Xuyên Thành Nam Phụ Si Tình Trong Sinh Tử Văn

Chương 6: Toàn Bộ Động Tác Như Nước Chảy Mây Trôi Không Hề Câu Nệ Chút Nào






Edit: Lam
Beta: Dii
___________________
Vừa tan học, Kỷ Lệ đã vọt đến đây.

"Tinh Thần, chân mày đang bị thương sao lại đến trường học chứ?" Giọng điệu có hơi tức giận, nhưng bên trong lại tràn đầy chân thành tha thiết quan tâm.

Lộ Tinh Thần quay lại muốn nói chuyện thì thấy Lê Nhất Chu đang đi theo sau y.

Trong điện thoại di động của nguyên chủ có rất nhiều hình ảnh sinh hoạt hằng ngày, nên Lộ Tinh Thần đã nhớ kĩ hết nhân vật có trong cuộc sống của cậu.

Theo quy tắc của những kẻ có tiền và có sắc, tất cả bạn bè của cậu đều là tuấn nam mỹ nữ, chỉ có Lê Nhất Chu là có hơi ngoài ý muốn.

Nguyên nhân là, Lê Nhất Chu ở trong hình nhìn quá bình thường.

Không khác gì phần lớn nam sinh trong thế giới cũ của Lộ Tinh Thần, đều nhạt nhẽo, bình thường.

Lê Nhất Chu thấy Lộ Tinh Thần đang nhìn mình, cười cười, tiến lên hai bước: "Tinh Thần, cậu có sao không? Hôm qua tôi muốn tìm Kỷ Lệ cùng đi bệnh viện thăm cậu, kết quả Kỷ Lệ nói cậu không sao nên đã về nhà."
Giọng Lê Nhất Chu nói chuyện giống hệt như trong sách miêu tả, nhỏ nhẹ, ôn hòa lại trầm bỗng du dương, lọt vào tai cực kỳ thoải mái, đặt biệt dễ dàng khiến người khác đồng cảm với bản thân mình.

Lộ Tinh Thần híp mắt đánh giá Lê Nhất Chu từ trên xuống dưới.

Cho dù khi nói chuyện cậu ta có một giọng nói rất hay, nhưng vẫn như cũ, quá bình thường, bình thường đến mức nếu ném vào giữa đám đông cũng tìm không ra cậu ta.

Lộ Tinh Thần hơi khó hiểu đối với mạch não của Lạc Hải.

Anh ta biết rõ gương mặt của bản thân rất đẹp, biết gương mặt của cậu đẹp biết bao nhiêu, từ nhỏ đã nhìn quen khuôn mặt động lòng người của cậu, sao có thể phải lòng Lê Nhất Chu?
Chẳng lẽ ăn thịt ăn cá riết ngán nên nhìn thuận mắt với cháo trắng và rau xào.

Lộ Tinh Thần đột nhiên nhớ tới ở trong sách, tác giả từng đánh giá Lê Nhất Chu là: Tựa như một đóa hoa nhỏ sinh trưởng ở góc tường, nhìn như dịu dàng vô hại, không sinh ra được uy hiếp với ai.

nhưng lại có sức sống ngoan cường, khả năng thích ứng rất tốt, có thể nở hoa ở bất kì hoàn cảnh ác liệt nào.

Chân mày cậu hơi nhướng lên rồi lại giãn ra: Cái này không phải loại tạo hình nhân vật chính điển hình như Sam Thái* sao?
*Sam Thái là nhân vật nữ chính trong bộ phim "Vườn sao băng" bản Đài Loan, là một cô gái xinh đẹp nhà nghèo, nghĩa khí.

Ít nhất so với Sam Thái cũng mềm mại và yếu ớt hơn một chút.

Nếu Sam Thái có thể khiến một người bá đạo như Minh Độ* một lòng yêu mình, thì Lê Nhất Chu cuối cùng có thể bắt được Lạc Hải, cũng là chuyện rất bình thường.


*Nam chính trong "Vườn sao băng" bản Đài Loan
"Tôi nhớ hình như vẫn còn phần tài liệu cần đưa cho giáo sư Từ, tuần này là hạn chót rồi.

Huống hồ chân tôi bị thương cũng không nặng, nên cũng không muốn phiền tới mọi người." Lộ Tinh Thần vừa nói vừa cúi đầu lấy từ trong túi ra một chồng tài liệu.

Lê Nhất Chu: "Vừa lúc tôi cũng có thứ muốn đưa cho giáo sư Từ, tôi đẩy cậu đi."
Khoảng khắc cậu ta vươn tay ra định đẩy, Lộ Tinh Thần đã ngăn cản cậu ta: "Vừa rồi Kỷ Lệ nói có việc muốn nói riêng với tôi, để cậu ấy đẩy tôi đi cho, thuận tiện cũng có thể nói chuyện riêng với nhau."
Lộ Tinh Thần nói, quay đầu nháy mắt với Kỷ Lệ.

Tuy Kỷ Lệ có hơi ngoài ý muốn, nhưng vẫn giữ lấy xe lăn của Lộ Tinh Thần nói: "Đúng vậy, tôi có chút việc muốn hỏi ý kiến Tinh Thần."
"Còn đồ của tôi ——"
Lộ Tinh Thần cười nói: "Để tôi giúp cậu đưa cho giáo sư Từ."
Lê Nhất Chu vẫn còn do dự, Lộ Tinh Thần lại nói: "Lạc Hải muốn tới đón tôi để cùng ăn cơm, bây giờ tôi phải đi tìm thầy Từ, cậu xuống lầu tìm anh ấy trước được không?"
Vừa nghe thấy tên Lạc Hải, do dự trong mắt Lê Nhất Chu lập tức tan đi.

Cậu ta giao đồ cho Lộ Tinh Thần: "Được, vậy tôi đi xuống lầu trước, cậu đưa xong đồ thì xuống ngay nhé."
Ngay khi xoay người muốn đi, cậu ta còn quay đầy nói với Kỷ Lệ: "Làm phiền các cậu rồi."
Giáo sư Từ vẫn chưa phát hiện, quyển sách đang nằm trong một góc kia chính là bản đơn lẻ sách cổ cực hiếm trên thị trường, nên khi nghe thấy Lộ Tinh Thần muốn quyển sách này, không hề do dự đưa cho cậu.

Lộ Tinh Thần cẩn thận nhét vào ba lô, đang kéo khóa kéo thì nghe Kỷ Lệ lạnh nhạt nói: "Sao hai người đều thích sưu tập mấy cái quyển sách rách nát này vậy chứ?"
"Đây là sách cổ, không phải là quyển sách rách nát."
Kỷ Lệ lắc lắc ngón tay: "Sách cổ cũng là chỉ một quyển sách rách nát thôi, sức ảnh hưởng của Lạc Hải đối với mày cũng quá lớn rồi đó."
Lộ Tinh Thần ngẩng đầu: "Nếu tao nói, tao không hỏi thầy Từ về quyển sách vì Lạc Hải, mày có tin hay không?"
Kỷ Lệ nhún vai, làm ra biểu tình "Đương nhiên tao không tin".

Cũng phải, nguyên chủ "Làm nhiều việc xấu", Kỷ Lệ nhìn thấy rất nhiều rồi nên rất khó có thể thay đổi suy nghĩ của y.

Lộ Tinh Thần không vội vàng, chỉ khẽ cười nói: "Về sau mày sẽ biết thôi."
Thừa dịp đang dừng đèn đỏ, Nguyễn Vũ rất có ý thức mà từ ghế sau di chuyển sang ghế phụ phía trước.

Cách không xa chính là Đại học Ninh Thành, Nguyễn Vũ và Lạc Hàn đều tốt nghiệp ở đây.

Nhưng hai người lại không giống nhau, sau khi tốt nghiệp Nguyễn Vũ đã ra nước ngoài du học, Lạc Hàn bởi vì biến cố gia đình nên không thể tiếp tục đào tạo chuyên sâu nữa, phải tiếp nhận cơ nghiệp của gia tộc.

Nguyễn Vũ đặt tay sau đầu, nhìn khung cảnh bên đường: "Thật muốn cảm ơn Lộ Tinh Thần, cho tôi có cơ hội thăm lại trường cũ."
"Cậu chỉ đến cổng trường đón người, không được tính là thăm trường cũ."
Nguyễn Vũ: "Với tôi mà nói, chỉ cần đến nơi này thì chính là về thăm chốn cũ."
Những năm học đại học hắn ta từng theo đuổi Lạc Hàn, nhưng hắn ta không chỉ theo đuổi một mình Lạc Hàn, mà còn theo đuổi Trương Tam, Triệu Tứ, Vương Ngũ, Lý Lục,vv...!cùng các soái ca khác nữa.


Chỉ có một điểm tương đồng duy nhất là—— đều từ chối hắn ta.

Đại học Ninh Thành là nơi mai táng tình yêu của Nguyễn Vũ, về sau, hắn cũng chỉ nói đến tình dục chứ không hề đề cập tới tình yêu nữa.

Có thể nói rằng nỗi buồn của hắn ở khắp mọi nơi trong khuôn viên trường đại học này.

Nguyễn Vũ thở dài một hơi: "Tôi tuyệt đối sẽ không bước vào cái trường đại học quỷ quái này dù chỉ một bước đâu."
Lạc Hàn nhìn cái gáy của hắn ta, cũng không hắt nước lạnh vào hắn nữa.

Cổng trường Đại học Ninh Thành, Lộ Tinh Thần mang vẻ mặt xin lỗi nói: "Vừa rồi tôi có đề cập qua với chú Vương, nhưng vẫn không nhận được hồi âm, tôi cho rằng chú Vương không rảnh, nên đồng ý ăn cơm với các cậu.

Ai ngờ vừa rồi chú ấy lại nhắn tin bảo đang trên đường tới, nếu bây giờ kêu chú ấy trở về thì cũng không ổn lắm."
Lạc Hải không vui nói: "Một tài xế thôi mà."
Lộ Tinh Thần nhỏ giọng nói: "Nhưng đó là tài xế của anh trai anh."
Ngụ ý, là anh trai anh đã đồng ý chuyện này, kết quả xe tới lại không ngồi, chẳng khác nào đánh thẳng vào mặt anh trai anh.

Mặt Lạc Hải lạnh xuống.

Lộ Tinh Thần hiếm khi cự tuyệt anh ta, luôn luôn lấy anh ta là trung tâm, vì anh ta, cậu không tiếc đắc tội với người khác.

Nhưng từ khi Lộ Tinh Thần gặp tai nạn, anh ta có một cảm giác không thể giải thích được rằng dường như mình đã không còn quan trọng nữa rồi.

Cái này làm cho anh ta rất khó chịu.

Bên trong xe.

"F**ck, sao cậu không nói với tôi Lộ Tinh Thần xinh đẹp như vậy?"
Lạc Hàn giương mắt.

Nguyễn Vũ hoàn toàn làm lơ hắn, nhìn chằm chằm Lộ Tinh Thần bên ngoài cửa sổ: "Tuy rằng cậu bé xinh đẹp thoạt nhìn không khỏe, nhưng mà lại có một khuôn mặt như mỹ nhân vậy, quả thật chỉ có thể dùng hai chữ xinh đẹp để hình dung.

Chết tiệt, tôi thắc thắc vì sao cậu lại đột nhiên nguyện ý kết hôn, thì ra là do cậu nhóc này quá dụ người!"
Lão Vương nghe xong cũng gật gù.

Quả nhiên anh hùng giống nhau thì ý kiến cũng y chang.

Nguyễn Vũ tiếp tục: "Mẹ nó nếu tôi gặp gỡ một khuôn mặt cực phẩm như vậy, tôi nguyện ý coi trọng tình yêu, vì yêu làm 1."
"......" Lạc Hàn mặc kệ hắn ta, liếc nhìn bên ngoài cửa sổ.


Lạc Hải cũng ở đó.

Thoạt nhìn anh ta có hơi không thoải mái, Lộ Tinh Thần vẫn đang nói gì đó với Lạc Hải, tựa như đang an ủi, khuyên giải.

Không biết nói đến cái gì, Lạc Hải đột nhiên vươn tay, nắm lấy cổ tay hơi giơ lên của Lộ Tinh Thần.

"Lạc Hàn, Lạc Hàn, cậu nhìn thấy không, em trai cậu đang nắm cổ tay vợ cậu kìa."
"......"
"Tôi nói này, không có cái loại anh em nào mà lại nắm cái cổ tay kiểu như thế đâu, cái động tác này nha, vừa nhìn đã biết là muốn khống chế người ta, sau đó thì ức hiếp......"
Lạc Hàn cố gắng đè nén mấy mạch máu đang nhảy lên trên huyệt Thái Dương, hai lỗ tai tự động xem nhẹ câu nói kế tiếp của Nguyễn Vũ.

Quả nhiên, chỉ số thông minh cùng năng lực lắm mồm của tên này tỉ lệ thuận với nhau, EQ cao hay không cao hoàn toàn không liên quan đến nhau.

Lần đầu tiên trong cuộc đời Lạc Hàn cảm thấy lấy số tiền lớn thuê Nguyễn Vũ trở về là một sai lầm.

Nhìn lên kính chiếu hậu thấy ánh mắt ông chủ lạnh như băng, lão Vương hãi hùng khiếp vía, nhanh chóng nhảy ra khỏi xe.

Lộ Tinh Thần nhìn thấy lão Vương, trong mắt hiện lên vẻ mừng rỡ "Chú Vương."
Lão Vương cuối đầu: "Cậu Lộ, chúng ta đi, đi thôi."
Lộ Tinh Thần nhìn về phía Lạc Hải, Lạc Hải không dao động, đầu Lộ Tinh Thần ong ong, trong lời nói lộ ra vẻ thiếu kiên nhẫn: "Ngày nào chúng ta cũng ăn cơm cùng nhau không phải sao, vẫn còn bữa tối mà?"
Lê Nhất Chu vẫn luôn đứng ở một bên không nói lời nào, nghe vậy, đột nhiên lôi kéo ống tay áo Lạc Hải.

Động tác rất nhỏ, nhưng Lộ Tinh Thần vẫn luôn quan sát Lạc Hải, cho nên cũng không thể lọt ra khỏi mắt cậu được.

Lạc Hải cảm giác được, nghiêng đầu qua nhìn vào mắt Lê Nhất Chu.

Lê Nhất Chu sửng sốt, rũ mắt, lui về sau hai bước, một lúc lâu cũng không ngẩng lên.

Lão Vương cảm giác được áp suất thấp từ Lạc Hải, không dám nói nữa, chỉ đứng một bên lẳng lặng chờ.

Dần dần cảm thấy có gì không ổn.

Lạc Hải đang nắm chặt người, nhưng rõ ràng anh ta không phải là người nắm giữ cục diện, cũng không còn là cậu hai nữa.

Hành vi nắm giữ này của cậu hai là quá ngây thơ, phải không?
Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng cửa sổ xe ô tô hạ xuống, Lộ Tinh Thần quay đầu lại, liền thấy rõ ràng hình dáng của người đàn ông ấy, đường cong sườn mặt mềm mại.

Tựa hồ cảm nhận được ánh mắt của người bên ngoài, người đàn ông nghiêng đầu nhìn lại đây, ánh mắt mang theo áp lực vô hình cường đại đến mức khiến người khác không dám thở mạnh.

Lộ Tinh Thần trừng lớn đôi mắt.

Sao hắn cũng tới?
Trong lòng Lạc Hải kinh ngạc không kém Lộ Tinh Thần là bao.

Được gả qua đây hơn một tháng, Lạc Hàn không ở chung một phòng với cậu, số lần nói chuyện với nhau chỉ đếm trên đầu ngón tay, đôi mắt của hắn không khác gì những người quản gia trong nhà.


Sao hắn có thể tự mình đến đây đón người chứ?
Lạc Hải nắm thật chặt tay Lộ Tinh Thần.

Có lẽ, chỉ là tiện đường đi.

Lạch cạch.

Cửa xe phía sau bị mở ra, người đàn ông từ trong xe bước ra ngoài, đi nhanh về hướng bên này.

"Đi không?" Lạc Hàn đứng yên trước mặt Lộ Tinh Thần.

Lộ Tinh Thần vặn tay, muốn thoát ra khỏi tay Lạc Hải.

Người đàn ông chuyển sang nhìn Lạc Hải, nhìn thấy hai người nắm tay, mày hơi nhíu một chút.

"Anh." Lạc Hải thì thào nhìn hắn, nắm chặt cổ tay của Lộ Tinh Thần, sau đó thả ra.

Lạc Hàn gật đầu, lại nhìn về phía Lộ Tinh Thần: "Không đi được?".

Đam Mỹ H Văn
Lộ Tinh Thần: "???"
Lạc Hàn đột nhiên cong lưng, một tay đặt lên lưng cậu, một tay ôm lấy chân, cứ như vậy bế Lộ Tinh Thần lên.

Lộ Tinh Thần: "!!!"
Hắn nhìn Lạc Hải: "Lát nữa về nhà sớm một chút."
Dứt lời, hoàn toàn làm lơ những người khác, ôm Lộ Tinh Thần về trong xe.

Toàn bộ động tác như nước chảy mây trôi, không câu nệ chút nào.

Lão Vương đi theo sau hắn, cúi đầu chào anh ta, sau đó nhanh chóng thu xe lăn lại đặt vào sau thùng xe.

Chiếc xe màu đen sớm đã đi xa, Lạc Hải vẫn còn đứng như trời trồng ở kia, không nhúc nhích.

"Lạc Hải......" Lê Nhất Chu nhỏ giọng kêu anh ta.

Không phản ứng.

Trong mắt Lê Nhất Chu hiện lên một tia không cam lòng: "Anh phải cùng Tinh Thần về nhà ăn cơm chiều sao?"
Lạc Hải đột nhiên hoàn hồn: "Chẳng lẽ không?"
"Không nghe thấy anh trai tôi nói về nhà sớm một chút sao?"
Tác giả có lời muốn nói:
Tinh Thần: QAQ thật sự, tôi chỉ là không muốn ăn cơm với hai bạn trẻ kia nên mới tìm lão Vương đưa tôi trở về mà thôi, tôi thật sự không có ý gì khác.

Hết chương 6..