Chuyển ngữ: Trầm Yên
...........................................................
Mục Trích...... Mục Trích đùng cái đỏ mặt, nước mắt bỗng ngừng rơi.
Thẩm Cố Dung nhoài người lên, cười nói: "Trước kia ta đã nói với ngươi, ta cần suy nghĩ một chút, hiện tại ta đã nghĩ kỹ rồi."
Mục Trích ngơ ngác nhìn y: "Nhưng mà...... không phải còn chưa qua nửa tháng sao?"
Thẩm Cố Dung nhướng mày: "Nhưng giờ ta đã nghĩ kỹ rồi."
Mục Trích hơi sợ sệt, lo y sẽ nói ra đáp án bản thân không muốn nghe, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Sư tôn...... suy nghĩ một chút nữa đi, ta không vội."
Thật ra hắn rất sốt ruột, gấp đến độ hận không thể ngay lập tức nghe được đán án của Thẩm Cố Dung, nhưng lại sợ Thẩm Cố Dung giống như vừa rồi không chút do dự vứt bỏ hắn.
Thẩm Cố Dung có vẻ đã nhìn ra hắn đang lo lắng cái gì, câu môi cười cười, trực tiếp giữ bả vai Mục Trích, ấn hắn lên giường, mái tóc bạc rũ xuống từ trên vai, rơi lên sườn mặt Mục Trích, câu hồn đến nỗi trái tim Mục Trích bắt đầu kinh hoàng.
Hắn khô khốc nói: "Sư, sư tôn......"
Thẩm Cố Dung vươn tay vén lọn tóc bạc rũ xuống ra sau mang tai, nhàn nhạt nói: "Ta cho rằng ngươi đã biết đáp án."
Mục Trích cứng đờ người nhìn y.
Thẩm Cố Dung dùng hành động thực tế chứng minh đáp án của chính mình.
Y cúi người xuống, che phủ đôi môi, trao cho Mục Trích một cái hôn triền miên.
Mục Trích bị y hôn đến thần hồn điên đảo, chỉ biết ngơ ngác nhìn Thẩm Cố Dung.
Con ngươi Thẩm Cố Dung tỏa sáng, ngậm môi hắn cắn một ngụm, mập mờ nói: "Ta đồng ý với ngươi."
Bên tai Mục Trích chợt ù lên, màng nhĩ suýt nữa bị đánh rách tả tơi.
Thẩm Cố Dung nhìn dáng vẻ ngây ngốc này của hắn, không nhịn nổi cười, y cũng không tiếp tục nhiều lời, dự định chừa chút thời gian cho tên ngốc này tiêu hóa tình hình.
Y đứng dậy xuống giường, khoác áo bào màu đỏ lên người, quay đầu lại nhàn nhạt nói: "Ta sẽ quay lại ngay."
Vừa dứt lời liền xé mở Giới Tử của Mục Trích, thong thả ung dung ra khỏi Phiếm Giáng Cư.
Ngoài Phiếm Giáng Cư, Ngu Tinh Hà đang đứng trên linh thuyền nhìn về quỷ thành cách đó không xa đầy trông mong, nghe thấy tiếng bước chân, hắn liền quay đầu lại, nhìn thấy Thẩm Cố Dung một thân hồng sam diễm lệ.
Ngu Tinh Hà thoáng sửng sốt, mới "Oa" một tiếng, nước mắt lưng tròng nhảy xuống từ linh thuyền, khóc lóc nói: "Sư tôn! Ngài không sao chứ?"
Thẩm Cố Dung gật đầu một cái, giơ ngón trỏ kề bên môi, nhàn nhạt nói: "Đừng khóc, ta không thích người khác rơi nước mắt."
Ngu Tinh Hà lập tức không khóc nữa.
Thẩm Cố Dung 'trấn an' xong Ngu Tinh Hà, đi như tản bộ về phía quỷ thành cách đó không xa.
Trong phố Hoa Đăng vẫn là hoa đăng quỷ hỏa sáng ngời như cũ, Thẩm Cố Dung bước qua cổng thành, đi vào cố hương y đã xa cách trăm năm.
Y như trở về trăm năm trước, hồng y rạng ngời như lửa, nhẹ nhàng đạp bước qua cổng thành, đi ngang qua vô số hoa đăng, vô số quỷ hồn vừa quen thuộc vừa xa lạ, cuối cùng dừng chân trong biển người tấp nập.
Cách đó không xa, Thẩm Phù Tễ xách theo đèn nhỏ, vẫn trăm năm như một ngày hỏi thăm quỷ hồn đi ngang qua, tìm kiếm đệ đệ muội muội của hắn.
Thẩm Cố Dung đứng cách ngoài mười bước nhìn cảnh này, đột nhiên nở nụ cười.
Y tựa như một thiếu niên khí phách hăng hái, bước trước bước sau chạy tới, tiếng giày va trên mặt đất phát ra từng tiếng bước chân rầm rập, hồng y bị gió thổi bay phất phới, góc áo xẹt qua hoa đăng hai bên đường, phẩy ma trơi hơi nảy lên.
Thẩm Cố Dung phảng phất chạy qua thời gian trăm năm, ở trong đám người hô to một tiếng: "Huynh trưởng!"
Xung quanh toàn bộ đều là người, một tiếng này căn bản không biết đang gọi ai, nhưng không biết vì sao khi Thẩm Phù Tễ nghe được câu này, lại mờ mịt ngẩng đầu nhìn tới.
Thiếu niên một thân hồng y chạy về phía hắn, tiên y nộ mã, chậm rãi trùng khớp với hình ảnh trong ký ức của hắn.
Thẩm Cố Dung chạy tới, dừng lại trước mắt Thẩm Phù Tễ, nói cười rộn rã gọi hắn.
Huynh trưởng.
Thẩm Phù Tễ ngẩn ngơ nhìn y, không biết vì sao bỗng nhiên rơi lệ đầy mặt.
Thẩm Cố Dung nhẹ nhàng giơ tay, nâng chiếc đèn trong tay Thẩm Phù Tễ lên, đặt ở trước mặt hai người.
Y cười xán lạn, nói: "Huynh trưởng, đệ đã trở về."
Dứt lời liền ghé sát vào chiếc đèn nhỏ, nhẹ nhàng thổi tắt ngọn đèn quỷ đã sáng trăm năm kia.
Đệ đã trở về nhà, huynh không cần tiếp tục chiếu sáng đường về nhà vì đệ nữa.
Thẩm Phù Tễ chảy nước mắt, ngẩn ngơ nhìn y, ngọn đèn hắn đã cầm trăm năm rơi từ bàn tay xuống mặt đất, hắn lẩm bẩm nói: "Cố Dung."
Thẩm Cố Dung nắm tay hắn, áp lòng bàn tay lạnh như băng của hắn lên gò má ấm áp của mình, nhẹ nhàng cọ cọ, y cười nói: "Là đệ đây."
Tay Thẩm Phù Tễ run rẩy vuốt ve mặt y, giấy mặt quỷ trên mặt đã ướt đến không ra dáng hình, hắn nức nở nói: "Cố Dung..... Ta tìm được Cố Dung rồi."
Hắn đợi tại quỷ thành trăm năm, mỗi ngày đều lặp lại một việc giống nhau, tất cả mọi người đều khuyên hắn đừng tìm người không ở quỷ thành nữa, phu nhân hắn cũng luôn khuyên hắn đi đầu thai chuyển thế, không cần vì một người không rõ sống chết mà kiên trì nhiều năm như vậy.
Nhưng Thẩm Phù Tễ từ trước đến nay luôn chấp nhất, ai nói cũng không nghe.
Chẳng qua hắn tìm rồi lại tìm, tìm nhiều năm như vậy, vẫn như cũ không tìm được bất kỳ dấu vết nào còn sót lại.
Thời gian đã quá lâu, Thẩm Phù Tễ thậm chí bắt đầu hoài nghi liệu có phải mình thật sự không có đệ đệ muội muội hay không.
Nếu thật sự có, vậy vì sao hắn liều mạng như vậy cũng không tìm được chứ?
Hắn sợ lời người khác nói là thật, sợ chính mình tìm trăm năm, ngàn năm cũng không thấy hai người kia, hắn sợ mình phí thời gian ở quỷ thành nhiều năm như vậy, mỗi ngày đều lặp lại những lời nói giống nhau, hỏi những người giống nhau, cuối cùng trở thành trò cười trong miệng người khác.
Hắn sợ sự chấp nhất của mình sẽ làm hại phu nhân cách lòng với hắn, bỏ lại mình hắn tại quỷ thành này, đi đầu thai chuyển thế.
Hắn sợ......
Hắn sợ quá nhiều điều, sợ hãi nhiều năm như vậy, rốt cuộc hôm nay cũng chờ được đáp án hắn muốn nhất.
Thẩm Cố Dung, đệ đệ hắn đang đứng trước mặt cười với hắn, trước sau như một.
Thẩm Phù Tễ khóc không thành tiếng, giấy quỷ trên mặt chậm rãi trượt xuống, lộ ra một khuôn mặt tuấn mỹ.
Hắn nhớ ra chính mình rồi, nhớ ra Thẩm Cố Dung rồi, nhớ ra tất cả mọi chuyện lúc sinh thời rồi.
Gương mặt Thẩm Cố Dung áp lên lòng bàn tay huynh trưởng, cười nói: "Lần này có phải huynh trưởng đã tìm đệ rất lâu không?"
Tay Thẩm Phù Tễ run rẩy, nức nở nói: "Ừ."
Hắn nhấc một bàn tay khác nhẹ nhàng vỗ lên đầu Thẩm Cố Dung, lực đạo không hề mạnh, hắn lẩm bẩm nói: "Sao đệ lại ham chơi như vậy?"
Thẩm Cố Dung cười đến thoải mái: "Huynh trưởng, đệ sai rồi, về sau đệ không bao giờ như vậy nữa, tha thứ cho đệ đi."
Thẩm Phù Tễ cuối cùng cũng nâng tay lên, ôm đệ đệ ham chơi trăm năm vào trong lòng.
Ở nơi Thẩm Phù Tễ nhìn không tới, Thẩm Cố Dung vẫn luôn tươi cười đột nhiên chảy xuống hai hàng nước mắt, nhưng rất nhanh đã bị y lau đi, lại lần nữa biến trở về dáng vẻ cười vui rạng rỡ kia.
Thẩm Phù Tễ hỏi: "Cố Dung, đệ sống tốt không? Tịch Vụ có ở cạnh đệ không?"
Thẩm Cố Dung vội vui vẻ nói: "Tịch Vụ đang ở bên đệ, bọn đệ sống rất tốt."
Thẩm Phù Tễ lau khô nước mắt, cười nói: "Vậy là tốt rồi."
Thẩm Cố Dung giơ tay lau giúp hắn nước mắt lại rơi xuống, làm nũng như khi còn bé, giọng mềm nhũn: "Huynh trưởng đi cùng đệ đi, chúng ta rời khỏi nơi này, được không?"
Thẩm Phù Tễ vẫn đang rơi lệ, nghe vậy lại thấp giọng cười: "Cố Dung, ta đã chết."
Thẩm Cố Dung không để bụng: "Đệ có thể vì huynh trưởng làm bất kỳ việc gì."
Thẩm Cố Dung không thể khởi tử hoàn sinh, vong hồn của phàm nhân bình thường cũng không thể tu quỷ đạo, nhưng Thẩm Cố Dung lại hoàn toàn mặc kệ, chỉ cần y muốn thì cho dù vứt bỏ Tam giới, cũng phải tìm ra biện pháp giúp huynh trưởng thoát khỏi quỷ thành này.
Thẩm Phù Tễ lại lắc đầu, hắn nói: "Ta đã trì hoãn nhiều năm như vậy, nên đi đầu thai chuyển thế."
Lời này vừa nói ra, gương mặt vẫn luôn kiên cường giữ vẻ tươi cười của Thẩm Cố Dung bỗng cứng đờ, y mờ mịt nói: "Huynh trưởng...... phải đi sao?"
Thẩm Phù Tễ: "Ừ."
Thẩm Cố Dung suýt nữa không giữ được vẻ tươi cười.
Thẩm Phù Tễ nói: "Ta đã mất đi lưu luyến với phàm thế, đầu thai chuyển thế chỉ là chuyện sớm hay muộn, nhưng Vọng Lan......"
Thẩm Cố Dung vội vàng treo lên nụ cười Thẩm Phù Tễ thích nhất, ôn nhu nói: "Vọng Lan là...?"
"Nó là đứa trẻ không thể ra đời năm đó của ta." Thẩm Phù Tễ nói: "Nó vẫn luôn muốn ra khỏi Phong Đô nhìn ngắm thế giới bên ngoài, Cố Dung, nếu như có thể......"
"Có thể." Thẩm Cố Dung trực tiếp cắt ngang lời hắn, cũng mặc kệ chính mình có thể làm được hay không, y nắm tay huynh trưởng, đè nén tiếng khóc, nói: "Việc gì cũng có thể, chỉ cần là kỳ vọng của huynh trưởng, Cố Dung có thể làm được bất cứ việc gì."
Thẩm Phù Tễ lúc này mới như trút được gánh nặng, cười.
Thẩm Cố Dung khiến Thẩm Phù Tễ phải tìm kiếm trăm năm, hiện tại y không có bất kỳ tư cách nào can thiệp vào ý nguyện của Thẩm Phù Tễ, cho dù là đi đầu thai chuyển thế, y cũng không dám mở miệng kêu huynh trưởng ở lại.
Y nỗ lực cong lên khóe môi nhìn Thẩm Phù Tễ, lúng ta lúng túng nói: "Khi nào huynh trưởng đi?"
Có thể chờ thêm một chút không?
Thẩm Phù Tễ suy nghĩ, đang muốn lên tiếng, đột nhiên nghe thấy phía sau có tiếng gọi.
"Phù Tễ."
Thẩm Phù Tễ quay đầu nhìn lại, bên ngọn đèn dầu, nữ tử mặc áo lam vươn tay về phía hắn, gọi tên của hắn.
Đó là phu nhân Thẩm Phù Tễ.
Khuôn mặt nàng xinh đẹp mỹ lệ, là quỷ hồn duy nhất trong Phong Đô không dán mặt quỷ giấy, bởi vì nàng nhớ rõ tất cả.
Mấy năm nay nàng liều mạng thuyết phục Thẩm Phù Tễ đi đầu thai chuyển thế với mình, nhưng câu trả lời nhận được lại luôn là 'Cố Dung, Tịch Vụ còn chưa về nhà'.
Cố Dung, Tịch Vụ......
Còn chưa về nhà.
Được, vậy chờ.
Thẩm Phù Tễ tìm trăm năm, nàng cũng đợi trăm năm.
Thẩm Phù Tễ nhìn nàng, đột nhiên bước nhanh tới, vươn tay ôm nàng vào lòng.
Nước mắt nữ tử tựa như từng hạt ngọc trai rơi xuống, nhìn thấy cuối cùng Thẩm Phù Tễ cũng ôm lấy nàng, trong hoảng hốt giống như đã biết, đối mặt với Thẩm Phù Tễ bây giờ, nàng có thể giống như lúc sinh thời gây rối vô cớ, có thể giống như lúc trước vui đùa tính tình đại tiểu thư.
Bởi vì nàng biết, nam nhân trước mặt sẽ tiếp tục dung túng chính mình.
Trong phút chốc, oán khí nhẫn nhịn trăm năm chợt bùng nổ, nàng giãy giụa nhấc tay lên, như liều mình đánh vào lồng ngực Thẩm Phù Tễ, vừa khóc vừa mắng hắn.
"Hỗn trướng...... Hỗn trướng!"
Thẩm Phù Tễ ôm chặt nàng không chịu buông tay, mặc kệ nàng không ngừng đánh mình.
"Ta là hỗn trướng, là ta có lỗi với nàng."
Vào khoảnh khắc chết đi kia, ký ức lúc sinh thời của hắn đã vỡ nát toàn bộ, chỉ còn lại một chấp niệm đi tìm Cố Dung này.
Giờ đây ký ức chợt sống lại, hắn mới nhớ ra chính mình rốt cuộc đã cô phụ nữ tử này biết bao nhiêu.
Nữ tử được hắn ôm chặt, giãy giụa đánh đấm một hồi mới chậm rãi ngừng lại, nàng khóc thút thít nói: "Kiếp sau ta không bao giờ muốn thích chàng nữa, ta mệt mỏi quá, thích chàng quá mệt mỏi."
"Được." Thẩm Phù Tễ nhẹ nhàng vỗ về mái tóc của nàng, ôn nhu nói: "Nàng không cần thích ta, kiếp sau đến lượt ta chờ nàng, ta sẽ mặt dày bám riết nàng, chờ đến khi nàng bằng lòng thích ta mới thôi."
Nàng khóc một lúc, bỗng nín khóc mỉm cười, vùi mặt vào lòng Thẩm Phù Tễ, lại mắng hắn: "Hỗn trướng."
Thẩm Cố Dung cách đó không xa ngẩn ngơ nhìn bọn họ.
Nhìn bọn họ ôm nhau khóc, nhìn bọn họ vẫy tay với chính mình, nhìn bọn họ cùng nhau dặn dò mọi chuyện cho Thẩm Vọng Lan xong......
Cuối cùng hồn phách tiêu tan, rời khỏi nhân gian đi đầu thai chuyển thế.
Vào khoảnh khắc Thẩm Phù Tễ hoàn toàn biến mất kia, Thẩm Cố Dung vẫn luôn kiên cường đột nhiên quỳ sụp xuống, giữa nơi trần thế phồn hoa kia, yên lặng rơi lệ.
Dù kiếp sau có chuyển thế, huynh trưởng...... cũng không còn là huynh trưởng của y nữa.
Đời này, y rốt cuộc không còn cách nào trả lại Thẩm Phù Tễ bất cứ thứ gì.
Y không còn nhà.
Như lời thủy quỷ nói, cả đời này của y đều sẽ như một chiếc thuyền con, đơn độc trôi dập dềnh trên vùng đại dương mênh mông, mãi mãi không thể đến được bờ.
Thẩm Cố Dung mất hồn mất vía ra khỏi Phong Đô, Mục Trích đã phản ứng lại, sốt ruột hoảng hốt chạy từ tới, trông thấy y lập tức xông tới: "Sư tôn!"
Thẩm Cố Dung lặng lẽ đi tới, gục đầu vào lòng Mục Trích, vùi mặt trong lòng hắn, cắn vạt áo hắn, lẩm bẩm nói: "Mục Trích, ta không còn nhà."
Mục Trích sửng sốt.
Mục Trích trong lúc nhất thời không biết nên an ủi như thế nào.
Thẩm Cố Dung đứng dậy, khóe mắt còn hơi ửng đỏ.
Mục Trích không biết phải làm thế nào mới có thể đánh tan vẻ bi thương trên mặt y, đành phải vụng về ôm y, cúi đầu hôn lên khóe mắt y, lúng ta lúng túng nói: "Ta...... Ta vẫn sẽ luôn ở bên cạnh sư tôn."
Thẩm Cố Dung nói bằng giọng khàn khàn: "Thật không?"
Mục Trích hận không thể lập tức thề độc: "Thật!"
Thẩm Cố Dung nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm một hơi nhỏ đến không thể phát hiện ra, thu liễm cảm xúc của chính mình.
Huynh trưởng đã rời đi không còn tiếc nuối, bản thân lại không gượng dậy nổi, như vậy cũng chẳng có tác dụng gì.
Hiện tại quan trọng nhất chính là giết chết Ly Canh Lan, thay người toàn thành báo thù rửa hận.
Trăm năm nay thứ Thẩm Cố Dung học được nhiều nhất chính là làm thế nào trong thời gian ngắn ngủi khống chế được tất cả cảm xúc của mình.
Thẩm Cố Dung cười nhợt nhạt, không hề nghĩ nhiều.
"Đúng rồi, còn một việc nhỏ vẫn chưa nói với ngươi."
Mục Trích thấy tâm trạng y có vẻ đã tốt hơn chút, mới yên lòng, tùy ý hỏi: "Việc nhỏ gì?"
Thẩm Cố Dung không biết từ nơi nào bế lên một bé trai phấn điêu ngọc mài, giơ hắn lên trước mặt Mục Trích, nghiêm túc nói: "Ngươi phải làm mẹ."
Mục Trích: "......"
Mục Trích: "???"
Thẩm Cố Dung dỗ Vọng Lan: "Vọng Lan, gọi Mục nương nương đi."
Vọng Lan rất nghe lời cha hai, giọng nói non nớt vang dội: "Mục nương nương!"
Mục nương nương: "......"
Mặt Mục Trích nghẹn đỏ mặt, nỗ lực chịu đựng, gian nan nói: "Sư tôn, đây là...... ai?"
Thẩm Cố Dung bế Vọng Lan, giải thích: "Con của huynh trưởng ta, Thẩm Vọng Lan."
Thẩm Phù Tễ đi rồi, Thẩm Cố Dung đi đến bên người Thẩm Vọng Lan nước mắt lưng tròng, dùng cơ duyên cướp được của Triều Cửu Tiêu ở Bí cảnh Cô Hồng, lừa gạt hắn đi theo mình.
Sau khi Vọng Lan nuốt cơ duyên kia, vậy mà lại trực tiếp biến thành người, sinh hồn trên người giao triền cùng quỷ khí, cực kỳ quái lạ.
Thẩm Cố Dung kinh hãi tra xét một lượt, lúc này mới phát hiện cơ duyên Thiên Đạo ban cho Triều Cửu Tiêu hóa rồng kia lại trực tiếp uốn nắn đứa nhỏ này phát triển thành kỳ tài tu quỷ đạo.
Có khí tức sinh hồn và thân thể, Thẩm Vọng Lan có thể tự do ra vào Phong Đô, Thẩm Cố Dung tuân thủ hứa hẹn với huynh trưởng, dẫn hắn ra, giữ lại bên người mình.
Bởi vì khí tức trên người Thẩm Cố Dung và Thẩm Phù Tễ tương đồng, Thẩm Vọng Lan luôn nhận y thành cha, Thẩm Cố Dung cũng kệ cho hắn gọi.
Y là cha, vậy Mục Trích chính là nương.
Thật tốt.
Đáng thương Mục Trích vừa mới cập quan liền vô duyên vô cớ có thêm một đứa con.
Nhìn thấy Mục Trích yên lặng, Thẩm Cố Dung nghi hoặc nói: "Ngươi không thích sao?"
Thẩm Cố Dung ôm Vọng Lan, cọ cọ gương mặt bụ bẫm của bé con, nói: "Ngươi xem, chúng ta giống nhau như vậy mà."
Mục Trích không hé răng.
Vừa bớt đi một Ngu Tinh Hà, hiện tại lại thêm một Thẩm Vọng Lan tới tranh sủng với hắn sao?
Mục Trích không thích, bất kể là sinh vật non nớt nào có thể tranh đoạt lòng yêu thích của sư tôn hắn, hắn đều không thích.
Thẩm Cố Dung có vẻ đã nhìn ra, buông Thẩm Vọng Lan xuống, nói: "Ra ngoài chơi đi."
Thẩm Vọng Lan rất ham chơi, không khác gì Thẩm Cố Dung khi còn bé, nghe thấy có thể ra ngoài chơi lập tức vui mừng hớn hở chạy vụt đi.
Thẩm Cố Dung cùng Mục Trích trở về Phiếm Giáng Cư, lau sạch nước mắt trên mặt, mới ngồi lên giường nệm, y lười biếng chống cằm, nhàn nhạt nói: "Tức giận với một đứa nhỏ làm gì?"
Mục Trích cầm khăn khô giúp y lau sạch vệt nước trên năm ngón tay, yên lặng không lên tiếng.
Thẩm Cố Dung nói: "Trước kia ngươi cũng từng là một đứa nhỏ mà, mới nhỏ chừng này nè."
Thẩm Cố Dung khoa tay múa chân miêu tả độ cao bên hông mình: "Ôm ta mà còn phải nhón chân."
Sau khi Thẩm Cố Dung dung hợp ký ức, y kéo chuyện hai người trải qua trong mười mấy năm nay ra xem, cảm thấy thú vị bất ngờ, y mười sáu tuổi vừa ấu trĩ lại ngây thơ, hành động đó trong mắt Thẩm Cố Dung hiện tại thật sự rất buồn cười.
Nhưng quả thực đây chính là hồi ức vui vẻ nhất của Thẩm Cố Dung trong trăm năm này.
Mục Trích không thích Thẩm Cố Dung coi hắn như đứa trẻ, hắn nắm lấy tay Thẩm Cố Dung, cúi đầu nhẹ giọng nói: "Sư tôn, trước kia ta từng muốn xin một lời hứa từ ngài, ngài còn nhớ rõ không?"
Thẩm Cố Dung nghiêng đầu: "Là lần sau khi rèn luyện trở về kia sao?"
Mục Trích gật đầu.
Thẩm Cố Dung thoải mái nói: "Nhớ rõ, hiện tại ngươi muốn gì cứ nói ra, sư tôn cho ngươi hết."
Y vẫn còn nhớ rõ chuyện Mục Trích dùng một lời hứa đổi lấy một hạt châu Mộc Hoạn, cho rằng lần này vẫn là một thứ đồ chơi nào đó, còn dang hai tay cho Mục Trích xem đồ vật trên người mình, hạt châu Mộc Hoạn, ngọc bội bên hông, Ngọc Tủy, ý bảo 'Thích thứ gì trên người sư tôn đều có thể cầm đi'.
Y nâng cánh tay, tay áo rộng rũ lên giường nệm, lộ ra vòng eo mảnh khảnh, dáng người tuyệt mỹ câu hồn phách con người, Mục Trích nhìn thoáng qua, hô hấp suýt nữa ngưng bặt.
Mặt hắn đỏ lên, thấp giọng nói: "Ta muốn...... ừm...."
Thẩm Cố Dung không nghe rõ, nhẹ nhàng cúi người, nói: "Cái gì? Mục cô nương, lớn tiếng chút."
Mục cô nương: "......"
Mục Trích dự định để cho sư tôn xem rốt cuộc mình có phải Mục cô nương hay không.
Mặt hắn không cảm xúc, ngẩng đầu lên, bên tai chợt đỏ, trầm giọng nói: "Ta muốn ngài."