Xuyên Thành Người Vợ Thế Thân Của Vai Ác

Chương 45




Bữa tiệc tiến hành được một phần ba thì Nguyễn Tuấn Đào nhận được một cuộc gọi lạ, ông ta vừa bấm nhận cuộc gọi thì một giọng nam đã truyền tới.

“Xin chào Nguyễn tổng, Nguyễn Lẫm Nguyễn tiên sinh có một món quà nhỏ muốn tặng cho Nguyễn Trân tiểu thư, hy vọng ngài tự mình chuyển giao cho Nguyễn tiểu thư. Bây giờ tôi đang chờ ngài ở cổng lớn nhà họ Lục.

Nguyễn Tuấn Đào biết Nguyễn Lẫm không tán thành cửa hôn sự này. Anh không muốn tự mình đến tham dự lễ đính hôn của Nguyễn Trân, có thể nhờ người khác đưa quà tới cũng miễn cưỡng xem như nhớ tình cảm anh em của bọn họ đi.

Nguyễn Tuấn Đào nói: “Bây giờ tôi ra liền.”

Cúp máy, Nguyễn Tuấn Đào liền đứng dậy đi về phía cửa lớn nhà họ Lục.

Cùng lúc đó, Lục Chí Thành cũng để quản gia tới tặng cho Tần Tứ một món quà nhỏ.

“Tần Tổng, đây là một món quà nhỏ Lục tổng tặng ngài.”

Quản gia kính cẩn lễ pháp đưa lên một hộp quà nhỏ, món quà đóng gói vô cùng hoa mỹ tinh xảo.

Tần Tứ nhìn thoáng qua nhưng không nhận, chỉ cười như không cười nói: “Cảm ơn ý tốt của Lục tổng, không nhận.”

Quản gia: “... “

Không khí lạnh đi mấy phần, quản gia tỉnh lại nói: “Lục tổng đã dặn dò rằng nếu Tần tổng không nhận thì làm trò mở ra trước mặt ngài.”

Ánh mắt Tần Tứ lợi hại thâm thúy, lạnh lùng nhìn chằm chằm cái hộp trước mặt.

Quản gia rất sợ Tần Tứ, đợi một lúc thấy Tần Tứ không có phản ứng gì nên đành phải kiên trì làm theo sắp xếp của Lục Chí Thành, mở hộp quà tinh xảo xa hoa ra.

Trong nháy mắt hộp quà mở ra, Tần Tứ lập tức nâng tay lên bịt kín hai mắt Nguyễn Ninh.

Trong hộp quà là một ngón tay cái máu tươi đầm đìa, như là vừa chặt từ trên tay người nào đó xuống, mà trên ngón tay kia lại đeo một cái Ngọc Ban Chỉ (nhẫn ở ngón cái) Tần Tứ vô cùng quen thuộc, đó là Ban Chỉ Tần Hải Minh đã đeo gần nửa cuộc đời.

Ngón tay bị chặt đứt này thuộc về Tần Hải Minh.

Biểu cảm Tần Tử vô cùng âm trầm, màu mắt thâm thúy nhìn ngón tay bị chặt đứt kia khiến người ta đoán không ra những gì hắn đang nghĩ trong lòng.

Hồi lâu sau Tần Tứ mới lạnh lẽo âm trầm mở miệng, chỉ nói đúng một chữ: “Cút!”

Quản gia đã sớm run rẩy hai chân, vừa nghe thấy lời hắn nói liền ôm hộp quà cút xa.

Tần Tứ lại đột nhiên vươn tay về phía ông ta: “Đưa đây.”

Quản gia nhất thời ngơ ngác: “Cái, cái gì?”

Tần Tứ: “Hộp quà.”

Quản gia: “...”

Quản gia một lần nữa nhanh chóng đóng nắp hộp quà đưa cho Tần Tứ sau đó kinh hồn táng đảm cút ra xa.

Tần Tứ cầm hộp quà, một lúc lâu không nói gì, cũng không có động tác gì.

Ánh mắt Nguyễn Ninh hoàn toàn bị bịt kín, không biết trong hộp quà chứa cái gì, thế nhưng dựa vào phản ứng của Tần Tứ, cô cũng có thể đoán được đại khái.

Lục Chí Thành bắt giam Tần Hải Minh đã gần một tuần, không có khả năng một chút đau khổ cũng không nếm. Nhưng bọn họ cũng không thể hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể đến theo yêu cầu của Lục Chí Thành nếu không Tần Hải Minh sẽ mất mạng.

Với năng lực của Lục Chí Thành, tùy tiện liền có thể lôi một người khác ra làm kẻ đệm lưng, còn ông ta thì chẳng có chuyện gì, ngay lập tức có thể phủi sạch không còn một mảnh, ngay cả trách nhiệm pháp luật cũng không phải gánh. Loại chuyện này không phải lần đầu tiên ông ta làm, tất nhiên là cưỡi xe nhẹ đi đường quen (làm nhiều quen tay).

Nguyễn Ninh có thể đoán được tâm tình của Tần Tứ đã hoàn toàn bị vây trong thế bị động.

Cô đưa tay phủ lên mu bàn tay hắn đang che trên mắt mình, định lấy lòng nhéo hai cái.

Tần Tứ nói: “Ninh Ninh, anh quả thật không nên tới.”

Không tới có khi còn có thể lưu lại cho Lục Chí Thành một bộ xác hoàn chỉnh.

Trong lòng Nguyễn Ninh cũng rất khó chịu, cô nhẹ giọng nói: “Là tại em không tốt, cứ buộc anh phải tới. Nếu trong lòng anh không thoải mái thì anh... mắng em hai câu cho bớt giận đi?”

Tần Tứ sửng sốt, giọng cũng dịu xuống: “Chửi rồi anh lại đau lòng. Tần Hải Minh chịu chút đau khổ theo lẽ thường thôi, ông ấy không chết được.”

Nguyễn Ninh: “…”

“Tần Tứ, em cũng có một món quà muốn tặng cho Nguyễn Trân.” Nguyễn Ninh nói.

Tần Tứ: “Quà gì?”

Nguyễn Ninh khẩn trương siết chặt nắm tay, trái tim cũng bắt đầu đập nhanh hơn, cô không biết sau hôm nay Tần Tứ sẽ nhìn mình bằng ánh mắt như thế nào nữa, nhưng cô không thể không làm như vậy.

“Cũng là một món quà… cần “mở ra” trước mặt mọi người.”

—–

Tần Tứ ôm vai Nguyễn Ninh đi về phía trung tâm khách khứ là Lục Chí Thành và Nguyễn Trân.

Lục Chí Thành thấy hắn lại đây liền tưởng “món quà” vừa rồi nổi lên tác dụng, khiến hắn cuối cùng cũng không cố chấp nữa mà đồng ý ký tên.

Tần Tứ lại nói: “Vợ yêu của tôi có món quà nhỏ muốn tặng hai người, chúc mừng hai người trăm năm hạnh phúc.”

Lục Chí Thành ngơ ngác, nhất thời không đoán ra hắn đang muốn làm cái quỷ gì, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Người đến là khách, thật ra không cần tiêu pha vào quà cáp như vậy.”

Tần Tứ nhướn mày nói: “Một ít tâm ý của cô ấy, nếu bị từ chối tôi sẽ rất không vui. Tôi mà không vui thì ngay cả tên mình chỉ sợ cũng đều sẽ quên phải viết như thế nào đấy.”

Khóe miệng Lục Chí Thành co rút: “… Tâm ý của Tần phu nhân chúng tôi nhận, chẳng qua không biết đó là quà gì?”

Tần Tứ giọng điệu thoải mái nói: “Một đoạn phim chúc phúc mà thôi, phiền Lục tổng truyền phát tin trước mặt mọi người một chút.”

Lục Chí Thành trầm mặc, chần chờ không quyết.

Ông ta không thể xác định là đoạn phim gì, tất nhiên sẽ không mạnh dạn để người ta phát ra trước mặt mọi người được. Tần Tứ nói là đoạn phim chúc phúc nhưng một chữ ông ta cũng không tin.

Nguyễn Ninh nhìn ra băn khoăn của ông ta liền mở miệng nói: “Đoạn phim không có vấn đề gì với Lục tổng, tôi thân là em gái muốn tặng quà đính hôn cho chị gái mà thôi.”

Lục Chí Thành nghe cô nói như vậy liền có hơi buông lỏng.

Nguyễn Trân đã hơi khẩn trương, trong lòng cũng không biết là cảm giác gì nói tiếp: “Quà của cô tôi không dám nhận, nếu không phải vì cô gả cho một ông chồng tốt thì nhà họ Nguyễn cũng sẽ không phá sản.”

Nguyễn Ninh nói: “Quả thật Tần Tứ không nên làm cho nhà họ Nguyễn phá sản, nếu không phải nhà họ Nguyễn gì ra chủ ý đổi hôn này thì anh ấy cũng sẽ không quen biết tôi.”

Tần Tứ gật đầu tỏ vẻ đồng ý: “Ninh Ninh nói rất đúng, tôi không nên lấy oán trả ơn.”

Nguyễn Trân: “...”

Lục Chí Thành không kiên nhẫn nghe bọn họ nói này nói nọ, ung dung thản nhiên cười nói: “Đoạn phim không thể xác định là nội dung gì nên không thể phát trước tất cả mọi người được, món quà này tôi thay mặt Trân Trân nhận lấy, chúng tôi nhất định sẽ cẩn thận lén xem.”

Nguyễn Trân biết Lục Chí Thành đang che chở cho mình, trong lòng cô ta như có dòng nước ấm chảy xuôi qua nhè nhẹ.

Cho tới bây giờ cô ta đều không lưu lại nhược điểm gì trong tay Nguyễn Ninh, cô ta không tin chỉ dựa vào một đoạn phim sẽ sửa đổi được kết cục. Nhưng không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, cô ta cũng không dám mạo hiểm như vậy.

Lúc này Nguyễn Tuấn Đào đi ra ngoài lấy quà đã quay lại, trong tay ông ta cầm một gói quà tinh xảo đẹp đẽ.

“Trân Trân, anh trai con nhờ người đưa cho con một món quà nhỏ này.” Nguyễn Tuấn Đào đi lên nói, trên mặt mang theo một nụ cười, thấy Tần Tứ bên cạnh, nụ cười lại trở nên cứng đờ.

Hiện tại cảm tình của Nguyễn Trân đối với Nguyễn Lẫm rất phức tạp. Vì anh thiên vị Nguyễn Ninh mà hận anh, lại vì tình ý từ nhỏ đến giờ mà không thể hận hoàn toàn.

Nguyễn Trân nhận lấy hộp quà, tâm tình trong lòng càng phức tạp hơn.

Nguyễn Tuấn Đào nói: “Trân Trân, con mở ra nhìn xem, trong lòng anh trai con vẫn luôn nghĩ về con.”

Lục Chí Thành cũng nói: “Mở ra nhìn xem.”

Nguyễn Trân do dự một lát rồi vẫn mở hộp quà ra, lúc thấy rõ thứ ở trong hộp quà, trong lòng cô ta không hiểu sao lại chua xót.

Đó là một cây lược gỗ thủ công khéo léo tinh xảo.

Trước đây Nguyễn Lẫm tự mình làm cho cô ta một cây lược gỗ, sau đó không cẩn thận làm mất, cô ta thương tâm vô cùng, khóc nguyên một đêm. Khi đó Nguyễn Lẫm liền không ngủ một đêm với cô ta, dịu dàng kiên nhẫn dỗ dành, lừa cô ta nói món quà đó là cho cô dâu mới, cũng luôn hứa hẹn với cô ta, chờ khi cô ta lập gia đình nhất định sẽ lại tự mình điêu khắc cho cô ta một cây lược gỗ, sẽ khắc trên cây lược gỗ ba chữ “Tiểu Trân Trư”.

Nguyễn Trân nhìn nhìn dòng chữ ở mặt trên cây lược gỗ trong tay, một hồi lâu cũng không nói nên lời.

Lục Chí Thành nói: “Trân Trân, làm sao vậy?”

Nguyễn Trân hòa hoãn nỗi lòng một chút, thanh âm đã hơi nghẹn ngào: “Không sao, đây quả thật là quà anh trai em tặng.”

Trừ Nguyễn Lẫm, không ai biết ước định này của bọn họ, ngay cả Nguyễn Tuấn Đào cùng Hàn Mẫn cũng không biết.

Lục Chí Thành nhìn thấy biểu cảm này Nguyễn Trân liền biết cô ta có tình cảm rất sâu với người anh trai này, chẳng qua bây giờ hai người sinh ra một ít hiểu nhầm không cần thiết, giống như ông ta và Lục Cảnh.

Bên cạnh cây lược gỗ còn có một cái USB, Nguyễn Trân vừa cầm trong tay, Nguyễn Tuấn Đào liền nhớ tới lời người đến tặng quà nói với ông ta: “Anh con còn nói với con mấy câu, nó hiện tại đang ở nước ngoài cho nên không thể về gấp được, liền làm một đoạn phim chúc phúc, con có thể nhìn xem.”

Nguyễn Trân quay đầu đối diện với tầm mắt Nguyễn Ninh, nhất thời cong khóe môi lên, so với cô ta thì tình cảm của Nguyễn Ninh với anh trai còn kém hơn.

“Ừ, anh trai có tâm, vậy để người phát trước mặt mọi người một chút đi.”

Cùng là tặng đoạn phim chúc phúc, Nguyễn Ninh chịu khổ bị từ chối, còn Nguyễn Lẫm lại có thể phát đoạn phim trước mặt mọi người, này không thể nghi ngờ là đánh vào mặt Nguyễn Ninh.

Tần Tứ lập tức muốn nổi giận lại bị Nguyễn Ninh kéo lại.

Lục Chí Thành nâng tay gọi quản gia đến, quản gia nhận USB xong liền đi xuống.

Giữa trung tâm bữa tiệc còn có một mặt tường lớn để chiếu hình, phía trên đang phát ảnh cưới chụp chung của Nguyễn Trân và Lục Chí Thành.

Quản gia nhanh chóng phát đoạn phim ra trước mặt mọi người.

Trong phút chốc lực chú ý của mọi người đều bị hấp dẫn qua, tất cả nhìn về phía màn hình lớn.

Nhưng mà hình ảnh trên màn hình lại khiến cho những người ở đây chấn động, tất cả mọi người sửng sốt trong nháy mắt.

Trên màn hình thế nhưng lại xuất hiện hình ảnh của Nguyễn Trân và một người đàn ông có làn da trắng nõn, dáng người gầy yếu. Hai người chẳng mặc gì trên người, dây dưa cùng một chỗ.

Thanh âm của Nguyễn Trân nhanh chóng truyền đến.

“Anh Lục Cảnh, em thích anh, em yêu anh, em thủy chung đều yêu anh, sao anh lại đối xử với em như vậy?”

Mọi người: “???”

Chẳng lẽ người đàn ông ở cùng một chỗ với Nguyễn Trân đúng thật là thái tử nhà họ Lục Lục Cảnh sao?

Lục Cảnh cùng Nguyễn Trân, vậy chẳng phải Lục Chí Thành là... 

Không dám nghĩ nữa không dám nghĩ nữa!

Người đàn ông trên màn hình mặt mũi không hề rạng rỡ chút nào, chỉ để lộ mỗi bóng lưng, mà Nguyễn Trân thì hiện ra toàn bộ trước mặt mọi người, khuôn mặt phiếm hồng hé ra không sót chút nào, khiến người ta nhìn thấy rõ rõ ràng ràng.

Nguyễn Trân vừa nhìn thấy hình ảnh đang chiếu màn hình, nhất thời cả người cứng đờ, máu chảy ngược, này...  Này không phải... 

Cô ta lập tức nghĩ muốn cản lại, nhưng cô ta vừa bước lên phía trước nửa bước đã bị một người túm lại từ phía sau.

Cô ta nhìn lại, phát hiện người túm mình lại là Nguyễn Ninh.

Mắt Nguyễn Trân trừng muốn nứt ra, vô thức phản ứng lại: “…Là cô?”

Nguyễn Ninh cười cong mắt: “Đáp lễ mà thôi.”

Nguyễn Trân: “...”

Ngày đó Nguyễn Ninh đi tìm Lâm Duệ chính là để hắn giao ra đoạn phim của hắn cùng Nguyễn Trân.

Lâm Duệ là ai, hắn có yêu thích đặc thù gì chỉ sợ không ai rõ ràng hơn người đã xem qua nội dung nguyên tác là Nguyễn Ninh. Lâm Duệ bị nguyên chủ bao dưỡng, mỗi lần phát sinh quan hệ Lâm Duệ đều trộm quay chụp được phim ảnh, sau đó cất kỹ, lúc không có gì làm thì lấy ra xem.

Tần Tứ cho cô xem đoạn ghi âm nghe trộm, Nguyễn Ninh nói đã từng cùng Lâm Duệ “không phải thân trong sạch”. Nói cách khác Nguyễn Trân cùng Lâm Duệ đã phát sinh quan hệ, như vậy nhất định Lâm Duệ sẽ chụp trộm được phim ảnh.

Cô muốn có đoạn phim, lấy danh nghĩa Nguyễn Lâm tặng quà cho Nguyễn Trân ngay trong ngày đính hôn, cũng để người ta giao cho Nguyễn Tuấn Đào để ông ta đi ra ngoài lấy.

Ngược lại trong chiếc USB của cô vừa rồi kia thì bên trong chẳng có gì cả.

Cô biết Nguyễn Trân nhất định sẽ không đồng ý phát đoạn phim của cô trước mặt mọi người, cô làm như vậy chỉ là vì làm cô ta mất cảnh giác, quan trọng hơn là làm lão cáo già mất cảnh giác hơn. Như vậy thì món quà của “Nguyễn Lẫm” mà Nguyễn Tuấn Đào tự mình đưa tới nhất định bọn họ sẽ nghĩ không có vấn đề gì.

Nguyễn Trân thấy Nguyễn Ninh như vậy thì đáy lòng lạnh toát.

Trước kia cô ta có thể dùng danh nghĩa Nguyễn Lẫm dụ Nguyễn Ninh ra ngoài, tất nhiên Nguyễn Ninh cũng có thể mượn danh nghĩa Nguyễn Lẫm tặng quà cho cô ta.

Chẳng qua vì sao cô biết được ước định cây lược gỗ của cô ta và Nguyễn Lẫm? Chẳng lẽ là Nguyễn Lẫm nói ra? Sao anh có thể nói cả những chuyện như thế cho Nguyễn Ninh?!

Nguyễn Trân không kịp nghĩ lại, nhìn thấy hình ảnh đang phát trên màn hình, suýt chút nữa xỉu ngang giữa đường.

Nếu đoạn phim này phát ra ngoài, cô ta liền xong rồi.

Đoạn phim này rốt cuộc là lưu lại lúc nào? Là Lâm Duệ, nhất định là Lâm Duệ!!

Cô ta giãy không ra khỏi tay Nguyễn Ninh, chỉ có thể trơ mắt nhìn đoạn phim tiếp tục phát, bây giờ cô ta căn bản là không dám nhìn Lục Chí Thành, không dám nghĩ đến biểu cảm của ông ta lúc này.

Mà trong màn hình thanh âm Nguyễn Trân lại vang lên một lần nữa.

“Anh Lục Cảnh, van xin anh nhìn em đi được không? Em yêu anh mà! Làm gì có ai yêu anh hơn em!”

Người đàn ông kia nói: “Nguyễn Trân, nhìn cho rõ xem tôi là ai? Tôi không phải Lục Cảnh, tôi là Lâm Duệ, cô nhìn đi cho rõ!”

Nguyễn Trân như là say rượu, không phân rõ người trước mặt mình là ai.

“Không, anh Lục Cảnh, em yêu anh, anh muốn em đi, đừng từ chối em, cầu anh muốn em đi!”

“Nguyễn Trân, đây là do cô cầu xin tôi làm cô!”

“A, anh Lục Cảnh…”

“… Lục Cảnh đường đường là thái tử gia nhà họ Lục, yêu quý thanh danh không khác gì mạng sống, mới không muốn làm cô, hắn căn bản là không thích cô, cô chủ động dâng lên cửa hắn cũng chả thèm, cô đừng có ngu!”

“…”

Dâm đãng của Nguyễn Trân từng câu từng chữ làm cho người ta nghẹn họng trân trối, hình ảnh kịch liệt trên màn hình khiến người ta sôi trào máu, mặt đỏ tai hồng.

Hóa ra người Nguyễn Trân thích thật ra là Lục Cảnh? Mà còn là thái tử nhà họ Lục Lục Cảnh, không phải trùng tên trùng họ!

Nhưng mà Lục Cảnh không thích Nguyễn Trân, Nguyễn Trân chủ động dâng lên tận cửa, rồi hắn lại từ chối, trả lại hàng?

Vậy bây giờ Nguyễn Trân cùng Lục Chí Thành đính hôn là chuyện gì thế? Có phải là do Nguyễn Trân không chiếm được lòng Lục Cảnh nên muốn trả thù hắn, lúc này mới thả câu đáp lên Lục Chí Thành, muộn mượn tay Lục Chí Thành để trả thù Lục Cảnh?!

Hình ảnh trên màn hình kế tiếp lại làm cho người ta phải ngã rớt mắt kính.

Nguyễn Trân vẫn dây dưa cùng một chỗ với người đàn ông tên “Lâm Duệ” kia, lần này thần trí Nguyễn Trân đã tỉnh trở lại, không hề ôm người nằm trên người mình gọi “anh Lục Cảnh” nữa.

“Lâm Duệ, mẹ nó anh có thể nhẹ chút không hả?” Nguyễn Trân nói.

Lâm Duệ nói: “Không phải cô thích nhất là như vậy sao? Nguyễn Trân, cô cũng đừng quên cô vì muốn trả thù em gái sinh đôi Nguyễn Ninh kia của cô mà cam tâm tình nguyện bị tôi đè.”

Nguyễn Trân tức giận đến nói không nên lời, tiếp theo lại kiềm chế không nổi phát ra một tiếng ngâm.



Phòng tiệc to như vậy lại yên tĩnh hơn bình thường, yên tĩnh đến mức làm cho người ta nổi da gà.

Vở tuồng kịch của nhà giàu vừa ra mắt còn phấn khích hơn so với tưởng tưởng!

Vẻ mặt Lục Chí Thành âm trầm đáng sợ tới cực điểm, ông ta đứng cương cứng một lúc rất lâu sau đó quay đầu nhìn về phía Nguyễn Trân, mắt không hề chớp nhìn chằm chằm cô ta.

“Trân Trân, em nói tôi tin tưởng em cơ mà, nhưng mà sao em lại lừa mình dối người như thế?”

Nguyễn Trân sợ tới mức lui về phía sau, sắc mặt trắng bệch.

Lục Chí Thành ôm lấy bả vai cô ta, ngăn cản cô ta trốn tránh, ông ta lớn tiếng quát lên: “Cô nói tôi tin cô kiểu gì bây giờ? Tôi tận mắt nhìn thấy cô cam tâm tình nguyện phát sinh loại chuyện này với thằng đàn ông khác, chính tai nghe được cô luôn miệng nói thích Lục Cảnh, cô nói cho tôi biết rốt cuộc tôi phải tin cô thế nào đây hả?!”

“Ba” một tiếng, Lục Chí Thành cho Nguyễn Trân một cái tát lên mặt, đánh cho cô ta đứng không vững, té ngã trên mặt đất.

Môi Lục Chí Thành run run, ông ta nhìn Nguyễn Trân mặt rơi đầy lệ đang nằm trên mặt đất khóc chỉ biết nói “rất xin lỗi”, lòng như tro tàn.

Người Nguyễn Trân thích thế mà lại là Lục Cảnh? Cô ta đồng ý gả cho mình đều chỉ là vì trả thù Lục Cảnh.

Ông ta thật khờ, thế mà lại tin tưởng chuyện ma quỷ của ả đàn bà này.

Lúc này, một giọng nói thanh thúy giòn tan vang lên đánh gãy hối hận của ông ta.

“Lục tiên sinh.”

Giọng nói này hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người, Lục Chí Thành ngẩn ra, xoay người nhìn lại liền bắt gặp Nguyễn Ninh đang đi về phía trước từng bước, ánh mắt bình tĩnh nhìn ông ta.

Tần Tứ giữ chặt Nguyễn Ninh: “Ninh Ninh.”

Nguyễn Ninh nhéo nhéo tay hắn, quay đầu tặng hắn một nụ cười tươi. Tần Tứ nháy mắt hiểu được ý cô, giằng co hai giây rồi chỉ có thể bất đắc dĩ buông tay ra.

Tần Tứ kéo lại làm Nguyễn Ninh ấm áp trong lòng, nhưng khi nhìn về phía Lục Chí Thành thì lại nói: “Lục tiên sinh, ngài có biết người tên là Lâm Duệ kia là ai không? Chẳng lẽ ngài không cảm thấy bộ dạng của hắn rất giống một người sao?”

“…”

Cả người Lục Chí Thành chấn động, ông ta trừng lớn mắt, cũng không dám nghĩ sâu thêm nữa, thậm chí còn không dám mở miệng hỏi Nguyễn Ninh rốt cuộc muốn nói cái gì, càng vô lực ngăn cản cô nói tiếp.

Nguyễn Ninh nói: “Mẹ anh tên là Lâm Nhạn, từng công tác ở quán bar Lục tổng thường đi kia.”

Sắc mặt Lục Chí Thành dần dần tái nhợt đi, không cần Nguyễn Ninh nói xong ông ta cũng đã đoán được ý tứ của cô, không phải ông ta chưa từng nghi ngờ, nhưng mà… Nhưng mà lúc ấy ông ta một lòng đặt trên người Nguyễn Trân cho nên không hề để người đi thăm dò.

Nếu là thật thì chẳng phải ông ta là…

Nguyễn Ninh mồm miệng rõ ràng, thanh âm uyển chuyển nói: “Hẳn là Lục tiên sinh cũng đoán được rồi nhỉ, Lâm Duệ chính là đứa con của ngài và Lâm Nhạn, đây là kết quả kiểm tra DNA của hai người, kết quả cho thấy quan hệ cha con của hai người cao tới 99,99%.”

Lời nói của Nguyễn Ninh khiến Nguyễn Trân hoàn toàn cứng đờ, trong nháy mắt máu cũng đông cứng lại.

Lâm Duệ là con của Lục Chí Thành? Sao có thể?

Trong đám người phát ra những âm thanh thổn thức, đều nhịn không được phải khiếp sợ.

“Điều này sao có thể chứ? Lâm Duệ kia là con của Lục Chí Thành sao?”

“Kia chẳng phải là nói Nguyễn Trân đều có một chân với hai đứa con của Lục Chí Thành sao, một đứa thì có tâm hồn thiếu nữ, người còn lại thì trực tiếp…”

“Lục Chí Thành bị cắm sừng! Một đôi hai đỉnh, tất cả lại còn là đến từ con ông ta, nếu là tôi thì sẽ mất mặt chết mất, quả thật là vô cùng nhục nhã!”

“Nói nhỏ chút nói nhỏ chút, đừng để người ta nghe thấy được...”

“…”

Lục Chí Thành đã nghe được vài câu nghị luận, tức giận đến nỗi mặt xanh mét, chẳng qua chuyện phát sinh như vậy rồi ông ta sao ngăn nổi miệng người đời? Ông ta run rẩy cầm lấy tờ báo cáo xét nghiệm DNA, chỉ liếc mắt nhìn một cái rồi đột nhiên nhắm hai mắt lại.

Lâm Duệ thật sự là con ông ta!

Lâm Duệ thế mà lại là con của ông ta? Thảo nào hắn giống Lục Cảnh như vậy, mặt mày lại có phong thái năm nào của ông ta, hắn thế mà lại là con của ông ta sao?

Chỉ là không lâu trước đó ông ta mới…

Ông ta mới tìm người đánh hắn thành tàn phế tuyệt hậu, còn ông ta thì trơ mắt ngồi bên cạnh nhìn.

Ông ta vì một ả đàn bà không yêu mình mà khiến một đứa con bỏ nhà ra đi, một đứa con bị chính mình tìm người đánh cho tuyệt hậu.

Kết quả là Lục Chí Thành ông ta được cái gì?

Lục Chí Thành đột nhiên dùng một tay chụp lấy lồng ngực, móc ra một khẩu súng lục nhắm ngay Nguyễn Trân đang quỳ rạp trên mặt đất.

Biến cố này làm cho mọi người rất sợ hãi. Tất cả mọi người đều nhượng bộ lui người lại, khuyên Lục Chí Thành bình tĩnh một chút, đừng xúc động như vậy.

“Lục tổng đừng… Có gì từ từ nói, ngàn vạn lần đừng nên xúc động!!!”

“Lục tổng hãy bình tĩnh!!”

Lục Chí Thành mắt điếc tai ngơ, ông ta đã hoàn toàn mất lý trí.

Nguyễn Trân thấy Lục Chí Thành giơ súng chĩa về phía mình, cả người run lên, không thể tin được rằng ông ta sẽ nổ súng với mình, rõ ràng ông ta tốt với cô ta như vậy cơ mà, ông ta đau cô ta, chiều chuộng cô ta thậm chí ngay cả Nguyễn Tuấn Đào và Hàn Mẫn cũng không bằng.

Nhưng mà bây giờ ông ta lại muốn giết mình.

“Chú Lục…”

Nguyễn Trân nhẹ giọng gọi ông ta, một giọt nước mắt chảy xuống hốc mắt.

Tay cầm súng của Lục Chí Thành bắt đầu không xong, từ trước đến nay ông ta đều bị cái bề ngoài nhu nhược này của cô ta mê hoặc, việc đã đến nước này rồi mà khi thấy nước mắt của cô ta ông ta vẫn không xuống tay được.

Nguyễn Tuấn Đào và Hàn Mẫn đi ra từ trong đám người, chắn trước mặt Nguyễn Trân, Hàn Mẫn còn trực tiếp ôm cô ta vào ngực.

“Lục tổng, cầu xin ngài giơ cao đánh khẽ, đừng làm Trân Trân bị thương!” Hàn Mẫn cầu xin nói.

“Lục tổng, nếu ông muốn mạng con gái tôi thì bắn chết tôi đã rồi nói sau!” Nguyễn Tuấn Đào cũng kiên cường nói.

Thờ ơ lạnh nhạt nhìn một màn cha mẹ con gái tình thâm này, trong lòng Nguyễn Ninh làm thinh, trên mặt chẳng có chút biểu cảm gì.

Nguyễn Trân chỉ vì ghen tỵ mới đi tới bước đường hôm nay. Còn nguyên chủ lại chưa từng được cha mẹ chia cho chút yêu thương nào, chuyện làm ra mặc dù không đáng khen ngợi những cũng có thể tha thứ.

Một tiếng nổ “Phanh”, Lục Chí Thành nã một phát súng lên trần nhà, sau đó ông ta nổi giận gầm lên một tiếng, xoay người bỏ chạy ra khỏi phòng tiệc, quăng lại tất cả ở phía sau.

Nguyễn Trân nhìn bóng dáng Lục Chí Thành rời đi, tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.

Cô ta biết cô ta bại bởi Nguyễn Ninh, lúc này đây là thua hoàn toàn triệt để, chẳng còn lại gì nữa.