Xuyên Thành Người Cá Nhỏ Của Lão Đại Thô Bạo

Chương 32




Bôi thuốc xong Quân Thanh Dư ngồi lại sô-pha nghỉ ngơi, sợ ống quần dính vào thuốc nên cứ để thế không kéo xuống. Phó Viễn Xuyên ở trong phòng bếp nấu nướng, Quân Thanh Dư đúng lúc nằm bò ra, tay đặt lên tay vịn, cậu gác cằm lên cánh tay, nằm nhìn Phó Viễn Xuyên.

Nấu ăn cần mất một lúc, không thể xong sớm được, Phó Viễn Xuyên gọt một đĩa hoa quả mang ra ngoài, "Đói thì ăn chút hoa quả lót dạ đi".

"Được".

Phó Viễn Xuyên đặt hoa quả xuống rồi lại quay về phòng bếp. Quân Thanh Dư nghĩ một hồi, lấy vòng tay thông minh ra định chụp ảnh. Sau đó vừa mở vòng tay thông minh lên đã bị một đống tin nhắn ào ào bắn tới. Quân Thanh Dư mặc kệ, trước tiên vẫn phải chụp Phó Viễn Xuyên mấy bức ảnh đã.

Người đẹp dáng chuẩn, chụp đại một bức cũng thấy đẹp. Cậu chọn một bức có thể nhìn thấy sườn mặt Phó Viễn Xuyên rồi đặt làm hình nền màn hình chờ. Xong xuôi mới nhấn mở xem tin nhắn, tất cả đều là từ vị khách nặc danh lần trước mua nước ép trong cửa hàng.


Khách hàng nặc danh: [Chủ cửa hàng có đó không? Nước ép còn hàng không? Giờ tôi có thể mua luôn].

Khách hàng nặc danh: [Ra giá cao cũng được, bao nhiêu cũng được].

...

Xen lẫn còn có mấy lần gửi lì xì nữa.

Khách hàng nặc danh: [Chủ cửa hàng có lên mạng thì phiền anh trả lời giúp, cảm ơn].

Sau đó lại là một bao lì xì hậu hĩnh nữa.

Nhận nhiều tin như vậy, vòng tay thông minh của Quân Thanh Dư suýt thì đơ. Tiếp đấy cậu còn chưa kịp gõ chữ, bên kia đã lại lên tiếng.

Khách hàng nặc danh: [Chủ cửa hàng anh lên mạng rồi! Còn nước ép không? Tôi có thể trả giá gấp mười lần để mua toàn bộ nước ép của anh].

Quân Thanh Dư: "...". Chuyện tăng giá này nên là chủ cửa hàng làm chứ nhỉ? Anh làm thế khiến tôi bị động lắm đấy.

Quân Thanh Dư đã đoán trước được người này mua nước quả xong sẽ mua lại lần nữa. Dù sao thì mấy cái công dụng viết ở trang thông tin chi tiết cũng không hề nói quá, khách hàng mang tâm thế mua thử, nhưng sau khi thật sự nếm thử rồi, hương vị tươi ngon cùng với linh lực bên trong tuyệt đối là thứ toàn bộ hệ hành tinh đều không có.


Chỉ là Quân Thanh Dư không ngờ rằng vị khách này vừa đến đã đập tiền ngay. Dù là rất rộng lượng, nhưng Quân Thanh Dư vẫn đáp: [Nước ép đã hết mất rồi].

Rau quả trong không gian của cậu ưu tiên dùng hằng ngày trước, đồ dư sẽ đưa cho Phó Viễn Xuyên để tặng người trong quân đoàn, giờ bên phía nguyên soái Todes đã bị nhắm đến rồi, cậu cũng phải chuẩn bị rau quả phòng trường hợp cấp bách. Lần trước bán nước ép cho vị khách này coi như là vì vội cứu người, chứ cậu không hề định sẽ bán nước ép như vậy lâu dài.

Khách hàng nặc danh: [Em gái tôi bệnh nặng, uống nước ép của anh xong thì có chuyển biến tốt, vậy nên tôi nghĩ nếu cứ uống mãi, có khi sẽ hoàn toàn hồi phục không chừng, thế nên mới vội vàng đến tìm, làm phiền anh thế này. Anh xem có thể đặt hàng ở đâu nữa không?].


Khách hàng nặc danh: [Tôi tên Ôn Thừa Dao, chỉ cần anh có thể bán nước ép cho tôi, tôi sẽ giúp anh bất cứ việc gì, miễn là nằm trong phạm khi khả năng của tôi].

Ôn Thừa Dao...?

Ai đấy?

Dù không quen nhưng Quân Thanh Dư cảm giác kiểu tự báo tên tuổi như này thường rất là ghê gớm. Cậu sao chép cái tên rồi lên mạng tìm. Chẳng tra ra ai hết.

Quân Thanh Dư: "...?".

Đã dám chỉ đập tiền đập tiếng, tưởng phải là kẻ ai ai cũng biết thì mới dám nói như vậy. Nhưng lên mạng tra thì chẳng thấy gì.

Quân Thanh Dư ngồi dậy bước vào phòng bếp, cậu ngửa mặt gác cằm lên vai Phó Viễn Xuyên, nghiêng đầu hỏi anh: "Viễn Xuyên, anh biết Ôn Thừa Dao không?".

"Ôn Thừa Dao? Một hải tặc không gian, sao vậy?", Phó Viễn Xuyên cầm một miếng gà phi lê lên, thổi nguội rồi đưa đến bên miệng Quân Thanh Dư.
Quân Thanh Dư cắn lấy, nhồm nhoàm không rõ mà nói: "Người lúc trước mua nước ép là Ôn Thừa Dao. Anh ta lại đến tìm tôi, gửi nhiều lì xì lắm, còn nói là có thể trả giá gấp mười lần".

"Phải đòi hắn gấp trăm", Phó Viễn Xuyên nói: "Hắn có tiền". Hải tặc không gian cướp tiền khắp mọi nơi, Đế Quốc trong tay hắn cũng phải ăn trái đắng, trả giá gấp mười lần, nói ra mà không thấy ngại à?

Quân Thanh Dư suýt thì bị nghẹn miếng gà. Giá nước ép vốn dĩ không thấp, tăng gấp mười lần đã là cao lắm rồi, giờ vậy mà còn đòi gấp trăm luôn. Nhưng mà, hải tặc không gian à.

Nhắc đến Ôn Thừa Dao, Phó Viễn Xuyên cau mày, "Không phải hắn có người cá sao, còn mua nước ép làm gì?".

Quân Thanh Dư không biết hắn có người cá, nhưng hình như hắn không phải mua để tự uống, "Em gái anh ta bị bệnh nặng, mua nước ép là để cho em gái uống".
Phó Viễn Xuyên gật đầu. Quân Thanh Dư hỏi: "Vậy tôi có cần bán cho anh ta nữa không?". Vốn dĩ không định bán, nhưng nghe ý Phó Viễn Xuyên thì hình như anh ủng hộ cậu bán? Nhưng bán đồ cho hải tặc không gian, lỡ như bị phát hiện thì có ảnh hưởng gì đến Phó Viễn Xuyên không.

"Tùy cậu thôi", Phó Viễn Xuyên nói: "Cậu thấy vui là được, rau quả cũng đủ dùng. Đừng lo cho tôi, hắn và tôi không dính líu gì nhiều, chủ yếu là xích mích nghiêm trọng với người lãnh đạo Đế Quốc thôi".

Xích mích nghiêm trọng với người lãnh đạo Đế Quốc?

Bán!

Quân Thanh Dư cầm lấy vòng tay thông minh chỉnh lại số lượng nước ép.

"Vừa nãy tôi lên mạng tìm tên Ôn Thừa Dao nhưng không thấy tin tức về anh ta".

"Tin tức về hải tặc không gian đều là tin cơ mật, cậu có thể tìm ở bảng truy nã thử xem, hẳn là hàng đầu tiên đấy".
Quân Thanh Dư gật đầu, bảo sao không tra ra được gì hết, hóa ra là tìm sai chỗ rồi.

"Đi rửa tay đi, chuẩn bị ăn cơm".

"Được". Nước ép được bổ sung số lượng rồi, Ôn Thừa Dao tự mình mua về là xong, sau này có mua bán thì cứ giao hết cho Phó Viễn Xuyên lo, Quân Thanh Dư cũng mặc kệ.

...

Ba ngày sau, kết quả kiểm tra người máy từ phòng thí nghiệm bị bắt được kia đã có. Phó Viễn Xuyên trích xuất một phần dữ liệu, Quân Thanh Dư ngồi trên tay vịn, bị đống giun dế trông như số liệu kia làm cho hoa cả mắt. Nhưng thấy Phó Viễn Xuyên chăm chú xem, cậu vẫn yên tĩnh ngồi cạnh anh. Mãi đến khi Phó Viễn Xuyên đã trích xuất xong cậu mới hỏi: "Lấy những thứ này ra làm gì vậy?".

Phó Viễn Xuyên đáp: "Mặc dù là người máy thực nghiệm, nhưng bản chất cũng đã dung hòa số liệu, nếu có thể nhân đó tạo ra vi-rút điện tử, như vậy có thể đề phòng chuyện sản xuất số lượng lớn người máy thực nghiệm này. Trước đây vẫn luôn muốn chế tạo thử vi-rút, nhưng lại không có số liệu của người máy thực nghiệm, giờ đúng lúc có thể dùng người máy này để thử".
Quân Thanh Dư hỏi tiếp: "Trước người máy này, các anh chưa từng bắt được người máy khác sao?".

Phó Viễn Xuyên lắc đầu, "Chưa từng. Loại người máy này sau khi nhận ra đã bị lộ tẩy thì sẽ chọn cách tự phát nổ, hệ điều hành trực tiếp bị phá hủy, hơn nữa, những người vây bắt sẽ vì bị ảnh hưởng từ người máy mà tinh thần lực hỗn loạn. Đây là lần đầu tiên bắt được một người máy tự phát nổ thất bại".

Quân Thanh Dư cười nói: "Thấy tôi giỏi không". Lúc đối phó với người máy cậu dùng cách khống chế linh lực, người máy không thể nào quấy nhiễu tinh thần lực của cậu, ngược lại còn bị linh khí xâm nhập, số liệu bị cô lập sẽ rơi vào trạng thái đứng máy.

Phó Viễn Xuyên: "Giỏi lắm". Không hề có ý dỗ ngọt, mà là đang nói lên sự thật. Người cá nhỏ làm được việc mà không ai trong số họ làm được. Linh khí của người cá nhỏ là duy nhất trên hệ hành tinh này, dù đổi là người cá khác cũng đều không được.
Phó Viễn Xuyên tắt đi máy tính màn hình giả lập, hỏi: "Chân đã đỡ hơn chút nào chưa?".

"Đã khỏi rồi", vốn dĩ Quân Thanh Dư bị thương không nặng, chỉ là vô ý đụng phải, lại thêm màu sắc da dẻ nữa, nên vết bầm trông thì ghê nhưng ngày thứ hai đã nhạt dần, hôm nay nhìn lại thì chỉ còn chút vệt màu hơi khác thôi.

Quân Thanh Dư đứng lên, đang định xắn quần lên cho anh nhìn, sau đó đột nhiên cảm giác giơ tay lên cũng mỏi, giống như cảm giác linh lực sắp cạn. Cậu vội ngồi lên chân Phó Viễn Xuyên, nói: "Tôi sắp biến trở lại rồi".

Phó Viễn Xuyên ôm lấy người cá nhỏ, đáp: "Được". Lần biến thành người này, người cá nhỏ kéo dài sắp bốn ngày rồi, so với lần trước thì lâu hơn rất nhiều.

Người cá nhỏ cạn kiệt linh lực nằm trong tay anh, mệt mỏi mà nói: "Lần sau lại gom góp nhiều linh lực hơn, hẳn là có thể kéo dài một tuần".
"Ừm, cố lên". Trong chuyện linh lực này, Phó Viễn Xuyên không giúp gì được, chỉ đành dựa vào bổ sung đồ ăn, chuẩn bị thêm nhiều món ngon cho cậu thôi.

Phó Viễn Xuyên thu gom quần áo người cá nhỏ mặc trước khi biến lại thành người cá rồi ôm cậu xuống tầng, định mang cậu đi bơi. Vừa bước ra đến cửa thì nghe thấy chuông cửa vang lên.

Quân Thanh Dư vịn ngón tay Phó Viễn Xuyên ngồi dậy, "Có khách sao?".

"Đi xem thế nào".

Thông qua màn hình hiển thị trước cửa, Phó Viễn Xuyên nhìn thấy người đứng bên ngoài.

"Todes?".

Cửa mở ra, nguyên soái Todes ôm theo một cái hộp đi vào, "Báo cáo liên quan đến người máy kia ngài đã nhận được chưa?".

"Đã nhận được, ngài tìm tôi có chuyện sao?".

Nguyên soái Todes gật đầu, "Nhận được rồi thì tốt". Nhưng mà nói đến có chuyện thì...

Nguyên soái Todes bước vào, đặt cái hộp đang cầm lên bàn, nói: "Gần đây tình hình của tôi không tốt lắm, người cá của tôi vẫn luôn giúp tôi chữa trị, tôi không biết là do mệt hay gì, cảm giác dáng vẻ nó không hề cao hứng, rất là không vui. Tôi đã hỏi nhân viên chăm sóc, nhân viên chăm sóc nói có khả năng là người cá ở một mình quá lâu, thêm vào đó lúc mệt mỏi cực độ sẽ tủi thân mà nhớ đến đồng loại. Tôi nghe nói ngài cũng mua người cá, nên nghĩ là mang đến đây để hai người cá cùng chơi với nhau. Tình hình của tôi gần đây ngài cũng biết mà, người cá ở chỗ khác tôi không tin nổi, vậy nên đành đến đây tìm ngài".
Phó Viễn Xuyên vô thức mà cong ngón tay, che chở người cá nhỏ trong tay mình. Quân Thanh Dư vốn còn đang tò mò nhìn người cá nhỏ kia, vừa nghe được là đến tìm mình thì lập tức nằm bẹp xuống.

Không thân, không chơi.

Phó Viễn Xuyên nói: "Người cá nhỏ không vui chưa chắc là vì cần đồng loại, ngài dỗ dành nhiều một chút cũng như nhau cả thôi". Cá nhỏ nhà anh chưa bao giờ cần tìm đồng loại, chơi cùng anh thôi cũng đã tốt lắm rồi.

Nguyên soái Todes là một người xuề xòa, nghe vậy thì không biết phải làm thế nào, "Tôi dỗ dành? Dỗ dành thế nào?".

"Bế lên, đặt trong tay rồi dỗ".

Nguyên soái Todes lập tức ngã ngửa, vẻ mặt "ngài sợ tôi không nhận ra là lừa à": "... Có thể đặt người cá lên tay sao? Người cá đều sẽ không cho đụng vào người mà, còn đặt trong tay cái gì chứ".
Phó Viễn Xuyên đã quen dùng tay đỡ người cá nhỏ, người cá nhỏ cũng sẽ tự chủ động tìm một vị trí thoải mái trong tay anh rồi nằm xuống. Vừa nãy nguyên soái Todes hỏi nên anh chỉ đưa ra gợi ý vậy thôi. Cụ thể là thực dụng hay không còn phải xem tính cách người cá, người cá nhỏ nhà anh ngoan ngoãn giống như không biết giận vậy, một điểm này thôi đã khác hẳn so với người cá nhỏ nhà khác rồi.

Phó Viễn Xuyên suy tư một lúc, nói: "Ngài thử thu bớt tinh thần lực, cùng người cá trao đổi xem, nếu đã hòa hợp thì ôm người cá đặt trong tay, nó sẽ dùng đuôi quấn lấy cổ tay ngài".

Todes khó hiểu gãi đầu: "Người cá nhỏ mặc dù trông đáng yêu, nhưng cũng rất nóng tính, đuôi là dùng để đánh nhau, quấn lấy cổ tay làm gì chứ?".

Nguyên soái Todes thở dài, "Quấn hay không tôi không biết, dù sao thì ngài cứ cho tay vào bể cá, chắc chắn lúc rút ra sẽ mình đầy thương tích".
Phó Viễn Xuyên im lặng, cúi đầu nhìn người cá nhỏ trong tay mình, cuộc sống thường ngày của người khác và người cá kì lạ đến thế sao?

Quân Thanh Dư nằm trong tay Phó Viễn Xuyên, đang ôm lấy ngón tay anh mà cọ, vô tội chớp chớp mắt. Đừng nhìn tôi chứ, tôi cũng là lần đầu làm cá, đâu có biết người cá khác ở chung với con người thế nào.

_____

*Chúc mừng năm mới, chút bất ngờ nhỏ cho mọi người đây.