Xuyên Thành Nam Thê Bạch Nguyệt Quang Của Nhà Giàu Số Một

Chương 3




Edit – beta: Điềm Điềm

**********************

Cố Triều Từ thiếu chút nữa bị tiểu vô lại này làm cho tức đến bật cười.

Bỗng nhiên đưa tay chống hai bên người cậu, người đàn ông từ trên cao nhìn xuống cậu, biểu tình trên mặt lạnh như là băng, con ngươi màu đen âm trầm nhìn cậu. Bởi vì khoảng cách quá gần, trên người người đàn ông có một mùi cam quýt nhàn nhạt, Dung Ngọc chớp chớp mắt, bàn tay đặt trên đùi bất giác nắm lấy góc áo, mở miệng giọng điệu đã không còn kiêu ngạo lúc trước, trở nên chột dạ mềm mại: “Tôi thật sự không chọc anh, trái tim tôi đau hình như thật sự cùng anh có liên quan, loại chuyện này tôi cũng không tiện cùng anh đùa giỡn, đúng không?”

Nếu cậu muốn quấn lấy anh, vừa rồi vì sao còn muốn nói như vậy, buổi sáng vì sao lại chạy, Cố Triều Từ chỉ cần cẩn thận ngẫm lại là có thể hiểu được cậu không nói dối.

Ánh mắt Dung Ngọc không phải hoàn toàn màu đen, nhìn gần bên trong giống như được mạ một tầng màu vàng, khảm vào trong mắt mèo của thiếu niên, xinh đẹp lại phảng phất ẩn chứa yêu khí, lúc này để có được câu trả lời thỏa đáng, trong ánh mắt tràn đầy bóng dáng của anh.

Cố Triều Từ bỗng nhiên rất thích loại cảm giác được người ta nhìn chuyên chú như vậy.

Băng lạnh trên mặt nhạt vài phần, ngữ khí vẫn lạnh lẽo như trước: “Giải thích đi, đêm qua vì sao lại xuất hiện trong phòng tôi?”

Vội vàng cùng Cố Triều Từ xóa bỏ quan hệ, chính là không muốn đối mặt với vấn đề này.

Cậu giải thích như thế nào đây, ngày hôm qua người bỏ thuốc không phải là tôi, tôi cũng là người bị hại, hoặc là nói thật nói cho Cố Triều Từ, các người đều là người trong một quyển sách, nguyên chủ muốn ngủ với cháu trai của anh, nhưng tôi không muốn, cho nên tôi chạy, nhưng ai biết sẽ chạy đến phòng anh ngủ với anh?

Phỏng chừng Cố Triều Từ sẽ trực tiếp dẫn cậu đi khám đầu óc.

Nhìn thiếu niên nhíu mày, Cố Triều Từ đứng thẳng người lên, nhìn cậu: “Bịa đặt cho tốt vào.”

Dung Ngọc thấy không qua ải này được, chỉ có thể nửa thật nửa giả nói: “Đi nhầm anh tin sao, lúc ấy thuốc phát tác, không dám để cho người khác nhìn thấy, vừa vặn gian phòng kia không khóa, đẩy một cái liền đi vào, sau đó anh liền xuất hiện… Không đúng!”

Đôi mắt mèo tròn trừng lên: “Tôi uống nhầm nước, kìm lòng được, về tình có thể tha thứ, anh thì xảy ra chuyện gì, lúc ấy anh đẩy tôi ra thì chuyện này có thể xảy ra sao?”

Dung Ngọc vẻ mặt thuần lương nhìn anh, trong lòng đã vì mình vỗ tay!!

Cố Triều Từ hơi nhếch khóe môi: “Uống nhầm như thế nào, uống ở đâu?”

“Bây giờ anh thật sự thẩm tra phạm nhân sao, tôi dựa vào cái gì nói cho anh biết, hay là anh cảm thấy tôi sẽ bỏ thuốc chính mình, sau đó lại bỏ thuốc anh đúng không, đêm qua tôi cũng không biết anh!”

Dung Ngọc ngẩng đầu lên, trong mắt mèo tròn trịa tất cả đều là tức giận, cực kỳ giống một con mèo con xù lông vì bị giẫm lên đuôi, tuy rằng dữ nhưng không có lực sát thương gì, ngược lại còn lộ ra một chút cảm giác làm nũng.

Cố Triều Từ hỏi như vậy, ý tứ trêu đùa càng lớn hơn một chút, bởi vì anh phát hiện lúc thiếu niên tức giận đôi mắt mèo sẽ chuyên chú nhìn anh.

Huống chi rượu đêm qua anh uống là Hạ Kinh Hồng cho anh, nếu như có cái gì đó cũng nên từ bên Hạ Kinh Hồng tra.

Chỉ là, hơi khom lưng cùng thiếu niên bốn mắt nhìn nhau: “Cậu nói có phải là thật hay không, tôi sẽ để cho người điều tra, cậu tốt nhất không nên lừa gạt tôi.”

Dứt lời, Dung Tuyền đẩy cửa tiến vào: “Hồ sơ A Ngọc đã đăng ký xong, cháu dẫn em ấy đi kiểm tra, chú Cố thật sự rất cảm ơn chú. Sau này cháu mời chú ăn cơm, hôm nay sẽ không quấy rầy chú, cháu dẫn A Ngọc đi kiểm tra trước.”

Dung Ngọc nghe vậy theo bản năng nhìn về phía người đàn ông, Cố Triều Từ nhẹ nhàng đảo qua cậu: “Đừng khách sáo.”

Nói xong lui về phía sau một bước, ý tứ rất rõ ràng, để cho bọn họ đi trước.

Dung Tuyền đi qua đẩy cậu, Dung Ngọc thấy người đàn ông không có ý đi theo, theo bản năng bắt lấy góc áo đối phương, trông mong nhìn anh.

Dung Tuyền phát hiện dị thường nói: “A Ngọc em làm cái gì vậy?”

Dung Ngọc không trả lời Dung Tuyền, chỉ lấy mắt mèo trừng mắt nhìn Cố Triều Từ, rất có ý tứ anh không mở miệng cậu liền vò mẻ chẳng sợ nứt nói ra.

Cố Triều Từ rũ mắt nhìn cậu, nhẹ nhàng nhíu mày, hiển nhiên cũng không có tiếp nhận uy hiếp của cậu.

Dung Ngọc bỗng nhiên ý thức được, địa vị Cố Triều Từ thật sự quá cao, hoàn toàn không phải người cậu có thể lay động.

Nhìn chằm chằm người đàn ông, đưa tay giữ chặt tay Dung Tuyền: “Anh, trái tim em hình như không đau như bình thường.”

Dung Tuyền bị cậu nói có chút choáng ngợp, theo bản năng nhìn Cố Triều Từ một cái, luôn cảm thấy giữa hai người này có một loại không khí hắn nhìn không hiểu lắm.

“Ý em là sao?”

Dung Ngọc quay đầu nhìn về phía anh hai cậu: “Anh, chính là vừa rồi anh không có ở đây, em phát hiện Cố… tiên sinh ở bên cạnh em liền không đau, hắn không có ở đây em liền rất đau, cũng không phải đau bình thường, có, có chút kỳ quái…”

“……” Dung Tuyền tốt nghiệp khoa y nhìn Dung Ngọc lại nhìn Cố Triều Từ: “Cho nên hai người có cái gì muốn nói với anh hoặc giải thích đây là vì sao không?”

Cho dù Dung Ngọc trước khi xuyên sách là một sinh viên xuất thân từ khoa biểu diễn, lúc này cũng có chút diễn không nổi nữa, chuyện quái đản này ai mà muốn dính vào chứ!

“Chính là em…”

“Trước đi kiểm tra đã, chuyện này sau đó nói sau.”

Cố Triều Từ bỗng nhiên mở miệng, chặn lời Dung Ngọc muốn nói ra.

Dung Tuyền gật gật đầu, sau đó cho Dung Ngọc một ánh mắt suy nghĩ rõ ràng rồi mở miệng, đẩy cậu đi siêu âm tim.

Cố Triều Từ cùng cậu đi vào, nằm ở trên giường, Dung Ngọc vén quần áo lên, nhìn Cố Triều Từ một cái, sau đó nhắm mắt lại.

Cậu không tin người đàn ông không nhìn thấy, những dấu vết trên người cậu!

Cố Triều Từ quả thật nhìn thấy, cho dù ánh đèn trong phòng lờ mờ, nhưng cũng không cản trở tầm mắt anh, trên làn da trắng nõn của thiếu niên, mang theo vết đỏ rải rác, đều là đêm qua anh lưu lại.

Đến nay nhớ tới, xúc cảm phảng phất vẫn như trước.

Hai gò má nóng lên, nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh.

Chẳng bao lâu kết quả đi ra: “Tim rất bình thường, chàng trai không thoải mái như thế nào?” 

“Cũng không biết tại sao bỗng nhiên co rút đau đớn.” Dung Ngọc tiếp nhận kết quả, ngượng ngùng buông quần áo xuống, từ trên giường đi xuống nói: “Bác sĩ, thật không có việc gì sao?”

“Từ chỗ tôi mà xem, quả thật không có việc gì, cậu lo lắng còn có thể đo điện tâm đồ, hoặc là chụp ảnh, bất quá tuổi của cậu, trừ bỏ khả năng bẩm sinh, tim co rút đau, có phải gần đây cậu thức đêm, hoặc là làm cái gì dẫn đến mệt nhọc quá độ, những thứ này đều có khả năng.”

“Vậy có khả năng bởi vì người nào hay không, ý của tôi là, chỉ cần tôi cùng người đó ở cùng một chỗ tôi liền không đau, nhưng tôi cùng hắn tách ra liền đau đến chịu không nổi, có khả năng như vậy hay không?”

Nghe Dung Ngọc nói, bác sĩ bỗng nhiên nở nụ cười, ánh mắt liếc về phía Cố Triều Từ đang đứng bên cạnh cậu: “Chàng trai, có phải cậu thích người nào đó hay không, không gặp được hắn liền đau lòng khó nhịn, loại tình huống này của cậu, tôi cũng chỉ có thể nghĩ đến khả năng này.”

Dung Ngọc: “…….”

Cố Triều Từ nhàn nhạt liếc cậu một cái, đáy mắt đều là trêu chọc.

Cậu cảm thấy mình không thể giải thích được.

Từ bên trong đi ra, Dung Ngọc đưa kết quả cho Dung Tuyền: “Bác sĩ nói em không sao.”

Dung Tuyền nhíu mày, ngẩng đầu nhìn về phía Dung Ngọc: “Cho nên thật sự là tình huống như em nói?”

“Có thể làm thí nghiệm lần nữa.” Dung Ngọc nói xong quay sang nói với Cố Triều Từ: “Anh đừng nhúc nhích.”

Nói xong cất bước đi về phía trước, một bước, hai bước, ba bước…

Bỗng nhiên giơ tay chống tường, đau đớn bén nhọn khiến cậu phải khom lưng, mồ hôi lạnh tràn ra, Dung Tuyền cùng Cố Triều Từ thấy cậu như vậy, vội vàng đi tới nói: ” Thế nào A Ngọc, rất đau sao?”

Dung Ngọc ngồi xổm trên mặt đất, trải qua mấy lần giày vò như vậy, trên mặt một chút huyết sắc cũng không có, đôi môi vốn hồng nhuận cũng tái nhợt, thoạt nhìn đáng thương muốn chết.

Cố Triều Từ đưa tay đỡ cậu dậy, trong nháy mắt tay đặt lên, đau đớn liền tiêu tan.

Dung Tuyền thấy lông mày cậu giãn ra, chỉ cảm thấy cả người có chút không tốt lắm.

Nhưng cho dù như vậy, mạng của em trai so với cái khác quan trọng hơn, nhưng vừa nghĩ đến thân phận Cố Triều Từ, chỉ có thể kiên trì mở miệng nói: “Chú Cố, thật sự ngại quá, chú xem có thể để A Ngọc đến chỗ chú quấy rầy một thời gian hay không, chờ chúng ta nghĩ ra biện pháp, cháu lập tức đem em ấy mang đi, được không?”

Dung Ngọc không nghĩ tới Dung Tuyền lại nói như vậy, trong lòng nhẹ nhàng run lên, rũ mắt xuống.

Cậu không ngốc, dựa vào thân phận của Cố Triều Từ, Dung Tuyền mở miệng nói những lời này, áp lực nhất định không nhỏ.

Nghiêng đầu nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, Dung Ngọc lần đầu tiên nghiêm túc nhìn anh: “Lời anh nói vừa nãy còn tính không?”

Cố Triều Từ đem thấp thỏm trên mặt thiếu niên thu vào đáy mắt, rũ mắt đảo qua góc áo bị thiếu niên nắm chặt, trong lòng rõ ràng, Dung Ngọc nói những lời này là có ý gì, trầm giọng nói: “Còn.”

**********************