Xuyên Thành Nam Thê Gả Thay

Chương 36: C36: Người lạ




Ngày thứ ba kể từ khi Trần Vân dọn đến nơi này sống cùng con trai và chồng nó bà ở lại nhà một mình. Hai tháng qua có thể ăn cơm trưa cùng con trai khiến bà rất vui vẻ, làm bà nhớ lại những ngày tháng khi chồng bà còn tại thế.

khi ấy tuy bà cùng chồng mình sống rất vất vả, hai bên gia đình hoàn toàn không ngó ngàng gì đến hai người nhưng may mắn chồng bà là người chịu thương chịu khó chịu được cực nhọc còn rất yêu thương bà, sau này khi hai vợ chồng có chút tiền thì mới quyết định sinh con. Kể từ khi có đứa nhỏ gia đình càng thêm hạnh phúc bọn họ luôn ở cùng nhau, gia đình hòa thuận.

Nhưng Trấn Vân chẳng bao giờ ngờ đến chồng bà sẽ rời đi mình bởi vì tai nạn. Cú sốc quá lớn khiến một người tưởng chừng như mạnh khỏe lại một đêm ngã bệnh.

Bà biết rõ nếu không phải vì Trần Túc đứa nhỏ hiếu thảo cũng là kết tinh tình yêu của hai vợ chồng thì chắc chắn bà sẽ không ngừng ngại mà rời bỏ thế giới này để đi cùng chồng mình.


Cuộc sống đúng là rất nhiều điều bất ngờ khi mà Trần Vân quyết định sẽ sống vì con trai thì một sự thật không thể nào ngờ lại ập đến. Đứa con trai mà bà yêu thương mười bảy năm lại là đứa con bị y tá ôm nhầm, Trần Túc không phải con ruột của hai vợ chồng bà, không phải đứa bé được tạo ra từ tình yêu của hai người.

Trần Vân vừa ngồi thêu khăn tay vừa suy nghĩ những chuyện trước đây của bà, chồng bà cùng Trần Túc. Một gia đình nhỏ nhưng tràn đầy hạnh phúc, một người phụ nữ mền yếu nghĩ về quá khứ nhưng chưa từng lạc lối trong quá khứ nhưng cũng vì có quá khứ nên bà mới có thể ngồi ở nơi này giống như hiện tại.

Căn nhà rộng lớn nhưng trống vắng, tuy vậy nhưng nó không hề lạnh lẽo mà ngược lại cực kỳ ấm áp. Trần Vân của hiện tại có nhà cửa, có con cái kề bên, có bạn bè để cùng nhau bàn tán mà không chỉ vậy bà còn có chuyện để làm giúp cho mỗi ngày đều bận rộn.

Kính cong, Kính cong, Kính cong.

Ba hồi chuông cửa vang lên. Trần Vân đang trong dòng suy nghĩ thì bị tiếng chuông cửa kéo về, bà chau mày đầy lo lắng.

Không ngờ lời dặn dò của Vũ Hoàng Kính lại là sự thật trong thời gian qua không có bất cứ ai đến đây để thăm hỏi, nghe Trần Túc nói kể cả nhà họ Trần kia sau khi quăng cậu đến đây cũng chưa từng đến thăm vậy mà anh chỉ vừa dặn một câu thì đúng lúc này lại có khách đến thăm.

Tại sao Trần Vân chắc chắn người đến là khách, rất dễ đoán người cùng một thôn sẽ chẳng bao giờ nhấn chuông cửa. Những con người chất phát này sẽ đứng trước cửa mà gọi lớn tên những người họ cần tìm.


Bà bỏ khăn trên tay xuống sau đó đứng dậy hấp thỏm đi đến trước cửa. Trên cánh cửa có một lỗ nhỏ, lỗ nhỏ này được khoét ở đây nhầm mục đích để người bên trong nhà có thể nhìn ra bên ngoài.

Những căn nhà ở trong thành phố hoặc khu chung cư đến sẽ gắn những cánh cửa chống người lạ như thế này. Tuy đã có tuổi nhưng mắt Trần Vân không hề kém, bà có thể nhìn thấy phía bên ngoài cánh cổng có hai người đang đứng, qua thân hình bà có thể biết được hai người này bà hoàn toàn không quen biết.

Những người mà bà quen cũng như đã từng giao tiếp đều không có ai có thân hình hơi mập mạp như vậy.

Sau khi xác nhận xong Trần Vân không chút do dự xoay người vào lại ghế ngồi. Bà chẳng thèm để tâm tới tiếng chuông cửa kêu inh ỏi mà tiếp tục công việc còn đang dang dỡ của mình. Việc nhà của Vũ Hoàng Kính thì cứ để anh giải quyết nếu như không có lời căn dặn của anh thì bà sẽ ra hỏi rõ nếu thật sự đến tìm người thì bà có thể mời họ vào nhà uống cốc nước, nhưng trước khi đi làm anh đã dặn họ không được mở cửa cho người lạ vào nhà vậy thì bà cứ làm như trong nhà không có người vậy.

Trần Vân biết hai mẹ con bà không hiểu chút nào về Vũ Hoàng Kính, mà chính bản thân anh cũng hoàn toàn không muốn bạn họ dính dáng vào chuyện của mình. Cũng vì hiểu rõ nên bà biết hai mẹ con mình nợ anh rất nhiều, không mong cầu thì sẽ không thất vọng chỉ cần hiện tại có thể chung sống hòa bình vui vẻ qua ngày là đủ.


Tiếng chuông cửa cứ inh ỏi không dứt người bên ngoài dường như không có ý định bỏ qua, bọn họ cảm thấy trong nhà có người vì vậy muốn dùng cách này để khiến người trong nhà cảm thấy phiền mà đi ra ngoài. Nhưng bọn họ nào ngờ tiếng ồn này chẳng hề thắm thiết gì đối với người đã sống trong thôn từ nhỏ đã quá quen thuộc với sự ồn ào.

Trần Vân vẫn bình thản mà thêu những đường nét tinh xảo trên khăn tay, bà không bị ảnh hưởng chút nào thậm chí chân mày còn không nhăn lấy một chút nào. Bà bỏ ngoài tai tiếng chuông kêu mà dần dần tập trung vào những đường thêu, cứ như thế mà hoàn toàn quên đi sự ồn ào cũng quên đi sự tồn tại của hai người đang đứng ở bên ngoài cổng nhà.

Thời gian chầm chậm trôi qua Trần Vân đắm chìm trong sự thêu thùa cho đến khi bà nghe thấy giọng nói đầy quen thuộc vang lên.

“Hai người đang làm gì ở trước cửa nhà tôi đấy.”