Xuyên Thành Nam Phụ Si Tình Trong Sinh Tử Văn

Chương 25: Bữa Sáng






Edit: Chou
Beta: Dii
____________________
Lộ Tinh Thần cứ nghĩ chắc mình không ngủ nổi, ai dè vừa nằm lên gối đã bắt đầu lim dim.

Cậu còn chưa kịp trở người, đã hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.
Một đêm ngon giấc.
Buổi tối ngủ sớm, thế nên sáng hôm sau Lộ Tinh Thần cũng dậy khá sớm.
Cậu ngồi trên giường, tự mình cũng cảm thấy khó tin nổi, bản thân vậy mà cũng có một ngày 6 giờ sáng tự động dậy, hoàn toàn không nhờ vào "sức mạnh của đồng hồ báo thức."
Ừm, chắc chắn là do cốc sữa trước khi đi ngủ hôm qua.
Lộ Tinh Thần bồn chồn bước ra khỏi phòng, bên ngoài yên tĩnh, chắc Lạc Hàn vẫn chưa thức dậy.

Tách trà cùng cốc sữa được đặt cạnh nhau trên bàn nhỏ dưới phòng khách, trà trong tách đã được uống hết, chỉ có sữa trong cốc là còn hơn nửa cốc, có thể nhìn ra, người uống không thích sữa đến cỡ nào.
Dù là vậy, Lạc Hàn vẫn chịu đổi với cậu.
Lộ Tinh Thần dựa vào tay vịn để xuống lầu, lại ngẩn người nhìn cốc sữa còn một nửa một lúc, sau đó mới mỗi tay cầm một cái, bước qua nhà bếp rửa sạch, đặt lại trên giá.
Haiz, dù gì cũng đang nhàn rỗi, không bằng cậu làm chút gì đó ăn.
Từ lúc Lộ Tinh Thần đến đây gặp được cô đầu bếp nhà họ Lạc, vô cùng xịn xò, không chỉ nấu ăn ngon, mà còn không ngừng biến tấu món ăn, làm cho cậu ăn, ăn nữa, ăn mãi, miết rồi quên luôn chuyện mình biết nấu ăn.
Bảo đao có sắt mấy không dùng đến cũng mòn, món nghề nấu ăn cũng vậy.
Lộ Tinh Thần kích động xoa xoa tay, chuẩn bị trổ tài.
Lạc Hàn như mọi ngày ra khỏi thư phòng, chuẩn bị xuống dưới nhà rửa mặt.
Dưới lầu vang lên tiếng chén bát leng keng liên tục, hắn nhìn xuống theo hướng âm thanh.
Dưới ánh mắt trời, người thanh niên đưa lưng về hắn, áo ngủ rộng lớn che chắn trên người cậu, chỉ lộ ra chiếc cổ trắng trẻo, mềm mại.
Cậu cúi đầu, nghiêm túc khuấy cái gì đó, động tác vừa nhanh nhẹn lại dứt khoát, nhìn như một "người luyện võ chính hiệu".
Giống như nhận được tín hiệu, Lộ Tinh Thần quay đầu lại, trong nháy mắt ánh mắt hai người như chạm vào nhau.
Lộ Tinh Thần quơ quơ đôi đũa trong tay, cười với hắn: "Chào buổi sáng, em đang làm bữa sáng."
"Bữa sáng?"
"Đúng vậy, anh đi đánh răng rửa mặt đi, sắp có ăn rồi!"
Lạc Hàn nói: "Nếu là bữa sáng thì trên kệ bếp có bánh mì."
Hôm qua hắn vừa đến đây ở, đã để lão Vương với trợ lý đến dọn dẹp sạch sẽ căn phòng trước, trợ lý biết sở thích của hắn nên đã chuẩn bị sẵn bánh mì với café.
Sáng nào hắn cũng chỉ dùng hai thứ này, trợ lý chuẩn bị cũng nhanh, càng ít xảy ra sai sót.
Động tác tay của Lộ Tinh Thần vẫn tiếp tục: "Em biết chứ.

Nhưng mà có câu nói thế này, buổi sáng hoàn hảo cho cả ngày năng động, mỗi ngày anh chỉ có bánh mì với café, không cảm thấy cả ngày đều buồn miệng sao?"
"Không cảm thấy." Một câu này như áp vào tai cậu để trả lời, Lộ Tinh Thần bị dọa đến run cả tay, cả chén trứng đang khuấy trên tay cũng xém rơi xuống đất.
Thì ra Lạc Hàn đã xuống lầu, còn đứng ở sau lưng cậu.
Một cánh tay từ sau lưng đưa đến, vững vàng đỡ lấy tay cậu.
"Cậu cứ tiếp tục."
Lộ Tinh Thần tay chân cứng ngắt, khuấy thêm mấy cái nữa rồi để xuống lại: "Em xong rồi."

Trên kệ bếp bày mấy miếng bánh mì đã được Lộ Tinh Thần cắt ra sẵn, hỗn hợp trứng đã được khuấy xong xuôi, cậu dùng cọ quét đều lên hai mặt bánh mì, sau đó đi làm nóng lò trước.
Nhiệt độ lò đã ổn rồi, Lộ Tinh Thần nhận ra Lạc Hàn vẫn đang đứng đó: "Sao anh còn chưa đi đánh răng rửa mặt?"
Lạc – không biết đã đứng đây nhìn Lộ Tinh Thần bao lâu rồi – Hàn: "..."
Đến lúc Lạc Hàn bước ra khỏi phòng vệ sinh, cả căn hộ đều thơm nồng mùi trứng.
Bánh mì trong lò nướng đã được lấy ra, để sẵn trên bàn.
Lớp ngoài vàng óng căng mịn, dưới ánh sáng mặt trời lại trong ngon miếng hấp dẫn người nhìn vô cùng.
Lộ Tinh Thần đang đứng ngay bếp khuấy sữa.
Cậu đứng ngược sáng, mái tóc mềm mại như được ánh mặt trời nhuộm lên một màu mới, đung đưa theo từng động tác của cậu, trong vui mắt đáng yêu.
Ánh mắt của Lạc Hàn dừng trên trên tóc Lộ Tinh Thần hết bao lâu, mãi mới ngồi xuống.

Bánh mì không chỉ mùi hương hấp dẫn, mà còn hơi âm ấm.
Đúng là khiến cho người ngồi trước mặt thèm thuồng, muốn lập tức ngồi vào ngấu nghiến cho thỏa mãn.
Lạc Hàn cầm lấy một miếng bánh mì, cắn một miếng nhỏ, lại cứ nhai đi nhai lại trong miệng.
"Ngon không?"
Lộ Tinh Thần khoanh tay nằm gác cằm trên bàn, hai mắt đen láy, đầy mong chờ được khen ngợi.
Lạc Hàn cảm thấy bánh mì này có cái gì đó khác với bánh mì thường ngày, có lẽ là do ánh mắt của Lộ Tinh Thần làm hắn không thể nào khước từ được, hoặc là do cảm giác ấm áp bao trùm cả gian phòng làm trong lòng hắn cũng thấy dịu lại, cuối cùng hắn gật đầu một cái: "Cũng được."
"Dùng chung với sữa bò còn hợp nữa." Lộ Tinh Thần đẩy ly sữa bò đã được chuẩn bị sẵn sàng.
Lạc Hàn: "..."
Hắn nghiêm túc nhìn chằm chằm ly sữa bò kia một lúc lâu, vẫn không có ý định lấy uống.
Lộ Tinh Thần hiểu rõ thay đổi một người ngay lập tức là chuyện không thể, cậu đứng dậy đi lấy một tách café sữa nóng: "Em biết anh không thích uống sữa tươi, cho nên em thử cho sữa vào café xem thế nào?"
Lạc Hàn cho cậu một cái nhìn từ chối.
"Nhưng đây là café mà anh thích mà?"
"Chân không đau nữa à?" Lạc Hàn không trả lời, mà đổi thành hỏi ngược lại Lộ Tinh Thần.
Trước khi đi xuống hắn đã nhận ra, Lộ Tinh Thần đi qua đi lại trong phòng bếp, tay chân dứt khoát.

Nhìn linh hoạt thế kia trông chẳng giống bị thương chút nào.
Lộ Tinh Thần: "..."
Trong chớp mắt cậu lập tức thay đổi thái độ: "Ui đau quá, lúc nãy chỉ lo làm bữa sáng cho anh nên không để ý."
Lạc Hàn nheo mắt nhìn cậu.
Lộ Tinh Thần nhìn có vẻ như người này không bị lay động lắm, vào mode bán thảm.
"Em đã thành ra thế này còn làm đồ ăn cho anh, anh lại còn không chịu, đúng là phụ tấm lòng này của em?"
"Với lại, anh đã lớn chừng này rồi, còn muốn người khác lo lắng cho anh, không cảm thấy quá đáng à?"
"Em nói này..."
Lộ Tinh Thần cứ cằn nhằn mãi không yên, thái dương Lạc Hàn cũng giật giật mấy lần.
Tại sao mới sáng ra hắn lại bắt đầu cuộc nói chuyện như học sinh tiểu học với bạn nhỏ Lộ Tinh Thần thế này?
Lạc Hàn đẩy ly cafe sữa trở lại chủ cũ: "Tôi có thể ăn bánh mì, còn café sữa thì miễn đi."
Lộ Tinh Thần: "..."
Tính ra thì mỗi người đều nhường nhau một chút, ai cũng không thiệt.


Ăn sáng xong ra ngoài, lão Vương đã chờ sẵn ngoài cửa.
Ông thấy Lạc Hàn bế Lộ Tinh Thần đi ra, cũng chẳng có tý ngạc nhiên nào, còn tận tình mở cửa ghế sau cho họ.
Lạc Hàn đặt Lộ Tinh Thần lên xe ổn thỏa rồi bản thân cũng ngồi thẳng người lại, đưa mắt ra hiệu lão Vương đóng cửa xe lại.
"Cậu chủ, cậu, cậu cũng cùng về sao?"
"Tôi không thể về sao?"
"Không phải tối, tối qua cậu bảo —— "
Còn chưa dứt câu, cậu chủ đã lườm cho một cái, chỉ đành im lặng là vàng.
Trong lúc lái xe, lão Vương cứ nghĩ mãi trong đầu:
Rõ ràng hôm qua cậu chủ gọi cho ông nói, sáng sớm mai cậu có việc, bảo ông sang đây đón cậu Lộ về nhà họ Lạc, gì mà mới qua một đêm đã đổi ý rồi?
Lạc Hàn với Lộ Tinh Thần cùng vào nhà, lúc đó Hứa Nặc với Lạc Hải đang ăn sáng trong phòng ăn.
Nghe thấy tiếng mở cửa, cả hai cùng quay đầu lại.
Không biết là do ảo giác của Lộ Tinh Thần hay gì, mà cậu luôn cảm thấy ánh mắt của Lạc Hải nhìn Lạc Hàn lúc nào cũng mang theo thù hận.
Lộ Tinh Thần nhanh chóng dời sự chú ý trở lại cuộc trò chuyện của Lạc Hàn với Hứa Nặc.
"Mẹ, lát mẹ đưa Lộ Tinh Thần đi bệnh viện một chuyến."
Nửa đêm hôm qua Lộ Tinh Thần nhắn bà sẽ ở lại chỗ Lạc Hàn một đêm, Hứa Nặc liền vui vẻ lên rất nhiều, thậm chí còn bắt đầu tưởng tượng đến cảnh cả nhà 3 đời con cháu quay quần.
Lúc này lại nghe Lạc Hàn bảo bà đưa Lộ Tinh Thần đi bệnh viện, cả người bả như bị tạt cho một gáo nước lạnh, cả người như hóa đá luôn.
Bà lo lắng hỏi: "Tinh Thần con sao rồi?"
Lộ Tinh Thần nhanh chóng đáp: "Dạ không sao không sao, chỉ là hôm qua con mới thay băng gạc mới thôi" cậu lại chuyển hướng qua Lạc Hàn, "Em thấy em không đi bệnh viện cũng được."
"Đi." Lạc Hàn lời ít ý nhiều trả lời, cũng không cho từ chối.
"...!Dạ." Lộ Tinh Thần vô cùng rất là không muốn, lại chỉ có thể nghe lời.
Lạc Hải ngồi một bên xem kẻ xướng người hò, chỉ chậm rãi cúi đầu đặt chiếc nĩa xuống, không biết đang nghĩ gì.
Lạc Hàn nói xong cũng vội vã rời đi.
Hứa Nặc hỏi Lộ Tinh Thần có muốn ăn nhẹ gì không.

Lộ Tinh Thần đáp rằng bản thân đã ăn sáng với Lạc Hàn rồi, không đói lắm.

Hứa Nặc nghe xong cũng lấy khăn chùi tay, gọi người giúp việc kêu tài xế của bà đến.
"Mẹ, sáng nay con không có lớp, để con đưa Tinh Thần đi bệnh viện cho." Lạc Hải vốn ngồi im lặng một góc bất ngờ lên tiếng.
Lộ Tinh Thần mặt đầy chấm hỏi nhìn Lạc Hải, trong lòng cậu cũng cảm thấy có điềm.
Con người Lạc Hải trước nay làm gì cũng đều có mục đích.
Không có chuyện anh ta tự nhiên tốt bụng đưa cậu đi bệnh viện như vậy.
Trái lại Hứa Nặc nghe thấy rất vui vẻ, con trai nhỏ với "vợ anh cả" vui vẻ hòa thuận, quan hệ giữa Lộ Tinh Thần và Lạc Hải từ nhỏ đến giờ đều rất tốt cũng là một phần nguyên do bà muốn Lộ Tinh Thần gả đến đây.
Như vậy sẽ giảm bớt đi nhiều mâu thuẫn "chị dâu em chồng".
Hứa Nặc giơ ngón cái nói: "Được đó, Lạc Hải con đi với Tinh Thần đi, vừa hay hôm nay mẹ có hẹn đi làm móng."
Một chỗ khác, bên trong xe của Lạc Hàn.
"Chạy nhanh đi, tôi không có nhiều thời gian."

Lão Vương: "...!Dạ."
Lão Vương đột nhiên hiểu ra tại sao ông chủ mình lại đổi ý bất ngờ, thì ra là muốn tự mình đưa "bà chủ" về nhà!
Lạc Hải tự mình lái xe đưa Lộ Tinh Thần đi bệnh viện.
Lộ Tinh Thần ngồi ở ghế sau, trầm ngâm suy nghĩ, cậu quyết định rõ ràng từ lâu, cho dù là Lạc Hải nói gì làm gì cậu cũng kiên quyết từ chối.
Chuyện đến nước này rồi, cậu chỉ đành phân rõ giới hạn với người này, tránh để sau này Lạc Hải lại đến làm phiền cậu.
Kỳ lạ là Lạc Hải từ đầu đến cuối chẳng nói câu nào với cậu, toàn bộ quãng đường đều im lặng lái xe.
Chỉ có trong lúc dừng đèn đỏ, Lạc Hải có nhìn Lộ Tinh Thần qua kính chiếu hậu một lúc, sau đó lại rũ mắt không biết đang nghĩ gì.
Hai người mỗi người một suy nghĩ, cả một quãng đường không một lời nào, cuối cùng cũng đến cửa bệnh viện tư nhân của Lạc gia.
Lúc xuống xe, Lạc Hải xuống mở cửa sau, muốn dìu Lộ Tinh Thần ra.
Lộ Tinh Thần: "Không cần, làm phiền anh lấy xe lăn ra giúp tôi."
Lạc Hải: "..."
Anh ta không nói tiếng nào chỉ đi lấy xe lăn để ngay cửa xe, Lộ Tinh Thần thuận thục chống đỡ trượt xuống, ngay vào chỗ.
Nhìn bộ dạng tay chân linh hoạt khỏe khắn thế kia, hoàn toàn không giống với bộ dạng đáng thương như ở trước mặt Lạc Hàn.
Lạc Hải vẫn nhìn cậu.
Quản gia Trương đã gọi điện báo trước cho bệnh viện, thế nên vừa đến đã thấy y tá chờ sẵn ở cửa, Lộ Tinh Thần được tận tình chăm sóc đến từng kẽ răng.
Rất nhanh Lộ Tinh Thần đã làm kiểm tra xong, bác sĩ kê cho một số thuốc mỡ ngoài da, dặn dò Lộ Tinh Thần mỗi khi thay băng gạc thì nhớ bôi lên, có thể giúp miệng vết thương khép lại nhanh hơn.
Ra khỏi phòng khám, y tá lễ phép hỏi Lộ Tinh Thần: "Cậu Lộ, để tôi giúp đi lấy thuốc."
"Không cần đâu." Lạc Hải không biết từ đâu ra, giành lấy đơn thuốc trong tay y tá, "Tự chúng tôi đi lấy được rồi, ở đây không cần cô nữa."
Y tá thấy sắc mặt Lạc Hải từ lúc đến đây đến giờ không tốt chút nào, lúc này lại tự nhiên lạnh lùng lên tiếng, làm cô giật nảy mình, lo lắng nhìn về phía Lộ Tinh Thần.
Lộ Tinh Thần cười với cô một cái: "Hôm nay vất vả cho chị rồi, để em tự đi lấy cũng được."
Y tá nhanh chóng đáp vâng ạ, nháy mắt cái đã chẳng thấy người đâu.
Lộ Tinh Thần quay lại nhìn Lạc Hải, đề phòng nói: "Đưa đơn thuốc cho tôi, tôi tự đi."
"Em biết là anh tình nguyện giúp đỡ em." Lạc Hải vội vã nói.
"Nhưng tôi không cần sự giúp đỡ của anh." Lộ Tinh Thần nghiêm tục đáp lại, "Tôi không biết anh đang suy nghĩ cái gì, nhưng mà tôi đã nói rất rõ ràng ——."
Tiếng "lạch cạch" vang lên cắt ngang câu nói của Lộ Tinh Thần.
Cậu quay đầu lại nhìn, một ông chú lớn tuổi ăn mặc sang trọng đang từ sau lưng cậu đi đến, có một cặp đôi trung niên theo sau muốn giúp ông nhặt những cuốn sách rơi tán loạn trên đất, lại bị ông đẩy ra.
"Hà Kim Đường tôi mà cần mấy người giúp à? Đùa cái gì đấy? Các người mấy cút ngay cho tôi, đừng có xuất hiện trước mặt tôi nữa!"
Ba chữ "Hà Kim Đường" làm Lộ Tinh Thần hết hồn muốn trợn cả mắt lên.
Nhân vật then chốt thứ hai giúp nam chính Lạc Hải sử dụng bàn tay vàng trong truyện gốc đã xuất hiện rồi!
Lộ Tinh Thần nhớ lại, Lạc Hải đúng là đã gặp Hà Kim Đường trong bệnh viện, nhưng mà lúc đó người Lạc Hải đưa đi không phải nguyên chủ, mà là Lê Nhất Chu.
Lộ Tinh Thần đương nhiên không hy vọng Lạc Hải với Hà Kim Đường có tý ty giao thiệp gì với nhau, cậu nói tiếp những gì ban nãy: "Tôi không hy vọng có bất kỳ ai hay bất kỳ chuyện gì làm ảnh hưởng đến tình cảm của tôi và anh của anh, chúng tôi hiện tại rất tốt, tôi mong —— "
Lộ Tinh Thần biết một chuyện, Lạc Hải không thích Lạc Hàn, càng không thích cậu nhắc đến Lạc Hàn trước mặt anh ta.
Đúng như dự đoán.
"Em đủ rồi đó!" Lạc Hải lớn tiếng nói, "Đừng nói nữa, anh hiểu ý của em."
Có vẻ anh giận lắm, lồng ngực cứ phập phồng mấy lần, đơn thuốc trong tay cũng bị siết chặt, một lúc mới bình tĩnh lại: "Anh đi lấy thuốc, em ở đây chờ anh."
Mãi đến khi không thấy bóng dáng Lạc Hải đâu nữa, Lộ Tinh Thần mới từ từ di chuyển xe lăn đến chỗ ông bác lớn tuổi bên cạnh.
Lộ Tinh Thần cúi người, nhặt mấy cuốn sách nằm tán loạn của ông lên, ngay lúc nhìn thấy bìa đã khựng tay lại, quay sang hỏi ông bác: "Ông cũng thích đọc loại sách này ạ?"
Hà Kim Đường vừa ngẩng đầu, liền trông thấy một thanh niên thanh tú ngồi trên xe lăn, trong còn tùy ý lật lật một quyển sách.
Câu hỏi hẳn là từ người thanh niên này hỏi.
Hà Kim Đường trước giờ không ưa mấy tên công tử trắng trẻo, lúc ông còn trẻ từng bị loại người này hại cho một vố, từ đó về sau thấy bọn họ là cách xa cả thước.
Ông tính xua tay đuổi người này đi, thanh niên kia đột nhiên cười với ông một cái, nụ cười ấy như ánh dương tỏa sáng, làm cho lòng ông cũng thấy ấm áp theo, ý định đuổi người đi cũng tan trong miệng.
"Người ở tuổi chúng tôi, ai mà không thích chứ?"
Lộ Tinh Thần làm ra vẻ mặt ngạc nhiên: "Chào ngài, cháu họ Lộ, có thể gọi cháu là tiểu Lộ, ngài đây, nên xưng hô thế nào ạ?"
"Lão Hà?"
Lộ Tinh Thần cười nói: "Vậy sao được chứ, cháu gọi ngài là ông Hà nhé?"

Hà Kim Đường nhướng một bên mày: "Được đó, ranh con."
Ông nhận lấy sách trong tay Lộ Tinh Thần, ánh mắt ông lại chợt dừng lại ngay gấu áo cậu.
"Cậu với Lạc Hàn có quan hệ gì?"
"Hả?" Lộ Tinh Thần sửng sốt.
Hà Kim Đường cũng biết Lạc Hàn?
"Ngài có ý gì?" Cậu nghiêm túc nhìn ông bác trước mắt.
"Ầy ——" Ông ấy chỉ tay vào khuy măng sét trên gấu tay áo sơ mi cậu, "Huy hiệu trên chiếc khuy là của Hội gây quỹ từ thiện Ninh Thành chúng tôi, mỗi năm hội đều gửi tặng cho những vị quyên góp nhiều nhất một số quà lưu niệm.

Như tôi, thích chơi đồ cổ, nên bên hội gây quỹ gửi tặng tôi một số đồng tiền cổ làm lưu niệm.

Hoặc như Lạc Hàn, cậu ấy thích mấy món đồ nho nhỏ như những chiếc khuy măng sét có tinh xảo, theo như tôi được biết, năm nay hội cảm thấy chỉ gửi những chiếc khuy măng sét thôi thì có hơi đơn điệu, nên đã tặng cho cậu ta mấy chiếc áo sơ mi đi kèm với những chiếc khuy được thiết kế riêng như thế này."
Ánh mắt của ông Hà chuyển sang nhìn thẳng vào gương mặt Lộ Tinh Thần, ánh mắt sáng như nhìn thấu mọi chuyện: "Ranh con, sao cậu lại mặc đồ của cậu ta?"
Hôm qua Lộ Tinh Thần ở tạm chỗ Lạc Hàn một đêm, không mang theo quần áo gì cả, lúc tắm rửa xong Lạc Hàn đưa cho cậu một chiếc áo sơ mi mới tinh.
Lộ Tinh Thần: "..."
Cậu đang trầm tư xem nên trả lời thế, dù sao thì áo sơ mi kiểu này, cũng là đồ tương đối riêng tư.
Bạn bè với nhau thân mấy cũng chẳng mượn mặc.
"Cậu là vợ Lạc Hàn?" Hà Kim Đường hỏi thẳng.
Lộ Tinh Thần: "Ặc..."
Ông Hà chỉ cần nhìn dáng vẻ do dự của Lộ Tinh Thần là biết, biết hết luôn.
Ông bật cười ha hả: "Đồ quỷ đó, vậy mà cũng có ngày chịu kết hôn, còn là kết hôn với ——" Ánh mắt ông Hà cứ nhìn tới nhìn lui Lộ Tinh Thần, "với ranh con như cậu."
"Ranh con" như tôi thì sao, tôi hoạt bát đáng yêu như thế, có chỗ nào không xứng với Lạc Hàn?
Lộ Tinh Thần mím môi, không dám phản bác.
Cậu không thể đắc tội với một nhân vật lớn có thể thay đổi hướng đi sau này của câu chuyện được.
Ông Hà cười đến rung người: "Đúng là không thể tin được.

Ranh con cậu có biết không, lúc mới quen biết, tôi đã muốn gả ngay cháu gái mình cho cậu ta, cậu ta lại nói với tôi, cậu ta lạnh lùng nhạt nhẽo lại hung dữ, không hiểu chuyện tình cảm, càng không biết dỗ dành người khác, không hợp với những cô gái trẻ tuổi."
"Chàng trai trẻ cậu mau nói cho tôi biết, rốt cuộc là cậu ta có nói được làm được không?"
Lộ Tinh Thần: "???"
"Có phải cậu ta lạnh lùng nhạt nhẽo, lại càng không biết dỗ dành cậu?"
Lộ Tinh Thần: "..."
Cái quần què gì dẫy!!!!
Ông bác à, ông hỏi mấy đứa ranh con mấy chuyện như này mà không thấy kì chỗ nào à?!
Tạm biệt Hà Kim Đường xong, Lộ Tinh Thần di chuyển xe lăn vào phòng vệ sinh rửa tay.
Trong lúc rửa tay, cậu vẫn còn suy nghĩ về những gì Hà Kim Đường nói lúc nãy.
Lạc Hàn lạnh lùng nhạt nhẽo không biết dỗ dành người khác?
Đúng là cũng có như vậy thật, nhưng mà cũng không hoàn toàn như vậy.
Nhìn bề ngoài Lạc Hàn đối xử với cậu cũng bình thường, nhưng mà Lộ Tinh Thần biết rõ, tận sâu bên trong xương tủy Lạc Hàn là một người rất dịu dàng.
Nếu như sau này có một ngày, hành động của Lạc Hàn có thể "trong ngoài như một", thì nhất định sẽ dịu dàng với cậu biết nhường nào...
Lộ Tinh Thần không nhịn được tự xoa cằm, lúc ngẩng đầu lên, lại nhận ra thanh niên trong gương đang "nhìn nhau cười" với cậu.
Lộ Tinh Thần nhìn một chút, bản thân cậu cũng ngây người.
Hiện tại cậu vừa nghĩ đến Lạc Hàn đã bắt đầu cười không lý do, còn bày ra bộ mặt tràn đầy mong chờ là thế nào?
Tác giả có lời muốn nói: đừng hỏi, có hỏi thì hãy hỏi tình yêu của em đến rồi đấy à.
Bao lì xì của tác giả ngốc đang vẫy tay các bạn đấy, mau đến đây nào ~~~.