Xuyên Thành Nghề Nghiệp Sư Tôn Có Độ Nguy Hiểm Cao

Chương 50: Đại Hội Xiển Vi




Chuyển ngữ: Trầm Yên

..........................................................

Mục Trích thu tầm mắt về, bắt đầu nghe theo sư tôn nói.

Đánh.

Mười lăm phút sau, Thẩm Cố Dung đứng đến mỏi chân, Mục Trích vẫn còn đang đánh ở trên.

Y nghiêng đầu liếc nhìn Ôn Lưu Băng, nhàn nhạt nói: "Ngươi cảm thấy sư đệ thế nào?"

Ôn Lưu Băng biết sư tôn nhà mình vẫn luôn rất thích đứa nhỏ này, thử mở miệng nói: "Tạm ổn?"

Thẩm Cố Dung liếc hắn: "Đã đánh thành như vậy còn kêu tạm ổn?"

Ôn Lưu Băng thấy hướng gió thay đổi, lập tức nói: "Không ổn, dây dưa dây cà, ướt át bẩn thỉu, còn ảnh hưởng đến giờ học lớp sớm."

Thẩm Cố Dung: "......"

Đây là thể loại từ ngữ gì?

Thẩm Cố Dung lại hỏi: "Vậy ngươi cảm thấy trong Đại hội Xiển Vi lần này hắn có khả năng đạt giải nhất không?"

Ôn Lưu Băng lại suy nghĩ nhiều, hắn nghiêm mặt nói: "Con đảm nhiệm giữ gìn an ninh trật tự của Đại hội Xiển Vi, nếu sư tôn muốn hắn đạt giải nhất, Tam Thủy sẽ châm chước cho hắn."

Thẩm Cố Dung: "......"

Mười năm không gặp, đầu óc đại đồ nhi y hình như càng ngày càng không dùng được.

Thẩm Cố Dung lạnh lùng nói: "Ngươi muốn cho mọi người Tam giới nghi ngờ Ly Nhân Phong chúng ta không công bằng?"

Ôn Tam Thủy hoảng hốt: "Ly Nhân Phong chúng ta thế mà vẫn còn công bằng sao?"

Thẩm Cố Dung: "......"

Thẩm Cố Dung suýt nữa không màng hình tượng nhấc một chân đạp qua, hít sâu một hơi, khó khăn lắm mới nhịn xuống được.

Lúc này Ôn Lưu Băng mới nói: "Nói thật, nếu Chưởng giáo nhìn thấy kiếm pháp này của hắn, khẳng định sẽ ném hắn tới hồ Liên Hoa cho Cửu Tiêu sư bá làm quả bóng chơi."

Thẩm Cố Dung cũng có loại cảm giác này, trước khi y xuất quan từng thấy Mục Trích dùng kiếm một lần, linh lực trên thân kiếm đằng đằng sát khí, lãnh lệ ngang hàng với Hề Cô Hành.

Mà hiện tại Mục Trích tựa như đang múa kiếm trên đài này làm sao càng nhìn càng thấy kỳ quái vậy?

Ôn Lưu Băng suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng mới nghĩ ra từ để hình dung.

"Hiện tại hắn rất giống một con khổng tước xòe đuôi." Hắn ngờ vực hỏi Thẩm Cố Dung: "Sư tôn, ngài có cảm thấy hắn giống như đang bày tỏ tình yêu với nữ tu nào không?"

Thẩm Cố Dung: "......"

Mục Trích trên đài vẫn luôn phân thần nghe Thẩm Cố Dung nhận xét: "......."

Mục Trích trượt chân, suýt nữa ngã từ trên đài tỷ thí xuống, mũi kiếm Cửu Tức lập tức cắm xuống khe đá, khó khăn lắm mới giữ vững được cơ thể, vạt áo xoay vòng dừng trên đài.

Sau khi hắn đứng vững, mặt cũng tái đi, đại nghịch bất đạo liếc nhìn Ôn Lưu Băng một cái.

Thẩm Cố Dung nhìn thoáng qua: [ Ô, thẹn quá hóa giận kìa. ]

Mục Trích: "......"

Đệ tử Nhàn Vân Thành kia chính là người duy nhất có thể đấu với Mục Trích nhiều chiêu như vậy, người dưới đài còn tưởng tu vi hắn mạnh lắm, sôi nổi hò reo:

"Mau! Đánh bại tiểu tử kia!"

"Đã sớm nhìn hắn không vừa mắt rồi!"

Thẩm Cố Dung cũng kêu theo: [ Dáng vẻ không có tiền đồ, chẳng lẽ đời này con chưa thấy nữ tu bao giờ sao? Bị Ngu Tinh Hà bám vào người rồi à? ]

Mục Trích: "......"

Mục Trích cảm thấy mình bị xúc phạm, trực tiếp chém ra một kiếm sắc bén, quét thẳng đệ tử Nhàn Vân Thành đang đắc ý dào dạt tưởng đánh được hắn xuống đài.

Mọi người: "......"

Mục Trích thu kiếm vào vỏ, khẽ gật đầu: "Đa tạ chỉ giáo."

Dứt lời, liền không màng tới vẻ mặt trợn tròn mắt há hốc miệng của mọi người, dẫm lên cọc gỗ trên đài tỷ thí, lâng lâng đáp xuống đất.

Hắn rảo bước tới, khom mình hành lễ: "Sư tôn; Đại, sư huynh."

Hai chữ "sư huynh" này gần như bay ra từ kẽ răng.

Thẩm Cố Dung nhìn hắn sâu kín, vẻ mặt quái quái.

Mục Trích bị y nhìn đến cả người mất tự nhiên, rũ mắt né tránh tầm mắt y.

Thẩm Cố Dung: [ Chẹp, sao cứ cảm thấy hắn trong lòng có quỷ? ]

Mục Trích: "......"

Ôn Lưu Băng hoàn toàn không hiểu uyển chuyển là gì, trực tiếp mở miệng hỏi hắn: "Sư đệ, ngươi nhìn trúng nữ tu của môn phái nào sao? Điệu múa kiếm kia gần như viết câu 'Nhìn ta đi nhìn ta đi' rõ ràng lên mặt vậy."

Mục Trích thoáng đỏ mặt: "Ta, ta không."

Thẩm Cố Dung càng thêm chắc chắn là trong lòng hắn có quỷ.

Mục Trích hết đường chối cãi.

Thẩm Cố Dung thở dài một hơi: "Ài, trai lớn không thể giữ."

Nói xong liền cho Ôn Lưu Băng tiếp tục dẫn mình tới tìm Hề Cô Hành, chỉ để lại một mình Mục Trích ở phía sau, muốn nói mà không nói nên lời.

Trường Doanh Sơn, Nghị Sự Đường.

Hề Cô Hành cuối cùng cũng đuổi được Phong Quân cắn riết không buông đi, lúc này đầu đang đau chết đi được, nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, hắn không kiên nhẫn nói: "Không phải đã nói đừng làm phiền ta sao?"

Thẩm Cố Dung nhấc chân đi tới, hơi gật đầu: "Sư huynh, là ta."

Hề Cô Hành liếc thấy hắn, trên mặt xuất hiện nụ cười dữ tợn, tóm lấy thanh kiếm bên cạnh, lạnh lùng nói: "Tới đúng lúc lắm, để cho ta đánh một trận!"

Thẩm Cố Dung: "......"

Sư huynh bớt giận, sư huynh tha mạng.

Hề Cô Hành cười nhạo: "Không có tiền đồ."

Thẩm Cố Dung lười chấp hắn, đi đến một bên vén áo bào ngồi xuống, chống cằm nhàn nhạt nói: "Đệ tử Phong Lộ Thành chết thảm ở Ly Nhân Phong, người bình thường chắc chắn sẽ không cam tâm bỏ qua, huynh đồng ý với Phong Quân điều kiện gì rồi?"

Nói đến đây Hề Cô Hành lại thấy đau đầu: "Ta hứa cho họ một nhân tình của Lục sư đệ."

Tay chống sườn mặt của Thẩm Cố Dung suýt nữa chệch ra: "Cái gì?"

Nhân tình của người khác cũng có thể tùy tiện hứa với bên ngoài sao?

Đầu Hề Cô Hành đau muốn nứt ra: "Tam giới đồn đãi y thuật của Lục sư đệ đến vô cùng kỳ diệu, nói gì mà khởi tử hoàn sinh cho người đã chết thành xương trắng, trên đời này không có ai hắn không cứu sống được, nhưng tính tình hắn lại cổ quái, luôn không chịu trị liệu cho người ta."

Lâm Thúc Hòa của Y quán Lâm Quan ở Nhàn Vân Thành chính là nhân vật truyền kỳ trong Tam giới. Trước không nói đến y thuật của hắn ra sao, chỉ bằng tính tình thối tha đó là có thể đứng đầu bảng xếp hạng tính tình cổ quái ở Phong Lộ Thành.

Thẩm Cố Dung: "Không phải, ta muốn hỏi một câu, bảng này là ai sắp xếp?"

Hề Cô Hành trừng y: "Ai cần đệ lo."

Thẩm Cố Dung không hé răng.

Lâm Thúc Hòa y thuật cao siêu, một khi ra tay nhất định là diệu thủ hồi xuân, kể cả tu sĩ đã tẩu hỏa nhập ma cũng có thể được hắn gọi quay về chính đạo. Dần dà vô số người tranh đến vỡ đầu cũng muốn trải nghiệm một lần y thuật của Lâm Thúc Hòa.

Thẩm Cố Dung yên lặng hồi lâu, mới thử nói: "Vậy nên huynh đưa ra nhân tình là danh ngạch trị liệu của hắn?"

Hề Cô Hành gật đầu.

Ánh mắt Thẩm Cố Dung nhìn hắn như nhìn một tên cặn bã.

Hề Cô Hành lập tức nổi giận: "Hắn đồng ý rồi! Ta mới không giống đệ, báo trước cũng không báo đã trực tiếp đưa hóa đơn linh thạch giá trên trời tới cho hắn."

Thẩm Cố Dung càng giống cặn bã hơn không dám hé răng.

Hai người mặt đối mặt, nhìn nhau.

Yên lặng một lát, Thẩm Cố Dung mới nhẹ giọng nói: "Cuối cùng ta cũng biết vì sao Lục sư huynh không trở về Ly Nhân Phong."

Hề Cô Hành: "......"

"Câm miệng!"

Việc này cứ thế mà kết thúc, có điều sau đó Thẩm Cố Dung lại nghe nói sau khi Lục sư huynh Lâm Thúc Hòa của hắn nghe thấy việc kia, trực tiếp lửa giận công tâm, nôn ra một búng máu, ốm yếu mắng to Hề Cô Hành ba ngày ba đêm.

Hai ngày sau, Đại hội Xiển Vi.

Chuông sớm trên Ly Nhân Phong đánh sớm hơn ngày thường ba mươi phút. Thời điểm Mục Trích tới gọi Thẩm Cố Dung, y vẫn còn đang ôm chăn ngồi trên giường ngẩn ngơ, y phục không chỉnh tề, tóc dài xõa tung, vài sợi còn xù lên.

Mục Trích gõ gõ cửa: "Sư tôn, con vào được không?"

Đầu óc Thẩm Cố Dung đang hỗn độn, gật đầu chậm nửa nhịp: "Ừ."

Tiếp tục ngẩn người.

Mục Trích bưng xiêm y Tố Tẩy Nghiên đưa tới vào, liếc thấy dáng vẻ ngái ngủ ngốc ngốc kia của Thẩm Cố Dung, sắc mặt không thay đổi, lại nhịn cười trong lòng.

Hắn đặt y phục bên giường, cuộn màn giường gài lên móc treo bằng vàng, lại mở cửa sổ gỗ khắc hoa ra, lúc này Thẩm Cố Dung mới hơi hoàn hồn.

Mục Trích bưng chậu nước vào, liền nghe thấy sư tôn hắn lại bắt đầu tự nháo tự vui.

Lần này "Y" không là gã sai vặt tri kỷ thường xuyên tới gọi y rời giường nữa, mà biến thành tiên sinh suốt ngày phạt y chép sách.

[ Thẩm Thiếu gia, người chép xong sách rồi sao? Còn chưa dậy khỏi giường được? ]

[ Không muốn dậy, không muốn dậy. ]

[ Không dậy nổi thì phạt chép thêm hai mươi lần. ]

[ Tiên sinh thầy là ác quỷ sao? ]

Thẩm Cố Dung bị tưởng tượng phạt chép sách của mình dọa đến giật mình, hoàn toàn tỉnh táo.

Giọng y cực nhỏ, nếu không đến gần thì hoàn toàn không thể nghe thấy, chỉ biết y đang ngồi kia nhỏ giọng lẩm bẩm, chứ không biết đang nói cái gì.

Nhưng Mục Trích có thể nghe được tiếng lòng y lại nghe rõ ràng, ở bên cạnh suýt cười ra tiếng.

Thẩm Cố Dung sau khi tỉnh táo lại là Thánh quân cao lãnh, y cho rằng Mục Trích không nghe thấy, mặt không đổi sắc đứng dậy thay y phục.

Mục Trích lui ra ngoài.

Hắn chờ ở cửa hồi lâu, nhìn thấy ngoài Phiếm Giáng Cư đã có người lục tục đi lên Trường Doanh Sơn.

Chuông sớm lại rung hai tiếng, trong Phiếm Giáng Cư mới vang lên giọng nói ra vẻ bình tĩnh của Thẩm Cố Dung: "Mục Trích, vào đi."

Mục Trích không rõ nguyên do, đẩy cửa tiến vào, lập tức liếc thấy trên người sư tôn khoác áo khoác xanh hắn đưa tới, đai lưng thắt lung tung rối loạn, khuôn mặt tràn đầy vẻ sống không còn gì luyến tiếc.

Mục Trích: "......"

Thẩm Cố Dung mặt không cảm xúc nghĩ thầm: "Tuy rằng y phục này nhìn qua rất dễ mặc, nhưng...... Ta mặc cũng không đúng, đạo lý này ta còn biết được."

Mục Trích: "?"

Tất cả y phục của Đại hội Xiển Vi đều do Tố Tẩy Nghiên đặt làm ở Phù Hiến Thành, hơn nữa Thẩm Cố Dung sợ lạnh, y phục kia trong ba tầng ngoài ba lớp, rườm rà muốn mạng, Thẩm Cố Dung mặc đến phát phiền, nên ngay cả đai lưng cũng bị y cậy mạnh kéo rách.

Mục Trích thấy Thẩm Cố Dung còn đang lén lút túm đai lưng phiền phức kia xuống, yên lặng thở dài một hơi, nói: "Nếu sư tôn không ngại, con tới giúp ngài thay y phục nhé?"

Thẩm Cố Dung: [ Không ngại không ngại! ]

Thẩm Cố Dung mặt không cảm xúc tự hỏi một hồi, dường như đã suy nghĩ kỹ càng, mới cố mà làm, nói: "Đến đây đi."

Mục Trích cúi đầu bày tỏ cảm xúc một chút, rồi nhanh chóng ngẩng đầu, vẻ mặt đạm nhiên tiến lên cởi áo giúp sư tôn hắn.

Mục Trích cởi mấy tầng y phục khoác lung tung kia xuống trước, sửa soạn tốt áo trong cho Thẩm Cố Dung, lúc này mới bắt đầu cầm y phục chuẩn xác khoác từng tầng lên người y.

Thẩm Cố Dung cực kỳ thuận theo, muốn giơ tay liền giơ tay, nghiêng đầu liền nghiêng đầu.

Có lẽ cảm thấy nhàm chán, Thẩm Cố Dung nói: "Hôm nay Đại hội Xiển Vi bắt đầu, có nắm chắc không?"

Mục Trích phủ thêm áo ngoài màu xanh thẫm tay áo thêu hình trúc cho y, hiện tại đang thắt đai lưng cho y, nghe vậy ngón tay hơi chững lại, nói: "Có nắm chắc."

Thẩm Cố Dung dang hai tay, để hắn tiện thắt đai lưng cho mình, nói không chút để ý: "Ta thấy lần này đệ tử tham gia Đại hội Xiển Vi hình như có vài người tu vi rất cao."

Mục Trích: "Vâng, đúng ạ."

"Con còn dám tự tin như vậy?"

Mục Trích vẫn gật đầu: "Vâng."

Thẩm Cố Dung đành thôi không hỏi nhiều nữa.

Dù mặc lên nhiều lớp y phục như vậy, vòng eo Thẩm Cố Dung vẫn mảnh khảnh như cũ, dường như duỗi tay một cái là có thể ôm trọn. Mục Trích kiềm chế xúc động muốn táy máy tay chân, quy quy củ củ thắt xong đai lưng, tìm một khối ngọc bội đeo lên.

Thẩm Cố Dung lại nói: "À đúng rồi, Tịch Vụ đã dậy chưa?"

Mục Trích đang vấn tóc cài phát quan cho y, đáp: "Đã dậy, vừa rồi con thấy Tinh Hà dẫn nàng tới Trường Doanh Sơn."

Thẩm Cố Dung gật đầu, bất giác phát hiện ngọc quan (phát quan bằng ngọc) kia rất nặng, nhíu mày nói: "Có thể không đeo không?"

Mục Trích nói: "Sư bái nói Đại hội Xiển Vi lần này đại diện cho mặt mũi của Ly Nhân Phong, muốn sư tôn trang phục lộng lẫy qua đó.

Thẩm Cố Dung nhíu mày.

Mỗi cuối năm Hồi Đường Thành đều có lễ hiến tế, giữa trời giá rét Thẩm Cố Dung mặc lễ phục đến từ đường lễ bái tổ tiên, mỗi lần trở về cả eo lưng lẫn hai chân đều nhức mỏi khôn xiết.

Không nghĩ tới vào tận trong sách rồi mà y vẫn phải ép mình đoan trang cả ngày.

Thẩm Cố Dung không muốn đi, nhưng không còn cách nào.

Mục Trích đeo xong phát quan cho y, mới gật đầu lui về sau nửa bước, nói: "Xong rồi ạ."

Thẩm Cố Dung nghĩ thầm: "Da đầu hơi căng."

Mục Trích: "......"

Đó là bởi vì ngài ngày thường rất ít khi đeo ngọc quan.

Thẩm Cố Dung đi theo Mục Trích ra khỏi Phiếm Giáng Cư.

Lúc này trên Trường Doanh Sơn đã người qua kẻ lại, Thẩm Cố Dung chưa từng thấy Ly Nhân Phong náo nhiệt như vậy, trong lòng cảm thấy vô cùng mới lạ.

Chỉ là một thân khí thế của y quá khiến người ta sợ hãi, hơn nữa thanh y tóc bạc. băng tiêu che mắt, các đệ tử Tam giới trước khi tới đều được dặn qua đặc điểm này của Thẩm Thánh quân Thẩm Phụng Tuyết, trăm triệu lần không thể lỗ mãng, cho nên khi Thẩm Cố Dung tới gần, đám người vốn đang ríu rít trong nháy mắt lập tức an tĩnh như chết.

Thẩm Cố Dung: "......"

Mọi người im ru như ve sầu mùa đông, cúi đầu hành lễ với y, ngay cả một lời cũng không dám nói.

Thẩm Cố Dung nghĩ thầm: "Sợ cái gì? Ta cũng không ăn thịt người."

Mục Trích nghĩ thầm: Khí thế này của ngài còn đáng sợ hơn cả ăn thịt người.

Đại hội Xiển Vi đã được bố trí xong xuôi, sáu Diễn Võ Đài của đệ tử Ly Nhân Phong đã được sáp nhập làm một, cột đá trên đài quây thành một vòng, phiến đá lát đài đấu cũng được vẽ lên phù chú rườm rà thoắt ẩn thoắt hiện.

Cách đài luận võ không xa, vô số đệ tử ngồi trên đài cao ríu rít, trên trán tất cả đều cột những dải băng khảm ngọc thạch màu sắc khác nhau. Thẩm Cố Dung cẩn thận phân biệt một chút, ngọc thạch màu vàng đều là đệ tử Ly Nhân Phong, còn Phong Lộ Thành là ngọc thạch màu xanh lá.

Vì phân chia trận doanh, Ly Nhân Phong, Phong Lộ Thành, Nhàn Vân Thành cũng các môn phái khác đều cách khá xa, ở giữa còn có một tầng kết giới trong suốt ngăn cản. Đại khái là vì khi tỷ thí, hai bên quan chiến rất có khả năng sẽ xảy ra xích mích.

Loại chuyện này năm nào cũng diễn ra ở Đại hội Xiển Vi, những người tỷ thí và quan chiến đều là thiếu niên trương dương ngạo khí, cả đám đều được nâng đỡ lớn lên, nào chịu phục đối phương, có đôi khi trên đài tỷ thí đánh nhau, bởi vì một ít chuyện lông gà vỏ tỏi, khán đài đã bắt đầu nhốn nháo —— nhẹ thì thăm hỏi lẫn nhau cha mẹ đối phương, nặng thì vung tay đánh nhau.

Dần dần khán đài cũng được phân chia ranh giới rõ ràng,đỡ phải đến lúc đó đánh nhau ỏm tỏi, làm tiến độ tỷ thí trì trệ khó mà xong được.

Thẩm Cố Dung tựa như một thanh Thần Khí tắt âm, nơi y đi qua, xung quanh lặng ngắt như tờ.

Y cũng không để ý, nhìn qua các đệ tử im ru như ve sầu mùa đông, nhấc chân giẫm bậc thang bước lên đài, tiến đến lầu các nhỏ gần đài tỷ thí.

Tầng hai lầu các, đám người Hề Cô Hành đã tới từ sớm.

Thẩm Cố Dung dẫn theo Mục Trích tới, liếc một vòng, phát hiện trong lầu các to như vậy, thành chủ hoặc trưởng lão của các thế lực môn phái khác đều đã sớm tới, lúc này đang ngồi trên đệm hương bồ, rượu trên án nhỏ trước mặt đã vơi hơn nửa, vừa nhìn đã biết đợi lâu rồi.

Thẩm Cố Dung ho khan một tiếng, cũng không luống cuống. Y đi lên trước, nhàn nhạt nói: "Sư huynh, Chưởng giáo."

Hề Cô Hành có chút bất mãn vì y tới muộn như vậy, nhưng làm trò trước mặt nhiều người cũng không phải chuyện tốt đẹp gì, chỉ nói: "Vào trong phòng đi."

Thẩm Phụng Tuyết luôn ưa yên tĩnh, mọi người trong Tam giới đều biết, cho dù là Đại hội Xiển Vi, y cũng khinh thường chuyện ở chung một phòng với người khác.

Thẩm Cố Dung không hỏi nhiều, hơi gật đầu với mọi người xung quanh, mang theo Mục Trích vén lên rèm châu một bên, thong thả ung dung đi vào.

[ Đây là đãi ngộ đặc biệt sao? ] Thẩm Cố Dung vừa đi vừa suy nghĩ.

Mục Trích không hé răng, hắn nghĩ thầm: Có lẽ sư tôn cũng chẳng thể nào ưa yên tĩnh.

Tầm nhìn trong phòng còn tốt hơn, Thẩm Cố Dung vén áo bào ngồi bên cửa sổ, nhẹ nhàng đẩy cửa sổ gỗ khắc hoa ra, hướng tầm mắt xuống liền nhìn thấy rõ ràng cảnh trong đài tỷ thí.

Mục Trích ở bên cạnh rót rượu cho y, Thẩm Cố Dung ngửi thấy hương rượu, vội nghiêng qua ngửi ngửi.

"Rượu hoa lê?"

Mục Trích lắc đầu: "Chưởng giáo nói ngài không thể uống quá nhiều rượu, để con đổi một ít mật hoa lê."

Thẩm Cố Dung nhíu mày: "Không thể uống thì không cần lấy rượu, đổi mật hoa lê còn tính gì là rượu nữa?"

Mục Trích sửng sốt, tay rót rượu không biết có nên tiếp tục hay không.

Thẩm Cố Dung nói tiếp: "Đổi cho ta mật hoa đào."

Mục Trích: "......"

Mục Trích một lời khó nói hết buông bầu rượu xuống, yên lặng thở dài, nhưng vẫn nhẹ giọng nói: "Con sẽ đi lấy ngay."

Thẩm Cố Dung thấy hắn quả thật định dung túng mình, vội vàng gọi lại: "Không cần, hiện tại ta không định uống —— con thì sao, không tính đến đài tỷ thí chuẩn bị?"

Mục Trích: "Con rút thăm số ở sau, chắc phải đến trưa mới tới lượt con."

Thẩm Cố Dung gật đầu.

Đúng lúc này, một tiếng hoan hô đột nhiên vang lên bên ngoài đài tỷ thí.

Đại hội Xiển Vi đã bắt đầu.

Có lẽ sợ những tiểu bối đó câu nệ, đám người Hề Cô Hành hoàn toàn không đi lên đài tỷ thí, mà để Ôn Lưu Băng cùng thế hệ tiến hành khai mạc.

Ôn Lưu Băng bước nhẹ tênh lên đài, phía dưới bất kể là nam hay nữ đều liều mạng reo.

"Tam Thủy đại nhân!"

"Ôn Lưu Băng!"

"Tru Tà đại nhân!"

Thẩm Cố Dung vốn đang không rõ nguyên do, nhưng rất nhanh đã chợt nhớ ra, đồ nhi nhà mình tuy đầu óc không dùng được, nhưng thân phận vẫn là thống lĩnh Tru Tà mọi người trong Tam giới tôn kính.

Ôn Lưu Băng là một người tính tình sấm rền gió cuốn, hắn đứng trên đài tỷ thí, một câu vô nghĩ cũng không nói nhiều, nói thẳng: "Đại hội Xiển Vi, bắt đầu."

"Trận đầu tiên, Ly Nhân Phong - Ngu Tinh Hà đối chiến Nhàn Vân Thành - Diệu Khinh Phong."

Dứt lời, hắn không để ý chút nào đến người hoan hô dưới đài, xoay người tiêu sái xuống đài.

Rất nhanh sau đó, Ngu Tinh Hà mặc y phục vàng kim, giữa trán đeo dải băng khảm ngọc thạch màu vàng, cầm trong tay bội kiếm cũng màu vàng kim vui mừng hớn hở bước lên đài, đôi mắt cong cong, nói: "Diệu Khinh phong là ai nha?"

Hắn vừa lên đài, người xung quanh suýt nữa bị một thân vàng kim sáng chói của hắn lóa mù mắt.

Thẩm Cố Dung cũng hơi lung nay, nói: "Nó định chiếu mù đối phương để chiến thắng sao?"

Đôi mắt Thẩm Cố Dung vốn có thương tích, vừa rồi bị kiếm của Ngu Tinh Hà chiếu qua đôi mắt, không lâu sau khóe mắt liền hơi đỏ lên.

Mục Trích cau mày, nói: "Sư tôn, mạo phạm."

Thẩm Cố Dung còn đang tự hỏi hắn lại muốn mạo phạm cái gì, liền nhìn thấy Mục Trích nhẹ nhàng nghiêng người về đây, giơ tay nhẹ nhàng vén lên một góc băng tiêu của y, lòng bàn tay mềm mại lau sạch vệt nước nơi khóe mắt y.

Thẩm Cố Dung...... Thẩm Cố Dung không biết vì sao đột nhiên cảm thấy mặt hơi nóng, khẽ nghiêng đầu tránh khỏi bàn tay y, hàm hồ nói: "Không có việc gì."

Lúc này Mục Trích mới lui về.

Đúng lúc này, trên đài tỷ thí đột nhiên vang lên một loạt tiếng kêu kinh ngạc,

Thẩm Cố Dung cúi đầu nhìn, liền thấy một thiếu nữ thân hình uyển chuyển xách kiếm, như tiên nữ hạ phàm phiêu dật đáp xuống đài tỷ thí.

Diệu Khinh Phong lạnh lùng tựa băng sương, dung mạo khuynh thành, nàng khẽ gật đầu, nói: "Thỉnh chỉ giáo."

Ngu Tinh Hà: "......"

Ngu Tinh Hà ngẩn ngơ cả người.

Thẩm Cố Dung nhớ lại mấy ngày trước Ngu Tinh Hà có nói: "Nếu mà con rút thăm trúng các nàng, chắc chắn sẽ trực tiếp nhận thua, sắc đẹp giết con."

Thẩm Cố Dung: "......."

[ Ta không biết sắc đẹp có thể giết ngươi hay không, nhưng nếu ngươi dám không đánh mà nhận thua, sư tôn chắc chắn sẽ giết ngươi. ]