Triệu đại nương đã lâu không gặp Khương Đường, bà ấy đưa cho Khương Đường hai hộp dưa chua mà bà ấy tự ngâm.
“Vẫn chờ ngươi tới đây, vừa lúc mang về.” Triệu đại nương rất nhớ Khương Đường. Lúc Khương Đường chưa đi, thời gian nàng ở trong phòng bếp nhỏ là nhiều nhất. Hai người thường xuyên nói chuyện, còn có thể cùng nhau đi tới phòng bếp lớn hỗ trợ. Hiện tại phòng bếp nhỏ chỉ có một mình bà ấy làm chủ, nhưng ngay cả một người nói chuyện giải sầu cũng không có.
Khương Đường: “Cảm ơn đại nương.”
Triệu đại nương trước kia cũng rất chiếu cố nàng, hiện tại tuy rằng có hàng xóm nhưng vẫn không giống nhau.
Triệu đại nương không hỏi Khương Đường ở bên ngoài có tốt hay không, nhìn khí sắc tốt, người có tinh thần liền biết không tệ rồi.
Sau khi rời khỏi Hầu phủ, Khương Đường đi tới Cẩm Đường Cư một chuyến.
Cẩm Đường Cư đầu tháng kiểm kê tính sổ, chỉ trong vòng buổi sáng đã làm gần như xong hết. Khương Đường đi lấy tiền lợi nhuận, thuận tiện nhìn xem Hoài Hề có ở đây không. Nếu có nàng ấy ở đây liền thương lượng một chút về hai loại điểm tâm mới là bánh pudding và trà sữa này.
Khương Đường trực tiếp đi đến cửa hàng mới, đúng lúc chạm mặt Hoài Hề ở đây luôn.
Hoài Hề đã chuẩn bị xong phần lợi nhuận được chia của tháng trước, tổng cộng là hai trăm ba mươi bốn lượng bạc.
Bánh mì bán cũng không tệ lắm, sau đó lại thêm nhân đậu tán nhuyễn mứt táo, khách nhân cảm thấy mới lạ, người mua cũng không ít.
Có người còn gọi đây là màn thầu sữa, nói là có mùi sữa.
Khương Đường cất ngân phiếu xong rồi nói: “Đại nương tử nói đưa ra loại điểm tâm mới, ta định làm hai thứ, trước tiên sẽ dạy cho các sư phụ.”
Cách phân chia lợi nhuận cũng giống như trước kia, Khương Đường lấy hai thành.
Hoài Hề làm theo những gì Lục Cẩm Dao phân phó, đương nhiên sẽ không có ý kiến khác.
Chờ Khương Đường dạy xong sư phụ cách làm như thế nào thì trời đã về chiều.
Lúc đi ra, trong tay Hoài Hề cầm một ly trà sữa nóng hổi.
Nàng ấy nói: “Thế mà món gì cũng có thể phối chung với trà được, Cẩm Đường Cư làm ăn tốt thế này có quan hệ rất lớn với mấy thức ăn vị trà.”
Sau một thời gian phỏng chừng lại có thể mở thêm cửa hàng mới, Thịnh Kinh lớn như vậy, chỉ mở hai cái làm sao được.
Khương Đường không quan tâm đến chuyện mở chi nhánh, nàng chỉ cần lấy tiền.
Nhưng mở chi nhánh rồi, nàng cũng sẽ được chia nhiều tiền hơn.
Trong tay nàng đã có không ít bạc. Lúc trước tiết kiệm được cộng thêm tiền lời của mấy quầy hàng bán đồ ăn được ba trăm ba mươi lượng. Tiệm lẩu cùng với lợi nhuận được chia ở Cẩm Đường Cư được bốn trăm ba mươi lượng bạc, cộng lại là được bảy trăm sáu mươi lượng bạc.
Đủ để mua một tiểu thôn trang hai mươi mẫu đất.
Một mẫu đất hơn ba mươi lượng bạc cũng không tính là quá kém.
Sau khi hạ quyết tâm, Khương Đường liền đi tìm người môi giới thương lượng chuyện mua đất.
Thời điểm này bán đất không ít, nhưng thôn trang hơn hai mươi mẫu rất ít, người môi giới chỉ nói sẽ lưu ý giúp Khương Đường: “Nếu như lớn hơn một chút thì tiểu nương tử có thể tiếp nhận không?”
Mua thôn trang thì không thể một sớm một chiều là có thể tìm thấy được, đợi thêm khoảng chừng nửa tháng một tháng, đến tháng sau Khương Đường lại có thể chia thêm mấy trăm lượng bạc, lớn hơn một chút cũng có thể mua.
Khương Đường: “Lớn hơn một chút cũng được, nhưng mà phải đợi tháng sau.”
Người môi giới nói: “Vậy thì để chờ xem sao đã, có thể phải chờ một hai tháng đấy.”
Lúc này bắt đầu gieo trồng vụ xuân thì vẫn còn sớm, bây giờ mà mua thôn trang thì chỉ là để gieo trồng vụ xuân năm sau, phải nhanh chóng mua trước khi bắt đầu vụ xuân, bằng không phải chờ đến sang năm.
Khương Đường cảm ơn người môi giới, lúc này mới tính về nhà.
Đã là buổi chiều, mặc dù mặt trời treo trên bầu trời nhưng gió lạnh trực tiếp ùa vào tận kẽ xương. Thật vất vả mới chịu được gió lạnh đi về nhà, sau khi về nhà lại thấy trời lại trở nên u ám, nhìn sắc trời có vẻ lại sắp có tuyết rơi.
Sao lại có nhiều tuyết như vậy nhỉ, Khương Đường trước kia rất ít khi nhìn thấy tuyết.
Đối với Ngự Triều mà nói, tuyết dày có nghĩa là năm sau bội thu. Khương Đường lại hy vọng tuyết đừng rơi quá nhiều, bằng không sẽ làm chậm trễ việc buôn bán của nàng.
Buổi tối gió lạnh thổi tới từng đợt, cửa sổ va vào nhau không ngừng, tiếng gió rít lên, chờ đến khi âm thanh kia rốt cuộc cũng lắng xuống thì Khương Đường mang giày kéo rèm giường nhìn ra ngoài.
Bông tuyết trên bầu trời xoay tròn rồi rơi xuống, trên mặt đất điểm xuyết những chấm nhỏ. Cũng không biết có phải sau trận tuyết này Lục Cẩm Dao sẽ sinh con hay không.
Bất kể là phải hay không thì nàng đều phải tranh thủ thời gian đi mua một cái khóa trường mệnh.
Lục Cẩm Dao sinh tiểu hài tử, Khương Đường cảm thấy rất cao hứng. Nàng cũng coi như cho hài tử này ăn năm tháng, cũng không biết sinh ra như thế nào, hẳn là giống Lục Cẩm Dao hơn một chút.
Ngày hôm sau, Khương Đường đẩy cửa ra, Điểm Kim Ô Kim lại vui vẻ chạy chơi trong tuyết. Nàng quét ra một con đường nhỏ tới cửa, chỉ chốc lát sau lại phủ một lớp tuyết mới.
Tuyết rơi liên tục trong ba ngày, chiều ngày thứ ba, bầu trời trong xanh hơn một chút. Trên trời còn lại một vài đám mây trắng, ánh nắng mặt trời chiếu tỏa vạn trượng.
Qua gần nửa canh giờ, cửa nhà Khương gia bị gõ ba tiếng, Khương Đường cố sức đẩy cửa ra, người tới là Lục Anh.
Trong mắt Lục Anh khó nén được vẻ vui mừng: “Đại nương tử sinh rồi, là một tiểu thiếu gia, nặng năm cân ba lạng, tiếng khóc to lắm.”
Lục Anh tới đưa thiệp mời cho Khương Đường, ba ngày sau sẽ làm lễ tắm ba ngày, mời Khương Đường qua dự lễ.
Lục Anh còn vội vàng đưa thiệp mời cho nhà khác nên không nói chuyện được lâu với Khương Đường.
Đưa đến từng nhà một, thẳng cho đến khi trời tối.
Lục Cẩm Dao ngủ một giấc, tỉnh lại phát hiện trời đã tối, trong phòng đều thắp đèn nến sáng trưng.
Dưới thân nàng còn đau nhưng miệng không còn khô lắm. Nàng nghiêng đầu nhìn, Cố Kiến Châu đang canh giữ bên giường, bên người bày một ly nước, trong tay cầm cây bông dùng vải quấn, đang lau nước bên môi Lục Cẩm Dao.
Lúc Lục Cẩm Dao nhìn thấy Cố Kiến Châu, hốc mắt đỏ ửng lên.
Cố Kiến Châu vội vàng tiến lên nắm lấy tay nàng: “Ta ở đây, ta ở đây, xin lỗi, là ta về trễ.”
Hôm nay là ngày mùng bốn tháng mười hai, Cố Kiến Châu buổi chiều đang làm việc, nghe thấy Tùng Lâm báo tin lập tức xin nghỉ, sau đó vội vội vàng vàng chạy về. Lúc trở về Lục Cẩm Dao còn đang ở trong phòng sinh, Cố Kiến Châu ở bên ngoài chỉ có thể nghe thấy tiếng kêu đau đớn bóp nghẹt.
Hắn hận không thể lấy thân thay thế, đi tới đi lui ở trước cửa, gấp đến độ đầu đầy mồ hôi.
Tuyết vẫn còn rơi, Trịnh thị dẫn theo mấy vị nhi tức canh giữ bên ngoài. Mấy người đều đã từng sinh con, so với một nam tử như Cố Kiến Chu có nhiều kinh nghiệm hơn.
Ai cũng chờ đợi trong giá lạnh, ai cũng thấp thỏm lo âu.
Vân thị tiến lên khuyên mấy câu: “Tứ đệ, ngươi phải kiên nhẫn chờ đi đã, có gấp cũng không giúp được gì đâu.”
Thai đầu của Hàn thị cũng phải đau cả một ngày mới sinh ra, còn có phụ nhân sinh hài tử còn phải đau mấy ngày mấy đêm, chuyện này không thể gấp được.
Trịnh thị nhìn Cố Kiến Châu đi tới đi lui ở ngoài cửa, trong lòng cũng nóng nảy theo, liền nhỏ giọng nói: “Nếu ngươi không yên tâm được thì cũng đừng ở cửa thêm loạn, tìm một chỗ mát mẻ ngồi đi, ngươi như vậy, ngoại trừ để A Dao ở trong phòng khẩn trương thêm chứ còn có tác dụng gì.”
Cố Kiến Châu liền không hé răng đứng ở cửa chờ, nhưng trong mắt vẫn còn nóng nảy cùng bất an.
Làm thế nào có thể không vội vàng cho được, trong phòng là thê tử và hài tử của hắn, đau lòng lắm chứ, khổ sở lắm chứ.
Đợi khoảng nửa khắc đồng hồ, trong phòng liền truyền đến một tràng tiếng khóc vang dội, sau đó bầu trời chợt nắng, tuyết cũng ngừng rời, vòm trời vốn giăng kín sương mù đột nhiên giống như bị rìu bổ ra, ánh sáng từ trong khe hở từng chút từng chút một thẩm thấu ra ngoài.
Trịnh thị yên lặng nhìn lên không trung, trong miệng niệm vài tiếng a di đà phật.
Bà ấy vốn cũng không tin Phật lắm, nhưng lúc này thật sự cảm thấy ông trời đang chiếu cố đứa nhi tức này.
Thật là một dấu hiệu tốt.
Bà đỡ còn ở bên trong, tiểu hài nhi mới sinh ra phải lau người, nhìn xem mấy cân mấy lượng, không thể lập tức ôm ra ngoài ngay được.
Vẫn là Lộ Trúc đứng cách một cánh cửa nói ra: “Tứ nương tử sinh rồi, mẫu tử bình an, là một tiểu thiếu gia năm cân ba lạng.”
Từ lúc vào phòng sinh đến khi hài tử được sinh ra, tổng cộng chỉ hơn nửa canh giờ, sinh như thế này xem như cực nhanh.
Cố Kiến Châu dán ở trên cửa, muốn xông vào bên trong, vẫn là Trịnh thị nói: “Đây là chuyện đại hỉ, nha hoàn gã sai vặt trên dưới Hầu phủ được phát thêm một tháng nguyệt ngân, nha hoàn Yến Kỉ Đường có công được nhận thêm ba tháng nguyệt ngân.”
Bạch Vi cùng một đoàn nha hoàn hành lễ tạ ơn: “Tạ ơn phu nhân, Tứ nương tử cùng tiểu công tử đại hỉ, phu nhân đại hỉ.”
Trong Trịnh thị cao hứng, Hầu phủ chỉ có Cố Kiến Châu vội vàng chạy về. Bà ấy bảo Nam Tuyết đi truyền tin cho Vĩnh Ninh Hầu, sau đó hỏi nha hoàn phòng bếp nhỏ đã chuẩn bị cơm gì, Hàn thị ở một bên cũng quan tâm hỏi han vài câu, sau đó liền cùng Trịnh thị bàn chuyện làm lễ tắm ba ngày sau.
Qua hai khắc đồng hồ, bên trong mới thu thập thỏa đáng. Lúc này trời lạnh, hài tử phải quấn chặt lại rồi mới được ôm ra. Sau khi ôm ra đi vào phòng cho Trịnh thị nhìn một chút liền được Lộ Trúc mang đến chỗ vú nuôi cho bú.
Cố Kiến Châu thì đi tới canh giữ bên giường Lục Cẩm Dao. Sinh hài tử cho dù nhanh thì đó cũng là chuyện mệt mỏi, mùi máu tươi trong phòng còn chưa tan hết, Hoài Hề nửa quỳ lau mồ hôi cho Lục Cẩm Dao.
Lục Cẩm Dao mê man, tóc trên trán dính lại với nhau, Cố Kiến Châu nhận lấy khăn tay: “Để ta làm cho, ngươi đi ra canh chừng đi.”
Cố Kiến Châu canh chừng khoảng hai canh giờ, Lục Cẩm Dao mới tỉnh lại, trong lúc đó hắn vẫn một mực lau nước lên môi Lục Cẩm Dao.
Rốt cuộc cũng tỉnh rồi.
Cố Kiến Châu cầm tay Lục Cẩm Dao: “Hài tử năm cân ba lạng, mẫu thân cùng Lộ Trúc đang trông chừng, nàng cứ yên tâm. A Dao nàng có đói không, khát nước không?”
Lục Cẩm Dao lắc đầu, nàng chỉ cảm thấy mang thai chín tháng, rốt cục cũng chờ được đến lúc mây tan trăng sáng. Lúc sinh chỉ nghĩ đến lời Khương Đường nói, nghe bà đỡ nói cái gì thì làm cái ấy, sau khi sinh xong mới thoát lực, cảm thấy vừa khổ sở vừa ủy khuất.
Cố Kiến Châu cúi người hôn lên trán nàng: “Ta biết nàng vất vả, cũng biết nàng đau. Nếu không phải sinh hài tử cho ta thì nàng cũng sẽ không phải chịu nỗi khổ này.”
Lục Cẩm Dao chậm rãi lắc đầu, cảm xúc chua xót trong lòng tiêu tán đi một chút: “Cũng không phải là hài tử của riêng chàng, chàng đã nhìn hài tử của chúng ta chưa, có đẹp không?”
Cố Kiến Châu dừng một chút, thành thật lắc đầu: “Vẫn chưa, nhưng mẫu thân nhìn rồi, nghe nói dáng vẻ cực kỳ đẹp, giống nàng nhiều hơn một chút.”
Lục Cẩm Dao: “Chàng nhanh đi xem hài tử đi, bảo Lộ Trúc đưa chút cơm tới đây được rồi.”
Nàng đói bụng, tất nhiên Cố Kiến Châu cũng muốn nhìn hài tử, bởi vì nàng nên mới ở chỗ này trông coi.
Cố Kiến Châu nói: “Hài tử còn ở đó có chạy được đâu, để ta sai người đưa tin đến Bình Dương Hầu phủ, ngày mai mẫu thân sẽ tới. Đến lễ tắm rửa ba ngày của hài tử ta sẽ xin nghỉ một ngày, còn hai ngày này ta về sớm hơn.”
Lục Cẩm Dao gật gật đầu, nắm lấy tay Cố Kiến Châu: “Rốt cuộc thì hài tử chúng ta cũng đã ra đời rồi.”
Vừa rồi còn cảm thấy ủy khuất, hiện tại lại cảm thấy sinh hạ hài tử thật sự rất tuyệt vời, nàng đã sinh hạ một hài tử, nàng cũng đã làm mẫu thân rồi.
Lục Cẩm Dao không vội vàng trông con, trái phải có bà bà cùng nha hoàn chiếu cố rồi, cũng không gấp gáp nhìn xem làm gì.
Chờ Lộ Trúc bưng cơm vào, Lục Cẩm Dao liền ở trên giường ăn.
Cố Kiến Châu đút cơm cho nàng ăn, chỉ là cháo kê bình thường nhưng ăn vào lại cảm thấy có gì đó thật khác biệt.
Chờ nàng ăn cơm xong, Cố Kiến Châu ăn hết phần còn lại rồi Trịnh thị mới mang theo hài tử vào.
Được bọc rất kín, tiểu hài nhi vừa uống sữa xong, đã ngủ say rồi.
Lục Cẩm Dao mang theo chút tò mò trìu mến nhìn hài tử, cảm thấy tiểu hài nhi vừa nhỏ vừa đỏ hỏn, còn có chút nhăn nhúm, thấy không đẹp chỗ nào cả.
Trịnh thị biết trong lòng nàng nghĩ gì, liền nói: “Hài tử mới sinh ra đều là bộ dáng như vậy, nhưng ngươi xem trán cao, sống mũi thẳng, bộ dạng nhất định sẽ không kém. Mắt và miệng thì giống ngươi, phụ thân ngươi đặt tên cho hài tử là Chiêu.”
Chiêu có nghĩa là ánh mặt trời sáng ngời, lúc hắn sinh ra mây đen rút đi hết, ánh mặt trời chiếu rọi, cũng hy vọng hài tử này giống như tên.
Cố Ninh Chiêu, ở thế hệ này đứng hàng thứ tư. Nhi tử của ngoại thất mà Cố Kiến Thủy mang về tuy rằng không được coi trọng, nhưng vẫn được ghi trong gia phả chính là thiếu gia trong phủ.
Lục Cẩm Dao rất thích cái tên này: “Nhi tức xin thay Chiêu ca nhi tạ phụ thân mẫu thân ban danh.”
Trịnh thị ngồi xuống, bảo Nam Hương phía sau đưa tráp đang ôm cho Lục Cẩm Dao: “Bộ trang sức này tặng cho ngươi, đến lễ tắm ba ngày thì nhớ đeo, đẹp lắm.”
Bộ trang sức này là hồng bảo thạch, nguyên một bộ có giá trị xa xỉ.
Mấy nhi tức khác khi sinh hài tử thì Trịnh thị cũng không cho những thứ này, nhưng người chính là thiên vị, đồ đạc của bà ấy thì bà ấy muốn cho ai thì cho.
Lục Cẩm Dao nói: “Tạ mẫu thân.”
Trịnh thị không ở lâu, dặn dò Cố Kiến Châu chăm sóc Lục Cẩm Dao thật tốt rồi trở về.