Xuyên Thành Nghề Nghiệp Sư Tôn Có Độ Nguy Hiểm Cao

Chương 119: Mãnh Nam Rơi Lệ




Chuyển ngữ: Trầm Yên

............................................................

Ma đồng Ly Canh Lan lành lạnh, điên cuồng nhìn y: "Được, giết ta cũng không sao, ta đã sớm muốn tu quỷ đạo."

Thẩm Cố Dung hờ hững nhìn hắn, mái tóc đen không biết có phải vì dùng thân thể phàm nhân lập khế ước với Lâm Hạ Xuân hay không, mà đã thoáng hiện lên từng sợi trắng.

"Ngươi cho rằng ta sẽ để ngươi có cơ hội tu quỷ đạo?"

Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời y giết người, nhưng tay cầm kiếm lại cực kỳ ổn định, không chút run rẩy.

[ Là hắn sai. ] Thẩm Cố Dung mặt không cảm xúc suy nghĩ: [ Nếu không có hắn, ta sẽ không phải gặp những chuyện này. ]

Không cần trải qua nhiều như vậy, không cần tàn nhẫn biến mình thành một người khác.

Thẩm Cố Dung siết chặt chuôi kiếm, mắt cũng không chớp mà đâm về phía cổ Ly Canh Lan, nhưng trong khoảnh khắc kiếm kia khó khăn lắm mới đâm tới, Lâm Hạ Xuân đột nhiên phát ra tiếng vù vù, Thẩm Cố Dung suýt nữa không cầm được nó.

Tiếp theo trong nháy mắt, Lâm Hạ Xuân hóa thành một người cao lớn tại chỗ, thẳng tắp che trước mặt Thẩm Cố Dung, linh lực dâng lên bộc phát, ngăn cản một lưỡi kiếm sắc bén phá không mà đến giữa không trung.

Đó là hung kiếm Liêm Câu, Ly Tác.

Ly Tác thấy một chiêu không thể giết chết Thẩm Cố Dung, hóa thành một người áo đen, cũng che trước mặt Ly Canh Lan, con ngươi màu đỏ tươi, mặt không cảm xúc đứng đối diện với Lâm Hạ Xuân.

Lâm Hạ Xuân: "......"

Lâm Hạ Xuân chỉ liếc qua hắn một cái liền hờ hững dời tầm mắt, hắn rũ mắt nhìn chằm chằm bụi cỏ nhỏ mọc ra từ khe đất kia, lông mi hơi rũ xuống, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Bởi vì khế ước nhận chủ, Thẩm Cố Dung nghe được nam nhân khắp người đầy sát ý, thân hình cao lớn kia nói ở trong lòng: [ Không muốn giao tiếp với người, không muốn đối diện với người, không muốn giao đấu, nếu ta là cây cỏ này thì tốt rồi. ]

Thẩm Cố Dung: "......"

Khóe môi Thẩm Cố Dung giật giật.

Đầu óc hung kiếm đệ nhất tam giới này... có phải có chút vấn đề hay không?

Lâm Hạ Xuân còn đang ở kia nhắc mãi 'Nếu ta là cây cỏ thì tốt rồi, nếu ta là cục đá thì tốt rồi', Ly Tác nhìn thấy thảm trạng này của chủ nhân đã đằng đằng sát khí vọt lên.

Tuy rằng đầu óc Lâm Hạ Xuân có chút vấn đề, nhưng cũng không gây trở ngại đến lệ khí hung tàn của hắn, sát ý linh lực của Ly Tác với hắn mà nói chẳng qua chỉ như đứa nhỏ lần đầu tiên cầm kiếm múa may trước mặt hắn, hắn thậm chí không cần dùng linh lực cũng có thể phá vỡ thế công của Ly Tác.

Lâm Hạ Xuân chỉ dùng một chiêu đã chế trụ Ly Tác, quay đầu lại, nói ra lời đầu tiên với Thẩm Cố Dung: "Giết?"

[ Giết người thật phiền phức, nếu hắn có thể tự mình đi tìm chết thì tốt rồi. ]

Thẩm Cố Dung: "......"

Thẩm Cố Dung bị Lâm Hạ Xuân làm cho thất thần, một thoáng y ngẩn ngơ kia, cửa Phiếm Giáng Cư bỗng nhiên bị người ta phá ra, tựa hồ có rất nhiều người đang vội vội vàng vàng chạy tới.

Thẩm Cố Dung lập tức nói: "Giết!"

Nếu hiện tại không giết, ngày sau chưa chắc y đã có cơ hội.

Lâm Hạ Xuân giơ tay chém xuống, trong khoảnh khắc kiếm ý sắp chạm vào người Ly Canh Lan, Ly Tác ở một bên đột nhiên vọt tới, dùng thân thể bảo vệ Ly Canh Lan, trực tiếp chặn một kiếm kia.

Lâm Hạ Xuân nghiêng đầu: [ Ta không muốn giết ngươi, là tự ngươi lao vào, chuyện này không liên quan đến ta. ]

Thẩm Cố Dung: "......"

Mà lúc này, người bên ngoài đã vọt vào.

Lâm Hạ Xuân không muốn giao tiếp với người ta, ngay cả đứng cạnh người ta hắn cũng cảm thấy phiền, trong khoảnh khắc mọi người xông tới hắn lập tức hóa thành thanh kiếm, rơi xuống mặt đất.

Hề Cô Hành và Lâm Thúc Hòa đẩy cửa vào, nhìn thấy cảnh tượng trong phòng thì trực tiếp ngây người.

Khắp người Ly Canh Lan toàn là máu, trong tay cầm một thanh kiếm đã rũ xuống, kiếm kia bị chém thành một lỗ thủng, linh lực không thoát ra được bên ngoài, mà Thẩm Cố Dung đang đứng trong bóng tối, cả người suy sụp, y phục lộn xộn, loáng thoáng có thể nhìn thấy vết ứ bầm nơi cằm và cổ tay y.

Hề Cô Hành ngạc nhiên nói: "Chuyện gì đã xảy ra đây?"

Ly Canh Lan lại cười, hắn cầm Ly Tác chậm rãi đứng dậy, máu lại lần nữa trào ra từ ngực và bụng, ngực, hắn giơ tay lau khóe môi, nhướng mày nói: "Không có gì, nổi hứng muốn mời Tiểu Thập Nhất song tu một lần, không ngờ bị cự tuyệt."

Mặt Hề Cô Hành lập tức tái đi, hắn nhìn thấy Thẩm Cố Dung y phục không chỉnh tề cũng có thể đoán được đại khái sự việc, nghe vậy càng giận sôi máu, hắn giận dữ nói: "Huynh thật là đến chết cũng không đứng đắn!"

Hắn xông lên trước, cởi áo ngoài khoác lên người Thẩm Cố Dung, không thành thạo trấn an y: "Không sợ, hắn chính là kẻ mặt người dạ thú, ta nhất định sẽ bẩm báo sư tôn, nghiêm khắc trách phạt hắn."

Thẩm Cố Dung trừng lớn hai mắt, tựa như rối gỗ bị giật dây, được Hề Cô Hành ôm nửa người, y đờ đẫn nói: "Để ta giết hắn."

Hề Cô Hành sửng sốt: "Cái gì?"

Thẩm Cố Dung nói: "Hắn là kẻ đầu sỏ gây tội năm đó tàn sát dân chúng trong Hồi Đường Thành, ta muốn giết hắn."

Y giơ tay, Lâm Hạ Xuân lập tức bay tới, rơi vào tay y.

Hề Cô Hành ngạc nhiên nói: "Đệ nói Hồi Đường Thành năm đó? Sao có thể?! Thập Nhất, có phải đệ hiểu lầm ở đâu hay không?"

Thẩm Cố Dung nói: "Không hiểu lầm, chính miệng hắn thừa nhận."

Lâm Thúc Hòa đang cầm máu cho Ly Canh Lan, kinh ngạc ngẩng đầu: "Đại sư huynh?"

Ly Canh Lan lại túm lấy cổ tay Lâm Thúc Hòa, trong mắt toàn bộ đều là vẻ mừng như điên cùng hưng phấn: "Thúc Hòa, nghe sư huynh nói, độc Dịch Quỷ ta mang về từ U Châu năm đó đúng thật là Dịch Độc cần thiết cho trận pháp 'Dưỡng Dịch Quỷ', chỉ cần tiếp tục tìm một thành trì phàm thế nữa, Dịch Quỷ chắc chắn sẽ thành công."

Hắn nhịn bốn năm, cuối cùng cũng tìm được cơ hội dỡ xuống lớp ngụy trang của mình, theo bản năng muốn tìm người khoe nghiên cứu của mình.

Lâm Thúc Hòa mờ mịt nhìn hắn, linh lực trong tay dần tan, hắn dường như đang sững sờ, theo bản năng lúng ta lúng túng hỏi Ly Canh Lan: "Dịch Quỷ thành công... sau đó sẽ thế nào?"

Ly Canh Lan giống như một kẻ điên: "Dịch Quỷ phi thăng thành Thánh, chặt đứt nhân quả Tam giới, không chỉ chứng minh cho sư tôn cùng người trong thiên hạ thấy quỷ tu cũng có thể thành Thánh, mà quỷ tu Thánh nhân kia bất kể có giết bao nhiêu người cũng sẽ không bị Thiên Đạo trách phạt."

Hắn giữ chặt bả vai Lâm Thúc Hòa: "Đến lúc đó toàn bộ Tam giới đều sẽ bị Dịch Quỷ tàn sát, tất cả mọi người cùng chết, như vậy không tốt sao?"

Trong mắt Ly Canh Lan lóe ánh sáng quỷ dị, hắn cười nói bằng giọng lành lạnh: "Tất cả bọn họ đều nói ta là Dịch Quỷ, vậy ta sẽ biến hết toàn bộ bọn họ thành Dịch Quỷ, nếm thử tư vị giống như ta!"

Đồng tử Thẩm Cố Dung co rụt lại, lập tức cầm kiếm xông lên muốn kết liễu kẻ chấp mê bất ngộ này, lại bị Hề Cô Hành ôm chặt vào lòng.

"Thập Nhất! Thập Nhất bình tĩnh, hắn nói mê sảng cũng không phải ngày một ngày hai, bình tĩnh, sư tôn sắp đến rồi! Đến lúc đó......"

Thẩm Cố Dung hờ hững nói: "Ngươi không nghe thấy hắn đang nói cái gì sao?"

Y nhìn chằm chằm vào đôi mắt Hề Cô Hành, thấp giọng chất vấn: "Chẳng lẽ đó cũng là mê sảng?"

Hề Cô Hành thoáng sửng sốt.

Thẩm Cố Dung đột nhiên nhớ tới cái gì, "A" một tiếng, ngẩn ngơ nói: "Chẳng lẽ trước đó hắn từng nói qua muốn đồ thành nào đó, các ngươi cũng coi thành mê sảng, không đặt ở trong lòng?"

Sắc mặt Hề Cô Hành và Lâm Thúc Hòa trắng nhợt, đồng thời nhớ lại chuyện xảy ra ở Hồi Đường Thành,, hoảng sợ mà nhìn về phía Ly Canh Lan.

"Đại sư huynh?" Đôi môi Lâm Thúc Hòa trắng bệch: "Huynh......"

Ly Canh Lan còn đang nổi điên nói mấy lời không rõ ràng, sau đó Ly Nam Ương đuổi tới, một chưởng đánh ngất hắn, giam vào trong Giới Tử của mình.

Thẩm Cố Dung đã bị Hề Cô Hành kéo đi thay đổi xiêm y, sắc mặt y trắng bệch, vết hằn trên cằm càng rõ rệt đến đáng sợ, khi khẽ nâng tay lên, vết bầm trên cổ tay cũng bắt đầu trào máu.

Ly Nam Ương đã đuổi bọn Hề Cô Hàni ra ngoài, đứng trước ô cửa sổ nhìn hoa Tịch Vụ bên ngoài, không biết đang suy nghĩ gì.

Thẩm Cố Dung từ nội thất đi ra, mặt không cảm xúc nói: "Nam Ương Quân."

Ly Nam Ương quay đầu lại nhìn y.

Thẩm Cố Dung không muốn lộ ra vẻ mặt giả tạo với đám ngụy quân tử này nữa, y trực tiếp nói thẳng vào vấn đề: "Trước kia ngài biết chuyện Ly Canh Lan tàn sát dân trong thành sao?"

Bao nhiêu năm nay, chưa từng có ai dám nói chuyện với Nam Ương Quân như vậy, hắn yên lặng một lúc, mới trả lời: "Ta không biết."

Thẩm Cố Dung không tin hắn, lại hỏi: "Vậy năm đó vì sao ngài lại đúng lúc xuất hiện ở ngoài Hồi Đường Thành?"

Con ngươi lạnh băng của Ly Nam Ương liếc nhìn Thẩm Cố Dung một cái, mãi lâu sau mới mở miệng nói: "Bởi vì thiên cơ."

Thẩm Cố Dung: "Cái gì?"

Sau khi nói ra từ "thiên cơ", Ly Nam Ương tựa hồ từ bỏ che giấu cái gì, đơn giản nói thẳng ra.

"Ta đã thành Thánh nhiều năm, nhưng lại cách phi thăng chỉ còn một cơ duyên." Ly Nam Ương nói: "Mấy năm trước Thiên Đạo báo trước, nói cơ duyên của ta nằm tại một nơi lánh đời ở Hàm Châu."

Ánh mắt Thẩm Cố Dung thoáng động.

"Nếu ta giết chết Dịch Quỷ đã thành Thánh, sẽ có thể một bước phi thăng."

Ly Nam Ương nhìn Thẩm Cố Dung, nói: "Nhưng ta không ngờ tới, người duy nhất còn sống sót lại là một phàm nhân tay trói gà không chặt."

Thẩm Cố Dung cười nhạo một tiếng, tựa hồ cảm thấy Thiên Đạo cùng thế nhân cực kỳ nực cười: "Vậy vì sao lúc ấy ông không ra tay, còn đối xử với tôi tốt như vậy?"

Ly Nam Ương nói: "Ngươi cũng không phải Dịch Quỷ, làm vậy chỉ là giết hại người vô tội."

"Thật đáng tiếc." Thẩm Cố Dung lạnh lùng cười nhìn hắn: "Tuy rằng ta không phải Dịch Quỷ, nhưng lại là người vi phạm Thiên Đạo, tiếp tục sống sót, lúc ấy nếu ngươi thay Thiên Đạo diệt trừ tai họa này là ta, giờ ắt đã sớm phi thăng rồi."

Ly Nam Ương không nói gì.

Thẩm Cố Dung lười dài dòng với hắn, nói thẳng: "Vậy việc của Ly Canh Lan, hiện tại ngươi mới biết sao?"

Ly Nam Ương nói: "Khi hắn còn bé...... Bị người trở thành Dịch Quỷ trong thành bám vào, trục xuất khỏi U Châu Thành, suýt nữa bị hỏa linh thú cắn nuốt, từ sau lúc đó tính tình liền có chút quái dị."

Ly Nam Ương tốn nhiều năm như vậy hòng sửa đổi tư tưởng của hắn, nhưng lại nắn thành một kẻ điên biết cách ngụy trang, nếu không phải chính miệng Ly Canh Lan nói ra, Ly Nam Ương cũng không hề hay biết Ly Canh Lan nhiều năm nay luôn phóng túng bừa bãi, tựa như không có bất kỳ ý đồ phản nghịch nào trong xương cốt vậy mà vẫn không mảy may thay đổi như năm đó.

"Là ta không dạy dỗ hắn tốt, mới gây thành đại họa."

Thẩm Cố Dung lạnh lùng nhìn hắn, nói: "Loại tính tình vặn vẹo hình thành do tuổi thơ bi thảm này tiên quân không cần nói với ta. Như lời ngươi, ta là người bị hại, cho dù hắn phải chịu muôn vàn khốn khó thì cũng liên quan gì tới ta đâu? Hiện tại ta chỉ muốn hắn chết."

Ly Nam Ương nhìn tầm mắt đã bị hận ý ăn mòn của y, lặng lẽ thở dài, nói: "Hiện tại ngươi chưa giết được hắn."

Thẩm Cố Dung nói: "Ta không cần các người vì đồng tình với ta mà đại nghĩa diệt thân, ngươi thả hắn ra, ta tự mình giết hắn."

Ly Nam Ương nói: "Thân thể hắn là ma tu, chỉ cần nguyên đan không vỡ vụn, vết thương da thịt trên cơ thể có thể khôi phục lại rất nhanh. Lần này ngươi may mắn mới làm hắn bị thương được, nếu hắn đề phòng Lâm Hạ Xuân, lấy tu vi hiện tại của ngươi không thể giết hắn."

Thẩm Cố Dung nắm Lâm Hạ Xuân, yên lặng một lúc lâu, lâu đến mức Ly Canh Lan còn suýt nữa cho rằng y sẽ yêu cầu mình giết Ly Canh Lan, lại nghe thấy thiếu niên trước mắt đột nhiên nói: "Được."

Ly Nam Ương: "Ừ?"

"Ta muốn nhập đạo, ta phải tự tay giết hắn."

Ly Nam Ương sửng sốt: "Thân thể phàm nhân... rất khó nhập đạo."

Thẩm Cố Dung câu môi lạnh lùng cười: "Nhưng ta lấy thân thể phàm nhân giết hắn, càng khó hơn."

Ly Nam Ương kinh ngạc nhìn y, đây là lần đầu tiên trên gương mặt như giếng cổ không cảm xúc của hắn xuất hiện cảm xúc rõ ràng.

Hắn nhìn chằm chằm nhìn Thẩm Cố Dung một lúc lâu, mới đột nhiên cười nhạt: "Rất tốt."

Không biết Thẩm Cố Dung tốn bao nhiêu năm, cũng không biết đã chịu bao nhiêu đau khổ, vô số linh dược như không cần tiền đập lên người y mà không chút hiệu quả, cuối cùng ngay cả Nam Ương Quân cũng suýt nữa từ bỏ.

Thẩm Cố Dung bị tra tấn đến gầy gò ốm yếu, căn cơ bị hủy hoại không còn chút nào, nếu không nhập đạo, chỉ sợ y sẽ không sống nổi mấy năm nữa.

Toàn bộ Ly Nhân Phong đều biết Thẩm Cố Dung không muốn sống, từng người từng người đều lần lượt tới khuyên, nhưng Thẩm Cố Dung không hề tin bọn họ.

Hiện tại y không tin bất cứ ai, chỉ tin vào Lâm Hạ Xuân trong tay.

Không biết qua bao lâu, Thẩm Cố Dung cả người run rẩy được Ly Nam Ương ôm từ Phong Vũ Đàm ra, thân thể sắp thành khối băng chậm rãi bốc lên một ngọn lửa, từng chút sưởi ấm thân thể y.

Thẩm Cố Dung gầy đến gần như chỉ còn da bọc xương, gương mặt đều đã lõm xuống, y gắng gượng mở mắt ra.

Ly Nam Ương thấp giọng nói: "Thập Nhất, ngươi giỏi lắm."

Ly Nam Ương trước nay chưa từng khen ngợi người nào như vậy, cho dù là đồ đệ nhiều năm hắn cũng chưa bao giờ khen đến mức này.

Thẩm Cố Dung mặc kệ bản thân ngất đi.

Từ sau lúc đó, y liền xem như chính thức nhập đạo.

Linh dược linh thạch trên Ly Nhân Phong vẫn dồn hết cho y như cũ, đám người Hề Cô Hành đều đã biết tất cả những chuyện Ly Canh Lan làm với Hồi Đường Thành, nhìn thiếu niên như sắp ép chết mình kia, sự áy náy đồng tình dần dần hóa thành thiện ý, không ngừng hướng về y.

Nhưng Thẩm Cố Dung lại hoàn toàn không cần.

Y không cần loại thiện ý này.

Không cần loại thiện ý vì mình bi thảm mới nhận được này.

Y còn có một tia hy vọng, nên cũng không cảm thấy mình có bao nhiêu bi thảm, cũng không cần nhiều đồng tình như vậy.

Vì đồng tình mà sinh ra thiện ý, đối với y hiện tại mà nói, chính là sỉ nhục.

Sau khi Thẩm Cố Dung kết đan đi theo Ly Nam Ương xuống núi rèn luyện, trong lúc vô tình nghe nói Hồi Đường Thành đã thành quỷ thành, bị quỷ tu xâm nhập, cắn nuốt bừa bãi vong hồn trong đó.

Đó là lần đầu tiên Thẩm Cố Dung bước chân trở về cố hương.

Y sa sầm mặt chém giết toàn bộ quỷ tu tiến vào cắn nuốt vong hồn, thủ ngoài cổng thành Hồi Đường 5 năm, phàm là quỷ tu đi tới Hồi Đường Thành ý đồ cắn nuốt hồn phách đều bị y tàn nhẫn giết hết.

Dần dần, mọi người trong Tam giới đều biết Hồi Đường Thành được Ly Nhân Phong che chở, liền không còn quỷ tu nào dám liều chết tới đây nữa.

Trước ngày Thẩm Cố Dung đi, Hề Cô Hành tới Hồi Đường Thành đón y.

"Đệ thật sự không muốn vào xem thử sao?"

Hồi Đường Thành đã là quỷ thành, bảng hiệu ban ngày là Hồi Đường, ban đêm là Phong Đô, Thẩm Cố Dung nghe tiếng quỷ khóc ở đây 5 năm, lại chưa từng bước vào nửa bước.

Thẩm Cố Dung trải qua quá nhiều chuyện, tâm đã như tro tàn, khí thế nghiêm nghị, phảng phất như tính toán vẹn toàn mọi chuyện, không bị bất luận kẻ nào can thiệp tới.

Y tựa hồ không có tình cảm, mặc kệ đang đứng trước Hồi Đường Thành, trong lòng cũng không có nửa phần gợn sóng.

"Không cần." Thẩm Cố Dung mặt không cảm xúc nói: "Chờ ta giết Ly Canh Lan rồi, tất nhiên sẽ lại trở về."

Hề Cô Hành có chút chần chờ, nhưng không tiếp tục khuyên nữa.

Hai người đang muốn ngự phong rời đi, đột nhiên nghe được nơi cổng thành có một giọng nói, nhẹ nhàng gọi bọn họ lại.

Thẩm Cố Dung quay đầu, khoảnh khắc nhìn thấy người kia, con ngươi đột nhiên run lên.

Thẩm Phù Tễ xách theo một ngọn đèn nhỏ, đứng bên cột đá ngoài cổng thành, tò mò nhìn bọn họ.

Cả người Thẩm Cố Dung cứng đờ, lặng lẽ lui về sau nửa bước.

Thẩm Phù Tễ "A" một tiếng, ôn nhu nói: "Xin lỗi, ta dọa đến ngươi."

Thẩm Cố Dung ngơ ngác nhìn hắn, muốn đi tới phía trước nhưng hai chân lại nhũn ra, hoàn toàn không thể nhúc nhích.

Quỷ hồn trong Hồi Đường Thành phần lớn đều không biết mình đã chết như thế nào, bọn họ thậm chí còn cho rằng mình vẫn là người, chẳng qua sinh hoạt hơi khác ngày thường chút, nhưng cũng không hề bị ảnh hưởng.

Ký ức của bọn hỗn độn, dừng lại ở thành trì quen thuộc, căn nhà quen thuộc, bên cạnh thân nhân quen thuộc, không đi chuyển thế đầu thai.

Thẩm Phù Tễ là một trong số đó.

Hắn xách theo ngọn đèn nhỏ, cười nhìn Thẩm Cố Dung, lặp lại lời những năm gần đây đã nói không biết bao nhiêu lần nhưng chưa từng chán: "Ta có thể hỏi thăm ngài về một người không?"

Thẩm Cố Dung mờ mịt nhìn hắn.

Thẩm Phù Tễ nói: "Đệ đệ ta tên Thẩm Cố Dung, muội muội Thẩm Tịch Vụ, bọn họ đi xem hoa đăng bị lạc, xin hỏi các ngươi có nhìn thấy bọn họ ra khỏi thành không?"

Hề Cô Hành kinh ngạc nhìn nam nhân có khuôn mặt tương tự với Thẩm Cố Dung.

Thẩm Cố Dung lại không khống chế được bản thân đi về phía trước, y giữ lấy tay xách đèn của Thẩm Phù Tễ, lúng ta lúng túng nói: "Đệ...... huynh trưởng, đệ là Cố Dung."

Thẩm Phù Tễ nghi hoặc nhìn y.

Không biết vì sao sự nhẫn nhịn mấy năm nay của Thẩm Cố Dung đột nhiên không ngăn được, mặt y đầy nước mắt, mặt không cảm xúc bắt lấy tay Thẩm Phù Tễ, nức nở nói: "Đệ là Cố Dung, huynh trưởng."

Y liên tục lặp đi lặp lại những lời này, Thẩm Phù Tễ nghiêng đầu phân biệt hồi lâu, thử nói: "Ngươi cười một cái đi."

Đệ đệ hắn thích cười nhất, khi cười rộ lên gần như có thể làm trái tim hắn tan chảy.

Thẩm Cố Dung gắng gượng nặn ra nụ cười, Thẩm Phù Tễ lại nói: "Sai rồi."

Thẩm Cố Dung ngẩn ngơ.

Thẩm Phù Tễ tránh thoát khỏi tay y, lui về sau nửa bước, trong mắt toàn bộ đều là vẻ xa cách: "Ngươi không phải Cố Dung, Cố Dung sẽ không giống như ngươi thế này......"

Hắn nhíu mày suy nghĩ, tựa hồ quên mất Cố Dung của hắn rốt cuộc có tính tình như thế nào.

Quá nhiều năm trôi qua, hắn đã không nhớ rõ tên của mình, không nhớ rõ mặt đệ đệ muội muội.

Bất luận ký ức nào của quỷ hồn đều tựa như đã vỡ tan thành mảnh nhỏ từ khoảnh khắc chết đi, chỉ có thể phân biệt theo bản năng.

Thẩm Phụng Tuyết trước mặt, không phải đệ đệ hắn.

Thẩm Phù Tễ nói xong, khẽ gật đầu, xách theo đèn xoay người rời đi.

Thẩm Cố Dung ngơ ngác nhìn theo bóng dáng hắn, nghe thấy hắn không chê phiền lụy mà hỏi thăm từng người đi ngang qua.

"Làm phiền cho hỏi chút, có nhìn thấy đệ đệ và muội muội ta hay không?"

"Bọn họ đi xem hoa đăng bị lạc."

"......"

Thẩm Cố Dung sững sờ ở cổng thành hồi lâu, đột nhiên thất thanh khóc rống.

Một đêm tóc bạc.

Thẩm Cố Dung không biết đã đắm chìm trong ký ức bao lâu, ký ức suốt trăm năm kia trong giây lát xâm nhập vào đầu y, khi tiếp nhận hoàn toàn lại chỉ trong nháy mắt.

Chờ đến khi Mục Trích ôm y về Phiếm Giáng Cư, thân thể vẫn luôn căng chặt của Thẩm Cố Dung đã dần dần thả lỏng, hai hàng nước mắt chậm rãi chảy xuống từ khóe mắt y, rơi vào trong mái tóc bạc tán loạn.

Mục Trích đã lặng lẽ khóc suốt một đường, vào khoảnh khắc Thẩm Cố Dung không chút do dự hất tay hắn ra sau, hắn mới hoảng hốt phát hiện mình bị vứt bỏ.

Sư tôn hắn chắc chắn đã chọn đồ vật còn quan trọng hơn hắn, mới có thể hất tay hắn ra như vậy, bỏ mặc hắn tại chỗ này.

Mục Trích trở nên khủng hoảng hơn bao giờ hết, ý nghĩ đáng sợ kia vẫn luôn kéo dài tới hiện tại, mỗi khi nhớ tới trái tim đều đau nhức.

Thẩm Cố Dung nhỏ giọng nức nở trên giường một lúc lâu, đột nhiên thở dốc kịch liệt một tiếng, đôi mắt chậm rãi mở ra.

Mục Trích thấy vậy lập tức nhào tới: "Sư tôn?!"

Thẩm Cố Dung xoa trán, nhíu mày được Mục Trích đỡ ngồi dậy, lau nước mắt còn chưa khô trên mặt, thấp giọng nói: "Đau đầu."

Mục Trích túm lấy một góc tay áo y, lúng ta lúng túng nói: "Ta...... Ta giúp sư tôn xoa bóp."

Thẩm Cố Dung buông cánh tay đỡ trán, nghiêng đầu nhìn Mục Trích một cái.

Y mới trở về từ trong trí nhớ, còn chưa hoàn toàn thích ứng, tầm mắt lạnh băng lại xa cách, trong đó đều là sự tuyệt vọng khi tâm đã chết, giống hệt ánh mắt Thẩm Phụng Tuyết khi chưa gặp được Mục Trích năm đó.

Mục Trích sửng sốt, một ánh mắt của Thẩm Cố Dung trực tiếp gọi ra nước mắt vừa mới ngừng của hắn.

Thẩm Cố Dung: "......"

Ký ức như nước chảy cọ rửa mà qua, Thẩm Cố Dung còn chưa kịp vuốt xuôi những ký ức đó đã bị vẻ mặt đầy nước mắt của Mục Trích dọa ngẩn người.

Thẩm Cố Dung thoáng nghẹn lại, đành phải khô khốc nói: "Mục cô nương, ai lại bắt nạt ngươi? Nói sư tôn nghe."

Mục cô nương ngây người một lát, phát hiện sư tôn đã khôi phục bình thường, nước mắt càng rơi ác hơn, nhưng lúc này lại là nước mắt vui mừng may mắn.

Hắn nhào lên trước ôm Thẩm Cố Dung vào lòng, hai tay đều run lên.

Thẩm Cố Dung nhớ lại những chuyện thiếu đạo đức mình làm trước khi hôn mê, bỗng thấy hơi chột dạ.

Năm đó sau khi phong ấn Ly Canh Lan, đoạt lại Kinh Thế Lục, thế giới của Thẩm Cố Dung chỉ còn lại chấp niệm chờ tiên sinh tới tìm y. Y đợi ước chừng khoảng ba mươi năm, cuối cùng trong một dịp phân thần xuống núi, vô tình thấy được đứa trẻ bị trói trên dàn thiêu.

Kinh Thế Lục không chịu khống chế mà run rẩy trong tay áo y.

Người được trời chọn, giáng thế.

Thẩm Cố Dung bay vào biển lửa, ôm đứa trẻ y đợi ước chừng trăm năm vào trong lòng.

Từ sau lúc đó, trong mắt Thẩm Cố Dung đã bốc cháy lên hy vọng, cho dù từng theo Kinh Thế Lục đi một chuyến, chết thảm một lần, nhưng y vẫn vui vẻ chịu đựng như cũ.

Thẩm Cố Dung thậm chí còn hơi cảm tạ Thiên Đạo, cảm tạ hắn tách ký ức của mình ra, để y năm mười sáu tuổi sạch sẽ tinh khiết, trong lòng không có nửa phần khói mù tiếp xúc với Mục Trích, thậm chí ái mộ lẫn nhau.

Nếu y còn giữ lại ký ức trăm năm, yêu đương với Mục Trích, khả năng chính y cũng không phân biệt được rốt cuộc bản thân đang vì áy náy với tiên sinh mà đồng ý với Mục Trích, hay là thật sự động tâm.

Còn tốt, may mắn.

Hiện tại không còn "y" cho rằng mình đang ở thế giới trong sách, y cũng không cần phải vứt bỏ Mục Trích mới có thể về nhà, ký ức trăm năm cọ rửa trong đầu y, cuối cùng trở nên yên ả.

"Mục Trích." Thẩm Cố Dung nâng ngón tay, dùng lòng bàn tay ấn lên trán Mục Trích, nhẹ nhàng đẩy hắn ra xa mình, hơi nhướng mày nói: "Trước kia có phải ta đã từng nói qua, nam nhân một khi khóc mãi không ngừng, thì nước mắt kia sẽ không còn khơi gợi nổi chút đồng tình nào, cũng không đáng giá một chút nào không?"

Mục Trích đã là một nam nhân thành thục, ngày thường cực kỳ trầm ổn, giống như trời sập xuống cũng không lọt nổi vào tầm mắt hắn, nhưng chuyến đi này thật sự khiến hắn quá sợ hãi, hoàn toàn không ngăn được nước mắt, đành mắt đỏ khóe mắt nhìn Thẩm Cố Dung, gắng sức hít vào nuốt nước mắt trở về.

Giống y như đúc đức hạnh năm đó sau khi trải qua lôi kiếp.

Thẩm Cố Dung đột nhiên cười thành tiếng, y giơ tay sờ mặt Mục Trích, trong con ngươi gợn lên sóng nước dập dềnh, y dịu dàng nói: "Nhưng ngươi không giống vậy."

Mục Trích mờ mịt nhìn y.

Thẩm Cố Dung nhích người lên, môi nhẹ nhàng chạm môi hắn, nhàn nhạt nói: "Đối với ta mà nói, nước mắt của ngươi đáng giá."

Mục Trích: "......"