Xuyên Thành Nghề Nghiệp Sư Tôn Có Độ Nguy Hiểm Cao

Chương 74: Trời Xui Đất Khiến




Chuyển ngữ: Trầm Yên

............................................................

Lâm Thúc Hòa yên lặng rất lâu, mãi sau mới không thể tưởng tượng nổi mà nhìn khuôn mặt tràn đầy kinh hoảng thất thố của Mục Trích: "Ngươi không nói đùa với ta?"

Mục Trích ngẩn ngơ nhìn hắn, trong mắt là sự hoảng loạn không hề che giấu.

Lâm Thúc Hòa: "......"

Lâm Thúc Hòa suýt nữa mắng thành tiếng một câu "Nhãi ranh", nhịn xuống khó khăn lắm mới không đạp rớt hình tượng Tiên y cao thâm khó lường.

Hắn lạnh lùng nói: "Y là sư tôn ngươi, ngươi còn có gan có loại tâm tư đại nghịch bất đạo này, chẳng lẽ không sợ bị lôi phạt ư?!"

Mục Trích ngẩn ngẩn ngơ ngơ, hắn lẩm bẩm nói: "Ta, ta không biết."

Lâm Thúc Hòa: "......"

Lâm Thúc Hòa hoàn toàn mất hết kiên nhẫn: "Mặc kệ hiện tại ngươi có biết hay không, từ nay về sau tuyệt đối không được để ý niệm này xuất hiện, nhớ kỹ chưa?"

Mục Trích lúc này căn bản không nghe lọt lời Lâm Thúc Hòa, trước đó khi hắn chịu lôi kiếp Nguyên Anh tâm cảnh cũng chưa từng kích động đến vậy.

Ta thật sự...... ôm y niệm với sư tôn sao?

Hắn mơ màng hồ đồ đáp: "Nhớ kỹ."

Nói nhớ kỹ, nhưng biểu hiện bên ngoài của hắn toàn bộ đều là ý 'Ngươi đang nói cái gì, ta hoàn toàn không nghe hiểu'.

Lâm Thúc Hòa suýt chút nữa bị hắn làm cho tức chết, thẹn quá hóa giận, đột nhiên giơ tay, uy áp linh lực bỗng phóng tới chỗ Mục Trích, ép cho Mục Trích vẫn luôn đứng thẳng tắp phải khuỵu chân lảo đảo, suýt nữa quỳ sụp xuống.

Mục Trích cứng đờ, lúc này mới như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, ngạc nhiên nhìn về phía Lâm Thúc Hòa.

Sư bá nhìn qua yếu đuối mong manh này vậy mà cũng có tu vi Hóa Thần Cảnh?!

Có điều cũng đúng, tuy các đệ tử Nam Ương Quân thu tính tình khác biệt, nhưng mỗi người đều có tu vi bất phàm.

Tố Tẩy Nghiên sở trường là đạo kỳ môn độn giáp, Chưởng giáo Hề Cô Hành tu kiếm đạo, Triều Cửu Tiêu là yêu tu, vừa sinh ra đã có tu vi cực cao, đến cả phế vật như Lâu Bất Quy cũng là một tu sĩ Nguyên Anh không hơn không kém, huống chi Lâm Thúc Hòa nhập môn còn lâu hơn.

Mục Trích nghiến chặt răng, không bị uy áp của Lâm Thúc Hòa ép cho quỳ xuống, hắn cũng biết được ý nghĩ của mình đại nghịch bất đạo, khi sư diệt tổ, gian nan nói: "Vâng, nhớ kỹ."

Lâm Thúc Hòa lúc này mới thu hồi uy áp, hắn lạnh nhạt nhìn thoáng qua Mục Trích, lại liếc về căn phòng mà không biết Thẩm Cố Dung đang lăn lộn gì bên trong, âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, cảm thấy rất tự hào vì hành động diệt sạch mối nguy hiểm tiềm ẩn với sư đệ ngu xuẩn của mình từ trong trứng nước.

Đúng lúc này, Thẩm Cố Dung ở trong phòng đột nhiên hô một tiếng: "Mục Trích!"

Mục Trích mới vừa rồi còn nói "Nhớ kỹ" lập tức xoay người chạy tới: "Sư tôn, con đây."

Lâm Thúc Hòa còn chưa kịp phản ứng, Mục Trích đã mở cửa đi vào phòng Thẩm Cố Dung, tư thế mười phần ngựa quen đường cũ, vừa thấy liền biết là thường xuyên tự tiện xông vào phòng sư tôn.

Lâm Thúc Hòa: "......"

Nhãi ranh! Ta giết ngươi!!

Nhãi ranh họ Mục hoàn toàn quên mất mình vừa nói gì, theo thói quen đi vào phòng sư tôn, lúc này mới bất chợt nhớ ra lời vừa nãy nói với Lâm Thúc Hòa.

Mục Trích: "......"

Mục Trích chững lại bước chân, đột nhiên có loại xúc động muốn lui về.

Mũi chân hắn vừa nhúc nhích, còn chưa lui thành công đã nghe thấy Thẩm Cố Dung gọi một tiếng mềm nhũn trong phòng: "Mục Trích!"

Mục Trích lập tức quên mất chữ "Lui" viết như thế nào, đi vội vài bước xốc lên màn trúc vọt vào.

Trên giường trong phòng, Thẩm Cố Dung đang ngồi ở kia chỉnh băng tiêu, có vẻ y vừa mới khóc xong, khóe mắt hẹp dài hơi ửng đỏ, lúc này liếc thấy Mục Trích tiến vào, tai hồ ly lập tức dựng thẳng, đuôi mắt y nhẹ nhàng nhướng lên, vừa kiêu căng lại vừa cô lãnh.

"Sao ngươi chậm như vậy?" Y lạnh lùng nói.

Mục Trích không rõ sư tôn nhà mình có trúng dược hay không, đành phải dè chừng đi lên phía trước, nói: "Sư bá giữ con lại nói mấy câu."

Thẩm Cố Dung trừng hắn: "Nói cái gì mà nói? Nói chuyện quan trọng bằng sư tôn sao?"

Mục Trích: "......"

Rồi, hắn đã xác định chắc chắn sư tôn lại trúng dược.

Mục Trích đành phải hùa theo y: "Không bằng, bất kể chuyện gì cũng không quan trọng bằng sư tôn."

Thẩm Cố Dung nghe vậy, khóe môi hơi cong lên, tai hồ ly động đậy, vừa thấy liền biết y đang rất vui vẻ.

Thẩm Cố Dung lại hỏi: "Ngươi nói gì với Lục sư huynh đó?"

Mục Trích nghe vậy, mờ mịt nhìn thoáng qua Thẩm Cố Dung, mặt lại lần nữa đỏ bừng.

Tính tình Mục Trích trưởng thành sớm từ nhỏ, ánh sáng lớn nhất cuộc đời chính là Thẩm Phụng Tuyết cho hắn, sau đó lại bởi vì nửa viên nguyên đan kia mà nghe được lời nói trong lòng Thẩm Cố Dung, tuy rằng hắn không thể hiện ra trên mặt, nhưng trong lòng lại cực kỳ vui mừng.

Sư tôn hắn được muôn vàn người kính ngưỡng, thoáng như tiên nhân hạ phàm, mọi người đều nói y cao cao tại thượng lạnh tựa băng sương, không dính khói lửa phàm tục, nhưng chỉ có chính hắn biết, Thẩm Thánh quân ngọc thụ mang hàn thật ra có nội tâm giống như một thiếu niên khí phách hăng hái, cũng có hỉ nộ ái ố, cũng sẽ sợ hãi, sẽ ghen ghét, sẽ giống một người thường thích xem náo nhiệt, sống động đến muốn mạng.

Thẩm Cố Dung trong mắt Mục Trích cùng Thẩm Thánh quân trong mắt mọi người, hoàn toàn không phải cùng một người.

Mặt tương phản chỉ mình hắn biết đó khiến Mục Trích phấn khởi một cách khó hiểu, căn bản không muốn chia sẻ với người khác, chỉ muốn độc chiếm cho riêng mình.

Loại này tình cảm dần dần bị Mục Trích vặn vẹo thành ham muốn khống chế Thẩm Cố Dung, khi còn bé hắn không hiểu, chỉ có thể dùng biện pháp tranh sủng của trẻ con đoạt lực chú ý từ Thẩm Cố Dung, dù y chỉ liếc hắn một cái thôi Mục Trích cũng đã cảm thấy rất thỏa mãn.

Mãi đến khi gặp lại Thẩm Cố Dung sau mười năm xa cách, khuôn mặt quen thuộc kia qua mười năm không chút phai màu, ngược lại càng thêm sống động hơn.

Nhân thế biến đổi, lòng ta như xưa.

Ngày càng lún sâu.

Mấy ngày nay Mục Trích vẫn luôn tự hỏi, tình cảm của mình mỗi khi nhìn thấy Thẩm Cố Dung rốt cuộc là gì mà có thể khiến hắn hồn khiên mộng nhiễu, nhớ mãi không quên, ngày thường mỗi động tác nhỏ của Thẩm Cố Dung hắn đều có thể ghi tạc rất lâu, tựa như trong mắt trong lòng chỉ có một mình sư tôn.

Thời điểm nhìn thấy thoại bản của Thanh Ngọc, Mục Trích chỉ cảm thấy nghi hoặc, vẫn chưa xác định được, nhưng mấy câu bất thình lình của Lâm Thúc Hòa lại đánh thức Mục Trích khỏi cơn mê trong những ngày này, tháo gỡ bế tắc.

Thì ra ham muốn chiếm hữu của hắn đối với Thẩm Cố Dung cũng không phải sự tranh sủng của đồ đệ, mà là mức độ càng sâu sắc hơn......

Y niệm ái mộ.

Mục Trích còn chưa sắp xếp xong cảm xúc hỗn loạn của mình đã bị Thẩm Cố Dung kéo vào, chân tay hắn luống cuống, hoàn toàn không biết nên đối mặt như thế nào với Thẩm Cố Dung.

Hắn một bên phỉ nhổ chính mình xấu xa dám mơ ước đến sư tôn, một bên lại ôm theo sự chờ mong bí ẩn.

Nếu hắn thật sự có thể đạt được Thẩm Cố Dung người này......

Hắn đang miên man suy nghĩ, Thẩm Cố Dung đã chờ đến mất kiên nhẫn, y tiến lên bưng khuôn mặt Mục Trích, ép hắn ngẩng đầu nhìn mình.

Thẩm Cố Dung không vui bĩu môi, tai hồ ly cụp cả xuống, bất mãn hỏi: "Ta hỏi ngươi đó, sao ngươi không trả lời ta? Ngươi có thể nói chuyện với Lục sư huynh mà không thể nói chuyện với ta sao?"

Mục Trích: "......"

Lúc này Mục Trích mới bừng tỉnh khỏi giấc mộng, vội nói: "Chỉ là nói chút...... chuyện linh tinh."

Hắn hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào Thẩm Cố Dung, sợ Thẩm Cố Dung nghe thấy trái tim đang đập kinh hoàng của mình, chỉ có thể chật vật nghiêng đầu sang một bên.

Thẩm Cố Dung lại không thuận theo: "Vì sao ngươi không nhìn ta? Vừa rồi khi ngươi nói chuyện với Lục sư huynh cũng không lễ phép như vậy sao?"

Mục Trích: "......"

Lúc này Mục Trích mới chậm rãi phát hiện ra rốt cuộc sư tôn mình không đúng chỗ nào.

Hoạt bát thì hoạt bát, nhưng vì sao câu nào y cũng phải so sánh mình với người khác?

Mục Trích đành phải thử nói: "Sư tôn là người tốt nhất, Mục Trích kính trọng nhất."

Những lời này râu ông nọ cắm cằm bà kia với câu hỏi của Thẩm Cố Dung, nhưng Thẩm Cố Dung vậy mà lại vui vẻ lạ thường, đôi tay ép chặt mặt Mục Trích cũng buông lỏng ra.

Mục Trích thở phào nhẹ nhõm một hơi, xem ra quả thực như hắn dự liệu, dược này đại khái chính là loại gia tăng lòng tranh cường háo thắng của Thẩm Cố Dung.

Lúc này Thẩm Cố Dung nhìn thấy cái gì cũng muốn so với mình một lần, y hỏi: "Ta và Tang La Phu ai đẹp hơn?"

Mục Trích: "Sư tôn đẹp nhất."

"Ta và Lâm Thúc Hòa tu vi ai cao hơn?"

"Tu vi sư tôn cao nhất."

Thẩm Cố Dung vui đến nở hoa, đặc biệt thích những chữ "nhất" trong từng câu của Mục Trích, lười biếng híp mắt, ôm cổ Mục Trích cười.

Cả người Mục Trích cứng đờ, động cũng không dám động, một bên mặc cho Thẩm Cố Dung làm loạn trên người mình, một bên yên lặng niệm Tĩnh Tâm Kinh.

Thẩm Cố Dung cọ cọ, trong lúc vô ý lay lay tai hồ ly, lại hỏi: "Tai hồ ly của ta và Thanh Ngọc, ai so với ai đẹp hơn?"

Mục Trích suýt nữa niệm Tĩnh Tâm Kinh thành tâm pháp Hợp Hoan Đạo, hắn chật vật mở to mắt, mấp máy môi, nhỏ giọng nói: "Sư tôn...... Đẹp nhất."

Thẩm Cố Dung tựa hồ nổi lên hứng thú, hỏi tới hỏi lui hỏi bao nhiêu thứ không ngừng, vấn đề sau còn kỳ lạ hơn vấn đề trước.

"Đồ đệ ta hay đồ đệ Hề Cô Hành tốt hơn?"

Mục Trích mặt đỏ lên, thẹn thùng mà nói: "Đồ đệ sư tôn...... Tốt nhất."

Thẩm Cố Dung cười ha ha: "Ngươi đây không phải tự khen chính mình sao?"

Mục Trích: "......"

Thẩm Cố Dung lải nhải hỏi không ngớt, Mục Trích cũng cực kỳ phối hợp mà trả lời y, cuối cùng Thẩm Cố Dung tự chơi đến mệt, dựa vào vai Mục Trích mê man chìm vào giấc ngủ.

Mục Trích rụt rè ôm y một lúc, mới nhẹ tay nhẹ chân thả Thẩm Cố Dung về giường.

Lưng Thẩm Cố Dung vừa dính lên giường, y liền nói mớ: "Mục Trích, eo ta mềm..... hay chăn mềm?"

Mục Trích: "......"

Mục Trích dở khóc dở cười, dịu dàng dỗ dành: "Eo sư tôn mềm nhất."

Sau khi nói xong Mục Trích mới bất chợt phát hiện mình vừa nói lời càn rỡ, lập tức câm miệng.

Cũng may Thẩm Cố Dung đã ngủ nên không nghe thấy câu đó, Mục Trích thấy vậy mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Hắn đứng tại chỗ một lúc lâu, gần như tham lam mà nhìn chăm chú dung nhan khi ngủ của Thẩm Cố Dung, một lát sau mới cưỡng ép bản thân dời tầm mắt, xoay người đi khỏi.

Có điều Mục Trích mới vừa đi tới cửa, bên ngoài đột nhiên vang lên giọng nói đè nén tức giận của Lâm Thúc Hòa.

"Mục Trích, ra đây."

Mục Trích thoáng sửng sốt, đại khái biết Lục sư bá muốn tìm mình tính sổ, hắn hít sâu một hơi, đang định mở cửa ra ngoài, phía sau đột nhiên vang lên tiếng bước chân.

Hắn quay đầu nhìn lại, liền thấy Thẩm Cố Dung chân trần, tóc tai hỗn độn bước nhanh về phía hắn.

Mục Trích hơi giật mình.

Trên mặt Thẩm Cố Dung không có thái độ gì, ánh mắt chứa tia sáng nhạt, y nhìn Mục Trích, môi mấp máy.

Dáng vẻ này Mục Trích thật sự quá quen thuộc, hôm nay khi Thẩm Cố Dung nhìn thấy mặt hắn, nhận nhầm hắn thành 'Tiên sinh' kia, y cũng có vẻ mặt hiếm thấy như vậy.

Vẻ mặt kia chứa chút bi thương, lại mang theo vui mừng khi gặp lại sau biệt ly.

Mục Trích lập tức ngây ngẩn cả người, hắn mờ mịt nhìn đôi môi Thẩm Cố Dung, gần như tuyệt vọng mà suy nghĩ: Đừng lại nhìn ta nhưng gọi tên người khác.

Thẩm Cố Dung đã đi đến trước mặt hắn, con ngươi thất thần nhìn hắn.

Ngực Mục Trích suýt nữa bị người ta cắm một đao, khiến hắn gần như không thở nổi.

Ngay khi hắn đang vô cùng tuyệt vọng, Thẩm Cố Dung đột nhiên nhào lên túm vạt áo trước ngực hắn, không vui tiến đến nói bên tai hắn: "Đừng đi."

Mục Trích ngẩn ngơ, hơi nghi ngờ lỗ tai chính mình, liệu có phải nghe nhầm 'Tiên sinh' thành 'Đừng đi' hay không.

Thẩm Cố Dung thấy hắn không đáp lời, lại lần nữa đề cao âm lượng, nói: "Không được đi."

Lúc này Mục Trích mới phản ứng lại, hắn lúng ta lúng túng nói: "Nhưng sư bá gọi con."

Thẩm Cố Dung bất mãn nói: "Vừa rồi ta gọi ngươi hai lần ngươi mới đến, giờ hắn mới gọi một lần, ngươi chờ thêm chút, chờ hắn gọi đủ ba lần hãy đáp lại."

Mục Trích: "......"

Cái này cũng có thể so sao?

Trái tim căng thẳng của Mục Trích cuối cùng cũng hạ xuống, đập cho ngực hắn hơi nhức mỏi, hắn kiềm chế cảm giác vui sướng không biết từ đâu tới, thấy dáng vẻ tủi thân 'Nếu hiện tại ngươi dám đi ra ngoài thì đừng quay lại nữa' của Thẩm Cố Dung, đành phải yên lặng không lên tiếng, không đáp lời Lâm Thúc Hòa.

Lâm Thúc Hòa lại suýt tức giận đến thăng thiên, hắn nổi giận quát: "Mục Trích, nếu ngươi dám không ra, hậu quả không phải ngươi có thể gánh vác được đâu!"

Mục Trích: "......"

Thẩm Cố Dung trừng hắn, nói: "Nếu ngươi dám ra ngoài, hậu quả ngươi cũng không gánh vác nổi."

Mục Trích: "......"

Mục Trích rơi vào thế khó xử.

Lâm Thúc Hòa gọi hai tiếng cũng không gọi được một tiểu bối ra ngoài, hắn biến sự yên lặng này của Mục Trích trở thành khiêu khích, lập tức lạnh lùng ra mặt, một chân đá văng cửa phòng Thẩm Cố Dung, dự định cho hắn biết rốt cuộc vì sao bản thân lại mở Y quán ở phố bán quan tài.

Cố tình Mục Trích lại đang quay lưng về phía cửa phòng, trên người còn treo một Thẩm Cố Dung không cho hắn đi ra ngoài, cửa bị đá văng, lập tức đụng vào sau lưng hắn, đẩy hắn lảo đảo ngã về phía trước, theo bản năng nghiêng thân thể.

Mà trước mặt hắn chính là Thẩm Cố Dung đang hơi ngẩng đầu.

Lâm Thúc Hòa thân kiều thịt quý, đạp cửa một phát ngược lại còn đạp đau mũi chân mình, hắn nhắm mắt cố nén cảm giác đau đớn kia, giữ gìn hình tượng Tiên y tiên phong đạo cốt, nâng gót bước vào phòng.

Hắn lạnh lùng nói: "Ở ngay cửa mà sao không đáp lời ta? Chẳng lẽ ngươi muốn......"

Lâm Thúc Hòa còn chưa nói hết lời, đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho chấn động tắt tiếng.

Thanh âm đột nhiên im bặt.

Trong phòng, Mục Trích ôm chặt lấy vòng eo mảnh khảnh của Thẩm Cố Dung, có lẽ do sợ Thẩm Cố Dung ngã xuống đất, trước khi hai người tiếp đất Mục Trích đã giơ tay chém ra một kết giới trong suốt, khó khăn lắm mới đặt được sau lưng Thẩm Cố Dung, ngăn cản xu hướng té ngã của hai người.

Lúc này Thẩm Cố Dung dựa lưng vào kết giới hư ảo, tay túm vạt áo Mục Trích theo bản năng, con ngươi y mở lớn, tai hồ ly dựng thẳng tắp, ngạc nhiên nhìn Mục Trích gần trong gang tấc, đôi môi đang dán lên môi mình.

Mục Trích: "......"

Lâm Thúc Hòa: "......"

Thằng oắt ngang ngược! Ta phải giết chết ngươi!!!