Chuyển ngữ: Trầm Yên
...........................................................
Kính Chu Trần muốn nhận một đồ đệ.
Hắn kiểm kê một lượt những nam nhân mình từng ngủ qua, yêu ma quỷ quái đều có, đủ loại tính tình, cách chơi trên giường cũng đa dạng khác biệt, ngoại trừ……
Kính Chu Trần chống cằm, nghiêm túc nói: “Ta muốn ngủ với kiếm tu.”
Thẩm Cố Dung phụt một tiếng, suýt nữa phun nước trà trong miệng ra.
“Kiếm tu?!”
Tuy rằng Thẩm Cố Dung và Mục Trích cũng dùng kiếm, nhưng lại không phải kiếm tu theo ý nghĩa truyền thống, nếu xét nghiêm túc chỉ có thể xưng là đạo tu, giống như Hề Cô Hành mới được xem như kiếm tu.
Thẩm Cố Dung nói: "Như Chưởng giáo sư huynh sao?”
Kính Chu Trần lắc lắc cây quạt, thong thả ung dung nói: “Không, Tam sư huynh quá không tình thú, ta không thích nam nhân như huynh ấy.”
Thẩm Cố Dung cạn lời: “Huynh muốn kiếm tu có tình thú? Vậy thì xong rồi, cả đời này huynh cũng đừng mong ngủ được."
Kính Chu Trần: “……”
Kính Chu Trần nhướng mày: “Tam giới rộng lớn, việc lạ gì cũng có, không chừng ta thật sự tìm được một kiếm tu có tình thú thì sao? Hoặc là ta tìm một đứa nhỏ kiếm tu nuôi lớn, sau khi hắn lớn thì ngủ với hắn cũng được."
Thẩm Cố Dung ngoài cười nhưng trong không cười: “Vậy ta đây chờ xem sư huynh tìm được đồ đệ kiếm tu có tình thú."
Kính Chu Trần mỉm cười, nhìn qua có vẻ thật sự định tìm đồ đệ kiếm tu.
Thẩm Cố Dung lúc này mới có chút sắc mặt đoan chính: “Sư huynh, huynh tu hợp hoan đạo, thu đứa trẻ có kiếm cốt làm đồ đệ không phải làm lầm lỡ con cháu nhà người ta sao?"
Kính Chu Trần nói: “Cho nên ta mới tìm đệ.”
Thẩm Cố Dung nghi hoặc nói: “Tìm ta làm gì?”
“Dạy ta kiếm chiêu.”
Thẩm Cố Dung: “……”
Thẩm Cố Dung đứng dậy muốn đi.
Kính Chu Trần cũng không hoảng hốt, thong thả ung dung nói: “Ta sẽ tặng Mục Trích ít quà nữa……”
Thẩm Cố Dung đen mặt ngồi về vị trí cũ, tức giận nói: “Dạy, huynh muốn học cái gì?”
Kính Chu Trần nhìn ngắm tay ngọc nhỏ dài của mình, nói chậm rì rì: “Đôi tay này của sư huynh không thích hợp cầm kiếm, vết chai nhiều quá cũng không ổn, hay là đệ dạy giúp ta nhé?”
Thẩm cố dung mặt không cảm xúc nói: “Huynh cảm thấy ta giúp huynh dạy đồ đệ, Mục Trích sẽ vui sao?”
“Cũng đúng.” Kính Chu Trần như suy tư gì: “Ta đây trực tiếp tìm Mục Trích, không phải càng tốt hơn sao?”
Thẩm Cố Dung hơi đau đầu: “Sư huynh, huynh vẫn nên thu lại ý định đi."
Kính Chu Trần nói: “Không thể.”
Thẩm Cố Dung khuyên không được, đành mặc kệ hắn.
Mấy tháng sau, Kính Chu Trần thật sự thu một đồ đệ thân mang kiếm cốt.
Thời điểm hắn dẫn người về Ly Nhân Phong, tất cả sư huynh đệ đều dùng loại ánh mắt 'Xùy, ngươi thật đúng là cầm thú sống' nhìn hắn, trong mắt toàn bộ đều chứa đựng ghét bỏ, Hề Cô Hành còn muốn đuổi hắn khỏi Ly Nhân Phong.
Kính Chu Trần nắm tay một đứa trẻ chỉ cao tới eo hắn, nhàn nhạt nói: “Mọi người suy nghĩ cái gì thế? Toàn môn của hắn bị ma tu tàn sát, ta vô tình cứu được.”
Mọi người: “Ờ.”
Không tin.
Thẩm Cố Dung gật gù, ngờ vực nhìn đứa trẻ mặt không cảm xúc kia, nghĩ thầm nào có chuyện trùng hợp như vậy, khoảng thời gian trước hắn nói muốn thu một đồ đệ thân mang kiếm cốt, hiện tại lại cứu một cô nhi toàn môn bị diệt.
Chắc chắn Kính Chu Trần đang nói dối.
Thực tế tất cả mọi người đều hiểu lầm Kính Chu Trần, đứa nhỏ này thật sự do hắn vô tình cứu được, tên là Bạc Thải.
Bạc Thải tuổi còn nhỏ đột ngột gặp biến cố lớn, tính tình hờ hững, có đôi khi vài ngày liền không nói được mấy chữ, không biết còn tưởng rằng hắn là người câm.
Hề Cô Hành hiếm khi gặp được hạt giống tốt kiếm cốt trời sinh, sợ Kính Chu Trần gây họa cho người ta, liền đề nghị thu Bạc Thải làm đồ đệ.
Kính Chu Trần thoáng yên lặng, gật đầu nói: “Được.”
Tuy hắn từng nói muốn đời này được ngủ với kiếm tu một lần, nhưng không ác đến mức ngay cả đứa trẻ cũng ra tay được, Kính Chu Trần sợ thật sự làm lầm lỡ con cháu nhà người ta, liền giơ tay đẩy Bạc Thải tới trước mặt Hề Cô Hành.
Hề Cô Hành thấy hắn sợ người lạ, cố gắng hết sức biểu lộ vẻ ôn hòa, vươn tay về phía hắn.
Đôi mắt vô thần của Bạc Thải đột nhiên trương lớn, lùi vội về sau mấy bước, lao đầu vào lòng Kính Chu Trần.
Hề Cô Hành, Triều Cửu Tiêu, Thẩm Cố Dung: "Ồ."
Kính Chu Trần, ngươi còn nói ngươi không phải cầm thú?
Kính Chu Trần: “……”
Kính Chu Trần không có biện pháp, đành phải ngồi xổm xuống, cố gắng giảng đạo lý với hắn: “Nhìn ta này, ta là ma tu, ngươi đi theo ta không học được gì đâu.”
Bạc Thải ngơ ngác nhìn hắn, tay lại siết chặt tay áo hắn không chịu buông tay, sâu trong đôi mắt là sự hoảng hốt sợ bị vứt bỏ.
Đây là lần đầu Kính Chu Trần nhìn thấy cảm xúc của Bạc Thải dao động lớn như vậy từ khi cứu hắn.
Kính Chu Trần nhìn hắn hồi lâu, hỏi lại một lần: “Ngươi chắc chắn muốn đi theo ta? Không hối hận?”
Bạc Thải gật gật đầu.
Kính Chu Trần thở dài một hơi, nói: “Được.”
Hề Cô Hành ở một bên hận rèn sắt không thành thép, tức đến giậm chân, nhưng dưa hái xanh không ngọt, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Kính Chu Trần dẫn Bạc Thải tới treo mệnh bài thầy trò trên Ly Nhân Phong, sau đó chậm rãi rời khỏi.
Kính Chu Trần thu Bạc Thải làm đồ đệ, vẫn sinh hoạt theo bản năng hơn trăm năm như một ngày, mãi đến khi Bạc Thải nửa đêm bị ác mộng làm tỉnh, mặc áo đơn tới tìm hắn, mà hắn vẫn còn đang lăn giường, tiếng rên rỉ kiều mị trên giường đều bị nghe thấy hết.
Bạc Thải hoàn toàn không biết gì cả, còn mờ mịt hỏi hắn đang làm cái gì.
Kính Chu Trần: “……”
Kính Chu Trần như gặp kỳ phùng địch thủ, một chân đạp nam nhân đang lăn lộn với hắn xuống, bọc chăn thở hổn hển hồi lâu ổn định hô hấp, mới đỡ trán, gian nan nói: "Bạc Thải, lần sau đừng tới tìm ta lúc nửa đêm."
Từ sau khi thu Bạc Thải làm đồ đệ, Kính Chu Trần đã cố gắng hết sức kiềm chế không tuyên dâm giữ ban ngày, không nghĩ tới nửa đêm vẫn bị bắt gặp.
Bạc Thải rất ngoan, nói: “Vâng.”
Kính Chu Trần nói: “Cho nên hiện tại ngươi tới tìm ta làm gì?"
Trên khuôn mặt nhỏ của Bạc Thải vẫn luôn không có cảm xúc, nhìn như mặt than. Nhưng khi Kính Chu Trần để Lâm Thúc Hòa xem thử, Lâm Thúc Hòa chỉ nói do chấn kinh quá độ, qua một thời gian sẽ ổn.
Bạc Thải dường như có dòng máu dị tộc, đường nét khuôn mặt sắc sảo, lông mi cực dài, hắn nhẹ giọng nói: “Gặp ác mộng.”
Kính Chu Trần thuận miệng nói cho có lệ: “Mơ đều là ngược, không cần sợ hãi, về ngủ đi.”
Bạc Thải do dự một chút, nói: “Ta mơ thấy người nhà ta bị giết.”
Kính Chu Trần sửng sốt, một lời khó nói hết mà nhìn hắn.
Đã nửa tháng trôi qua kể từ khi gia tộc Bạc Thải bị ma tu tàn sát, gương mặt hắn vẫn không có biểu cảm gì, cho dù hiện tại đau thương tột cùng cũng không khóc được, ngay cả một chút đau thương cũng không thể hiện được ra.
Kính Chu Trần nhìn thân thể gầy yếu của hắn, mãi sau mới thở dài một hơi, nói: “Chờ chút, ta để người thay chăn đệm.”
Bạc Thải thuận theo gật đầu.
Kính Chu Trần đi sang cách vách tắm gội một lượt, rửa sạch sẽ đồ vật trên người, khoác trường bào che kín mít thân thể.
Thời điểm trở về, đệm giường đã được thay mới, Bạc Thải vẫn đứng tại chỗ, tựa hồ đang đợi hắn.
Kính Chu Trần tiến lên vỗ nhẹ đầu hắn, thuận miệng sai bảo: “Tới đây.”
Bạc Thải theo hắn bò lên trên giường.
Kính Chu Trần nằm ở rìa giường, cách Bạc Thải rất xa, nói: “Ngủ đi, đừng tới gần ta quá.”
Bạc Thải gật đầu: “Vâng.”
Kính Chu Trần nhìn gương mặt non nớt của đứa trẻ cả đêm, sang ngày thứ hai rốt cuộc cũng truyền tin cho Mục Trích tới.
Thời điểm Mục Trích tới, hắn đội một chiếc đấu lạp to rộng, nhìn như đang che giấu thứ gì, trên người tản ra khí thế cực kỳ bất thiện, làm Bạc Thải sợ tới mức hơi run lên.
Kính Chu Trần che chở Bạc Thải sau lưng, tùy ý liếc một vòng qua người Mục Trích, cong môi cười nói: "Che cái gì? Dù ngươi che đến kín mít ta cũng có thể nhìn ra."
Mục Trích lạnh mặt gỡ đấu lạp xuống ném sang một bên, để lộ đôi mắt rắn màu vàng kim.
Khó trách trông hắn lại khó chịu như vậy, hóa ra là linh lực yêu tu còn chưa tiêu tan hoàn toàn đã bị Kính Chu Trần gọi tới.
Kính Chu Trần nổi lên chút đồng tình với Thẩm Cố Dung, "Chậc" một tiếng, nói: "Ngươi tha cho sư tôn ngươi đi."
Mục Trích mặt mũi tối tăm, lập tức đi thẳng vào vấn đề: “Sư bá muốn ta dạy hắn nhập đạo?”
Kính Chu Trần cũng không nhiều lời, nắm cổ tay Bạc Thải cho Mục Trích xem: "Ừ, hắn trời sinh kiếm cốt, là một hạt giống tốt hiếm có."
Mục Trích nhíu mày.
"Tất nhiên.” Kính Chu Trần nói: “Ta sẽ báo đáp tương đương cho ngươi.”
Lúc này Mục Trích mới gật đầu: "Được.”
Tự sau lúc đó, mỗi tháng Mục Trích đều sẽ tới Tuế Hàn Thành mấy ngày dạy Bạc Thải kiếm chiêu, cùng với đó là thú vui của hai người ở Đại trạch Đào Châu ngày càng đa dạng. Dẫn tới việc mỗi khi Thẩm Cố Dung nhắc về Kính Chu Trần đều hận không thể tươi sống bóp chết hắn.
Ngày qua ngày, năm nối năm, thời điểm Bạc Thải cập quan đã đạt đến Nguyên Anh Kỳ.
Đứa trẻ gầy yếu, tự bế nhút nhát năm nào giờ đã trưởng thành thành thiếu niên cao lớn tuấn mỹ, mỗi chiêu kiếm đều cuốn theo sương lạnh, tru sát vô số ma tu, rất nhanh đã dương danh Tam giới.
Kính Chu Trần mấy năm nay đã thu liễm rất nhiều, thời điểm Bạc Thải ở Tuế Hàn Thành hắn còn không dám hồ nháo, chỉ khi Bạc Thải rời đi mới tìm người quấn lấy.
Thú chơi của Kính Chu Trần rất đa dạng, nhưng chiêu chiêu đều dùng ở trên người chính mình.
Hôm đó hắn bị lụa đỏ trói vào đầu giường, bị ép buộc đến trên mặt đầy nước mắt nóng bỏng, bỗng hộ vệ bên ngoài tới bẩm báo, nói Bạc Thải đã trở lại.
Kính Chu Trần chợt tỉnh táo, vội vàng đá văng người đang đè lên hắn làm đi, tự gỡ lụa đỏ trên cổ tay xuống.
Chờ đến khi Bạc Thải mặt không cảm xúc đẩy cửa tiến vào, Kính Chu Trần đã hủy thi diệt tích lụa đỏ, đang ngồi trên giường thong thả ung dung uống trà, dáng vẻ phong nhã tới cực điểm.
Hắn hơi nhướng mày, viền mắt còn đo đỏ, nói giọng khàn khàn: “Ngươi đã về.”
Bạc Thải lạnh nhạt đáp một tiếng, trên mặt không có chút biểu cảm nào.
Kính Chu Trần đã sớm quen, mấy năm nay hắn luôn tìm cách trêu đùa Bạc Thải, nhưng dùng cách nào cũng không thể khiến hắn để lộ bất cứ biểu cảm gì, giống như chuyện xảy ra khi còn bé đã để lại cho hắn một bóng ma tâm lý rất lớn.
Bạc Thải đi lên trước, hành động cực kỳ nhuần nhuyễn mở cửa sổ ra, lại lấy hương trầm từ trong tay áo ra đặt vào lư hương châm lửa, rũ hàng mi dài, nhàn nhạt nói: "Sư tôn, song tu quá nhiều có hại vô ích."
Kính Chu Trần bị nhìn thấu, cũng không giả vờ nữa, hắn mềm người dựa vào gối mềm, thở hổn hển mấy hơi, nói: “Ngươi chưa song tu bao giờ, không hiểu được tư vị trong đó.”
Hắn với vào y phục gạt đồ vật trong thân thể ra, lấy tẩu thuốc hít mây nhả khói.
Bạc Thải nhíu mày, lại tiến đến đoạt lấy tẩu thuốc của hắn.
Kính Chu Trần duỗi tay, cười như không cười nói: “Nhãi ranh, ta không muốn mắng ngươi, trả lại cho ta.”
Bạc Thải nói: “Sư tôn, ngài đã mắng.”
Kính Chu Trần: “……”
Kính Chu Trần tức giận nói: “Trả lại cho ta.”
Bạc Thải tịch thu tẩu thuốc, dẫn làn khói tỏa ra từ lư hương hun quanh Kính Chu Trần vài vòng.
Kính Chu Trần chợt ngửi thấy mùi hương kia, cẩn thận nhận biết một lát, con ngươi trầm xuống, buồn bã nói: “Bạc Thải, ngươi định không cho sư tôn cử động được nữa sao?”
Bạc Thải nói: “Sư tôn cần cấm dục.”
Kính Chu Trần bị chọc tức đến cười: "Đi mà cấm dục của ngươi ấy, tắt hương kia đi cho ta, ta không cần cấm dục, đốt lại tình hương cho ta.”
Ngày thường Bạc Thải rất nghe lời, nhưng hiện tại hắn lại ương ngạnh nói: “Không thể.”
Kính Chu Trần trừng hắn một cái, nói: “Ngươi muốn tạo phản sao?”
“Không dám.” Bạc Thải nói: “Sư tôn hàng năm như vậy sẽ tổn thương tới thân thể, ta sẽ nhanh chóng phân phát người bên cạnh ngài đi. Sau này dưỡng cho tốt thân thể, chớ có thường xuyên song tu.”
Kính Chu Trần: “……”
Trên mặt Kính Chu Trần tràn đầy khiếp sợ, chưa bao giờ ngờ tới một nhãi con được hắn tự tay nuôi lớn cũng dám trắng trợn táo bạo quản lý hắn.
Thời gian Bạc Thải ở Tuế Hàn Thành lần này tương đối lâu, ba ngày sau, quả nhiên tất cả những người hầu hạ bên cạnh Kính Chu Trần đều bị sai đi. Kính Chu Trần cuối cùng cũng bị hương trầm như muốn thiến hắn kia ép điên, nổi giận đùng đùng đi tới hoa lâu lớn nhất Tuế Hàn Thành, dự định tiếp khách.
Ở Tuế Hàn Thành, Kính Chu Trần còn có một thân phận khác là hoa khôi, nhưng đây là lần đầu tiên hắn chủ động ra tiếp khách, vô số người tranh nhau muốn tới trước quỳ dưới gấu quần hắn.ở
Kính Chu Trần vô cùng mê muội loại cảm giác được truy đuổi này, nâng cằm nhìn nam nhân phía dưới vì hắn mà liên tục chi ra linh thạch, chỉ muốn mua một đêm của hắn.
Kính Chu Trần cười như không cười nói: “Nam nhân trên thế gian đều chỉ thế này thôi.'
Vì sắc đẹp, bất kỳ chuyện xấu xa nào cũng có thể làm ra.
Cuối cùng, ai ra giá cao thì được.
Kính Chu Trần ở trong lầu các đợi người nọ tới.
Một lát sau, Bạc Thải đẩy cửa vào, mặt không cảm xúc khom người nói: “Sư tôn, về nhà.”
Kính Chu Trần: “……”
Kính Chu Trần tức giận chết khiếp: “Cái người trả giá cao nhất kia... là ngươi?”
Bạc Thải gật đầu: “Vâng, hộ vệ bên cạnh sư tôn có tu vi quá mạnh, ta đánh không lại.”
Chỉ có thể dùng biện pháp này để tới đây mời.
Kính Chu Trần giận dữ nói: “Rốt cuộc ngươi có ý gì?"
Bạc Thải hơi nghi hoặc: “Ta chỉ muốn mời sư tôn về nhà.”
Kính Chu Trần suýt nữa phát điên.
Trong phòng hoa lâu đều đốt tình hương, mới sáng sớm hắn đã dục hỏa đốt người, nhìn Bạc Thải còn đang nghiêm trang đứng đó muốn hắn về nhà, tức giận đến gan sinh lòng ác, lập tức túm Bạc Thải lên giường.
Kính Chu Trần lạnh lùng nói: “Ngươi chi tiền, hôm nay ta chính là người của ngươi.”
Bạc Thải nói: “Nhưng mà linh thạch ta lấy là của sư tôn."
Kính Chu Trần: “……”
Đồ đệ hắn cầm tiền của hắn tới mua hắn.
Kính Chu Trần nhìn qua giống như sắp bùng nổ, lúc này trong đầu hắn đột nhiên xuất hiện một tia tỉnh táo, nhớ lại lời mười mấy năm trước từng nói với Thẩm Cố Dung.
“Ta muốn ngủ với một kiếm tu.”
“Tam giới rộng lớn, việc lạ gì cũng có, không chừng ta thật sự tìm được một kiếm tu có tình thú thì sao? Hoặc là ta tìm một đứa nhỏ kiếm tu nuôi lớn, sau khi hắn lớn thì ngủ với hắn cũng được."
Sau khi hắn lớn lên, ngủ với hắn cũng được.
Sau khi hắn lớn lên……
Ngủ với hắn……
Kính Chu Trần ngạc nhiên nhìn Bạc Thải.
Này này này…… Đứa nhỏ này không phải đã trưởng thành rồi sao?!
Mấy năm nay Kính Chu Trần vẫn luôn trầm mê nuôi nấng đứa trẻ, sau khi Bạc Thải lớn hơn một chút thì luôn thích quản lý hắn, hắn lại bắt đầu tìm cách đấu trí đấu dũng với Bạc Thải, lén lút lách luật song tu —— Kính Chu Trần còn phát hiện loại cảm giác yêu đương vụng trộm này cực kỳ kích thích, mê muội đến không chịu được.
Nhiều năm như vậy, hắn vẫn luôn coi Bạc Thải là con trai mà nuôi dưỡng, ngay cả một ý nghĩ thừa thãi cũng chưa từng có.
Hiện tại không biết có phải bị dục vọng thiêu đốt đến đỏ mắt hay không, hắn thế mà lại nghĩ……
Nhớ lại toàn bộ sự lạ thường của Bạc Thải với mình, Kính Chu Trần hít sâu một hơi, nỗ lực giữ vững sự bình tĩnh: "Bạc Thải, sư tôn hỏi ngươi một chuyện, ngươi hãy trả lời thành thật."
Bạc Thải bị hắn đè ở dưới thân, khuôn mặt vẫn tràn đầy hờ hững, nói: "Vâng, Bạc Thải cũng sẽ không nói dối sư tôn."
Kính Chu Trần đi thẳng vào vấn đề, hỏi: “Ngươi ái mộ sư tôn sao?”
Bạc Thải suy nghĩ một lát, nói: "Ý sư tôn là ái mộ muốn trở thành đạo lữ sao?"
Kính Chu Trần không kiên nhẫn, nói thẳng: “Nói cách khác, ngươi muốn đè sư tôn không?"
Bạc Thải nói: “Không muốn.”
Kính Chu Trần: “……”
Kính chu trần: “???”
Kính Chu Trần ngạc nhiên nói: “Vì sao?”
Bạc Thải nhìn qua cũng có chút kinh ngạc: “Ngài là sư tôn, Bạc Thải không dám dĩ hạ phạm thượng, đối với ngài chỉ có kính trọng, không có mơ ước.”
Kính Chu Trần hơi sốt ruột, bắt đầu nói không lựa lời: “Ngươi... Ngươi theo sư huynh Mục Trích học kiếm nhiều năm như vậy mà không học được chút đại nghịch bất đạo nào của hắn ư?"
Bạc Thải: “……”
Bạc Thải: “Gì cơ?”
Kính Chu Trần lỡ lời, sâu kín nhìn Bạc Thải hồi lâu, xác định trong mắt hắn quả thực chỉ có sự quyến luyến của con trẻ với người lớn, không có lấy nửa phần dục vọng và ái muội, lúc này mới thở dài một hơi, xoay người nằm sang một bên, bất đắc dĩ nói: “Đi thôi.”
Bạc Thải đáp lời, đứng dậy sửa sang vạt áo, nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh ôm sư tôn lên.
Kính Chu Trần theo hắn trở về nhà, dựa vào giường nhìn hắn lại châm loại hương muốn thiến mình kia, có chút thống khổ nói: “Bạc Thải, sư tôn ngươi là mị ma, vốn phải tu hợp hoan đạo, ngươi biết hợp hoan đạo là gì chứ? Không cho ta song tu chính là đòi mạng ta."
Bạc Thải nói lời kỳ lạ: “Không phải không cho, mà là muốn sư tôn vừa phải.”
Kính Chu Trần gian nan nói: "Vậy khi nào ta có thể song tu nữa?”
Bạc Thải nói: “Bảy ngày một lần.”
Kính Chu Trần: “……”
Kính Chu Trần rít gào nói: “Chi bằng ngươi một kiếm giết ta?!”
Bạc Thải vẫn giữ dáng vẻ dầu muối không ăn như cũ.
Kính Chu Trần cuối cùng thỏa hiệp, hữu khí vô lực nói: “Vậy lần này ngươi ở Tuế Hàn Thành bao lâu?"
Bình thường Bạc Thải chỉ ở lại khoảng nửa tháng sẽ ra ngoài lo việc của mình, đôi khi bận quá thì nửa năm cũng không thấy về lần nào.
Kính Chu Trần thoáng mừng thầm, Bạc Thải không ở Tuế Hàn Thành, mọi chuyện không phải đều do chính mình định đoạt ư.
Aiss, không đúng, từ khi nào chuyện ở Tuế Hàn Thành bắt đầu do tiểu tử này quyết định rồi?
Bạc Thải nghiêng đầu suy nghĩ, nói: "Chắc khoảng nửa năm."
Kính Chu Trần: “Nửa năm?!”
“Vâng.” Bạc Thải: “Sau này ta cần ở lại đôn đốc sư tôn."
Kính Chu Trần mặt không cảm xúc nói: “Ngươi giết ta đi.”
Không cho hút thuốc, không cho đốt tình hương, không cho song tu, ngay cả đi hoa lâu tiếp khách cũng không được.
Kính Chu Trần cảm thấy sống không còn gì luyến tiếc.
Phía Thẩm Cố Dung nghe thấy chuyện này, cực kỳ bi thống.
Hề Cô Hành: “Ha ha ha ha ha ha đệ thế mà cũng có ngày hôm nay?! Ha ha ha ha ha trời ạ, nửa đời sau của ta không cần phải lo thiếu chuyện cười rồi ha ha ha ha ha ha!”
Tố Tẩy Nghiên: “Chu Trần, ta cảm thấy đồ đệ kia của đệ cũng không tệ lắm, ha ha.”
Triều Cửu Tiêu: “Huynh không thể song tu? Huynh phải đoan trang? A a a, ngay cả loại chuyện này cũng có thể xảy ra, vậy ta không cần lo không phi thăng được nữa rồi! Grào úuu!”
Lâm Thúc Hòa: “Khụ khụ, sư huynh, muốn ta kê đơn thuốc lãnh tình cho huynh không? Bằng không một người nhiều gian nan a ha ha.”
Lâu Bất Quy: “A? Tứ sư huynh thu đồ đệ ư, chúc mừng chúc mừng.”
Thẩm Cố Dung: “Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha khụ!”
Kính Chu Trần: “……”
Kính Chu Trần mặt không cảm xúc, những sư huynh đệ này, không thể nhận.
...........................................................
Tác giả có lời muốn nói:
Kính Chu Trần ôm một đống thoại bản thầy trò, yên lặng rơi nước mắt tịch mịch: "Thế này cũng quá khác trong thoại bản rồi!"