Xuyên Thành Nam Thê Của Hoàng Tử Pháo Hôi

Chương 39: C39: Bắt trùng




"Ngươi nói cái gì?!"

Tứ đương gia Lưu Nguyên bị khí thế của Ngô Thiên Hổ áp chế, nuốt nước bọt một cái rồi lặp lại một lần: "Nhị Ngưu nói Thanh Thủy Trại bị Thụy Vương dẫn người diệt..."

Trước đó không lâu, Lưu Nguyên dẫn các huynh đệ đi cướp bóc đội thu mua của vương phủ, không những không chiếm được chút lợi ích gì, mà còn tổn thất không ít người.

Lưu Nguyên vì giải vây cho mình, tất nhiên là nói đối phương mạnh hơn. Gã ta hình dung tất cả người của vương phủ đều là cao thủ ẩn giấu, có thể một địch mười. Vì vậy, việc bọn họ không đánh lại đối phương cũng có thể được tha thứ.

Ngô Thiên Hổ không trực tiếp giao đấu với đối phương, chỉ có thể dựa vào lời miêu tả của những người đó để phán đoán thực lực của họ. Gã tất nhiên biết lời miêu tả của Lưu Nguyên có khả năng bị phóng đại, nhưng việc đối phương không hề bị thương mà rời đi sau nhiều lần giao tranh với bọn họ là sự thật. Từ kết quả này suy ra, gã biết thực lực của đối phương không tầm thường.

Ngô Thiên Hổ cũng vì vậy mà kiêng kỵ cùng ngờ vực đối với Hạ Trì càng nhiều hơn. Chỉ tính binh lực đại doanh Ninh Châu, gã có tự tin Long Hổ Bang nhất định có thể thắng, nhưng nếu là thêm những cao thủ này thì không chắc?

Vì ổn thỏa, Ngô Thiên Hổ bảo người truyền tin đến mấy cái phỉ trại chung quanh Phong Ninh Thành, tính toán thỉnh đương gia các phỉ bang lại đây thương nghị, nếu quan phủ diệt phỉ thì liên hợp lại cùng nhau đối kháng.

Lại không nghĩ rằng sẽ đụng phải chuyện như vậy, chẳng lẽ quan phủ đã lặng yên triển khai hành động?

Thần sắc Ngô Thiên Hổ trầm ngưng, lập tức cho người kêu Nhị Ngưu lên đây, bảo hắn kể lại tình huống cụ thể.

Nhị Ngưu ngày thường phụ trách tìm hiểu tin tức, lần này bị phái đi Thanh Thủy Trại truyền tin. Hắn biết rõ địa hình, luôn ẩn nấp đi ở đường nhỏ, còn chưa tới trại tử liền phát hiện có chuyện không đúng, nghe thấy được như có như tiếng đánh giết.

Hắn biết tình huống có biến, lập tức liền tìm chỗ núp vào.

Đối phương không ngờ đến núi sâu cũng có những người khác ẩn nấp, đương nhiên sẽ không lục soát núi tìm người. Hắn sợ hãi, lẫn trốn một buổi tối, chờ ngày thứ hai xác định người trong trại đã đi xa, mới vừa lăn vừa bò mà chạy xuống núi, trở lại Phàn Vân sơn báo tin.

Ngô Thiên Hổ trầm giọng nói: "Ngươi xác định thấy được Thụy Vương?"

Nhị Ngưu dùng sức gật gật đầu: "Xác định, chúng tiểu nhân phụ trách tìm hiểu tin tức, đều truyền nhau bức họa Thụy Vương, tuyệt không nhận sai, tiểu nhân còn mơ hồ nghe được thủ hạ kêu hắn là Vương gia, không thể sai được."

Ngô Thiên Hổ nhíu chặt mày, gương mặt vốn dĩ đã hung dữ lại càng trở nên đáng sợ hơn.

Những chuyện Thụy Vương làm ở kinh thành không phải là bí mật, chỉ cần hỏi thăm một chút là biết. Nghe nói bất cứ người địa phương nào ở kinh thành cũng có thể kể ra những chuyện ăn chơi trác táng của Thụy Vương như lòng bàn tay. Vì vậy, từ đầu Ngô Thiên Hổ đã nhận định Thụy Vương là một Vương gia vô dụng. Gã cũng rất rõ ràng về sức chiến đấu của quân Ninh Châu. Theo đó, nếu Thụy Vương dám để quân đại doanh Ninh Châu tấn công Phàn Vân Sơn, thì đó chính là tự tìm đường chết.

Nhưng hiện tại, Ngô Thiên Hổ lại đột nhiên được biết rằng, Thụy Vương, người mà mọi người đều cho là một kẻ vô dụng, lại có thể lặng lẽ tiêu diệt một trại phỉ mà không ai hay biết. Điều này chỉ có thể giải thích một cách duy nhất rằng, Thụy Vương luôn ngụy trang, khiến bọn chúng bị tình báo sai lầm dẫn dắt.

Ngô Thiên Hổ cảm thấy lông tơ sau lưng nháy mắt dựng lên. Gã sởn tóc gáy mà nghĩ, những người chúng cài cắm trong quân Ninh Châu rốt cuộc đã phản bội từ khi nào? Quân Ninh Châu hiện tại rốt cuộc ra sao? Nếu quân quan phủ tấn công Long Hổ Bang, liệu chúng có thể ngăn cản được hay không?


Gã càng nghĩ càng thấy kiêng dè, Thụy Vương vẫn luôn âm thầm hoạt động. Nếu hắn có thể âm thầm tiêu diệt một trại thổ phỉ, thì tất nhiên có thể tiêu diệt vô số trại. Hắn đã tiêu diệt bao nhiêu trại thổ phỉ rồi?

Khi những trại đó bị tiêu diệt hết, liệu có phải đến lượt bọn chúng, Long Hổ Bang hay không?

Thật là giỏi! Thụy Vương, hắn đã lừa gạt mọi người!

Ngô Thiên Hổ hung ác hỏi: "Sau khi bọn họ rời khỏi Thanh Thủy Trại, thì đi đâu?"

Nhị Ngưu cúi đầu thật thấp, sợ bị gã tức giận lây sang mình: "Họ đi về hướng huyện Lục Thủy."

Lưu Nguyên lẩm bẩm: "Hướng huyện Lục Thủy..." Gã như nhớ ra điều gì đó, sắc mặt cả kinh: "Chẳng lẽ bọn họ muốn đi Lục Lâm Trại?"

Ngô Thiên Hổ trầm mặt không nói gì, trong phòng trong chốc lát im lặng xuống.

Lưu Nguyên và Nhị Ngưu ổn định hô hấp, th ở dốc cũng không dám lớn tiếng. Ngô Thiên Hổ suy tư thật lâu, cuối cùng bước vài bước đến trước giá treo vũ khí, một tay túm chín thanh đại đao, quay sang Lưu Nguyên nói: "Đi điểm danh, theo bổn đại vương xuống núi."

......

Phong Ninh Thành.

Trương thông phán vừa xem xong vở kịch, một đường nghêu ngao hát ca đi vào phòng ngủ, lại đột nhiên nghe được một giọng nói bên tai.

"Trương đại nhân, lâu rồi không gặp."

Trương thông phán giật mình, ông nhìn quanh, vội vàng sai người hầu thân cận đi ra ngoài gác, không cho người khác vào.

"Ngô đại đương gia, sao ngài lại tới đây?"

Ngô Thiên Hổ lại chẳng thèm để ý đến vẻ mặt kinh hãi của ông, gã ngồi xuống bên cạnh bàn, giơ tay rót cho mình một ly trà.

"Ta đến đây là để hỏi một chút, Trương đại nhân truyền đến tin tức nói Thụy Vương ở đại doanh mỗi ngày đều uống rượu, đánh nhau với binh lính bình thường để tìm niềm vui. Vậy tại sao thủ hạ của ta lại nói hôm qua tận mắt nhìn thấy Thụy Vương ở Thanh Thủy Trại, hắn còn dẫn người tiêu diệt toàn bộ phỉ bang?"

Trương thông phán vốn dĩ lòng tràn đầy hoảng loạn, đang muốn hỏi Ngô Thiên Hổ vào bằng cách nào, có bị người thấy hay không, nghe rõ Ngô Thiên Hổ chất vấn, sau đó cả người đều ngẩn ngơ, phản ứng lại cả kinh nói: "Sao có thể?!"


Ngô Thiên Hổ thấy ông kinh ngạc không giống làm bộ, hơi buông xuống hoài nghi với ông ta: "Thủ hạ của ta tận mắt nhìn thấy, còn có thể là giả à? Chẳng lẽ Trương đại nhân có thể xác định Thụy Vương hiện tại nhất định ở đại doanh?"

Trương thông phán rơi vào do dự, ông đương nhiên không thể. Phần lớn thời gian Thụy Vương đều lưu lại đại doanh. Ông có thể nhận được tin tức cũng là kỳ tổng doanh thành truyền cho, căn bản không thấy được mặt Hạ Trì.

Cho nên, mọi người đều nhận định Thụy Vương ở đại doanh, nhưng nếu hắn lặng lẽ rời đi, trừ bỏ người trong doanh, sẽ không có ai biết đến. Nhưng Lý Thiết cũng không có truyền tin giải thích, chẳng lẽ......

Ngô Thiên Hổ trào phúng nói: "Nội gián ngươi thu mua được, chỉ sợ đều truyền tình báo giả, chúng ta đều bị lừa."

Trương thông phán sợ hãi cả kinh, nếu như vậy, thì chẳng phải ông cũng đã sớm bại lộ trước mặt Vương gia rồi sao? Ông ta toát một thân mồ hôi lạnh, không còn nghĩ đến những chuyện khác nữa, chỉ có thể cố gắng bình tĩnh lại, suy nghĩ cách thoát thân.

Ngô Thiên Hổ lại không để ý đến ông ta, cũng không nhắc đến việc rời đi. Trương thông phán lấy lại tinh thần, định trước tiên khuyên gã rời đi, liền thấy một tên thổ phỉ khác đẩy cửa đi vào.

"Đại đương gia, quả nhiên đúng như ngài nói, tiểu nhân đã đi tìm người hỏi qua. Nhiều ngày nay trong đại doanh Ninh Châu đều có thể nghe thấy tiếng thao luyện nhưng nhỏ đi một chút, hơn nữa cũng không biết vì sao nhỏ hơn trước nhiều. Ban đầu không ai để ý, nhưng khi họ cẩn thận suy nghĩ thì nhận ra sự khác biệt. Đáng tiếc canh gác vẫn rất nghiêm ngặt, tiểu nhân bất lực, không thể tìm ra tình hình cụ thể bên trong."

"Đủ rồi." Ngô Thiên Hổ đứng dậy, áo choàng màu đỏ tươi của gã bị gió thổi bay, trong ánh nến mờ ảo hiện lên hình dạng kỳ lạ của một bóng đen.

"Đi tấn công cửa thành, cho huynh đệ bên ngoài tiến vào."

Trương thông phán cả kinh: "Ngươi muốn làm gì?"

Ngô Thiên Hổ nhếch mép cười, vết sẹo trên má phải của gã bị kéo thành một đường: "Thụy Vương mưu sâu kế hiểm như vậy, như vậy, bước tiếp theo nhắm đến chính là trại tử của ta, bản đại vương há có thể ngồi chờ chết?"

"Không phải đều nói Thụy Vương cùng Vương phi tình cảm thắm thiết sao? Vậy thì để bản đại vương xem thử, Vương phi trong lòng hắn có giá trị bao nhiêu."



Vân Thanh đang ở thư phòng xem xét các tấu chương từ các nơi gửi đến. Đa số đều nói rằng do thổ phỉ hành động càn rỡ, nên tiến độ tu lộ đã bị cản trở. Vân Thanh đều để sang một bên, tạm thời chưa có ý trả lời.

Vân Thanh tính toán thời gian, Hạ Trì ngày mai sẽ trở về, còn các chi đội khác cũng sẽ lần lượt trở về sau khi giải quyết xong công việc. Đến lúc đó, vấn đề này sẽ được giải quyết dễ dàng.

Tuy nhiên, ngay cả khi không có thổ phỉ, tình hình của Ninh Châu vẫn không thể lạc quan. Ninh Châu nghèo, muốn phát triển Ninh Châu trong thời gian ngắn nhất, làm cho dân chúng có thể ăn no, có thêm tiền lương; làm cho phủ kho có thêm tiền quân phí, vẫn là một thách thức rất lớn.


Tu lộ là bước đầu tiên, Ninh Châu cần phải có ngành sản xuất của riêng mình, mới có thể thực sự giàu lên.

Vân Thanh đã sớm vạch ra kế hoạch ban đầu, hiện tại cần căn cứ vào tình hình cụ thể để điều chỉnh kế hoạch giai đoạn tiếp theo.

Đến giờ Hợi, A Thư gõ cửa: "Thiếu gia, nên nghỉ ngơi."

Vân Thanh buông bút, lên tiếng, mới đưa giấy Tuyên Thành đóng lại, đi ra thư phòng.

A Thư đang định hầu hạ Vân Thanh trở về phòng ngủ, thì một thị vệ chạy nhanh tới cửa Mộng Khê Đường, giọng nói gấp gáp: "Vương phi, vương phủ bị bao vây rồi!"

Bên ngoài vương phủ, một đám thổ phỉ giơ đuốc vây quanh bốn phía một cách chặt chẽ. Người dân xung quanh nhận ra có chuyện không ổn, vội vàng đóng cửa, thậm chí không dám xem náo nhiệt.

Người gác cổng nhận ra có chuyện không ổn, lập tức đóng cửa cổng lại. Tất cả hạ nhân trong vương phủ đều tập trung lại. Vân Thanh đứng sau đại môn, nghe đối phương gọi cửa, sắc mặt trấn định hỏi: "Bọn chúng mang theo bao nhiêu người?"

Phó thống lĩnh thị vệ trả lời: "Bẩm Vương phi, dự tính có khoảng 300 người, Ngô Thiên Hổ cũng có mặt."

Bọn hạ nhân nghe vậy đều sợ hãi, bởi vì số lượng hạ nhân của vương phủ cộng lại cũng chưa đến một trăm người. Trong đó phần lớn là những người yếu đuối như nha hoàn, ma ma, thái giám. Trong vương phủ, chỉ còn lại 32 thị vệ đối đầu với 300 thổ phỉ hung hãn.

Thấy mọi người có chút xôn xao, Nguyên Phúc công công từ một hướng khác chạy tới đây. Theo sau ông là hai tiểu thái giám nâng một cái rương lớn. Nguyên Phúc công công ra lệnh đặt cái rương lớn đó trước mặt mọi người, rồi giơ tay mở nắp. Bên trong rương thình lình xuất hiện tất cả các loại vũ khí.

"Vương phi còn đang ở đây, các ngươi sợ cái gì? Cầm vũ khí lên, người của vương phủ không có chỗ cho kẻ hèn nhát."

Tuy trên mặt A Thư có vẻ sợ hãi, nhưng vẫn là người đầu tiên tiến lên cầm lấy dao găm, sau đó quay người đứng bên cạnh Vân Thanh, bảo vệ thiếu gia của mình.

Ngọc Khê cùng Ngọc Hồ, hai cô tiểu nha đầu cũng theo sát tiến lên cầm lấy dao găm nhỏ. Mọi người thấy họ làm gương tốt, cũng dần dần cầm lấy vũ khí.

Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gọi: "Vương phi, đại đương gia chúng ta kính trọng ngài từ lâu, muốn mời ngài ra ngoài nói hai câu."

Vân Thanh nhanh chóng suy tính trong lòng, với chiến lực của đám thị vệ, nếu có thể đánh một địch năm thì không phải là chuyện đùa. Đại doanh Ninh Châu còn có hơn một trăm tay thợ thủ công danh giá đang đốt lò chờ làm binh hậu cần. Nếu phát hiện không thể đánh bại, đám thị vệ sẽ thả tín hiệu cầu cứu, yêu cầu họ chạy tới trong vòng nửa canh giờ.

Như vậy xem ra, nếu không tính đến việc phải bảo hộ y, bọn họ có thể miễn cưỡng chiến đấu ngang ngửa với lực lượng đối diện. Nhưng đối phương còn có Ngô Thiên Hổ, không biết có thể đánh hay không...

Tứ đương gia gân cổ hét lên, nhưng bên trong vẫn không có phản ứng. Gã ta nhìn sang Ngô Thiên Hổ bên cạnh, đang định hét tiếp, thì thấy cửa lớn của vương phủ từ từ mở ra. Một người nam tử tuấn dật mặc áo gấm màu trắng, khoác áo choàng lụa hoa màu xanh nhạt đi ra.

Bên cạnh y, có đám thị vệ bảo hộ, họ cảnh giác nhìn chằm chằm thổ phỉ bên ngoài như hổ rình mồi.

Ngô Thiên Hổ nhìn thấy Vân Thanh, mắt sáng ngời. Gã vốn là người yêu thích nam tử, trước đó nhìn thấy bức họa của Vân Thanh đã thấy tâm ngứa ngáy, trên bức họa đã vô cùng không tầm thường. Không ngờ rằng, thế mà còn chưa thể hiện được hết nửa phần chân nhân, hôm nay vừa nhìn thấy mới biết, khí chất của Vân Thanh, họa sư tầm thường nào có thể họa ra được?


Vân Thanh đối với tình huống như vậy vẫn như cũ, sắc mặt trầm tĩnh, y nhàn nhạt mà mở miệng hỏi: "Không biết đại đương gia muốn tìm ta nói cái gì?"

Trên khuôn mặt hung ác không kiên nhẫn của Ngô Thiên Hổ tức khắc liền hỗn tạp vài phần dâm tà, gã xả ra ý cười không có gì tốt nói: "Cũng không có việc gì quan trọng, chỉ là muốn thỉnh Vương phi cùng chúng ta đến Phàn Vân sơn làm khách mấy ngày."



Lục Lâm Trại nằm ở một ngọn núi lớn, Hạ Trì đã dẫn người mai phục ở đó, chỉ cần đợi đến tối khi tất cả mọi người trở về trại, thì có thể bắt gọn bọn chúng.

Mọi người nín thở mai phục, cho đến khi mặt trời xuống núi, cuối cùng một đội người cũng từ bên ngoài trở về, dường như còn mang theo một người đàn ông lạ mặt.

"Đại đương gia, Long Hổ Bang có người tới truyền tin."

Lâm Vũ có thính giác nhạy bén, cho dù cách khá xa cũng nghe được những lời này. Cậu đem tin tức nói cho Hạ Trì, Hạ Trì nheo mắt, bỗng nhiên sinh ra chút dự cảm không tốt.

Trời đã tối sẫm, hắn không hề chờ đợi, lập tức hạ lệnh động thủ.

Đã có kinh nghiệm từ ngày hôm trước, mọi người hôm nay rõ ràng thuần thục hơn rất nhiều, trận chiến kết thúc so với tưởng tượng càng nhanh, thông tin từ Long Hổ Bang do thổ phỉ mang theo được đưa tới trước mặt Hạ Trì.

Hạ Trì lạnh giọng hỏi: "Đại đương gia của ngươi sai ngươi đến đưa tin gì?"

Thổ phỉ nhận ra Hạ Trì, lập tức bị dọa sợ mất mật, nhìn thấy toàn bộ trại tử của Lục Lâm Bang đều bị diệt, gã nào còn dám giấu giếm, lập tức đem tất cả những gì mình biết nói ra ngoài.

"Đại đương gia muốn mời đương gia Lục Lâm Trại đến Long Hổ Bang thương nghị việc liên hợp kháng quan phủ."

Cảm giác bất an trong lòng Hạ Trì càng thêm dày đặc: "Còn mời trại tử nào nữa?"

"Thanh Thủy Trại và Viễn Sơn Trại, đại đương gia nói trước hết mời mấy trại gần đến trước."

Thanh Thủy Trại...

"Ai truyền tin đi Thanh Thủy Trại? Xuất phát khi nào?"

Tên thổ phỉ một mạch đáp: "Truyền tin đi Thanh Thủy Trại chính là Nhị Ngưu, hắn ngày hôm qua có việc trì hoãn nên buổi chiều mới xuất phát, hẳn là tối hôm qua đã tới rồi."

Sau khi nói xong, như sợ Hạ Trì không tin, còn vội vàng bổ sung một câu: "Hắn đối với vùng đó rất quen thuộc, biết hết các đường nhỏ ẩn nấp, cho nên sờ s0ạng cũng dám lên núi."

Tối hôm qua...

Hạ Trì không rảnh lo chuyện khác nữa, lập tức hạ lệnh: "Mọi người nghe lệnh, lập tức chạy về Phong Ninh!"