Xuyên Thành Nam Thê Của Hoàng Tử Pháo Hôi

Chương 58: C58: Ngọc trụy




Hạ Trì ngẩn ngơ nhìn ngọc trụy trong lòng bàn tay Vân Thanh, ngắn ngủi mấy giây tâm tình hắn liền từ đáy cốc bay đến chân trời, nhất thời có chút phát ngốc.

Thấy Hạ Trì vẫn luôn không nhúc nhích, tươi cười trên mặt Vân Thanh dừng lại, cho rằng hắn không muốn đang định thu hồi tay, Hạ Trì như đột nhiên bừng tỉnh.

Hắn nắm lấy tay Vân Thanh, bao ngọc trụy vào lòng bàn tay hai người.

Hắn nắm rất khẩn thiết, như là sợ Vân Thanh đổi ý: "Đổi, bổn vương muốn đổi."

Vân Thanh cười cười, giật giật cái tay bị hắn nắm lấy: "Vương gia buông ra trước đã."

Hạ Trì nhìn Vân Thanh tươi cười, trên tay bỗng nhiên dùng sức. Khi Vân Thanh phản ứng lại, cả người đã bị Hạ Trì kéo lên giường, ngồi xuống bên cạnh hắn.

Khoảng cách hai người chợt kéo lại gần, Vân Thanh nhướng mày: "Vương gia làm gì vậy?"

Hạ Trì mím môi, không lên tiếng, duỗi tay gỡ ngọc trụy trên cổ của mình xuống, tự đeo cho Vân Thanh.

Ngón tay hắn xẹt qua cần cổ non mịn của Vân Thanh. Khi đem mặt dây chuyền nhét vào áo y, hắn thấy nốt ruồi nhỏ kia trên cổ Vân Thanh, ánh mắt không tự chủ được mà dừng một chút.

Khi uống rượu hợp cẩn trong ngày đại hôn ấy, hắn đã chú ý tới nốt ruồi nhỏ này. Lúc đó chỉ thấy nó vô cớ làm mình chướng mắt, hiện tại cảm giác nhìn thấy lại hoàn toàn bất đồng.

Một loại ý niệm mãnh liệt thúc giục hắn, thử vươn tay lau đi, có phải thật sự lau sạch được không...

Hạ Trì vội vàng liếc mắt đi, hắn chỉnh lại cổ áo cho Vân Thanh. Sau đó duỗi tay lấy ngọc trụy hồ ly nhỏ trong tay Vân Thanh.

Hắn đang muốn đeo lên cho mình, Vân Thanh lại duỗi tay nắm lấy hồ ly nhỏ: "Em đeo cho Vương gia."

Hạ Trì nghe lời buông tay ra, Vân Thanh cầm ngọc trụy để sát vào Hạ Trì.

Hạ Trì cao hơn Vân Thanh một chút, khi Vân Thanh ghé lại gần, hắn phối hợp mà cúi người thấp xuống. Tư thế này khiến cả hai kề sát nhau.


Hô hấp Vân Thanh phả vào tai Hạ Trì, hắn rũ mắt xuống liền có thể thấy nốt ruồi nhỏ kia trên cổ Vân Thanh. Thân người Hạ Trì chợt căng cứng.

Vân Thanh đeo xong ngọc trụy, vừa nhấc mắt liền thấy hồng sắc bên tai Hạ Trì. Trong mắt y hiện lên ý cười giảo hoạt, y ghé sát vào tai Hạ Trì, ngữ khí nhẹ nhàng chậm chạp nói: "Sao Vương gia dễ thẹn thùng như thế chứ?"

Hô hấp Hạ Trì nặng nề hơn.

Nháy mắt tiếp theo, hắn nghiêng đầu, hung hăng ngăn chặn môi Vân Thanh.

Hạ Trì nghiền ép rồi khẽ cắn môi Vân Thanh như là muốn trừng phạt y, vì cứ mỗi một câu nói đều có tác động mãnh liệt khiến hắn lúc hỉ lúc bi.

Nhưng xúc động ban đầu rời y, lại lo làm đau y, đổi thành nhẹ nhàng hôn li3m.

Vân Thanh nhắm mắt lại, mặc hắn làm. Bởi vì động tác của Hạ Trì, khiến y nhớ đến chó con Đức Mục được hàng xóm nuôi ở kiếp trước.

Hết li3m lại cắn, giống nhau như đúc.

Thật lâu sau, Hạ Trì mới buông Vân Thanh, Vân Thanh mở mắt ra, trong mắt mê mang theo hơi nước cùng ý cười xinh đẹp.

Hạ Trì chỉ nhìn thoáng qua liền không dám xem nữa, hắn ôm Vân Thanh, tay siết chặt lấy eo, khẩn cầu nói ra từng câu từng chữ như đánh vào trái tim Vân Thanh: "Vương phi, bảo vệ tốt chính mình, em nhất định không thể có việc gì."

Vân Thanh sửng sốt trong một chớp mắt, rất nhanh bị cánh tay bên hông siếc đến hoàn hồn.

Vân Thanh nhìn ánh mắt Hạ Trì, duỗi tay trấn an cánh tay bên hông mình, nghiêm túc mà đồng ý với hắn.

"Em sẽ, đừng lo lắng."




Ngày kế, Vân Thanh xuất phát từ Phong Ninh đi đến các huyện Ninh Châu tuần tra trước.

Tin tức được truyền ra, các huyện lệnh lập tức ân cần dạy bảo thủ hạ, tất cả mọi người đều căng chặt da mặt chờ Vương phi giá lâm.

Chỉ là mọi người chờ mãi chờ mãi lại không chờ được gì.

Sau khi Vương phi đi qua Vu Hoa huyện liền như mất tích, không nghe được một chút tin tức nào.

Trong lòng mọi người lộp bộp, không nghĩ tới Vương phi gióng trống khua chiêng xuất phát, cư nhiên lại chuyển sang ngầm giám sát. Mọi người đều không biết dụng ý của Vương phi, chỉ có thể tăng lực độ thúc giục thủ hạ làm tốt, sinh hoạt trong lo lắng đề phòng,

Vân Thanh đã sớm ngụy trang thành thương đội bước vào Dữ huyện. Hiện tại thổ phỉ Ninh Châu đã bị thanh trừ. Thương đội lui tới cảnh nội Ninh Châu nhiều hơn, đoàn người Vân Thanh đi xen lẫn trong đó cũng không phát hiện được.

Tuy vừa mới đầu xuân, nhưng dọc đường đi đã thấy rất nhiều đồng ruộng bắt đầu gieo trồng vụ xuân, còn có thể thấy rõ ràng không ít những mảnh đất hoang phế. Những năm gần đây Ninh Châu chịu thiên tai nhân họa, khó tránh khỏi việc dân cư giảm bớt. Tuy rằng hiện tại các bá tánh đã thoát khỏi nạn trộm cướp, nhưng hậu quả thổ phỉ đánh cướp để lại vẫn vô pháp tiêu trừ, rất nhiều bá tánh còn gặp phải khốn cảnh không có lương thực gieo trồng.

Gánh nặng trên vai Vân Thanh lại nặng trĩu thêm, tình hình so với trong tưởng tượng của y còn nghiêm trọng hơn.

Tới phụ cận Dữ huyện, đám người Vân Thanh không có vào thành, trực tiếp vòng qua huyện thành đi đến Bạch Mã Trại.

Đêm đó diệt phỉ, thi thể đầy đất đã được rửa trôi sạch sẽ, trại tử cũng hoàn toàn vứt đi. Ban ngày nhìn qua toàn bộ trại tử cũng có vẻ âm khí dày đặc, càng đừng nói tới buổi tối.

Phối hợp với tình huống nơi này, đồn đãi có quỷ nháo nghe càng dễ tin.

Lần này Hạ Trì phái người đi theo Vân Thanh, tất cả đều tham gia lần hành động diệt Bạch Mã Trại trước đó. Họ biết bí mật nơi này, đoàn người quen cửa quen nẻo dẫn Vân Thanh đi vào núi. Sáng sớm bắt đầu lên núi, đến quặng mỏ đã là buổi chiều.

Trên đường đến quặng mỏ đều có trạm canh gác, nếu thật sự có bá tánh đi lạc vào núi, bọn họ sẽ cho người dọa dân, lặng yên không một tiếng động mà đưa xuống núi.

Sau vài lần phát sinh như vậy, bá tánh dưới chân núi bắt đầu nghe đồn lên núi sẽ gặp quỷ đánh tường, đi mãi không đến. Phối hợp với lời đồn quỷ nháo, cũng bởi các loại nguyên nhân đó thôn dân một hai muốn lên núi rốt cuộc cũng ngừng lại.


Tiết Kỳ tiến đến bái kiến, Vân Thanh không cho hắn tuyên báo thân phận của mình, trực tiếp đi đến dã thiết tràng.

Dã thiết tràng thiêu lò luyện thiết, độ nóng so với bên ngoài cao hơn rất nhiều. Nhóm hán tử làm việc đều mặc quần áo đơn bạc, trên mặt thấm đẫm mồ hôi.

Có người không ngừng quấy trong lò luyện thiết, một nam tử trung niên cường tráng đứng một bên trông coi chỉ huy. Tiết Kỳ đi bên cạnh Vân Thanh nhỏ giọng nói: "Vương phi, đó là Chu Võ."

Mọi người không biết thân phận Vân Thanh, nhưng thấy Tiết Kỳ luôn đi bên cạnh y, cũng đoán được đại khái đây là một đại nhân vật. Nhóm công nhân sợ đại nhân bắt bẻ họ làm việc không tốt, nên nín thở ngưng thần làm càng thêm cẩn thận. Chu Võ lại xem hai người như không tồn tại, lo chỉ huy mọi người xào cương.

Vân Thanh xem qua một vòng, sau đó về doanh địa.

Tiết Kỳ đã chuẩn bị tốt nơi ở cho y. Điều kiện trong núi tương đối đơn sơ, vốn dĩ Tiết Kỳ lo lắng Vân Thanh không thể thích ứng, nhưng y cũng chưa từng than vãn gì, chỉ có buổi tối bảo hắn gọi Chu Võ đến gặp.

Chu Võ tới cũng không tình nguyện, gục mi mắt xuống khiến mặt hắn thối ra.

Hắn không biết vị đại nhân này tại sao tới đây, dù sao cũng mặc kệ đến đây làm cái gì, tốt nhất là đừng không có hiểu biết mà vung tay múa chân với việc rèn của hắn.

Ai ngờ câu đầu tiên Vân Thanh mở miệng đã tinh chuẩn dẫm phải bãi mìn của hắn: "Chu thiết công, ta cảm thấy cương các ngươi xào luyện ra không tốt để chế tạo binh khí."

Chu Võ lập tức bất chấp thân phận Vân Thanh, hắn cau mày quắc mắt nói: "Vậy đại nhân đi tìm một người có thể chế tạo ra binh khí tốt hơn đi."

Vân Thanh nhướng mày: "Ta chỉ nghe nói có người chế tạo ra đao có thể trảm 30 giáp sắt mà vẫn không gãy, Chu thiết công cảm thấy không thể sao?"

Chu Võ chém đinh chặt sắt nói: "Tuyệt đối không thể!"

Vân Thanh cười cười: "Ta nghe nói người nọ sử dụng phương pháp mới, đó là đem gang với thép tôi cùng nhau đun nóng, sau khi gang hòa tan vào thép, lại tăng cường tinh luyện đập, sẽ có thể đạt đến phẩm chất tốt nhất."

"Sau đó lại lấy cương có độ cứng cao làm lưỡi đao, lấy thép có tính dai cao làm sống đao, như thế không chỉ có thể tiết kiệm được vật liệu, còn có thể rèn ra đao sắc bén có độ bền cao không dễ chém gãy. Hơn nữa dùng phương pháp đặc thù tôi vào nước lạnh, thì sẽ làm ra được binh khí tốt nhất. Cũng chính là thần binh lợi khí theo như lời ta đã nói, có thể trảm 30 giáp sắt."

Vốn dĩ lòng Chu Võ đầy khó chịu, cảm thấy Vân Thanh đến để tìm lỗi. Hắn phỏng đoán Vân Thanh là người có thân phận, nên chịu đựng tính tình không quay người đi ngay, vẫn luôn cau mày không muốn nghe y nói hươu nói vượn.

Nhưng hắn nghe nghe, trong lòng suy nghĩ, đột nhiên cảm thấy phương pháp mà Vân Thanh nói tựa hồ không phải là bịa chuyện.


Loại phương pháp này chưa từng nghe thấy, nghe sơ cảm thấy hoang đường, nhưng hắn càng nghe, lại cẩn thận cân nhắc, thế mà cảm thấy rất có đạo lý.

Hắn đã làm thợ rèn nhiều năm, tất nhiên biết thép tôi có hàm lượng cacbon có thể làm thành vũ khí, còn gang thì chứa quá nhiều cacbon, cần phải thoát than mới có thể chế thành. Nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc dùng gang thấm xối thép tôi, cho gang có cacbon thấm vào thép tôi để chế tạo.

Hắn giống như thể được ánh sáng chiếu vào não, tại sao trước đây lại không nghĩ đến một chút vậy?!!

Đôi mắt Chu Võ tỏa sáng, thoạt nhìn hận không thể lập tức chạy tới lò luyện sắt, hắn nhớ tới vừa rồi Vân Thanh còn nói đến phương pháp khác, vội vàng truy vấn: "Phương pháp đặc thù tôi vào nước là cái gì?"

Ngữ khí hắn vội càng, lời nói có thể coi là vô lễ, nhưng Vân Thanh không thèm để ý, y đáp: "Nước tiểu động vật làm lạnh nhanh, sử dụng khi vật có độ ấm cao; mỡ động vật làm lạnh chậm, sử dụng khi vật có độ ấm thấp."

Kỳ thực Chu Võ trước kia đã phát hiện sử dụng nước khác nhau đối với thiết khí luyện ra có ảnh hưởng nhất định, hắn đã thử sử dụng các loại nước, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến hai loại này, hơn nữa là sử dụng hai loại nước khác nhau để luyện!

Chu Võ nghe được thì cảm xúc dạt dào, thái độ đối với Vân Thanh lập tức thay đổi, hắn không quá thuần thục mà cười nói: "Đại nhân, ngày mai tiểu nhân liền làm thử, mong rằng đại nhân có thể chỉ điểm nhiều hơn."

Vân Thanh nói: "Ta chỉ biết phương pháp, có thể làm ra được hay không vẫn phải nhờ Chu thiết công."

Chu Võ cuồng vọng mà vung tay lên: "Ta làm không được, Đại Du này cũng không có người khác có thể làm được. Đại nhân đã không tiếc giao phương pháp này cho tiểu nhân, tiểu nhân chắc chắn dốc hết sức lực."

......

Cùng lúc đó, Phong Ninh Thành.

Hạ Trì mỗi ngày đều chú ý tới tin tức của Vân Thanh, biết y bình an đến quặng mỏ rồi cũng hơi yên lòng.

Hắn vẫy tay cho ám vệ lui, đang chuẩn bị xuất phát đến đại doanh. Trình Việt lại cầm phong thư mật vội vàng tới thư phòng.

Hạ Trì mở phong thư ra, chữ trên giấy như rồng bay phượng múa, viết đầy cả trang giấy.

"Hôm nay giờ Tuất, Vọng Nguyệt Lâu Thải Phương Các, thỉnh Vương gia gặp mặt."

- ---

Xong hai chương này nó nhức nhức cái đầu thiệc chớ =))))