“Reng reng reng”
Tiếng chuông báo hiệu kết thúc tiết học vang vọng khắp các dãy nhà học, đám sinh viên như chim sổ lồng ôm cặp sách ùa ra khỏi phòng học, chen chúc với nhau trên hành lang, có người ở tầng trệt còn nhảy qua lan can để ra ngoài.
Sau khi kết thúc tiết học cuối cùng hôm nay, Võ Tự Đức nhanh nhẹn dọn dẹp giáo trình vào balo.
Bạn thân ngồi bên cạnh tỏ vẻ ‘tôi đã quá quen rồi’ nhìn thằng bạn phơi phới như mùa xuân về thì cảm thán: “Tình yêu có thể làm con người ta tràn đầy năng lượng tích cực! Nhưng! Nó cũng làm tâm hồn cẩu độc thân như tôi đau quá!”
“Ha ha ha.
Cậu không phải còn có đàn anh khoa Sư phạm sao? Người ta cũng theo đuổi cậu bao lâu rồi.
Đừng có mà làm giá, đến khi bị người khác cướp mất thì đừng tới tìm tôi khóc lóc, rất mất mặt.”
Nghe cậu ta nói lung tung, Võ Tự Đức không nể mặt phản kích.
“Ai… ai khóc lóc mất mặt chứ?!” Cậu ta bị nói trúng lắp bắp vặn hỏi lại Võ Tự Đức.
Võ Tự Đức không để ý đến cậu ta nữa, mang balo ra ngoài, cậu sắp trễ rồi.
Ra đến cửa thì đúng lúc gặp một người đàn ông đang đứng ngay cửa lớp, gật đầu chào hỏi với người nọ, Võ Tự Đức dành năm giây ngoảnh đầu lại nói vào phòng học: “Hoa đào của cậu rơi đến cửa rồi.
Chúc may mắn!”
Không quan tâm đến cậu ta từ vẻ mặt ngu ngốc sau đó liền ửng hồng, Võ Tự Đức đi vội về phía cổng trường.
Bên ngoài cổng trường, một chiếc xe Audi màu trắng sang trọng thu hút ánh mắt của nhiều sinh viên ra vào.
Nhưng điểm hút mắt các cô gái chính là người đàn ông dựa ở cửa xe kia.
Người đàn ông vóc dáng cao ráo, gương mặt điển trai, phong cách nhã nhặn lịch lãm, là người có tiền nhưng lại từ tốn.
Người đàn ông hoàn hảo trong mắt các cô gái không ai khác chính là Đỗ Tuấn Kiệt.
“Nhìn kìa, anh đẹp trai lại đến!”
“Đúng là hạnh phúc khi có người bạn trai ấm áp thế này.
Ngưỡng mộ quá đi!”
“Ngưỡng mộ cũng vô dụng.”
Có hai cô gái từ xa xa nhỏ giọng thì thầm với nhau.
Những ai để ý đều biết, Đỗ Tuấn Kiệt thường thường xuất hiện ở cổng trường của bọn họ.
Lúc đầu còn có người tới muốn làm quen, nói được hai câu thì người đã ngượng ngùng bỏ đi.
Sau vài lần mới biết, đàn ông đẹp đã có bến đỗ của mình rồi.
Thiếu nữ chỉ còn cách ôm trái tim nhỏ bé cầu phúc cho bạn học.
“Đến rồi kìa.
Đúng là xứng đôi mà~”
Võ Tự Đức nhìn thấy thân ảnh của Đỗ Tuấn Kiệt, năm bước thành hai bước chạy về phía hắn, trên mặt nở nụ cười xán lạn.
Hôm nay là Đỗ Tuấn Kiệt chủ động hẹn cậu ra ngoài ăn, làm sao cậu không tràn đầy hào hứng được.
Nhìn thấy cậu, Đỗ Tuấn Kiết bước tới một bước đón: “Từ từ, không cần chạy nhanh quá.”
Còn gì hạnh phúc hơn khi được người mình thích quan tâm, cậu càng vui vẻ đứng bên cạnh hắn.
Nụ cười của cậu rực rỡ như ánh mặt trời, ấm áp lan tỏa đến người khác.
Đỗ Tuấn Kiệt bị nụ cười của cậu hấp dẫn, đưa tay xoa đầu cậu, khóe miệng bất giác đã vươn lên một độ cong nhỏ.
Võ Tự Đức nhìn đến ngây ngốc.
Hắn cười lên rất đẹp, nụ cười từ trái tim chứ không phải nụ cười thương nghiệp vô cảm, nhưng hắn lại ít khi thể hiện ra ngoài.
Hai người lên xe, nhà hàng đã được Đỗ Tuấn Kiệt đặt chỗ từ trước.
Ngoài trời ánh trăng bị mây che phủ, ánh sáng không thể rọi xuống xua tan màn đêm.
Trong nhà đèn đuốt sáng trưng, Võ Tự Minh ngồi trong phòng làm việc xem báo cáo quý I của công ty.
Minh Thành vẫn hoạt động ổn định, nhờ có dự án ở Thành Nam mà giá cổ phiếu tăng so với quý trước.
Có vài dự án vừa đã hoàn công, thuận lợi bàn giao cho chủ đầu tư.
Công ty giao cho Nguyễn Ngọc Vinh quản lý là quyết định sáng suốt.
“Người ta thì chăm chỉ làm việc, ở công ty tăng ca, còn ngài thì quá rảnh rỗi, ở nhà hưởng thụ cuộc sống.” Từ không khí truyền đến giọng hệ thống.
Nhăm nhi một chút nước trái cây, Võ Tự Minh hồi đáp đầy lý lẽ: “Trước đây tôi cũng tăng ca cả tháng trời ở công ty không phải sao? Tranh thủ thời gian thư giản tinh thần một chút có gì sai chứ?”
Không phải hắn không có gì làm, công ty Tô Cảnh Phong đã đăng ký cho hắn một khóa học diễn xuất ở Học viện Điện ảnh nổi tiếng trong thành phố.
Nhưng nói thế nào thì hắn cũng là một tên đàn ông từng này tuổi, còn lên lớp nghe giảng giải mấy cái lý thuyết thật không đúng lắm.
Hơn nữa không phải hắn chưa học qua, cho nên hắn lười đến học viện, một tuần thì hắn đi học lý thuyết hai ba buổi, tiết thực hành thì nhiều hơn.
Học viện Điện ảnh là nơi đào tạo chất lượng, trong khóa học sẽ có vài buổi trường mời những nghệ sĩ nổi tiếng có nhiều kinh nghiệm đến giảng giải cho học viên, chia sẽ kinh nghiệm thực tế trong lúc họ hoạt động.
Những tiết học thế này đương nhiên được học viên hưởng ứng rất lớn.
Có cơ hội tiếp xúc, được những ngôi sao lớn chỉ dạy vẫn hấp dẫn hơn tiết học theo chương trình.
Di động trên bàn làm việc đỗ chuông liên hồi, liếc mắt nhìn tên người gọi đến, Võ Tự Minh chậc lưỡi, nhận cuộc gọi: “Chuyện gì?”
Tô Cảnh Phong đầu dây bên kia gấp rút nói vào trong loa: “Võ Tự Minh, ngày mai cậu nhất định phải đến học viện đó.”
Ngôi sao điện ảnh, nam diễn viên nổi tiếng một thời trong giới giải trí đã đồng ý đến thuyết giảng một buổi vào ngày mai.
Vì chuyện này mà Tô Cảnh Phong không biết đã nhắc hắn bao nhiêu lần, từ gọi diện thoại đến nhắn tin, thiếu điều muốn đi theo hắn để lặp đi lặp lại bên tai.
Ngày mai còn có phóng viên đến săn ảnh, Tô Cảnh Phong muốn hắn có cơ hội thì phải biểu hiện tốt.
Nhận được đánh giá cao của tiền bối thì hắn sẽ bước một bước lớn trong sự nghiệp, chắc chắn sẽ được giới truyền thông chú ý.
Truyền thông là một con dao hai lưỡi, chỉ cần biết cách sẽ giúp ích rất lớn, nhưng đồng thời nó cũng mang đến rũi ro.
Hắn nghe đến tai cũng đóng kén, không kiên nhẫn nói: “Biết rồi.
Không có gì thì đừng gọi tôi nữa, phiền chết đi được.”
Nói xong Võ Tự Minh muốn ngắt kết nối nhưng Tô Cảnh Phong lại lớn tiếng kêu “Khoan khoan khoan”.
“Chuyện gì mau nói.”
Tô Cảnh Phong như thấp thỏm lo sợ nói: “Có một tài khoản nặc danh phao tin, nói là Đan Thy lén lút qua lại với một công tử nhà giàu ngoại quốc.
Cậu đã biết chưa? Rất nhiều cư dân mạng đã lan truyền thông tin này đó.”
Công tử nhà giàu ngoại quốc? Hừ, nghe thôi hắn đã biết nhân vật chính chắc chắn là Trần Chí Kiện rồi.
Bọn họ thật không biết giữ ý tứ gì hết.
Không lâu trước ầm ỉ với Phạm Đình Vỹ, vậy mà hôm nay lại tuôn ra tin tức này.
Cách đây ba mươi phút, một tài khoản nặc danh đã đăng tải thông tin hình ảnh về cuộc hẹn không đơn thuần của cô ca sĩ nổi tiếng lên trang mạng xã hội toàn cầu.
Tin tức sau khi phát tán trên mạng, công ty của Đan Thy đã cho người xử lý.
Nhưng tốc độ lan truyền trên không gian mạng không phải tầm thường, mỗi một giây trôi qua số người biết chuyện lại tăng lên không ít.
Nhưng cuối cùng cũng bị công ty nhấn chìm xuống.
Võ Tự Minh không xem tin tức, có xem cũng hóng hớt làm gì, Tô Cảnh Phong thừa biết hắn không quan tâm đến tin tức của cô, thế mà còn dành thời gian gọi cho hắn thông báo.
Đúng là rảnh rỗi sanh nông nổi mà!
“Cậu quan tâm như vậy hả? Có cần tôi nói cho vợ cậu một tiếng không?”
“Ể, không phải tôi… tút… tút…”
Tô Cảnh Phong chưa kịp nói xong trong loa đã truyền đến tiếng “tút tút”.
Nhìn cuộc gọi đã kết thúc, Tô Cảnh Phong mắng: “Cmn, không phải tôi quan tâm cậu sao?” nếu không phải trong đó còn nhắc đến chuyện năm nhất thì tôi quản sao? Cũng may là sớm bị gỡ xuống..