Xuyên Thành Người Qua Đường Giáp Năm Tuổi

Chương 14




Chương 14. Nữ chính

Tác giả: Tang Vô Kỳ

Editor: Left Dimple

Đi vào lớp học mình được phân vào, Mạnh Thương và Vân Lâm chọn một vị trí gần cửa sổ.

“Đầu tiên, rất vui vì các bạn có thể đến nhị trung, lời xấu hay nói trước, cao trung không giống sơ trung, kỳ thi vào đại học là bước ngoặt lớn trong cuộc đời của các em, cho nên tôi hy vọng trong ba năm tới, mong các em có thể nghiêm túc học tập." Giáo viên chủ nhiệm của họ, Lý Vệ Quốc, phát biểu nghiêm túc trên bục giảng.

Thật nhiều học sinh ở phía dưới khe khẽ nói nhỏ, nói thật là nghiêm túc....những chuyện linh tinh khác

Lý Vệ Quốc: “Được rồi đều yên lặng hết cho tôi, bây giờ chọn ra ủy ban lớp, chúng ta liền dựa theo kết quả thi tuyển trước. Lớp trưởng, Vân Lâm. Ủy viên Học tập, Lâm Y. Ủy viên Thể thao, Trương Bằng. Ủy viên Văn học Nghệ thuật,...Chỉ có vậy, nếu có bạn học nào có ý kiến khác có thể nói ra.”

Mạnh Thương lúc nghe được Lâm Y đột nhiên ngẩng đầu, là nữ chính Lâm Y kia sao, nhưng không phải là bọn họ  đại học mới quen biết à. Ai nha, cậu vỗ vỗ đầu, là nam chính trong cốt truyện gốc vốn là vào nhất trung, nội dung kịch bản bởi vì cậu mà tan vỡ luôn.

Cậu theo bản năng nhìn về phía bạn nữ tên Lâm Y, đeo kính, là một người dễ nhìn, vóc dáng nhìn không cao, bộ dạng rất đáng yêu, trong lòng nghĩ thì ra nam chính thích loại hình này.

Vân Lâm thấy Mạnh Thương cứ nhìn chằm chằm vào một nữ sinh, bình giấm liền bị nghiêng ngã rồi đổ luôn, lập tức quay đầu Mạnh Thương về phía anh, không cho cậu nhìn lung tung khắp nơi.

Mạnh Thương lại lý giải hành vi này là không được nhìn Lâm Y, cậu ái muội nhìn Vân Lâm chớp mắt vài cái, tỏ vẻ cậu đã minh bạch, đương nhiên cậu sẽ không theo đoạt vợ của anh đâu yên tâm điii.(chỉ cướp anh thôi =))

Vân Lâm lại không thể hiểu được.

Sau buổi họp lớp chính là lễ khai giảng, Vân Lâm làm đại biểu học sinh tham gia phát biểu, Mạnh Thương vẻ mặt hâm mộ nhìn Vân Lâm, lúc nào cậu cũng có thể nổi bật trước mặt toàn trường như vầy thì tốt rồi.

Vân Lâm vừa lên sân khấu, phía dưới tiếng hoan hô một mảnh, chủ yếu là anh quá nổi danh, lại là Trạng nguyên vừa đẹp trai, quá được nữ sinh hoan nghênh. Ngay cả Mạnh Thương cũng gấp thay nữ chính giữ chặt, nhiều nữ sinh như vậy, cuộc sống trung học của nữ chính nhất định sẽ rất khó chịu, dù sao nữ nhân vốn là có tính ghen tị.

Lễ khai giảng kết thúc, Mạnh Thương đi tìm Vân Lâm, từ xa liền nhìn thấy có một bạn nữ sinh đưa cho Vân Lâm một vật giống như phong thư, hứ ai nói cậu không nhìn ra chứ cậu dám cá chắc chắn đó chính là thư tình.

Ngay sau đó hành vi của nam chính khiến cậu kinh hãi rớt cằm. Chỉ thấy nam chính của chúng ta ở trước mặt nữ sinh kia, ném thư vào thùng rác, không biết anh nói cái gì với nữ sinh nọ, đến mức đem người ta tức giận bỏ chạy.

Mạnh Thương cảm thấy nam chính này ít nhiều có chút không biết tốt xấu, nếu là cậu khẳng định đồng ý liền, tình yêu ngọt ngào không phải nói tới là tới.

Mạnh Thương giơ ngón tay cái lên với Vân Lâm, bĩu môi: "Huynh đệ, anh thật sự không biết tốt xấu. ”

Vân Lâm không yên tâm cảnh cáo Mạnh Thương: "Thương Thương nếu em yêu sớm thì anh sẽ nói cho dì Mạnh biết. ”

Mạnh Thương: "Anh đó, vẫn còn nhỏ à, còn định chơi trò đi mách phụ huynh. ”

Vân Lâm: “Người khác anh không để bụng, nhưng em thì nhất định phải quản.”

Khiến Mạnh Thương tức giận đến vỗ trán, nam chính này chính là đang muốn giận dỗi cậu.

Trong tiết ngữ văn, Mạnh Thương bị giáo viên gọi lên trả lời học thuộc lòng văn bản, không đọc được, bị giáo viên ngữ văn phê bình một trận.

Tan học, cậu nằm úp sấp trên bàn, Vân Lâm bên cạnh nhìn thấy, lấy ra một hộp sôcôla an ủi cậu.

Mạnh Thương quyết định trả thù giáo viên ngữ văn một chút, ai bảo ông mắng cậu trước mặt nhiều bạn học như vậy, hại cậu mất mặt quá trời luôn.

Cậu đem tầm mắt nhìn chằm chằm lên bảng đen của lớp tiếp theo vẫn còn tiết của giáo viên ngữ văn mà hiện tại là thời gian nghỉ xả hơi. Cậu nhìn vào tấm bảng đen rồi chợt nghĩ ra một ý tưởng.

Mạnh Thương thừa dịp thời điểm các bạn học đanh nơi nơi tán loạn đùa giỡn. Lén lút lau sạch chữ trên bảng đen một nửa, cậu lau như vầy, chỗ kia lau sạch đi một chút, còn có lau sạch một tí bên cạnh. Đại công cáo thành, cậu lén lút ngồi trở lại chỗ ngồi.*

Cậu lại không biết có hai người đem hành động của cậu để vào trong mắt, một người là Vân Lâm người còn lại là Lâm Y, Vân Lâm nhìn hành vi ấu trĩ của Mạnh Thương cũng không vạch trần, tùy cậu đi. Mà Lâm Y cảm thấy bạn nam này, thật là đáng yêu.

Giáo viên ngữ văn bước vào lớp học rồi bắt đầu bài giảng, học sinh dưới bục giảng cười lớn không rõ nguyên nhân.

Thầy Ngữ văn: "Có chuyện gì bộ trên mặt tôi có vẽ hoa à.”

Các bạn học: “Không có.”

Khi giáo viên ngữ văn chuẩn bị viết lên bảng đen cuối cùng cũng đã phát hiện ra vấn đề: “Ai làm, đứng lên, không sao thầy sẽ không trách mấy em."

Mạnh Thương rụt đầu lại, nhìn thầy giáo muốn tìm hiểu sự việc rốt cuộc trong lòng liền hoảng hốt.

Nhìn ra không ai thừa nhận, thầy giáo cũng không dạy tiếp, có người thừa nhận rồi hãy nói.

Mạnh Thương nhịn không được nhanh tay  muốn thừa nhận, thanh âm Vân Lâm bên cạnh truyền đến.

Vân Lâm: "Thầy, là em làm.”

Mạnh Thương vẻ mặt khiếp sợ nhìn anh.

Thầy giáo: “Bạn học Vân, em không cần đội nồi dùm cho bạn mình, tôi biết là ai.”

Vân Lâm: “Thầy không phải nói có người thừa nhận sẽ giảng bài sao, hiện tại lão sư giảng bài đi.”

Lão sư vô pháp: "Học sinh làm chuyện  xấu một lần nữa sẽ cắt tóc của em, để bạn có thể thử hình phạt này một chút xem cảm giác ra sao. Còn có bạn học Vân Lâm em cũng không cần phải chiều em ấy như vậy sẽ hại em ấy.”

Mạnh Thương giờ phút này chỉ muốn tìm một cái hố chui vào thôi, quá mất mặt, cậu chắc là bị quỷ xúi giục nên mới dám làm ra chuyện này, hiện tại thầy giáo nói như vậy khác nào nói là do cậu làm.

Vân Lâm ôn nhu nhìn Mạnh Thương: Việc này thầy không cần lo, mình em sủng cậu ấy là được rồi.”

Mạnh Thương cảm thấy tim trong ngực mình sắp nhảy ra luôn rồi, nam chính này mẹ nó quá là biết trêu chọc, cậu cứ có cảm giác như mình sắp rơi vào tay giặc.

________________________

Editor: Khục khục, mệt mỏi qué, mé tui thật sự hiểu được tâm trạng của mấy người trong cái phòng học đó (//∇//)~ Cẩu lương xin tự trọng ~