Vân Thanh quay người lại, nhìn biểu cảm Hạ Trì nhất thời không nói gì.
Từ khi Vân Thanh xuyên qua đây và quyết định làm tốt việc của mình. Mỗi ngày y đều không ngừng suy đoán cùng hoàn thiện những việc cần làm trong đầu.
Từ nhỏ đến lớn, y đã quen với việc đặt ra mục tiêu và nỗ lực hết sức để đạt được nó. Khi những việc cần làm quá nhiều trong thời gian cấp bách, y bất chấp tất cả để suy nghĩ tìm cách giải quyết.
Những việc này, nếu nhìn ở góc độ của mọi người, họ chỉ sẽ cảm thấy Vân Thanh đang nỗ lực hết sức vì sự phát triển của Ninh Châu. Nhưng Hạ Trì lại suy nghĩ sâu xa hơn một tầng.
Vân Thanh luôn biết rằng hắn có trực giác nhạy bén như vậy, nhưng ngoài ý muốn lại kinh ngạc với thái độ của Hạ Trì đối với chuyện này.
Hắn thậm chí không lo lắng về việc y làm, có điều gì giấu giếm có thể sẽ gây bất lợi cho mình hay không. Hắn chỉ lo lắng cho bản thân Vân Thanh...
Y từ hiện đại đi vào dị thế, không ngừng bận rộn. Một sự kiện kết thúc lại có một sự kiện khác đang chờ mình. Y không ngừng tiến về phía trước, giống như chưa bao giờ mệt mỏi hay đau đớn.
Nhưng hóa ra tất cả những điều này đều có người nhìn thấy, có người quan tâm.
Vân Thanh như thể được nhẹ nhàng nâng lên, thổi bay bụi bặm cùng mệt mỏi tích tụ trên người. Sau đó nhét vào một cái ổ mềm mại, cảm nhận được một loại an tâm chưa từng có khiến người ta thấy cảm động đến nghẹn ngào.
Hạ Trì tiến lên nắm lấy bàn tay run rẩy không tự nhiên của y, giọng nói trầm thấp nghiêm túc: "Bổn vương sẽ không ép buộc em, đợi khi em muốn nói thì hãy nói, bổn vương sẽ luôn ở bên cạnh em."
Vân Thanh lấy lại tinh thần, y nhìn vào đôi mắt Hạ Trì nói: "Vương gia, nếu em nói, vài năm sau Diên quân có khả năng cao mang đội quân lớn mạnh, lần nữa xâm chiếm Đại Du, chàng có tin em không?"
Đầu tiền là Hạ Trì cả kinh, thấy thần sắc nghiêm túc của Vân Thanh, hắn nhíu chặt mày suy tư nói: "Nhưng 6 năm trước Độ Sa đã bị ông ngoại cùng cữu cữu gi ết chết. Sau khi Độ Sa chết, ấu chủ không áp chế được các bộ lạc ở Diên quốc, hiện tại Diên quốc chia năm xẻ bảy, làm sao có binh lực xâm chiếm Đại Du?"
Vân Thanh nói ra chuyện khiến người ta kinh ngạc: "Phụ thân Độ Sa có một đứa con mồ côi lưu lạc từ bên trong bụng mẹ. Hắn hẳn đang ở bộ lạc Thát Quật, bộ lạc lớn thứ hai ở Diên quốc để tích góp thế lực. Hắn ta tâm cơ thâm trầm, thích chiến tranh bạo lực. Không đến mấy năm, nhất định sẽ liên hợp được nhiều thế lực cướp lấy vương đình xưng vương, chờ hắn dẹp hết nội loạn, mũi đao sẽ nhắm đến Đại Du."
Thần sắc Hạ Trì ngưng trọng, sự việc nghiêm trọng. Vân Thanh cũng là người không ăn nói bừa bãi, y tất nhiên sẽ không nói đùa. Chỉ là trong lòng hắn vẫn như cũ, bị bao vây trong sương mù dày đặc.
Hạ Trì có chút chần chờ nói: "Sao Vương phi biết được chuyện này?"
Vân Thanh rũ mắt xuống, nhìn Hạ Trì nắm chặt tay mình: "Em tạm thời không thể nói cho Vương gia, Vương gia có thể phái người đi tìm hiểu tin tức Diên quốc, chứng minh thật giả."
"Nếu chuyện này là giả..."
Vân Thanh dừng lại một chút, mới thấp giọng nói: "Vậy thì không thể tốt hơn."
Hạ Trì lại hỏi ra vấn đề lúc trước vẫn luôn để trong lòng: "Nếu thật là như thế, rõ ràng Vương phi còn có nhiều lựa chọn hơn. Vì sao lại chọn ta?"
Vân Thanh nói: "Trong triều, em chỉ tin tưởng Vương gia. Nếu Đại Du lâm vào nguy nan, Vương gia nhất định sẽ gạt thù hận bản thân sang một bên, bất chấp sinh mệnh mà thủ vệ Đại Du."
"Mà trong triều những người nắm giữ binh quyền, dù tiếp thu kế sách lúa nước, luyện cương. Bọn họ cũng sẽ không đem tiền kiếm được để cấp cho biên quân, càng sẽ không thao luyện tử tế. Đến lúc đó khi Diên quân đánh lại đây, càng phát hiện Đại Du là một con dê béo."
"Hơn nữa, nếu em dám nói ra tin tức của bộ lạc Thát Quật, lập tức sẽ bị xem là gian tế đày vào ngục."
Vân Thanh nghiêm túc nói: "Vương gia, trước nay chàng đều là lựa chọn duy nhất của em."
Y nói chuyện chắc chắn như thế, Hạ Trì thật sự không rõ y từ đâu mà tin tưởng mình như vậy.
Hạ Trì bị những lời nói này của Vân Thanh làm lồ ng ngực nổi trống. Hắn biết rõ theo như lời Vân Thanh nói, bản thân hắn chính là đối tượng được lựa chọn để hợp tác, mà không phải vì lí do nào khác. Nhưng vẫn vì những lời này mà nhếch môi nở nụ cười.
Vân Thanh nhìn đôi mắt đen bóng của hắn, không nhịn được cong cong khóe miệng theo.
Ngốc nghếch.
Hạ Trì lại không thể vui vẻ được bao lâu, hắn ngược lại nghĩ đến chuyện Vân Thanh luôn đeo trên lưng chuyện lớn như vậy. Mặc kệ đây rốt cuộc là thật hay giả, Vân Thanh đều xem chuyện này là chuyện lớn nhất định phải tận lực giải quyết.
Y thức khuya dậy sớm, đó là vì muốn có nhiều năng lực lớn hơn để ngăn cản tương lai Đại Du bị Diên quân xâm chiếm.
Giọng nói Hạ Trì hàm chứa đau lòng, lại không thiếu kính ý: "Vương phi vất vả rồi. Bổn vương cùng các bá tánh đều thiếu em một câu cảm ơn."
Vân Thanh cũng chậm rãi thu hồi nụ cười, y nói: "Em cũng là vì chính mình, nếu Diên quân thật sự chiếm mất giang sơn Đại Du, em sẽ chết, Lê gia cũng sẽ không được sống tốt. Vương gia, em không có cao thượng như chàng nghĩ, em chỉ là vì bản thân cùng một nhà ngoại tổ."
Hạ Trì nhăn mi lại: "Còn có ta, Vương phi đã nói sẽ bảo vệ bổn vương."
Vân Thanh nhìn hắn bởi vì bất mãn mà giữa mày nhíu lại, sau một lúc lâu mới gật đầu.
Lúc này Hạ Trì mới thay đổi biểu tình, ngữ khí nói chuyện mười phần nghiêm túc: "Luận tích bất luận tâm, luận tâm thế thượng thiểu hoàn nhân. Vương phi làm những chuyện như vậy, có chuyện nào không đáng để thế nhân ca tụng?"
(*) Luận tích bất luận tâm, luận tâm thế thượng thiểu hoàn nhân: để đánh giá phải dựa vào việc tích cực được làm ra, chứ không dựa vào tâm, vì nếu tính theo tâm thì thế gian quá thiếu người hoàn mỹ.
"Hơn nữa lúc ấy khi Long Hổ Bang đến làm loạn, Vương phi vì cứu những bá tánh đó đã cam nguyện bị bắt."
Giọng nói Hạ Trì trầm thấp hữu lực, từng câu từng chữ tiến sâu vào lòng Vân Thanh: "Vương phi, em so với ai khác cũng đều gánh nổi bốn chữ tài cao đức dày này."
Đôi mắt Vân Thanh chớp chớp, đang muốn nói chuyện, Hạ Trì lại nói tiếp: "Theo như lời Vương phi nói, bổn vương xác thực sẽ làm như vậy. Đây là ý chí khắc sâu vào xương cốt dòng dõi Trình gia, từ nhỏ bổn vương đã nhận được dạy dỗ cùng hun đúc. Nhưng bổn vương lại không hy vọng em như vậy, ta muốn em ích kỷ một chút, bảo vệ tốt chính mình."
"Vương phi, ta cũng có tâm tư, ta so với em cũng không tốt hơn bao nhiêu đâu nhỉ?"
Vân Thanh nhìn Hạ Trì, trong ánh mắt hắn hoàn toàn là sự nghiêm túc.
Y giơ tay ôm lấy cổ Hạ Trì, ôm thật chặt, chân thành yêu thương.
Vân Thanh cũng muốn nói mong Hạ Trì ích kỷ một chút. Y biết Hạ Trì sẽ đáp ứng, nhưng cũng biết, nếu thực sự có một ngày kia, Hạ Trì nhất định sẽ vì nghĩa vì dân mà xông lên đánh một trận tử chiến.
Hạ Trì cũng duỗi tay ra ôm y thật chặt, hai người dần dần kề sát vào nhau thân mật.
......
Hai người đã nói rõ ràng, việc này không nên chậm trễ. Hạ Trì lập tức sai người gọi Trình Việt đến, quyết định phái người đi Diên quốc tìm hiểu.
Mạng lưới tin tức của ám bộ cũng không có thâm nhập vào Diên quốc, đối với ám bộ mà nói mọi thứ đều phải bắt đầu từ đầu. Nhưng đã có mục tiêu cụ thể, mà không phải biển rộng tìm kim, thì cũng không quá khó khăn. Trình Việt không hỏi nhiều, dứt khoát lưu loát mà đáp ứng.
Thái độ của Hạ Trì khiến Vân Thanh cũng dần dần thả lỏng, y lại nhắc đến chuyện tả tướng có thể là gián điệp của Diên quốc.
Hạ Trì nghe tin tức này thì không tỏ ra sợ hãi, hắn như suy tư gì đó rồi nói: "Tả tướng quả thật luôn nhắm vào ông ngoại và cữu cữu ta,. Tuy rằng ông ngoại và cữu cữu chết, đầu sỏ là Thừa An Đế. Nhưng khi bổn vương điều tra rõ việc này thì lại cảm thấy mơ hồ còn có bóng dáng người khác, chỉ là kẻ đó chưa kịp động thủ..."
Mà người chưa kịp ra tay kia, đúng là tả tướng Trịnh Hồng Hi. Hạ Trì lúc ấy nghi ngờ tự hỏi, Trịnh Hồng Hi cùng Trình gia cũng không có mâu thuẫn lợi ích, sao lại nhằm vào, thậm chí muốn ép đến chỗ chết là vì sao. Cũng đã từng hoài nghi Trịnh Hồng Hi có hành động hay không, cũng là chịu sự điều khiển của Thừa An Đế.
Hiện tại xem ra, nếu Trịnh Hồng Hi cùng Diên quốc liên kết, thì hành vi của hắn hoàn toàn có thể thông suốt.
Cấp dưới đắc lực của Đại Du lại là gián điệp của nước địch. Hạ Trì lạnh cả người, nếu chuyện này là thật, Đại Du nguy rồi...
Hạ lệnh cho Trình Việt tăng cường nhân thủ theo dõi Trịnh Hồng Hi. Hạ Trì đột nhiên đồng cảm với sự gấp gáp của Vân Thanh, giống như bản thân mình cũng sắp gặp kiếp nạn.
Từ năm đó đánh cho Diên quân đại bại, hai vị Trình tướng quân mất mạng, quân Trình gia liền bị phân tán đến khắp các quân doanh. Hiện tại, binh sĩ thủ biên đều không có kinh nghiệm đánh giặc với Diên quân. Nếu Diên quân đến xâm phạm, kết quả có thể đoán được.
Tuy nhiên hắn nghĩ lại, nếu Trình Việt tìm được tin tức, lại tiết lộ nó cho triều đình, như vậy cũng có thể khiến cho một số người cảnh giác. Họ cũng chỉ có thể làm tốt nhất những gì họ có thể làm.
Mặc dù là vì đoạt vị báo thù hay là vì chống đỡ ngoại địch, đều phải bắt đầu từ những việc trong tầm tay.
Vân Thanh đã lấy ra đề thi chưa hoàn thành, Hạ Trì vốn định cùng Vân Thanh xử lý công việc, nhưng Vân Thanh lại bảo hắn trở về nghỉ ngơi.
Trong một tháng qua, hắn đã lo toang chính vụ giúp Vân Thanh, vốn đã ngủ không đủ, hơn nữa tối hôm qua tới nửa đêm mới ngủ. Sáng nay đã bị Liễu Toàn phái người mời đi xử lý công vụ, mắt đã lộ ra thâm quầng, bày ra một bộ dáng thiếu ngủ.
Hạ Trì cùng Vân Thanh xa nhau hơn một tháng, cửu biệt gặp lại, hiện tại một chút cũng không muốn rời khỏi y. Hắn nhìn phòng nghỉ của thư phòng, mở miệng hỏi Vân Thanh có thể cho hắn ở lại đây nghỉ ngơi không.
Vân Thanh đã nhanh chóng tiến vào trạng thái làm việc múa bút thành văn, nghe Hạ Trì dò hỏi cũng không nghĩ ngợi mà trực tiếp đáp ứng. từ đầu đến cuối đều không phân tâm một chút nào.
Hạ Trì không thèm để ý, biểu tình trấn định mà vào nội gian, niềm vui rạo rực trong mắt lại bán đứng hắn.
Nghĩ đến đây là giường Vân Thanh đã từng ngủ qua, hắn liền cảm thấy sung sướng trong lòng.
Lúc trước rất nhiều lần đưa Vân Thanh về phòng, cũng không dám ở lại quá lâu.
Hiện tại hắn đã được chủ nhân cho phép nằm lên giường, muốn ngủ như thế nào liền ngủ như thế đó!
Đồ đạc trên giường, chăn màn gối đệm đều được sắp xếp ngăn nắp, Hạ Trì bỏ giày vớ cùng áo ngoài ra, thoải mái dễ chịu tiến vào ổ chăn.
Trên chăn màn gối đệm tựa hồ cũng lây dính hương thơm của chủ nhân, hơi nhạt, lại làm Hạ Trì rất nhanh thả lỏng, nặng nề chìm vào mộng đẹp.
......
Gian ngoài, Vân Thanh đang sắp xếp bài thi, nhưng tiến hành cực kỳ không thuận lợi.
Y nhìn Tôn đại nhân cầu kiến trước mắt: "Tôn đại nhân có chuyện gì quan trọng?"
Tôn Kỳ Thắng cười nói: "Vương phi, Tiền đại nhân đem sự vụ lễ nghi hiến tế giao lại cho thần, hoàng thất chi lễ, bắt đầu từ ngày một..."
Vân Thanh nghe ông ta nghiền ngẫm từng chữ một, nói một đống lễ pháp quy củ, lại chưa nói đến cái chính, có chút không kiên nhẫn mà nhíu nhíu mày: "Rốt cuộc Tôn đại nhân vì sao đến cầu kiến, có thể nói thẳng."
Sắc mặt Tôn Kỳ Thắng có chút xấu hổ, rất nhanh đã khôi phục tươi cười: "Thần cho rằng, thân phận Vương gia tôn quý, hẳn là nên nhanh chóng sinh hạ con nối dõi, kéo dài huyết mạch, thỉnh phong thế tử."
Biểu tình Vân Thanh nhàn nhạt: "Ý của Tôn đại nhân là gì?"
Tôn Kỳ Thắng cúi đầu chắp tay nói: "Vương phi thân là chính thất vương phủ, hẳn nên vì Vương gia nạp trắc phi, thị thiếp, kéo dài dòng dõi."
Vân Thanh gật gật đầu: "Việc này xác thật ta có chút sơ sẩy, ta tới Ninh Phong không lâu, đối với các tiểu thư nhân gia không hiểu nhiều lắm, Tôn đại nhân có chọn được người đề cử không?"
...
Thời điểm Hạ Trì tỉnh lại cực kỳ thoải mái thích ý, cảm thấy đã lâu không có ngủ một giấc thỏa mãn như vậy. Hắn lười nhác mà nhắm hai mắt, muốn ở lại giường một lát, lại đột nhiên nghe thấy giọng nói có chút quen vang lên ở gian ngoài.
"Tiểu nữ nhi của thần tên Oanh Nhi thập phần ngưỡng mộ Vương gia, Vương gia cũng rất vừa ý với nàng. Thần nghĩ, hai người là xứng đôi vừa lứa, xin Vương phi thành toàn tâm ý của Oanh Nhi."
Hạ Trì mơ mơ màng màng mà nghĩ: Oanh Nhi là ai? Sao bổn vương không biết mình cũng vừa ý với nàng?
Nháy mắt tiếp theo, hắn đột nhiên mở mắt ra, tỉnh táo hoàn toàn.
Từ từ, lời ngu xuẩn này là ai nói ra?!!
Tội nghiệp Tròn Tròn hết gặp con Hổ đến gặp con báo =)))