Xuyên Thành Người Vợ Thế Thân Của Vai Ác

Chương 30




Hai người về đến nhà, Khương Viêm đã ở nhà chờ sẵn. Anh thấy chân Tần Tứ trúng đạn đã không chịu thành thật đi bệnh viện, lại còn dám lăn lộn như vậy, tức giận đến tái cả mặt mày.

“Thân là bác sĩ tư nhân của cậu, tôi mệt mỏi quá.” Khương Viêm từ từ thở dài: “Danh tiếng một đời tôi xây dựng, sớm muộn gì cũng bị hủy hoại trong tay cậu.”

Y thuật của anh dù có tốt đến đâu nhưng bệnh nhân cố tình muốn tìm đường chết thì hắn cũng không có biện pháp ‘xoay chuyển càn khôn’.

Tần Tứ ngồi trên xe lăn, cả người ung dung tự tại, biểu tình trấn định nói với Khương Viêm: “Vất vả cho anh.”

Khương Viêm: “……”

Có thể nghe được hai chữ “vất vả” từ miệng của Tần Tứ, Khương Viêm có chút ngạc nhiên. Anh làm bác sĩ tư nhân gần mười năm, đây là lần đầu tiên nghe được hai chữ “Vất vả”…… Vì vậy có thể thấy được, làm bác sĩ tư nhân của Tần Tứ, cực kỳ vất vả.

Khương Viêm không dám tiếp tục nhiều lời, cẩn thận giúp Tần Tứ kiểm tra chân bị thương.

“Cậu nhất định phải điều dưỡng, nghỉ ngơi, không thể để xảy ra sai lầm, ăn uống thanh đạm, về phương diện sinh hoạt……” Khương Viêm nhìn về phía Nguyễn Ninh: “Về phương diện sinh hoạt, không được để cho hắn cậy mạnh, tốt nhất cô hãy giúp hắn làm mọi thứ.”

Nguyễn Ninh không có nửa điểm do dự, lập tức nói: “Được, tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho anh ấy.”

Tần Tứ đột nhiên mở miệng nói: “Tôi có thể tự tắm rửa sao?”

Khương Viêm vừa nghe liền kích động: “Không được, cái này cũng không được! Tôi biết Tần Thiếu cậu thích sạch sẽ, không thích người khác chạm vào người, nhưng hãy vì chân của cậu suy nghĩ mà để người khác giúp đỡ.”

Tần Tứ không tỏ ý kiến, cũng không nói lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn Nguyễn Ninh.

Nguyễn Ninh: “……”

Nguyễn Ninh có điểm ngốc, tắm rửa cũng muốn để người khác giúp? Vậy…… Vậy cô nên giúp như thế nào? Tần Tứ nhìn cô như vậy là có ý gì……

Nguyễn Ninh đỏ mặt.

“Anh…… Anh có thể không tắm rửa không?”

Nguyễn Ninh nói xong, tự cảm thấy yêu cầu này có chút quá đáng. Chân của hắn không phải một ngày nửa tháng là có thể tốt lên. Nếu không tắm rửa, Tần Tứ sẽ không thể chịu đựng được.

Tần Tứ nói: “Không thể.”

Nguyễn Ninh: “……”

Tần Tứ nhìn Nguyễn Ninh trong chốc lát, sau đó đột nhiên thở dài, cố ý kéo dài thanh âm, giọng điệu thương tâm: “Được rồi, Ninh Ninh em không muốn cũng được. Anh có thể tự mình tắm rửa, em không cần miễn cưỡng. Chân này vì em bị thương, chỉ sợ không lành lặn được. Anh đành lưu nó làm kỷ niệm thôi vậy. Haiz!”

Nguyễn Ninh: “……”

Khương Viêm: “……”

Tần thiếu có thể vừa lợi dụng sắc đẹp vừa giả vờ đáng thương cầu đồng tình? Còn muốn giữ chân gãy lưu lại kỷ niệm, đây là muốn lấy ân báo đáp?!

Tâm cơ quá sâu! Tần thiếu từ khi nào trở thành như vậy?!

Lần đầu tiên chứng kiến Tần Tứ mặt dày, Khương Viêm kinh ngạc không nói nên lời.

Nguyễn Ninh không nghĩ nhiều như Khương Viêm, Tần Tứ nói khiến lòng cô khó chịu. Dù sao chân hắn khỏe mạnh, sau đó bọn họ cũng phải kết hôn, cô còn tỏ vẻ để làm gì? Nguyễn Ninh cố nén ngượng ngùng, thanh âm nhỏ đến mức không nghe thấy được: “Vậy…… Để em giúp anh.”

Tần Tứ nghe thấy, hô hấp nháy mắt cứng lại, ánh mắt lóe lóe nói: “Ngoan.”

Nguyễn Ninh cúi đầu, hai má đỏ bừng bừng.

Khương Viêm hận không thể vừa mù vừa điếc. Hắn một khắc cũng nhịn không được nữa, vừa xác định Tần Tứ bị thương không chết được, anh liền nhanh tay thu thập đồ vật, bỏ của chạy lấy người.

“Tôi đi trước, xảy ra tình huống gì lập tức liên lạc tôi.”

Tần Tứ cười nói: “Cảm ơn.”

Khương Viêm: “……”

Tần thiếu hôm nay làm sao vậy? Trúng tà? Bị thương cái chân có thể vui vẻ như vậy sao?!

Khương Viêm đi rồi, Tần Tứ kêu mẹ Trương và chú Vương thu dọn một gian phòng ngủ ở lầu một. Chân hắn không tiện, lên lầu phiền toái, tạm thời ngủ ở lầu một.

Nguyễn Ninh trong lòng vắng vẻ, nguyên bản cô cùng Tần Tứ hai phòng cạnh nhau, hiện tại hai người cách nhau một cái thang bộ. Ngày xưa không thích hắn, cô liều mạng tránh xa. Hiện tại thích hắn rồi, cô muốn mỗi ngày đều có thể ở cạnh hắn, nhìn thấy hắn.

Cô muốn chuyển xuống cùng tầng ngủ với Tần Tứ nhưng cô da mặt mỏng, nói không nên lời.

Tần Tứ lên tiếng kéo suy nghĩ của cô trở lại: “Ninh Ninh, em dọn xuống dưới ngủ với anh đi.”

Nguyễn Ninh ngẩn ra, trong lòng ngọt ngào, mặt ngoài lại rất bình tĩnh: “Vậy nhờ dì Trương thu dọn thêm một phòng giúp em nhé?”

Tần Tứ cong môi, nói: “Không phải đang thu dọn rồi sao.”

Nguyễn Ninh: “……”

Hắn muốn cùng cô ngủ chung phòng?

Nguyễn Ninh nói: “…… Đợi vết thương của anh tốt lên, chúng ta kết hôn, anh nhịn thêm vài ngày nữa được không?”

Không nghĩ tới cô nói ra ý đồ của chính mình, Tần Tứ bật cười, nói: “Anh sợ anh nửa đêm rời giường đi WC, em không ở bên cạnh, không có người giúp đỡ anh.”

Nguyễn Ninh trừng lớn mắt nhìn hắn, tựa như không thể tin được. Đi WC còn muốn cô giúp đỡ?

Không biết nghĩ tới cái gì, cô đỏ bừng hai má.

Tần Tứ nói xong cũng cảm thấy lời này có ý nghĩa khác, hắn đột nhiên cảm thấy có điểm khô nóng, giải thích: “Em đỡ anh thôi, không cần làm gì khác.”

Nguyễn Ninh: “……”

Tần Tứ: “……”

Oops, càng bôi càng đen.

Tần Tứ nói sang chuyện khác nói: “Ninh Ninh, anh muốn đi tắm.”

Nguyễn Ninh ngẩn người: “Bây giờ sao?”

Tần Tứ nhìn chăm chú vào cô: “Ừ, trên người dính mùi bệnh viện, anh khó chịu.”

Nguyễn Ninh: “…… Dạ.”

Giúp Tần Tứ tắm rửa không phải là chuyện dễ dàng. Nguyễn Ninh khẩn trương đến nỗi đầu ngón tay đều run cả lên. Tần Tứ cởi quần áo, ngay cả đầu cô cũng không dám ngẩng lên, càng không dám liếc mắt nhìn xem, nhưng tầm mắt hướng xuống, cảnh tượng muốn tránh cũng không thể tránh.

Cô lập tức dời đi tầm mắt, tim đập nhanh hơn.

Hai mắt cô nhắm nghiền, tay chà lung tung. Nguyễn Ninh không cẩn thận chạm vào miệng vết thương của hắn, cô sợ tới mức lùi lại, không nhịn được hỏi hắn: “Có đau lắm không?”

Tần Tứ âm thầm thở dài, hắn không biết đây là làm khó Nguyễn Ninh hay là tra tấn chính mình nữa.

Tần Tứ nắm lấy tay cô: “Ninh Ninh, để anh tự tắm đi.”

Nguyễn Ninh: “……”

——

Vết thương trên chân Tần Tứ khá nặng. Hắn giả vờ bình tĩnh, ban ngày cười cười nói nói cùng người bình thường giống nhau, nhưng màn đêm buông xuống, cơn đau ập đến làm hắn không ngủ được.

Hắn có thể nhẫn nhịn, nhưng vẫn đau chịu không được.

Đợi Nguyễn Ninh ngủ say, hắn mới biểu hiện ra thống khổ, hắn không muốn làm cô sợ hãi.

Nguyễn Ninh ngủ bên cạnh, hai người không làm cái gì khác. Hiện tại vết thương của hắn nghiệm trọng như vậy, mặc dù rất muốn động tay động chân nhưng cũng đành bất lực.

Tần Tứ nhẹ trở mình. Vốn dĩ hắn cùng Nguyễn Ninh mặt đối mặt ôm vào lòng nhưng tư thế kia chạm đến miệng vết thương của hắn, hắn không thể không điều chỉnh sang nằm thẳng trên giường.

Hắn không nghĩ một động tác bình thường như vậy lại làm hắn đau buốt, đầu đầy mồ hôi lạnh.

Sợ giữa đêm Tần Tứ cần hỗ trợ nên Nguyễn Ninh không dám ngủ quá sâu, mơ mơ màng màng tỉnh lại.

Nguyễn Ninh chủ động dịch người một chút, chủ động nằm bò lên ngực to rắn chắc của hắn, không nói lời nào, cứ yên lặng như vậy, tựa mèo con đáng thương đang làm nũng.

Tần Tứ trầm mặc một lát, ôn nhu nói: “Đụng em?”

Nguyễn Ninh ở trong lòng ngực hắn lắc đầu, thanh âm rầu rĩ: “Tần Tứ, anh đau có thể nói với em.”

Tần Tứ muốn an ủi cô, nói với cô mình không đau, nhưng lời nói đến bên miệng lại nuốt trở về. Hắn nghe ra thanh âm nghẹn ngào của cô. Tần Tứ nhẹ giọng nói: “…… Được.”

Nguyễn Ninh cố nén chua xót áp vào lồng ngực của hắn. Cô nâng khuôn mặt nhỏ lên hôn cằm hắn, chậm rãi từ từ hôn lên môi mỏng của hắn. Sau đó cô lại hôn lên mũi, lên đôi mắt……

Tần Tứ để cô hôn trong chốc lát, bất đắc dĩ thở dài: “Ninh Ninh đừng như vậy, anh…… khó nhịn.”

Nguyễn Ninh sửng sốt. Như hiểu được điều gì, cô nằm xuống lồng ngực hắn như lúc đầu, không hề lộn xộn, càng không dám hôn loạn hắn nữa.

Tần Tứ vuốt tóc cô, trong phòng chỉ mở đèn bàn cực nhạt, thích hợp đi vào giấc ngủ. Trong ngực nhanh chóng truyền đến tiếng hít thở nhẹ nhàng đều đều của cô.

Tần Tứ trong lòng mềm nhũn, không cần làm gì, hắn chỉ muốn khoảnh khắc này ngưng đọng lại đây.

Hắn bỗng nhiên nghĩ tới giấc mơ kia, nội dung hoang đường nhưng lại làm cho người ta có cảm giác chân thật quá mức.

Hắn hoài nghi ở một thế giới song song khác, hắn vẫn là hắn, nhưng “Nguyễn Ninh” lại không phải là Ninh Ninh của hắn.

Trong mơ “Nguyễn Ninh” không học vấn không nghề nghiệp, vô tri nông cạn. Còn Ninh Ninh của hắn một bụng thi thư, có thể viết ra chữ tốt, viết ra luận văn tốt nghiệp tiếng Anh xuất sắc.

Một người giỏi ngụy trang, cũng không có khả năng đem dấu vết giấu nhẹm đi, không nhìn ra sơ hở.

Hắn thậm chí còn nghĩ đến cô trọng sinh.

Sống lại một đời, nắm giữ vận mệnh, hắn sẽ tìm mọi cách tránh đi sai lầm kiếp trước, làm cho chính mình trở nên vinh quang, không giẫm lên vết xe đổ giống như kiếp trước nữa.

Cho dù trọng sinh, hắn cũng đã sớm trở thành linh hồn dơ bẩn, không thể xóa nhòa.

Nhưng Ninh Ninh mang lại cho hắn cảm giác thuần túy, đủ để rung động hắn.

Tần Tứ xác định, Ninh Ninh cùng “Nguyễn Ninh” trong mộng là hai người khác nhau.

Ninh Ninh là độc nhất, là người duy nhất hắn yêu, không ai có thể thay thế được.

Bề ngoài giống nhau, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không nhận sai.