Xuyên Thành Nam Phụ Ta Chỉ Muốn Nấu Ăn

Chương 11




Hôm sau Vu Ngọc đi rất sớm, để lại người nào đó đau đớn hạ bộ trên giường. Thoạt nhìn hắn còn có một loại mỹ cảm, trông giống cái bệnh mỹ nhân. Vu Quân rửa mặt chải đầu, đem một phen tóc đen hất ra sau, y phục sạch sẽ thanh tân, nhiều vài phần tuấn lãng.

Rốt cuộc là một cái ăn không ngồi rồi, hắn không chuẩn bị nhiều xách theo đồ đạc lên rừng tìm bữa sáng.

Thân ảnh cao lớn trắng xóa chậm rãi đi, từng bước dẫm xuống bên dưới mềm mại tuyết trắng. Ánh dương chiếu hạ sườn mặt như ngọc, mái tóc trắng phiêu đãng theo gió, cả người y tràn ngập tiên khí. Vu Ngọc hiện tại trở về nhà, y cũng không nghĩ thấy đám người miệng bồ tát bụng bồ dao găm kia.

Chỉ là mỗi lần nhìn đến trương môi mỏng đạm sắc của hắn, vành tai lại nổi lên một tầng hồng sắc phá lệ câu nhân của hắn, còn có làn da trắng xác như bạch ngọc của hắn, y cảm thấy mình có thể đi, không chỉ một lần còn có thể một vạn lần. Vu Ngọc trở về nguyên nhân chỉ có một, thông tri bọn họ y sắp có tiểu tức phụ. Đúng vậy, là thông tri không phải xin phép, y từ lâu đối với Lâu Lương phủ này đã không chút cảm tình.

Từ nhỏ Vu Ngọc liền thông qua mẫu thân nhận thức, y không phải người, càng không phải yêu. Chính là bán yêu loại này hỗn huyết, mang trong mình cốt nhục nhân loại, tổ tiên là một cái bạch thỏ. Mẫu thân y tên gọi Thất Khuynh Nhu, là bạch thỏ đời thứ ba, tu luyện thành người sau trộn lẫn nhân loại sinh hoạt, đến nay đã gả đi mấy lần, huynh đệ muội cùng mẹ khác cha đều đã an cư lạc nghiệp, cưới tức phụ sinh con.

Y cũng không biết quá nhiều, Vu Ngọc đối mẫu thân rất yêu thương, còn rất cưng chiều, đúng vậy, là cưng chiều. Y gõ gõ đại môn, một tên gia nhân thò đầu ra, hỏi y có chuyện gì, thái độ không kiêng nể. Vu Ngọc cười lạnh:"Lâu Lương lão gia như thế nào tuyển loại này gia nhân? Giống như nhiều năm không gặp mắt càng kém, một tên cẩu nô tài liền chủ tử đều không nhận ra."

Tên kia ban đầu nghe y nói, sắc mặt đen sì tựa hồ muốn xông lên đánh ra, bất quá nghe đến mặt sau hắn liền cứng lại rồi. Hắn đúng là mới vừa đến mấy tháng, nghe nói Lâu Lương gia có một cái trưởng nam rời nhà nhiều năm, liền lão gia tử đều kiêng dè y, chính thất phu nhân là cái mạo mỹ, dựa vào thân phận mẫu thân của đại thiếu gia, lão gia cho dù không thích nàng cũng không dám sủng ái thiếp thất.

Hạ nhân lâu năm quen nhìn đại thiếu lớn lên đều nói y sinh hạ vào mùa đông, mái tóc trắng như tuyết, khi đó mấy vùng lân cận hài tử đều nghe y tiếng tăm mà lớn, tục xưng đông tiên. Chỉ tiếc y là cái nam tử, bằng không lớn lên nhất định điên đảo chúng sinh, bất quá nam cũng không quan hệ, kỳ thật y vẫn đẹp như hoa.

Lúc đại thiếu còn ở, các nô tì hầu như mỗi một tháng đều phải đổi một lần, lí do không rõ, đồn đãi có nhiều. Có người nói nô tì bị đại thiếu dung mạo làm cho đầu óc ngu muội, lão gia lo sợ thân nhi tử bị người làm hỏng thanh danh, dứt khoát đổi người. Có người nói đại thiếu tuy dung mạo thiên tiên nhưng tâm tính ác độc, ngược đãi hạ nhân khiến bọn họ không trụ nổi, bỏ việc chạy lấy người.

Tất cả tin đồn đều hư hư thực thực, chỉ có một điểm chung, bọn họ đều nói y đẹp. Hôm nay nhìn thấy bản nhân, hắn lúc đầu không để ý, hiện tại nhìn kỹ thấy, so đồn đãi càng đẹp a! Bất quá xem ngữ khí của đại thiếu...ta chính là đắc tội y rồi đi?! Xong rồi, ngay cả lão gia đều phải kiêng dè đại thiếu, hắn lại là cái thá gì!?

Tên gia nhân run sợ nhìn y, không dám nhiều lời dẫn đường vào thư phòng. Một cổ hương khí nhàn nhạt của giấy sách phiêu lên không trung, Vu Ngọc cười cười bước vào. Gia nhân bên ngoài cửa kiều thanh hô:"Đại thiếu gia Lâu Lương Ngọc tiến vào."

Y nhìn bóng dáng lão nam nhân bên án kỉ, nhạt nhẽo nói:"Phụ thân mấy năm nay có vẻ nhật tử quá đến hảo a."

Phía trước lão nhân đeo mắt kính, thân xuyên thanh sắc y phục, thoạt nhìn không có gì, nhìn kỹ chất liệu lại là cực phẩm tơ lụa. Buông xuống trong tay bút mực, cử chỉ ưu nhã gác lên đế, đứng dậy hòa khí cười cười:"Ngươi này tiểu tử, ham chơi quên đường về, hiện tại nhớ đến người phụ thân này rồi?"

Vu Ngọc tùy tiện ngồi xuống ghế ghỗ, chân dài tiêu sái gác ngang, ý cười doanh doanh:"Phụ thân già rồi a... hạ nhân đều tuyển không hảo, bình thường hẳn là vội sự, nào có tâm tư để ý đứa dị loại như nhi tử."

Không khí nháy mắt trở nên cứng đờ, ngược lại lão nhân giống như không sao cả, động tác tự nhiên ngồi xuống:"Đích xác có chút bận, xem ngươi nói cái gì nhi? Chuyện đó đã qua bao nhiêu năm, mọi người đều sớm buông xuống, ngươi cũng đừng tiếp tục oán bọn họ."

Lời này nói được nhẹ nhàng, nhìn như lão phụ thân vì chính mình nhi tử khuyên giải, chỉ là nói y thành kẻ nhỏ mọn, đều qua nhiều năm còn không quên, nhất thiết phải nơi nơi lấy ra nói. Vu Ngọc sớm đoán được lão già kia tâm tư, đánh cái ngáp nho nhỏ, đứng dậy hướng trước mặt lão đi đến:"Nga, phụ thân nếu đã cho là nhi tử sai, vậy ta liền không tiếp tục nói, bất quá ngươi quản thực nhiều, bận rộn đương nhiên không tránh khỏi, ta cũng đã trở về, chi bằng giao lại ta mấy cái cửa hàng, nằm chờ dưỡng lão đi thôi."

Lâu Lương Chính bàn tay khẩn trương nắm chặt, trên mặt giữ vững hiền hòa cười:"Ta mới bốn mươi đâu, dưỡng lão cái gì chứ, ngươi mong ta chết sớm sao, hỗn tiểu tử."

Vu Ngọc ghé sát mặt hắn, câu môi cười giảo hoạt:"Chưa muốn chết sao? Bất quá cũng không quan hệ, hôm nay ta trở lại chính là muốn phân gia sản, ngươi xem, không phải cũng là phân sao? Vì cái gì mềm không ăn thích ăn cứng?"

Lâu Lương Chính khí tạc, môi hơi run:"Phân gia sản? Ngươi đừng mơ! Theo thể chế Thanh triều ngươi trước khi cưới tức phụ không thể phân gia sản, phân gia cũng không được!"

Hắn dám nói như vậy, đơn giản là vì Vu Ngọc đã có một cái hôn thê, nhưng nàng ta lại chưa trưởng thành, cần mấy năm nữa mới có thể tiến hành cưới gả. Lâu Lương Chính muốn kéo dài thời gian để thứ nam Lâu Lương Vũ là con của hắn thiếp thất có thể làm ra một phen đại nghiệp, đoạt lấy quyền thừa kế của Vu Ngọc. Sở dĩ như vậy là vì Lâu Lương Chính từ lúc y còn nhỏ đã không thích cái này đại nhi tử, lớn lên đẹp, lại quá hiểu chuyện, mỗi lần đối mặt đều giống như nói chuyện với sắt thép, lạnh căm căm.

Lâu Lương Vũ lại khác, tuy hắn từ mẫu là thiếp địa vị từ nhỏ đã thấp kém, tính cách lại cùng hắn mẫu thân y hệt, ngốc ngốc đáng yêu, lại hay làm nũng, Vu Ngọc vì là trưởng tử thường xuyên theo mẫu thân đi yến tiệc, Lâu Lương Chính thân phận cũng không cao loại địa phương toàn con cháu thế gia đều đi không được, ở nhà bồi thứ nam chơi đùa, dần dần đối tiểu hài kia sinh ra vô tận sủng ái.

Vu Ngọc lại không phải chán ghét hắn, chỉ là mỗi lần gặp đều đối diện cặp mắt sợ hãi của đệ đệ sau lưng chính mình phụ thân, y liền mất đi hứng thú tiếp chuyện. Không ai biết, tiểu hài tử béo đô đô má nhỏ, mái tóc trắng tóm gọn sau đầu, y phục quý giá cùng ngoạn ý nhi trong tay, mắt hồng ngọc đại đại nhìn đôi phụ tử dắt nhau đi dạo, trong lòng một mảnh thương tâm. Thất Khuynh Nhu nhìn ra y tâm tư, kêu lên các khuê mật mở tiệc trà, mang theo y hàn huyên ý đồ đậu y vui vẻ bất quá không thành, ban đêm chỉ có thể xoa xoa lưng nhỏ tiểu Vu Ngọc khóc nấc lên trong đêm.

Lúc đó y đôi mắt tròn đỏ hoe, nhịn không được khóc, lại sợ đánh thức người trong viện, im lặng nức nở đến hít thở không thông. Chọc đến mẫu thân y bên cạnh tỉnh dậy, nàng ôm y:"Khóc cái gì đâu? Còn không phải không chơi với ngươi sao, tên tra nam đó đừng lại quan tâm, có mẫu thân ngươi chống lưng, xem hắn dám khi dễ ngươi không!"

Y lúc đó nghe không hiểu nàng nói cái gì mà tra, hiện tại vẫn không hiểu nhưng hắn biết là nàng ở mắng y phụ thân.

Vu Ngọc hướng án kỷ đi đến, phiên phiên một chút sổ sách cửa hàng:"Ân...mấy năm nay kiếm được không tồi, phụ thân ngươi cũng thật dụng tâm, lần này chỉ e là phải khiến ngươi thất vọng rồi..."

Lâu Lương Chính thái dương nổi lên gân xanh, có chút kiên nhẫn nhìn y tư thái đắc ý, chờ đợi câu tiếp theo.

Vu Ngọc cười:"...Hôn ước ta hiện tại hủy, cưới là một người khác, đảm bảo đủ tuổi."

Gương mặt lão nhân cứng đờ, đột nhiên giống như nắm được phần thắng mà cười:"Đó là tiểu thư Hoa gia, như thế nào muốn hủy là hủy, ngươi cũng đừng khó xử ngươi phụ thân a."

Vu Ngọc lười dây dưa, trực tiếp đẩy cửa ra ngoài, nghiêng nghiêng sườn mặt như đao tước:"Tùy ngươi, nhưng phụ thân a, ngươi biết ta rất ghét những người không biết điều, thức thời đi."

Lâu Lương Chính nhấc lên chén trà thổi một hơi, nghĩ đến y cùng Thất Khuynh Nhu, trong mắt lóe tia ác độc.

Vu Ngọc dựa theo trí nhớ đến trước cửa đại phòng, còn chưa gõ cửa bên trong đã mềm mại vang lên nữ tử thanh âm:"Vãn như vậy mới về, hiện tại còn biết gõ cửa?"

Y bước vào, bên trong tinh xảo trang trí mang quen thuộc cảm, phòng ở như cũ mới tinh. Thất Khuynh Nhu lười biếng nửa nằm trên giường, tím nhạt y phục lả lướt. Quả nhiên là y mẫu thân, Vu Ngọc được di truyền đôi đồng tử màu hồng ngọc diễm lệ từ nàng. Lông mi và tóc dài trắng xóa cùng y không sai biệt lắm, làn da trắng nõn như thiếu nữ, mày lá liễu, môi son đỏ đậm ngược lại tôn lên nàng khí chất cao quý. Khuôn mặt nhỏ hình trái xoan, cằm thon mũi kiều. Thân hình khá cao, ngực nở eo thon, giơ tay nhấc chân đều có một cổ khí chất thanh lãnh thoát tục.

Vu Ngọc nhìn người trước mắt so lúc nhỏ y chung sống thật sự không chút thay đổi, vẫn là tư thái ung dung xinh đẹp, thân thể không bao giờ già nua kia. Y có chút biệt nữu ngồi xuống cạnh nàng, ôn nhu gọi:"Mẫu thân."

Thất Khuynh Nhu trong miệng tắc trái nho đã lột da, tròn tròn má ngước mắt:"Ân?"

Vu Ngọc:"Mẫu thân."

Thất Khuynh Nhu nháy mắt liền phải cho y một bàn tay trên lưng:"Không nói ta liền tấu ngươi một đốn, ngươi có bệnh a? Kêu gì mà kêu?"

Khí chất cao quý thanh lãnh cùng gương mặt diễm lệ khuynh thành bị nàng tính cách làm cho rơi rớt đầy đất.

Vu Ngọc né khỏi ma trảo, cười tít mắt ghé vào tai nàng nhỏ giọng:"Ta sắp có tức phụ rồi!"

Thất Khuynh Nhu giật nảy, trợn mắt nhìn y vẫn đang cười tủm tỉm:"Không thể nào! Ngươi cái mặt xú tiểu tử nơi nào đến tức phụ!?"

Vu Ngọc hừ lạnh:"Có lão yêu bà nào đó, gả cho cái không ra gì phu quân, bị nhốt trong nhà mấy chục năm."

Nói nói, Thất Khuynh Nhu đột nhiên cười, tai thỏ nhảy ra tới, một chân đá y tông phá cửa, nhu nhu nói:"Aya, mẫu thân lực chân có chút đại, ta thực sự chỉ muốn ngươi giúp ta mát xa chút thôi a, nhi tử ngươi không sao chứ?"

Vu Ngọc chỉ mới hai mươi mấy năm tuổi đương nhiên không có sức lực bằng lão yêu bà tu luyện ngàn năm kia, nhẫn nhịn đau đớn trở lại phòng trong. Hạ nhân nhìn y phá cửa văng ra, một trận khiếp sợ, nháo kêu đại phu, Vu Ngọc cười cười nói không cần, hống các nàng đi làm việc bằng nhan sắc. Y từ nhỏ đã thực hiểu cách đối nhân xử thế, hạ nhân trong phủ đều thích cái này tiểu đại thiếu hiểu chuyện thưởng bạc lại nhiều.

Y khép chiếc cửa tàn tạ, quay đầu liền nói chính sự:"Được rồi mẫu thân ngươi đừng nháo, ta lần này ra ngoài đột nhiên bị lạc đường, đói đến mức duy trì không nổi nhân dạng, là hắn cứu ta, còn cùng ta lăn giường, mọi chuyện là như vậy a, ngươi xem."

Thất Khuynh Nhu uống lên nước trái cây, nghiêm túc hỏi một hơi:"Tên gì? Con cái nhà ai? Mấy tuổi? Khi nào lăn giường? Chắc chắn là ngươi ái nhân cả đời sao?"

Vu Ngọc biểu tình như nuốt phải ruồi bọ:"Ách, hắn kêu Vu Quân, còn đặt cho ta cái tên Vu Ngọc đâu, ta cũng không biết hắn con nhà ai bao nhiêu tuổi đều không rõ, chỉ là ta chắc chắn cả đời này chỉ ái thượng hắn, cho dù hắn chết ta cũng không tiếp tục cưới tân tức phụ!"

Thất Khuynh Nhu hướng phía bàn trang điểm ngồi, ngoắc tay:"Ngày mai ta cùng ngươi đến nhà hắn gặp mặt chút, tổng không thể cưới cái người ta không vừa lòng."

Vu Ngọc lập tức hiểu ý, bước đến sau lưng nàng, bàn tay cầm lược ngọc quen cửa quen nẻo mà búi tóc. Thất Khuynh Nhu còn tính vừa lòng, cái này nhi tử cũng thật hiểu chuyện, đi mấy năm về còn không quên cách cầm lược, quả nhiên là nàng thân sinh.

Đãi y về phòng sau, nàng cầm lên chìa khóa, mở ra rương lớn dưới gầm giường, môi đỏ gợi lên độ cung quỷ dị.