Xuyên Thành Nam Phụ Si Tình Trong Sinh Tử Văn

Chương 17: Lạc Hàn Đẹp Trai Muốn Xỉu Luôn Má Ơi!






Edit: Chou
Beta: Sói
_______________
Lộ Tinh Thần ho khan, cậu hắng giọng vài cái rồi nghiêm túc nói: "Em không có ra ngoài đi chơi, lúc trước không phải anh từng gặp em ở khu chợ bên Thành Cổ sao, lúc đó còn hỏi em đến đấy làm gì? Thật ra em đến tìm người."
Sau khi nói chuyện với lão Lạc, Lộ Tinh Thần đã điều chỉnh lại một số suy nghĩ trước kia.

Lúc đầu cậu định tự dựa vào bản thân để xử đẹp tên tra nam, nhưng mà bây giờ cậu với Lạc Hàn đã là đồng hội đồng thuyền rồi (cậu tự nhận), vậy nên cũng phải nghĩ cách nào đó cho Lạc Hàn chen chân vào vụ này chứ nhỉ.

Người trưởng thành sẽ không tự mình làm mọi chuyện.

Sử dụng tài nguyên trong tay một cách hiệu quả mới là quyết định đúng đắn, không phải sao?
Huống chi mình còn giới thiệu Lạc Hàn cho lão Lạc, nói không chừng sau này hai người còn có thể nói chuyện với nhau?
Dù sao thì ——
Tên cứng nhắc với lão cổ hủ, cùng một loại người, chắc chắn là có nhiều đề tài chung lắm.

Buổi tối trong ngôi nhà lúc nào yên tĩnh nhưng lại vô cùng ấm cúng, nơi Lộ Tinh Thần đang đứng được ánh đèn chiếu rọi xuống, tựa như bao phủ lên người cậu một cảm giác ấm áp.

Lạc Hàn nhìn cậu, trong mắt dường như có nhiệt độ trở lại.

Hắn bỏ điện thoại vào trong túi rồi quay người lên lầu.

Lúc đi đến trước cửa, hắn chợt dừng lại nói với Lộ Tinh Thần: "Hôm qua cậu có nhờ tôi tìm giúp cậu vài cuốn sách phù hợp, tôi đã kêu người mang đến, để trong phòng cậu."
Lộ Tinh Thần: "!!!!"
Cậu đi thẳng lên lầu, nhìn chồng sách cao gần cả mét trên bàn, Lộ Tinh Thần bàng hoàng đến nỗi miệng há to bằng quả trứng gà.

Cậu hoàn hồn nói: "Em nói là vài quyển! Vài quyển!!! Chỗ này chắc cũng gần bốn mươi, năm mươi quyển gì đó, sao mà em đọc hết nổi?"
Lạc Hàn: "Người muốn thắng là cậu, đọc hay không thì tùy cậu."
Nói xong thì đi ra ngoài.

"Vậy tối nay anh không phụ đạo cho em sao?" Lộ Tinh Thần sốt ruột nắm lấy ống tay áo hắn hỏi.

Chỗ Lộ Tinh Thần nắm lấy vừa đúng là chiếc khuy trên tay áo, chiếc khuy đồng hình tròn bị cậu nắm lấy một nửa, nửa còn lại đung đưa theo động tác của Lạc Hàn, phản xạ lại ánh đèn trên đầu.

Ánh mắt Lạc Hàn nhìn lên trần một lúc mới chuyển xuống mặt Lộ Tinh Thần.

"Quá giờ rồi, ngày mai nhớ đến sớm hơn."
Quả nhiên là vẫn còn giận.

Lộ Tinh Thần nhìn chằm chằm bóng lưng người đàn ông, sau đó vô thức cười một tiếng.


Thì ra Lạc Hàn lúc ghen lại thú vị như vậy!
"Này!"
Lạc Hàn dừng bước, quay đầu lại.

"Có chuyện gì?"
"Hay là add wechat đi?"
Lạc Hàn: "???"
Lộ Tinh Thần không kiềm được lăn xe về phía trước: "Anh không để ý à, chúng ta kết hôn cũng gần hai tháng rồi mà lại chẳng có phương thức liên lạc của đối phương."
"Có mỗi cậu thôi."
"Hả?"
Đôi môi mỏng của Lạc Hàn hơi hé ra, hắn nhanh chóng đọc một dãy số.

Ngón tay Lộ Tinh Thần lướt như bay, một giây sau, điện thoại trong túi Lạc Hàn rung lên một tiếng.

Lộ Tinh Thần dùng ánh mắt đầy mong chờ nhìn hắn: "Mau add đi mau add đi."
Lạc Hàn: "..."
Hắn cứ như nhận được tín hiệu lấy điện thoại ra, thêm Lộ Tinh Thần vào danh sách bạn bè.

"Wechat cũng thêm rồi, ngài đây đại nhân đại lượng, tha cho em lần này đi, phụ đạo tiếp cho em một chút thôi?"
Lộ Tinh Thần chớp chớp đôi mắt to, giọng nói trong trẻo pha chút làm nũng: "Anh xem, ngày mai đấu vòng loại rồi mà trong đầu em chẳng có cái gì hết trơn, anh là người lớn không chấp với kẻ nhỏ, giúp em thêm một chút thôi."
Lạc Hàn: "..."
Đôi mắt đen láy của Lộ Tinh Thần vẫn đang nhìn hắn, trong đôi mắt kia tựa như đang che giấu vô vàn điều.

Câu từ chối của Lạc Hàn bị nghẹn lại ở cỗ, thế nào cũng không nói ra được.

Đồng hồ báo thức điểm mười hai giờ, Lộ Tinh Thần đưa tay xoa hai mắt cay xè.

Lạc Hàn: "Đi ngủ đi."
Lộ Tinh Thần kiên cường vực lại tinh thần, ngồi thẳng người lại: "Em phải bù lại thời gian đã lãng phí cả buổi sáng."
"Sớm biết như vậy sao còn làm."
Có lẽ là Lộ Tinh Thần đang thật sự rất mệt, hiếm khi cậu không buồn phản bác lại.

Cậu cúi đầu, lộ ra hai cái xoáy trên đỉnh đầu.

Lạc Hàn nhớ là người có hai xoáy tóc thường rất cứng đầu, vậy mà tóc Lộ Tinh Thần lại mềm mại đen tuyền, mái tóc hơi dài qua cả thái dương, khiến cậu trông hiền lành, dịu dàng.

Cũng khiến người ta muốn sờ thử một chút.

Lạc Hàn cúi người đóng quyển sách trong tay Lộ Tinh Thần lại, hắn nhẹ giọng nói: "Tốt quá hóa lốp, đừng miễn cưỡng quá."
Lời này cứ như có ma lực, một giây sau, Lộ Tinh Thần nằm sấp trên bàn hoàn toàn "bất tỉnh nhân sự".


Trong mơ màng, cậu cảm nhận được có ai đó đang dịu dàng xoa xoa hai bên thái dương mình.

Cảm giác rất dễ chịu, khiến cho cậu cảm thấy rất thoải mái, cũng rất yên tâm.

·
Vòng loại của cuộc thi về kiến thức kinh doanh này có khá đông người tham dự, khoa thương mại vẫn luôn là chiếc bánh lớn của đại học Ninh Thành, những người học ở đây không chỉ là con ông cháu cha, mà còn là những sinh viên hàng đầu.

Hầu hết các gia đình quyền quý đều sẽ đào tạo người thừa kế từ nhỏ, trình độ trung bình của những người này so những sinh viên nghiêm túc học hành ngoài kia cũng chẳng kém là bao.

Nhưng mà cũng có loại này loại kia.

Lộ Tinh Thần chính là ví dụ điển hình trong đám quái nhân này.

Nhà họ Lộ giàu có từ xưa rồi, dù đến thời bố của Lộ Tinh Thần cũng đã xuống dốc không ít, nhưng mà suy cho cùng thì căn cơ vẫn còn đó, vẫn là gia tộc máu mặt ở Ninh Thành.

Vậy nên hôn ước của cậu với nhà họ Lạc đã được định từ sớm rồi.

Lộ Tinh Thần cũng không phải con ruột của Lộ phu nhân hiện tại, mẹ kế với con riêng ít nhiều gì cũng có chút không vừa mắt, vậy nên về mặt học hành Lộ phu nhân cũng chẳng bức ép cậu lắm.

Lộ Tinh Thần từ nhỏ đến lớn là luôn cái đinh trong mắt thầy cô, kẻ thù trong mắt bạn bè.

Lần này chẳng hiểu kiểu gì mà cậu lại đi đăng ký tham gia cái cuộc thi về kiến thức kinh doanh này, đương nhiên là vụ này thu hút không ít người đến coi.

Đặc biệt là những người không ưa gì chuyện Lộ Tinh Thần dựa vào quan hệ mới vào được trường.

Bọn họ đều muốn xem dáng vẻ rớt đài của Lộ Tinh Thần.

"Nhìn kìa, tới rồi."
"Cái tên đó chính là Lộ Tinh Thần? Trông cũng ưa nhìn, khó trách nhà họ Lạc lại đồng ý vụ hôn nhân này."
"Sao mày chắc người kết hôn lại là Lộ Tinh Thần, nói chừng là em gái nó đấy, em gái nó được người ta gọi là đóa hoa của khoa phát thanh, e là người sẽ kết hôn với ông lớn nhà họ Lạc là cô em gái rồi."
"Chuyện này không thể nào, người có tiền coi trọng nhất là thứ tự lớn nhỏ, làm sao có chuyện đứa lớn chưa cưới đã gả đứa nhỏ ra ngoài?"
"Có điều quan hệ của Lộ Tinh Thần với con út nhà họ Lạc cũng khá tốt à nha, không phải mày từng nói đầu óc của người có tiền cũng không đến nỗi tệ lắm sao, chắc là biết mình học hành không xong, sợ sau này nhà họ Lạc không chịu tiếp tục hôn ước nên nghĩ biện pháp khác bám riết không tha."
"Với khuôn mặt này thì tao cũng nghi lắm, nhưng mà cái tên này thì, ài..."
Khi lên sân khấu Lộ Tinh Thần vẫn ngồi xe lăn như cũ.

Lúc còn ở thế giới cũ cậu cũng không ít lần trải qua chuyện thế này, vậy nên giờ Lộ Tinh Thần không chút căng thẳng đối diện với những gương mặt vừa tò mò vừa mong chờ ở bên dưới.

Cậu biết đám người này đang chờ đợi chuyện gì.


Ngày trước nguyên chủ "Lộ Tinh Thần" ở trường có thể coi là một tên vô học, nếu không phải có tiền thì làm gì đến lượt cậu ta vào học ở đây.

Kết quả là người này lại hoàn toàn không biết lượng sức, đòi tham gia cái cuộc thi cần nhất là năng lực tự tích lũy này.

Đám người kia chắc cũng đang chờ coi cậu tấu hài đây!
Chân Lộ Tinh Thần đã đỡ rồi.

Dưới sự hỗ trợ của xe lăn, cậu đứng trên sân khấu, cúi đầu nhìn xuống dưới.

Lúc vừa nhấc người lên, Lộ Tinh Thần vừa vặn trông thấy người đàn ông đang ngồi ngay giữa bàn giám khảo bên dưới mỉm cười gật đầu với cậu một cái.

Lộ Tinh Thần sững người, mãi đến khi giám khảo ở dưới gọi tên cậu mấy lần cậu mới khôi phục tinh thần trở lại lại.

Lộ Tinh Thần nhíu mày lại: Sao Lạc Hàn lại đến đây?
Cậu nhớ rõ trong nguyên tác hoàn toàn không có vụ này, hơn nữa một người như Lạc Hàn sao có thể làm giám khảo của một cuộc thi nhỏ ở trường học?
Tình tiết như vầy cũng quá rẻ mạt rồi?
Lạc Hàn bình thường không hay cười, biểu cảm trên mặt cũng không nhiều.

Đồng tử của hắn lại nhạt màu, lúc nhìn người thường không có chút tình cảm nào, khiến người ta cảm thấy người này vô cùng cao quý, vô cùng khí chất.

Người như vậy khi cười lên lực sát thương lại càng tăng gấp 10 lần.

Tim Lộ Tinh Thần đập bình bịch bình bịch, cậu cố gắng tập trung nghe câu hỏi của giám khảo.

Nội dung của vòng loại rất đơn giản, sau phần tự giới thiệu ngắn gọn, giám khảo sẽ đưa ra một câu hỏi liên quan đến các tin tức thời sự hiện tại, yêu cầu thí sinh tham gia phải phát biểu được ý kiến cá nhân của mình.

Thí sinh có tổng cộng 5 phút để suy nghĩ.

Đó là quy tắc trước giờ ở đại học Ninh Thành, về cơ bản thì đấu loại hay đấu bán kết đều chung một quy trình.

Vậy nên phần lớn người xem chỉ thích xem chung kết, bởi vì chung kết là hội tụ những thí sinh cuối cùng trên một sân khấu, tranh biện về một vấn đề.

Lúc đó ai ai cũng sẽ phát biểu ý kiến riêng của mình, tranh thủ bắt lỗi lẫn nhau, rất hùng hồn, cũng rất đặc sắc.

Dù là một ông lớn trong giới kinh doanh nhưng Lạc Hàn lại khá kín tiếng.

Trừ những dịp cần phải xuất hiện trước công chúng, Lạc Hàn rất ít khi xuất đầu lộ diện.

Vậy nên phần lớn sinh viên đều không biết người đàn ông khí phách ngời ngời ngồi ngay giữa bàn giám khảo này rốt cuộc là ai.

Nhưng mà vị phó giám khảo ngồi bên cạnh Lạc Hàn thì lại biết rất rõ.

Ông cũng họ Lạc, thuộc một nhánh nhỏ của dòng họ Lạc.

Ông không chỉ biết Lạc Hàn, mà còn biết cả quan hệ thật của Lạc Hàn với vị trên sân khấu kia.


Lộ Tinh Thần kia vậy mà lại là vợ của vị "chủ tọa" ngồi bên cạnh ông đây!
Giám khảo Lạc mặc dù không biết nguyên nhân vì sao hai nhà lại không công bố mối hôn nhân này, nhưng mà chuyện Lạc Hàn kết hôn với Lộ Tinh Thần là sự thật không thể nào chối được.

Chẳng những thế mà quan hệ giữa hai người còn rất không tệ, nếu không thì sao Lạc Hàn lại chịu hạ mình đến đây làm giám khảo?
Giảm khảo Lạc vẫn đang đau đầu vì chưa có cơ hội lấy lòng Lạc Hàn, lần này lại không cần phí chút công sức nào!
Ông nhìn chằm chằm mặt Lạc Hàn một lúc lâu, mãi đến khi Lộ Tinh Thần phát biểu xong hết mới nhận ra một chuyện.

...!Nãy giờ ông chẳng nghe gì cả.

Người ngồi bên cạnh khều nhẹ cánh tay ông, nhỏ giọng hỏi: "Lão Lạc, ông thấy thế nào?"
Giám khảo Lạc không biết nên nói gì, dứt khoát diễn kiểu thâm trầm thật trân: "Vô cùng xuất sắc!"
Người ngồi bên cạnh mới năm đầu tiên làm giám khảo, thấy giám khảo Lạc đã kinh qua bao nhiêu phong ba bão táp mà còn đưa ra đánh giá cao như vậy, lập tức vung bút, viết ngay lên bảng một con điểm tuyệt đối.

Lạc Hàn sắc mặt vẫn như cũ lần lượt xem qua bảng điểm của các giảm khảo, sau đó gạch bỏ một vài con điểm cao chót vót.

Bao gồm cả tấm bảng của giám khảo Lạc.

Mấy vị giám khảo nhìn nhau, lúc trước còn đang tự tin, cảm thấy mình hên lắm mới được theo giám khảo Lạc.

Sao vụ nịnh bợ này kết quả kỳ quá vậy!!!
Lạc Hàn rốt cuộc có bị gì không vậy, hắn đến đây làm giám khảo không lẽ chẳng phải là vì Lộ Tinh Thần?
Ông chẳng qua chỉ là muốn lấy lòng Lạc Hàn chút, để cuối năm nay nhà mình được chia thêm miếng hoa hồng thôi mà.

Sao mà khó dữ vậy?
·
Lộ Tinh Thần xụ mặt leo lên xe.

"Nói coi, tại sao anh lại cho điểm thấp nhất vậy, trong số những gì em nói ban nãy có không ít là lời của anh, chẳng lẽ anh lại không đồng ý với những gì bản thân đã nói?"
Lộ Tinh Thần tức giận: "Anh như vậy là đang tự vả mặt mình đấy!"
Lạc Hàn vẫn bình tĩnh lái xe: "Đấu vòng loại không cần phải trổ hết nghề ra như vậy, đúng là cậu cũng có đối thủ, nhưng đối thủ thật sự ẩn trong bóng tối thì không thể nhìn rõ."
Lộ Tinh Thần nhìn chằm chằm gương mặt người đàn ông qua tấm kính.

"Nếu như điểm của cậu cao quá, rất dễ trở thành đối tượng bị công kích tập thể.

Cậu phải hiểu, cho dù là làm chuyện gì, cứ tàng tàng nhưng lại đến được cuối cùng, sau đó mới tung ra đòn hiểm, đó mới là thủ đoạn hay nhất."
Lộ Tinh Thần từ từ nheo mắt lại.

Vãi thật, tên này quá xảo quyệt rồi!
Vừa lúc gặp đèn đỏ, Lạc Hàn dừng xe, quay đầu sang: "Quá trình không quan trọng, thứ cậu muốn nhất là đứng nhất chung cuộc, không phải sao?"
Sống mũi người đàn ông thẳng tấp, đôi gò má hoàn mỹ, từ góc độ này còn có thể thấy rõ yết hầu hắn rung nhẹ mỗi lần nói chuyện.

Lời này của hắn, còn cộng thêm vẻ bề ngoài cực kỳ hấp dẫn kia nữa.

Lộ Tinh Thần lần đầu tiên cảm nhận sâu sắc một chuyện, Lạc Hàn đẹp trai muốn xỉu luôn má ơi!
Hết chương 17.