Chuyển ngữ: Trầm Yên
..................................................
Thời điểm Thẩm Cố Dung từ thiên viện đi ra, vẻ mặt mang theo chút nghi hoặc.
Tính tình của nam chính nhỏ rốt cuộc sao vậy, vừa nãy còn tốt lắm, sao giờ đột nhiên lại thay đổi sắc mặt?
Chậc, tâm trạng đứa nhỏ tựa tiết trời tháng sáu, thay đổi thất thường.
Y cũng không nghĩ nhiều, vui vẻ thoải mái về chính viện Phiếm Giáng Cư.
Thẩm Phụng Tuyết không có thú vui gì, Thẩm Cố Dung ở trong Phiếm Giáng Cư rộng lớn nửa ngày cũng không tìm ra được thứ gì thú vị.
Y nhìn sáo trúc treo bên cửa sổ, vươn tay gỡ xuống.
Tiên sinh dạy Thẩm Cố Dung viết chữ vô cùng am hiểu sáo trúc, mỗi khi Thẩm Cố Dung nóng nảy vì luyện chữ, tiên sinh áo xanh sẽ ngồi bên cạnh y rũ mắt thổi sáo trúc.
Tiếng sáo trúc hồn hậu, linh hoạt kỳ ảo, như khóc như nói.
Có đôi khi Tiểu Cố Dung tự luyện được một nửa liền kéo tay áo tiên sinh, ầm ĩ muốn hắn dạy mình thổi sáo trúc.
Tiên sinh rất dễ tính, khắp người tràn đầy phong độ trí thức, trầm tĩnh đạm nhiên, đôi mắt hắn nhìn y dịu dàng tựa hồ nước.
Tiên sinh nhẹ giọng nói: "Luyện xong chữ hôm nay, ta sẽ dạy con."
Thẩm Cố Dung vội ngoan ngoãn luyện xong chữ, tiên sinh cũng tuân thủ hứa hẹn, dạy y thổi sáo.
Thẩm Cố Dung học mấy ngày, luôn khiến tiên sinh phải day lỗ tai, giấu sáo trúc đi mới miễn cưỡng cười nói: "Cố Dung..... Con vẫn nên xem thoại bản thì hơn."
Thẩm Cố Dung: "......"
Khóa học sáo trúc cứ vậy mà kết thúc.
Thẩm Cố Dung nhẹ nhàng sờ sờ sáo trúc màu đen, hai chữ "Phụng Tuyết" khắc ở phần đuôi sáo tựa như đã được người ta nhiều lần vuốt ve.
Y "chậc" một tiếng, nâng sáo trúc đặt bên môi, nhớ tới những gì tiên sinh dạy y lúc trước, đối mặt với bóng đêm yên tĩnh ngoài cửa sổ, thử thổi một khúc.
Mục Trích vất vả lắm mới ổn định được mớ cảm xúc lộn xộn, đang đả tọa vận chuyển linh lực ở thiên viện, nghe thấy tiếng sáo trúc suýt nữa tẩu hỏa nhập ma.
Sáng sớm hôm sau, nắng sớm dìu dịu.
Thẩm Cố Dung bị tiếng chuông lớp sớm trên Ly Nhân Phong đánh thức, y khó khăn rời giường, người hầu của y lần nào cũng phải đấu trí đấu dũng một lúc lâu mới có thể đánh thức y.
Bản dịch thuộc sở hữu của Trầm Yên và được đăng tải duy nhất trên truyenyy.vip
Không ai dám tùy tiện đi vào Phiếm Giáng Cư, càng không ai dám to gan lớn mật gọi y rời giường.
Thẩm Cố Dung lăn trên giường vài vòng, chợt không còn ai gọi mình dậy khiến y hơi khó làm quen.
Thẩm Cố Dung hỏi: "Thiếu gia, mặt trời đã lên cao rồi, nên rời giường thôi."
Thẩm Cố Dung đáp: "Để thiếu gia ngủ thêm một nén nhang nữa được không?"
Thẩm Cố Dung nói: "Không được."
Y tự chia thành hai vai, vừa hỏi vừa đáp một hồi, cuối cùng lười nhác sờ soạng băng tiêu cột lên mắt, khoác quần áo rời giường.
Ra đến cửa phòng, thiếu niên bạch hạc không biết đã đứng ở cửa viện nhìn bao lâu, thấy y đi ra mới hơi khom người: "Thánh quân."
Thẩm Cố Dung gật đầu, lên tiếng: "Có chuyện gì?"
"Thánh quân, Chưởng giáo mời ngài đến chỗ Lâu sư thúc ở Bạch Thương Sơn."
Thẩm Cố Dung ngẩn người. Bạch Thương Sơn? Lâu sư thúc?
Y lục lại ký ức của Thẩm Phụng Tuyết.
Lâu Bất Quy là y tu duy nhất của Ly Nhân Phong, sống ở Bạch Thương Sơn, thường xuyên ra ngoài hái thuốc, mỗi chuyến đi ước chừng năm rưỡi, bình thường thời gian có thể nhìn thấy hắn cũng không nhiều.
Thẩm Cố Dung biết Hề Cô Hành chuẩn bị hưng sư vấn tội, giả vờ bình tĩnh gật đầu: "Dẫn đường."
Bạch hạc sửng sốt, đành phải gật đầu, dẫn đường phía trước.
Hai người thong thả đi chừng nửa khắc, băng qua hai cây cầu treo, cuối cùng cũng tới nơi ở của Lâu Bất Quy trên Bạch Thương Sơn.
Chỗ ở của Lâu Bất Quy nồng đậm vị thuốc, trong sân cũng gieo trồng các loại dược thảo. Khi Thẩm Cố Dung đi vào, Lâu Bất Quy đang ngồi xổm trong viện, nắm một nhánh dược thảo chuẩn bị đưa vào trong miệng.
Hề Cô Hành ngồi trên ghế đá pha trà, liếc mắt nhìn qua, sắc mặt thay đổi, bấm tay bắn ra một tia linh lực, chuẩn xác gỡ dược thảo trong tay Lâu Bất Quy ra.
Sau khi dược thảo bị phá hoại, Lâu Bất Quy đờ đẫn nửa ngày mới đột nhiên "A" một tiếng, nói: "Thuốc của ta."
Bản tính của Hề Cô Hành là vậy, nhìn ai ngứa mắt hay dỗi ai đều tức giận mắng:
"Năm ngoái đệ mới bị cây độc thảo này độc cho phát điên nửa tháng, giờ còn dám ăn?"
Tính tình Lâu Bất Quy không lạnh không nóng, khóe mắt hơi rũ xuống, tựa như có ưu sầu vĩnh viễn không tiêu tan, cực kỳ ủ rũ.
Hắn nói chậm rì rì: "Đệ muốn thử xem liệu lần này có thể bách độc bất xâm không."
Hề Cô Hành: "Độc chết đệ thì có."
Không biết có phải đầu óc Lâu Bất Quy quanh năm thử thuốc đến nỗi có vấn đề hay không, nói chuyện với hắn mà mãi lúc lâu sau hắn mới phản ứng, đập vài phát mới hoàn hồn.
Trường Doanh Sơn và Bạch Thương Sơn chỉ cách nhau một cây cầu treo, một mùa hạ một mùa thu. Thẩm Cố Dung mặc quần áo mỏng manh, bị gió thu thổi qua hơi run rẩy.
Lúc này Lâu Bất Quy mới nhìn thấy y, "A" một tiếng, nói: "Thập Nhất tới."
Thẩm Phụng Tuyết từ nhỏ đã được Chưởng giáo tiền nhiệm của Ly Nhân Phong nuôi nấng, đứng hàng thứ mười một trong sư môn Ly Nhân Phong, cũng là sư đệ nhỏ nhất.
Thẩm Cố Dung khẽ gật đầu: "Sư huynh."
Dường như Lâu Bất Quy có chút cao hứng, nhưng tướng mạo hắn vẫn ủ rũ, dù khóe mắt lộ ra ý cười vẫn rũ xuống như cũ.
Hắn túm tay áo Thẩm Cố Dung đi tới ngồi xuống bên cạnh Hề Cô Hành: "Rót trà cho Thập Nhất."
Hề Cô Hành liếc hắn một cái, không tình nguyện mà rót một ly trà cho Thẩm Cố Dung.
Thẩm Cố Dung vừa mới ngồi xuống, Lâu Bất Quy đã nhìn ra y đang run, vào phòng lấy ra một chiếc áo choàng khoác lên vai y, hỏi: "Nghe sư huynh nói đệ bị thương? Vì sao trước đây không tới tìm ta?"
Thẩm Cố Dung khoác áo choàng trên vai, nghe vậy trong thoáng chốc không biết nên trả lời thế nào.
"Đệ....."
Hề Cô Hành ngồi một bên buồn bã nói: "Tới tìm đệ có tác dụng gì? Thử thuốc sao?"
Lâu Bất Quy uống nửa chén nước, tựa hồ không hiểu hắn nói những lời này có ý gì.
Hề Cô Hành đã sớm quen với việc Lâu Bất Quy phản ứng chậm, không hề nóng nảy, ngược lại Thẩm Cố Dung không thể nào thích ứng, suýt nữa thay Lâu Bất Quy tự nghẹn đến chết.
Khi Lâu Bất Quy đang định phản ứng, Thẩm Cố Dung nhấp một ngụm trà, nhìn về phía Hề Cô Hành: "Ly Tác không sao chứ?"
Hề Cô Hành lạnh lùng liếc y một cái: "Nhờ phúc của đệ, tốt xấu gì nó cũng là một tu sĩ Kim Đan, vết thương cỡ này tạm thời không khiến nó chết được, dưỡng bệnh mấy ngày có thể khỏi hẳn."
Thẩm Cố Dung gật đầu: "Vậy thì tốt."
Hề Cô Hành châm chọc mỉa mai: "Đồ nhi bảo bối kia của đệ đâu?"
Thẩm Cố Dung dường như muốn khoe đứa trẻ nhà mình, vừa rụt rè vừa mang theo ý khoe khoang: "Hắn đột phá Luyện Khí Kỳ."
Hề Cô Hành sửng sốt: "Vậy ư? Ta nhớ rõ tháng trước nó bị đệ vợt mất nửa cái mạng, vẫn không thể ngưng tụ một chút linh lực nào như cũ. Hôm nay đệ lại làm gì nó?"
Thẩm Cố Dung ho khan một tiếng, không muốn gánh nghiệp chướng thay cho Thẩm Phụng Tuyết, hàm hồ nói: "Lần này đệ.....đệ chưa làm gì hết."
Bởi vì Ly Tác trọng thương, ấn tượng của Hề Cô Hành đối với Mục Trích đã sớm rơi xuống thung lũng, cũng không hỏi nhiều, mặc kệ y thích chết thì chết.
Hề Cô Hành buông ly trà trong tay, lạnh nhạt nhìn Thẩm Cố Dung, nói: "Vậy nên bây giờ đệ đã chuẩn bị xong để giải thích với ta về chuyện Mục Trích rồi?"
Thẩm Cố Dung sửng sốt, giờ mới nhớ ra chuyện này.
Y lật tung một đống bản thảo, hôm qua còn thổi sáo trúc tự ru ngủ mình, hoàn toàn quên mất chuyện này, hiện tại Hề Cô Hành hỏi đến, y không khỏi hơi chột dạ.
Lâu Bất Quy căn bản không theo kịp tiến trình nói chuyện của bọn họ, có điều hắn cũng không muốn xen vào, lấy từ trong nhà ra một chiếc gối kê làm từ tơ lụa đặt lên bàn, túm tay áo Thẩm Cố Dung, ý bảo y đặt tay lên.
Thẩm Cố Dung nghe lời đặt tay lên.
Lâu Bất Quy nhắm mắt bắt mạch cho y.
Hề Cô Hành gõ gõ bàn, sắc mặt lạnh lẽo nghiêm nghị: "Nói đi! Lần này đừng có giả chết."
Thẩm Cố Dung run lên.
Lâu Bất Quy nhíu mày: "Tam sư huynh, huynh đừng dọa đệ ấy, ta không chẩn mạch được."
Hề Cô Hành đành phải ngậm miệng, vẫn nhìn Thẩm Cố Dung bằng ánh mắt hung ác nham hiểm như cũ, tràn ngập hơi thở tử vong.
Thẩm Cố Dung ra vẻ trấn định, mạch đập kinh hoàng.
"Đây là bệnh tim ư..." Lâu Bất Quy nhỏ giọng nói thâm.
Hề Cô Hành nhíu mày, đành phải không tình nguyện phất tay áo rời khỏi sân viện.
Thẩm Cố Dung yên lặng thở phào nhẹ nhõm, nhịp tim lúc này mới dần ổn định.
Lâu Bất Quy tiếp tục bắt mạch cho y.
Ba mươi phút sau, rốt cuộc Lâu Bất Quy cũng từ từ mở mắt, nói: "A!"
Thẩm Cố Dung suýt nữa ngủ gật, bị một tiếng "A" của hắn gọi tỉnh.
Đôi mắt Lâu Bất Quy mở to, nhìn Thẩm Cố Dung đầy kỳ quái.
Thẩm Cố Dung đột nhiên có chút hãi hùng khiếp vía, người ta vẫn nói y tu có thể chẩn đoán vô số chứng bệnh hiếm gặp trên thế gian, chẳng lẽ chuyện y đoạt xá Thẩm Phụng Tuyết cũng có thể bị khám ra?!
Đối diện với đôi mắt vô thần của Lâu Bất Quy, Thẩm Cố Dung thấy hơi hoảng hốt.
Lâu Bất Quy "A" một lúc lâu, mới chậm chạp lên tiếng: "Thập Nhất, đệ tẩu hỏa nhập ma à?"
Thẩm Cố Dung: "......"
A.
A?
Hề Cô Hành nghe Lâu Bất Quy "A" liền biết hắn đã chẩn bệnh xong, thân hình như gió bước đến.
"Khám ra rồi?"
Lâu Bất Quy gật đầu: "Tẩu hỏa nhập ma, thức hải hỗn loạn."
Đồng tử Hề Cô Hành co rụt lại: "Đệ chắc chắn?"
Lâu Bất Quy gật đầu.
Lâu Bất Quy là một y tu vô cùng kỳ lạ, hắn có thể chẩn ra vô số chứng bệnh và độc vật kỳ lạ, nói được rõ ràng lý thuyết mạch tượng, cũng không trị liệu bằng thuốc, tài năng chế độc lại đứng đầu Tam giới.
Sở dĩ Ly Nhân Phong nổi danh, có một Thẩm Phụng Tuyết ngọc thụ mang hàn là một lý do, ngoài ra còn nhờ một người khác, chính là phế y tu đệ nhất Tam giới - Lâu Bất Quy.
Thẩm Cố Dung nghe câu "Tẩu hỏa nhập ma" này của hắn, sửng sốt hồi lâu mới nổi lên suy nghĩ.
Nếu thật sự tẩu hỏa nhập ma, vậy y......
Có thể giải thích cho việc tính tình mình đảo lộn trong một đêm không?
Bản dịch thuộc sở hữu của Trầm Yên và được đăng tải duy nhất trên truyenyy.vip
Thẩm Cố Dung đang gõ bàn tính nhỏ của mình, Hề Cô Hành thoắt cái đã bắt được tay hắn, đưa linh lực vào trong linh mạch Thẩm Cố Dung, nhíu mày nói: "Ta không tra ra được việc đệ ấy tẩu hỏa nhập ma, nhưng ta có thể nhìn ra nếu đệ ấy không chịu dùng thuốc thì thời gian sẽ không còn nhiều."
Thẩm Cố Dung: "......"
Lâu Bất Quy nói: "Ta có thuốc, ta có thuốc nè."
Hề Cô Hành mắng hắn: "Lăn qua một bên đi, dùng thuốc của đệ hắn càng chết nhanh hơn."
Lâu Bất Quy thấy không được đem thuốc của mình ra, đành phải ủ rũ cụp đuôi tiếp tục nghiên cứu linh dược..... Độc dược.
Hề Cô Hành nhìn về phía Thẩm Cố Dung, nhíu mày nói: "Đang yên đang lành sao tự nhiên lại tẩu hỏa nhập ma?"
Thẩm Cố Dung nghĩ thầm: ta cũng muốn biết tại sao.
Hề Cô Hành nói: "Hiện tại tâm cảnh của đệ thế nào? Vẫn là Đại Thừa Kỳ chứ?"
Thẩm Cố Dung không hiểu tâm cảnh là gì, đành phải tiếp tục yên lặng.
Hề Cô Hành nhíu mày: "Nói đi."
Thẩm Cố Dung rũ mi, thái độ không chịu yếu thế, hàm hồ mà nó: "Chắc là vậy."
Hề Cô Hành: "......"
Thẩm Cố Dung chợt không nói xấu hắn khiến Hề Cô Hành có chút không quen.
Cuối cùng Thẩm Cố Dung cũng tìm ra được một lý do trôi chảy, lưng eo căng thẳng nãy giờ từ từ thả lỏng.
Y chống cằm nghiêng đầu, tóc bạc xõa tung trên áo choàng, khuôn mặt thanh tuyệt xuất trần.
Hề Cô Hành nhìn y một hồi, lúc này mới ngồi xuống, nói một cách quái lạ: "Đệ gọi ta một tiếng xem."
Thẩm Cố Dung ngoan ngoãn gọi: "Tam sư huynh."
Hề Cô Hành khiếp sợ: "Đúng là tẩu hỏa nhập ma thật!"
Thẩm Cố Dung: "......"
Hóa ra ngoan ngoãn gọi ngươi sư huynh chính là tiêu chuẩn để ngươi xác định sư đệ mình có tẩu hỏa nhập ma hay không sao?
Hề Cô Hành lạnh mặt hỏi Lâu Bất Quy: "Có linh dược nào trị được tẩu hỏa nhập ma không? Nếu trong Ly Nhân Phong không có, ta lại tới Nhàn Vân Thành một chuyến nữa lấy thuốc.... Bất Quy? Lâu Bất Quy!"
Lâu Bất Quy bị rống mới "A" một tiếng khôi phục thần trí, vẻ mặt hắn tràn đầy kinh ngạc nhìn Thẩm Cố Dung, nói: "Đệ sẽ không bắt Thập Nhất thử thuốc."
Thẩm Cố Dung: "......"
Hóa ra bây giờ hắn mới phản ứng kịp.
Tình cảnh có chút xấu hổ, Thẩm Cố Dung vén tóc bạc về sau, như là nhớ ra điều gì, hơi nhướng mày.
"Tam sư huynh, trước kia không phải huynh nói với ta linh dược kia là người Nhàn Vân Thành đưa tới sao?"
Sao lại biến thành ngươi tự mình đi xin?
Hề Cô Hành sửng sốt.
Thẩm Cố Dung nhìn phản ứng này của hắn lập tức hiểu rõ, "À" một tiếng:
"Thì ra....."
Hề Cô Hành thẹn quá hóa giận, tai đỏ bừng, nổi giận mắng mỏ: "Kệ đệ đấy! Thích chết thì chết! Có quỷ mới muốn xen vào chuyện của đệ! Cút cho ta! Cút cút cút!"
Thẩm Cố Dung: "......"
Chậc, sao lại dễ nổi cáu như vậy chứ.
Lâu Bất Quy còn đang đắm chìm trong thế giới nhỏ của riêng mình, ngồi một bên nhỏ giọng thì thầm: "Không bắt Thập Nhất thử thuốc, không thử, nếu không sư tôn sẽ đánh chết ta."
..................................................
Tác giả có lời muốn nói:
Đệ tử Ly Nhân Phong tuổi trẻ đầy hứa hẹn, sư môn hòa thuận, thật kỳ diệu.