Xuyên Thành Nghề Nghiệp Sư Tôn Có Độ Nguy Hiểm Cao

Chương 19: To Gan Lớn Mật




Chuyển ngữ: Trầm Yên

......................................................

Mục Trích cũng chỉ định dọa y, thấy y thế mà thật sự ngoan ngoãn nghe lời, đột nhiên nghiêng đầu cười một tiếng.

Bởi vì không có người khác ở đây, tiếng cười của hắn không hề thu liễm, ý cười rõ ràng nơi khóe mắt, vết bớt trên mặt cũng nhìn thuận mắt hơn chút.

Tâm trạng Mục Trích không tồi, bỏ hạt kê xin của Ly Tác vào chày giã thuốc nghiền nát, lại chuẩn bị chút nước đặt bên cạnh Thẩm Cố Dung.

Thẩm Cố Dung vừa rồi náo loạn một hồi, thân thể vốn tích cốc bất chợt thấy hơi đói bụng, y nhìn hạt thóc cán vụn kia đầy ghét bỏ, nhảy tới bên ly sứ đựng nước mổ mấy cái.

Mục Trích: "Không ăn cái này sao? Đây là lúa linh."

Thẩm Cố Dung: "Chíp."

Y không phải chim thật, dù có đói chết cũng không ăn loại hạt kê này.

Thẩm Cố Dung mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, mổ mấy ngụm nước xong liền nhảy về chiếc hộp nhỏ, duỗi móng vuốt chỉnh chăn nhỏ của mình, dự định tiếp tục giả chết.

Quá mất mặt.

Đời này Thẩm Cố Dung chưa từng mất mặt như vậy.

Thế nên một chút suy tính về Phiếm Giáng Cư thế nào y cũng không có, cả người mỏi mệt, chỉ muốn ngủ.

Suốt đêm Thẩm Cố Dung mơ thấy vài cơn ác mộng, móng vuốt cứ đá loạn xạ.

Hôm sau, chuông sớm vang lên, Mục Trích dậy sớm, rửa mặt xong thì nhìn lên thư án, lại không thấy bóng dáng cục lông đỏ.

Mục Trích vội tìm khắp nhà.

Cửa sổ và cửa lớn đều đóng, Thẩm Cố Dung không thể bay ra được.

Tìm một lúc lâu, Mục Trích mới phát hiện Thẩm Cố Dung đang ngủ chổng vó trên đỉnh kệ sách cao cao.

Mục Trích yên lặng chốc lát, trèo lên ghế đỡ y xuống dưới.

Cánh của Thẩm Cố Dung bị thương không thể động đậy, không biết làm thế nào bò lên được giá sách này.

Âm thanh chuông sớm cộng thêm Mục Trích đánh thức khiến Thẩm Cố Dung ngủ đến ngốc người lại bắt đầu không yên.

"Cố Dung rời giường đi."

"Không dậy nổi, không muốn dậy."

Mục Trích nghe một chuỗi tiếng kêu của chim nhỏ trong lòng bàn tay, khi cúi đầu phát hiện y đang hé mỏ ngáp, lộ ra đầu lưỡi màu hồng nhạt.

Đặt hạt kê hôm qua bên cạnh chiếc hộp, Mục Trích sờ sờ đầu y: "Ta đi học lớp sớm đây, đói bụng đừng quên ăn một chút nhé."

Thẩm Cố Dung vốn đang ngáp, mơ mơ màng màng nghe được tiếng nói này lập tức tỉnh hẳn, vội nhảy ra ngậm tay áo Mục Trích, vội vàng kêu hai tiếng.

Nếu y nhớ không lầm, lớp sớm hôm nay chính là lớp Tĩnh Tâm của Hề Cô Hành.

Chưởng giáo sư huynh cứu mạng!

Mục Trích không hiểu tính toán trong lòng y, nhìn y cản mình còn tưởng không nỡ để mình đi, khuôn mặt luôn lạnh như băng xuất hiện nét ôn hòa.

"Mi muốn đi theo ta?"

Thẩm Cố Dung liều mạng gật đầu.

Trên khuôn mặt nhỏ non nớt của Thẩm Cố Dung hiện lên nụ cười hiếm thấy, hắn ôm lấy Thẩm Cố Dung, nói: "Được."

Nói xong, hắn nhét Thẩm Cố Dung vào trước vạt áo mình, chỉ chừa cái đầu nhỏ ở ngoài thông khí.

Thẩm Cố Dung ngẩng đầu nhìn hắn, cảm thấy thật ra tính tình đồ nhi này của mình khá ôn hòa, đối xử với một con linh thú kiên nhẫn đến vậy.

Mục Trích soạn xong sách, đóng cửa lại, đi gọi Ngu Tinh Hà rời giường tới lớp sớm.

Mưa đã tạnh, một đám chim sẻ ríu rít bay qua bầu trời xanh biếc như vừa được gột rửa, Mục Trích ngẩng đầu nhìn thoáng qua.

Bản dịch thuộc sở hữu của Trầm Yên và được đăng tải duy nhất trên truyenyy.vip

Trước khi Mục Trích chưa bái nhập Ly Nhân Phong, ở tại một gian phòng đất sụp mất nửa trong thôn xóm hẻo lánh, mỗi khi trời mưa người hắn còn ướt hơn cả tường dột.

Từ khi hắn có ký ức đã là kẻ ăn nhờ ở đậu người người đòi đánh, chỉ dốc hết toàn lực vì tồn tại.

Ở quãng thời gian gần như chết lặng kia, từng có một chú chim sẻ nhỏ hoảng loạn trong mưa đụng vào người hắn, tránh dưới đầu gối hắn, run bần bật tìm kiếm sự che chở.

Mục Trích nho nhỏ chưa bao giờ nhận được yêu cầu nào dịu dàng như vậy, sửng sốt một lúc lâu mới nhẹ nhàng dang hai tay che chở cho chim sẻ, vì nó chắn gió che mưa.

Mục Trích cúi đầu nhìn nhóc chim béo tròn đang ghé vào vạt áo mình ngủ gà ngủ gật, đột nhiên cười.

Ngu Tinh Hà dậy muộn, bị Mục Trích đánh thức liền la lớn a a a, vội vã mặc quần áo rửa mặt, Mục Trích lười chờ hắn, nói một tiếng với hắn rồi đi trước.

Trên đường tới Trường Doanh Sơn, Thẩm Cố Dung vốn dĩ đang thoải mái dễ chịu nghỉ ngơi bên vạt áo Mục Trích, nhưng trong đầu không biết sinh ra bản năng gì, y cựa quậy một lúc, đột nhiên câu móng vuốt vào quần áo Mục Trích, bò lên vai hắn.

Mục Trích: "......"

Mục Trích nhìn y kỳ quái, cũng không ngăn lại, còn sợ móng vuốt y quắp không vững mà ngã xuống, đôi tay đỡ phía dưới.

Thẩm Cố Dung mơ mơ màng màng bò lên vai Mục Trích, tìm vị trí tốt tiếp tục làm ổ mới kịp phản ứng, nghi hoặc "chíp" một tiếng.

Hôm qua Mục Trích đã đọc không ít chí dị về linh thú, biết phần lớn linh thú họ chim đều có bản năng trèo cao, thích hướng tới chỗ cao mới có cảm giác an toàn, nghĩ thầm chim nhỏ này chắc cũng như thế, nếu không sáng nay sẽ không tìm thấy nó trên kệ sách.

Đi qua cầu treo, Thẩm Cố Dung đã bắt lấy tóc Mục Trích, bò tới đỉnh đầu hắn, cuối cùng còn dùng hai móng vuốt nhỏ bám chặt đầu Mục Trích, từ trên cao nhìn xuống ngắm cảnh vật.

Mục Trích bị cào loạn tóc cũng không tức giận, mặc cho y thỏa sức làm ầm ĩ trên đầu mình.

Thẩm Cố Dung thấy tính tình tiểu đồ nhi nhà mình thật tốt, như khen thưởng cúi đầu mổ mổ trán hắn.

Chờ Mục Trích qua cầu treo rồi, Thẩm Cố Dung đã chui toàn bộ cơ thể vào đầu tóc rối tung của Mục Trích, chỉ lộ ra một đôi mắt đen nhánh mơ hồ, như là chơi trốn tìm.

Mục Trích còn chưa đi tới Tri Bạch Đường, liền nghe cách đó không xa có người gọi hắn.

"Mục Trích."

Mục Trích ngẩng đầu nhìn lại, Ly Tác một thân thường phục, phe phẩy cây quạt cười với hắn.

Ly Tác vội chạy tới: "Ly Tác sư huynh."

Ly Tác thuần thục xoa đầu hắn: "Sao Tinh Hà không tới cùng đệ? Hôm nay sư huynh dẫn hai đứa xuống núi......"

Hắn còn chưa nói xong, trên bàn tay đột nhiên truyền tới xúc cảm kỳ dị, Ly Tác sợ tới mức lập tức rụt tay về.

Thẩm Cố Dung lộ ra cái đầu nhỏ từ trong tóc Mục Trích, nghi hoặc "chíp" một tiếng.

Ly Tác thở phào nhẹ nhõm một hơi: "Đây là?"

Mục Trích sờ soạng, ôm Thẩm Cố Dung xuống dưới đưa cho Ly Tác xem: "Đệ đang muốn hỏi sư huynh một chút xem đây là linh thú gì. Hôm qua đệ tra trên Linh Thú Chí Dị không tìm thấy nó."

Ly Tác quan sát cục lông đỏ tươi đẹp kia, ngập ngừng nói: "Nhìn như hỏa linh thú, nhưng hình thể hỏa linh thú hình như rất lớn, cũng..... Không béo như vậy."

Thẩm Cố Dung: "......"

Ngươi mới béo!

Thẩm Cố Dung trừng hắn bằng đôi mắt phẫn nộ.

Ly Tác: "Ô! Lạ thật, nó trừng ta sao? Chẳng lẽ vật nhỏ này đã khai mở thần trí?"

Mục Trích nghĩ ngợi, chần chờ gật đầu: "Hình như là vậy."

Nhìn dáng vẻ liền biết Ly Tác cũng không rõ, Mục Trích không hỏi nhiều nữa, đem cục lông tròn vo đang tức giận chíp chíp, vẫy cánh muốn mổ Ly Tác nhét vào vạt áo.

"Vừa rồi sư huynh nói gì vậy? Hôm nay xuống núi ạ? Không học lớp sớm sao?"

Ly Tác cười, khép cây quạt lại: "Đúng vậy, hôm nay Thánh quân bế quan, sư tôn hình như có chuyện quan trọng đi vội, vừa lúc Tiết Hoa Triêu dưới chân núi hôm nay bắt đầu, sư huynh dẫn các đệ đi mở mang kiến thức."

Mục Trích hơi giật mình: "Sư tôn...... Lại bế quan?"

Ly Tác nhìn hắn bằng vẻ mặt quái dị, hoài nghi có phải tiểu sư đệ bị Thẩm Phụng Tuyết ngược đãi thành lệch lạc rồi hay không, sao vừa nghe Thánh quân bế quan không giày vò hắn nữa, hắn lại có vẻ như thất vọng vậy?

"Đừng nghĩ nhiều." Ly Tác xoa đầu Mục Trích, dịu dàng nói: "Khó có dịp được xuống núi một chuyến, sư huynh dẫn các đệ đi chơi —— Đi thôi, thay quần áo rồi gọi cả Tinh Hà cùng đi."

Mục Trích khẽ cười, hơi gật đầu, xoay người đi gọi Ngu Tinh Hà.

Thẩm Cố Dung ở một bên xem đến chua lòm.

Mục Trích chưa bao giờ cười như vậy trước mặt y, dù y có cứu hắn kiểu gì, cùng lắm chỉ đến mức quy củ nói lời cảm tại, ngay cả chút ý làm nũng cũng không có.

Thẩm Cố Dung hừ hắn, nhảy lên đỉnh đầu hắn, vô cớ gây rối mà lấy móng vuốt kéo tóc hắn.

Mục Trích: "......"

Mục Trích không biết y lại phát điên cái gì, có điều không đau nên cũng tùy y nhảy nhót.

Thẩm Cố Dung điên cuồng bứt tóc như bứt cỏ, mãi sau đại não mới đột nhiên phản ứng kịp.

—— Hôm nay không có lớp sớm, nói cách khác...... Y không thấy được Hề Cô Hành.

Móng vuốt Thẩm Cố Dung cứng đờ, toàn bộ thân mình thẳng tắp lăn xuống dưới, được Mục Trích nhanh tay lẹ bắt đón được trong lòng bàn tay.

Nhìn hai mắt Thẩm Cố Dung lại dại ra như trước, bắt đầu giả chết, như đi vào cõi thần tiên, Mục Trích thở dài một hơi, nhét y vào vạt áo, đi tìm Ngu Tinh Hà.

Không lâu sau, Ngu Tinh Hà vội vội vàng vàng chạy tới.

Hắn thức dậy quá muộn, ngay cả tóc dài cũng chưa chải, đầu rối như tổ quạ chạy như điên tới, vừa chạy vừa vuốt vuốt tóc, trong miệng còn ngậm một sợi dây cột tóc.

"Bị muộn rồi!" Ngu Tinh Hà hấp tấp chạy tới, nước mắt lưng tròng: "Nhất định sư tôn sẽ cảm thấy Ngu Tinh Hà là một đứa trẻ hư....."

Hắn chạy qua cầu treo, chợt bị Mục Trích đứng một bên chờ túm chặt cánh tay.

Ngu Tinh Hà kinh hãi nhìn hắn: "Mục Trích, lớp sớm bắt đầu chưa?"

Mục Trích lời ít ý nhiều: "Sư tôn bế quan, hôm nay không có lớp sớm, Ly Tác sư huynh định dẫn chúng ta xuống chân núi chơi."

Ngu Tinh Hà thở hồng hộc, sửng sốt hồi lâu mới thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ ngực, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Dọa ta sợ chết đi được....."

Mục Trích lười nhìn trạng thái ngu ngốc này của hắn, túm hắn trở về cất sách vở, thay thường phục theo Ly Tác xuống núi chơi.

Phiếm Giáng Cư, hồ Liên Hoa, bạch đứng đứng trên mặt nước mổ cá ăn.

Mổ một lúc lâu vẫn không bắt được con nào, nhưng hắn vẫn rất kiên nhẫn, kiên trì cúi đầu tìm cá.

Bản dịch thuộc sở hữu của Trầm Yên và được đăng tải duy nhất trên truyenyy.vip

Ngay khi hắn cuối cùng cũng bắt được một con cá nhỏ lớn bằng bàn tay, bên tai đột nhiên vang lên tiếng động mỏng manh, tựa như hạt châu rơi trên mâm ngọc.

Bạch hạc chấn động, cá trong miệng trực tiếp rơi vào trong nước, hắn ngẩn ngơ một lát, cho dù là gương mặt của loài hạc cũng có thể nhìn ra được nó vô cùng khó coi.

Bạch hạc sa sầm mặt, nhanh chóng giương cánh bay về phía Bạch Thương Sơn, đáp xuống chỗ ở của Lâu Bất Quy, hóa thành hình người.

Hề Cô Hành đang nói chuyện với Lâu Bất Quy, thoạt nhìn có chút cảm giác tức hộc máu.

"Y không nói được, bị đồng hóa thành phượng hoàng không chừng còn nhỏ đi rất nhiều, có khi ngay cả con chuột cũng có thể ngậm đi được!"

"Sư huynh...... Sư huynh, huynh bình tĩnh chút..... Sư huynh, huynh chọc vỏ kiếm vào ta rồi."

"Ta bình tĩnh thế nào được!? Nếu y gặp chuyện, sư tôn nhất định sẽ không bỏ qua cho chúng ta! Ta đã tìm khắp Ly Nhân Phong, tất cả mọi nơi đều không tìm thấy, nếu y rời khỏi Ly Nhân Phong, Bia Giới Linh cũng sẽ có phản ứng, không đến mức đến bây giờ......"

"Sư huynh sư huynh, sư huynh ơi......"

Hề Cô Hành đang cuồng nộ, nghe Lâu Bất Quy chỉ biết kêu mình, tức giận nói: "Cái gì? Nói."

Lâu Bất Quy khô cằn mà nói: "Hình như Bia Giới Linh có phản ứng rồi."

Hề Cô Hành: "......."

Hề Cô Hành trừng mắt nhìn ngọc tủy phát ra ánh sáng nhạt xanh thẫm trên bàn, suýt nữa không kiềm chế được.

Lâu Bất Quy nghiêng đầu nhắc nhở hắn: "Thập Nhất sẽ không chủ động rời khỏi Ly Nhân Phong, chắc chắn là sau khi bị biến thành phượng hoàng không xuất ra được linh lực, bị người ta ép buộc mang ra ngoài, chỉ cần tra một chút xem hôm nay ai xuống núi là biết ngay."

Hề Cô Hành cau mày, giơ tay lên không trung nhanh chóng vẽ ra một phù chú rườm rà, phù chú trong nháy mắt biến thành vết mực thủy mặc bay vào hư không.

Rất nhanh sau đó, một luồng mực lại bay trở về.

Đệ tử khế của Ly Tác hồi đáp, vang lên giọng nói cung kính của hắn: "Vâng, Mục Trích mang theo một con linh thú lửa đỏ, chúng con đã xuống núi."

Hề Cô Hành: "......"

Hắn vẩy tan vết mực, vẻ mặt có chút nghiêm túc.

Lâu Bất Quy đang định nói chuyện, đột nhiên như cảm nhận được gì đó, ánh mắt luôn dại ra đột nhiên trở nên tàn nhẫn, hung ác nhìn về cách đó không xa.

Bạch hạc một thân bạch y, trong mắt toàn bộ đều là lạnh lẽo, hắn hít sâu một hơi, hơi khom người hành lễ với hai người.

Hề Cô Hành nhíu mày nhìn hắn: "Chuyện gì?"

Bạch hạc gật đầu, cung kính nói: "Hề Chưởng giáo, Thánh quân đã ra khỏi Ly Nhân Phong."

Hắn nói xong thì hơi ngẩng đầu, con ngươi hẹp dài nặng nề nhìn về phía Hề Cô Hành: "Ngài...... Có phải nên đích thân đi dẫn Thánh quân về không?"

Hề Cô Hành vốn đã không kiên nhẫn, nghe vậy có chút chán ghét nhìn hắn, lạnh lùng nói: "Việc của Ly Nhân Phong chúng ta khi nào đến phiên Yêu tộc xen vào?"

Trên mặt bạch hạc đã không còn vẻ cung kính ôn hòa ngày thường, gương mặt hắn vô cảm, giọng nói lạnh băng: "Yêu chủ tộc ta và Nam Ương Quân đã lập ước định trăm năm, ngày nào Thẩm Thánh quân còn chưa giao thần khí ra, ngày đó ắt không được ra khỏi Ly Nhân Phong. Mà hiện tại ước định trăm năm chưa qua nửa, hắn đã công khai xuống núi, tin rằng không tới ba ngày nữa, mọi người trên khắp Tam giới sẽ đều biết....."

Hắn còn chưa nói xong, đột nhiên cảm giác trên cổ đau nhức, tiếp theo trước mắt tối sầm, cả người bị người ta bóp cổ hung hăng đập lên thân cây.

Hề Cô Hành đầy mặt sát ý, lệ khí bức người, lạnh lùng nói: "Thẩm Phụng Tuyết là Thánh quân Ly Nhân Phong chúng ta, y muốn làm thế nào thì làm thế đấy, không tới phiên người khác can thiệp! Sư tôn ta và yêu chủ đúng là từng có lệnh cấm Thẩm Phụng Tuyết xuống núi, nhưng ta thì không có!"

Bạch hạc bị bóp cổ, một thanh âm cũng không thể phát ra được.

"Hiện tại Chưởng giáo Ly Nhân Phong là Hề Cô Hành ta, ta nói cái gì thì là cái đấy."

Ánh mắt Hề Cô Hành đã lạnh lẽo tựa núi băng: "Nếu Yêu tộc muốn can thiệp vào tự do của Thẩm Thánh quân thì phiền yêu chủ tự mình tới nói chuyện cùng ta."

Chẳng quan tâm Hề Cô Hành nói ra lời đại nghịch bất đạo cỡ nào, Lâu Bất Quy cũng không muốn ngăn cản, hắn chỉ đứng yên lặng một góc, rũ mắt nhìn độc thảo bên chân, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Hề Cô Hành không muốn giết bạch hạc, nói xong trực tiếp ném hắn ra.

Bạch hạc ho khan kịch liệt, cánh tay bởi vì mất đi linh lực mà chậm rãi hóa thành linh vũ màu trắng.

Hề Cô Hành từ trên cao nhìn xuống hắn, sát ý không giảm: "Lần này nể tình mặt mũi của ngũ sư đệ, ta không so đo với ngươi, nếu lại có lần sau, trước khi tới tìm ta phải cân nhắc kỹ xem cổ mình có đủ rắn chắc không."