Xuyên Thành Nghề Nghiệp Sư Tôn Có Độ Nguy Hiểm Cao

Chương 10: Ra Vẻ Đạo Mạo




Chuyển ngữ: Trầm Yên

.................................................

Thẩm Cố Dung bối rối chớp mắt, có điều rất nhanh đã bình tĩnh lại.

Nếu thật sự có quỷ tu, thân xác này của Thẩm Phụng Tuyết không thể nào không có bất kỳ phản ứng gì.

Thẩm Cố Dung từ từ đi tới, ôm Mục Trích nhẹ nhàng đặt lên giường.

Trên trán Mục Trích đầy mồ hôi, thở hổn hển, nhíu chặt mày, nhìn qua vô cùng khó chịu.

Thẩm Cố Dung làm bộ làm tịch kiểm tra cho hắn một lượt, không tra ra nguyên cớ vì sao.

Đúng lúc này, bạch hạc bên hồ Liên Hoa kia bay vào trong viện, biến thành người, cúi đầu nói: "Thánh quân, Chưởng giáo dặn ta....."

Hắn còn chưa nói xong, Thẩm Cố Dung đã nhìn về phía hắn, nói: "Ngươi tới đây."

Bạch hạc sửng sốt, thử thăm dò trong phòng, liếc mắt một cái đã thấy Mục Trích khổ sở nằm trên giường.

Bạch hạc lập tức cúi đầu, không dám xem tiếp.

Thẩm Cố Dung nói: "Ngươi nhìn xem hắn bị làm sao."

Vẻ mặt bạch hạc đầy khó tin, lập tức quỳ xuống nhận tội: "Bạch hạc không dám!"

Thẩm Cố Dung ngạc nhiên sững sờ, không dám cái gì? Sao lại không dám?

Bạch hạc cũng bắt đầu run lên.

Thẩm Cố Dung cân nhắc một lát, mặt cũng tái đi.

Có phải bạch hạc này cảm thấy nam chính nhỏ như thế này là do bị mình tra tấn không?

Thẩm Cố Dung một chân đá bay cái nón cầm thú kia của Thẩm Phụng Tuyết, chỉ vào Mục Trích nói: "Không dám cái gì mà không dám, xem đi."

Bạch hạc sợ hãi tột độ, nhưng lại không dám cãi lời, đành phải thử đứng dậy nhìn thoáng qua Mục Trích.

Một lát sau, hắn dùng vẻ mặt kỳ quái nhìn trộm Thẩm Cố Dung đang uống trà nóng, lúng ta lúng túng nói: "Thánh quân, hắn..... hắn cảm nắng."

Thẩm Cố Dung suýt nữa phun ngụm trà nóng ra, đây là bị cảm nắng?

Lúc này Thẩm Cố Dung mới nhớ ra, Trường Doanh..... Trường Doanh Sơn quanh năm là mùa hè oi bức.

Tuy rằng y đến nơi nào cũng thấy rét run, nhưng đối với người khác mà nói lại là mặt trời chói chang, rất nóng bức.

Rõ ràng nóng như vậy, y còn ném cho nam chính nhỏ một cái áo choàng.

Thẩm Cố Dung: "....."

Nhiệt tình quá đà rồi.

Sắc mặt Thẩm Cố Dung quái dị, đối diện với vẻ mặt "Thánh quân lại giày vò Mục Trích" không thể che giấu của bạch hạc, khóe môi hơi giật giật.

Bạch hạc vội nói: "Chỉ cần uống chút nước ấm, làm tan đi hơi nóng, ngủ một giấc sẽ tốt lên."

Thẩm Cố Dung gật đầu, lúc này mới nói: "Chưởng giáo dặn ngươi tới tìm ta làm gì?"

Bạch hạc lúc này mới nhớ tới chuyện chính: "Chưởng giáo dặn bạch hạc chuyển lời cho ngài, hắn muốn ngài đến Tri Bạch Đường dạy khóa Tĩnh Tâm vào giờ Thìn ngày mai."

Thẩm Cố Dung ngẩn người. Tri Bạch Đường? Khóa Tĩnh Tâm?

Chính y vốn cũng chỉ mới hơn mười sáu tuổi, ngày ngày đều phải đến trường tư thục cạnh nhà nghe tiên sinh giảng bài. Hiện tại thay đổi một thân phận khác, vậy mà còn phải dạy ngược lại người ta?

Thẩm Cố Dung nhớ tới đức hạnh lôi thôi lếch thếch của mình, nghĩ thầm đây không phải là dạy hư con cháu nhà người ta hay sao?

Hơn nữa khóa Tĩnh Tâm rốt cuộc là cái gì?

Bạch hạc thấy Thẩm Cố Dung ngẩn người, thử hỏi: "Thánh quân?"

Thẩm Cố Dung hàm hồ nói: "Ừ, được, ta nhớ rồi."

Lúc này bạch hạc mới gật đầu, cung kính hành lễ rời đi.

Thẩm Cố Dung khoác áo ngoài, đứng dậy rót nước đút cho Mục Trích.

Y từ nhỏ đã sống trong cẩm y ngọc thực mà lớn lên, trước nay chưa từng hầu hạ người khác, đút nửa chén nước nhưng Mục Trích chỉ uống hai ngụm, còn lại tràn hết ra vạt cùng cổ áo.

Thẩm Cố Dung hơi chột dạ, nhấc tay xoa lung tung, nhìn sắc mặt tái nhợt của Mục Trích, đột nhiên nảy sinh cảm giác tội lỗi, vội vàng xoay người đi.

Y suy nghĩ hồi lâu, chậm chạp tìm kiếm trên kệ sách, rốt cuộc cũng tìm được một quyển Tĩnh Tâm Kinh trong góc.

Thẩm Cố Dung dựa vào nệm giường, dự định xem xong sách sẽ đưa Mục Trích về thiên viện.

Bản dịch thuộc sở hữu của Trầm Yên và được đăng tải duy nhất trên truyenyy.vip

Y híp mắt mở ra trang đầu tiên.

Đọc chưa được mấy dòng, ngủ mất tiêu.

Tĩnh Tâm Kinh, quả nhiên tĩnh tâm.

Tới đêm khuya, cuối cùng Mục Trích cũng mơ mơ màng màng tỉnh lại.

Hắn vỗ vỗ cái đầu đang đau, thong thả đứng dậy, còn chưa kịp suy nghĩ xem đây là nơi nào, liền nghe được một tiếng trầm vang vọng từ cửa sổ vào.

Mục Trích hoảng sợ, theo ánh đèn Trường Minh nhìn lại.

Trong nội thất Phiếm Giáng Cư có một chiếc giường rộng, bên cửa sổ đặt một chiếc giường nệm nhỏ chỉ đủ cho một người nằm, Thẩm Cố Dung vốn đang làm ổ nghỉ ngơi trên giường nệm, nhưng tư thế ngủ của y không đẹp chút nào, ngủ đến mơ mơ màng màng, nghiêng người lăn thẳng từ trên giường xuống đất.

Mục Trích: "......"

Mặc kệ ngã rồi, Thẩm Cố Dung vẫn ngủ say như cũ, chỉ nói mớ một câu, xoa xoa cái trán, lại ôm lấy quần áo hỗn độn tiếp tục ngủ.

Mái tóc bạc của y xõa ra trên mặt đất, ánh trăng cùng ánh nến nhẹ nhàng rọi xuống, chiếu sáng mái tóc tựa từng nhánh sông ngân quang.

Mục Trích nhìn sư tôn nằm trên mặt đất, vẻ mặt một lời khó nói hết.

Không biết có phải hành động của Thẩm Cố Dung quá mức ngu xuẩn hay không, Mục Trích nhìn hồi lâu, sợ hãi trong lòng đã vơi bớt hơn nửa.

Y day mi tâm, ngồi xổm xuống trước mặt Thẩm Cố Dung, nhẹ giọng gọi: "Sư tôn?"

Thẩm Cố Dung ngủ say sưa, bị người ta làm ồn, mơ màng rên rỉ một tiếng, nhấc đôi tay trắng nõn che lại hai tai, giọng nói tựa như làm nũng:

"Tiên sinh, ngày mai con sẽ chép sách tiếp, người đừng nói cho mẫu thân mà."

Mục Trích: "......"

Mục Trích hoài nghi liệu có phải mình đang nằm mơ hay không, nếu không vì sao sư tôn ngày thường lạnh lùng băng giá lại nói mớ mấy câu làm nũng kiểu này?

Hắn đang ngẩn ngơ thì Thẩm Cố Dung bỗng vươn tay, quơ loạn bắt được cổ tay mảnh khảnh của Mục Trích.

Mục Trích run bắn người, ngạc nhiên nhìn y.

Thẩm Cố Dung ngủ đến ngốc luôn, nhẹ nhàng lay tay Mục Trích, mềm giọng nói: "Cầu xin tiên sinh, đa tạ tiên sinh."

Nói xong, tay lại buông xuống, tiếp tục ngủ say.

Mục Trích: "..........."

Hôm sau, Thẩm Cố Dung nghe tiếng chuông sớm, giãy giụa đứng dậy, ngây người một hồi mới phát hiện ra mình đang nằm trên giường.

Thẩm Cố Dung hơi ngẩn người, hôm qua không phải y nằm trên giường nệm bên cửa sổ sao?

Lên giường từ khi nào?

Mục Trích đâu?

Y lại bắt đầu làm một việc quen thuộc mỗi ngày sau khi thức dậy - tìm băng tiêu.

Lúc này đây, y duỗi tay sờ soạng hai cái trên bàn nhỏ đã cầm được băng tiêu xếp gọn gàng.

Sau khi đeo băng tiêu, y nhìn quanh bốn phía, phát hiện Mục Trích đã sớm không thấy bóng dáng.

Thẩm Cố Dung hơi nghi hoặc, hôm qua rốt cuộc y lên giường nằm bằng cách nào?

Chẳng lẽ là Mục Trích đỡ y lên?

Chẹp, không hổ là nam chính, tuổi còn nhỏ mà sức đã lớn như vậy.

Nhưng Mục Trích vốn đã bị Thẩm Phụng Tuyết giày vò thành như vậy, thế mà vẫn sẵn sàng đỡ y lên giường, chẳng lẽ ấn tượng "Mặt người dạ thú" của nam chính với y đã có sự thay đổi?

Thật đáng mừng.

Ngay trong lúc y đang suy tư, bạch hạc giương cánh bay qua, cung kính nói: "Thánh quân, lớp sớm trên Trường Doanh Sơn vào học rồi."

Thẩm Cố Dung sửng sốt, lúc này mới nhớ ra chuyện lên lớp sớm.

Y chột dạ đáp lời, thay quần áo, căng da đầu đi tới Tri Bạch Đường ở Trường Doanh Sơn.

Cạnh cây bồ đề cao đến trăm trượng có một chiếc cầu treo, Thẩm Cố Dung khoác áo ngoài chậm rãi bước về phía cầu treo, ngẩng đầu nên thì thấy hai viên bánh trôi đang ở đó.

Ngu Tinh Hà chạy vòng vòng quanh Mục Trích, trong miệng còn kêu tên mấy đồ vật lung tung rối loạn, Mục Trích nhàn nhạt nhìn hắn, túm cổ áo hắn kéo về phía cầu treo.

Mục Trích bình thản hỏi: "Đệ tìm sư tôn làm gì?"

Ngu Tinh Hà phồng má: "Hôm qua huynh gặp sư tôn, ta cũng muốn gặp!"

Ngu Tinh Hà nhập môn muộn hơn Mục Trích ba ngày, tuổi lớn hơn Mục Trích mà phải gọi hắn là sư huynh, lòng hiếu thắng của trẻ con cực kỳ lớn, không so được vai vế với Mục Trích, đành phải phấn đấu vượt qua Mục Trích trên phương diện khác.

Mục Trích gặp sư tôn, Ngu Tinh Hà cũng muốn gặp.

Hôm nay Mục Trích luyện mười trang bảng chữ mẫu, Ngu Tinh Hà nhất định phải viết mười một trang.

Vô cùng tranh cường háo thắng.

Cầu treo rất dài, hai đứa nhỏ lại không nặng là bao, gió lớn thổi qua khiến hai đứa suýt đứng không vững.

Nhưng bọn chúng dường như đã quen, sắc mặt không thay đổi, túm chặt lan can bằng xích sắt, đợi gió lặng rồi mới tiếp tục băng qua.

Thẩm Cố Dung đứng một bên nhìn, trong lòng có chút run sợ, lo hai đứa trẻ sẽ bị gió hất xuống.

Chuông sớm đã vang lên ba tiếng.

Thẩm Cố Dung chậm rãi đi lên cầu treo, rất nhanh đã đuổi kịp hai nhóc con đang ôm xích sắt cỡ bự đứng giữa cầu treo chờ gió ngừng.

Tay chân Ngu Tinh Hà đều ôm xích, miệng lại hoạt động không ngơi nghỉ, la hét muốn gặp sư tôn, khi đang dài dòng đột nhiên cảm giác được tiếng bước chân phía sau, nghiêng đầu sang một bên liền thấy sư tôn hắn đang chậm rì rì đi về phía hắn.

Mục Trích phát hiện y đầu tiên, hơi biến sắc, vẻ mặt phức tạp cúi thấp đầu xuống hành lễ.

Mắt Ngu Tinh Hà sáng lên, theo bản năng muốn khom mình hành lễ, nhưng tay túm xích của hắn chợt nới lỏng, bị gió thổi xiêu vẹo về một bên.

"Á!" Ngu Tinh Hà sợ hãi hô một tiếng, tiếp theo trong nháy mắt cảm nhận được một bàn tay mềm mại nhẹ nhàng ôm lấy eo hắn, kéo hắn vào lòng.

Ngu Tinh Hà còn chưa thôi kinh hãi mà ngẩng đầu, lập tức đối diện với cặp mắt hờ hững kia của Thẩm Cố Dung.

Thẩm Cố Dung: "Chú ý."

Ngu Tinh Hà sửng sốt, khuôn mặt nhỏ ửng đỏ, thẹn thùng nói: "Đa tạ sư tôn."

Thẩm Cố Dung không buông hắn ra, ngược lại duỗi tay về phía Mục Trích đang ngoan ngoãn ôm xích sắt bên cạnh, ý muốn bế hắn.

Mục Trích không dám thân mật với y như vậy, lắc đầu từ chối: "Không dám làm phiền sư tôn."

Thẩm Cố Dung biết trong lòng hắn còn tồn tại khúc mắc với mình, cũng không ép buộc, ôm Ngu Tinh Hà chậm rãi băng qua cầu dây, trong giây lát đã đi tới đầu bên kia.

Mục Trích mấp máy môi, tay nhỏ bám lấy xích sắt lạnh lẽo, trong lòng không biết là mùi vị gì.

Ngu Tinh Hà trông mong nhìn Thẩm Cố Dung, chắc là không ngờ sư tôn luôn không để ý những người xung quanh của hắn sẽ hạ mình ôm hắn qua cầu.

Cảm giác hư vinh này khiến lá gan Ngu Tinh Hà lớn hơn một chút, sau khi được thả ra liền nhẹ nhàng túm tay áo Thẩm Cố Dung, đôi mắt tựa sao trời, giọng nói non nớt: "Tinh Hà đa tạ sư tôn."

Thẩm Cố Dung cúi đầu nhìn hắn, lại nghĩ tới muội muội mềm mại đáng yêu của mình, nhấc tay xoa xoa đầu nhỏ của hắn.

Đôi mắt Ngu Tinh Hà mở lớn, trong mắt đều là sự quấn quýt của trẻ con với cha mẹ.

Mục Trích đã qua đến nơi, liếc thấy động tác xoa đầu Ngu Tinh Hà của Thẩm Cố Dung, ánh mắt khẽ động.

Trên đoạn đường từ cầu dây tới Tri Bạch Đường ở Trường Doanh Sơn, Ngu Tinh Hà vẫn luôn nhìn chằm chằm Thẩm Cố Dung bằng ánh mắt chờ mong, tung tăng nhảy nhót như chim sẻ.

Thẩm Cố Dung liếc hắn một cái, không có phản diện nhỏ tương lai nhập ma đầy nguy hiểm, y càng nhìn Ngu Tinh Hà càng thấy thích: "Mệt không?"

Ngu Tinh Hà sửng sốt, nhút nhát sợ sệt gật đầu.

Vẻ mặt Thẩm Cố Dung ôn hòa, y khom lưng, lại ôm Ngu Tinh Hà vào lòng, vững vàng đi tới Tri Bạch Đường.

Bản dịch thuộc sở hữu của Trầm Yên và được đăng tải duy nhất trên truyenyy.vip

Ngu Tinh Hà ngạc nhiên hô một tiếng, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, hắn sợ hãi bám vai Thẩm Cố Dung, làm khẩu hình với Mục Trích theo sau: Sư, tôn, lại ôm ta nè! A a a!

Mục Trích nhìn xuống, không phản ứng gì, đôi môi tái nhợt hơi mấp máy.

Rất nhanh đã tới Tri Bạch Đường.

Ly Tác tu vi Kim Đan Kỳ, hôm qua chỉ bị chút vết thương ngoài da, hôm nay vết thương đã khép lại, chỉ là cơ thể hắn vốn yếu ớt nên trên mặt vẫn còn vẻ tái nhợt của người bệnh nặng mới khỏi.

Hắn như cha mẹ chết đứng nghênh đón ở cửa Tri Bạch Đường, các sư đệ sau lưng cũng ủ rũ cụp đuôi y chang.

Trông thấy bóng dáng bạch y từ xa đi tới, bắp chân Ly Tác đã run lên.

Hắn hít sâu một hơi, nặn ra vẻ mặt tươi cười, cung kính hành lễ: "Bái kiến Thánh quân."

Những đệ tử khác cũng hành lễ theo.

Thẩm Cố Dung thả Ngu Tinh Hà xuống: "Không cần đa lễ."

Y học theo tư thế của tiên sinh tư thục, lạnh nhạt đi tới giữa Tri Bạch Đường. Những đệ tử khác cũng chen chúc theo vào, sôi nổi ngoan ngoãn mà ngồi xuống.

Mục Trích đi theo Ly Tác vào trong, hơi nghiêng người, nhỏ giọng hỏi: "Sư huynh, hôm hay huynh đỡ hơn chưa?"

Ly Tác không biết là do chưa khỏi hẳn hay bị Thẩm Cố Dung dọa sợ, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, nghe Mục Trích nói vậy, hắn mới cười đầy miễn cưỡng, giơ tay xoa đầu Mục Trích, dịu dàng nói: "Sư huynh không sao."

Mục Trích vẫn hơi tự trách.

Ly Tác lại xoa đầu hắn, cười nói: "Việc này không liên quan đến đệ, lúc ấy nếu không phải ta chủ động trêu chọc Dịch Quỷ thì chuyện này cũng sẽ không xảy ra, tính ra vẫn là ta làm liên lụy tới đệ."

Mục Trích vội nói: "Không đâu."

Ly Tác nháy mắt với hắn.

Đúng lúc này, Thẩm Cố Dung đột nhiên ho khan một tiếng, Ly Tác lập tức thẳng lưng, mắt nhìn thẳng về phía Thánh quân.

Thẩm Cố Dung một thân bạch y, bên hông treo một cây sáo trúc, khi rũ mắt mặt mày tựa tranh vẽ, y nhàn nhạt nói: "Khóa Tĩnh Tâm của các con vì sao vẫn luôn không đạt tiêu chuẩn?"

Ly Tác lập tức đứng dậy, thân thể cứng còng, khô cằn mà nói: "Là tâm con không đủ tĩnh."

Thẩm Cố Dung liếc hắn một cái: "Vì sao tâm không tĩnh?"

Ly Tác bị y nhìn đến không dám hé răng, khắp Tri Bạch Đường lâm vào cảnh tĩnh mịch trước nay chưa từng có.

Thẩm Cố Dung nhìn lướt qua đám đệ tử im ru như ve sầu mùa đông, y cầm sáo trúc trong lòng bàn tay, học tư thế của tiên sinh tư thục, không nhanh không chậm gõ lên bàn tay.

Một gõ này của y khiến cơ thể các đệ tử đồng loạt run lên, sợ tới mức tóc suýt dựng đứng, chỉ lo Thánh quân Phụng Tuyết giận lên một cái là ăn tươi nuốt sống họ luôn.

Cuối cùng, sự tồn tại của Thánh quân Phụng Tuyết ở Ly Nhân Phong được sánh ngang cùng hồng thủy mãnh thú.

Thẩm Cố Dung nhìn dáng vẻ run run rẩy rẩy của họ, nghĩ thầm: "Ây, chơi cũng khá vui đấy chứ."

Thẩm Cố Dung cố ý gõ nhiều nhịp, nhìn bọn họ run tới run lui, trong lòng cười không ngừng nổi.

Mục Trích đang vận chuyển linh lực, định niệm Tĩnh Tâm Kinh, chợt nghe được tiếng lòng của sư tôn lạnh như băng sương: [ Ha ha ha ha ha ha. ]

Mục Trích: "......"

Mục Trích mím môi, trước kia hắn vẫn luôn cho rằng vẻ bề ngoài trời quang trăng sáng che giấu cho sự tàn nhẫn độc ác kia của Thẩm Phụng Tuyết đã là ra vẻ đạo mạo lắm rồi, nhưng mà không ngờ......

Hắn vẫn còn quá non.

Mục Trích một lời khó nói hết, cúi đầu không muốn hé răng.

Thẩm Cố Dung trước kia vẫn luôn bị tiên sinh tư thục giày vò, hiện tại rốt cuộc cũng có thể giày vò người khác, lập tức có cảm giác sảng khoái của nàng dâu nhỏ khi thăng cấp thành bà chủ lớn.

Thẩm Cố Dung cười đến đầy nhịp điệu: [ Ha, ha, ha! ]

Mục Trích: "......."

Mục Trích mặt không biểu cảm, dừng vận chuyển linh lực.

.................................................

Tác giả có lời muốn nói:

Mục Trích đóng sầm cổng kết nối, kiềm chế xúc động muốn giẫm chân.