Xuyên Thành Nam Thê Của Hoàng Tử Pháo Hôi

Chương 70: C70: Tâm nhãn




Bước chân Hạ Trì dừng lại một chút, ánh mắt chợt thâm sâu.

Hắn bước vài bước thả Vân Thanh lên giường, thấy bộ dáng vô tri của y, oán hận cúi đầu cắn một ngụm vào chóp mũi Vân Thanh.

Vân Thanh nhẹ nhàng hít hà một hơi, mở miệng vẫn là cái giọng dỗ dành tiểu hài tử: "Ỏ, chó con cắn người..."

Lời còn chưa nói xong, âm cuối đã bị nuốt vào bụng.

Hạ Trì hôn vừa sâu vừa hung hăng.

Vân Thanh nằm trên giường, cả người đều bị hơi thở cường thế của Hạ Trì trước sau chế trụ.

Hạ Trì ngửi được mùi hương quen thuộc trên người Vân Thanh, tình cảm đè nén hơn hai tháng trào dâng ra, đốt cháy đầu óc hắn.

Hắn không nhịn được càng hôn càng sâu, như là muốn đem người phía dưới nuốt sạch vào bụng, dung hợp cốt nhục.

Ngay từ đầu Vân Thanh còn có thể miễn cưỡng đáp lại, một lúc sau, môi lưỡi đều bị m*t đến tê dại, hô hấp cũng bị cướp lấy.

Y theo bản năng giơ tay muốn đẩy người ra, lại bị nắm lại dễ như trở bàn tay.

Vết chay mỏng trên tay hắn nhẹ nhàng vuốt v e cổ tay y, mang đến một mảnh rùng mình.

Hơi thở Vân Thanh nóng bỏng, thần trí cũng một mảnh hỗn loạn, thẳng đến eo bị ấn một chút không nhẹ không nặng, y mới nhịn không được kêu r3n ra tiếng.

"A..."

Thanh âm mang theo ý đau, thân thể cũng không tự giác mà rụt lại về sau.

Động tác Hạ Trì dừng lại, lập tức ngồi dậy, công kích cả người nháy mắt thu lại. Trên khuôn mặt tàn lưu d*c vọng nhưng mặt mày lại mang nỗi lo lắng: "Làm sao vậy?"

Khi nói chuyện hắn đã duỗi tay xốc góc áo Vân Thanh lên, liền nhìn thấy một mảnh sưng đỏ ở eo.

Trong mắt Vân Thanh mang một tầng thủy quang, ngực còn phập phồng kịch liệt. Y chớp chớp mắt, bên hông lạnh lẽo khiến cả người phục hồi tinh thần lại.

"Đêm trước ngủ ngoài trời ở trong rừng không biết bị con gì cắn, đại phu nói không đáng ngại, thoa dược mấy ngày liền tốt lên."

Tiếng nói của y còn mang theo âm mũi, ngữ khí lại như thường, hiển nhiên không đem mấy vết thương nhỏ này ở trong lòng.

Ở trong núi rừng bị muỗi đốt là chuyện bình thường, Hạ Trì trước nay chưa bao giờ để ý, bị đốt thậm chí cũng sẽ không dùng thuốc.

Nhưng hiện tại vết đốt ở trên người Vân Thanh, hắn lại thấy cực kỳ chướng mắt.

Hắn nhắn mày: "Vương phi không cần gấp gáp đến đây như vậy, thời gian ước định với Thôi Hồng còn tới mười ngày, ngồi xe ngựa cũng dư dả thời gian đến đây rồi."

Vân Thanh cười cười: "Đúng vậy, em vì cái gì chạy đến đây gấp như vậy chứ?" Trong lời nói như mang theo thở dài rất nhỏ.

Ánh mắt Hạ Trì dừng một chút, tầm mắt chuyển lên mặt Vân Thanh.

Bởi vì vừa mới thân mật, đuôi mắt cùng cổ Vân Thanh đều đỏ hồng. Đôi mắt đào hoa xinh đẹp mang ý cười mờ mịt, chiếu ngược hình ảnh hắn.


Ngực Hạ Trì như bị hung hăng đụng phải.

Sau khi hắn nhận được tin tức ám vệ, trái lo phải nghĩ nhưng vẫn không nhịn được, nửa đêm chạy tới tìm người.

Hắn vẫn luôn mang tâm lý sợ Vân Thanh chê hắn dính người, nhưng dù sao cũng không gì ngăn cản được hắn muốn thể hiện yêu thương với y.

Vân Thanh thấy khóe miệng Hạ Trì chậm rãi cười lên, đôi mắt sắc bén ngày thường cũng cong cong —

Là một nụ cười cực kỳ vui vẻ, nhìn qua thậm chí có chút trẻ con.

Vân Thanh rũ mắt xuống, duỗi tay ngoéo một ngón tay của hắn: "Làm phiền Vương gia giúp em lấy dược đến đây, ở ngăn ngoài túi quần áo, chính là cái bình màu trắng sứ."

Hạ Trì lập tức ngoan ngoãn lên tiếng, buông góc áo Vân Thanh ra, đứng dậy đi ra gian ngoài.

Vân Thanh nằm ở trên giường sờ sờ ngực mình, trái tim trong lồ ng ngực nhảy lên kịch liệt mà không có quy luật. Bên tai tất cả đều là tiếng tim đập thình thịch, không biết Hạ Trì có nghe được hay không.

Hạ Trì rất ít cười, đặc biệt là tươi cười sáng ngời mang theo chút ngây ngô như vậy, cùng bộ dáng thường ngày hoàn toàn bất đồng, cực kỳ làm lòng người rung động.

Vân Thanh xoa xoa hai tai nóng lên, nghiêng người đưa lưng về phía giường ngoài.

Gian ngoài, cửa phòng ngủ sớm đã được thị vệ hiểu chuyện lặng yên không một tiếng động mà khép lại.

Hạ Trì tìm được thuốc mỡ trong túi quần áo trên bàn. Khi trở về thấy Vân Thanh đưa lưng về phía mình cũng không để trong lòng, xốc góc áo Vân Thanh lên cẩn thận giúp y bôi thuốc mỡ.

Ngón tay có vết chai mỏng mang theo thuốc mỡ mát lạnh bôi lên da thịt sưng đỏ đau ngứa, vừa thoải mái cực kỳ, vừa mang đến một loại tê ngứa kỳ dị.

Vân Thanh nhắm hai mắt lại, trong thân thể cảm giác không chỉ không có bớt nóng, ngược lại càng lúc càng thêm nghiêm trọng.

Chờ cho đến khi thoa xong dược, âm thanh Hạ Trì đứng dậy rửa tay vang lên, Vân Thanh mới nhẹ nhàng thở ra.

Chỉ là không đợi đến khi y bình tĩnh hoàn toàn, cả người đã bị Hạ Trì bế lên ôm vào lồ ng ngực.

Trong tay Hạ Trì cầm khăn khô, xoa bóp nhẹ nhàng mái tóc y: "Tóc không lau khô cẩn thận đã ngủ, ngày mai sẽ bị đau đầu."

Biểu tình Hạ Trì nghiêm túc lại dịu dàng, động tác cũng cực kỳ tinh tế. Vân Thanh cảm thụ được lực độ vừa phải trên da đầu, thoải mái đến mức nheo đôi mắt lại.

Hạ Trì chuyên tâm xoa tóc, hắn phải đem lực chú ý tập trung trên tóc Vân Thanh, mới có thể áp xuống ý nghĩ rối loạn lung tung trong đầu.

Môi thình lình bị người ta đụng vào khiến hắn sửng sốt một chút. Sau phản ứng lại, hắn rũ mắt xuống nhìn, vừa lúc thấy đầu lưỡi Vân Thanh vội rụt trở về.

Hạ Trì mở mắt to hơn, Vân Thanh đã trở về trạng thái cũ, nhìn qua là bộ dáng cực kỳ vô tội.

Hô hấp Hạ Trì biến đổi, hắn vốn vừa mới nếm tư vị ái tình đầu đời đã phải tách khỏi Vân Thanh, nào chịu được trêu chọc. Lập tức ôm lấy eo Vân Thanh, đem người áp lên giường.

......

Vân Thanh bôn ba nhiều ngày, khi Hạ Trì lau mình cho y, y đã nhịn không được nhắm hai mắt nặng nề ngủ.

Cũng may trời hơi nóng, tóc Vân Thanh lăn lộn nửa ngày cũng đã khô.


Hạ Trì lo Vân Thanh sợ nóng, cầm cây quạt lại đây quạt giúp y.

Nghĩ đến việc Vân Thanh vì gấp tới gặp hắn mới cưỡi ngựa mấy ngày liền trên đường, hắn liền cảm thấy vui sướng cực kỳ.

Hạ Trì duỗi tay nắm lấy đầu ngón tay Vân Thanh, chỉ thế thôi đã cảm thấy mỹ mãn rồi.



Ngày hôm sau, đoàn người nhân lúc sáng sớm đi vào trong sơn.

Trong sơn cốc so với khi Vân Thanh rời đi lần trước đã rất khác biệt.

Bên kia doanh địa của thợ mỏ đã mọc lên những ngôi nhà gỗ chỉnh tề. Trên đất bằng sau sơn cốc đã sửa sang lại trường đấu. Trong sơn cốc và chung quanh sườn núi đều dựa theo địa thế khai khẩn đồng ruộng, lúc này trong đất gieo trồng kim cao lương đã nảy mầm.

Có người bận rộn trên đồng ruộng, có binh sĩ đang thao luyện trên Diễn Võ Trường, một cảnh tượng trật tự có quy tắc.

Chu Võ nhìn thấy Vân Thanh, cực kỳ nhiệt tình thỉnh y đến xem lò luyện cương.

Trải qua mấy tháng nghiên cứu thực tiễn, hắn đã thông hiểu kiến thức tô cương khó nhất, chế tạo cực kỳ thuận buồm xuôi gió.

Vân Thanh nhìn thấy Chu Võ luyện cương, không khỏi bội phục. Biết rằng thời đại này khoa học kỹ thuật lạc hậu, khoảng cách đến con đường công nghiệp hóa còn rất dài. Nhưng tin rằng một thế hệ lại một thế hệ thợ rèn khéo tay nối tiếp, sẽ để lại dấu ấn của họ trong con sông lịch sử chảy dài này.

Chu Võ nghe Vân Thanh khích lệ, khuôn mặt cọc cằn hiếm thấy lộ ra vẻ ngượng ngùng. Hắn gãi đầu, nói: "Đều nhờ Vương phi truyền thụ phương pháp, ta chỉ là làm theo."

Vân Thanh lắc đầu: "Nếu đổi lại một người nào đó, ta có đem phương pháp đồng dạng cho tất cả, cũng sẽ không giống ngươi nhanh như vậy đã có thể ứng dụng thuần thục."

Chu Võ được nhóm thợ rèn vuốt mông ngựa khen đến tận trời, cũng không sảng khoái bằng câu khẳng định Vân Thanh cho hắn. Tiễn Vân Thanh đi rồi, nhiệt huyết của hắn liền lập tức tăng mười phần, chỉ huy mọi người tiếp tục luyện cương.

Mọi người cũng không khỏi rửa mắt, Chu thiết công dầu muối không ăn, không nghĩ tới lại nghe lời Vương phi nói như vậy.

Hạ Trì đi Diễn Võ Trường, Tiết Kỳ mang theo Vân Thanh đi xem kho hàng vũ khí. Vũ khí cấp cho Thôi Hồng được sắp xếp gọn gàng trong một góc. Tất cả đều được chế tạo bằng phương pháp rót cương và song dịch tôi vào nước lạnh, để chế thành đao cương tốt nhất.

Vân Thanh nhìn những thanh đao này, trong lòng càng thêm tự tin.

Thôi Hồng dụng binh táo bạo, hành sự phóng túng. Có được những thanh đao này, ngay cả khi hắn không muốn cùng họ kinh doanh muối, cũng sẽ giữ bí mật chuyện này.

Dù sao hắn rất quan tâm đ ến các tướng sĩ của mình. Sự quan trọng của những thanh đao này đối với họ không cần phải nói cũng biết, hắn không phải là kẻ vong ân phụ nghĩa.

Không lâu sau, đến giờ ăn tối.

Tiết Kỳ vẫn tiếp tục phụ trách sắp xếp nội vụ. Tính tình hắn ngay thẳng, là một thẳng nam, không biết mối quan hệ giữa Vương gia và Vương phi đã thay đổi. Vẫn như trước sắp xếp phòng riêng cho Vân Thanh, không chú ý chút nào đến sắc mặt đột nhiên tối sầm của Vương gia nhà mình.

Buổi tối, Vân Thanh đang nằm ở trên giường, nghe được tiếng cửa sổ vang lên, không tiếng động mà cong cong khóe miệng.

"Đường đường là Vương gia, vậy mà nửa đêm trèo cửa sổ."


Hạ Trì chui vào cửa sổ, nương theo ánh trăng đi đến mép giường. Không lên tiếng mà cởi áo ngoài rồi bò lên giường, chen vào ổ chăn Vân Thanh, đem y ôm vào lồ ng ngực.

Vân Thanh thấy hắn không rên một tiếng, có chút nghi hoặc nói: "Vương gia?"

"A Thanh."

Vân Thanh dừng lại một chút, đáp: "Làm sao vậy?"

"A Thanh." Hạ Trì lại kêu một tiếng.

Vân Thanh cũng ứng thanh theo.

"A Thanh."

Vân Thanh buồn cười nói: "Kêu nghiện rồi hả?"

Giọng nói Hạ Trì từ bên gáy Vân Thanh truyền tới, nghe cực rầu rĩ: "Sao người khác được gọi, bổn vương không được gọi?"

Không đợi Vân Thanh trả lời, hắn lại nói tiếp: "Sư huynh đã 25 rồi, sao còn chưa thành gia?"

Vân Thanh nghĩ nghĩ, đáp: "Trong nhà sư huynh vốn đã sớm định cho y một mối hôn sự, thời điểm sắp thành thân thì cô nương kia vô ý ngã xuống nước, không cứu kịp. Sau đó y lại ra ngoài rèn luyện, không tới hai năm tổ phụ mất, lại bắt đầu giữ đạo hiếu, liền phí thời gian đến hiện tại."

Vân Thanh duỗi tay nâng đầu hắn, đối mặt với Hạ Trì.

"Thì ra chàng ghen hả?"

Hạ Trì liếc mắt qua một bên, không nói lời nào.

"Bình dấm nhỏ." Trong mắt Vân Thanh đều là ý cười, vẫn nghiêm túc giải thích: "Sư huynh thích nữ tử, chàng chớ nên hiểu lầm."

Hạ Trì tránh thoát khỏi tay Vân Thanh, lần nữa giở trò tủi thân rồi đem Vân Thanh ôm chặt vào lòng.

Vân Thanh bất đắc dĩ mà duỗi tay sờ sờ đầu Hạ Trì, vốn định bảo hắn sang một bên ngủ tránh nóng, hiện tại có chút không đành lòng.

Vẻ mặt Hạ Trì lúc này lại rất thỏa mãn.

Nếu hợp tác với Thôi Hồng thành công, Vân Thanh sẽ dẫn người đi theo hắn ta đến Trì huyện, xây dựng xong ao muối rồi quay trở lại.

Hai người họ không thể cùng lúc rời khỏi Ninh Châu. Bạch Thầm Khê tuy rằng thủ đoạn cao minh, nhưng dù sao mới đến Phong Ninh không lâu. Nếu có đại sự yêu cầu quyết đoán, vẫn cần có một trong hai người họ ở lại để chỉ huy. Vân Thanh rời đi, Hạ Trì sẽ quay trở lại Phong Ninh.

Hai người rất có thể lần nữa chia xa, hắn luyến tiếc thời gian khó khăn mới gặp được nhau. Lúc này mới nương theo con ghen thân cận với Vân Thanh.

Vân Thanh lắng nghe hô hấp của Hạ Trì, rất nhanh đã ngủ.

Không biết trong núi khi nào đã nổi mưa, nhiệt độ không khí thay đổi thật nhanh.

Vân Thanh trong lúc ngủ mơ có lẽ cảm giác được lạnh, rụt tay chân lại.

Hạ Trì càng bọc y chặt chẽ trong lồ ng ngực, Vân Thanh cảm nhận được ấm áp, rất nhanh giữa mày giãn ra, ngủ một đêm say giấc.

Nhiệt độ hai người giao nhau, Hạ Trì nghe tiếng mưa rơi, ngẫu nhiên hòa cùng tiếng động vật kêu. Chỉ cảm thấy như cả núi rừng này chỉ có hai người họ dựa sát vào nhau, trao nhau hơi ấm. Hắn ngắm Vân Thanh ngủ, thật lâu đến mức không muốn ngủ nữa.

......

Ngày năm tháng sáu, vài người buôn bán gõ vang cổng nhà riêng của một người ở huyện Quách Độ. Người gác cổng mở cửa hỏi hai câu, rồi nhanh chóng dẫn họ vào trong.

Những thương nhân lành nghề thường xuyên lui tới huyện Quách Độ là chuyện rất bình thường, những người đi đường đi qua cũng không thèm liếc nhìn họ.


Người gác cổng dẫn bọn họ tới sảnh chính: "Mời chư vị ngồi, Vương gia Vương phi liền đến ngay."

Thôi Hồng nhướng mày: "Vương phi các ngươi cũng ở đây?"

Người gác cổng gật đầu, rót trà xong liền lui xuống.

Thủ hạ Thôi Hồng thấp giọng nói: "Tướng quân, lúc trước không nghe nói Vương phi muốn tới, bọn họ bày trận lớn như vậy, có cần cho người bên ngoài tiến vào..."

Thôi Hồng giơ tay ngăn hắn, nói: "Không cần, xem tình huống trước đã."

Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, bọn họ ngẩng đầu lên nhìn, liền thấy Hạ Trì cùng nam tử áo xanh tay kề tay đến.

Rõ ràng hai người bọn họ cũng không nắm tay nhau, lại có thể cảm nhận được quan hệ rất thân mật.

Thôi Hồng hơi sửng sốt, không nghĩ tới sẽ thành tình huống này.

Hai người đi vào sảnh chính, Thôi Hồng đứng dậy hành lễ: "Mạt tướng gặp qua Vương gia Vương phi."

Hai gã cấp dưới cũng vội vàng đồng thanh hành lễ.

Hạ Trì nâng nâng tay ý bảo miễn lễ, cùng Vân Thanh ngồi xuống chủ vị.

Thị vệ đi theo phía sau hai người bọn họ nâng hai cái rương đặt tới chính đường, liền chắp tay lui ra.

Ánh mắt Thôi Hồng sáng ngời như đuốc mà nhìn hai cái rương.

Hạ Trì nói: "Đáp ứng tướng quân, thỉnh qua xem."

Thôi Hồng gấp không chờ nổi tiến lên mở cái rương ra, ánh mắt sửng sốt một chút.

Hai gã thuộc hạ lại không trấn định bằng hắn, kinh hô ra tiếng: "Đao tốt!"

Mỗi người cầm một cây đao lên nhìn kỹ, liên tục tán thưởng.

Ánh mắt Thôi Hồng thu liễm lại, hắn nhìn về phía Hạ Trì: "Vương gia, ta nhớ rõ lúc trước đao của Bạch Mã Trại cũng không tốt như vậy."

Hạ Trì chê cười nói: "Cũng như ngươi nói đó, đó là của Bạch Mã Trại."

Thôi Hồng nói: "Chỉ có mấy cây đao ở đây có phẩm chất này sao?"

Hạ Trì lãnh đạm nói: "Toàn bộ đều như thế."

Tinh thần Thôi Hồng phấn chấn cả lên, nếu nói đao của Bạch Mã Trại lúc trước chỉ đạt tới đao tốt bình thường, Đại Du cũng có thiết giác quan làm ra đao như vậy, chỉ là tương đối ít. Nhưng loại đao có phẩm chất này chính là vượt xa những loại đó một khoảng lớn, toàn bộ Đại Du đều khó tìm.

Mà Hạ Trì vung tay lên liền có thế lấy ra nhiều như vậy, cho thấy rõ họ nắm giữ kỹ thuật tinh luyện vượt xa Đại Du hiện tại.

Chỉ là... Vì sao bọn họ lại đem át chủ bài lớn như vậy bại lộ trước mặt mình?

Thôi Hồng còn đang trầm ngâm, liền nghe nam tử áo xanh mở miệng nói: "Tướng quân, ngươi có thể thỉnh hai vị thuộc hạ lui xuống một chút được không, ta có một vụ làm ăn muốn bàn cùng ngươi."

Hai gã nghe nói tất cả đều là dạng đao cương này đôi mắt đều tỏa sáng, nhưng khi nghe hai chữ lui xuống liền thay đổi sắc mặt, ánh mắt cảnh giác nhìn Vân Thanh cùng Hạ Trì.

Thôi Hồng nhìn Vân Thanh, sau một lúc lâu bỗng chốc thả lỏng mày, trong mắt chiếu ra một ít hứng thú.

Hắn vẫy vẫy tay với thuộc hạ: "Các ngươi đi xuống trước đi."