Xuyên Thành Người Vợ Thế Thân Của Vai Ác

Chương 14




Sau khi Khương Viêm giúp Nguyễn Ninh kiểm tra qua vết thương ở chân, nói rằng vết thương của cô đã không còn nghiêm trọng nữa, nghỉ ngơi khoảng mười ngày nửa tháng là có thể đi lại bình thường rồi.

Nguyễn Ninh vừa nghe tận còn mười ngày tới nửa tháng nữa, liền có chút nản lòng, nếu vết thương ở chân chưa khỏi thì cô chỉ có thể ở trong nhà, không thể đi đâu cả.

Sau khi tiễn Khương Viêm đi, tâm trạng của Nguyễn Ninh cũng không tốt hơn, Tần Tứ nhìn cô lúc lâu rồi đột nhiên nói: “Hình như tháng sáu năm nay em có thể tốt nghiệp. Em đã chuẩn bị xong luận văn tốt nghiệp chưa?”

Nguyễn Ninh: “…”

Vì chuyện kết hôn, Nguyễn Trân đã bỏ qua bài luận văn tốt nghiệp và bằng cấp, bây giờ Tần Tứ nhắc đến, Nguyễn Ninh mới nhớ ra còn có chuyện này.

Hiện giờ ngày kết hôn đã bị hoãn lại thì không có lý do gì mà không nộp luận văn.

Nguyễn Ninh đang là sinh viên năm hai của trường đại học hàng đầu Trung Quốc, cũng học chuyên ngành tiếng Anh như Nguyễn Trân, một bài luận văn tốt nghiệp vẫn có thể viết được.

Nhưng vấn đề là chính chủ lớn lên ở một xóm nhỏ trên núi, sau khi tốt nghiệp trung học đã thôi học rồi, trình độ học vấn có hạn và căn bản không biết tiếng Anh. Nếu cô giúp Nguyễn Trân hoàn thành luận văn tốt nghiệp, vẫn có thể giấu được Tần Tứ nhưng bên nhà họ Nguyễn chắc chắn sẽ bị lộ, việc này vẫn phải liên hệ với Nguyễn Trân ở nước ngoài để cô ta tự làm.

Nguyễn Ninh nói: “Còn có việc như vậy ư.”

Tần Tứ nói: “Vậy bắt đầu từ hôm nay, em hãy ở nhà chuẩn bị thật tốt luận văn tốt nghiệp, cần tài liệu gì anh sẽ bảo người tìm giúp em rồi mang qua.”

Nguyễn Ninh nói: “… Được thôi.”

Ánh mắt của Tần Tứ nhìn vào đôi môi căng mọng của cô, nghiêm túc nói: “Hôm nay em vẫn chưa hôn anh.”

Nguyễn Ninh: “…”

Không biết có phải là ảo giác hay không mà cô lại nghe thấy trong giọng điệu của anh có chút oán hận và không vui, nhưng bây giờ vẫn là buổi sáng, còn chưa đến mười giờ vẫn chưa tới nửa ngày mà!

Nguyễn Ninh nói: “Anh thích tôi hôn anh phải không?”

Tần Tứ gật đầu, không né tránh nói: “Ừm, thích.”

Nguyễn Ninh: “…”

Bây giờ cô đã hiểu, nhân vật phản diện này thích hay không thích cái gì đều thể hiện vô cùng thẳng thắn. Việc gì hắn cũng không quan tâm đến cảm nhận của người khác chỉ cần bản thân hắn vui là được.

Nhưng việc mỗi ngày một nụ hôn cô thật sự có chút không làm được.

Nguyễn Ninh cố gắng giải thích: “Thực ra, tôi nghĩ hôn nhân là chuyện lớn cả đời. Anh nên tìm một người thích hợp để kết hôn.”

Tần Tứ nhìn cô một lúc có vẻ rất chân thành hỏi cô: “Như thế nào mới là thích hợp?”

Nguyễn Ninh nghĩ nghĩ rồi nói: “Chính là anh thích cô ấy, cô ấy cũng thích anh. Ít nhất, anh phải tìm được người mà mình thích để kết hôn và sống hàng ngày, nếu không sau này sẽ hối hận.”

Trong nguyên tác, sau khi Tần Tứ biết Nguyễn Ninh là người thay thế, cảm giác đầu là hối hận.

Tần Tứ đột nhiên nhếch môi cười, làm cho người khác khó có thể đoán được ý nghĩa đằng sau nụ cười đó, liếc nhìn Nguyễn Ninh nói: “Không ai thích hợp hơn em.”

Nguyễn Ninh: “…”

Tần Tứ nhìn lướt qua mặt cô rồi nói: “Em có thể hôn anh rồi.”

Nguyễn Ninh mím môi dưới, chớp mắt nói: “Vậy anh … tới gần hơn một chút.”

Cô thật sự không quen chủ động hôn người khác như vậy, khi gương mặt tuấn tú của Tần Tứ lại gần, nhịp tim của cô bắt đầu tăng nhanh, mặt đỏ tới tận mang tai.

Mặt Tần Tứ dừng lại cách mặt cô khoảng 5cm, chỉ cần một người tiến về phía trước một chút, thì môi của hai người liền có thể chạm nhau.

Nguyễn Ninh muốn tốc chiến tốc thắng liền hôn nhẹ lên môi hắn một cái, sau đó nhanh chóng tách ra, sợ hắn lại làm cái gì nên nhanh chóng giơ tay lên che miệng, mở to đôi mắt long lanh nhìn hắn đầy cảnh giác.

Tần Tứ không làm gì cả, đứng hình hơn mười giây rồi mới đứng xa cô ra, khuôn mặt lạnh lùng lãnh đạm mang theo chút mềm mại, trong đôi mắt hẹp dài có chút ý cười.

Nguyễn Ninh thở phào nhẹ nhõm, điều duy nhất khiến cô thấy may mắn là thật ra Tần Tứ khá lịch thiệp không chủ động hôn cô, cũng không quy định một nụ hôn phải kéo dài bao lâu.

Sau khi trở về phòng, Nguyễn Ninh suy nghĩ một lúc rồi gọi điện cho Nguyễn Trân.

Điện thoại đổ chuông lúc lâu vẫn không có ai trả lời, đến khi sắp cúp máy mới có người nghe.

Sau khi cuộc gọi được kết nối, bên kia yên lặng không ai nói nói gì. Nguyễn  Ninh phải lên tiếng trước: “Chị.”

Cô vừa lên tiếng thì đầu dây bên kia vang lên tiếng cười mỉa mai, nghe âm thanh có vẻ giống một người đàn ông.

Nguyễn Ninh sững sờ: “… Chị?”

Sau đó người đàn ông nói, giọng nói lạnh lùng mang theo sự kinh bỉ không thể giải thích được: “Chị cô không có ở đây.”

Nguyễn Ninh im lặng, người này có lẽ không biết cô, nhưng giọng hắn ta đầy sự khinh thường và ghê tởm hơn nữa còn là nhằm vào cô.

“Anh biết tôi sao?” Nguyễn Ninh hỏi một cách không chắc chắn.

Người đó cười nhạt một tiếng rồi nói: “Tôi không biết cô.”

Đã không quen tại sao lại có thái độ như vậy? Nguyễn Ninh nói: “Tôi nợ tiền anh sao?”

Người đó: “…”

Bên kia im lặng vài giây, sau đó kiên nhẫn nói: “Tôi tên Lục Cảnh.”

Nguyễn Ninh: “…”

Hóa ra là Lục Cảnh! Nam chính của cuốn tiểu thuyết!

Nguyên chủ thích Lục Cảnh hơn nữa còn thích hắn như điên, cho dù đã kết hôn với Tần Tứ nhưng vẫn vì thích Lục Cảnh mà cho Tần Tứ đội nón xanh, còn bao nuôi một người nhìn rất giống Lục Cảnh. Cũng vì thích Lục Cảnh mà đã gây thù chuốc oán khắp nới với Nguyễn Trân còn hạ thuốc mê, tìm người làm nhục cô ta, kết quả là bị Lục Cảnh hạ thuốc mê rồi tìm bảy tám người tới chơi đùa.

Lục Cảnh còn chụp ảnh và  quay video để khống chế nguyên chủ.

Nói cách khác, cách làm của nam chính rất tàn nhẫn lại thêm hào quang của nhân vật chính nên người bình thường chống lại hắn ta chỉ có con đường chết.

Sau khi bừng tỉnh Nguyễn Ninh cạch một tiếng cúp máy.

Lục Cảnh: “…” Ha.

Sau khi cúp điện thoại, Nguyễn Ninh trong lòng liền quyết định bằng mọi cách phải tránh xa Lục Cảnh, nhìn thấy hắn ta cũng phải đi đường vòng. Theo tình tiết bắt buộc của nguyên tác, cho dù cô không hạ thuốc nữ chính thì có khả năng vẫn bị Lục Cảnh hạ thuốc rồi ném cho bảy tám người chơi đùa, tới lúc đó cô không thể tự mình đảo ngược tình thế thì chỉ còn con đường chết.

Đợi đến buổi chiều Nguyễn Trân vẫn không gọi lại, nên Nguyễn Ninh đành phải gọi lại cho cô ta. Trong nguyên tác, Nguyễn Trân đã bỏ bài luận văn tốt nghiệp cũng không hề nói về đề bài luận văn.

Sau khi điện thoại được kết nối, giọng nói của Nguyễn Trân vang lên, nhưng ngữ khí cô ta vô cùng lạnh lùng, xa cách: “Có chuyện gì?”

Nguyễn Ninh nói với cô ta về việc làm luận văn tốt nghiệp ngoài ra cũng không nói thêm gì khác, nói xog thì yên lặng đợi cô ta trả lời.

Nguyễn Trân nói: “Hiện tại tôi rất bận, không có thời gian để viết luận văn. Tôi biết cô đã bỏ học sau khi tốt nghiệp trung học cũng không biết tiếng Anh. Như này đi, cô có thể bỏ chút tiền tìm người viết hộ. Chủ đề là sự khác biệt về văn hóa ẩm thực giữa phương Đông và phương Tây.”

Nguyễn Ninh nói: “Được.”



Sau khi cúp máy, Lục Cảnh ngồi cạnh Nguyễn Trân nghe được nội dung cuộc điện thoại của cô ta, nói: “Em gái của em à?”

Nguyễn Trân chột dạ cúi đầu, giả vờ như đang nhắn tin, nói: “Đúng vậy, em ấy chỉ tốt nghiệp trung học, không làm được luận văn tốt nghiệp của em. Gọi nhờ em giúp đỡ.”

Lục Cảnh khóe môi lộ ra một tia giễu cợt.

Giọng nói nhẹ nhàng nhưng đáng tiếc chỉ là một người phụ nữ ham hư vinh, không biết gì lại nông cạn.