Chuyển ngữ: Trầm Yên
...........................................................
Thẩm Cố Dung và Các Chủ ở bên ngoài tính toán ghi sổ, Mục Trích tiến vào kiếm hải của hung kiếm lại đang rơi vào tình trạng vô cùng nguy hiểm.
Kiếm hải giống như thức hải của con người, mênh mông vô bờ cuồn cuộn vô biên, Mục Trích hiện tại khác hoàn toàn Mục Trích khi đứng trước mặt Thẩm Cố Dung, mặt hắn trầm lặng như nước, vết bớt đỏ thẫm tựa cành cây khô lại tựa sợi tơ đỏ chậm rãi lan tràn, màu mắt cũng dần dần chuyển sang đỏ.
Mười năm nay, theo hắn dần thành thạo khống chế linh lực bàng bạc không biết xuất hiện từ đâu, vết bớt trên mặt liền bắt đầu giống vật sống, dường như còn hơi biến động.
Ban đầu Mục Trích còn bị gương mặt như lệ quỷ của chính mình dọa sợ tới mức run rẩy, nhưng sau khi hoàn toàn điều khiển được linh lực, hắn không cảm thấy khủng hoảng là bao nữa, ngược lại, khi vết bớt trên mặt hắn biến động, linh lực trong cơ thế dường như càng vận chuyển thuận lợi hơn, hấp thụ linh lực quanh mình tu vi sẽ càng đột phá nhanh chóng.
Trong tay hắn vẫn nắm thanh kiếm cũ kia, vẻ mặt hờ hững nhìn xung quanh mình.
Kiếm hải yên ắng tĩnh mịch, nhìn căn bản không giống kiếm hải của một hung kiếm.
Có điều rất nhanh sau đó, mặt biển dưới chân chậm rãi bốc lên từng đợt sương trắng, trong chớp mắt khói sóng mênh mông, từng sợi tơ đỏ như chim thú lại tựa cánh điệp bay theo gió.
Mục Trích nghĩ thầm: Tới rồi.
Hắn nắm chặt thanh kiếm trong tay.
Đối mặt với sương trắng không thấy sợ hãi, cơ thể Mục Trích căng chặt, đột nhiên chém ra một kiếm, đánh tan tác sương trắng che phủ tầm mắt, nhưng rất nhanh, sương trắng lại lần nữa bao vây hắn.
Mục Trích chau mày, đúng lúc này, bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nói:
"Tới chỗ ta này."
Mục Trích sửng sốt, ngạc nhiên xoay người lại.
Cùng lúc đó, sương trắng đột nhiên chui lên từ mặt đất, trong thoáng chốc, cảnh vật xung quanh lập tức thay đổi.
Bốn phía là từng nấm mồ đan xen, không biết lan tràn đến nơi nào, màn trời đen kịt, tựa như bị một thứ gì đó bao phủ, xung quanh toàn bộ đều là quỷ khí và ma tức.
Cuối tầm mắt của Mục Trích, Thẩm Phụng Tuyết một thân bạch y đứng bên một nấm mồ, hơi run run vươn tay về phía hắn, tay áo rộng bị gió thổi hơi tung bay.
Cả người Mục Trích cứng đờ, ngẩn ngơ nhìn hắn.
Đúng lúc này, một bóng người đột nhiên chạy ngang qua hắn, bước nhanh tới bên cạnh Thẩm Phụng Tuyết, nhón chân ôm chặt vòng eo của hắn.
"Sư tôn....." Đứa bé kia nức nở nói: "Con không giết người......"
Con ngươi Thẩm Phụng Tuyết lạnh như băng, đôi mắt hơi rũ xuống, nơi khóe mắt hiện lên sắc đỏ nhàn nhạt, hắn ôm đứa trẻ kia lên, không an ủi cũng chẳng quát lớn, tựa hồ chỉ đang dung túng cho một đứa trẻ thích làm nũng.
Đứa trẻ nghẹn ngào một lát, chậm rãi ngẩng đầu.
Đồng tử Mục Trích co rụt.
Người trong lòng Thẩm Phụng Tuyết đúng là hắn khi còn bé.
Khóe mắt Tiểu Mục Trích đỏ ứng, cơ thể hơi run lên, hắn coi Thẩm Phụng Tuyết như cọng rơm cứu mạng cuối cùng, nắm chặt lấy tay áo hắn, lúng ta lúng túng nói: "Sư tôn, đây là đâu ạ? Vừa rồi Tam Thủy sư huynh nói con không được rời đi rốt cuộc là có ý gì? Ly Tác..... Ly Tác sư huynh thật sự đã chết rồi sao?"
Hắn nói năng lộn xộn, khiến người khác hoàn toàn không biết nên đáp lại kiểu gì.
Thẩm Phụng Tuyết rũ mắt nhìn hắn, một lúc lâu sau mới nhẹ giọng nói: "Ta ở đây."
Con ngươi Tiểu Mục Trích dần dần trợn tròn.
Thẩm Phụng Tuyết nói: "Bất kể ngươi phải chờ ở đây bao lâu, ta cũng sẽ ở bên ngươi."
"Đừng sợ."
Trong nháy mắt, tất cả sợ hãi trên mặt Tiểu Mục Trích tan biến, lại lần nữa bổ nhào vào lòng Thẩm Phụng Tuyết, nhẹ nhàng gật đầu: "Vâng."
Mục Trích đứng bên cạnh xem đến mặt đầy ngẩn ngơ.
Khi còn bé hắn nào có từng ỷ lại sư tôn như vậy?
Vì sao lại nói là giết Ly Tác?
Xung quanh rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì?
Lòng hắn tràn đầy rối loạn, suýt nữa quên mất nơi này chỉ là kiếm hải.
Rất nhanh sau đó, thời gian tựa như trôi như gió, không biết qua bao lâu, Tiểu Mục Trích đã trưởng thành, trước mặt là Ngu Tinh Hà một thân hoàng sam tràn đầy ý cười.
Tuy Ngu Tinh Hà đang cười, nhưng trong tay lại nắm một thanh kiếm, đôi mắt hắn cong cong, giống một đứa trẻ khi làm nũng, nhìn rất phúc hậu và vô hại.
Mục Trích nghe thấy hắn nhẹ nhàng nói: "Tiểu sư huynh, giao đồ vật sư tôn đưa ngươi cho ta."
Mục Trích ngẩn ngơ nhìn hắn, sau lưng Ngu Tinh Hà, kết giới Mai Cốt Trủng đã bị phá vỡ, vô số linh lực và ánh sáng đang trút xuống từ cái động kia, bị Mục Trích mười năm trời không thấy được linh lực hấp thu vào đan điền trong giây lát.
Hắn có chút mờ mịt: "Thứ gì?"
Ngu Tinh Hà cười đến càng vui vẻ hơn: "Tiểu sư huynh còn giả ngu sao? Mười năm trước, sư tôn không tiếc mổ đi một nửa nguyên đan, còn muốn để sư huynh Tam Thủy dẫn hắn tới Mai Cốt Trủng, tất nhiên là vì giao đồ vật kia cho ngươi rồi."
Hắn thong thả rút kiếm, một luồng ánh sáng lóe lên, nụ cười trên mặt hắn biến mất trong nháy mắt.
Ngu Tinh Hà mặt không cảm xúc, lạnh căm căm nhìn Mục Trích: "Giao Thần Khí cho ta, ta sẽ nể tình sư huynh đệ thả cho ngươi một con đường sống."
Mục Trích ngẩn ngơ, sau đó lùi về nửa bước, hoàn toàn không hiểu hắn đang nói cái gì.
Mà Mục Trích chứng kiến cảnh này cách đó không xa mặt cũng đầy ngạc nhiên.
Nhưng cảnh tượng xung quanh căn bản không chờ hắn kịp tiêu hóa đã tiếp tục biến đổi.
Lúc này, Mục Trích một thân thanh y dính đầy máu tươi, cầm Lâm Hạ Xuân trong tay cằm vào lồng ngực Ngu Tinh Hà, hung hãn xoay tròn thân kiếm.
Trong miệng Ngu Tinh Hà ầng ậc máu tươi, hắn giãy giụa muốn túm lấy bả vai Mục Trích, sắp chết rồi nhưng hắn vẫn đang cười.
Hắn nôn ra một búng máu, gian nan mà nói: "Tiểu sư huynh, từ nhỏ sư tôn đã thiên vị ngươi, chẳng quan tâm ta bị nhốt vào tù, vẫn chỉ một lòng lo lắng cho sống chết của ngươi..... Năm đó quốc gia ta bị địch quốc tàn sát, xác chết khắp nơi, Thẩm Thánh quân luôn luôn thương xót chúng sinh vậy mà ngay cả Thần Khí cũng không chịu cho ta mượn dùng một chút! Ha ha, ngươi có thể nói mọi chuyện trên thế gian này đều công bằng hay sao....."
Mục Trích không chờ hắn nói xong, trực tiếp ghim sâu thanh kiếm tới tận cùng, xuyên thẳng qua thân thể Ngu Tinh Hà, máu tươi lập tức lan ra từ giữa lưng hắn.
Nghe Ngu Tinh Hà kêu lên một tiếng, giọng nói càng nhỏ hơn, Mục Trích mới lạnh lùng đánh ra một luồng linh lực, giữ cho hắn nửa cái mạng.
Hắn hỏi: "Ta hỏi một lần cuối cùng, sư tôn ở đâu?"
Con ngươi Ngu Tinh Hà dần tan rã, hắn vẫn cười: "Hắn chết rồi."
Đồng tử Mục Trích co rụt mạnh, hung hăng túm lấy mái tóc dài của Ngu Tinh Hà, ép hắn ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói: "Ngươi còn chưa lấy được Thần Khí, sẽ không giết hắn."
Trên mặt Ngu Tinh Hà toàn là máu, nhìn thấy dáng vẻ gần như phát cuồng này của Mục Trích, nở nụ cười mãn nguyện: "Trước kia ngươi từng nói ta là kẻ điên, giờ như ngươi mong muốn, ta đã điên rồi. Ngươi nói lý lẽ với kẻ điên làm gì?"
Đáy mắt Mục Trích đỏ sậm.
Ngu Tinh Hà nhìn dáng vẻ này của hắn, vô cùng sảng khoái, dùng hết sức lực cuối cùng nói: "Hắn bị ta cầm tù mười năm, ngươi cũng đi khắp Tam giới tìm hắn mười năm, nhưng thực tế hắn cũng không ở Ma tộc, hắn ở ngay trước mắt ngươi, tiểu sư huynh à."
Hắn nhếch miệng cười: "Hắn vẫn luôn ở băng nguyên vạn dặm phía sau Ngọc Nhứ Sơn, nếu ngươi không sợ chết thì hiện tại có thể đi tìm, trước khi tuyết bao phủ có lẽ còn có thể tìm được thi thể của hắn."
Đồng tử Mục Trích chợt hóa thành màu máu, bóp chặt cổ Ngu Tinh Hà, ấn hắn lên tảng đá lớn bên cạnh.
Một tiếng "Rầm" lớn vang lên.
Xung quanh lại lần nữa bốc lên sương trắng nhè nhẹ.
Mục Trích ngẩn ngơ, tựa như vừa nằm mơ. Hắn nhìn quanh bốn phía, vẫn chưa phục hồi tinh thần lại.
Một giọng nói sâu kín vang lên từ phía sau hắn.
"Hì hì." Có người nói: "Ký ức của nguyên đan ngươi thật đúng là mỹ vị, thầy trò ba người tàn sát lẫn nhau, chậc chậc, ta xem đến vô cùng hài lòng."
Mục Trích bỗng nhiên quay đầu lại, nhưng vẫn chỉ nhìn thấy một vùng sương trắng như trước.
Mục Trích không dám tiếp tục phân thần, nắm kiếm trong tay vung mạnh, linh lực sắc bén như phá vạn quân "xoẹt" từng tiếng chém sương trắng trước mặt thành từng con đường.
Cuối con đường, một đám sương đen thong thả bay về phía hắn.
Nếu Các chủ Kiếm Các ở đây, chắc chắn chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra đây chính là một thanh kiếm đã khai mở linh trí.
Mà nếu hắn biết, khẳng định sẽ không thu của Thẩm Cố Dung ít linh thạch như vậy.
Giọng của kiếm linh non nớt như trẻ con: "Đưa nguyên đan của ngươi cho ta đi, ta ăn giúp ngươi những ký ức khiến ngươi thống khổ không chịu nổi kia, như vậy ngươi sẽ không khó chịu nữa."
Mục Trích hờ hững nhìn nó, lạnh lùng nói: "Đó cũng không phải ký ức của ta."
Kiếm linh "Ồ" một tiếng, nói: "Không thể nào, ta đã từng ăn qua nguyên đan của rất nhiều người...... Mà không đúng, ký ức chưa bao giờ xảy ra lỗi lầm, ký ức đó chính là của ngươi.
Kiếm linh muốn dụ dỗ Mục Trích giao nguyên đan ra trí thông minh cũng không cao, ngay cả chuyện nguyên đan, ký ức cũng đều có thể lỡ miệng.
Mục Trích không hé răng.
Kiếm linh nhẹ tênh bay tới, vờn quanh Mục Trích: "Giao cho ta đi, giao cho ta đi, những ký ức đó không phải khiến ngươi rất khó chịu sao, ta đã nhìn ra rồi, ngươi khó chịu đến mức nguyên đan cũng không ổn định."
Mục Trích hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: "Những ký ức đó tuy rằng khiến ta khó chịu, nhưng cũng không phải của ta."
Kiếm linh vô cùng tự tin về năng lực kích phát ký ức thống khổ nhất trong nội tâm con người, hoàn toàn không tin Mục Trích, còn cho rằng hắn đang khẩu phị tâm phi.
Luồng sương đen kia hóa thành hình người tại chỗ, xoắn đi xoắn lại cuối cùng biến thành dáng vẻ Thẩm Phụng Tuyết, có điều nó chỉ có được vẻ bề ngoài của Thẩm Phụng Tuyết, hoàn toàn không có được khí độ thanh lãnh như u đàm kia, nhìn chẳng ra thể thống gì.
Kiếm linh dùng khuôn mặt của Thẩm Cố Dung nháy mắt trái với Mục Trích, cười hì hì nói: "Sư tôn ngươi đã chết, ta có thể làm sư tôn ngươi nha."
Nó còn chưa nói xong, Mục Trích đã lạnh lùng vung một kiếm tới, hung hãn đánh nát toàn bộ thân thể kiếm linh, ép nó phải biến trở về dáng vẻ sương đen.
Kiếm linh: "Á —— ngươi làm gì thế? Đây chính là mặt sư tôn ngươi đó!"
Ánh mắt Mục Trích hung ác nham hiểm, giọng nói lành lạnh: "Còn dám giả thành gương mặt người, ta giết ngươi."
Kiếm linh: "......"
Kiếm linh hoàn toàn không rành cách đối nhân xử thế, nhỏ giọng nói thầm: "Nhưng hắn đã chết rồi mà......"
Mục Trích không nhịn nổi nữa, lại tiếp tục chém tới, lạnh lùng nói: "Ta đã nói, đó không phải ký ức của ta, sư tôn ta cũng không..... gặp bất trắc."
Kiếm linh lại bị chém, hét lên một tiếng, trốn trong góc phòng run rẩy một lúc, mới nhìn về phía Mục Trích.
"Ta không tin, nhân loại đều rất xảo trá, chắc chắn ngươi đang gắng gượng chống đỡ." Kiếm linh nói: "Ngươi chờ đi, chắc chắn ta sẽ kích phát được tâm ma của ngươi!"
Mục Trích lạnh lùng nhìn nó, tay áo rộng rung lên: "Có bản lĩnh ngươi cứ thử xem."
Kiếm linh nghe thử xem liền thử xem thật, lại lần nữa làm xung quanh bốc lên sương trắng, cả luồng sương đen chui vào trong sương trắng mất tăm.
Mục Trích đại khái cũng rõ ràng vì sao đến bây giờ vẫn chưa ai thuần hóa được thanh kiếm này.
Chỉ cần tiến vào thức hải của nó, nó sẽ kích phát ký ức thống khổ đáng sợ nhất trong trí nhớ, tuy rằng nhìn qua vô cùng đơn giản, nhưng loại ký ức này lại cực kỳ dễ khiến người ta nhập ma.
Người tu đạo kiêng kỵ nhất là tâm ma, nếu ở trong kiếm hải sinh ra tâm ma trong chớp mắt, vậy sau đó gần như sẽ bị kiếm linh thoải mái điều kiển.
Cũng may Mục Trích vẫn chưa bị kích phát tâm ma.
Những ký ức không biết từ đâu xuất hiện khiến Mục Trích thấy rất khó hiểu, nhưng lúc này hắn chưa có nhiều phân thần, quan trọng nhất vẫn là thu phục thanh kiếm này trước.
Bên ngoài kiếm hải, Thẩm Cố Dung lẩm nhẩm tính đủ thời gian một nén nhang, chờ đến có chút thiếu kiên nhẫn, bên trong Kiếm Trủng mới chậm rãi nhộn nhạo linh lực.
Sắc đỏ tên hung kiếm đã biến mất, rất nhanh sau đó, Mục Trích đi ra, tay nắm chuôi hung kiếm, mặt không cảm xúc rút kiếm từ vách núi ra.
Dù Thẩm Cố Dung đã sớm đoán được Mục Trích nhất định sẽ ra được, nhưng khí nhìn thấy bóng dáng của hắn y mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Các Chủ đã cho người vung roi thúc ngựa đưa hóa đơn tới Nhàn Vân Thành, lúc này nhìn thấy Mục Trích ra ngoài, vội vàng xum xoe tới vỗ mông ngựa: "Không hổ là đồ đệ Thánh quân, ngay cả thanh kiếm không ai thu phục nổi kia cũng có thể dễ dàng bị không chế, Thánh quân quả thật biết cách dạy đồ đệ, xứng đáng là tấm gương mẫu mực của chúng ta!"
Thẩm Cố Dung chụm lại ống tay áo rộng, trên mặt tràn đầy ý "Chẳng qua cũng chỉ vậy", nhưng trong lòng đang hoan hô.
[ Mục Trích! Không hổ là con! Ha, ha, ha! Đợi lát nữa ta nhất định phải tìm Hề Chưởng giáo khoe! ]
Mục Trích đang dùng sức rút kiếm vô tình nghe thấy, suýt nữa ngã xuống từ trên vách núi đá.
Vẻ mặt hắn quái lạ, nhìn chằm chằm mũi kiếm chỉ còn một chút nữa là có thể rút ra, lạnh nhạt nói: "Nếu thua rồi thì lăn ra đây đi."
Hung kiếm vẫn kiên trì giãy giụa bằng niềm tin cuối cùng: "Oa oa, vì sao không thể kích phát tâm ma của ngươi?! Ngươi cho ta chết một cách thống khoái được không!? Nói cho ta biết vì sao người khác không ai ra được, ngươi lại có thể phá đống ký ức kia đến mấy chục lần!?"
Nó nói xong, lập tức chỉ trích: "Chắc chắn sư tôn ngươi đã chết!"
Mục Trích yên lặng nghiến răng, cảm thấy sau khi bắt được thanh kiếm này về tay, nhất định phải nhờ Kiếm Các hỗ trợ đúc lại, sửa cái tính tình không biết lựa lời này của nó."
Cuối cùng, hung kiếm dùng tất cả linh lực mình có kích phát tâm ma của Mục Trích nhưng không thành đã cạn kiệt sức lực, ôm nỗi nhục bị Mục Trích rút từ vách đá ra.
Sau khi rút kiếm, toàn bộ Kiếm Trủng kịch liệt rung động, rồi nhanh chóng dừng lại.
Mục Trích phiêu dật đáp xuống từ trên vách núi, bước nhanh tới bên cạnh Thẩm Cố Dung, hơi khom người: "Sư tôn, con đã trở về."
Thẩm Cố Dung rụt rè gật đầu: "Giỏi lắm."
[ Quá giỏi! Cực kỳ giỏi! Giỏi giỏi giỏi! ]
Mục Trích: "......"
Kiếm linh trong tay Mục Trích đột nhiên nói: "Ngươi là sư tôn hắn? Ủa? Không phải ngươi chết rồi sao?"
Thẩm Cố Dung: "......"
Thẩm Cố Dung bị giọng nói bất thình lình vang lên này dọa đến run run, mặt không cảm xúc nhìn về nơi xuất phát của nó.
Mục Trích không kiên nhẫn gõ gõ chuôi kiếm, kiếm linh ăn đau lập tức im miệng, không dám nói tiếp nữa.
Các Chủ nhìn thấy kiếm linh, đôi mắt trợn tròn lên, hắn suýt chút nữa nhảy dựng lên ba thước: "Kiếm kiếm kiếm kiếm linh?!"
Mục Trích biết tính tình thối tha của Các Chủ, cũng không quan tâm đến hắn, chỉ ôn hòa nói với Thẩm Cố Dung: "Sư tôn, chúng ta trở về thôi."
Thẩm Cố Dung đã trải qua sự kiện linh thú hóa người, phân thần biến thành người, đã quen với sự xuất hiện của những vật kỳ kỳ quái quái, y gật đầu, nói: "Được."
Các Chủ ở phía sau đấm ngực dậm chân, mặc giáp cho lá gan kêu: "Thánh quân! Thánh quân dừng bước đã! Thánh quân, nếu đó là kiếm linh thì phải đổi sang giá khác! Cần bổ sung thêm 5000 linh thạch nữa Thánh quân ơi! Mục Trích?"
Mục Trích hoàn toàn không để ý đến hắn, thấy hắn còn muốn đuổi theo đòi tiền, lập tức nói "Mạo phạm" với Thẩm Cố Dung, sau đó trực tiếp đại nghịch bất đạo nắm tay Thẩm Cố Dung bước nhanh ra khỏi Kiếm Các.
Chờ đến khi Các Chủ đuổi ra cửa, hai người đã sớm không còn bóng dáng.
Ra khỏi Phù Hiến Thành, Mục Trích vẫn luôn kiên cường chống đỡ cuối cùng không nhịn được, lảo đảo một cái, suýt nữa quỳ trên mặt đất.
Thẩm Cố Dung nhanh tay lẹ mắt, lập tức đỡ lấy hắn.
"Con sao vậy?"
Trong Kiếm Trủng, tuy rằng ở bên ngoài chỉ trôi qua một nén nhang, nhưng Mục Trích trong kiếm hải lại vững vàng trải qua mấy chục cảnh tượng ký ức bị kiếm linh dẫn ra từ nguyên đan Mục Trích.
Mục Trích không biết đã trải qua bao lâu, có đôi khi còn thật sự cho rằng cảnh tượng hư ảo kia là sự thật, hắn thật sự trở mặt thành thù với Ngu Tinh Hà, mà sư tôn hắn cũng thật sự đã chết dưới tay Ngu Tinh Hà.
Cũng may hạt châu Mộc Hoạn khi còn bé Thẩm Cố Dung vô tình đưa hắn đã được hắn dùng một sợi chỉ đỏ xuyên qua làm vòng tay, mười năm nay vẫn luôn đeo trên cổ tay, vào mỗi khi hắn hoảng hốt, chỉ cần sờ thấy hạt châu tròn kia là có thể gìn giữ một tia tỉnh táo cuối cùng, không đến mức thật sự bị ký ức không tồn tại kia kích phát tâm ma.
Cuối cùng điên trước lại là kiếm linh.
Mục Trích đã đợi rất lâu trong kiếm hải, linh lực cũng đã tiêu hao gần hết, kiên cường gắng gượng ra được khỏi Phù Hiến Thành đã là cực hạn.
Hô hấp hắn hơi dồn dập, hai chân nhũn ra ngã vào khuỷu tay Thẩm Cố Dung, lập tức được Thẩm Cố Dung ôm vào lòng, xung quanh bao phủ mùi hương ngọt ngào dịu nhẹ kia.
Mục Trích không phải kẻ tính tình yếu đuối, muốn đứng lên theo bản năng, sau khi gắng gượng thử một chút...... Hắn phát hiện mình không đứng lên được thật.
Mục Trích: "......"
Mục Trích mặc kệ bản thân ngã xuống.