Chuyển ngữ: Trầm Yên
............................................................
Mục Trích trực tiếp nhảy vào băng tuyền, đỡ Thẩm Cố Dung lên.
Thẩm Cố Dung đột nhiên không kịp đề phòng, sặc một ngụm nước, giãy giụa bám vào bả vai Mục Trích ho khan mãnh liệt vài tiếng, cuối cùng cũng tỉnh táo.
Y cắn răng nhìn về phía Hề Cô Hành đang khoanh tay đứng ven suối, gằn từng chữ một: "Hề, Cô, Hành."
Hề Cô Hành nhướng mày, nói: "Đỡ hơn chưa?"
Thẩm Cố Dung dù tốt tính cũng không nhịn được mà nổi giận: "Ta giết huynh!"
Y giãy giụa muốn nhào lên đánh Hề Cô Hành, lại không để ý bản thân đang được Mục Trích ôm vào lòng, vừa động đậy eo đã mềm nhũn, lại lần nữa ngã vào bên vai Mục Trích, không khống chế được khẽ rên rỉ một tiếng.
Mục Trích: "......"
Mục Trích mềm nhũn nửa người.
Hề Cô Hành vốn đang xem trò hay, chợt phát hiện Mục Trích chướng mắt kia đang ôm lấy Thẩm Cố Dung, mặt hắn tái mét, lập tức giận dữ nói: "Ngươi! Đừng chạm vào y!"
Tai Mục Trích hồng thấu, lúng ta lúng túng nói: "Nhưng mà sư tôn ngài ấy đứng không vững......"
Hề Cô Hành không kiên nhẫn nói: "Ngươi quan tâm y đứng vững hay không vững làm gì?! Cút ra đây cho ta!"
Mục Trích hơi do dự, nếu hắn đi ra ngoài, Thẩm Cố Dung chắc chắn sẽ tiếp tục bị băng tuyền bao phủ, sư tôn hắn vốn sợ lạnh, lại không dùng linh lực hộ thể, sao mà chịu nổi được?
Hề Cô Hành thấy hắn bất động, tức giận mức rảo bước tiến tới băng tuyền túm Mục Trích lên.
Có vẻ vì trong lòng có oán khí, Thẩm Cố Dung ôm chặt cổ Mục Trích, khóe mắt đỏ lên trừng Hề Cô Hành, lạnh lùng nói: "Ta cứ muốn hắn ở đây với ta đấy."
Hề Cô Hành: "Đệ!"
Thẩm Cố Dung kề sát toàn bộ thân mình lên lồng ngực Mục Trích, bám vào bả vai Mục Trích, khiêu khích trừng mắt với Hề Cô Hành: "Có bản lĩnh thì huynh đoạt người từ trong tay ta đi."
Hề Cô Hành: "......"
Hề Cô Hành tức giận đến xoay người rời đi: "Đệ thích chết thì chết! Có thiên tài mới muốn xen vào chuyện của đệ!"
Lời này Hề Chưởng giáo nói quá nhiều lần, ngay cả chính hắn cũng cảm thấy không thể tin, nhưng mỗi lần bị khó thở vẫn sẽ buột miệng thốt ra.
Lâu Bất Quy nhìn thoáng qua bóng dáng sư huynh thở hồng hộc rời đi, đại khái vì sợ Thẩm Cố Dung đau lòng, hắn ngồi xổm ven suối, nói: "Thập Nhất, sư huynh hắn chỉ nói lời tức giận thôi. Hắn quan tâm đệ lắm."
Thẩm Cố Dung 'hừ' một tiếng.
Xả giận xong, Thẩm Cố Dung mới chợt phản ứng, y nhìn Mục Trích cứng đờ thành cây cọc gỗ, lại nhìn Lâu Bất Quy, mặt không cảm xúc nói: "Vì sao ta lại bị ném xuống băng tuyền?"
Lâu Bất Quy giải thích nghi hoặc cho sư đệ: "Bởi vì kỳ giao hoan của Thập Nhất......"
Mục Trích "A" một tiếng, mặt mũi đỏ bừng cắt ngang lời sư bá, hắn luống cuống tay chân nói: "Bởi vì linh lực Yêu tộc trong cơ thể sư tôn làm nội tức hỗn loạn, ở băng tuyền nghỉ ngơi một lát là ổn rồi."
Thẩm Cố Dung: "Thật sự?"
Lâu Bất Quy nghi ngờ nhìn Mục Trích, không biết vì sao hắn lại nói là nội tức hỗn loạn, mà không phải......
Mục Trích sợ Lâu Bất Quy lại nói mấy chuyện khiến sư tôn hắn xấu hổ, vội lên tiếng: "Sư bá, để ta chăm sóc sư tôn là được rồi, đã làm phiền ngài chạy tới đây một chuyến."
Lâu Bất Quy sẽ không kiên quyết lý giải bằng được vấn đề mình không hiểu, thấy không còn chuyện của mình, hắn liền gật gật đầu, chụm lại tay áo chậm chạp rời đi.
Người không liên quan vừa đi, Thẩm Cố Dung lúc này mới ý thức được móng vuốt của y đang túm bả vai đồ đệ nhà mình, mặt bất ngờ đỏ lên.
Có điều hiện tại y mềm eo mềm chân, ngay cả sức đứng vững ở băng tuyền cũng không có, đành phải mặc cho Mục Trích ôm.
Hơi lạnh truyền tới từ bốn phía, cực kỳ giống cảnh tượng trong mộng, Thẩm Cố Dung dán thân mình lên người Mục Trích theo bản năng, y không chịu nổi loại khổ này, chưa đợi được bao lâu đã lẩm bẩm hỏi: "Khi nào có thể ra ngoài vậy?"
Mục Trích thấy tai hồ ly của y vẫn dựng thẳng, dù đang ở băng tuyền nhưng cơ thể vẫn nóng bỏng như lửa, đành nói: "Chờ thêm một chút."
Thẩm Cố Dung đành phải chờ.
Chờ thêm lát nữa, y lại mở đôi mắt đỏ bừng, bất mãn hỏi: "Còn chưa được sao?"
Mục Trích nhỏ giọng nói "Mạo phạm", giơ tay sờ trán Thẩm Cố Dung, nhận thấy nhiệt độ thân thể y đã giảm cơ bản ổn định, lúc này mới gật đầu: "Được rồi."
Hai chân Thẩm Cố Dung nhũn ra đến gần như không đứng được, Mục Trích đành phải ôm y ra khỏi băng tuyền.
Thẩm Cố Dung ho khan một tiếng, nỗ lực giữ vững bình tĩnh, y hỏi: "Vì sao nội tức hỗn loạn mà chân và eo ta cũng khó chịu?"
Mục Trích: "......"
Mặt Mục Trích càng đỏ hơn, hắn không hé răng, cởi y phục ướt đẫm trên người Thẩm Cố Dung, một lần nữa thay sang y phục sạch sẽ, tiện tay nhanh chóng làm khô tóc —— lần này hắn không dám tiếp tục đụng vào cặp tai hồ ly kia.
Mục Trích ôm Thẩm Cố Dung trở về phòng.
Thẩm Cố Dung cả người mỏi mệt, giống như đồng nghiệp vừa đánh một trận, eo vừa mới chạm vào đệm, lông mày y lập tức nhướng lên, nhìn qua có chút khó chịu.
[ Eo đau. ] Thẩm Cố Dung nghĩ thầm: [ Thật muốn Mục Trích xoa bóp giúp ta. ]
Chỉ là hành động này quá xấu hổ, Thẩm Cố Dung căn bản không mở miệng được, đành phải kệ, tiếp tục chịu đau.
Y kéo cao chăn, che đi nửa khuôn mặt, rầu rĩ nói: "Con mau về nghỉ ngơi đi."
Lần giày vò này tới hơn nửa đêm.
Mục Trích lại lắc đầu: "Ta xoa bóp eo giúp sư tôn nhé?"
Ánh mắt Thẩm Cố Dung sáng lên, cảm thấy đang mỏi mệt rã rời thì có người đưa gối đầu, y làm bộ làm tịch tự hỏi một lát, mới rụt rè nói: "Được."
Phía sau eo cực kỳ khó chịu, Thẩm Cố Dung nhẹ xoay người, đai lưng hơi bung ra, dù cách một lớp y phục cũng có thể thoáng thấy vòng eo gầy mảnh nhưng rắn chắc kia.
Mục Trích làm đủ chuẩn bị, mới đặt bàn tay ấm áp của mình lên vòng eo khó mà chịu được người ta siết chặt kia.
Thẩm Cố Dung đột nhiên "Phì" một tiếng.
Mục Trích vội dừng tay: "Sư tôn?"
Thẩm Cố Dung chôn mặt trong gối mềm, hàm hồ nói: "Con đừng sờ nhẹ như vậy, hơi ngứa, dùng chút lực thử xem."
Mục Trích đành phải hơi dùng sức, Thẩm Cố Dung lại "Phì".
Mục Trích lại lần nữa dùng thêm chút lực, lòng bàn tay gần như xâm nhập vào trong làn da như ngọc kia, lúc này Thẩm Cố Dung mới cảm thấy không ngứa nữa.
Thấy Thẩm Cố Dung không tiếp tục "Phì", Mục Trích liền cân đo lực đạo này, xoa bóp từng chút trên eo Thẩm Cố Dung.
Xung quanh bốn bề vắng lặng.
Thẩm Cố Dung nằm nhoài trên giường hưởng thụ đồ đệ phụng dưỡng, không biết nghĩ tới cái gì, đột nhiên nói: "Lớp sớm của Ly Nhân Phong có vấn đề về phàm nhân nhập đạo sao?"
Tay Mục Trích chững lại, thấp giọng nói: "Mồng một có một tiết dạy về Đạo của Trưởng lão Thư các, đệ tử thuận tiện dò hỏi —— vừa hay là ngày mai."
Thẩm Cố Dung hàm hồ nói một tiếng: "Được, ngày mai con gọi ta một tiếng."
Mục Trích đáp: "Vâng."
Mục Trích xoa nhẹ hai cái, hỏi: "Sư tôn muốn đi dự thính lớp sớm sao?"
Thẩm Cố Dung: "Ừ."
Mười năm nay đệ tử Ly Nhân Phong đã đổi sang một đám khác, sau khi Mục Trích kết đan liền theo Hề Cô Hành hoặc Ôn Lưu Băng xuống núi rèn luyện, đã không lên lớp sớm nhiều năm.
Chợt nghe thấy chuyện này, Mục Trích nhấp môi, suy nghĩ hồi lâu, mới nói: "Ta bồi sư tôn cùng đi."
Thẩm Cố Dung mở mắt, dùng giọng mũi hừ ra một tiếng: "Hửm?"
Mục Trích thấy mắt y đã díu chặt, giảm âm lượng xuống: "Vừa hay ta có mấy vấn đề không hiểu, muốn hỏi Trưởng lão Thư các."
Thẩm Cố Dung lúc này mới khép lại đôi mắt, hàm hồ nói: "Ừ."
Dứt lời, liền bất động.
Mục Trích xoa bóp cho y một lúc nữa, thấy hô hấp y đã đều đều, có vẻ ngủ say rồi mới dừng tay.
Hắn vừa mới nhấc tay lên, Thẩm Cố Dung đột nhiên bất ngờ nghiêng người bắt lấy tay hắn.
Mục Trích còn tưởng rằng y chưa ngủ, đang định nói chuyện, lại thấy Thẩm Cố Dung vẫn nhắm mắt lại, môi khẽ mấp máy, nói mê: "Tiên sinh......"
Mục Trích: "......"
Mặt Mục Trích trầm xuống.
Tiên sinh.
Lại là tiên sinh.
Từ khi còn bé, Thẩm Cố Dung vẫn luôn cố ý hoặc vô tình nhắc tới tiên sinh hay phạt y chép sách kia, vốn dĩ Mục Trích không cảm thấy có vấn đề gì, nhưng khi hắn lộ ra khuôn mặt chân chính, Thẩm Cố Dung lại tựa như thông qua gương mặt hắn nhìn một người khác, khiến Mục Trích trong hoảng hốt có một loại ảo giác tựa hồ y đang coi mình như cố nhân.
Mục Trích siết chặt tay, ánh mắt hung ác nham hiểm.
Hắn không muốn làm cái bóng của người khác.
Mục Trích chính là Mục Trích, hoàn toàn không phải tiên sinh trong miệng Thẩm Cố Dung.
Mục Trích ngồi ở ven giường, đại nghịch bất đạo vươn ngón trỏ nhẹ nhàng ấn lên đôi môi châu ngọc của Thẩm Cố Dung.
"Sư tôn."
Thẩm Cố Dung đã ngủ say, theo bản năng "Ừm?" Một tiếng, mang theo giọng mũi nồng đậm.
Mục Trích tựa như ma tu mê hoặc người nhập ma, thấp giọng nói: "Ta là ai?"
Thẩm Cố Dung nhíu mày lại, đôi môi hé mở, lẩm bẩm nói: "Tiên......"
Tay Mục Trích dùng một chút lực, ấn lên môi ngọc đỏ tươi kia, khiến cho Thẩm Cố Dung phải nuốt chữ kế tiếp về.
"Sai rồi." Mục Trích nhẹ giọng nói: "Sư tôn, người nói sai rồi."
Thẩm Cố Dung nức nở một tiếng.
Có vẻ y cảm thấy khó chịu, hơi hé miệng, như thú nhỏ ngậm lấy ngón trỏ của Mục Trích, cắn một ngụm cho hả giận.
"Mục Trích." Y hàm hồ nói: "Nghịch đồ."
Đồng tử Mục Trích hơi khuếch đại, vẻ hung ác nham hiểm trên mặt lập tức biến mất không còn chút nào.
Mong ước đời này của hắn không nhiều lắm, không ước mong xa vời sư tôn chỉ thuộc về riêng mình, chỉ hy vọng Thẩm Cố Dung đừng mãi nhìn mặt hắn mà gọi tên người khác trong miệng.
Chỉ có điều này là hắn hoàn toàn không chịu nổi.
Nghe được Thẩm Cố Dung gọi tên của mình, khói mù trong lòng Mục Trích lập tức tiêu tán, hắn bị cắn ngón tay cũng không cảm thấy đau, nhẹ nhàng nhéo cằm Thẩm Cố Dung, nói: "Sư tôn, nhả ra."
Thẩm Cố Dung có vẻ còn đang ghi hận lúc vừa rồi bị hắn ấn môi ngọc, hừ một tiếng, tiếp tục dùng hàm răng nhay nhay, không chịu nhả ra.
Như một thú nhỏ nghiến răng.
Mục Trích thấy y ngủ say như vậy, vốn dĩ trong lòng vô cùng bình tĩnh, nhưng cảm nhận được xúc cảm ướt át nơi đầu ngón tay, cùng màu đỏ ửng chưa biến mất trên mặt Thẩm Cố Dung, hắn bất giác ngừng thở, đôi mắt không hề chớp, nhìn chằm chằm đôi môi mỏng kia.
Sớm nắng chiều mưa, chỉ là chớp mắt.
Mục Trích cảm thấy trái tim trong lồng ngực mình đang đập dồn dập, hắn hơi dùng lực, rút ngón tay từ kẽ răng Thẩm Cố Dung ra, như quỷ thần sai khiến nhìn Thẩm Cố Dung hơi mấp máy đôi môi.
Trong đầu đột nhiên hiện lên cảnh tượng tại Nhàn Vân Thành, cái hôn vừa chạm liền tách ra kia.
Tựa hồ bị mê hoặc, Mục Trích không tự giác được cúi người tới gần Thẩm Cố Dung.
Trường Minh Đăng trên bàn đã cháy tới đáy, đột nhiên lóe lên, giãy giụa tỏa tia sáng cuối cùng, phát ra tiếng vang mỏng manh, sau đó ánh lửa thong thả lụi tắt.
Khắp phòng tối đen.
Ánh trăng sáng trong nghiêng nghiêng chiếu rọi vào từ ô cửa sổ.
Mục Trích dịu dàng hôn lên môi Thẩm Cố Dung.
Nụ hôn này không giống lần ngoài ý muốn khi trước, sau khi Mục Trích chạm vào, trái tim đập thình thịch như thể sắp phá vỡ màng nhĩ.
[ Ta điên rồi sao? ]
Mục Trích nghĩ thầm.
[ Nếu bị các sư bá biết, bọn họ nhất định sẽ không dễ dàng buông tha cho ta. ]
[ Ta không nên mơ ước sư tôn. ]
[ Rõ ràng... Ta chỉ muốn được ở bên cạnh y, vậy là đủ rồi. ]
Trong nháy mắt, tà niệm "đạt được sư tôn" đột nhiên phá tan nỗi lòng, chiếm cứ đầy ắp tâm trí Mục Trích.
Con ngươi Mục Trích cũng biến thành màu đỏ tươi trong nháy mắt, nhìn quỷ dị lạ thường.
Thẩm Cố Dung bị hôn, giãy giụa theo bản năng, tay vừa động đậy đã bị Mục Trích bóp cổ tay ấn ở trên giường.
[ Vì sao y lại muốn phản kháng? ] Mục Trích gần như si ngốc mà nghĩ thầm: [ Ngay cả mạng mình ta cũng có thể cho y. ]
Nếu là ngày thường, Thẩm Cố Dung đã sớm tỉnh táo, nhưng y bị kỳ giao hoan của Yêu tộc xen vào khiến cả người mất hết sức lực, vô cùng mỏi mệt, cho dù bị người ta kìm kẹp như xiềng xích vẫn không tỉnh lại.
Y giống như không chịu nổi mà nức nở một tiếng, tiếng xin tha đứt quãng phát ra từ đôi môi: "Không cần......"
Mục Trích hôn đôi môi kia một chút, thanh âm nghẹn ngào, nói: "Ngài muốn."
Hai chữ này vừa ra khỏi miệng, ý nghĩ vi phạm luân lý muốn xâm phạm sư tôn trong lòng kia lập tức bùng lên.
Hắn lại lần dán đôi môi lên, lần này hơi vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng xâm nhập vào đôi môi mím chặt của Thẩm Cố Dung.
Thẩm Cố Dung nghiêng đầu, nức nở nói: "Không......"
Bên tai Mục Trích ầm vang, khiến hắn hoàn không nghe thấy Thẩm Cố Dung đang nói cái gì.
Đúng lúc này, Thẩm Cố Dung dường như bị tra tấn đến không chịu nổi nữa, không biết lấy đâu ra sức lực, đột nhiên tránh khỏi tay Mục Trích, lôi kéo bờ vai hắn, xoay người áp Mục Trích lên giường.
Mục Trích: "......"
Thẩm Cố Dung mở đôi con ngươi buồn ngủ mông lung ra, gần như hung tợn mà trừng Mục Trích, không biết có phải đã tỉnh rồi hay không.
"Ta đã......"
Trái tim Mục Trích lập tức rơi xuống hầm băng, sự cuồng nhiệt trong lòng nhanh chóng thối lui, lý trí chậm rãi trở về.
Vừa rồi hắn......
Không màng phản kháng của Thẩm Cố Dung, mạnh mẽ ấn sư tôn......
Sắc mặt Mục Trích trắng bệch.
Ngay khi trong lòng hắn đang tràn ngập tuyệt vọng, Mục Trích đột nhiên tủi thân mở miệng.
"Ta đã nói không cần." Giọng Thẩm Cố Dung mang theo âm nức nở, có chút tức giận nói: "Ngươi không nghe thấy sao?"
Mục Trích mờ mịt nói: "Sư tôn, ta......"
Hắn còn chưa nói xong, Thẩm Cố Dung đã trực tiếp ấn bờ vai của hắn, tiến lên ngậm lấy môi Mục Trích, hung hăng cắn một ngụm.
—— Tựa như cách vừa rồi y làm với ngón tay đáng ghét kia.
Mục Trích: "......"
Sau khi Thẩm Cố Dung cắn xong, tức giận chất vấn hắn: "Biết sai chưa?"
Mục Trích không dám chắc Thẩm Cố Dung rốt cuộc đang mộng du hay tỉnh táo, do dự một lát, mới nói: "Ta......"
Thẩm Cố Dung vốn dĩ không tỉnh táo, cơn buồn ngủ ngập tràn đầu óc khiến y không phân biệt được hiện tại rốt cuộc mình đang nằm mơ hay là chân thật.
Nhìn thấy đồ đệ dám đại nghịch bất đạo dám chắn miệng y vậy mà còn không biết sai, tức giận đến nỗi lại phủ đôi môi lên, cắn Mục Trích một ngụm nữa.
Mục Trích: "......"
"Biết sai chưa?"
Mục Trích: "Ta......"
Thẩm Cố Dung lại cắn.
Sau ba lần, Thẩm Cố Dung vẫn kiên trì không ngừng hỏi như cũ: "Ngươi biết sai chưa?"
Mục Trích nói không thèm chớp mắt: "Chưa."
Thẩm Cố Dung tức giận kinh khủng, lại lần nữa hung hăng cắn Mục Trích một ngụm, lần này rốt cuộc cũng không còn sức lực, tự mình tức giận đến ngã lên người Mục Trích ngủ.
Mục Trích: "......"
Mục Trích ngẩn ngơ hồi lâu, mới nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi sưng đỏ của mình.
Bên tai hắn đỏ rực như sắp nhỏ máu, trong đầu rối loạn thành một cục.
Tốt.
Nhưng miệng đau quá.