Bên trong văn phòng hai người ôm hòn nhau một chút liền nhanh chóng tách ra. Trần Túc ngại ngùng mà khuôn mặt trở nên đỏ bừng, cậu cúi đầu xuống muốn chôn cả khuôn mặt vào trong lòng ngực.
Vũ Hoàng Kính nhìn cậu giả thành đà điểu liền mỉm cười cưng chiều, anh đưa tay lên sờ vào má cậu rồi dùng chút lực nâng mặt cậu lên:
“Đừng làm vậy dễ bị choáng váng lắm, chẳng lẻ em không muốn nhìn tôi sao.”
Trần Túc nghe vậy liền vội vàng phủ nhận:
“Không phải.”
Sau đó cậu ngượng ngùng nói:
" Em… Em chỉ là không thích nghi được, ở nhà còn ngại ngùng hiện tại lại làm như vậy ở đây không tốt lắm."
Vũ Hoàng Kính thở dài, vợ nhỏ tuổi hơn anh quá nhiều nên suy nghĩ cũng không thể giống anh, vì vậy anh chỉ có thể chậm rãi điều chỉnh:
“Được rồi. Tôi không hôn em ở bên ngoài nữa.”
Nói xong anh nhìn thẳng vào đôi mắt xinh đẹp nhưng lại quá ngay ngô của cậu:
“Túc Túc. Chúng ta là bạn đời hợp pháp, em không cần phải ngượng ngùng mỗi khi thân mật cùng tôi.”
“Em…”
Trần Túc nhìn Vũ Hoàng Kính muốn nói với anh nhưng bị anh lên tiếng chặn lại:
“Không cần phải suy nghĩ bây giờ, tôi có thể chờ em thanh nghi cùng tôi. Túc Túc, tôi mong có một ngày em sẽ chủ động hôn tôi.”
Trần Túc cảm động hai mặt đỏ lên, cậu mở miệng rồi lại đóng cuối cùng chỉ phát ra một từ:
“Được.”
Vũ Hoàng Kính cũng không tiếp tục dồn ép, anh mỉm cười hôn l3n chóp mũi của cậu sau đó hỏi:
“Đã ăn gì chưa chúng ta xuống nhà ăn nhé.”
“Vâng ạ.”
Trần Túc cũng dịu dàng mà cười với anh sau đó ngoan ngoãn gật đầu. Cậu cũng khá đói, bữa sáng bởi vì quá xấu hổ mà không ăn được bao nhiêu nên hiện tại bụng cậu đã lên tiếng khán nghị, chỉ là không nói ra mà thôi.
Nhà ăn của công ty nằm ở ba tầng trong công ty, phòng của chủ tịch nằm ở tầng ba mươi vì vậy nhà ăn gần nhất là nhà ăn ở tầng hai mươi lăm. Công ty vừa trải qua một đợt tổng chọn nhân sự, người bị đuổi thì đã rời đi những người may mắn còn ở lại thì đã ở hết trong các nhà ăn.
Nhà ăn của công ty khá ngon, vì vậy rất ít nhân viên công ty chạy ra bên ngoài ăn hoặc đặt thức ăn đến. Khi Vũ Hoàng Kính dẫn Trần Túc xuống nhà ăn thì hầu như chỗ ngồi đã kín mít, anh nhìn quanh sau đó thản nhiên dẫn cậu đến cái bàn trống còn lại trong góc nhỏ.
Kéo ghế để cậu ngồi xuống, anh liền xoay người đi đến quầy thực đơn. Hôm nay bởi vì sự xuất hiện đột ngột của chủ tịch mới vì vậy một vài đầu bếp hoàn toàn không bắt kịp thực đơn, vì vậy hiện tại cũng chỉ còn lại vài món ăn mà thôi, đa phần đều đã hết.
Vũ Hoàng Kính nhìn qua những món ăn còn lại, anh cũng không quá chú ý đến sự ít ổi đó cũng như khuôn mặt trắng bệch của người đầu bếp đang đứng bên trong quầy ăn.
Trần Túc chưa từng kén ăn, vì vậy những món ăn còn lại trong thực đơn cậu đều có thể ăn được mà chính Vũ Hoàng Kính cũng không quá kén ăn, vì vậy suy nghĩ một lúc anh liền chọn vài món sau khi đầu bếp múc vào khay cơm anh liền cầm lấy rồi trở về bên cạnh cậu.
Hai người dùng bữa trong những ánh mắt tò mò của những nhân viên ngồi trong nhà ăn, tuy bọn họ sợ hãi vị chủ tịch mới này nhưng sự tò mò không thể bị ngăn cản khiến họ dõi mắt nhìn về cái bàn bên trong góc. Trong nhà ăn lúc đầu cục kỳ ồn ào cho đến khi xuất hiện hai người thì trở nên yên ắng, hiện tại mặc dù bọn họ vẫn nhỏ giọng nói chuyện với nhau nhưng hoàn toàn không thoải mái như lúc ban đầu.
Trần Túc cảm thấy rất nhiều ánh mắt nhìn cậu nhưng cậu hoàn toàn không để ý đến, dù sao cậu đã quyết định ở cạnh anh vậy thì việc bị soi xét là điều không tránh khỏi, một người giỏi giang lại có tiền như anh chắc chắn sẽ khiến rất nhiều người nhòm ngó mà cậu lại chỉ là một thằng nhà quê nghèo khó.
Tuy nhiên Trần Túc của trước đây hay của hiện tại chưa từng để ý đến ánh mắt của người khác, nếu cậu muốn cậu có thể chấp nhận bất kỳ đâu khổ nào cho dù giống như một kẻ hèn mà khao khát tình thương nhưng nếu như cậu đã không còn quan tâm nữa thì cậu có thể dứt khoát cắt đứt mọi thừ dù nó sẽ trở thành vết nhơ cả đời. Nhưng hiện tại cậu lại không muốn rời khỏi Vũ Hoàng Kính, chưa từng yêu không phải là không biết rõ yêu là thế nào.
Trần Túc yêu Vũ Hoàng Kính, cậu rất rõ ràng cảm xúc này vì vậy một khi anh cũng đáp lại cậu vậy cậu sẽ bên cạnh anh cho đến khi anh không cần cậu nữa, cậu hèn mọn mong ngóng sự yêu thương từ anh. Tuy nhiên đây chỉ là suy nghĩ ban đầu, hiện tại cậu không cần phải như thế, một người thật sự yêu cậu sẽ xem cậu như bảo vật của họ, sẽ đối xử tốt với cậu cả đời, trên hết cậu còn có một người mẹ luôn ủng hộ và bảo vệ phía sau của cậu, một khi con đường phía trước đứt gãy thì cậu có thể trở về với vòng tay ấm áp của bà.
Cậu chưa từng cảm thấy cuộc sống này thật hạnh phúc, nhưng bây giờ cậu thật sự rất hạnh phúc, một thế giới mà cậu được yêu và sẽ yêu.
Trần Túc ngước mắt lên nhìn người đàn ông đối diện mình, cậu cũng không thề ngạc nhiên khi chạm vào ánh mắt của anh, sau đó cậu nhìn sâu vào đôi mắt ấy mà mỉm cười đầy hạnh phúc.
Vũ Hoàng Kính nhìn nụ cười xinh đẹp nở rộ trên khuôn mặt của Trần Túc liền không khỏi sửng sốt sau đó anh mới cong môi cười đáp lại cậu.
Nụ cười của hai người cùng ánh mắt tràn đầy tình yêu của họ khiến tất cả nhân viên luôn quan sát hai người hít một ngụm khí lạnh sau đó kinh hãi mà cùng nhau chạy khỏi nhà ăn. Trong đầu bọn họ lúc này tràn đầy sự không tin tưởng.
‘Mẹ ơi cái người vừa nãy giống như ma vương nơi công sở hiện tại đang cười kìa’.