Xuyên Thành Nam Thê Của Hoàng Tử Pháo Hôi

Chương 74: C74: Bị thương




Vân Thanh phản ứng cực nhanh, lúc bọn họ xông đến trong nháy mắt đã hạ lệnh cho mọi người bỏ xe chạy đi.

Mọi người đều mang theo đao, thị vệ đánh xe lập tức chém đứt dây thừng giữa ngựa và xe, nhảy lên ngựa. Trong một chớp mắt khi đám người điên chạy đến, quay đầu ngựa phi nhanh.

Đám người nháy mắt bao phủ cả xe ngựa, thế nhưng vẫn không chịu buông tha, ngoan cố đuổi theo bọn họ.

Bọn người thị vệ cưỡi ngựa quay đầu lại xem, đều sởn tóc gáy, đồ vật bọn họ mang theo đều bỏ lại trên xe, trên người đến tai nải cũng không có. Nhưng những người này cứ đuổi sát theo không bỏ, hoặc là muốn cướp ngựa, càng nghiêm trọng — đó là muốn ăn thịt người.

Lần đầu bọn họ biết được đám dân chạy nạn đó thoạt nhìn yếu đuối, thế nhưng so với thổ phỉ còn đáng sợ hơn.

"Hu —"

Người chạy trước nhất đột nhiên ngừng lại, bọn thị vệ cũng vội vàng ghìm ngựa theo.

Bọn họ duỗi cổ dài nhìn về phía trước, liền thấy trên đường lớn vậy mà cũng có một đám người.

Dân chạy nạn đuổi theo phía sau vốn dĩ sắp từ bỏ nhưng thấy bọn họ dừng lại, nháy mắt lại nhanh chân lên như quỷ đói rượt tới, khoảng cách càng lúc càng gần.

Thị vệ dẫn đầu trầm giọng hạ lệnh: "Bảo hộ công tử."

Tất cả mọi người đều xúm lại vây quanh Vân Thanh, Vân Thanh nhìn trước mặt có nạn dân kẻ già người trẻ, trầm giọng nói: "Tránh ra."

Một nam tử áo nâu đứng phía trước đám người nhìn qua bất quá mới hơn hai mươi tuổi, mọi người đều ẩn ẩn lấy hắn làm người cầm đầu.

Nam tử nắm chặt đao trong tay: "Đem lương khô cùng ngựa của các ngươi lưu lại, chúng ta liền cho các ngươi đi."

Vân Thanh lạnh mặt, lưu lại ngựa, sau đó tại địa phương hoang sơn dã lĩnh mặc người xâu xé à?

Hai bên giằng co không dứt, người phía sau cũng đã đuổi theo.

Người đuổi theo sau đều là hán tử tráng niên, chạy ở đằng trước đám người là một nam nhân thô tráng mặt đầy dữ tợn, gã nhìn đám người chặn ở phía trước, lập tức la lớn: "Lý lão tam, đây là thịt mỡ chúng ta để mắt trước, ngươi đoạt thử xem?!"

Nam tử áo nâu nhìn bọn họ không nói gì.

Trong lòng Vân Thanh trầm xuống, vậy mà lại bị kẹp giữa hai đám người.

Sau khi Lưu Nguyên Bá la lên liền dẫn đám người vọt lên, trong tay bọn họ đều cầm dao phay, côn bổng, thậm chí có cả cuốc. Đa số bọn họ không có công phu, chỉ bằng khí thế giết chóc mà chém lung tung.

Bọn thị vệ ngày thường cũng có thể lấy một chọi mười đánh với đám thổ phỉ, nhưng đối với bọn người này lại có chút luống cuống tay chân. Bọn họ biết đám người này không làm nhiều chuyện ác như thổ phỉ, chỉ là bá tánh gặp tai họa, chiêu thức phần nhiều là ngăn cản, cũng không có chủ động công kích.

Nhưng đối phương lại càng lúc càng nhiều người, những người né trốn lúc trước cũng dần dần lấy dũng cảm lại đây, bao quanh lấy bọn họ.

Đoàn người Vân Thanh bị đám người bao vây, bọn thị vệ nhìn trái phải chảy mồ hôi, hiển nhiên đã cực kỳ cố hết sức đối phó.

Lưu Nguyên Bá nhìn ra bọn họ đều có công phu, đồng dạng cũng nhìn ra họ không muốn chủ động gây tổn thương chúng, càng thêm không kiêng nể gì. Gã đẩy ông lão đến trước bọn thị vệ, sau đó nhắm chuẩn chỗ trống chuẩn bị đối phó với Vân Thanh luôn được che chở.

Gã hiểu rõ tình huống, biết Vân Thanh là chủ tử, chỉ cần bắt y lại, những người khác không cần làm gì cũng sẽ đầu hàng.

Vân Thanh quan sát chung quanh, tự hỏi phương pháp thoát thân, trước mắt lại thình lình bay đến một đứa nhỏ sơ sinh còn bọc tã lót.

Mọi người đều ở trong hỗn chiến, mắt thấy đứa nhỏ sắp rơi xuống đất, Vân Thanh không kịp đưa ra phán đoán nào khác, theo bản năng tiến lên hai bước ôm đứa nhỏ vào lòng ngực.

Cũng chính hai bước này, y liền thoát khỏi vòng bảo hộ của thị vệ, đang muốn vội vàng trở về, bên sườn đột nhiên có cánh tay thô tráng chộp tới.

Vân Thanh nghiêng người, dư quang nhìn thấy Lưu Nguyên Bá, ngay lập tức liền đoán được ý đồ của gã.

Đứa nhỏ trong lòng ngực khóc đến tê tâm liệt phế, phần cổ em bé yếu ớt, nếu không phải được y đỡ lấy, đứa nhỏ này nói không chừng đã không còn.

Dám xem mạng người như cỏ rác... ánh mắt Vân Thanh hung ác, xoay người đồng thời khởi động cơ quan trong tay áo.

Y nhất định không thể rơi vào tay những người này.

"A —"

Động tác Lưu Nguyên Bá cứng lại, ngay sau đó liền phát ra tiếng kêu đau kìm nén. Hai người cách rất gần, lực đạo của nỏ tiễn được phát huy lực lớn nhất, trực tiếp đâm xuyên qua đùi gã.

Gã cuồng nộ mà giơ đao lên chém tới Vân Thanh, Vân Thanh dùng hết sức lùi lại phía sau, nhưng vẫn bị chém trúng cánh tay.

Bọn thị vệ rốt cuộc bất chấp tất cả, rút đao đẩy người chung quanh ra vọt lại đây, đem Vân Thanh bảo vệ bên trong.

Cánh tay trái Vân Thanh bị thương, một tay vẫn cứ ôm đứa nhỏ đang khóc nháo không thôi. Y giương mắt nhìn quanh, liền thấy được một nữ tử trong nhóm nạn dân khác, mặt đầy lo lắng sợ hãi nhìn về bên này, đồng thời nôn nóng nói cái gì đó với nam tử áo nâu kia.


Trong lòng y đột nhiên có ý tưởng, lập tức nói với bên kia: "Nếu ngươi giúp chúng ta, ta có thể cho các ngươi cơm ăn, cho các ngươi chỗ ở. Những người ngươi mang theo, mỗi một người đều có phần."

Lý Hữu Lương nhìn y bị thương cùng đứa nhỏ không hao tổn gì nằm trong lòng ngực, cắn chặt răng vung tay lên: "Các hương thân, lên!"

Tình huống càng thêm hỗn loạn, Lý Hữu lương thấy bọn thị vệ còn lưu thủ, hét lớn: "Những tên này đều đã ăn thịt nhiều người sống, các ngươi không giết bọn chúng, chúng sẽ ăn các ngươi!"

Bọn thị vệ không giết người là bởi vì nghĩ đây là bá tánh tầm thường, nhưng nếu bọn chúng đã từng ăn thịt người thì còn xem là người sao?

Thị vệ dẫn đầu rốt cuộc không thể nhịn được nữa, hạ lệnh nói: "Giết hết đi. Công tử bị thương, cần được trị liệu ngay lập tức."

Mọi người bị nghẹn khuất hồi lâu, nghe được mệnh lệnh liền buông lỏng tay chân. Sau khi biết được những người này đều đã ăn qua thịt người, khuôn mặt sầu khổ giản dị cũng trở nên đáng sợ hơn. Nếu không phải ác quỷ, sao có thể làm ra chuyện điên rồ như thế?

Trong đám người này có năm thanh niên cường tráng chiếm chủ lực, thấy bọn người Vân Thanh bắt đầu phản kháng, các lão nhân phía trước vội vàng lui về sau. Lưu Bá Nguyên lúc này được người đỡ ở phía sau, nhìn Vân Thanh hận đến ngứa răng, điên cuồng hét lớn: "Lên! Gi ết chết bọn chúng hết cho ta, giữ lấy kẻ đứng giữa ôm đứa bé, đêm nay sẽ ăn thịt hắn!"

Gã nhìn chằm chằm cánh tay phải Vân Thanh không rời, đêm nay nhất định phải đem cánh tay này chặt xuống. Sau đó nướng chín trước mặt chủ nhân nó, rồi một ngụm một ngụm mà ăn hết.

Nghe được mệnh lệnh của gã, nhóm hán tử vây quanh lên, chiến với đám người Vân Thanh cùng Lý Hữu Lương.

Trong đội ngũ Lý Hữu Lương dẫn theo có không ít lão nhược, người có thể đánh không nhiều. Một hàng người chắn trước Vân Thanh chỉ có hai mươi mấy người, gã cảm thấy mình nhất định nắm chắc phần thắng.

Ngay từ đầu gã dùng đến loại biện pháp này cũng chỉ muốn giảm bớt việc hao tổn nhân thủ bên phe mình. Dù sao càng nhiều người càng có thể cướp được càng nhiều đồ, nhưng hiện tại gã đành phải làm như vậy.

Đau đớn trên đùi khiến lòng gã nổi lên lửa giận ngút trời, dám làm gã bị thương, những người này đừng nghĩ đến việc còn sống.

Trong đầu gã toàn là bộ dáng Vân Thanh bị chặt tay thê lương xin tha, không chú ý tới tình hình chiến đấu trước mắt đã hoàn toàn thoát ly khống chế.

Một thân công phu của thị vệ cũng không phải giả, nơi nào có cửa để đám nông gia hán tử chỉ có sức trâu so sánh chứ? Bọn họ hoàn toàn lấy lại được chủ động, đánh cho đám người ùa đến ngã xuống, đánh hết đám này đến đám phía sau còn đang ỷ vào nhiều người mà chạy lên.

Bọn chúng đều gặp qua máu, cũng không giống bá tánh tầm thường dễ dàng bị kinh sợ như vậy. Trong mắt chúng đều lóe lên ác ý, bọn người Vân Thanh đi đường mang theo nhiều người cùng nhiều ngựa như vậy, cũng đủ để chúng ăn no nê.

Nhưng rất nhanh chúng liền phát hiện không đúng.

Càng ngày càng có nhiều đồng bọn ngã xuống, đoàn người đối diện vẫn như cũ không tổn hao chút nào. Bọn họ chỉ cần giơ tay chém xuống là đã giải quyết đám đồng bọn của chúng đang nhào lên lần nữa, đem người ở chính giữa bảo hộ đến kín không còn kẽ hở.

Trên mặt đoàn người đều bị máu bắn lên, ánh mặt trời ảm đạm phảng phất lên giống như Tu La đòi mạng.

Những người còn lại hậu tri hậu giác mà bắt đầu sợ hãi, nắm vũ khí trong tay chần chừ không dám tiến lên.

Người đỡ Lưu Nguyên Bá nuốt nuốt nước miếng, nhát gan nhắc nhở nói: "Lão đại, hình như tình huống không tốt lắm.

Lưu Nguyên Bá từ ảo tưởng khoái ý báo thù rút thần trí về, ngẩng đầu nhìn lại, tức khắc nổi trận lôi đình: "Phế vật, lên cho ta, đều lên cho ta! Không bắt được người, các ngươi liền thay thế bọn họ làm thức ăn!"

Bình thường bên cạnh nhau nên chỉ cần gã nói những lời này liền không ai dám khước từ, nhưng hiện tại những lời này phảng phất đột nhiên mất đi hiệu lực. Gã hận ý nhìn lên, trong lúc nhất thời căn bản không để ý vết thương trên đùi, bạo nộ cầm đao tiến lên. Vừa nhìn mặt từng tên thủ hạ không nghe lời, vừa mắng trong miệng không ngừng.

Đột nhiên, âm thanh gã im bặt.

Lưu Nguyên Bá cúi đầu, thấy một mũi đao xuyên qua ngực mình, có chút trì độn ngừng suy nghĩ trong nháy mắt, sau đó mới phản ứng lại đã xảy ra chuyện gì.

Gã muốn hô to ra tiếng, lại cảm thấy yết hầu như bị cái gì ngăn chặn lại không cho phát ra. Gã nhịn không được sặc một ngụm rồi ho một tiếng, máu tươi đầy miệng.

Phía sau truyền đến giọng nói như lệ quỷ lấy mạng: "Thịt muội muội ta ăn ngon không?"

"Ặc..."

Lưu Nguyên Bá đã không phát ra âm thanh nào nữa, dùng hết toàn lực muốn nghiêng đầu, lại không kịp nhìn đã ầm ầm ngã xuống.

Gã mở to hai mắt, chết không nhắm mắt.

Biến cố bên này hấp dẫn ánh mắt mọi người, Vân Thanh nhìn chăm chú, phát hiện kẻ giết Lưu Nguyên Bá thế mà là tiểu lâu la vừa rồi đỡ gã.

Kẻ dẫn đầu đã chết, bọn người vây quanh bọn họ có ý muốn lui.

Vân Thanh liếc mắt một cái, liền biết những người dư lại này đã không đáng để lo. Y đem đứa trẻ trong lòng ngực cho thị vệ, sau đó thị vệ ôm đứa nhỏ trả lại cho vị mẫu thân đang nôn nóng kia.

Dưới tã lót đứa nhỏ không tránh khỏi dính đầy máu, phụ nhân đem mặt vùi vào đứa nhỏ nhịn không được mà khóc thành tiếng. Vân Thanh đang muốn thu hồi ánh mắt, phụ nhân cũng đã nâng khuôn mặt đầy nước mắt, ôm hài tử đột nhiên quỳ xuống với y.

Nàng một bên khom lưng dập đầu, một bên khóc lóc nói: "Đa tạ công tử cứu mạng, đa tạ ân nhân."

Vừa rồi trong lúc hỗn loạn miệng vết thương của Vân Thanh chỉ tùy tiện dùng mảnh vải bao lại một chút. Lúc này một mảng tay áo đã thấm đầy máu tươi nhìn qua cực kỳ chói mắt. Bọn thị vệ đỡ y lên ngựa, chỉnh đốn đội ngũ cho tốt liền đi về Quách Độ huyện.


Vân Thanh quay đầu nhìn Lý Hữu Lương: "Đi theo chúng ta."

Lý Hữu Lương gật gật đầu, phất tay ý bảo mọi người đuổi theo.

Lúc này trời đã sẩm tối, bọn họ chỉ có thể nương theo ánh trăng chiếu sáng.

Một đám người khác trong lúc bọn họ không chú ý đã sấn đến, Vân Thanh không rảnh quản người, tùy ý bọn họ chạy theo về Quách Độ huyện.

Sau khi họ gặp phải đám người trước đó, xe ngựa mà họ bỏ lại ở đây đã mất tích, không biết bị kéo đi đâu.

Không ngoài dự đoán của Vân Thanh, những người đã chạy trốn trước đó đã trở lại cửa thành cùng với những người khác, họ chiếm một góc dưới cửa thành, đang ăn đồ biển và trái cây cướp được từ trên xe ngựa.

Nhìn thấy Vân Thanh và những người khác, họ đều cảnh giác, nhưng cuối cùng không dám xông lên giống như trước.

Thủ vệ đứng trên lầu cửa thành tất nhiên luôn nhìn chằm chằm tình huống phía dưới, nhìn thấy thương đội vậy mà có thể nguyên vẹn trở về sau khi bị đám dân tị nạn này đuổi theo, đều cảm thấy rất thần kỳ.

Thị vệ bên người Vân Thanh không nói gì thêm, giơ tay ném khối lệnh bài lên: "Cầm đi bẩm báo cho đại nhân các ngươi."

Lệnh bài bị vứt lên cao, không nghiêng không lệch mà dừng lại trong lòng ngực thủ vệ.

Thủ vệ cả kinh, bọn họ vốn đang suy đoán thân phận của đám người này. Có thể thoát thân từ trong tay đám dân chạy nạn, nhất định không phải người bình thường. Thấy thế cũng không dám trì hoãn, vội vàng đi vào phủ huyện lệnh.

Huyện lệnh Quách Độ, Đổng Thành Ích, hai ngày nay sốt ruột đến thượng hỏa, khóe miệng đều sưng hai vết bỏng rộp lớn.

Đột nhiên xuất hiện bạo dân chạy nạn thật khó giải quyết, bất kể ông xử lý như thế nào đều có khả năng bị hỏi tội. Ông cũng không thể cứ ngồi im như vậy, không biết mệnh lệnh của vương phủ khi nào mới có thể ban xuống.

Đổng Thành Ích ôm chén trà lạnh uống, đột nhiên nhìn thấy hạ nhân dẫn thủ vệ cửa thành tiến vào, trong lòng ông nhảy dựng, vội vàng dò hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Đôi tay thủ vệ cửa thành trình lên một khối lệnh bài: "Trời vừa tối xuất hiện một thương đội, bị nạn dân ở cửa vây đánh, vừa rồi mới thoát thân chạy đến, bảo tiểu nhân đem lệnh bài giao cho đại nhân xem."

Đổng Thành Ích cau mày nhận lấy, vừa thấy sắc mặt trong nháy mắt liền trắng. Ông vội vàng đứng dậy đi ra ngoài, một bên gấp giọng nói: "Bọn họ có bao nhiêu người, có người bị thương không?"

Thủ vệ vốn dĩ không rõ nguyên do, nhìn bộ dáng huyện lệnh cũng hiểu ra, thân phận đám người này đại khái thật sự không bình thường.

Hắn vội vàng đem tình huống mình biết được nói: "Hơn hai mươi người, bọn họ che chở một vị công tử tuổi trẻ, công tử kia hình như là bị thương."

Đổng Thành Ích cảm giác đầu váng mắt hoa, cầm lệnh bài vương phủ, công tử trẻ tuổi được che chở bị thương ở địa bàn chính mình. Ông cơ hồ nhìn thấy đầu mình tự lăn tới cửa thành.

Hai người bước nhanh ra phủ, bởi vì liên quan đến nạn dân, không khí Quách Độ huyện cũng có chút khẩn trương. Khi đêm ập xuống không lâu, trên đường đã không còn người đến tiểu quán, cực kì quạnh quẽ.

Đổng Thành Ích cũng bất chấp hình tượng lễ nghi, ôm bụng vừa chạy nhanh vừa biểu lộ vội vàng. Thủ vệ một bên cảm thán trong lòng, đại nhân bọn họ vậy mà cũng có thể đi nhanh đến vậy, một bên gấp gáp đuổi theo.

Đổng Thành Ích thở phì phò bò lên trên cửa thành lâu, vừa nhìn xuống, cơ hồ muốn kinh hô ra tiếng.

Khi ông ta đến ăn tết ở Phong Ninh đã bái kiến y, đương nhiên nhận ra Vân Thanh.

Ánh mắt Vân Thanh trầm tĩnh nhìn qua, Đổng Thành Ích lập tức hiểu ý, ông trầm giọng nói với thủ vệ bên cạnh: "Mở cửa thành, nghênh... Cho bọn họ tiến vào."

Nhóm thủ vệ đại kinh thất sắc: "Chỉ là đại nhân... Nếu những nạn dân đó chen vào..."

Đổng Thành Ích quát: "Vậy các ngươi liền ngăn lại, mau đi!"

Nhóm thủ vệ nghe ra lời nói áp bách của ông, không dám cãi lại, mang theo người tiến lên mở cửa.

Nhóm nạn dân vốn dĩ không biết gì, đột nhiên nghe được động tĩnh của cửa thành, mới phản ứng lại người bên trong thế mà thật sự mở cửa cho những người này vào.

Đám người dưới lầu cửa thành thấy thế xôn xao lên, thương lượng một chút với nhau, nhích lại gần hướng cửa thành.

Bọn thị vệ rút đao ra khỏi vỏ, ngăn bọn họ ở bên ngoài.

Đám người phía sau Lý Hữu Lương cũng có chút ngo ngoa rục rịch, Vân Thanh quay đầu nhìn hắn: "Tình huống hiện tại không thể cho các ngươi vào thành, ta sẽ cho người đưa thức ăn tới, ngươi yên tâm, ta nói được thì làm được."

Đầu óc Lý Hữu Lương nhanh nhẹn, đoán ra thân phận Vân Thanh không bình thường. Vân Thanh đã duỗi tay ra cứu một đứa trẻ nhỏ không chút quen biết nào, đáng giá cho hắn tin một lần.

Hắn gật gật đầu, quay người lại mở miệng trấn an các hương thân.

Lý Hữu Lương hiển nhiên rất có uy tín, người đi theo hắn cũng dần dần an tĩnh lại.


Cửa thành mở ra, vài tên thủ vệ chạy ra, cùng thị vệ Vân Thanh phòng ngừa đám nạn dân kia, bảo vệ Vân Thanh vào thành. Bọn họ mới vừa đề phòng vừa chậm rãi thối lui vào thành.

Một đám người như hổ rình mồi, nhưng cũng kiêng kỵ đám người thị vệ trước đó bày ra bộ dáng Tu La mà không dám làm bậy. Hôm nay bọn họ cướp được không ít, không tới sơn cùng thủy tận, ai cũng không nghĩ đến việc đi nộp mạng trước.

Thủ vệ Quách Độ huyện bày trận địa sẵn sàng đón quân địch, sợ bọn họ đột nhiên ùa vào, thấy thế cũng nhẹ nhàng thở ra.

Sau khi tất cả mọi người lui về sau, nhóm thủ vệ lập tức khép cửa thành lại.

Lý Hữu Lương nhìn chằm chằm cửa thành trong chốc lát mới thu hồi tầm mắt, hắn ngó sang một đám người khác, nói với các hương thân: "Trước tiên tìm chỗ nghỉ ngơi đi, đêm nay đổi đội thứ hai trực đêm.

Vân Thanh vừa mới vào thành, Đổng Thành Ích đã lên đón tiếp, ông nhìn ống tay áo của y nhiễm đầy máu bỗng đại kinh thất sắc: "Công tử mau cùng ta hồi phủ, ta sẽ cho người thỉnh đại phu ngay."

Sắc mặt Vân Thanh trắng bệch, trên môi cũng không hề có huyết sắc, y gật đầu, quay đầu nói với thị vệ dẫn đầu: "Đưa cho bọn hắn chút thức ăn cùng thuốc trị thương, ngươi dẫn người đi ra ngoài thủ, đừng cho những người đó chạy."

Y ở trước mặt mọi người kêu mở cửa thành Quách Độ huyện, nếu những người đó phản ứng ra được thân phận y đặc thù, sợ bị trả thủ, có khả năng sẽ chạy trốn suốt đêm.

Những người này hung ác cực kỳ đã dám giết người ăn thịt, nếu chạy đến nơi khác không biết sẽ gây tai họa như thế nào cho bá tánh Ninh Châu. Quách Độ huyện không có binh lực, chỉ có thể đem bọn họ vây ở chỗ này trước tiên.

Thị vệ lập tức đồng ý, Đổng Thành Ích vội vàng kêu thủ hạ của mình: "Mấy vị đại nhân không quen thuộc trong huyện, ngươi đi hiệp trợ, hết thảy đều nghe họ sai phái."

"Vâng!"

Vân Thanh bước xuống ngựa sau khi đợi đợt choáng váng qua đi mới đứng vững. Trưa hôm nay y còn chưa có ăn cơm, hơn nửa miệng vết thương chảy không ít máu, nhìn cửa trước mắt cũng đã thêm vài cái bóng chồng lên.

Thị vệ vội vàng tiến lên đỡ lấy Vân Thanh, khi đỡ y đến khách viện Đổng phủ, Vân Thanh đã ra một tầng mồ hôi lạnh.

Đại phu tốt nhất trong huyện thành được vội vàng mời đến đây, khám mạch xong liền lập tức sai người nấu chút cháo cho bệnh nhân uống. Đổng Thành Ích ở một bên mặt đầy nôn nóng, vội vàng phân phó hạ nhân đi làm.

Tiếp theo là xem ngoại thương trên người.

Áo ngoài bị cởi ra, mảnh vải bó đơn giản lúc trước giờ đã thấm ướt máu tươi. Đại phu mở mảnh vải ra, một vết đao thật dài hơi nghiêng xuất hiện nơi ngoại sườn cánh tay.

Miệng vết thương vốn dĩ đã không còn chảy máu, bởi vì bỏ đi mảnh vải mà máu bắt đầu chảy ra. Vân Thanh nhìn thoáng qua liền dời mắt đi, sau một lúc lâu mới nghe thấy đại phu nói: "Vẫn còn tốt, chỉ bị thương ngoài da."

Vân Thanh chưa nói cái gì, Đổng Thành Ích ở gian ngoài đã nhẹ nhàng thở ra.

Sau khi băng bó xong, Vân Thanh lại không có nghỉ ngơi.

Khuôn mặt y tái nhợt, sắc mặc lại trầm tĩnh, nói với Đổng Thành Ích: "Nạn dân đó là chuyện như thế nào?"

Ai ngờ Đổng Thành Ích mặt ủ mày ê: "Bẩm Vương phi, thần cũng không biết. Ngày hôm qua đột nhiên bọn họ đến đây, thần xem họ như hung thần ác sát, nào dám cho bọn họ vào thành, chỉ có thể bế thành. Hỏi họ từ nơi nào đến cũng không nói, ngày gần đây cũng không nghe nói chỗ nào có tai nạn xảy ra."

Sự tình đã phát sinh ngày hôm qua, tin tức hẳn đã truyền tới huyện thành cách vách, cho nên hôm nay trên đường mới không có người. Nhưng đám người Vân Thanh nghỉ một đêm ở trong thôn trước đó, hôm nay lại vội vã lên đường vòng qua huyện thành, mới không thể biết được tin tức này trước.

Vân Thanh nói: "Ông làm không sai, kho huyện nha có lương thực không?"

Đổng Thành Ích vội nói: "Có. Chỉ là chưa biết rõ tình huống, thần cũng không dám tùy tiện xuất lương."

Vân Thanh gật đầu: "Đại nhân cũng đi nghỉ ngơi đi, ngày mai hỏi rõ tình huống lại tính sau." Y dừng một chút, bổ sung nói: "Không cần nói cho Vương gia là ta bị thương."

Đồng Thành Ích ngẩn ra, cúi đầu lĩnh mệnh cáo lui, tuy rằng vẫn như cũ lo lắng bị trách tội, nhưng Vương phi ở chỗ này, với ông ta mà nói tựa như thuốc an thần, khiến cảm xúc sốt ruột dần dần lắng xuống.

Vân Thanh nhìn cánh tay bọc kín mít thở dài, vốn định mau chóng trở về, lại không ngờ sẽ đột nhiên gặp phải chuyện này, không biết trước khi về Phong Ninh có thể khôi phục tốt không.

Hành lý bọn họ toàn bộ đều ném đi, chỉ có đồ treo trên lưng ngựa may mắn còn giữ được. Lúc này đồ vật bên trong cũng được y đem đến đây. Vân Thanh cầm lấy chuông gió vỏ sò, nhẹ nhàng lắc một chút.

Tiếng vang thanh thúy tản ra, Vân Thanh cong cong khóe miệng, may là còn giữ lại được.

Thị vệ gõ cửa bưng chén thuốc cùng cháo vào, sau khi Vân Thanh uống xong, vừa lúc thuốc cũng có thể dùng, y ngẩng đầu uống một hơi cạn sạch, đem chén không để lại khay.

Y mím môi, mạnh mẽ nuốt xuống ngụm thuốc còn trên cổ họng, liếc mắt nhìn chuông gió trên bàn, nói với thị vệ: "Giúp ta treo nó dưới hiên."

Cánh tay trái bị thương, Vân Thanh phải cố gắng tẩy đi một thân mồ hôi cùng vết máu, mới thay quần áo trên giường.

Miệng vết thương đau đớn, đại não cũng từng đợt gợi lên cơn mệt mỏi. Vân Thanh quấn chặt chăn, không biết qua bao nhiêu lần hôn hôn trầm trầm mới ngủ được.

Ngày kế, Vân Thanh phát sốt nhẹ, chậm chạp không tỉnh lại.

Đổng phủ vội vàng mời đại phu tới, đại phu bắt mạch, lại mở miệng vết thương ra xem, may mà miệng vết thương không có dấu hiệu sưng đỏ, nhìn qua hết thảy bình thường.

"Trước mắt xem ra không có việc gì, lão phu viết đơn thuốc, mua theo đơn sắc uống là được, nếu có dị trạng gì lập tức tới gọi ta."

Lão đại phu thuận tay thay thuốc cho Vân Thanh, Đổng Thành Ích xoa mày bảo người đi mua thuốc, sắc thuốc.

Chờ đến khi thuốc được đem tới, lại xảy ra vấn đề.

Bọn họ căn bản không đút thuốc cho y được!

Đổng Thành Ích gấp đến độ đi vòng vòng, lại không dám cho người mạnh tay rót, chỉ có thể bảo hạ nhân không ngừng thay khăn trên trán để giảm nhiệt độ.

Đến giờ ngọ, Tiết Kỳ đã nhận được truyền tin từ Phong Ninh, dẫn người đuổi lại đây, biết được Vân Thanh hiện tại đang ở Quách Độ huyện, liền dẫn người trực tiếp lưu lại Quách Độ hỗ trợ.


Đám nạn dân ở cửa thành hôm qua đã cướp bóc vây giết Vân Thanh cùng những người khác, cuối cùng đã bị bao vây mà trở lại vị trí cũ. Bọn chúng có ý định trốn đi thì lại bị thị vệ đã có phòng bị đuổi trở về, biết tình hình không ổn, liền muốn xông ra.

Thị vệ ít người, hơn nữa nha dịch đến hỗ trợ cũng chỉ có khoảng ba bốn mươi người. Những hán tử đó cho phụ nữ và người già dẫn đường. Trong số những người này, phần lớn không tham gia vụ vây sát hôm qua. Bọn thị vệ cũng không hạ sát thủ, tình hình rất nhanh trở nên hỗn loạn.

Sau khi Tiết Kỳ biết được tình huống, lập tức dẫn người tới cửa thành, hắn mang theo một trăm người tới. Mỗi người đều là thanh niên hán tử cường tráng, rất nhanh đã trấn áp xong đám người.

Vân Thanh không có hạ lệnh giết nên hắn chỉ cho người canh chừng. Sau khi biết hành vi của bọn chúng thì càng thêm chán ghét, giương giọng hạ lệnh nếu có người nào nháo liền trực tiếp đánh gãy chân.

Lúc trước hắn dẫn tướng sĩ diệt sạch trại tử của thổ phỉ, một thân huyết khí cùng chính khí, người thường nào có thể so sánh?

Một đám người nháy mắt im như ve sầu mùa đông, không dám tiếp tục quậy.

Lý Hữu Lương vẫn luôn nhắc nhở người đi theo hắn. Hôm nay thủ hạ của vị công tử kia cũng tặng thức ăn cho bọn họ. Tối hôm qua hắn mặt dày nhắc tới dược, hôm nay cũng cùng lúc mang đến với thức ăn,

Trong lòng hắn nảy lên hy vọng, bọn họ có lẽ thật sự có cơ hội chuyển vận.



Bên kia, Hạ Trì đổi một con ngựa mới ở mỗi trạm dịch, bằng tốc độ nhanh nhất chạy đến Quách Độ huyện.

Không ngừng nghỉ mà đuổi suốt một ngày một đêm, rốt cuộc hắn cũng thấy được cửa thành Quách Độ huyện.

Đổng Thành Ích vốn dĩ đang lo lắng thương thế của Vân Thanh, đột nhiên nghe được tin Vương gia tới, biểu tình liền trống rỗng vài phần.

Sau khi ông lấy lại tinh thần liền sốt ruột hoảng hốt mà chạy ra bên ngoài, khi đến cửa Đổng phủ, vừa lúc gặp được Hạ Trì giục ngựa bay đến.

"Hu —"

Hạ Trì lưu loát mà xoay người xuống ngựa, Đổng Thành Ích thở phì phò khom mình hành lễ, nhưng hắn đã nhanh chân bước vào phủ.

Sau khi Đổng Thành Ích đứng dậy chỉ kịp nhìn thấy bóng dáng vội vàng của Hạ Trì. Ông ta giật mình, vội vàng ôm bụng chạy chậm theo sau.

Đợi cho đến khi đến cửa khách viện, lại bị thị vệ Vân Thanh ngăn ở bên ngoài.

Trong phòng, Hạ Trì nhìn Vân Thanh nằm ở trên giường, sau một lúc lâu cũng không có tới gần.

Sự tình phát sinh trước đó, thị vệ đã nói cho hắn nghe khi trên đường đi đến Đổng phủ. Trong đầu óc hắn chỉ có một ý niệm, thiếu chút nữa đã mất đi Vân Thanh rồi.

Nếu kẻ đó công phu tốt một chút thì sao? Hoặc là một nạn dân khác cũng mất đi lương tâm "nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của" thì sao?

Chỉ cần ngẫm lại những loại khả năng này, hắn liền cảm thấy hô hấp không thông. Trái tim như bị người ta đánh tan nát, phiêu lạc không tìm lại được.

Thẳng đến giờ phút này, nhìn thấy Vân Thanh hắn mới có chút yên ổn lại. Nhưng sắc mặt Vân Thanh tái nhợt, hô hấp nhẹ nhàng chậm chạp nằm ở nơi đó. Hắn lại bắt đầu hoài nghi, e sợ có phải mình đang nằm mơ, không cẩn thận một chút mọi thứ đều sẽ vỡ tan.

Thẳng cho đến khi Vân Thanh phát ra một tiếng rên đau nho nhỏ, hắn mới như bừng tỉnh từ trong mộng bước nhanh đến.

Trên người hắn đầy bụi đất, e sợ làm dơ giường đệm sạch sẽ của Vân Thanh, chỉ cong lưng, duỗi tay sờ trán y.

Vân Thanh biết mình lại nhìn thấy ác mộng, giấc mơ trong chốc lát là cảnh nạn dân lúc nhúc xông tới với khuôn mặt đáng sợ, chốc lát là thi thể nạn dân đầy đất, chốc lát lại là cảnh tượng nhóm bạo dân đang giết người ăn thịt...

Y biết mình đang nằm mơ, nhưng như thế nào cũng không tỉnh lại được.

Vân Thanh muốn duỗi tay tát bay miếng thịt người đang phóng tới trước mặt mình, lại căn bản không giơ tay ra được. Y mệt mỏi đến mức không thèm quản cảnh tượng Tu La địa ngục ở trước mặt. Toàn tâm tìm cách thoát khỏi giấc mộng, sau khi giãy giụa một lúc lâu rốt cuộc cũng tỉnh lại từ ác mộng.

Sau khi tỉnh lại não vẫn như hôn mê, nhận thấy trên trán có đồ vật lạnh băng, y theo bản năng muốn duỗi tay lấy xuống, lại kinh ngạc phát hiện tay mình đang bị người ta nắm lấy.

Vân Thanh kinh ngạc quay đầu, liền nhìn thấy Hạ Trì đang ngồi xổm ở mép giường.

Khuôn mặt bị gió thổi có chút thô ráp, môi cũng khô đến rạn nứt. Vân Thanh vừa nhìn liền biết nhất định hắn đã không ngừng nghỉ chạy đến đây, mới có thể nhanh đến vậy đã đến Quách Độ huyện.

Mới vừa nảy lên vui mừng đã chuyển thành đau lòng. Y đang muốn nói gì đó, lại nhìn thấy nước mắt trượt xuống nơi khóe mắt Hạ Trì.

Vân Thanh sửng sốt, vội vàng muốn ngồi dậy, lại bị Hạ Trì đè bả vai lại, y lo lắng nhìn Hạ Trì: "Làm sao vậy, Vương gia?"

Hốc mắt Hạ Trì đỏ lên, tiếng nói khàn khàn: "A Thanh, em đã đáp ứng bổn vương là sẽ bảo vệ bản thân thật tốt."

Vân Thanh nhìn vào đôi mắt Hạ Trì, vô số chi tiết nháy mắt hiện lên trong đầu.

Trước khi hai người mỗi lần tách nhau ra, Hạ Trì đều sẽ nghiêm túc bảo y bảo hộ thật tốt cho chính mình. Trước đó y chỉ tưởng là lời dặn dò bình thường, nhưng y lại đột nhiên nhớ tới, năm ấy Hạ Trì mười ba tuổi đã chợt mất đi ba người thân yêu nhất.

Ông ngoại yêu thương hắn cùng cữu cữu không thể sống sót trở về từ chiến trường, mẫu phi cũng hương tiêu ngọc vẫn ở trong cung. Thiếu niên giờ đã lớn, chuyện này đã trở thành vết sẹo không muốn nhắc tới của hắn, nhưng vết thương này thật sự có thể lành được sao?

Vân Thanh trả lời trong lòng: Không có lành, làm sao có thể lành được? Như thế nào mới có thể lành?

Vân Thanh cảm thấy trái tim mình giống như bị người khoét đi một lỗ, đau đến mức chóp mũi đỏ lên.

Y chống thân thể, đem người đang ngồi xổm ở mép giường ôm vào lòng ngực: "Em không có chuyện gì, Tròn Tròn đừng khóc, em đáp ứng chàng, về sau em nhất định sẽ bảo vệ tốt chính mình."

"Em vẫn sẽ luôn bên cạnh Tròn Tròn mà."

Giọng nói y dịu dàng giống như đang dỗ Hạ Trì, lại như vượt qua thời không mấy năm trước, dỗ thiếu niên chỉ mới mười ba tuổi đang mờ mịt trong tăm tối.