Xuyên Thành Người Vợ Thế Thân Của Vai Ác

Chương 25




Sáng sớm khi tia nắng ấm áp đầu tiên chiếu qua cửa sổ, Nguyễn Ninh lập tức tỉnh.

Đêm qua mưa rền gió dữ, mưa to đến tận hơn nửa đêm. Hôm nay trời liền trong xanh trở lại.

N

Nguyễn Ninh mở to mắt, mới vừa nhẹ động đậy liền phát hiện một cánh tay rắn chắc ôm chặt lấy mình.

Cả người cô đều bị Tần Tứ ôm vào trong ngực, ôm thật chặt. Cho nên cô cảm thấy xương cốt của mình đều ẩn ẩn đau.

Mà lúc này ở phía sau cô, Tần Tứ tỉnh lại. Hắn còn chưa mở to mắt liền trước tiên ở chỗ mềm mại trên cổ cô mà cọ cọ, sau đó rơi xuống một nụ hôn.

“Ninh Ninh……”

Thanh âm hắn lười biếng lại gợi cảm, mang theo vẻ từ tính nhàn nhạt dán bên tai cô, tựa như móng vuốt mèo cào nhẹ vào lòng.

Nguyễn Ninh nháy mắt cứng đờ. Cổ cô nổi lên một trận tê dại rồi một đường hướng vào trong lòng cô, làm lỗ tai cô đều nhịn không được mà đỏ lên.

Nguyễn Ninh nói: “Tần Tứ, anh tỉnh rồi sao?”

Tần Tứ âm thanh thả lỏng, mang theo ý cười: “Ừ.”

Nguyễn Ninh nói: “Chúng ta bây giờ rời giường được không?”

Tần Tứ lại đem cô  vào trong lòng ngực ôm ôm, lại không có đạo lý nói: “Không tốt, Ann còn muốn tiếp tục ngủ nữa.”

Nguyễn Ninh: “……”

Vậy anh buông tôi ra để tôi ngồi dậy được không!

Tựa hồ như đọc được suy nghĩ trong lòng cô, Tần Tứ lại bỏ thêm một câu: “Tôi còn muốn ôm em ngủ.”

Nguyễn Ninh: “……”

Tần Tứ không phải nói giỡn. Hắn ôm Nguyễn Ninh rất nhanh lại ngủ lần nữa, làm như là 800 năm không có nổi một giấc ngủ nào ngon giấc, thật vất vả ngủ một giấc ngon lành, liền một chút cũng không muốn tỉnh lại.

Nguyễn Ninh rốt cuộc cũng không nhẫn tâm đánh thức hắn.

——

Nguyễn Ninh thuận theo nằm ở trong ngực Tần Tứ. Ban đầu thì tâm phiền ý loạn nhưng nghe phía sau truyền đến tiếng hít thở an ổn đều đều cùng với tiếng tim đập trầm ổn hữu lực, cô chậm rãi thấy lòng yên tĩnh, bất tri bất giác cũng đã ngủ theo.

Một giấc ngủ dậy, Nguyễn Ninh phát hiện trên giường chỉ còn lại mình mình, Tần Tứ đã dậy rồi.

Phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy ào ào. Nguyễn Ninh có điều không thể bình tĩnh, nhìn như thế nào cũng giống như vừa mới làm xong vậy?

Đương nhiên hai người cái gì cũng chưa phát sinh, trừ bỏ hôn vài cái, ôm ngủ một giấc…… là Tần Tứ đơn phương ôm cô ngủ một giấc.

Nguyễn Ninh còn đang nằm trố mắt thì cửa phòng tắm truyền đến động tĩnh, bị người từ bên trong mở ra. Tần Tứ một bên dùng khăn lông xoa đầu tóc ướt, một bên vừa nhìn cô vừa đi tới.

Trên người hắn chỉ mặc một cái quần rộng thùng thình, nửa người trên trần trụi, cơ bắp to lớn, đường cong gợi cảm, vóc người hoàn mỹ không chút che dấu làm người xem không dám nhìn nhiều.

Nguyễn Ninh nghĩ nhắm mắt giả bộ ngủ đều không còn kịp nữa rồi, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tần Tứ đi đến trước mặt mình, sau đó cô nghe thấy chính mình nuốt nước miếng.

Thanh âm không nhỏ, Tần Tứ cũng nghe thấy. Hắn đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười nhẹ ra tiếng, mặt mày dị thường ôn nhu.

Nguyễn Ninh mặt nháy mắt đỏ lên, xấu hổ tới cực điểm. Cái này chỉ là hành động theo thói quen của cô mỗi khi khẩn trương mà thôi. Chỉ là trong trường hợp này thì phản ứng liền có chút không quá thích hợp.

Tần Tứ cười nhìn cô nói: “Còn có hơn mười ngày nữa sẽ kết hôn, em trước cố nhẫn nại mấy ngày.”

Nguyễn Ninh: “……”

Vì cái gì lại nghĩ cô cùng đại sắc lang đói khát khó nhịn giống nhau?!

Nguyễn Ninh lập tức phủ nhận: “Tôi không có!”

Tần Tứ nhướng mày: “Không có gì?”

Nguyễn Ninh: “……”

Nhìn Nguyễn Ninh mau chóng hiện lên vẻ mặt nghẹn khuất, Tần Tứ ẩn nhẫn cười, hướng cô giải thích: “Tôi biết em không có mơ ước đến thân thể của tôi.”

Nguyễn Ninh: “!”

“Nhưng mà…” Tần Tứ cong môi cười, giọng nói chấp thuận: “Mơ ước cũng không sao, sớm hay muộn đều là của em.”

Nguyễn Ninh: “……”

A a a a a a!!! Tên đàn ông vô sỉ này!!!!

——

Nguyễn Ninh bởi vì chuyện này mà buồn bực hơn nửa ngày. Cô hoàn toàn không nghĩ tới Tần Tứ cư nhiên còn có một mặt như vậy.

Liệu đây có còn là nhân vật phản diện vai ác máu lạnh vô tình không?

Nguyễn Ninh vẫn luôn lấy tiêu chuẩn của nguyên tác mà đối xử với Tần Tứ. Chính là cô phát hiện, cô càng ngày càng không thể chỉ so sánh với một nhân vật trong sách là hắn.

Nếu không phải Tần Tứ nhắc nhở, cô đều đã quên còn có hơn mười ngày nữa chính là hôn lễ của bọn họ. Nếu đến lúc đó cô hủy bỏ hôn ước, Tần Tứ có thể hay không rất thương tâm? Có thể hay không thật vất vả mới có một chút nhân tính liền biến mất?

Nguyễn Ninh thở dài.

Vào thời điểm cơm trưa, cô cùng Tần Tứ từ trong phòng hắn đi ra. Dì Trương cùng chú Vương đều thấy. Bọn họ hai người thật ra cái gì cũng không nói nhưng Nguyễn Ninh đã cảm thấy mình thẹn đến chết khiếp.

Loại cảm giác thẹn thùng này kéo dài cho đến lúc Tần Tứ vừa ra đến trước cửa, nâng cằm cô, làm trò trước mặt dì Trương và chú Vương, không coi ai ra gì cùng cô hôn môi, rốt cuộc một chút lên đến đỉnh điểm!

Chờ Tần Tứ buông cô ra, Nguyễn Ninh xấu hổ và giận dữ muốn chết, trừng mắt liếc hắn một cái.

“Anh không biết xấu hổ!”

Tần Tứ: “……”

Nguyễn Ninh chạy cộp cộp cộp lên lầu, Tần Tứ ở phía sau cô nhịn không được cười, đối với hai người ở một bên vây xem đưa ra yêu cầu: “Đều không nhìn thấy gì.”

Dì Trương cảm giác đôi mắt mình sắp mù rồi, che mắt lại nói: “Được được được, không cần nói. Tôi thật sự cái gì cũng chưa nhìn thấy. Buổi sáng hôm nay tôi đều có chút mù đi.”

Chú Vương khóe miệng vừa kéo: “…… Tôi cái gì cũng chưa nhìn thấy.”

——

Buổi chiều 5 giờ, Nguyễn Trân cùng Nguyễn Lẫm đột nhiên đến thăm.

Nguyễn Ninh lúc sau mới biết được, tại tiệc của Tần lão phu nhân lần trước, Nguyễn Lẫm gọi điện thoại cho cô rất nhiều lần, lại còn gửi vài tin nhắn cho cô, nhắc nhở cô chuyện của Nguyễn Trân. Chỉ là di động của cô quên mang theo bên người, còn chưa kịp nhìn đến.

Nhưng tâm ý lúc này của Nguyễn Lẫm cô vẫn là tiếp thu thôi.

Ít nhất giữa cô cùng Nguyễn Trân, anh lựa chọn đứng ở phía mình.

Nhìn thấy Nguyễn Trân, Nguyễn Ninh thần sắc nhàn nhạt, chỉ nhìn Nguyễn Lẫm, lộ ra gương mặt tươi cười nói: “Anh hai, anh sao đột nhiên lại đến đây? Có chuyện gì sao?”

Nguyễn Lẫm nói: “Ninh Ninh, anh cùng Trân Trân hôm nay đến đây là có một chút chuyện. Hơn mấy ngày nữa chính là lễ tốt nghiệp của Trân Trân, giấy chứng nhận thân phận của em ấy còn để ở chỗ em. Hiện tại hai người bọn em đã đổi trở về thân phận, em ấy muốn đem chứng nhận thân phận trao đổi trở về.”

Nguyễn Ninh đã sớm muốn đổi trở về, liền nói: “Có thể.”

Nguyễn Lẫm nói: “…… Tần thiếu không có ở nhà?”

Nguyễn Ninh nói: “Anh ấy có việc đi ra ngoài rồi.”

Nguyễn Trân vẫn luôn trầm mặc. Nguyễn Ninh cũng không có để ý cô ta, để hai người họ chờ ở lầu một. Cô về phòng lấy chứng nhận thân phận của Nguyễn Trân.

Nguyễn Ninh đi nhanh rồi quay lại, cô đem giấy chứng nhận thân phận đưa cho Nguyễn Trân, sau đó hướng cô ta vươn tay.

Nguyễn Trân ngẩn ra, sau đó ngẩng đầu nhìn cô, thần sắc cổ quái: “Cô làm vậy là sao?”

Nguyễn Ninh nói: “Giấy chứng nhận thân phận của tôi, cô không định trả tôi sao?”

Nguyễn Trân như nhớ tới cái gì, lạnh lùng cười nhạo một tiếng, biểu tình châm chọc: “Tờ giấy đó không ở chỗ của tôi.”

Nguyễn Ninh còn chưa nói lời nào, Nguyễn Trân lại nói: “Đã sớm bị Tần Tứ cầm đi rồi.”

Nguyễn Ninh sửng sốt, bị Tần Tứ cầm đi? Khi nào?

“Thời điểm tôi còn ở nước ngoài hắn liền cầm đi. Nếu không phải vì anh Lục Cảnh, tôi có về được thành phố không cũng không biết nữa.” Nhắc tới Lục Cảnh, trên mặt Nguyễn Trân hiện lên vẻ ảm đạm, tiện đà lại biến thành hận Nguyễn Ninh: “Cô còn không biết sao? Vị hôn phu này của cô thủ đoạn tàn bạo, làm người sống sờ sờ là Lục Cảnh bị mất đi da của hai ngón tay. Cô cảm thấy tôi vì cái gì không muốn gả cho hắn, còn muốn trăm phương nghìn kế tìm cô tới thế hôn?”

Thấy cô ta càng nói càng thái quá, Nguyễn Lẫm quát lớn: “Trân Trân!”

Nguyễn Trân liếc hắn một cái, biết rằng chắc chắn anh hai sẽ phải che chở cho cô ta, ngữ khí không khỏi sắc nhọn: “Làm sao vậy? Chẳng lẽ em nói không phải sự thật sao?”

Nguyễn Ninh đương nhiên biết Nguyễn Trân nói như vậy là có mục đích. Cô ta  muốn mình phải sợ hãi Tần Tứ, rời xa Tần Tứ. Có điều Nguyễn Trân lại không biết, những việc này cô so với ai khác đều rõ ràng, mặt tàn bạo của Tần Tứ cô đều biết.

Nguyễn Ninh sắc mặt bình tĩnh, chẳng hề để ý nói: “Ồ, là như vậy à.”

Nguyễn Trân: “……”

Cô ta sao lại có phản ứng này? Vị hôn phu của cô ta là một người đáng sợ như thế, cô ta không sợ hãi sao?

Nguyễn Ninh cười cười nói: “Tần Tứ sẽ rất nhanh trở về. Các người nếu không có chuyện gì khác, vẫn là nhân lúc còn sớm mà rời đi đi. Vạn nhất anh ấy biết cô ở sau lưng chửi bới anh ấy như vậy, khả năng sẽ làm cô mất đi hai ngón tay đấy.”

Nguyễn Trân: “……”

Bất tri bất giác Nguyễn Ninh phản ứng lại là trào phúng chính mình, Nguyễn Trân tức giận đến sắc mặt đều thay đổi.

“Cô cho rằng Tần thiếu tốt như vậy sao? Cô đừng có cáo mượn oai hùm, để rồi chính mình bị gặm đến xương cốt cũng không còn!”

Nguyễn Ninh vừa định tức giận, chính là cuối cùng cô không biết sao lại hiểu sai, trước mắt lại hiện lên hình ảnh Tần Tứ ôm cô ngủ, còn có ngày hôm qua hắn mất khống chế gặm cắn cổ cô……

Cô khụ khụ, không nói gì.

Nguyễn Lẫm mở miệng nói: “Được rồi. Trân Trân, chúng ta trở về đi.”

Nguyễn Trân hừ một tiếng, nổi giận đùng đùng dẫn đầu đi ra ngoài.

Nguyễn Lẫm thở dài: “Ninh Ninh, lần sau lại liên lạc. Có thời gian anh hai dẫn em đi ra ngoài ăn cơm.”

Nguyễn Ninh đồng ý. Vừa định tiễn Nguyễn Lẫm ra cửa, lúc này Nguyễn Trân lại đột nhiên quay lại.

Nguyễn Lẫm sửng sốt, nói: “Trân Trân, sao em lại quay lại?”

Nguyễn Trân không để ý đến hắn, trực tiếp đi đến trước mặt Nguyễn Ninh, sau đó cô ta thay đổi một loại ngữ khí, thanh âm cố tình nói to, nghe ra rất thân mật.

“Ninh Ninh, cô thay thế tôi gả cho Tần Tứ. Cô hiện tại hối hận sao? Tôi biết được, cô một chút đều không thích Tần Tứ. Hiện tại đem bản thân mình đồng ý, trong lòng cô nhất định đặc biệt hối hận đi.”

Nguyễn Ninh lẳng lặng nhìn cô ta, không lập tức trả lời.

Lúc trước người một nhà buộc cô thế hôn, hiện tại hỏi cái này loại vấn đề là muốn làm gì? Vừa nghe liền không có ý tốt.

Ngay cả Nguyễn Lẫm cũng nhăn lại mày, không rõ Nguyễn Trân có ý tứ gì.

Nguyễn Trân bị Nguyễn Ninh nhìn đến da đầu tê dại, tươi cười thiếu chút nữa không nhịn được, cười gượng một chút nói: “Cô nhìn tôi như vậy làm gì? Cô không thích Tần Tứ, không nghĩ gả cho hắn thì cô nên nói chuyện rõ ràng với hắn. Hắn hẳn là sẽ không ngang ngược vô lý đến nỗi cưới một cô gái không yêu mình.”

Nguyễn Ninh nói: “Tôi không hối hận. Tôi cũng chưa từng nói là không muốn gả cho anh ấy.”

Nguyễn Trân biểu tình cứng đờ: “Cái gì?”

Nguyễn Ninh đặc biệt chân thành nói: “Tần Tứ đối với nửa kia mà tôi tưởng tượng đều đủ thỏa mãn. Tôi một chút đều không hối hận.”

Nguyễn Trân vẻ mặt không thể tin được, còn mang theo điểm không cam lòng cùng phẫn hận: “…… Lời cô nói là nghiêm túc?”

Nguyễn Ninh vô tội chớp chớp mắt nói: “Tôi không cần phải lừa cô. Các người căn bản cũng không biết Tần Tứ tốt như thế nào. Các người đều không hiểu biết anh ấy. Cùng anh ấy ở bên nhau, kỳ thật lòng tôi còn mừng thầm kia. Chỉ là da mặt tôi mỏng, ngượng ngùng mà biểu hiện ra ngoài, cũng không dám cho anh ấy biết mà thôi.”

Nguyễn Trân: “……”

Nguyễn Trân biểu tình thay đổi thất thường, từ xanh chuyển sang trắng, lại từ trắng biến thành đen, thập phần xuất sắc.

Nguyễn Ninh nhìn cô ta cười, âm thanh Tần Tứ đột nhiên từ ngoài cửa truyền đến: “Đây là lời chính em nói thật?”

Nguyễn Ninh: “……”

Tần Tứ trở về khi nào? Hắn đã nghe được hết đối thoại giữa các cô?!

Tần Tứ đã từ bên ngoài đi đến, lập tức đến trước mặt cô, cúi đầu nhìn cô nói: “Em lặp lại lần nữa, tôi muốn nghe.”

Nguyễn Ninh: “……”

Còn có người ngoài ở đây kìa, anh không cần trước mặt mọi người làm nũng có được không!