Xuyên Thành Người Qua Đường Giáp Năm Tuổi

Chương 12




Chương 12. Kỳ thi tuyển sinh

Tác giả: Tang Vô Kỳ

Edit: Left Dimple

Ngày thi cao trung đầu tiên, mẹ Mạnh sớm rời giường, nấu bữa sáng thịnh soạn cho con trai, còn tiện thể gọi luôn ba Mạnh dậy, muốn ba Mạnh đưa con trai đến trường.

"Ông xã, anh giúp em trông trứng gà trong nồi, em đi gọi bảo bối rời giường." Mẹ Mạnh nhờ vả ba Mạnh.

"Bà xã, em không yêu anh nữa, em chỉ yêu con trai anh."

"Mộc à, anh nói bậy, em yêu anh nhất." Mẹ Mạnh hôn ba Mạnh một cái, lập tức chạy đi gọi bảo bối nhà bà.

“Thật có lệ.” ba Mạnh nhỏ giọng nói thầm.

“Thùng thùng” Mạnh Thương nghe được tiếng gõ cửa, ngáp một cái xoay người xuống giường.

"Mẹ, có việc gì sao." Mạnh Thương nhìn thấy là mẹ cậu liền hỏi.

"Bảo bối rời giường ăn sáng rồi, đợi lát nữa ba mẹ đưa con đi thi." Mẹ Mạnh nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai.

Mạnh Thương đáp lại mẹ là cậu đi rửa mặt.

Mạnh Thương xuống lầu liền nhìn thấy nam chính ngồi ở bàn ăn, lúc thấy cũng không thấy ngạc nhiên, bởi vì nam chính thường xuyên đến ăn cơm, còn thường xuyên chọc ba mẹ cậu cười ha ha, địa vị của cậu trong lòng ba mẹ tràn ngập nguy cơ thất sủng.

Sau khi ăn sáng xong, gia đình bốn người lái xe đến trường.

Trước khi vào phòng thi, Vân Lâm giúp Mạnh Thương kiểm tra giấy tờ cần mang theo, thấy không thiếu gì liền thả cậu vào phòng thi.

Mạnh Thương nhìn Vân Lâm giống như gà mẹ, cảm thấy hạn hán lời, thật sự là cậu cũng không phải nhóc con ba tuổi.

Đề thi năm nay đối với Mạnh Thương không quá khó, bởi vì rất nhiều đề đều bị Vân Lâm đem ra làm rành rọt, cậu thi rất thoải mái. Mạnh Thương nghĩ những đề này, Vân Lâm hẳn là nhắm mắt lại cũng thể lấy điểm đầy đủ.

Rốt cuộc cũng thi xong môn cuối cùng, Mạnh Thương duỗi lưng ra khỏi phòng thi.

Lâm Cảnh Nguyên: "Thương ca, rốt cuộc cũng được giải thoát, kỳ nghỉ chuẩn bị chơi thế nào. ”

Vân Lâm đoạt nói: “Thương Thương muốn cùng tôi đi du lịch, không phần của cậu.”

Mạnh Thương ngơ ngác bị bức bách, cậu lúc nào đồng ý, bất quá hắn cũng không có làm mất mặt nam chính, chỉ cười cười.

Vân Lâm chọn một quốc gia đồng tính luyến ái có thể đăng ký kết hôn để đi du lịch, anh muốn Mạnh Thương biết đồng tính cũng có thể yêu nhau.

Hai người xuống máy bay, đến khách sạn năm sao đã đặt trước.

Mạnh Thương vừa vào phòng liền nằm trên giường lớn, mệt chết cậu rồi, đi đường một ngày, toàn thân mỏi mệt

"Thương Thương, tắm rồi lại ngủ." Vân Lâm đem Mạnh Thương kéo lên.

Mạnh Thương: "Tui rất mệt, nếu có người giúp tui tắm thì tốt rồi. "Mạnh Thương đùa giỡn lưu manh.

Vân Lâm nháy mắt đã hiểu, đi vào phòng tắm mở nước. Dù sao bọn họ cũng thường cùng nhau xoa lưng cho đối phương.

Vân Lâm hầu hạ Mạnh Thương tắm rửa xong, phát hiện Mạnh Thương đã ngủ thiếp đi trong bồn tắm, anh cẩn thận ôm cậu m lên giường.

Nhìn phản ứng của hạ thân mình, cười khổ một chút, chỉ có thể dựa vào ngũ chỉ cô nương của mình, thiếu niên mười bốn tuổi nhìn loại chuyện này đã làm qua không ít.

Ngày hôm sau, bọn họ đi một biển hoa, tâm tình Mạnh Thương rất tốt, ngửi mùi hoa tắm mình dưới ánh mặt trời, đưa tay với Vân Lâm thúc giục Vân Lâm chụp ảnh cho cậu.

Vân Lâm làm theo, bất quá không dùng điện thoại di động của Mạnh Thương, mà là của chính anh, anh muốn lưu lại mỗi một tấm ảnh của Mạnh Thương.

Xung quanh đó một cô gái đeo máy ảnh, nhìn đôi trẻ tuổi này nhẹ nhàng mỉm cười, thực sự là tràn đầy năng lượng nga~.

Sau đó bọn họ đi một giáo đường, đương nhiên là Vân Lâm cố ý, anh nghe được hôm nay có một đôi nam nam cử hành hôn lễ ở giáo đường, anh muốn mang Mạnh Thương đến xem.

Khi Mạnh Thương và Vân Lâm ngồi ở giáo đường, Mạnh Thương cũng rất hưng phấn, là hôn lễ đó, đây là hôn lễ đầu tiên cậu chứng kiến trên thế giới này, không biết cô dâu có đẹp hay không.

“Cô dâu tới rồi.” Không biết ai hô một tiếng.

Mạnh Thương lập tức ngẩng đầu nhìn về phía cửa giáo đường, không nhìn không biết, vừa nhìn đã hoảng sợ, đây đâu phải là nữ nhân, rõ ràng chính là một nam nhân mặc váy cưới.

Chú rể cũng mỉm cười nhìn cô dâu giả kéo tay anh ta và sẵn sàng nhận được phước lành của linh mục. Ta thao thì ra không phải là đùa giỡn, Mạnh Thương một vạn mmp không biết có nên nói hay không.

"Thương Thương, bọn họ rất hạnh phúc không phải không. Gia đình của họ cũng chúc phúc cho họ. Vân Lâm nhìn Mạnh Thương.

"Ừm, đúng vậy." Mạnh Thương cười gượng, chỉ là cậu cảm thấy hai đại nam nhân cùng nhau sống sẽ hơi kỳ quái.

"Em rất bài xích hai người đàn ông như vậy à?" Vân Lâm nghiêm túc hỏi

Mạnh Thương: "Không có, tui cảm thấy hai người yêu nhau, giới tính không phải là vấn đề." Dù sao lúc ở hiện thực cậu cũng đã từng đến gay bar.

Nghe ra Mạnh Thương không bài xích, Vân Lâm nở nụ cười, rất ôn nhu, cưng chiều nhìn Mạnh Thương.

Mạnh Thương bị nhìn đến mặt đỏ bừng, sao lại dùng ánh mắt sủng nịch như vậy nhìn cậu, đều sẽ khiến cậu ngượng ngùng.

"Tui đói bụng, chúng ta đi ăn." Mạnh Thương xấu hổ bỏ chạy.

Vân Lâm ở phía sau cậu chậm rãi đuổi theo, lần du lịch này xem ra rất đáng giá, anh nhìn ra được trong lòng Mạnh Thương cũng có anh, chẳng qua còn chưa thông suốt.