần áo của anh hôm nay……” Đường Miên lại lần nữa quét mắt hai lần, tạm dừng một lát mới tiếp tục nói: “Khá đẹp.”
Hô…… Lệ Ngự lặng lẽ thở dài nhẹ nhõm, anh còn tưởng rằng quần áo này khó coi làm mất điểm trong lòng cô.
“Vâng, em cảm thấy luôn làm phiền anh không tốt lắm, hơn nữa ở trường em cái gì cũng không thiếu, anh mỗi ngày đều tới sẽ khiến người khác hiêir lầm.” Đường Miên cười nhạt giải thích.
Hiểu lầm? Hiểu lầm cũng tốt, hiểu lầm có thể khiến cho những kẻ có tâm tư phải lùi bước.
Lệ Ngự trong lòng nghĩ như vậy, nhưng tuyệt đối sẽ không nói ra.
“Tôi là Lệ Ngự, năm nay 28 tuổi, không có tật xấu, không có tiền nhiệm, trước mắt độc thân.” Lệ Ngự thẳng lưng, dưới ánh nhìn chăm chú của Đường Miên môi mỏng hé mở, nói ra câu nói trọng yếu: “Cho nên, đồng chí Đường Miên, xét thấy tôi có đủ tiêu chuẩn trở thành đối tượng hẹn hò của em không?”
Đường Miên nghe hết những lời nói của người đàn ông thì hai mắt mở to.
Đột nhiên thổ lộ như vậy là để khiến cô không kịp phòng ngừa sao?
Hoặc là nói quân nhân vẫn thường thẳng thắng như vậy, tỏ tình với người ta mà cái gì cũng không có thì chỉ có mỗi mình anh.
Ông trời của tôi ơi, anh tỏ tình như vậy thì mười lần có chín lần là bị từ chối đó.
Lệ Ngự nhìn chằm chằm biểu tình kinh ngạc của Đường Miên, sau một lúc lâu không thấy cô mở miệng, tự hỏi liệu mình có dọa cô không, rồi lại lần nữa mở miệng nói: “Cho em một phút suy nghĩ.”
Đường Miên: “……!”
A, một phút để suy nghĩ, thật sự rất tuyệt.
Kỳ thật không cần một phút, Đường Miên đã có thể trả lời: “Lệ Ngự, xin lỗi.”
Không phải cứ có cảm tình là sẽ lập tức đáp ứng, Đường Miên không biết người khác là thế nào, có lẽ là người khác Đường Miên nghĩ họ sẽ gật đầu, nhưng đây là lần đầu trong hai kiếp có người yêu, Đường Miên cảm thấy vẫn nên khảo sát thêm một đoạn thời gian, ít nhất không thể đồng ý anh ngay từ lần đầu.
Tục ngữ nói thứ dễ dàng có được người ta sẽ không biết quý trọng, Đường Miên cảm thấy những lời này rất có đạo lý.
Lệ Ngự bị từ chối trong lòng phi thường mất mát, tuy nhiên anh cũng mất mát không lâu, ra trận cũng không phải một lần đã thành công, không phải chỉ là bị từ chối một lần sao? Chẳng sao cả, anh sẽ không ngừng cố gắng, tận lực tranh thủ, chiến trường anh còn không sợ, chỉ là theo đuổi một cô gái nhỏ thôi, anh sợ gì chứ?
“Không sao cả, vậy em nghĩ về tôi thế nào?” Lệ Ngự nhìn khuôn mặt nhỏ của Đường Miên hỏi.
“Anh, khá tốt còn rất đẹp trai, tính tình trầm ổn.” Đường Miên ăn ngay nói thật, thấy trong mắt khóe môi của người đàn ông khẽ nhếch kế tiếp bị Đường giội cho một ráo nước lã: “Nhưng chúng ta lại không quá quen thuộc, mặt khác cụ thể ra sao em không biết rõ.”
Cho nên, xử đối tượng gì đó, quá nhanh.
“Không sao cả, tương lai em có thể từ từ tìm hiểu, ngày mai em có rảnh không? Gần đây có một quán điểm tâm rất ngon, ngày mai tôi đến đưa em đi nếm thử được chứ?” Lệ Ngự nói sang chuyện khác, ý định điều chỉnh không khí.
Đường Miên lắc lắc đầu: “Ngày mai không được, em phải giúp giáo sư làm thí nghiệm.”
“Tôi mang đến đây cho em, tầm mấy giờ thì thí nghiệm của em kết thúc?” Lệ Ngự một chút cũng không thèm để ý, cũng không định hủy bỏ kế hoạch đến tìm người vào ngày mai.
Không thân, thì tiếp xúc nhiều một chút, mấu chốt là anh phải để cô gặp mặt anh nhiều hơn, không thấy mặt thì tiếp xúc kiểu gì, làm sao có thể thân?
“Không cần phiền anh lắm, thời gian không xác định được.” Đường Miên thật sự không biết cụ thể thời gian kết thúc thí nghiệm, cũng không phải cố ý cự tuyệt.
“Còn mười ngày nữa là đến quốc khánh, em xem Đường Chiến cần thứ gì, nếu được tôi có thể giúp em chuẩn bị.”
“Đều đã chuẩn bị tốt, đến lúc đó mang đi là được.”
“Em ở trường gặp chuyện có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào, tôi đều có thời gian.”
“Em đã biết, cảm ơn anh.”
“Tôi đưa em ký túc xá được không?”
“Được ạ.” Đường Miên ngoan ngoãn gật đầu.
Đưa người về ký túc xá rồi mới lưu luyến rồi đi, anh cảm giác Đường Miên tựa hồ đối với anh quá khách khí, bầu không khí cũng không tốt bằng lúc còn là bạn, nhưng anh lại cảm nhận được Đường Miên không phải là không có cảm giác với anh.
Lần đầu theo đuổi cô gái mình thích, Lệ Ngự như một du khách loay hoay tìm đường tiến về đích đến.
Lệ Ngự có chút mất mát mà về đến nhà, vào cửa liền đụng phải đồng chí Lận Thư Nhiên.
Đồng chí Lận Thư Nhiên thấy Lệ Ngự mặc áo sơ mi mài lam, đôi mắt hơi hơi nheo lại đánh giá anh trong chốc lát, hồ nghi hỏi: “Tình huống của con là thế nào?”
“Tình huống gì cơ?” Lệ Ngự giả ngu, mở cửa đi vào.
Lận Thư Nhiên theo sau vào cửa, như cũ nhìn chằm chằm Lệ Ngự, mở miệng nói: “Xem quần áo của con, lúc trước mẹ mua về con bảo là không thích, hôm nay sao lại mặc đi ra ngoài? Đầu óc của con chắc là có vấn đề rồi, có thể là bị chấn thương ảnh hưởng đến não đi?”
Lệ Ngự vào nhà rót nước uống, nghe thấy đồng chí Lận Thư Nhiên nói thì động tác khựng lại, chỉ có hai giây sau anh đã khôi phục lại bình thường, nhàn nhạt nói: “Đột nhiên cảm thấy không tệ lắm, mẹ quần áo này mua ở chỗ nào? Khi nào rảnh mẹ lại giúp con mua thêm hai bộ đi.”
Cô gái nhỏ khen anh mặc quần áo như vậy rất đẹp Lệ Ngự nghĩ lại còn cảm thấy cao hứng, nếu đẹp thì mua thêm vài cái, dù sao cô ấy cũng rất thích.
Lận Thư Nhiên thật sự cảm thấy Lệ Ngự có chút không ổn, mở miệng trả lời: “Mua cái gì mà mua? Thích thì tự đi mua, mẹ không quan tâm tại sao lúc trước con không thích giờ lại thích, mẹ không hầu hạ nữa.”
“Đúng rồi, ngày mai có thời gian không? Trong đơn vị mẹ có một đồng nghiệp con gái của cô ấy năm nay 24 tuổi, tốt nghiệp đại học hai năm, trông rất ngoan ngoãn, nếu không con……”
Lận Thư Nhiên còn chưa nói xong đã bị Lệ Ngự đánh gãy: “Không có thời gian.”
“Tại sao con lại không có thời gian, mỗi ngày đều ở nhà, nếu không liền ở cùng bọn Tô Vệ Quốc, con có thể có chuyện gì? Chỉ cần gặp mặt, không thích mẹ cũng không miễn cưỡng, mẹ sẽ không ép con lấy người con không thích? Tuổi người ta cũng không quá nhỏ, chỉ kém con 4 tuổi, vừa vặn tốt.
Mẹ đã gặp cô bé đó, trắng nõn sạch sẽ, nhìn rất ngoan ngoãn, không tồi,……”
“Không gặp, ngày mai con thực sự có chuyện.” Lệ Ngự quyết đoán cự tuyệt.
Người kia trắng nõn thế có thể trắng nõn hơn cô gái nhỏ nhà anh không, có thể ngoan ngoãn hơn cô gái nhỏ nhà anh không?!
“Không gặp, sao lại không gặp? Cô bé tuổi tác tương đương anh, lúc trước anh nói không thích người quá nhỏ tuổi, được thôi, tôi tìm người tuổi xấp xỉ cho amh, anh như thế nào còn chưa hài lòng? Vậy anh nói cho mẹ biết, anh thích mẫu người thế nào?” Lận Thư Nhiên tức giận, cộc cằn kể lại chuyện hai năm trước.
Truyện chỉ đăng duy nhất và cập nhật nhanh nhất tại wattpad nguyenngocbangtam95 những nơi khác là reup chưa qua xin phép.
Lệ Ngự trước nay không có ý định tìm bạn đời, vậy mà hai năm trước lại đi hẹn hò với một cô gái nhỏ, bà rất vui mừng, Lận Thư Nhiên còn nghĩ rằng sắp có một đám cưới, kết quả Lệ Ngự nói không thích người nhỏ hơn anh quá nhiều tuổi.
Được thôi, anh không thích người nhỏ hơn quá nhiều tuổi, bà tìm người xấp xỉ tuổi anh, như thế nào lại không được, còn không muốn gặp mặt!
Lệ Ngự nghẹn họng, tinh tế cho Lận Thư Nhiên một cái liếc mắt.
Hiện tại anh thích người nhỏ tuổi, phải chăng là quả táo?
Lệ Ngự trầm mặc, chuyện này tạm thời vẫn nên gác lại, gương mặt già nua này có thể giữ được thêm một ngày thì tốt một ngày.
Mặc kệ đồng chí Lận Thư Nhiên nói thế nào, Lệ Ngự cũng không đáp ứng.
Tô Vệ Quốc hẹn anh gặp nhau vào buổi tối, anh ta thậm chí còn dẫn theo bạn gái.
Lệ Ngự không từ chối, anh và Đường Miên đã gặp qua cô bạn gái của Tô Vệ Quốc một lần, lần này Tô Vệ Quốc mời cơm là bởi vì bạn gái anh ta tức giận, Lệ Ngự đi cũng coi như là cho Tô Vệ Quốc mặt mũi.
Tối đó, Lệ Ngự lái xe đi qua, lúc anh đến cơ bản mọi người đều đã có mặt đầy đủ, An Ba và những người khác đến cũng vì nể tình bạn bè lâu năm.
Lệ Ngự đi vào tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, cơ hồ Lệ Ngự vừa ngồi xuống Tô Vệ Quốc và những người khác đã thi nhau tiến lại gần.
Hôm nay là sinh nhật bạn gái Tô Vệ Quốc, đương nhiên Tô Vệ Quốc mời khách.
Bạn gái Tô Vệ Quốc là sinh viên năm 2 của Thanh đại, tên là Thanh Chanh, một cái tên đẹp, tính tình rất thanh cao, năm đó thi đại học đạt thủ khoa khối tự nhiên, tuy nhiên điều kiện gia đình lại không tốt.
Tô Vệ Quốc rất thích, cưng như trứng hứng như hoa, các cô bạn gái cũ của Tô Vệ Quốc không thể sánh kịp với Thanh Chanh.
Đương nhiên đến dự sinh nhật Thanh Chanh không chỉ có đám bạn Tô Vệ Quốc, còn có bạn học của Thanh Chanh, phòng bao có rất nhiều người, hai bên không quen biết nhau, cho nên Thanh Chanh tiếp đón bạn học cô ta, còn Tô Vệ Quốc chạy đến chỗ Lệ Ngự.
An Ba lấy ra một gói thuốc lá, phát cho nhóm bạn mỗi người một điếu, đến phiên Lệ Ngự lại bị từ chối.
Tô Vệ Quốc thấy bọn họ kinh ngạc, nhịn không được cười vài tiếng, cà lơ phất phơ nói: “Khụ khụ, người ta đang cai thuốc, chắc các cậu vẫn chưa biết.”
“Đường đồng học không thích Lệ Ngự hút thuốc, cho nên Lệ Ngự của chúng ta liền cai, người còn chưa theo đổi được, giác ngộ lại cao như vậy.” Tô Vệ Quốc nhìn chằm chằm gương mặt vô cảm kia của Lệ Ngự, tiếp tục trêu chọc: “Ai da nha, lúc trước cũng không biết là ai, nói tôi trâu già gặm cỏ non…… Chậc chậc chậc, đến cùng tôi và Thanh Chanh chỉ hơn kém nhau có 8 tuổi, Đường đồng học lại nhỏ hơn cậu tận 10 tuổi, lần trước Lệ Ngự nói tôi là gì nhỉ?”
“Cầm thú.” Lúc này trong lòng Tô Vệ Quốc cảm thấy rất sảng.
Phong thuỷ luân phiên, trời xanh không tha cho một ai.
Này mẹ nó lúc trước nói anh ta cầm thú, hiện giờ Lệ Ngự là cái gì…… là chiến sĩ dẫn đầu trong đàn cầm thú!
Sợ là còn muốn lợi hại hơn, coi trọng một cô gái nhỏ như thế, thật không biết xấu hổ.
Lệ Ngự nghe Tô Vệ Quốc kia trong tối ngoài sáng chèn ép, nhấc chân lên đá anh ta, cho dù Tô Vệ Quốc sớm có chuẩn bị cũng chẳng né kịp, bị đạp trúng, vô cùng đau đớn.
Nước mắt trực trào, mẹ nó anh em cây khế thật đủ tàn nhẫn.
Mấy người khác nhìn biểu tình đau đớn của Tô Vệ Quốc, không đỡ nỗi cười sặc sụa.
Lệ Ngự ở đó không lâu, ngồi chưa đến nửa giờ đã đi về.
Sau khi Lệ Ngự rời khỏi Thanh Chanh đến ngồi bên cạnh Tô Vệ Quốc, giả vờ lơ đãng hỏi: “Bạn của anh sao về sớm vậy? Ngày thường cũng ít khi gặp, bạn của anh làm nghề gì vậy?”
Thanh Chanh vừa nói ra Tô Vệ Quốc liền liếc cô ta, nhìn gương mặt lạnh lùng của Thanh Chanh, Tô Vệ Quốc không lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm cô ta như vậy.
Ánh mắt của Tô Vệ Quốc khiến Thanh Chanh cảm thấy khó chịu, xê người sang bên, thần sắc u ám nói: “Anh nhìn em như vậy là sao? Em chỉ muốn hỏi một chút thôi, bạn của em nhờ hỏi thăm, anh ta đã có bạn gái chưa? Cô ấy rất thích anh ta, anh xem có thể mai mối cho hai người họ không?”
Thanh Chanh nói xong câu đó cô ta không phát hiện rằng nhiệt tình trong mắt Tô Vệ Quốc có chút phai nhạt, một lúc sau mới hỏi: “Cô bạn nào của em nhìn trúng người anh em của anh?”
“Đó, chính là cô ấy, cô ấy rất xinh đẹp, ở trường có rất nhiều người theo đuổi.” Thanh Chanh giơ tay chỉ một cô gái cách đó không xa.
Cô gái được chỉ thấy Tô Vệ Quốc nhìn qua thì hai má ửng hồng, né tránh ánh mắt của Thanh Chanh và Tô Vệ Quốc, không biết là cố ý hay là vô tình, khi cụp mắt xuống cô gái kia còn lén liếc Tô Vệ Quốc một cái, trong mắt hiện lên vẻ e thẹn khiến bất kì người đàn ông nào nhìn vào cũng phải động lòng.
Tô Vệ Quốc chỉ liếc qua rồi thư hồi tầm mắt, nói: “Nói thật, chẳng ra gì, người bạn kia của em không thích hợp với anh em tốt của anh.”
“Tại sao lại không hợp? Em cảm thấy hai người họ rất xứng đôi.” Thanh Chanh sắc mặt có chút lạnh lùng.
Vừa thấy Thanh Chanh như vậy Tô Vệ Quốc liền biết cô ta bắt đầu giở tính tình, có lẽ trước kia Tô Vệ Quốc sẽ dỗ dành cô ta, nhưng lần này Tô Vệ Quốc không có động tĩnh, như cũ ngồi yên một chỗ, chỉ nhàn nhạt liếc Thanh Chanh nói: “Cậu ấy đã có cô gái mình thích, cho nên không thích hợp.”
“Cô gái nào? Có thể đẹp hơn bạn của em sao hả?” Thanh Chanh nổi giận nói.
“Thật đúng là đẹp hơn, so với em còn đẹp hơn.” Tô Vệ Quốc nhàn nhạt nói.
Thanh Chanh nghe Tô Vệ Quốc nói những lời này hỏa khí bốc lên, trực tiếp đứng dậy nói: “Tô Vệ Quốc, hôm nay anh là có ý gì, muốn cãi nhau phải không?”
“Không, anh chỉ nói sự thật em cũng không cho sao?” Tô Vệ Quốc nói.
“Hôm nay là sinh nhật em đó.” Thanh Chanh lạnh mặt nói.
“Anh biết, cho nên hôm nay anh mời khách.” Tô Vệ Quốc đứng lên, sau đó nói: “Anh còn có việc, em và bạn học tiếp tục chơi, bọn anh đi trước, hóa đơn gửi cho anh, cứ vậy đi.”
Tô Vệ Quốc và đám đàn ông vội vã rời đi, bạn học của Thanh Chanh đều ngơ ngác nhìn cô ta.
Tại sao mọi người lại đi hết rồi?
Sắc mặt của Thanh Chanh trở nên khó coi, cô ta không biết mình chọc giận Tô Vệ Quốc chỗ nào, ngày thường Tô Vệ Quốc chưa bao giờ như vậy, sao hôm nay lại bỗng dưng tức giận?
—————— Hôm sau.
“Đường Miên, có người tìm em.”
Đường Miên vừa từ phòng thí nghiệm bước ra liền nhìn thấy giáo sư và học tỷ đang tiến đến, mà câu vừa rồi cũng là do học tỷ kia nói.
“Vâng, cảm ơn.” Đường Miên gật gật đầu, sau đó nhìn giáo sư nói: “Giáo sư, em đã làm xong thí nghiệm, báo cáo ngày hôm nay em sẽ sửa lại, ngày mai nộp cho thầy.”
“Không sao cả, không cần vội, em mau xuống đi, người ta đã đứng đợi hơn một giờ.” Giáo sư cười ngâm ngâm trêu chọc.
Lần trước liên hoan giáo sư và sư tỷ đã gặp Lệ Ngự, cho nên hôm nay Lệ Ngự ở dưới lầu chờ bọn họ liền nhận ra.
Trai đẹp luôn thu hút sự chú ý, nên có rất nhiều nữ sinh dưới lầu đang nhìn lén.
Giáo sư trêu chọc rồi sau đó ngay cả sư tỷ cũng nói hùa theo: “Miên miên học muội, người ta theo đuổi rất có tâm nha.”
“Sư tỷ đừng trêu em, phòng thí nghiệm em đã dọn dẹp rồi, sư tỷ rời đi nhớ khóa cửa.” Đường Miên bất đắc dĩ nói, vội vã xoay người rời đi về phía cầu thang dưới ánh nhìn của giáo sư và sư tỷ.
Đường Miên xuống lầu liền thấy Lệ Ngự, anh nhìn thấy cô thì tiến đến.
Lệ Ngự nhìn bộ dạng mệt mỏi Đường Miên trong lòng chua xót, ôn nhu nói: “Đói bụng rồi phải không? Anh có mang điểm tâm đến cho em, là ở quán mà hôm qua anh nhắc đến, em nếm thử xem.”
“Vâng, cảm ơn anh, em thật sự rất đói.” Bụng của Đường Miên sắp réo lên, ở trong phòng thí nghiệm quá lâu khiến cho Đường Miên cảm thấy rất đói.
Hai người ngồi xuống một băng ghế gần khu dạy học, sau khi Đường Miên ngồi xuống Lệ Ngự mở gói điểm tâm ra, điểm tâm được làm thủ công tinh tế lại trông rất đẹp, vỏ ngoài vủa bánh hơi mỏng có thể mơ hồ nhìn thấy nhân bên trong, trên vỏ bánh có những họa tiết tinh xảo, trông rất cao cấp.
Một phần chỉ có tám cái bánh, mỗi cái cắn một ngụm đã hết.
Khuôn mặt nhỏ của Đường Miên hơi ửng hồng, ánh nắng vàng chiếu lên hàng mi dài và dày của cô trông thật mờ ảo tựa như cánh bướm nhẹ nhàng run lên theo từng động tác nhỏ.
Đầu ngón tay thon thả xinh đẹp cầm món điểm tâm tinh tế, cánh môi no đủ đỏ tươi hấp dẫn Lệ Ngự khiến ánh mắt anh rơi xuống bờ môi đỏ mọng.
Lệ Ngự bỗng dưng cảm giác có chút khát nước, trong lòng bỗng dưng thấy căng thẳng…….