Xuyên Thành Nam Thê Bạch Nguyệt Quang Của Nhà Giàu Số Một

Chương 60: Chương 60






Edit: Điềm Điềm
**********************
Đêm trước ngày sinh nhật Cố Triều Từ, Dung Ngọc hỏi anh: “Ngày mai anh có sắp xếp gì không?”
Người đàn ông không lập tức hiểu được ý nghĩa câu này của cậu, suy nghĩ rồi nói: “Không có sắp xếp, đi làm như bình thường thôi.


“Thật sao?” ánh mắt Dung Ngọc sáng lên: “Vậy ngày mai anh tan tầm trực tiếp về nhà nha, ai hẹn anh cũng không được đi, có nghe thấy không?”
“Em có sắp xếp gì sao?”
Cố Triều Từ trong mắt nổi lên chờ mong, Dung Ngọc lắc đầu: “Có sắp xếp, nhưng tạm thời không có ý định nói cho anh biết!”
Cố Triều Từ nghe vậy nhướng mày: “Thần bí như vậy, ngày mai là ngày lễ gì sao?”
Dung Ngọc thấy anh thật sự không nhớ tới, không khỏi nói: “Anh thật sự không biết à?”
“Biết cái gì?”
“Mỗi năm anh không mừng sinh nhật sao?”
“Ngày mai là sinh nhật anh?” Cố Triều Từ hơi sửng sốt, sau đó nhớ tới ngày tháng, gật gật đầu: “Ngày mai đúng là sinh nhật anh.


“Cho nên anh thật sự không làm sinh nhật sao?”
“Cũng không phải, đôi khi không bận, lại vừa vặn đụng phải ngày đó, sẽ ăn một bữa cơm ở nhà, nếu như bận rộn, sẽ không làm gì cả.


Dung Ngọc nghe Cố Triều Từ nói như vậy, nhất thời có chút đau lòng, nghĩ đây rốt cuộc sao lại đáng thương vậy, ngay cả sinh nhật cũng không làm.

Đưa tay sờ sờ mặt Cố Triều Từ: “Ngoan, năm nay chồng trải qua cùng anh.


Cố Triều Từ bị những lời này của Dung Ngọc chọc cười, đưa tay nắm lấy cổ tay cậu: “Được, nói thử xem em làm gì cho anh?”

Anh phát hiện không biết còn tốt, biết Dung Ngọc muốn tổ chức sinh nhật cho mình, Cố Triều Từ lúc này trong lòng tràn đầy chờ mong.

“Nói thì còn có kinh hỉ gì nữa, anh từ tối nay bắt đầu chờ mong đi.


“Nhất định phải như vậy sao?”
“Ừm.

” Dung Ngọc gật đầu, tỏ vẻ việc này không cần thương lượng.

Sáng sớm hôm sau, Dung Ngọc tiễn Cố Triều Từ ra khỏi nhà, đem nguyên liệu làm bánh kem chuẩn bị lúc trước lấy ra, tính tự tay mình làm một cái bánh kem trước, ngoài ra cậu còn đặc biệt mời người đem sân vườn dọn dẹp trang trí.

Cuối cùng lại động thủ chiên bít tết.

Hôm nay rất nhiều người ở Cố thị phát hiện Cố Triều Từ một mực nhìn thời gian, giống như có chuyện gì quan trọng đang chờ anh vậy.

Thật vất vả đợi đến giờ tan tầm, Cố Triều Từ một giây cũng không chờ, lúc đứng lên đi ra ngoài, nhìn thấy thư ký ngồi bên ngoài, còn không quên nói một câu: “Đã tan tầm rồi, sao còn ngồi ở chỗ này, không vội về nhà sao?”
“…… Tôi,sắp đi rồi, Cố tiên sinh ngài còn có chuyện gì khác không?”
“Không có, về nhà sớm một chút.

” Dứt lời người đã đi vào thang máy.

Thư ký bị nhốt bên ngoài thang máy ngạc nhiên nhìn Nguyên Tắc đi tới: ” Trợ lý Nguyên, hôm nay Cố tiên sinh có chuyện gì vui vẻ sao?”
Nguyên Tắc nhìn vào ngày trên đồng hồ: “Người có gia đình khác với người không có gia đình.


Thư ký: “……….



Cố Triều Từ một đường lái xe về nhà, trong nháy mắt anh bước vào liền thấy đèn nhỏ trong sân sáng lên xinh đẹp lung linh.

Mà Dung Ngọc cầm một cái bánh kem, từ trong nhà đi ra, bài hát sinh nhật cũng vang lên vào lúc này.

Chiếc bánh cắm một ngọn nến viết: Chúc mừng sinh nhật lần thứ 29 của Cố Triều Từ.

“Cố tiên sinh, mời thổi nến.


Ánh nến chiếu lên gương mặt cậu thanh niên ấm áp và xinh đẹp.

Cố Triều Từ cảm thấy một màn này có thể cả đời này anh cũng sẽ không quên.

Nhẹ nhàng thổi nến, Dung Ngọc cười đặt bánh lên bàn: “Cố tiên sinh kế tiếp là ăn bánh kem nào.


Dung Ngọc dùng dao cắt bánh đưa cho Cố Triều Từ, mắt đầy chờ mong nhìn anh.

Ánh mắt Cố Triều Từ đảo qua bánh kem cuối cùng rơi vào trên người Dung Ngọc: “Bánh kem là do em làm sao?”
Dung Ngọc cười gật đầu, trong mắt vẫn mang theo chờ mong nhìn anh.

Cố Triều Từ nghe vậy cắn một miếng, độ ngọt của kem vừa vặn, rất thích hợp với khẩu vị của anh: “Ngon lắm.



“Chỉ ăn một miếng làm sao có thể nếm ra được, lại ăn một miếng, cắn xuống dưới.


Mục đích trong mắt bé con quá mạnh, lại làm cho Cố Triều Từ rất sung sướng: “Như vậy đi, em nói xem muốn anh cắn ở đâu?”
Dung Ngọc từ đầu đến cuối cũng không có ý định giấu diếm mục đích của mình, đưa tay chỉ vào một vị trí: “Nơi này, cắn đi!”
Cố Triều Từ thật sự cắn xuống.

Sau đó chỉ thấy Dung Ngọc trừng mắt nhìn anh: “Có cảm giác khác không?”
Cố Triều Từ vẻ mặt khó hiểu lắc đầu: “Không có.


Dung Ngọc lập tức có chút hoài nghi nhân sinh, cậu rõ ràng đem đồ đạc giấu ở nơi này, còn cố ý lập kế hoạch, làm sao có thể không có.

Lấy bánh ngọt từ tay Cố Triều Từ, không tin tìm một phen, kết quả phát hiện thật sự không có gì cả.

Trong nháy mắt phản ứng lại cái gì đó, cậu quay đầu nhìn về phía Cố Triều Từ, nhưng mà không đợi cậu mở miệng hỏi, chỉ thấy Cố Triều Từ giơ tay lên, trong tay có thêm một chiếc nhẫn màu bạc: “Em đang tìm nó sao?”
Dung Ngọc gật gật đầu: “Đúng vậy, cho nên Cố tiên sinh ngoại trừ muốn nói với anh một câu chúc mừng sinh nhật ra, em còn có thêm một yêu cầu, hy vọng sau này mỗi năm sinh nhật của anh em đều có thể tham gia, anh nguyện ý không?”
Cố Triều Từ đặt nhẫn ở trong lòng bàn tay đưa tới trước mặt cậu: “Anh nguyện ý, cho nên tiếp theo có thể mời Dung tiên sinh vì Cố tiên sinh đeo chiếc nhẫn này hay không?”
“Đương nhiên!” Dung Ngọc bỗng nhiên cảm thấy giờ khắc này hai người thật ấu trĩ, nhưng lại cảm thấy rất ngọt ngào.

Quả nhiên cùng người mình thích dù làm chuyện ấu trĩ nhất trên thế giới này cũng sẽ cảm thấy vui vẻ, sẽ cảm thấy hạnh phúc.

Sau khi đeo nhẫn, Cố Triều Từ nâng hai má Dung Ngọc lên: “Như vậy tiếp theo không phải nên mời Cố tiên sinh hôn Dung tiên sinh sao? Đúng vậy!”
Dung Ngọc không nghĩ tới anh tự hỏi tự trả lời, trong lòng nổi lên ý cười, nhanh chóng hôn lên môi người đàn ông một cái: “Không cần làm phiền Cố tiên sinh, Dung tiên sinh tự mình tới.


Sau bữa tối, Dung Ngọc đi vào phòng tắm tắm rửa, Cố Triều Từ dùng điện thoại di động, chụp lại chiếc nhẫn trong tay, gửi lên Weibo ——
Cố Triều Từ V: [Ảnh]…
[ Nhẫn, có ý gì???? ]
[ Ba Cố muốn thông qua hình ảnh này truyền tải cho chúng ta cái gì ???? ]
[ Ba Cố có phải mang theo hàng hay không? ]

[ Chiếc nhẫn này, chẳng lẽ nó không phải là nhẫn bình thường, nó là nhẫn RY tặng sao?????? ]
[ Chiếc nhẫn này có thể thật sự là gân cốt bất phàm, bị ba Cố tự mình chọn ra gửi lên! ]
[ Đây không phải là nhẫn cưới của ba Cố chứ??? ]
[ Không có khả năng, nhẫn cưới tại sao chỉ chụp một chiếc??? ]
[ Chẳng lẽ chỉ có tôi phát hiện lầu bốn được ba Cố like sao, cho nên chiếc nhẫn này thật sự là RY tặng?? ]
[ Tôi vốn tưởng rằng đây chỉ là một cái nhẫn bình thường, tôi không nghĩ tới đây là một viên kẹo này!! ]
[ Ha ha ha, tôi hiểu rồi, tôi hiểu rồi, sau này ba Cố đăng tin, khẳng định đều có liên quan đến RY, sau này ba Cố chuyên nghiệp phát kẹo một trăm năm !!!!! ]
[ Ba giàu nhất cao lãnh thì ra ba là loại người có thiết lập này, ba thay đổi thành sủng thê cuồng ma rồi! ]
……
Đọc được tin này, Hạ Kinh Hồng nhịn không được nói với Thẩm Bằng Lan: “Khó trách cậu từ chối bữa cơm của chúng ta, thì ra là có hẹn cùng mợ nhỏ!”
Thẩm Bằng Lan tiến lại gần nhìn tin tức trên màn hình điện thoại di động của hắn: “Đây không phải là chuyện rất bình thường sao, đây xem như là sinh nhật đầu tiên sau khi bọn họ quen biết, ý nghĩa kỷ niệm đương nhiên bất đồng, nhưng chiếc nhẫn này là có ý gì?”
Hạ Kinh Hồng không nghĩ tới Thẩm Bằng Lan lại hỏi loại vấn đề này, nghiêm túc nói: “Đáp án rất rõ ràng, hai người bọn họ lúc trước lĩnh chứng nhất định là cậu cầu hôn, lần này nhất định là Dung Ngọc, hai người bọn họ còn chưa tổ chức hôn lễ!”
Thẩm Bằng Lan nhìn Hạ Kinh Hồng.

Hạ Kinh Hồng chớp chớp mắt: “Em cảm thấy anh nói không đúng?”
Ngữ khí dĩ nhiên không chắc chắn như vậy.

Thẩm Bằng Lan bỗng nhiên cười rộ lên: “Không, em cảm thấy anh nói rất đúng.


Dứt lời liền đứng lên, kết quả chỉ thấy Hạ Kinh Hồng nắm lấy tay y: “Kỳ thật Bằng Lan, anh cảm thấy chúng ta cũng có thể lĩnh chứng trước.


Thẩm Bằng Lan rũ mắt nhìn Hạ Kinh Hồng vẻ mặt cầu sinh (cầu sống ấy): “Được, tám giờ sáng mai, em cùng anh đi cục dân chính đăng ký.


Hạ Kinh Hồng lập tức ngồi dậy nhìn y: “Thật sự, em thật sự đáp ứng?”
Thẩm Bằng Lan: “Cho nên bây giờ anh còn không mau về nhà lấy sổ hộ khẩu!”
Hạ Kinh Hồng lập tức đứng lên: “Em nói đúng, anh hiện tại đi lấy, tám giờ sáng mai nhất định không thể đến trễ!!!”
Nhìn Hạ Kinh Hồng vội vàng chạy ra ngoài, Thẩm Bằng Lan nhếch khóe môi: “Đồ ngốc!”