Thuận Thiên Phủ.
Phủ doãn Uông Nguyên Lĩnh có chút phát sầu.
Hôm qua, một đôi vợ chồng từ Ốc Châu đến phủ Thuận Thiên để đánh trống kêu oan. Họ nói rằng đứa con trai nhỏ đến kinh thành đi thi thì đột nhiên mất tích, đến bây giờ đã gần một tháng vẫn chưa tìm được tung tích, không biết là sống hay chết.
Biết được thư đồng của con trai nhà họ, khi nghi ngờ tiểu thiếu gia mất tích liền nộp đơn kiện. Uông Nguyên Lĩnh suốt đêm cho người tìm hồ sơ vụ án một tháng trước, rồi triệu tập thông phán phụ trách vụ án lúc đó đến để thẩm vấn.
Thông phán hồi tưởng lại: "Hạ quan vẫn nhớ rõ vụ án này, lúc đó hạ quan hỏi thư đồng, thiếu gia nhà họ có thù oán với ai không? Thư đồng khẳng định nói không có. Hạ quan phái ra hơn mười tên nha dịch đi thăm ngõ nhỏ mà họ ở, nhưng không thu được gì, một chút manh mối cũng không có. Thật sự là khiến người ta không hiểu nổi, vụ án cứ như vậy kéo dài, vẫn chưa được giải quyết."
Uông Nguyên Lĩnh vừa nghe liền nhăn lại mày. Loại án mất tích này, lúc ấy không hỏi ra biên tác phá án. Hiện tại hơn một tháng trôi qua, ký ức người chung quanh đều mơ hồ, khả năng tìm ra thật sự là thấp.
Uông Nguyên Lĩnh bảo hai gã thông phán phá án kinh nghiệm phong phú gọi vào thư phòng. Mọi người cùng nhau nghiên cứu, ba người đang tranh luận kịch liệt, Trương bộ đầu vội vàng chạy vào, ngữ khí dồn dập: "Đại nhân, có người báo án, ngoại ô phát hiện một khối thi thể."
Uông Nguyên Lĩnh nhăn nhăn mày, quả nhiên, bộ khoái ngay sau đó nói: "Người chết là một nam tử trẻ tuổi, theo miêu tả, có chút giống tiểu công tử mất tích mà hôm qua báo án."
Phu thê trung niên mang theo thư đồng tiến đến nhận thi, phụ nhân liền khóc ở nha môn.
Bởi vì đánh trống kêu oan, cái án tử này khiến không ít bá tánh chú ý. Hiện tại có tiến triển mới nhất, rất nhanh liền truyền khắp dân gian.
Án mất tích biến thành án mạng, người chết lại là sĩ tử vào kinh thi cử. Tin tức truyền đi còn nhanh hơn so với tốc độ dự đoán của Uông Nguyên Lĩnh, ông lập tức tập hợp không ít người lại cùng nhau phá án.
Án mất tích lúc trước không thu hoạch được gì, mọi người đều làm tốt chuẩn bị đánh một trận ác liệt. Chung quy là người nhiều lực lượng lớn, trên thi thể có để lại một chút manh mối. Bọn họ cũng tìm được người chứng kiến để sót lúc trước, rất nhanh tìm được điểm đột phá, án có tiến triển.
Uông Nguyên Lĩnh nhìn kết quả điều tra được trình lên phát sầu đến tóc đều rơi rụng. Vốn tưởng rằng chỉ là một án mất tích bình thường, cũng không nghĩ tới thế mà lại liên quan đến Hằng vương phủ.
Ông có thể ngồi trên vị trí phủ doãn Thuận Thiên này, đương nhiên đều tinh thông mọi thứ chi thuật. Uông Nguyên Lĩnh nghĩ nghĩ, viết bái thiếp đưa đến Hằng vương phủ, muốn thăm dò tình huống, thuận tiện cùng vị kia "qua lại chút đỉnh".
Nhưng hạ nhân phái đi đưa thư bái thiếp lại rất nhanh mang về tin tức Hằng vương đang dưỡng bệnh từ chối tiếp khách.
Khoảng cách nhận thi ngày đó đã qua mười ngày, cặp vợ chồng kia mỗi ngày đến cửa nha môn khóc lóc. Hôm nay cũng không biết từ đâu có được tin tức, họ nói đã tìm được hung thủ, nên muốn tiến nha môn cầu kiến, nhưng bị nha dịch ngăn lại. Sau đó liền ngồi ở cửa, giơ mẫu đơn kiện kêu oan.
Phụ nhân vốn là người biết giữ thể diện, nhưng hôm nay người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. Ngoài tiền đồ của tiểu nhi tử, còn có vô cớ bị người hành hạ đến chết vứt các nơi hoang dã, cha mẹ nhà ai có thể chịu được?
Bá tánh xem náo nhiệt ngoài cửa càng ngày càng nhiều, mọi người nghị luận sôi nổi. Có người đồng tình với hai người nên mở miệng an ủi, cũng có người phân tích thân phận hung thủ giết người. Đầu Uông Nguyên Lĩnh muốn to ra, lập tức điều nha dịch đuổi người đi, lại vẫn chưa nghĩ ra phải xử lý việc này như thế nào.
Không đợi ông ta nghĩ ra phương án giải quyết, đã có ngự sử trực tiếp tham tấu hắn một quyển lúc lâm triều.
"Hoàng Thượng, thần muốn buộc tội Uông đại nhân phá án bất lực. Khiến một án cử tử bị hành hạ đến chết nháo đến nhân tâm hoảng sợ. Hiện tại đã có đồn đãi nói ông ta là biết bí mật gian lận khoa cử mới bị giết hại. Khoa cử liên quan đến nền tảng lập quốc, tình thế nghiêm trọng như thế, Uông đại nhân lại kéo dài chậm chạp không phá án, ý đồ đáng chết."
Thừa An Đế nhìn về phía Uông Nguyên Lĩnh: "Còn có việc này?"
Trên trán Uông đại nhân nháy mắt liền đầy mồ hôi lạnh, ông lập tức quỳ xuống đáp: "Hoàng Thượng, không phải là vi thần kéo dài không phá án, mà sự tình có liên quan đến hoàng tử, vi thần không thể không cẩn thận một chút."
Ông cũng bất chấp nói, nếu lại giấu đi thì nói không chừng liền bị xử tội đồng mưu, chỉ có thể đem kết quả điều tra tỉ mỉ mà ở trên triều đình nói ra.
Giọng nói của Uông Nguyên Lĩnh rơi xuống, cả điện yên tĩnh.
Mọi người hoặc nhiều hoặc ít đều có nghe thấy, so với nữ sắc Hạ Nguyên càng thích nam sắc hơn. Trong phủ đã có không ít nam sủng, chuyện này vốn cũng có thể coi như là việc phong lưu ít người biết đến, sẽ không có quá nhiều người xen vào. Nhưng nếu thật sự cưỡng ép thí sinh nhập phủ, còn chơi đến chết người...
Các đại thần mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, việc này không thể lẫn lộn được.
Tô Dụ Mẫn lại ngồi không yên, bước ra khỏi hàng hành lễ nói: "Hoàng Thượng, việc này chỉ sợ là có người hãm hại, Hằng vương tính tình thuần thiện, tuyệt đối sẽ không làm ra việc như vậy."
Thừa An Đế nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn: "Có phải bị người hãm hại hay không tra xong liền biết, người đâu! Tuyên Hằng vương."
Giữa mày Tô Dụ Mẫn nhảy dựng, sự việc đột nhiên phát sinh, hắn muốn làm chút chuyện gì cũng không còn kịp rồi.
—
Ngày ấy Hạ Nguyên bị Hạ Trì đánh một trận, tuy rằng bề ngoài không nhìn ra cái gì. Nội bộ tất cả đều bị thương, hơi động một chút đều đau đến toàn thanh đổ mồ hôi lạnh, gã không thể không nói dối bị phong hàn nên ở nhà dưỡng thương.
Hạ Nguyên hận đến nghiến răng, lại không dám cáo trạng, chỉ có thể nuốt giận xuống.
Hạ Hoằng đã ly kinh, rất nhiều người đều chuyển đến đầu quan dưới danh nghĩa gã. Hạ Nguyên chưa bao giờ cảm thấy trữ vị lại gần mình như vậy, cơ hồ đã dễ như trở bàn tay. Gã nghiến răng nghiến lợi mà nghĩ, chờ mình đăng cơ, nhất định phải chơi chết Hạ Trì đầu tiên.
Đột nhiên tổng quản Vương phủ tới thông báo tin tức, thân thể Hạ Nguyên không dễ chịu, tâm tình cũng cực kỳ bực bội, không kiên nhẫn nói: "Chuyện gì?"
"Vương gia, Hoàng Thượng tuyên ngài tức khắc tiến cung."
Hạ Nguyên không dám trì hoãn, vội vàng chống thân mình vào cung, lâm triều đã tan. Gã theo nội thị đi vào Ngự Thư Phòng, còn chưa kịp cùng nói lời nào với Tô Dụ Mẫn đầy mặt nôn nóng đứng ở cửa, đã bị truyền đi vào.
Hạ Nguyên chịu đựng đau quỳ xuống hành lễ: "Không biết phụ hoàng tuyên triệu nhi thần là vì chuyện gì?"
Thừa An Đế ném bổn sổ con đến trước mặt hắn: "Tự mình nhìn xem chuyện tốt ngươi làm đi."
Hạ Nguyên không rõ nguyên do, nhặt sổ con lên mở ra, nhìn đến một nửa sắc mặt liền thay đổi.
Chuyện này sao có thể bị bại lộ? Lúc trước đều không có việc gì...... Rốt cuộc gã còn nhớ rõ là ở ngự tiền, vội vàng dập đầu nói: "Phụ hoàng, nhi thần oan uổng, nhi thần chưa từng làm."
Thừa An Đế liếc qua biểu tình của gã liền đã minh bạch vài phần: "Trẫm đã phái người đi thẩm Tam Hỉ cùng Lưu Cửu, ngươi xác định mình không có làm sao?"
Ngữ khí tuy rằng đạm nhiên, nhưng trái tim Hạ Nguyên lại phảng phất giống như bị sét đánh.
Hạ Nguyên nháy mắt luống cuống, chuyện này phát sinh đến quá nhanh, căn bản chưa cho gã thời gian phản ứng. Gã cân nhắc mãi, cuối cùng khóc lóc quỳ xuống nhận sai: "Phụ hoàng, nhi thần sai rồi, ngài nghe nhi thần giải thích, nhi thần không phải cố ý, là hắn muốn đi theo ta......"
Thừa An Đế nhắm mắt, trong giọng nói để lộ ra nồng đậm mệt mỏi: "Cút về vương phủ của ngươi đi, từ hôm nay trở đi, nếu không có lệnh trẫm cho phép chớ có bước ra vương phủ một bước."
Hạ Nguyên ngơ ngác mà ngồi liệt dưới đất, hối tiếc không kịp.
—
Vụ án thí sinh bị sát hại cuối cùng được khép lại bằng việc hai gia phó của vương phủ bị chém đầu. Đối với bên ngoài, nói là hai gã gia phó ham tiền của công tử, thấy hắn một mình vào kinh không nơi nương tựa, liền nổi lên lòng xấu xa.
Kẻ bắt cóc đã đền tội, hai vợ chồng mua quan tài, mang theo tiểu nhi tử trở về quê nhà.
Các bá tánh thổn thức mấy ngày, đương nhiên có người không tin, lại không dám bàn tán chuyện không có chứng cứ.
Còn các đại thần trong lòng đều hiểu rõ mà không nói ra.
Hạ Nguyên bị cấm túc, khách đến phủ Hằng Vương quạnh quẽ hơn. Trong khoảng thời gian ngắn, ngược lại Hạ Lan là người thắng lớn nhất.
Vân Thanh nghe tin tức bên ngoài, nằm ở trên ghế nằm phát ngốc.
Ngày đó từ trong cung trở về, Hạ Trì liền nói kế hoạch của hắn cho Vân Thanh nghe, hiện tại hết thảy đều xảy ra như mong muốn của họ.
Khí thế Hạ Nguyên bị chèn ép, đi xuống, chờ gã giải trừ cấm túc, thế lực Hạ Lan khẳng định sớm đã "xưa đâu bằng nay". Đến lúc đó thế lực hai bên ngang nhau, kiềm chế lẫn nhau. Trong khoảng thời gian ngắn tất nhiên khó có thể đấu ra thắng bại, còn bọn họ ở đất phong yên lặng phát triển, thời gian liền dư dả rất nhiều.
Nhưng đầu sỏ hại chết thiếu niên chỉ bị phạt cấm túc.
Vân Thanh tin tưởng cha mẹ thiếu niên chưa chắc không nghi ngờ, nhưng đó là hoàng gia, bọn họ có thể làm được gì bây giờ?
"Thiếu gia, ngài nói muốn bán cửa hàng và điền trang, có vài người ra giá, ngài xem thử đi."
A Thư vui sướng chạy vào, hiện tại cậu không cần mỗi ngày bồi Vân Thanh đọc sách, ngược lại là thường xuyên đi ra ngoài giúp Vân Thanh làm việc. Cậu biết thiếu gia ở vương phủ rất tốt, nên cũng thoát khỏi trạng thái mặt ủ mày ê trước đây ở bá phủ, một lần nữa trở nên hoạt bát.
Vân Thanh thu hồi suy nghĩ, ngồi dậy tiếp nhận quyển sách trong tay A Thư.
Những cửa hàng này đều là của hồi môn khi trở về Vân gia, lúc trước Lê Nguyệt Sanh đi theo Vân Túc từ Giang Nam đến kinh thành, liền đem sản nghiệp ở Giang Nam bán đi, đến kinh thành một lần nữa mua lại.
Những cửa hàng này đều là do người của Lê gia hỗ trợ mua, đương nhiên đều là những sản nghiệp cực kỳ dễ kiếm tiền, quả nhiên sau khi rao tin bán ra ngoài liền có không ít người muốn cướp.
Vân Thanh đọc nhanh như gió mà xem xong, đứng dậy nói: "Đi thôi, ta đi tìm bọn họ tự mình nói chuyện."
—
Vương phủ sản nghiệp nhiều, còn có người hầu cần an trí, Nguyên Phúc công công liên tục nửa tháng đều vội vàng đến mức chân không chạm đất, cuối cùng đuổi kịp tiến độ quá nửa tháng 5 đã thu thập xong hành lý.
Ngày 18 tháng 5, Hạ Trì cùng Vân Thanh tiến cung bái biệt hoàng đế, sau đó lại lần lượt đi phi viên tẩm và nghĩa trang Trình gia tế bái.
Ngày 19 tháng 5, Thụy Vương cùng gia quyến rời kinh, đi đến đất phong —— Ninh Châu.