Chuyển ngữ: Trầm Yên
...........................................................
Cách Phù Hiến Thành trăm dặm.
Sau khi Triều Cửu Tiêu hóa rồng, đi đến đâu mây đen giăng đầy đến đấy, hắn cũng không thèm để ý, một lòng một dạ bay về hướng Ly Nhân Phong, mong mỏi có thể gặp được sư tôn sớm hơn chút.
Có điều chưa bay được bao lâu, Ngọc Tủy được khảm trên móng vuốt hắn đột nhiên lóe sáng, trong sấm sét đùng đoàng hỗn loạn trở nên chói mắt lạ thường.
Triều Cửu Tiêu ngẩn ra, tiếp theo như là nhớ tới cái gì, đôi mắt bỗng nhiên trợn to.
Hắn trực tiếp hóa thành hình người giữa không trung, cuốn theo mưa rền gió dữ, ầm ầm một tiếng rơi xuống đất, bởi vì linh lực cường hãn nên trực tiếp đập nứt mặt đất.
Hắn đáp xuống một vùng ngoại ô bốn bề vắng lặng.
Sắc mặt Triều Cửu Tiêu khó coi, lạnh lùng nói: "Sao ngươi chạy ra được?"
Giữa bóng đêm đen nhánh chợt vang lên một tiếng cười khẽ, tiếp theo một bóng người cầm theo ngọn đèn nhỏ chậm rãi xuất hiện.
Khuôn mặt người nọ tà ác dị thường, khóe môi hàm chứa ý cười, khoác một bộ áo đỏ lỏng lẻo ngông nghênh trên người.
Đúng là Ly Canh Lan.
Ly Canh Lan nhàn nhạt nói: "Cửu Tiêu, lâu rồi không gặp, ngươi không có gì muốn nói với đại sư huynh sao?"
"Ngươi không phải đại sư huynh." Triều Cửu Tiêu lạnh giọng nói: "Sư tôn đã trục xuất ngươi khỏi sư môn."
Ly Canh Lan vươn đầu lưỡi liếm khóe môi, cười đến sắc khí lại âm tà: "Cửu Tiêu nói rất đúng, bị nhốt ở Mai Cốt Trủng nhiều năm như vậy, ta suýt nữa đã quên mất việc này."
Triều Cửu Tiêu khẽ phất tay, Thanh Lân Kiếm đột nhiên xuất hiện trong lòng bàn tay, bị hắn siết chặt.
Ly Canh Lan nhìn tới, nở nụ cười đầy hàm ý: "Thế nào? Ngươi muốn động thủ với ta?"
Triều Cửu Tiêu mặt không cảm xúc, nói: "Ngươi không nên rời khỏi Mai Cốt Trủng."
Ly Canh Lan nâng lên một bàn tay, tay áo rộng bị gió lấp đầy, hắn cười như không cười nói: "Mai Cốt Trủng giam không được ta, trừ khi ngươi có thể giết ta."
Triều Cửu Tiêu lạnh lùng nhìn hắn.
"Nhưng... ngươi nỡ giết ta sao?" Ly Canh Lan tựa hồ nhìn thấu Triều Cửu Tiêu, nói một cách sâu xa: "Ngươi giết ta, ai sẽ thay ngươi diệt trừ Thẩm Thập Nhất?"
Triều Cửu Tiêu cười lạnh một tiếng: "Đừng gom ta và ngươi làm một. Thẩm Thập Nhất tuy khiến ta chán ghét, nhưng không đến nỗi ta phải tự mình động thủ giết y, còn ngươi... năm đó diễn đủ trò lừa gạt tình cảm y, cuối cùng lại chính miệng nói ra chân tướng với y. Nếu y biết ngươi chạy ra, chắc chắn sẽ không từ thủ đoạn đuổi giết ngươi."
Ly Canh Lan lại nói: "Ta tới tìm ngươi, không phải để nghe ngươi kể những chuyện tốt ta làm năm đó."
Triều Cửu Tiêu nhíu mày, đột nhiên giơ tay, Thanh Lân Kiếm gào thét mà ra, đâm vào người Ly Canh Lan, nhưng lại như đâm vào ảnh ngược trong nước, bóng dáng kia chỉ nhộn nhạo vài vòng sóng gợn, không hề tổn hao lông tóc.
Thấy thế, Triều Cửu Tiêu có vẻ đã dự đoán được, mặt không cảm xúc thu kiếm.
Ly Canh Lan vất vả lắm mới chạy thoát khỏi Mai Cốt Trủng, lúc này nên là thời điểm nghỉ ngơi dưỡng sức, sao có thể tự mình tới đây tìm hắn?
Triều Cửu Tiêu không kiên nhẫn nói: "Có chuyện thì nói, sư tôn sắp xuất quan, ta cần nhanh chóng trở về."
Trong toàn bộ Ly Nhân Phong, Triều Cửu Tiêu tuy rằng tính tình dữ dằn, nhưng lại là người dễ bị lay động lừa gạt nhất, Ly Canh Lan đơn giản đi thẳng vào vấn đề, thong thả ung dung nói: "Đưa Liêm Câu của ta tới Ma tộc."
Triều Cửu Tiêu: "Ly Tác?"
"Ừ." Ly Canh Lan không chút để ý vuốt lọn tóc tán loạn, ôn nhu nói: "Ta muốn hắn."
Triều Cửu Tiêu lập tức tỏ thái độ ghét bỏ 'Cẩu nam nam', hắn trực tiếp cự tuyệt: "Muốn Liêm Câu thì tự mình đi lấy, đừng tùy tiện sai bảo ta."
"Được thôi." Ly Canh Lan như đang dung túng một đứa trẻ không nghe lời, lại nói: "Vậy ta muốn một người khác."
"Ai?"
"Tịch Vụ."
Triều Cửu Tiêu ngẩn ra: "Ai?"
Ly Canh Lan giơ tay nhẹ nhàng đè lại bả vai Triều Cửu Tiêu, dịu dàng nói: "Đệ tử Tố Tẩy Nghiên."
"Tịch Vụ."
"Thẩm Tịch Vụ."
Ly Nhân Phong, Bia Giới Linh.
Thẩm Cố Dung giẫm lên bậc thang gỗ trên linh thuyền đi xuống, khi tới mấy bậc cuối cùng, một bàn tay đột nhiên duỗi về phía y.
Y ngẩng đầu nhìn tới, Mục Trích đang đứng dưới vươn tay về phía y, tư thế muốn đỡ y.
Hề Cô Hành cách đó không xa đang nhìn, Thẩm Cố Dung hơi xấu hổ, mặt thoáng nóng lên đến hoảng hốt.
[ Đỡ cái gì mà đỡ? Ta cũng không phải người yếu ớt đến thế. ] Thẩm Cố Dung nhỏ giọng nói thầm: [ Sư huynh còn đang ở bên cạnh nhìn kia kìa, tay ta mà đặt lên thì mặt mũi sư tôn ném đi đâu? ]
Mục Trích hơi do dự, đang muốn thu tay lại, chợt nhìn thấy Thẩm Cố Dung vừa đỏ mang tai vừa đặt tay vào lòng bàn tay hắn.
Mục Trích: "......"
Sư tôn hắn luôn có thể ngược hướng khẩu thị tâm phi.
Năm ngón tay Mục Trích nắm chặt tay Thẩm Cố Dung, dịu dàng đỡ y xuống dưới.
Cách đó không xa, Hề Cô Hành đang nói gì đó với Kính Chu Trần, còn chưa nói được hai câu thì vô tình liếc thấy hai người không biết xấu hổ đang nắm tay, Hề Cô Hành lập tức bùng nổ, giận dữ nói: "Các ngươi đang làm gì đấy? Đừng có chạm vào y!"
Kính Chu Trần: "......"
Nhiều năm như vậy qua đi, sư huynh hắn vẫn là lão già cổ hủ.
Hề Cô Hành nổi giận đùng đùng chạy tới, một phát bứt tay hai người ra, nắm cổ tay Thẩm Cố Dung kéo y ra xa Mục Trích, ngay cả chuyện Ly Nhân Phong vất vả lắm mới có thêm một Đại Thừa Kỳ cũng bị hắn quên sạch ráo.
Thẩm Cố Dung cũng không tức giận, thuận miệng hỏi: "Ngũ sư huynh đã trở lại chưa?"
Hề Cô Hành đang xem xét tỉ mỉ Thẩm Cố Dung, phát hiện y không bị sét đánh hỏng mất chỗ nào, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, nghe vậy liền tức giận nói: "Hắn đã sớm trở về, lúc này đang lượn quanh Ngọc Nhứ Sơn chờ sư tôn ra."
Thẩm Cố Dung hơi do dự: "Sư tôn sắp xuất quan sao?"
Hề Cô Hành hung hăng trừng mắt liếc Mục Trích cách đó không xa một cái, nói: "Ừ đúng, chúng ta đều phải qua đó."
Thẩm Cố Dung kéo kéo bạch y giản dị trên người, nói: "Ta muốn về Phiếm Giáng Cư thay xiêm y trước, nhanh thôi."
Hề Cô Hành vừa nghe y muốn về Phiếm Giáng Cư, lại nhớ tới nơi bị nước mắt Lâm Hạ Xuân khóc ngập hơn nửa, hắn ho khan một tiếng thật mạnh, nói: "Không còn kịp nữa rồi, sư tôn sẽ xuất quan ngay bây giờ, chúng ta làm đệ tử, nên qua đó chờ."
Hắn không chờ Thẩm Cố Dung nói xong liền trực tiếp kéo y chạy.
Thẩm Cố Dung chỉ kịp cho Mục Trích một ánh mắt, đã bị túm đi rồi.
Kính Chu Trần đi đằng sau, cười như không cười liếc Mục Trích một cái, khẽ mở môi đỏ, chậm rì rì nói: "Ngươi trước hết vẫn đừng nên lộ diện, nếu sư tôn biết tâm tư của ngươi với Thập Nhất......"
Hắn 'chậc chậc', không nói hết lời, thong thả ung dung rời đi.
Mục Trích đứng tại chỗ một lúc lâu, mới mím môi, không để ý lắm mà trở về Phiếm Giáng Cư.
Từ nhỏ hắn đã nghe qua chuyện Nam Ương Quân cưng chiều Thẩm Cố Dung, các sư huynh khác biết được tâm tư đại nghịch bất đạo của hắn với Thẩm Cố Dung đều hận không thể lột da hắn, huống hồ là Nam Ương Quân.
Chẳng qua Mục Trích lại không chút e ngại.
Chỉ cần một câu của Thẩm Cố Dung, hắn có thể cam tâm tình nguyện trả giá tính mạng.
Mục Trích còn chưa đi đến Phiếm Giáng Cư, một con linh điệp bỗng bay ra từ trong bụi cỏ, chuẩn xác không lỗi lầm dừng trước mặt hắn.
Đây là linh điệp đưa tin của Yêu tộc.
Mục Trích giơ tay để linh điệp đậu lên ngón tay hắn, nhíu mày nói: "Thanh Ngọc?"
Giọng Thanh Ngọc truyền đến từ linh điệp: "Mục Trích! Mục Trích ngươi không biết ta vừa phát hiện được gì đâu! Ha ha ha ha ha!"
Mục Trích day day lỗ tai, không kiên nhẫn nói: "Bớt nói nhảm, linh mạch ngươi đồng ý với ta rốt cuộc khi nào mới đưa tới?"
Thanh Ngọc hơi nghẹn họng, yên lặng hồi lâu mới ngượng ngùng xoắn xít nói: "Xin lỗi nha Mục Trích đại nhân, linh mạch khả năng tạm thời...... không đưa tới được."
Mục Trích lạnh lùng nói: "Ngươi đã lùi ba năm, còn muốn tiếp tục gạt ta sao?"
"Không dám không dám." Thanh Ngọc vội nói: "Chủ yếu là hiện tại rốt cuộc ta cũng biết vì sao Yêu chủ lại dè chừng Thần Khí như vậy."
Mục Trích sửng sốt, mới nói: "Nói rõ ràng."
Cùng lúc đó, từ Ngọc Nhứ Sơn cách đó không xa đột nhiên truyền tới một tiếng vang kinh thiên động địa, tựa như tuyết lở, chấn động đến nỗi linh điệp trên ngón tay Mục Trích bay loạn như ruồi nhặng.
Mục Trích ngẩng đầu nhìn qua, tiếng động kia lại ngưng bặt.
Một cỗ thần thức sâm hàn lạnh lẽo đột ngột lan tỏa khắp toàn bộ Ly Nhân Phong.
Đồng tử Mục Trích co rụt lại.
Tu vi hắn đã tới Đại Thừa Kỳ, thế nhưng lại có thể bị cỗ uy áp này làm kinh sợ?
Nam Ương Quân kia...... Rốt cuộc là nhân vật như thế nào?
Ngọc Nhứ Sơn, tuyết bay đầy trời.
Tất cả đệ tử môn hạ Nam Ương Quân đều tề tựu tại đây, kể cả Hề Cô Hành hay Triều Cửu Tiêu tâm cao khí ngạo, vẻ mặt cũng trở nên cung kính, không có nửa phần thiếu kiên nhẫn.
Thẩm Cố Dung đứng phía sau Tố Tẩy Nghiên, linh lực quanh thân ngăn cản ý lạnh xung quanh, ống tay áo chụm lại không khống chế được hơi run lên.
Tố Tẩy Nghiên nhìn thoáng qua y, lấy một chiếc áo khoác khoác lên người Thẩm Cố Dung, dịu dàng nói: "Đừng sợ."
Thẩm Cố Dung nhìn hắn kỳ quái, sợ? Vì sao lại sợ?
Những năm gần đây Thẩm Cố Dung cũng đoán được đại khái quan hệ giữa Thẩm Phụng Tuyết và Nam Ương Quân tựa hồ không tốt lắm, y nghiêng đầu nghĩ ngợi, xem đợi lát nữa thời điểm Nam Ương Quân ra mình phải ứng đối như thế nào.
Chẳng lẽ phải học Thẩm Phụng Tuyết lạnh mặt đối đãi?
Hơn nữa không phải Nam Ương Quân có thủ đoạn thông thiên sao? Sẽ không liếc mắt một cái liền nhìn thấu y, một chưởng chụp chết y chứ?
Thẩm Cố Dung nghĩ vậy, càng run hơn.
Đúng lúc này, tuyết trước mặt chợt như nước sôi ùng ục rung lên, tựa hồ tiếp theo trong nháy mắt sẽ lăn xuống từ đỉnh núi.
Tuyết lở trên đỉnh núi đột nhiên không kịp đề phòng bùng lên.
Thẩm Cố Dung: "......"
Thẩm Cố Dung mặt không cảm xúc.
[ Xuất... xuất quan thôi cũng gây động tĩnh lớn như vậy sao?! Không hổ là sư tôn! ]
Rất nhanh sau đó, Triều Cửu Tiêu đã chờ hết kiên nhẫn bỗng vung đuôi rồng, ngăn cản tuyết lở gào thét mà đến, chờ sau khi tuyết lở dừng lại, một người đi ra giữa vùng tuyết mênh mang.
Nam Ương Quân mặc huyền y, tay cầm trường kiếm, khí thế nghiêm nghị bước xuống từng bậc thang xây từ băng tuyết.
Triều Cửu Tiêu thấy thế, lập tức hóa thành bé rồng nhỏ thon dài, gào thét một tiếng nhào tới:
"Sư tôn!"
Khuôn mặt Nam Ương Quân lạnh lùng, khẽ nhấc tay, Triều Cửu Tiêu liền chín khúc mười tám cong cuộn thân mình quanh cánh tay hắn, vừa quấn lấy vừa gọi sư tôn như một đứa nhỏ.
Cả người Nam Ương Quân tựa một khối hàn băng, không có chút nhân khí, cho dù là tán dương đệ tử, giọng điệu vẫn như giếng cổ không gợn sóng, không hề xao động nửa phần.
"Ngươi hóa rồng rồi, giỏi lắm."
Triều Cửu Tiêu cọ cọ đầu rồng: "Dạ dạ!"
Thẩm Cố Dung còn đang đứng nhìn chằm chằm Nam Ương Quân, lúc này Nam Ương Quân đã chậm rãi đi tới trước mặt mọi người, con ngươi thâm trầm lạnh lùng đảo qua mọi người, gió tuyết gào thét sau lưng hắn, một lúc lâu sau mới chậm rãi tiêu tán.
Đám Hề Cô Hành cùng hô lên: "Cung nghênh sư tôn xuất quan."
Mọi người đồng thời quỳ một gối xuống đất, Thẩm Cố Dung lại chậm nửa nhịp, vội vàng muốn quỳ gối theo.
Nhưng y vừa nhúc nhích lại bị một luồng khí tức lạnh lẽo bao bọc lấy thân thể, mạnh mẽ nâng y dậy.
Thẩm Cố Dung ngạc nhiên ngẩng đầu, liền thấy Nam Ương Quân đang nhìn mình.
Nam Ương Quân nói: "Thập Nhất không cần hành lễ."
Thẩm Cố Dung: "......"
Thẩm Cố Dung nhìn mọi người đã quỳ xung quanh, có chút xấu hổ quẫn bách.
Đám người Hề Cô Hành đã sớm quen, chỉ có Triều Cửu Tiêu ở trên cổ tay Nam Ương Quân thừa dịp sư tôn không chú ý, hung hăng nhe răng với y, hận không thể cắn chết y.
Thẩm Cố Dung cuối cùng cũng biết vì sao Thẩm Phụng Tuyết lại bị người ta hận như vậy. Nam Ương Quân có bao nhiêu đồ đệ, lại chỉ dung túng đặc biệt với y, đổi sang vị trí các đệ tử khác, Thẩm Cố Dung chắc chắn cũng ghen ghét đến mắt xanh lè.
Thẩm Cố Dung mừng vì không cần hành lễ, khi đang định nói chuyện, vẻ mặt lạnh lẽo như hàn băng của Nam Ương Quân chợt nhu hòa hơn rất nhiều, hắn nhẹ giọng nói: "Trước đó vài ngày nghe nói ngươi bị thương, hiện tại đã đỡ hơn chưa?"
Thẩm Cố Dung lại sửng sốt, cứ cảm thấy quái quái.
Gương mặt này của Nam Ương Quân rõ ràng y chưa từng thấy qua, nhưng khi hắn để lộ biểu cảm ôn hòa này lại khiến y có một cảm giác quen thuộc không tên.
Thẩm Cố Dung suy tư hồi lâu, rốt cuộc là quen thuộc ở đâu?
Hay đây chỉ là ý thức còn sót lại của Thẩm Phụng Tuyết quấy phá?
Y ngạc nhiên ngẩng đầu, liền nhìn thấy Triều Cửu Tiêu hóa thành nguyên hình khổng lồ tại chỗ, mắt rồng lớn nhìn chằm chằm Thẩm Cố Dung, toàn thân đều là sát ý không thể che lấp.
Thẩm Cố Dung: "......"
Hửm? Thế này là sao vậy?
Triều Cửu Tiêu lạnh lùng nói: "Thẩm Phụng Tuyết, thu thanh kiếm lại đi."
Thẩm Cố Dung không rõ nguyên do, nghi hoặc cúi đầu, ngạc nhiên phát hiện trên tay mình không biết từ khi nào đã ngưng tụ ra một thanh trường kiếm hư ảo, tay đang siết chặt kiếm, trên thân kiếm tràn ngập linh lực lạnh thấu xương.
Thẩm Cố Dung kinh hãi, bất giác phát hiện ra một cỗ sát ý đặc quánh xuất hiện trong lồng ngực mình.
Sát ý kia... vậy mà nhằm vào Nam Ương Quân!
Khó trách Triều Cửu Tiêu sẽ phẫn nộ như vậy, trực tiếp biến thành nguyên hình.
Thẩm Cố Dung chưa làm tan linh lực, Lâu Bất Quy vẫn luôn yên lặng không lên tiếng bên cạnh đột nhiên rút kiếm, lạnh lùng nói với Triều Cửu Tiêu: "Ngươi biến trở về trước đi."
Triều Cửu Tiêu rít gào: "Là y mạo phạm sư tôn trước!"
Lâu Bất Quy mặc kệ, nói mà không chớp mắt: "Ngươi biến trở về đi."
Triều Cửu Tiêu: "Ta còn lâu mới biến! Hắn không thu kiếm ta sẽ không biến!"
Kính Chu Trần lười biếng đứng đó, cầm tẩu thuốc trong tay hít mây nhả khói, sương khói kia nhanh chóng biến ảo thành một thanh trường kiếm sắc nhọn, bị hắn điều khiển bay tới trước ngực Lâu Bất Quy.
Gương mặt hắn phong tình vạn chủng, lười biếng nói: "Lâu Bất Quy, ngươi thu kiếm lại trước rồi nói."
Hề Cô Hành nổi giận: "Các ngươi đang làm gì đấy? Làm trò sư tôn mặt còn ra thể thống gì!? Thu hết kiếm lại cho ta!"
Không ai quan tâm tới Chưởng giáo, ngay cả Nhị sư tỷ bên cạnh cũng rút kiếm, cười nói với Kính Chu Trần: "Ngươi thu kiếm trước."
Kính Chu Trần: "Hắn thu kiếm thì ta thu kiếm."
Lâu Bất Quy: "Hắn biến trở về thì ta thu kiếm."
Triều Cửu Tiêu: "Grào ——"
Hề Cô Hành: "......"
Thẩm Cố Dung: "???"
Ly Nhân Phong các ngươi... ngày thường đều chơi như vậy sao?