Xuyên Thành Nam Thê Của Hoàng Tử Pháo Hôi

Chương 103: Giám Quốc




Trong nguyên tác Thừa An Đế triệu hồi Hạ Hoằng từ đất phong vào kinh phong làm trữ quân.

Trong triều ngày ngày thúc giục lập trữ, việc hoàng đế triệu hồi Hạ Hoằng về, Vân Thanh cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.

Nếu Hạ Nguyên biết được tin tức, sẽ phái người chặn gϊếŧ Hạ Hoằng cũng nằm trong dự kiến của y. Nhưng đều y không nghĩ tới chính là, Hạ Nguyên không chỉ thành công gϊếŧ chết Hạ Hoằng, vậy mà còn trực tiếp duỗi tay bắt lấy vị trí của Thừa An Đế.

Đây là không nghĩ đến việc tranh trữ vị, mà tính một bước nhảy lên giành lấy ngôi vị hoàng đế.

Nếu Thừa An Đế gọi Hạ Hoằng về kinh, nhất định sẽ phòng bị Hạ Nguyên cùng Tô gia, dưới tình huống như thế mà Hạ Nguyên còn có thể đắc thủ. Rốt cuộc gã đã trù tính bao lâu?

Hạ Nguyên ngu xuẩn tự đại, nhưng cũng không phải hoàn toàn là tên ngốc nghếch. Bọn họ cùng Thừa An Đế có lẽ đều đã xem nhẹ dã tâm cùng can đảm của Hạ Nguyên.

Vân Thanh buông ám báo xuống, nhàn nhạt nói: "Hoàng đế hôn mê bất tỉnh, không thể quản lý. Hiện tại lại đang là thời gian chiến tranh, trong kinh chỉ còn lại một mình Hạ Nguyên là hoàng tử thành niên. Tô gia cùng đảng phái Hạ Nguyên chắc chắn toàn lực đề cử Hạ Nguyên điều hành quốc sự. Sau khi Hạ Nguyên tiếp chưởng quyền lực, sẽ làm bệnh tình hoàng đế chậm rãi trở nên nguy kịch. Gã liền có thể thuận lý thành chương mà bước lên ngôi vị hoàng đế, thật là kế hay."

Chỉ là, nếu không có bọn họ, hiện tại Diên quân hẳn đã nhổ trại đến trước kinh thành. Gã mộng làm hoàng đế, sợ còn chưa bắt đầu đã nát.

Hạ Trì ngồi một bên, biểu tình mỉa mai. Hoàng đế cả đời đều phòng bị các con của mình, cuối cùng vẫn như cũ không tránh được cái kết cục này, quả thực khiến người bật cười.

Vân Thanh nhẹ nhàng sờ sờ mảnh vải băng bó trên tay Hạ Trì, giữa mày nhíu chặt.

Tình hình kinh thành như thế, bọn họ không thể dựa vào kế hoạch ban đầu để hành sự.

Nếu Hạ Nguyên đã lên ngôi, lập tức bọn họ sẽ bị xem là loạn thần tặc tử, sẽ không cho họ một chút đường sống nào, nhất định phải ngăn cản chuyện này phát sinh.

Hạ Trì duỗi tay bắt được tay Vân Thanh, kéo vào lòng ngực hắn: "Ta không có việc gì, Thanh Thanh, đây cũng là cơ hội của chúng ta, ta không thể bỏ lỡ."

Vân Thanh đối diện với hắn, lần nữa ăn ý với nhau.

Dựa theo kế hoạch ban đầu, bọn họ không thể tránh được việc đối địch với quân binh Đại Du, có lẽ còn phải chịu thêm tội danh mưu phản. Nhưng hiện tại Hạ Nguyên động thủ trước với hoàng đế, bọn họ chỉ cần dẫn Tô Mộc vào trong cung cứu hoàng đế tỉnh lại. Sau khi hoàng đế tỉnh lại sẽ tự động thủ với Hạ Nguyên. Hạ Nguyên tất nhiên sẽ không ngồi chờ chết. Lúc hai bên tranh đấu, Hạ Trì lại lấy danh nghĩa tiến cung cứu viện dẫn người vào, sẽ hợp tình hợp lý, không thể chỉ trích.

Đến lúc đó, Hạ Trì chính là hoàng tử thành niên duy nhất, mà hoàng đế trải qua việc bức vua thoái vị, thân thể lại lần nữa suy bại, buông tay thế gian. Hạ Trì có công hộ quốc, lại đến bảo vệ vua, người kế vị, không ai xứng đáng hơn Hạ Trì.

Nhưng nếu muốn thực hiện cái kế hoạch này, bọn họ cần phải nhanh chóng xuất phát. Trên đường đi xóc nảy là chuyện không thể né tránh, sau khi tới kinh thành có lẽ còn phải đối diện với một trận chiến kịch liệt. Hạ Trì còn bị thương, làm sao y không lo lắng cho được đây?

Vân Thanh ngửi được mùi thuốc trên người hắn, không có quyết định liền: "Hỏi qua Tô Mộc trước đã."

Tô Mộc bị gọi vào phủ Tri Châu nửa đêm, tưởng đâu vết thương Hạ Trì có vấn đề, tỏi mốc cùng Penicillin đều mang theo. Sau khi nghe Vân Thanh giải thích mới nhẹ nhàng thở ra.

Cậu mở mảnh vải băng bó miệng vết thương ra, cẩn thận kiểm tra rồi nói: "Thân thể Vương gia khỏe mạnh, miệng vết thương khôi phục rất tốt, qua thêm bốn ngày liền có thể cắt chỉ. Vấn đề lên đường không lớn lắm, chỉ là trước khi miệng vết thương khép lại, không thể dùng tay phải đánh nhau."

Hạ Trì lập tức nhìn về phía Vân Thanh: "Ta dùng tay trái cũng có thể gϊếŧ địch. Đối phó với Hạ Nguyên, tay trái đã đủ rồi."

Có Tô Mộc nói, Vân Thanh rốt cuộc cũng yên lòng. Y gật đầu với Hạ Trì, sau đó liền không trì hoãn, phân phó với thân vệ ngoài cửa: "Thỉnh các vị tướng quân tiến đến nghị sự."

Không bao lâu, tướng lĩnh Ninh quân, Cấm quân cùng vài vị phó tướng và Tri Châu Liễu Vu Trí đều được triệu đến.

Mấy người tề tụ lại một chỗ, cùng nhìn về phía Vân Thanh và Hạ Trì ngồi ở chủ vị.

Vân Thanh đại khái nói ra tình huống, Hạ Trì liền bắt đầu tiến hành bố trí.

Binh lính bị thương cần phải được nghỉ ngơi, binh lực có thể đánh chỉ có gần ba vạn. Tuy là như thế, Hạ Trì vẫn để 5000 binh lực lưu lại canh giữ Càng Dương.

"Liễu Vu Trí suất binh lưu thủ Càng Dương, phòng ngừa Diên quân chưa từ bỏ ý định tiến đánh bất ngờ." Đuôi lông mày Hạ Trì giương lên, vô cớ toát ra hai phần lệ khí: "Nếu bọn họ thật sự dám đến, liền đem thi thể Cốt Tác treo lên cửa thành, không cần ra cửa ứng chiến, bảo vệ thành trì là được."

Liễu Vu Trí giật mình, hắn nghe kế hoạch của Vân Thanh xong, liền theo bản năng cho rằng bọn họ sẽ đem toàn bộ binh lực đến kinh thành, gia tăng phần thắng đoạt vị. Lại không nghĩ rằng ở thời điểm như vậy, Hạ Trì vẫn suy xét đến bá tánh cùng thành trì, để quân coi giữ Càng Dương thủ thành.

"Vâng! Thần lĩnh mệnh."

Liễu Vu Trí chắp tay tiếp nhận mệnh lệnh, đột nhiên liền sinh ra một loại dự cảm mãnh liệt. Thiên hạ này nhất định sẽ rơi vào tay Thụy Vương, cũng chỉ có thể dừng lại ở trong tay hắn.

Binh lực còn lại đi theo Hạ Trì xuất chinh, Hạ Trì đưa mệnh lệnh cho từng tướng lãnh.

Ngoại trừ Tiết Kỳ lưu lại canh giữ Càng Dương cùng bảo hộ thương binh. Các tướng lãnh còn lại tất cả đều xuất chiến, mỗi người phụ trách dẫn dắt một đội ngũ, tách ra che giấu hành tung đi đến kinh thành.

Bởi vì chiến loạn, bá tánh từ Dũ Châu đến thành trốn nạn rất nhiều, muốn che giấu hành tung so với ngày thường dễ dàng hơn. Mọi người sôi nổi tiếp nhận mệnh lệnh tiến lên điểm binh. Thời gian cấp bách, sau hừng đông các đội ngũ liền lục tục xuất phát.

Sau khi bố trí binh lực xong, Vân Thanh giữ Liễu Vu Trí lại, an bài các việc trong thành.

Lúc trước khi dọn sạch chiến trường, Hạ Trì hạ lệnh liệm thi thể Hạ Lan, đình quan tại phủ đại tướng quân.

Trước đây Hạ Lan phản quốc, tội ác tày trời, nhưng lúc sau lại gϊếŧ chết Cốt Tác, trợ giúp bọn họ tiêu diệt Diên quân, đoạt được thắng lợi.

Hắn có công, cũng không thể không trách.

Hắn muốn họ giải độc cho Thẩm Thời Dư, bọn họ sẽ đáp ứng. Nhưng không thể dễ dàng xóa bỏ toàn bộ như vậy.

Vân Thanh bảo Liễu Vu Trí bảo quản tốt thi thể Hạ Lan. Nếu người trong triều phái người đến Càng Dương trước, phải bịt miệng họ lại, chớ để tin tức này truyền ra.

Liễu Vu Trí đồng ý, cực kỳ thuận theo.

Vân Thanh không nói thêm nữa, Liễu Vu Trí đối với Dũ Châu có hiểu biết, cho nên bọn họ mới giao những việc này lại cho hắn. Bọn họ sẽ không hoàn toàn tín nhiệm hắn, nhưng cho dù hắn thật sự nổi lên tâm tư khác, Tiết Kỳ ở lại Càng Dương cũng có thể kịp thời bình định.

Mọi việc cần làm đều đã an bài thỏa đáng. Ngày kế, Hạ Trì cùng Vân Thanh rời khỏi Càng Dương.

Bọn họ không mang theo quân binh, ngụy trang thành bá tánh trực tiếp đi trên đại lộ vào kinh thành. Tô Mộc cũng đi cùng bọn họ, sẵn tiện chăm sóc vết thương cho Hạ Trì.

Vân Thanh nói việc của hoàng đế cho Tô Mộc, cậu gãi đầu nói: "Có thể tạo thành tình huống này có rất nhiều loại độc, phải giáp mặt mới biết được."

Không đợi Vân Thanh mở miệng, cậu lại nói tiếp: "Yên tâm, dù không giải được, hạ độc cho ông ta tỉnh lại mấy ngày cũng không phải việc khó."

Vân Thanh: "...... Tốt."

Vân Thanh quay đầu lại nhìn Hạ Trì, Hạ Trì chỉ cười cười, nắm tay y hỏi: "Có mệt hay không?"

Vân Thanh lắc đầu, nắm lại tay hắn, cũng không nói nữa.

Sau một lúc lâu, giọng nói Hạ Trì nhỏ nhẹ vang bên tai: "Thanh Thanh, em có cảm thấy ta rất máu lạnh không? Vì ta muốn làm chuyện đại nghịch bất đạo này."

Vân Thanh không chút do dự đáp: "Đương nhiên là không, ông ta gϊếŧ mẫu phi, ngoại tổ cùng cữu cữu. Đây là cái giá mà ông ta nên trả."

Vân Thanh sờ sờ khuôn mặt đầy lo lắng của Hạ Trì, tiến lên hôn hôn đôi mắt hắn: "Chàng đã làm rất tốt rồi, không cần nghĩ nhiều như vậy. Người liều mạng sinh chàng là mẫu phi, hết lòng giáo dưỡng chàng chính là ngoại tổ. Ông ta bất quá chỉ treo trên người một cái danh phụ thân, lại chưa từng tận tâm với trách nhiệm của người làm cha."

Hạ Trì ôm lấy Vân Thanh: "Ta biết, ta đều biết, ta không để bụng người trong thiên hạ nói cái gì, chỉ cần Thanh Thanh không sợ ta là ta an tâm rồi."

Vân Thanh xoa xoa đầu hắn đang cọ trên cổ mình, giọng nói dịu dàng kiên định: "Em đương nhiên vĩnh viễn đứng bên cạnh chàng."

Lúc hai người nói chuyện, Tô Mộc liền thức thời đi ra ngoài xe ngựa, người đánh xe chính là Trình Việt, thấy cậu ra tới liền nhướng mày: "Nắm cho chắc, ngã xuống sẽ không ai cứu ngươi đâu."

Tô Mộc nhìn hắn một cái, quay đầu đi không nói lời nào. Lục lạc trên cổ tay theo sự xóc nảy thường xuyên của xe ngựa mà vang lên.

Trình Việt nghe tiếng lục lạc vang lên bên tai, chỉ cảm thấy nó giống như Tô Mộc vậy. Sáng ngời lại đáng yêu, hắn bị hấp dẫn không tự giác mà đến gần, rồi lại không thể không khắc chế.

Sau một lúc lâu, Trình Việt đang muốn mở miệng, trong xe ngựa lại đột nhiên truyền ra vài tiếng động mơ hồ.

"Đừng cọ, coi chừng đυ.ng tới miệng vết thương......"

"Buông ra, ư......"

Trình Việt: "......"

Tô Mộc ngẩn ngơ, thấy Trình Việt nhìn mình, chậm rì rì mà duỗi tay bịt kín lỗ tai lại.

Đứa nhỏ ngốc nghếch.

Trình Việt cong cong khóe miệng, thu hồi ánh mắt lại, nhìn đường trước mặt.

Không ai nhìn thấy được, nơi bàn tay trắng nõn đang che lại sườn mặt của Tô Mộc, lặng yên nhiễm một rặng mây đỏ xinh đẹp.



Kinh thành, hết thảy mọi thứ điều theo kế hoạch.

Hoàng đế hôn mê bất tỉnh, Thái Y Viện bó tay không có biện pháp. Quốc gia không thể một ngày vô chủ, trên triều đình thật nhanh đã có người đề nghị cử ra một vị Vương gia ra giám quốc.

(*) Giám quốc là người thay mặt vua trông coi việc nước khi vua vắng mặt.

Trong kinh thành, hoàng tử được phong vương chỉ có duy nhất một mình Hạ Nguyên. Trong lúc nhất thời, tiếng hô vang lên dồn dập đề cử Hằng vương giám quốc, trong đó tất nhiên cũng gồm cả hữu tướng Tô Dụ Mẫn.

Có điều như vậy vẫn chưa đủ, thái độ của tả tướng cũng cực kỳ quan trọng. Tô Dụ Mẫn đang cùng thuộc hạ thương nghị nên làm như thế nào để Trịnh Hồng Hi chấp nhận. Lại đột nhiên thu được tin tức nói tả tướng cũng đồng ý đề cử Hằng vương lên giám quốc.

Mấy ngày trước Trịnh Hồng Hi phái người đem giải dược muộn thanh đến Càng Dương, nhưng vẫn không thấy hồi âm của Cốt Tác. Trong lòng liền có chút bất an, theo lý mà nói Diên quân hiện tại hẳn đã chiếm được Càng Dương, chuẩn bị xuất phát đến kinh thành. Nhưng phía Càng Dương truyền lại tình hình nói hai quân còn đang đánh nhau, khó truy ra là thật hay giả.

Vừa lúc này, hoàng đế hôn mê bất tỉnh, ông tất nhiên vui vẻ nhìn nội đấu. Hằng vương so với Thừa An Đế thua xa, đem người như vậy đẩy lên vị trí giám quốc, không thể nghi ngờ, ngày Đại Du diệt vong càng gần.

Tô Dụ Mẫn vốn còn lo lắng Trịnh Hồng Hi đứng ở giữa không chấp nhận, lại không nghĩ rằng ông ta lại phối hợp như vậy. Sau khi Thừa An Đế hôn mê hai ngày, đủ loại quan lại đều nhất trí đề cử Hằng vương Hạ Nguyên giám quốc.

Sau khi Hạ Nguyên thượng vị, đầu tiên phái giám quân đi Dũ Châu.

Dũ Châu cách kinh thành không xa, trong tay Hạ Lan có binh lực, là uy hϊếp trước mắt lớn nhất với gã, gã không thể không phòng.

Gã chôn quân cờ này nhiều năm như vậy. Phụ hoàng lại đanh đá chua ngoa đa nghi, cũng phải có thời điểm sơ sẩy. Hại tại quân cờ có tác dụng, ngoại tổ đều bị gã làm cho khϊếp sợ đến nói không nên lời.

Tất cả mọi người đều muốn gã chờ, chờ nhiều năm như vậy, lại chờ thấy công dã tràng.

Cho nên gã không đợi nữa.

Thứ gã muốn, sẽ do chính tay gã tự đi lấy.

Phụ hoàng chèn ép gã nhiều năm như vậy, ngoại tổ cùng mẫu phi vẫn luôn giáo huấn gã hành sự không đủ cẩn thận, nhưng gã lại dựa vào chính mình đạt được.

Chờ đến khi phụ hoàng tốt lên trời, gã có thể thay thế vị trí, trở thành quân chủ chân chính của một quốc gia.

Hạ Nguyên nhìn long phù trong tay, khóe miệng gợi lên một nụ cười.

Tư vị quyền lực này, thật sự rất tốt.

.......

Trong kinh thành, trước phủ Hằng vương, không khí vô cùng căng thẳng.

Tại hoàng cung, trong Phúc Ninh Điện, nơi hoàng đế ngự trị, mùi thuốc nồng nặc bao trùm.

Tô quý phi đã nhiều ngày hầu hạ bên cạnh, cũng tự làm cho sắc mặt mình trở nên tiều tụy. Được ma ma khuyên bảo nhiều lần, rốt cuộc quyết định trở về nghỉ ngơi một ngày.

Ban đêm, Phúc Ninh Điện vốn lặng yên không một tiếng động lại xuất hiện vài bóng đen lướt bên ngoài.

Sau khi phân biệt hướng đi, những bóng đen này nhanh chóng di chuyển về phía viện của vài vị trọng thần.

- --