Chuyển ngữ: Trầm Yên
...........................................................
Hề Cô Hành ấn y về nguyên hình, vẻ mặt quái dị nói: "Đệ tới Mai Cốt Trủng?"
Thẩm Cố Dung mở to mắt, đứng dậy từ trên giường, tiện tay khoác thêm áo, ho khan một tiếng, mặt không đỏ hơi thở không gấp nói: "Không phải, là Mục Trích lạc đường, trong lúc vô tình xông vào đó."
Nếu Mục Trích nghe thấy câu này, không chừng cũng đỏ mặt thay sư tôn.
Hề Cô Hành liếc mắt nhìn y một cái, không hề coi mình là người ngoài mà tự pha một ấm trà, nói không chút để ý: "Vì sao lại muốn gia cố kết giới Mai Cốt Trủng?"
"Bởi vì hắn nói muốn bắt ta làm lô đỉnh."
Hề Cô Hành: "......"
Tay Hề Cô Hành run lên, nước trà nóng bỏng suýt nữa sánh ra tay hắn, vẻ mặt hắn lạnh lẽo, nói: "Hắn dám?!"
Thẩm Cố Dung nhận lấy chén trà trong tay hắn, đặt trong tay lắc nhẹ, y rũ mắt nhìn lá trà trong tay, nhàn nhạt nói: "Hắn có gì mà không dám."
Chỉ nói với ma tu kia vài câu ngắn ngủi, Thẩm Cố Dung đã biết được đại khái tên đó nhất định là kẻ tàn nhẫn mắt cao hơn núi có thù tất báo, Thẩm Phụng Tuyết cầm tù hắn trong Mai Cốt Trủng nhiều năm như vậy, nếu một ngày hắn có thể ra được, nhất định sẽ giống như nguyên tác, bắt Thẩm Phụng Tuyết nhận hết mọi tra tấn thống khổ đến chết.
Thẩm Cố Dung không muốn chịu khổ, không muốn chết thảm, y chỉ muốn về nhà.
Sắc mặt Hề Cô Hành khó coi, lạnh lùng nói: "Sau này đừng đến chỗ hắn nữa, ta sẽ thương lượng với sư tỷ, tăng kết giới ở Mai Cốt Trủng lên mạnh chút."
Thẩm Cố Dung gật đầu nói được.
Dường như tâm trạng Hề Cô Hành rất kém, pha xong trà nhưng một ngụm cũng không uống, lạnh mặt ngồi một bên, không biết đang nghĩ gì trong lòng.
Thẩm Cố Dung hỏi: "Đúng rồi, huynh gọi ta trở về làm gì?"
Lúc này Hề Cô Hành mới hoàn hồn, hít sâu một hơi, miễn cưỡng nói: "Yêu tộc sai người tới báo tin, nói là rất nhanh sẽ tới."
Thẩm Cố Dung nhớ tới chuyện giải khế ước với Tuyết Mãn Trang, nghe vậy liền gật đầu: "Ừm, ta biết rồi."
Hề Cô Hành không muốn ở lại lâu, thuận miệng dặn dò Thẩm Cố Dung vài câu rồi nhanh chóng rời đi.
Khi đi ngang qua hồ Liên Hoa, Triều Cửu Tiêu ló đầu ra từ dưới nước, nhướng mày nói: "Hề Cô Hành, đánh nữa không?"
Hề Cô Hành hoàn toàn không để ý đến hắn, sắc mặt âm trầm đi ngang qua người hắn.
Triều Cửu Tiêu: "......"
Hắn tức giận đến hóa thành yêu tướng khổng lồ, tiếp tục sóng cuộn biển gầm trong hồ Liên Hoa.
Chính viện Phiếm Giáng Cư, Thẩm Cố Dung uống một tách trà, nhìn sắc trời đã tối hẳn, chợt nhớ ra điều gì, liền đứng dậy đi tới thiên viện.
Tịch Vụ nhỏ nhắn xinh xinh ngồi xổm bên vườn hoa Tịch Vụ, ánh mắt vô hồn nhìn chằm chằm bụi hoa đến xuất thần.
Thời điểm Thẩm Cố Dung đi tới, đúng lúc nàng vươn cánh tay nhỏ chi chít vết thương vào bụi hoa, sờ soạng khắp nơi, tựa hồ đang lấy thứ gì đó.
Thẩm Cố Dung: "Tịch Vụ?"
Y đến gần, lúc này mới phát hiện trong tay Tịch Vụ vậy mà lại là một con rắn nước rực rỡ.
Thẩm Cố Dung: "......"
Tuy rằng Thẩm Cố Dung không sợ rắn, nhưng y cũng không thích, càng không dám chủ động thò tay chạm vào thứ khiếp người đó. Y xoa loạn cánh tay, hít sâu một hơi mới nhẹ giọng nói: "Muội đang làm gì vậy Tịch Vụ?"
Con rắn nước kia thè lưỡi với Tịch Vụ, dường như đang định cắn nàng một nhát, Tịch Vụ nhìn nó bằng vẻ mặt không cảm xúc, trong mắt không hề có chút sợ hãi trước rắn của trẻ con bình thường.
Nghe thấy giọng Thẩm Cố Dung, Tịch Vụ sửng sốt, nghiêng đầu nhìn thoáng qua, nàng vội đứng lên, theo bản năng giấu con rắn nước trong tay ra sau lưng, đôi mắt lóe lên vài tia sáng.
"Thánh quân."
Thẩm Cố Dung lặng lẽ nhìn lướt qua sau mặt nàng.
Từ khi có ký ức, Tịch Vụ muốn sống sót thì nhất định phải học được cách xem mặt đoán ý, dù Thẩm Cố Dung chỉ liếc qua một cái, hơn nữa trời tối rất khó quan sát, nhưng nàng vẫn dễ dàng bắt được ánh mắt đó.
Nàng hơi bất an xòe bàn tay ra, lúng ta lúng túng nói: "Tịch Vụ...... Tịch Vụ chỉ muốn xách nó ra."
Thẩm Cố Dung vội nói: "Ta vẫn chưa trách muội."
Tịch Vụ mờ mịt nhìn y, mắt phượng xinh đẹp xuất hiện một tầng hơi nước, khiến người ta vô cùng đau lòng.
Trái tim Thẩm Cố Dung trong nhát mắt mềm xuống, y giơ tay xoa đầu Tịch Vụ, dịu dàng nói: "Đã nói rồi, đừng gọi ta Thánh quân, gọi ta sư huynh, hoặc huynh trưởng."
Thân thể nho nhỏ của Tịch Vụ run lên bần bật, nàng sợ hãi nói: "Tịch Vụ không dám."
Thẩm Cố Dung cổ vũ nàng: "Không cần lo lắng, ta cho phép muội gọi ta như vậy, ai dám nói gì?"
Tịch Vụ lại sợ hãi chần chờ một lúc, mới rụt rè gọi: "Huynh trưởng."
Thẩm Cố Dung: "Ừ, ngoan."
Tịch Vụ thấy y không giận thật, ngược lại trên mặt còn xuất hiện nét nhu hòa, lại mặc giáp cho lá gan gọi một tiếng nữa: "Huynh trưởng."
Thẩm Cố Dung: "Ừ."
"Huynh trưởng."
"Ừ."
Tịch Vụ dần dần thả lỏng, nàng nở nụ cười đầu tiên trong hai ngày nay, đi về phía trước trực tiếp nhào vào lòng Thẩm Cố Dung, đôi tay ôm lấy vòng eo Thẩm Cố DUng.
"Huynh trưởng!"
Lần này Thẩm Cố Dung không "Ừ.", y "A".
"Aaa —— aaaaa!! Con rắn kia dán vào người ta, a a aaaaaaaa!"
Chờ sau khi Tịch Vụ vui tươi phấn khởi buông tay ra, Thẩm Cố Dung đã bị con rắn quấn tới bò lui sau lưng làm cho lông tơ dựng thẳng đứng, hơi thở thoi thóp.
Tịch Vụ nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của y, vẻ mặt vui mừng biến mất, lúng túng nói: "Huynh trưởng?"
Thẩm Cố Dung thảm không nỡ nhìn dời tầm mắt khỏi con rắn đang tung tăng nhảy nhót vặn vẹo cơ thể trong tay nàng, vốn sợ đứa nhỏ này không quen, cần phải nói chuyện với nàng thêm vài câu, lúc này sau lưng y tựa như còn sót lại cảm giác thứ mềm mềm kia xoắn tới xoắn lui, làm y chỉ muốn về thật nhanh để tắm gội.
Y gian nan nói: "Ừ, được rồi, ta, ta về trước, muội mau thả con rắn này đi, cẩn thận không bị nó cắn."
Tịch Vụ gật đầu.
Thẩm Cố Dung đạp bước lâng lâng trở về.
Tịch Vụ ráo riết nhìn theo bóng dáng y rời đi, yên lặng một hồi, mới chuyển tầm mắt về con rắn dài trong lòng bàn tay nàng.
"Y đi rồi." Tịch Vụ nhìn chằm chằm con rắn kia, nhẹ giọng nói: "Ngươi dọa y đi rồi."
Rắn nước vặn vẹo không ngừng, muốn chạy thoát khỏi ma trảo của đứa nhỏ này, lại đột nhiên cảm giác thân thể đau nhức, sau đó thân rắn xụi lơ, không còn tri giác.
Tịch Vụ quăng con rắn đã bất động trong tay nàng vào bụi hoa Tịch vụ, xoay người trở về phòng.
Thẩm Cố Dung cũng không bị dọa, chỉ bị cảm xúc kia làm cho ghê tởm, y mắc bệnh sạch sẽ, khi trở về lập tức ném chiếc áo khoác Ly Nhân Phong vừa đưa tới xuống, tìm một bộ xiêm y khác nhanh chóng đi tới suối nước nóng ở hậu viện.
Nhưng khi y tới mới phát hiện trong suối nước nóng đã có người.
Hậu viện có hai gian phòng lớn nhỏ, trên mặt nước đều là sương khói lượn lờ, chỉ có nơi chính giữa là có một dải phân cách cực kỳ rõ ràng, chia sương trắng ra thành hai vùng, không hề giao thoa vào nhau.
Mà Mục Trích lúc này đang nhắm mắt ngồi bên trái suối nước nóng, tựa hồ đang tu luyện minh tưởng.
Thẩm Cố Dung không quấy nhiễu hắn, cởi y phục mình, tiến xuống vùng nước bên cạnh.
Nước suối ấm áp bao bọc thân thể y, lúc này Thẩm Cố Dung mới cảm thấy cảm xúc kỳ quái sau lưng mình cuối cùng cũng biến mất.
Thẩm Cố Dung thoải mái thở dài một hơi, dựa vào tảng đá bên bờ suối lim dim, trong lòng nghĩ một đống việc lung tung rối loạn.
[ Tịch Vụ còn nhỏ mà đã không sợ rắn, ừm, có lẽ là do khi ở Phong Lộ Thành đã chịu khổ quá nhiều. ]
[ Không biết ta ở trong sách mười năm, bên ngoài thế giới đã qua bao lâu nhỉ? Nếu cũng là mười năm thì ta nhất định phải đồng vu quy tận với Thẩm Phụng Tuyết. ]
[ Ma tu kia cũng dám mơ tưởng đến thân mình Thẩm Phụng Tuyết, chậc chậc, xem ra đám ma tu kia còn rất vô liêm sỉ, Thánh quân Phụng Tuyết ta đây người như trích tiên, sao có thể bị đám mãng phu thô lỗ kia xúc phạm?"
[ Aiz, hay là khi trở về viết một quyển thoại bản về Tiên quân và Ma quân đi. ]
[ Không được, tiên sinh hay huynh trưởng mà biết được chắc chắn sẽ đánh chết ta, tay áo muốn đoạn là đoạn được sao, viết ra cũng không thành. ]
(Đoạn tay áo = Đoạn tụ, A Dung muốn viết đam mỹ)
Trong đầu y là một vở tuồng hỗn hợp, so với thoại bản kia còn xuất sắc hơn.
Cuối cùng Mục Trích đang nghiêm túc tu luyện rốt cuộc cũng bị y lải nhải mà tỉnh.
Mục Trích nhíu mày, vừa mở to mắt liền lập tức đối mặt với Thẩm Cố Dung đang khỏa thân, hơi híp mắt nằm dựa trên tảng đá mơ màng sắp ngủ.
Mục Trích: "......"
Mục Trích mặt không cảm xúc, lặng lẽ hít vào một hơi lạnh.
Hiệu ứng thị giác này gây ảnh hưởng không nhỏ, hắn gần như hoảng sợ mà nhìn chằm chằm Thẩm Cố Dung, muốn đứng dậy lại trực tiếp ngã vào trong nước, đột nhiên không kịp đề phòng bị sặc một ngụm nước.
Tiếng nước gợn làm Thẩm Cố Dung còn đang suy nghĩ đủ thứ trong lòng bị ồn ào đến khôi phục tinh thần, trước mắt y hơi mông lung, giơ tay nhẹ nhàng cầm lấy băng tiêu, hong khô băng tiêu ẩm ướt, lúc này tầm mắt mới rõ ràng.
Liếc thấy Mục Trích đang che ngực ho khan, Thẩm Cố Dung hơi nhướng mày: "Tỉnh rồi?"
Mục Trích chật vật gật đầu: "Sư, sư tôn."
Thẩm Cố Dung nói: "Sao lại bị dọa thành như vậy?"
Mục Trích chỉ lắc đầu, ho đến không nói được thành lời.
Thẩm Cố Dung thấy hắn khó chịu như vậy, liếc đứng dậy từ suối nước nóng đi tới, muốn đến bên cạnh vỗ lưng cho hắn, nhưng y vừa đi đến giữa suối nước nóng, vượt qua giới hạn rõ ràng kia, liền cảm giác được một luồng hơi lạnh chui từ lòng bàn chân lên.
Thẩm Cố Dung sửng sốt, đơ người tại chỗ hồi lâu, mới đột nhiên phản ứng kịp —— suối nước nóng ở hậu viện này thế mà lại là nửa nóng nửa lạnh.
Chỗ của Mục Trích là băng tuyền thoát ra hàn khí lạnh thấu xương.
Thẩm Cố Dung: "......"
Thẩm Cố Dung lặng lẽ lùi chân về suối nước nóng, run rẩy bước về phía ven suối tiếp tục ngồi.
"Không có gì đáng ngại, con vẫn nên tự chữa cho mình đi."
Mục Trích: "......."
Mục Trích càng ho mạnh hơn.
Thời gian tu luyện của hắn hôm nay kết thúc ở đây, sau khi bình ổn hô hấp, hắn thấp giọng nói một câu "Đồ nhi cáo lui", sau đó cuốn lấy xiêm y trên bờ, vội vã chạy xa.
Thẩm Cố Dung nhìn theo bóng dáng hắn, có chút thổn thức: "Có thể mặt không đổi sắc ngâm mình trong băng tuyền, đứa nhỏ này thật là kẻ tàn nhẫn."
Cả đời này Thẩm Cố Dung chưa từng nghĩ mình sẽ làm được chuyện đó, cho nên y chỉ có thể hâm mộ người ta, tiếp tục nằm bẹp ở suối nước nóng của mình hưởng thụ sự ấm áp.
Nước suối quá ấm, Thẩm Cố Dung nhất thời không dứt ra được, ngâm trong hồ hơn nửa canh giờ, cuối cùng vẫn là Mục Trích không nhịn được, cúi đầu chạy vào gọi y, y mới không tình nguyện lau người mặc y phục trở về tiền viện.
Sau khi về phòng, Thẩm Cố Dung đang chuẩn bị ngủ thì đột nhiên cảm giác thấy trên giường tựa hồ có dấu vết bị người ta động vào, y mở thần thức quét bên ngoài cũng không phát hiện người nào, vì vậy không nghĩ nhiều nữa, lên giường nghỉ ngơi.
Cách một bức tường, trong phòng Mục Trích, một thiếu niên bị một cây Khốn Tiên Tác trói chặt lên cột nhà, còn bị hạ chú cấm ngôn, chỉ có thể kêu "Ưm ưm".
Đúng là Tuyết Mãn Trang đã tu luyện thành hình người.
Mục Trích ngồi một bên, lạnh lùng nhìn hắn, nói: "Giường của sư tôn là nơi ngươi có thể tùy tiện làm loạn sao?"
Cũng may Thẩm Cố Dung vẫn chưa trở về phòng, nếu lúc này y đã sớm ngủ say, Tuyết Mãn Trang dựa vào khế ước với sư tôn thuận lợi tiến vào kết giới Phiếm Giáng Cư, giống như vừa rồi trực tiếp nhào lên......
Sắc mặt Mục Trích lạnh hơn, ánh mắt nhìn Tuyết Mãn Trang giống như đang nhìn một con chim nhỏ nướng than.
Tuyết Mãn Trang mắt rưng rưng, mặc kệ có bị hạ chú cấm ngôn, hắn vẫn cố sức khàn khàn kêu ra: "Ứm.... Mỹ nhân!"
Mục Trích: "......"
Mục Trích thong thả ung dung lật sách trên kệ, bắt đầu tìm xem làm thế nào để làm thịt phượng hoàng.
Tuyết Mãn Trang: "......."
Tuyết Mãn Trang lập tức không dám hé răng, ngoẹo đầu giả chết.