Xuyên Thành Niên Đại Văn Cô Em Chồng

Chương 34: 34: Chương 29






Văn phòng không khí đặc biệt nặng nề, ba người đàn ông đều không có mở miệng nói chuyện.
Đối với quân nhân bọn họ mà nói chắc chắn là lập gia đình rồi sẽ không có thời gian nhiều chăm lo, quân nhân phần lớn sẽ tận lực đối tốt với vợ con, có lẽ là bởi vì muốn bù đắp nhiều hơn cho họ, nhưng điều người đàn ông không thể chịu đựng nhất chính là người phụ nữ của mình cho đội nón xanh.
Nghe đường chiến nói muốn ly hôn, Tiết Bạch là một người giáo dục chính trị nên khuyên giải không khuyên phân, người bình thường vợ chồng khắc khẩu cãi nhau Tiết Bạch đều sẽ khuyên đối phương lại suy xét một chút, rốt cuộc với công việc của bọn họ thì kết hôn là chuyện không dễ dàng, chắp vá được ngày nào hay ngày ấy, nhưng khi nghe nguyên nhân Đường Chiến ly hôn anh ta không thể nói ra những lời này.
Đừng nói mở miệng, Tiết Bạch còn muốn đi tới nơi làm công tác tư tưởng cho cô vợ không rõ mặt kia của Đường Chiến, ý thức sao có thể kém như vậy? Quân nhân bọn họ đổ mồ hôi, đổ luôn cả máu, người phụ nữ kia não bị úng nước hay sao mà không hiểu chuyện như vậy?
Lệ Ngự dùng ngón tay xoa xoa điếu thuốc, môi mỏng hơi nhấp, trầm mặc hồi lâu mới trầm giọng nói: "Chờ lần tới, cậu nộp đơn ly hôn để tôi xin cho."
"Được, tôi sẽ trở về chuẩn bị." Đường chiến trả lời.
Tiết Bạch xem không khí có chút không tốt lắm, liền suy nghĩ nói sang chủ đề khác: "Đường chiến, lần này về có thấy em gái nhà cậu không? Lúc trước ở tổng bộ chẳng phải cậu hay nhắc về em gái sao? Lần này trở về có cảm giác thế nào? Trùng hợp là lần trước đến nhà cậu thông báo bọn này có gặp một em gái xinh đẹp như tiên nữ, nên lúc này rất tò mò em gái về cậu, rốt cuộc là có bộ dáng ra sao?"
Đường chiến nghe thấy Tiết Bạch nhắc tới Đường Miên, nhìn anh ta bằng một sự kinh miệt, trong lòng cảm thấy nghẹn khuất bởi vì nghĩ đến Đường Miên chuyển thành khoe khoang.
"Đương nhiên là thấy, em gái tôi lớn lên rất đẹp." Đường Chiến thanh thanh giọng nói: "Khụ khụ, nói như thế, tôi sống hơn hai mươi năm tôi vẫn chưa từng thấy cô gái nào đẹp hơn em gái tôi, em gái tôi rất ngoan ngoãn nghe lời, học tập còn đặc biệt giỏi, đứng nhất toàn trường đấy, cậu nói xem gái tôi có được không?"
"Chậc chậc chậc, khoe khoang, cậu cứ tiếp tục khoe khoang! Tôi thấy cậu chính là bao che người nhà, xem cái bộ dáng kia của cậu, em cậu xinh đẹp sao được?" Tiết Bạch dỗi một câu.
"Ai, cậu cứ tiếp tục nói đi, em gái tôi giống tôi thì sao, trong nhà tôi thì em gái là giống tôi nhất, người khác vừa thấy liền biết là hai anh em, em gái tôi lớn lên đẹp tôi cũng không nói bừa, thật sự đẹp mắt, nhìn rất mê người!" Đường Chiến kế thừa gien của đồng chí Giang Tú Phân, đều đặc biệt thích nói Đường Miên giống mình.
Trong lòng Đường Chiến em gái anh là hoàn mỹ nhất, không có bất kỳ khuyết điểm nào, cho dù có anh cũng không nhìn thấy.
Nghe Đường Chiến khen em gái, Tiết Bạch thật đúng là không tin Đường Tiểu Muội kia có thể đẹp bao nhiêu, chậc chậc chậc, nhìn xem lão già Đường Chiến này cao lớn thô kệch, giống anh......!Khụ khụ khụ, không dám tưởng!
"Em gái cậu so với cô đoàn văn công Vương Lam còn đẹp hơn?"
Đoàn văn công Vương Lam, là cô gái đẹp nhất đoàn văn công, từ đôi mắt đến mũi, miệng đều tinh xảo, dáng người chuẩn, ngực công mông thủ, Tiết Bạch biết hầu hết người trong sư đoàn đều thích cô ấy, có thể nói Vương Lam chính là mối tình đầu của rất nhiều người.
Vương Lam......! Cái tên này Đường Chiến suy nghĩ trong chốc lát mới nghĩ ra là ai, quân diễn năm trước có gặp qua, Đường Chiến không nhớ chính xác Vương Lam trông như thế nào, nhưng Đường Chiến không chút do dự nói: "Đương nhiên là em gái tôi đẹp hơn."
Tiết bạch:emmm, tôi không tin tà giáo như cậu!
Lệ Ngự ở một bên vẫn luôn không mở miệng, nhìn hai người kia ngươi một câu ta một câu thương tổn nhau, chỉ là cô em gái kia của Đường Chiến anh cũng từng nghe nói qua, Đường Chiến là muội khống, lúc rãnh rỗi anh thích nhất là kể chuyện về em gái.
Đối với Đường Tiểu Muội này, Lệ Ngự và Tiết Bạch có suy nghĩ giống nhau, nếu Đường Tiểu Muội lớn lên giống Đường Chiến, kia......
Chuyện quan trọng trước mắt là Đường Chiến ly hôn, tin vào lời nói từ một phía của Đường Chiến rất phiếm diện nên Lệ Ngự cần cử người đi xác minh, nếu có người cố ý phá hư quân hôn, Lệ Ngự cảm thấy anh cần dạy kẻ đó làm người.
- -----
Tỉnh H, Từng Kiến Thành đột nhiên bị quân đội bắt, lý do là phá hư quân hôn.
Tin tức này vừa tung ra Từng Kiến Thành liền trở thành một nhân vật nổi đình đám, ở niên đại này mọi người trong lòng đều sùng bái quân nhân, ủng quân ái quân ở mọi người trong lòng vẫn rất quan trọng, có người phá hư quân hôn bị mọi người xem là vô đạo đức, không biết xấu hổ, phải tống vào tù mới được.
Sau khi Từng Kiến Thành bị bắt đi lúc người nhà lập tức trở nên luống cuống, ánh mắt hàng xóm nhìn người Từng gia đầy vẻ khinh thường.
Về phần Trịnh Anh Hạnh nghe tin tức này lập tức cắt đứt liên hệ với Từng gia, Từng Kiến Thành bị quân đội bắt, lúc này Trịnh Anh Hạnh còn cùng Từng Kiến Thành kết hôn thì cô ta chính là kẻ ngốc.
Trịnh Anh Hạnh không dám ra cửa, mỗi ngày tránh ở trong nhà, chuyện này lan đến không chỉ có là Từng gia, còn có Trịnh gia, Trịnh gia có một cô con hái như Trịnh Anh Hạnh thanh danh xem như hoàn toàn mất hết, đáng thương cho hai vợ chồng già Trịnh gia, tuổi lớn còn bởi vì cô con gái ngoan Trịnh Anh Hạnh này mà bị người chỉ chỉ trỏ trỏ.
Trịnh Anh Hạnh cho rằng cô ta tránh ở trong nhà liền không có việc gì, nhưng mà một ngày nào đó, quân đội tới, Trịnh Anh Hạnh cũng bị bắt mang đi.
Khi bị quân đội thẩm vấn Trịnh Anh Hạnh và Từng Kiến Thành có thể nói là chó cắn chó, Từng Kiến Thành nói anh ta không biết lúc Trịnh Anh Hạnh cùng lui tới với anh ta đã kết hôn hơn nữa còn là quân hôn, mà Trịnh Anh Hạnh nói Từng Kiến Thành cưỡng bách cô ta, khi thẩm vấn giở ra không ít thủ đoạn chỉ vì trốn tránh trách nhiệm.
Quân nhân cũng không phải ăn chay, thẩm vấn một ngày một đêm liền hiểu rõ tình huống.

Từng Kiến Thành xác thật đối việc Trịnh Anh Hạnh đã kết hôn hơn nữa là quân hôn thật sự không hay biết, mà Trịnh Anh Hạnh cố tình che giấu Từng Kiến Thành cùng anh ta lui tới, đã là rất lớn sai lầm.
Ba ngày lúc sau, Từng Kiến Thành được thả ra, Trịnh Anh Hạnh bị kết án vì phá hư quân hôn.
Từng Kiến Thành cho dù không bị kết án thì thanh danh cũng đã bị hủy hoại, tương lai nếu muốn tìm vợ sợ là không có khả năng, hơn nữa công việc của Từng Kiến Thành đã không còn, vì trốn tránh ánh nhìn lên án của mọi người mà ở lỳ trong nhà.
Trịnh Anh Hạnh bị bắt đi, hai vợ chồng già Trịnh gia đi thăm một lần liền rời tỉnh H, em trai Trịnh Anh Hạnh làm việc ở nơi khác, hai vợ chồng già bởi vì Trịnh Anh Hạnh mà rời bỏ quê hương đến nhờ cậy con trai.
Sự việc của Trịnh Anh Hạnh nháo đến ồn ào huyên náo, ở trong thôn Đường gia chịu sự chú ý, ngầm nghị luận có tốt cũng có xấu, tuy nhiên vẫn đồng cảm với Đường gia xui rủi gặp phải một cô con dâu cực phẩm như vậy.
Đường Miên cảm thấy kỳ quái khi biết Trịnh Anh Hạnh bị bắt, rốt cuộc lúc trước xem ý kiến của lục ca, hình như anh chưa từng có ý nghĩ bắt người,tại sao về bộ đội rồi lại đổi ý?
Đàn ông cũng hay thay đổi vậy sao?
Mặc kệ thế nào, mọi chuyện đã qua và cuộc sống vẫn cứ tiếp tục.
Sự việc dần phai nhạt theo thời gian, đương sự hai bên đều không xuất hiện trước tầm mắt mọi người, chuyện này cũng liền chậm rãi bị người quên mất.
Tháng 5, ánh nắng chói chang mọi thứ đẹp đến nao lòng.
Từng giọt nắng vàng xuyên thấu qua những tầng mây mong manh, ban mai hé rộ, thời tiết dần trở nên oi bức, mọi người đã trút bỏ những chiếc áo bông nặng nề thay lên mình những bộ váy áo nhẹ nhàng hơn.
Lục trung --
Thầy giáo nhìn chiếc đồng hồ cũ kĩ trên cổ tay, sau đó ngẩng đầu nhìn bọn học sinh bên cạnh, sơ lược nói: "Các bạn học đều đến đông đủ phải không? Phía dưới chúng ta nhìn xem có bạn nào vắng không? Nhắc nhở các bạn xem lại đồ dùng học tập có đầy đủ không? Đừng mang những thứ không nên vào phòng thi, ngàn vạn lần đừng quên."
Nghe thầy giáo thân thiết nhắc nhở các bạn học cũng bớt căng thẳng, mỗi người đều cười ha hả với thầy.
"Người thứ nhất, Đường Miên!"
"Có." Trong đám người Đường Miên giơ tay lên, bàn tay trắng nõn vẫy vẫy sau đó buông.
"Người thứ hai, Phó Hàn Đông."
"Có." Giọng nói khàn khàn vô cảm của Phó Hàn Đông vang lên.
"Khương Yên......"
"Lý giang sơn."
"Văn Lượng......"
Hơn mười phút sau, điểm danh xong, thầy giáo trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng lúc xuất phát vẫn cố động viên cho học sinh, thầy thu hồi danh sách, hướng tới các bạn học lộ ra tươi cười.
"Các bạn học, lần thi này không cần phải khẩn trương, giữ vững tâm lý rất quan trọng! Còn có, bạn học lần đầu tham gia thi đua cũng đừng quá căng thẳng, giữ tâm bình tĩnh cũng rất quan trọng, ngoài ra tôi sẽ phổ biến quy định của cuộc thi, tôi sẽ đưa các em đến điểm thi.

Tôi cũng đã nhấn mạnh quy định thi trước với các em rồi, vòng một và vòng hai giống nhau, thời gian bắt đầu thi tôi đã nói trước, thi vòng một kết thúc nghỉ ngơi 20 phút thì đến vòng hai, đều nghe rõ cả chứ?"
"Đã rõ." Các bạn học cười lớn trả lời.
"Được rồi, thầy tin tưởng ở các cô cậu, lần này nhất định sẽ khải hoàn mà về, chờ đến lúc có kết quả tôi bao các em đi ăn một bữa." Thầy lớn tiếng nói: "Hiện tại, nói cho thầy, các em có tự tin hay không?"
"Có!"
"Cần thiết có!"

Không dễ dàng gì để được thầy mời cơm, thầy huấn luyện thi đua nổi tiếng keo kiệt trong trường, ngày thường hiếm khi thấy thầy ăn thịt, lúc này nói muốn mời khách, các bạn học tỏ vẻ cần thiết phải có lòng tin.
Đường Miên ở trong đám người nhìn các bạn học nhiệt huyết sôi trào cũng mỉm cười, bị sức sống thanh xuân của các bạn cảm nhiễm.
Đây chính là thanh xuân.
Người không khinh cuồng uổng thiếu niên, người trẻ tuổi phải biết đấu tranh bằng nghị lực.
Kế tiếp đoàn người xuất phát, vì đưa các bạn học sinh đi thi trường học còn cô ý thuê luôn một chiếc xe khách, các bạn học ngồi trên xe nửa tiếng mới đến nơi.
Học sinh Lục trung vừa xuống xe thì thấy các sinh của trường khác cũng đã tới, các thí sinh đều mặc đồng phục của trường mình.
Đường Miên mặc đồng phục đứng giữa đám học sinh đặc biệt thu hút sự chú ý, trong đàn học bá người có giá trị nhan sắc cao không thể xem nhẹ.
Khương Yên đi bên cạnh Đường Miên, bên cạnh còn có Lý Giang Sơn đứng buôn chuyện, Phó Hàn Đông đi theo sau mấy mét.
Khương Yên thấy vẻ mặt bình tĩnh của Đường Miên trong lòng rất bội phục, nhớ rõ năm trước cô tham gia không có được bình tình như Đường Miên.
Trước giờ vào phòng thi thầu giáo còn nhắc lại những bài giảng, thầy còn có vẻ căng thẳng hơn cả học sinh đi thi đấu.
Đường Miên và Khương Yên ở cùng một phòng thi, hai người cùng nhau đi vào phòng thi, không bao lâu sau giám thị bắt đầu phát đề, có hai người giám thị, đề thi đến tay thí sinh rồi hai giám thị một trước một sau thủ, thỉnh thoảng còn đi tới đi lui quan sát.
Đường Miên nhận đề thi đọc sơ qua thấy đề không quá khó, thậm chí có một số dạng câu hỏi đã làm lúc học bù.
Đường Miên xem một lúc rồi lấy bút làm bài, tốc độ rất nhanh, đến lúc Đường Miên làm xong bài thì mới qua có một nửa thời gian, cô kiểm tra lại bài sau đó giơ tay.
Thầy giám thị thấy có học sinh giơ tay liền đi tới, thấp giọng hỏi: "Có vấn đề gì?"
"Thưa thầy, em đã làm xong, có thể về trước không ạ?" Đường Miên lễ phép hỏi.
Làm xong?
Thầy nhìn lướt qua bài thi của Đường Miên trên mặt bàn, thấy xác thực bài thi đã làm xong, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Đường Miên trong chốc lát, sau đó mới gật gật đầu ý bảo Đường Miên có thể rời phòng thi.
Các bạn khác thấy có người chỉ dùng nửa thời gian đã làm xong bài trong nháy mắt trở nên áp lực hơn gấp bội, thậm chí có mấy bạn còn trở nên nôn nóng, nhưng rất nhanh các bạn đã điều chỉnh lại tâm lý tiếp tục làm bài.
Giáo viên đem bài thi của Đường Miên lên bục giảng, mở miệng nói: "Bình tĩnh tiếp tục làm bài, làm xong bài kiểm tra có thể rời đi trước, ra ngoài nghỉ ngơi chuẩn bị thi vòng hai."
Các bạn học nghe thấy giám thị nói thế quả thực dở khóc dở cười, rời đi trước, chỗ nào dễ dàng như vậy.
Bên ngoài phòng thi, thầy lớp ôn luyện toán của Lục trung thấy Đường Miên đi ra tim muốn nhắc lên, đi tới vài bước hỏi: "Sao em ra nhanh vậy, có phải quên mang thứ gì không? Em nói với thầy, thầy tìm giúp em."
Đường Miên thấy bộ dạng lo lắng của thầy giáo, vội vàng mở miệng trả lời: "Không, em làm xong bài thi nên ra trước."
"Làm xong bài nên ra trước?" Thầu sửng sốt sau đó mới phản ứng lại, dẫn theo tâm cũng hạ xuống, thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Tuy rằng ông chỉ mới dạy Đường Miên trong thời gian ngắn, nhưng thầy rất xem trọng Đường Miên, trong thời gian huấn luyện Đường Miên vẫn luôn biểu hiện rất tốt, nhưng đây là vòng đấu loại chính thức nên thầy vẫn hỏi: "Bài làm tốt chứ? Không cần có quá mức áp lực, đợi lát nữa còn phải thi vòng hai, em phải giữ vững phong độ ngàn vạn lần đừng khẩn trương, thầy tin tưởng em, lấy trình độ của em khẳng định có thể tiến đấu bán kết."
Nghe thầy thao thao bất tuyệt nói Đường Miên bật cười, có vẻ như thầy đang rất căng thẳng.
Đường Miên ở bên ngoài đợi được một lúc thì các bạn học khác cũng lục tục đi ra, họ đã quá quen việc bạn học Đường Miên làm xong bài ra trước, rốt cuộc họ đã lãnh giáo qua công lực của hoa khôi.
Trong hai mươi phút nghỉ ngơi, các bạn học sinh Lục trung đều vây quanh Đương Miên, giành giật từng giây để so đáp án, lúc nghe Đường Miên nói đáp án giống mình thì các bạn học vô cùng xao hứng, nghe nói Đường Miên đáp án không giống thì âm thầm bóp cổ tay mình.
Ở trong lòng bọn họ đáp án của Đường Miên cơ hồ chỉ ở sau đáp án tham khảo, bọn họ biết rõ trình độ của Đường Miên.

Nghỉ ngơi thời gian hết thực nhanh, các bạn học từng người trở lại phòng thi bắt đầu thi vòng hai.
Đề vòng hai có chút khó hơn lần trước, nhưng Đường Miên vẫn làm bài trước thời hạn ra sớm.
Chờ đến kết thúc vòng thi thứ hai đã quá 12 giờ trưa, thầy giáo đưa các bạn về Lục trung, hơn nữa ông còn yêu cầu nhà ăn làm riêng phần ăn khác cho các bạn.
Đấu vòng loại xong rồi hôm nay vừa lúc cũng là thứ bảy, cơm nước xong thầy cho các bạn giải tán, về nhà hay ký túc xá, thích chỗ nào đi về chỗ đó, nghỉ ngơi thật tốt.
Đường Miên gần đây bởi vì xoát đề đã nửa tháng không có về nhà, vừa lúc lần này có hai ngày nghỉ Đường Miên thu xếp một ít đồ đi về nhà.
Cô về nhà vừa lúc gặp Đường đại tẩu đứng ngoài cổng, Đường Miên đột nhiên trở về làm cho Đường đại tẩu ngạc nhiên.
"Đại tẩu." Đường Miên chủ động nói.
Đường đại tẩu thu hồi tầm mắt, nhàn nhạt lên tiếng, hiện tại Đường đại tẩu đối với cô em chồng Đường Miên này không dám chọc, ngày trước đối diện với bọn cho vay nặng lãi mà Đường Miên không một chút sợ sệt, sau đó còn giải quyết êm đẹp, hai vợ chồng già và anh em Đường gia lúc này đối với Đường Miên càng tốt.

Mấy cô vợ nói Đường Miên một câu đều không được, có thể nói địa vị trong nhà của Đường Miên lại bay lên một bậc.
Đường Miên thấy thái độ lạnh nhạt của Đường đại tẩu cũng không để ý, đi vào trong viện, tìm một vòng không thấy Giang Tú Phân đâu, Đường Miên hỏi đường đại tẩu: "Đại tẩu, mẹ em đâu rồi?"
"Mẹ của cô đi về nhà mẹ, nói là buổi chiều trở về, chắc là một lúc nữa mẹ sẽ về." Đường đại tẩu trả lời.
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới liền, Đường đại tẩu vừa dứt lời Giang Tú Phân từ bên ngoài tiến vào sân, Giang Tú Phân thấy hơn nửa tháng mới về trên mặt lộ ra vui mừng, ai da một tiếng liền nhanh chóng đến bên cạnh khoác tay Đường Miên.
"Con gầy đi rồi, gần đây việc học chắc là rất áp lực? Sao lại trở về, thi xong rồi à?"
Thấy trong mắt Giang Tú Phân thật lòng đau xót khiến Đường Miên cảm thấy ấm áp dễ chịu, giống ngâm mình trong kẹo ngọt, hương vị ngọt ngào đến nao lòng.
"Vâng, thi xong rồi." Đường Miên ngoan ngoãn gật đầu, cúi đầu dựa vào vai mẹ, nhuyễn thanh làm nũng nói: "Con thật sự rất nhớ mẹ đó."
"Ai da nha, đã lớn như vậy rồi, đừng làm nũng nữa." Giang Tú Phân giận dỗi liếc Đường Miên, giơ tay chọc chọc trán cô.
Giang Tú Phân ngoài miệng nói không cho con gái làm nũng, nhưng từ vẻ cưng nựng và nụ cười trên môi mọi người đều có thể nhìn ra được, bà rất thích được con gái bảo bối làm nũng.
Hai mẹ con vui vẻ vừa nói chuyện vừa đi vào nhà, Đường tẩu nhìn thấy sự khăng khít quá mức của hai mẹ con không khỏi thấy buồn nôn, nhịn không được cả hai bả vai run lên.
Mẹ chồng Giang Tú Phân chỉ có lúc đối mặt với cô em chồng Đường Miên mới có biểu hiện buồn nôn như vậy, ngày thường không có cô em chồng ở nhà bà cứ luôn gọi mấy anh em Đường gia chày gỗ này, chày gỗ nọ.
Cùng là người nhưng không cùng phận, Đường đại tẩu trong lòng cảm thán một câu, không hiểu được vì sao mẹ chồng lại thích con gái như vậy?
Nhà chính, Giang Tú Phân lấy điểm tâm trong phòng mình ra cho Đường Miên ăn.
Đường Miên ăn điểm tâm, đột nhiên nhớ lại một chuyện, buông điểm tâm trong tay xuống móc trong túi ra một xấp tiền giấy, hồng hồng lục lục nhìn qua có không ít.
Giang Tú Phân thấy Đường Miên đột nhiên lấy từ trong túi ra nhiều tiền như vậy hai mắt mở to, mở miệng hỏi: "Miên Miên, con lấy ở đâu ra nhiều tiền như vậy?"
"Không phải toàn bộ là của con, nơi này còn có một phần là của lục ca, lần trước đi tìm Trịnh Anh Hạnh con đã lấy lại số tiền mà lục ca đã trợ cấp cho Trịnh Anh Hạnh, lúc trước đã định là dau khi về nhà sẽ đưa nó cho mẹ.

Trịnh Anh Hạnh lấy của lục ca tổng cộng là 480, còn hai, ba trăm này là tiền con phiên dịch, chẳng phải sắp đến sinh nhật mẹ sao? Tiền này mẹ cứ cầm lấy đi may hai bộ đồ mới, thuận tiện may luôn hai bộ cho cha con."
"Ai da, mẹ không phải con nít, cần gì tới sinh nhật chứ? Hơn nữa quần áo của mẹ với ba con vẫn còn mặc được, tiền này con cứ giữ lại, tương lai làm của hồi môn."
"Mẹ, tiền này mẹ cứ dùng, con vẫn còn." Đường Miên nói.
"Mẹ không cần tiền, hơn nữa mẹ cũng lớn tuổi rồi, không chú ý những cái đó." Giang Tú Phân cười xán lạn: "Còn tiền của lục ca con, cũng để đó sau này cưới vợ."
Cưới vợ, của hồi môn?
Bất luận là cái nào cũng còn xa, cô chỉ mới mười sáu tuổi, Đường Chiến vừa ly hôn, phỏng chừng trong khoảng thời gian ngắn là sẽ không suy xét vấn đề này.
Nếu không cần tiền thì cứ mặc thôi, người già đã quen sống tiết kiệm, Đường Miên dự định chờ đếm sinh nhật Giang Tú Phân sẽ mua những món quà khác, dù sao trên người cô có không ít tiền, trong đó có một lần tuyệt bút của Tiết Ngao, Văn Lượng sau lại cũng cho tiền, hiện tại tiền của Đường Miên đủ mua một phòng trong thành phố.
Đường Miên về nhà Đường Dương Sơn và Giang Tú Phân đều đặc biệt cao hứng, mặt lúc nào cũng tươi như hoa.


Sau bữa cơm chiều, Giang Tú Phân biết Đường Miên có hai ngày nghĩ càng thêm cao hứng, ngày mai vừa lúc bà phải về nhà mẹ đẻ ăn cơm, Đường Miên đã lâu không qua đó, lần này có thể mang đi khoe một chút.
Sáng sớm hôm sau, Giang Tú Phân kéo Đường Miên từ trong ổ chăn dậy, còn cố ý chọn một bộ váy đẹp tôn dáng cho Đường Miên.
Nhìn con gái trắng nõn xinh đẹp Giang Tú Phân tự sướng trong lòng, con gái của bà thật đẹp giống bà lúc còn trẻ.
Đường Miên vừa thấy đã biết mẹ đang tự sướng, chỉ cần mẹ cao hứng, mặc thế nào cũng được, trang điểm ra sao cũng kệ.
Ăn sáng xong Đường Miên liền đi theo Giang Tú Phân ra ngoài, những người Đường gia khác ai làm việc nấy phân chia nhau việc nhà.
Giang Tú Phân và Đường Miên lúc đi đến cửa thôn gặp phải một người.
Tầm mắt của Đường Trung Hành mắt dừng ở trên người Đường Miên, ánh mắt lưu luyến không ngừng, đã lâu không gặp Đường Trung Hành cảm thấy Đường Miên càng trở nên đẹp hơn, hắn cảm thấy chưa từng thấy qua cô gái nào xinh đẹp hơn Dường Miên.
Đường Miên bị ánh mắt của đối phương làm cho không thoải mái, nghiêng người nép sau Giang Tú Phân.
Đường Trung Hành như nhận ra thái độ của Đường Miên, sắc mặt trầm xuống.
"Miên Miên, thím, hai người đi ra ngoài à?" Đường Trung Hành cười ha hả chào hỏi.
"Đúng, chúng tôi đang vội, không có thời gian tán gẫu, Trung Hành cậu cũng mau chóng trở về đi." Giang Tú Phân trả lời xong liền túm lấy tay Đường Miên bước nhanh đi.
Tầm mắt cả Đường Trung Hành vẫn luôn dừng ở trên người Đường Miên, đến lúc không thấy nữa mắt vẫn còn lưu luyến.
Trên đường lớn, Giang Tú Phân lôi kéo Đường Miên nghĩ đến vừa rrooif ánh mắt của Đường Trung Hành làm người ta nghĩ nhiều.
Trong đầu đem chuyện vừa rồi bỏ qua một bên, Giang Tú Phân nghiêng đầu nhìn về phía Đường Miên nói: "Miên Miên, sau này tìm đối tượng đùng giống với Đường Trung Hành, mẹ của thằng nhóc Đường Trung Hành kia là cực phẩm, sau này con lên đại học phải tìm người trong thành phố.

Mẹ đã ở nông thôn cả đời, nông dân vừa khổ lại mệt, mẹ không hy vọng con sẽ giống mẹ, mỗi ngày con phải bán mặt cho đất bán lưng cho trời."
"Vâng, con biết." Đường Miên ngoan ngoãn gật đầu, nhuyễn thanh nói: " Tương lai con khẳng định sẽ tìm một chàng trai cao 1m8, ưa nhìn, còn yeu chiều con, là loại đàn ông nghe lời vì con làm mọi chuyện."
Mọi việc đều nghe cô? Giang Tú Phân trong đầu nghĩ, linh quang chợt lóe......!Đây là hình mẫu con rể lý tưởng?
Yêu cầu của con gái có phải hơi quá cao không? Đàn ông tốt như vậy dễ tìm được lắm sao?!
"Miên Miên à, chúng ta yêu cầu cũng không cần quá cao, hiện thực và mơ mộng nó rất khác nhau, lúc trước mẹ cũng muốn gả cho một người đàn ông thật hoàn hảo, nhưng cuối cùng lại tìm đến ba con, hãy thực tế hơn đi." Bằng không là sẽ gả không được.
Đường Miên tán đồng gật đầu, mở miệng nói: "Ba con khá tốt."
"Tốt cái cây búa, lúc còn tẻ ba con chướng mắt mẹ, ghét bỏ mẹ không đủ đeph." Giang Tú Phân phun tào một câu.
Đường Miên kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Giang Tú Phân, thấy Giang Tú Phân không giống nói giỡn.
Hoàn toàn nhìn không ra ba mình thời trẻ lại là loại đàn ông nông cạn như vậy.
Sau một lúc lâu, Đường Miên hơi hơi nhấp nhấp môi đỏ phun ra một câu: "Quả nhiên, đàn ông đều là đại móng heo."
"Gì móng heo, ba con nhiều nhất chỉ là cái đuôi heo."
Đường Miên:......
Mẹ thật sự không hiểu cô nói gì...
Tuy nhiên ăn rất ngon!
"Khụ khụ, tuy rằng lúc trước mẹ cũng ghét bỏ ba con khó coi." Giang Tú Phân ra chiêu bất ngờ.
Đường Miên giờ phút này không biết lộ biểu tình nào cho thích hợp, để có thể theo kịp tiết tấu mẹ cô.
Cho nên......!mẹ cũng là một người phụ nữ nông cạn!.