Trần Túc ngồi trên giường căm hận nhìn thuốc trong tay, tuy cực kỳ xấu hổ cũng như tức giận Vũ Hoàng Kính nhưng cậu không thể không thoa thuốc, nếu không ngày hôm nay xem như cậu không thể rời khỏi phòng.
Suy nghĩ cái lợi cái hại cũng như cố gắng không suy nghĩ về sự xấu hổ này cậu cuối cùng vẫn quyết định bôi thuốc, còn về người gây rắc rối này cho cậu thì đợi nhìn thấy anh cậu sẽ xử anh sau vậy.
Lẩn quẩn trong phòng vài phút cuối cùng Trần Túc cũng rời khỏi phòng với bờ môi hơi sưng mà sáng bóng do thuốc.
Bởi vì tránh cho Trần Túc xấu hổ ở dưới nhà mẹ Trần cùng thím Qua đã ra khỏi nhà, hai người nghe chú Phong kể lại liền cười tủm tỉm mà rời đi, chú Phong cũng ra khỏi nhà đứng bên cạnh xe để chờ đợi.
Trong nhà hiện tại chỉ có một tài xế, chú Đường đã chở Vũ Hoàng Kính đến công ty vì vậy chú Phong làm quản gia trong nhà cũng kiêm cả việc lái xe đưa đón. Trần Túc sống ở thôn xe máy còn không biết chạy huống hồ là xe ô tô. Nhưng Vũ Hoàng Kính lại lo lắng không muốn để cậu đón xe bên ngoài vì vậy mới nhờ chú Phong đi cùng cậu, một người không biết đường như cậu khi ra ngoài rất nguy hiểm.
Khi Trần Túc được chú Phong chở đến mặt bằng vừa mua thì đã đến giờ nghĩ trưa, cậu đứ bên ngoài cửa nhìn sang tòa nhà cách đó không xa.
Tòa nhà cách vài bước chân phía bên trái kia chính là công ty của Vũ Hoàng Kính, lần trước cậu cùng anh đi ngang qua nhưng hai người không đi vào, cậu nhìn chằm chằm cửa ra vào nhưng lại không thấy bất kỳ nhân viên nào đi ra đi vào.
Trần Túc nghi hoặc, hôm nay là ngày đầu tiên Vũ Hoàng Kính chạy đến công ty để nhận mặt cùng với nhân viên, nhưng cậu không rõ anh dùng cách gì. Cậu tưởng anh chỉ như những ông chủ bình thường đi đến công ty sau đó nói mình là ông chủ của công ty từ nay về sau mong được mọi người giúp đỡ là xong một buổi nhận mặt.
Nhưng hiện tại nhìn thấy trước cửa vắng ve như thế khiến Trần Túc bất an, cậu xoay đầu nhìn chú Phong đứng bên cạnh mình rồi hỏi:
“Chú Phong sao giữa trưa rồi nhưng công ty của anh Kính lại im ắng như thế.”
Chú Phong nghe vậy cũng ngó đầu nhìn sang sau đó mỉm cười đáp:
“Cậu Túc đừng lo, cậu chủ chắc đang bận rộn điều chỉnh lại nhân viên đấy.”
“Tại sao ạ.”
Trần Túc kinh ngạc.
Chú Phong lắc đầu tỏ vẻ chú không nói được rồi híp mắt từ ái nói:
“Hay cháu đến nhìn thử xem.”
Trần Túc nghe vậy liền xoay đầu nhìn về phía công ty rồi chừng chừ, cậu không rõ mình có thể vào trong hay không, cũng không biết nếu cậu đi đến có gây ra phiền phức gì cho Vũ Hoàng Kính hay không, dù sao đây cũng là ngày đầu anh đến nhận công ty, nếu như anh đang thực hiện kế hoạch nào đó nhưng bởi vì sự xuất hiện của cậu mà lại vỡ tan tanh thì cậu phải làm sao đây.
Chú Phong nhìn thấy cậu cau mày do dự liền vỗ nhẹ vai cậu nói:
“Cậu chính là bạn đời hợp pháp của cậu chủ, không có gì phải lo lắng cả nếu thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì cậu chủ cũng sẽ không trách cậu.”
Nói xong chú mỉm cười thở dài:
“Nếu cậu lo lắng hay là gọi điện cho cậu chủ trước đi, dù sao cũng chỉ vài bước chân mà thôi để cậu chủ đến đây đón cậu.”
“Chuyện này…”
Trần Túc do dự, cậu cảm thấy đề nghị của chú Phong khá tốt, nếu Vũ Hoàng Kính đến đây thì có thể anh đã không còn chuyện nào làm vướng tay vướng chân. Nhưng một bên cậu khá lo lắng về chuyện đường đột này, nếu anh đang bận rộn nhưng khi nghe nói cậu đang ở gần anh liền bỏ hết việc mà chạy đến thì không phải rất khó xử hay sao.
Suy đi nghĩ lại cậu cảm thấy tốt hơn mình nên đi gặp anh, nếu như công ty đang có chuyện gì thì chắc chắn bảo về sẽ chặn cậu lại như vậy cậu cũng sẽ không làm phiền đến anh đang bận rộn.
Trần Túc mím môi nói:
“Vậy cháu đến đó đi, nếu anh Kính đang bận thì chúng ta không làm phiền.”
Chú Phong gật đầu rồi cổ vũ:
“Cậu Túc tìm cậu chủ vui vẻ nhé, đừng lo lắng công ty đó là công ty của gia đình sẽ không có chuyện gì đâu.”
Trần Túc gật đầu sau đó nhấc chân đi đến tòa nhà cao nhất ở khu này.
Trước cổng công ty hai nhân viên bảo vệ vừa đứng gác cổng vừa lo lắng nhìn vào trong công ty sau đó thì thở dài cùng nhau to nho.
“Vậy mà ông chủ lại đến đúng lúc này.”
“Đúng thật trùng hợp, nghe nói không ít người xui xẻo bị ông chủ bắt gặp.”
“Không phải sao, khi trước ông chủ phía sau chưa từng lộ mặt, tôi còn tưởng công ty này chính là công ty của thư ký Lý nữa kìa.”
“Chúng ta không biết sẽ thế nào.”
“Lo lắng làm gì, tôi cảm thấy đối với công việc bảo vệ tôi đã làm đúng bổn phận của mình.”
“Tôi cũng vậy.”
Trần Túc nghe loáng thoáng hai người nói chuyện rồi chậm chạp bước đến.
Hai bảo vệ nhìn thấy có người đến liền nhìn nhau sau đó nói:
“Xin lỗi cho tôi kiểm tra một chút.”
Nói xong một người cầm theo thanh quét kim loại bắt đầu rà xoát trên người cậu, sau khi rà một loạt không có bất kỳ phản ứng kim loại nào thì mới thu hồi rồi gật đầu mới cậu vào.
Trần Túc mỉm cười với hai người rồi nhấc chân đi vào cổng, sau khi vào cổng cậu lại đi vào cửa chính, đây là loại cửa kính tự động mở khi phát hiện có người đi đến.
Đi vào cửa cậu nhìn thấy một sự vắng vẻ khó có thể tưởng tượng, nhân viên bên quầy lễ tân khuôn mặt xám xịt đang tụ lại cùng nhau không biết bàn tán chuyện gì.
Ba người nhân viên ở quầy lễ tân nhìn thấy có người vào công ty thì nhanh chóng đứng thẳng, một người trong đó đi ra khỏi quầy đi đến cạnh cậu kính cẩn hỏi:
“Xin hỏi ngài tìm ai.”
Trần Túc nhìn xung quanh rồi nhìn cô ta:
“Tôi tìm Vũ Hoàng Kính.”