Thẩm An An bị tiếng khóc đinh tai nhức óc đánh thức.
Trong nháy mắt cô mở mắt ra, cô bị dọa sợ đến mức suýt hôn mê luôn.
Bởi vì thứ đang nằm nhoài khóc lóc trên người cô không phải là người, mà là một con rùa biển vô cùng khổng lồ!
Tổn thọ quá! Rùa biển thành tinh rồi, còn biết khóc nữa chứ!
Sự thật chứng minh, rùa biển không chỉ biết khóc mà nó còn biết nói tiếng người nữa, má ơi!
Vừa thấy Thẩm An An đã tỉnh, cụ rùa biển khóc lớn tiếng hơn: "Tiểu An à, rốt cuộc cháu cũng tỉnh rồi, thật tốt quá.
Hu hu hu...!Cháu mà không tỉnh lại, rùa biển già như ta chỉ còn nước đi theo cháu thôi.
Ta đã khuyên cháu bao nhiêu lần rồi, bây giờ cháu còn chưa trưởng thành đâu, vẫn chưa thể lên bờ, cháu lại không chịu nghe...!Cháu vừa lên bờ đã ngất xỉu...!Nếu không nhờ thủy triều trên biển đưa cháu về thì nói không chừng cái mạng nhỏ của cháu cũng khó giữ được.
Hu hu, coi như cháu không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ một chút cho tộc người cá các cháu chứ..."
Chưa đủ tuổi trưởng thành?
Tộc người cá?
Rốt cuộc là chuyện gì vậy?
Chẳng phải hiện tại cô đang ngồi trước bàn làm việc, sửa bản thảo thiết kế lại theo yêu cầu của bên A đến tối mịt sao? Tại sao bây giờ cô lại nằm đây xem một con rùa biển già khóc?
Cụ rùa biển lại không biết Thẩm An An đang nghĩ gì, vẫn khóc đến đau lòng, nước mắt suýt chút nhấn chìm Thẩm An An.
Thẩm An An nghe nó khóc cũng phát bực, cuối cùng không nhịn được mà nói một câu: "Ông có thể dừng khóc trước không? Khóc mãi tôi cũng đau đầu."
Cụ rùa biển rầu rĩ ngẩng đầu, mở to đôi mắt màu đỏ nhìn cô, nhưng cũng nghe lời không khóc nữa.
Thẩm An An thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu vô thức đánh giá hoàn cảnh nơi mình đang ở.
Vừa nhìn cô mới phát hiện, mình đang ở trong một hang động sâu thẳm mênh mông, hơn nữa xung quanh còn có gợn nước bập bềnh như đang ở trong biển sâu.
Chỉ có điều, biển sâu trong ấn tượng của Thẩm An An là một nơi quanh năm không có ánh sáng mặt trời, nhưng hang động này lại có chút ánh sáng mỏng manh.
Thẩm An An quan sát xung quanh, cuối cùng nhìn thấy được nguyên một rương dạ minh châu ở một góc hang động.
Có lẽ đây chính là thứ phát ra ánh sáng.
Hang động trong biển sâu, dạ minh châu, còn có một con rùa biển già nói dông dài lại thích khóc...
Không hiểu sao, Thẩm An An luôn cảm thấy những cảnh tượng này khá quen.
Cộng thêm câu "Coi như cháu không suy nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho tộc người cá các cháu" mà rùa biển già vừa nói, đáy lòng Thẩm An An chợt có dự cảm xấu.
Cô chậm rãi, từ từ dựa theo ánh sáng của dạ minh châu nhìn xuống chân mình...
Chân cô đâu?
Thẩm An An nhắm mắt lại, sau đó trầm ngâm nhìn lại lần nữa.
Không nhìn lầm.
Chỗ mà trước kia mọc ra chân thật sự đã biến thành đuôi cá, hơn nữa còn là đuôi cá màu bạc.
Thẩm An An thử vẫy vẫy, đuôi cá màu bạc đong đưa trong biển, đẹp thì đẹp thật nhưng sợ cũng sợ thật.
Thẩm An An nằm xuống cái giường cứng rắn lạnh ngắt kia lần nữa, bắt đầu yên lặng tự hỏi nhân sinh.
Cho nên, hiện tại cô đã biến thành một nàng tiên cá có đuôi cá màu trắng bạc?
Lại nói tiếp, nhận thức của Thẩm An An đối với loại sinh vật như nàng tiên cá này cũng chỉ dừng lại trong truyện cổ tích Andersen.
Trong ấn tượng của cô, nàng tiên cá nhỏ chính là nữ chính có cảnh đời bi kịch.
Bởi vì hầu như số phận cuối cùng của mỗi một nàng tiên cá đều là yêu loài người, sau đó cầu mà không được, cuối cùng biến thành ảo ảnh và bọt biển.
Cụ rùa biển vẫn luôn lén để ý tới động tĩnh của Thẩm An An.
Ông thấy cô nhìn chằm chằm vào đuôi cá của mình nửa ngày rồi lại nằm về giường, hơn nữa còn bày ra vẻ mặt chán đời "không muốn sống", lập tức tận tình khuyên nhủ.
"Tộc biển của chúng ta đời đời kiếp kiếp đều sống trong vùng biển sâu này.
Bây giờ, vùng biển sâu này chỉ còn lại một giống dòng duy nhất là cháu, cháu càng phải ghi nhớ lời dạy, không tiếp xúc gần gũi với loài người, không tự tiện rời khỏi vùng biển này.
Đừng nói bây giờ cháu còn chưa trưởng thành, chưa tiến hóa ra hai chân, cho dù đến lúc cháu đủ tuổi thành niên, có tư cách lên bờ thì cũng chỉ có thể nổi lên mặt biển xem cuộc sống thành thị của loài người rồi trở về, không được liều lĩnh lên bờ như hôm nay..."
Cụ rùa biển giống như những trưởng bối thích nói dông dài mà Thẩm An An quen biết, vừa nói là sẽ nói không dứt.
Giờ phút này, mặc dù Thẩm An An có ngàn vạn suy nghĩ nhưng cô vẫn nghi ngờ, chắc chắn cô đã từng nghe những lời này của cụ rùa biển vô số lần rồi, nếu không thì vì sao cụ rùa biển mới nói một câu mà trong đầu của cô đã vô thức hiện ra câu tiếp theo, hơn nữa còn không sai chút nào luôn?
Thẩm An An có ý muốn ngắt lời cụ rùa biển, hỏi xem rốt cuộc tình huống bây giờ thế nào.
Nhưng cô sợ nói nhiều sai nhiều, cuối cùng quyết định tiếp tục duy trì vẻ mặt chán đời, nhẫn nại nghe cụ rùa biển nói đâu đâu.
Thẩm An An nghe cụ rùa biển nói mãi, đến lúc cô sắp buồn ngủ, một bóng dáng nhanh chóng chui vào cửa hang động, luôn miệng kêu "Việc lớn, không xong rồi! Việc lớn, không xong rồi!", trong nháy mắt khiến Thẩm An An ngủ gật và cụ rùa biển đang nói bla bla hết hồn.
-
Bóng dáng vừa mới đi vào, nhìn qua trông giống người, hơn nữa còn là một thiếu niên HKT.
Đối phương để một cái đầu mào gà màu đỏ, dáng người thon dài tinh tế, gương mặt anh tuấn.
Nhưng cho dù trông vẻ ngoài của cậu ta giống con người thì trong lòng Thẩm An An lại vô cùng hiểu rõ, cậu ta tuyệt đối không thể nào là con người chân chính được, bởi vì con người bình thường sẽ không có làn da màu bạc như cậu ta.
Quả nhiên thiếu niên HKT vừa chui vào hang động đã nhanh chóng biến thành một cá hố to dài hai ba mét.
Lúc nãy đã có phần đệm là cụ rùa biển mở miệng nói chuyện, cùng với việc chả hiểu vì sao mình biến thành nàng tiên cá nên hiện tại, Thẩm An An nhìn kịch bản "cá sống biến lớn" này, ngay cả vẻ mặt cũng thả lỏng một phần.
Trái lại, cá hố lớn kia vừa tán lạn vòng quanh Thẩm An An như một cây gậy, vừa hét lớn như chưa trải sự đời: "Việc lớn, không xong rồi! Việc lớn, không xong rồi!"
Thẩm An An nhìn chằm chằm cậu ta cả nửa ngày, không hề chớp mắt, vô cùng chân thành nói: "Cậu chỉ biết nói một câu này thôi sao?"
Cá hố lớn: "..."
Cá hố lớn: "Việc lớn, không xong rồi! Vừa rồi tôi thấy có người đi về phía này đó!"
Người?
Hai mắt Thẩm An An phát sáng: "Cậu nhìn có rõ không? Chắc chắn là con người sao?"
Cá hố lớn gật đầu: "Ừ, thấy rõ mà, tôi thấy thuyền của con người."
Thẩm An An quyết định rất nhanh: "Đi, đi lên xem một chút."
Cụ rùa biển kéo cánh tay Thẩm An An lại, nước mắt nhẫn nhịn nửa ngày lại sắp bắt đầu vỡ đê: "Tiểu An..."
Thẩm An An cười dỗ: "Đừng khóc, đừng khóc.
Cháu chỉ nổi lên mặt biển xem chút thôi.
Cháu thề, cháu tuyệt đối không lên bờ."
Cụ rùa biển còn muốn nói tiếp, Thẩm An An đã nhanh chóng thoát khỏi tay của cụ rùa, vội bơi lên mặt biển với thiếu niên HKT.
Mấy phút sau, Thẩm An An lại lặng lẽ bơi về hang động.
Cụ rùa biển thấy cô đi rồi về, hai mắt sáng lên: "Cháu đã nghĩ thông suốt rồi sao? Không định đi nữa đúng không? Không đi rất tốt.
Con người có gì đáng xem, ta nói với cháu này, con người là sinh vật hung ác nhất trong lịch sử, cái gì bọn họ cũng ăn, thậm chí ăn cả người cá..."
Thẩm An An đỏ mặt cắt ngang ý nghĩ linh tinh của cụ rùa biển: "Ngài có thể tìm giúp cháu một bộ quần áo không?"
Cụ rùa biển: "..."
Lúc nãy Thẩm An An nhìn thấy đuôi cá nên quá kinh ngạc, cộng thêm tóc cô dày, mái tóc rong biển dài che kín thân thể của cô, che đến mức cô hoàn toàn không phát hiện ra sự thật là mình không mặc quần áo.
Mãi đến lúc vừa rồi ra khỏi hang động với thiếu niên HKT, sóng biển hất tóc rong biển dài rậm rạp của cô ra, cô mới hậu tri hậu giác phát hiện sự thật khiến người ta hoảng sợ này.
Tuy nói hiện tại cơ thể của cô là người cá nhưng rốt cuộc bên trong vẫn là con người, vì vậy, dù có nguy cơ bị cụ rùa biển nhìn thấy thì cô cũng phải tìm một bộ quần áo để khoác thêm.
Cũng may cụ rùa biển nghe cô nói muốn mặc quần áo, dù ông không vui vẻ nhưng cũng không cảm thấy bất ngờ.
Thẩm An An đoán, có lẽ vì xưa nay người cá thích gần gũi với con người nên ngày thường, hầu như đều bắt chước theo thói quen sinh hoạt của con người.
Mặc dù trong hang động có không ít đồ tốt nhưng hiển nhiên không có quần áo của con người.
Cuối cùng, cụ rùa biển mở cái rương đặt trong góc hang động ra, lấy một cuộn tơ lụa màu đỏ đưa cho Thẩm An An.
Trong biển thường xuyên có sự cố đắm thuyền, những tơ lụa này là nhặt từ trong những con thuyền bị đắm kia.
Chờ Thẩm An An khoác tơ lụa màu đỏ xong, cô ló đầu lên mặt biển, cá hố lớn nói chiếc thuyền kia đã cách vùng biển của Thẩm An An vô cùng gần.
Trước boong thuyền không có ai, cho nên tạm thời Thẩm An An cũng không rõ lai lịch của chiếc thuyền này.
Mãi đến khi cô thấy được hàng chữ "Sở nghiên cứu biển sâu thành phố Cá Voi" rõ ràng trên thân thuyền, cô mới chợt phản ứng lại...!Hình như bây giờ cô đang xuyên vào một quyển truyện cổ tích giả có tên là "Nàng tiên cá nhỏ cuối cùng trên trái đất".
Nói về quyển truyện này, trước đó không lâu, Thẩm An An thuận tay lấy nó trong tiệm sách để cho đủ đơn.
Lúc đó nhìn tên, cô còn tưởng đây là một quyển truyện cổ tích, nghĩ mua về, chờ sau này có con thì có thể làm truyện đọc trước khi ngủ cho con nghe.
Kết quả là mua về, xem chính văn mới biết đây là một quyển truyện có cố truyện tình yêu máu chó, khoác vỏ bọc truyện cổ tích.
Tình tiết nói về một nàng tiên cá nhỏ cuối cùng trên trái đất, vì tình cờ nhìn nam chính trong đám người nhiều hơn một chút, thế là lâm vào say đắm điên cuồng với nam chính.
Vì ở bên nam chính, nàng tiên cá nhỏ rời khỏi biển cả nhiều năm của đời mình, đi tới cuộc sống thành thị của nam chính.
Mặc dù cốt truyện là cuối cùng nàng tiên cá nhỏ và nam chính sống hạnh phúc bên nhau, nhưng có thể nói, toàn bộ quá trình đều là hiểu lầm chồng chất, máu chó tràn đầy.
Đầu tiên, nam chính có một cô bạn thanh mai, hơn nữa đối phương là một đóa sen trắng xinh đẹp, thanh thuần, ở trước mặt nam chính thì luôn ôn nhu săn sóc, sau lưng lại lén tính toán nhằm vào nàng tiên cá nhỏ.
Thứ hai, ngay từ đầu nam chính cũng không biết thân phận thật sự của nàng tiên cá nhỏ, chờ sau khi biết được thì lại lâm vào xoắn xuýt và tuyệt vọng về việc yêu nhau vượt giống loài, thậm chí cuối cùng còn suýt chút bị bông sen trắng đầu độc làm ra em bé.
Nhân vật nam chính có một lời thoại kinh điển mà bây giờ Thẩm An An vẫn còn nhớ: "Anh yêu em, anh ở với cô ấy chỉ vì cần một đứa bé thôi."
Có thể nói là cặn bã vô cùng.
...
Bởi vì kịch bản chính thức của tiểu thuyết bắt đầu từ lúc nàng tiên cá nhỏ gặp gỡ nam chính.
Cho nên lúc nãy, mặc dù Thẩm An An cảm thấy cảnh tượng hơi quen nhưng vẫn không nhớ ra được quen chỗ nào.
Mãi đến khi nhìn thấy chiếc thuyền thăm dò khoa học này, cô mới hậu tri hậu giác móc nối tất cả manh mối lại.
Vì giờ phút này nam chính Từ Thanh Thụ đang ở trên chiếc thuyền thăm dò khoa học kia.
Hơn nữa, nếu cô nhớ không lầm thì nguyên một thuyền nhà khoa học này, bao gồm cả nam chính Từ Thanh Thụ, ngoài sáng là tới chăm sóc bảo vệ cô, nhưng thật ra là tới nghiên cứu xem làm thế nào mới có thể cho cô lai giống thành công!
Lai giống?
Ha, không thể nào.
Cô đường đường là con người, cho dù chết cũng tuyệt đối không thể nào tiếp nhận loại hành vi sinh đẻ không có tình cảm này được.
Nghĩ thế, Thẩm An An lập tức không chút do dự quay đầu lẻn vào biển sâu.
Kết quả là vừa mới lặn xuống không bao lâu đã đụng thẳng một cái máy móc đen sì.
Thẩm An An: "..."
*Truyện chỉ được đăng full tại WordPress, Fanpage và Wattpad @perfect-team.
Mọi bản dịch ở web khác đều là ăn cắp, hãy giúp team report hoặc chỉ dẫn mọi người vào WordPress của team để đọc, cảm ơn các cậu!.