Xuyên Thành Nam Phụ Chỉ Làm Người Qua Đường

Chương 3: Chương 3






Dưới phòng bếp, mẹ Võ đã chuẩn bị xong một bàn cơm thịnh soạn.

Nhìn thấy chỉ có con trai lớn đi xuống, bà lo lắng hỏi: "Sao Tiểu Đức không xuống? Nó làm gì trên phòng vậy?"
Võ Tự Minh trấn an bà: "Không có gì đâu, mẹ không cần lo.

Nó đang làm bài tập ấy mà, chút xuống ngay thôi."
Nghe Võ Tự Minh nói vậy, mẹ Võ yên tâm hơn nhiều.
"Vậy chúng ta ăn trước đi." Hai người ngồi vào bàn ăn, mẹ Võ lại hỏi thăm công việc của con trai lớn: "Công ty gần đây nhiều việc lắm hả? Thấy con cứ bận rộn mãi."
Thời gian đầu còn phải làm quen với nhịp độ làm việc nên khá vất vả, nhưng hiện tại Võ Tự Minh đã có thể thả lỏng tinh thần, ăn ngon ngủ yên.
Nghe mẹ Võ quan tâm đến mình, Võ Tự Minh thấy rất ấm áp, hắn lần đầu cảm nhận được sự ấm áp của mẹ.
Hắn cười nói: "Cũng không nhiều lắm, chỉ là vài chuyện nhỏ thôi.

Mẹ yên tâm đi."
Bà không hiểu lắm về công việc của con trai, cho nên có muốn giúp cũng không được, chỉ có thể quan tâm những chuyện khác của hắn.
Chồng bà mất sớm, con trai liền phải gánh vác gia đình, làm người mẹ như bà rất đau lòng.
Lúc này Võ Tự Đức cũng đã đi xuống, tâm trạng vui vẻ nhưng thường.
"Mẹ với anh đang nói chuyện gì vậy?" Cậu ngồi vào bàn ăn hỏi.
"Cũng không có gì." Mẹ Võ gắp thức ăn cho cậu nói: "Con làm bài tập gì từ trưa đến giờ vậy? Làm mẹ tưởng con bị bệnh rồi chứ."
"Bài tập hơi khó thôi ạ." Võ Tự Đức không tự nhiên đáp.

Một nhà ba người vui vẻ cùng nhau ăn cơm, không khí hạnh phúc lan tỏ khắp căn nhà lớn.

Hai chữ gia đình làm nhiều người cảm thấy ấm lòng.

Gia đình là một chỗ dựa vững chắc của mỗi người, có gia đình mới thấy bản thân có nơi thuộc về.
Sống trong một nơi như vậy, Võ Tự Minh vô cùng hạnh phúc khi bản thân cũng có một gia đình.

Dù khuyết thiếu đi một người cha, nhưng hắn cũng đã mãn nguyện lắm rồi, không dám đòi hỏi thêm.
Những tia nắng sớm dịu nhẹ, không khí mát mẻ buổi sáng làm con người cảm thấy thoải mái, như thường lệ Võ Tự Minh mặc đồ vest đến công ty.

Hắn đã làm quen với công việc của một tổng tài, rất ra dáng một ông chủ.
Xử lý vài chuyện rồi cùng phó tổng trao đổi một số việc, loay hoay qua lại đã gần đến buổi trưa.
Còn nửa tiếng nữa mới đến 11h30, Võ Tự Minh ngồi trên ghế hơi thất thần.
Hệ thống âm thầm lên tiếng: "Ký chủ, ngài thật sự muốn ra mặt sao? Tôi thấy không phù hợp lắm đâu."
"Tôi thấy Tự Đức thật sự thích cái tên Tuấn Kiệt đó, tác hợp cho hai người bọn họ cũng không phải chuyện xấu gì.

Không phải tên Tuấn Kiệt đó cũng là một chính nhân quân tử sao? Nếu hai người thật sự ở bên nhau, Tự Đức cũng có người chăm sóc." Võ Tự Minh chẳng buồn nhấc mi mắt trả lời.
"Nhưng cốt truyện không phải như vậy!" Hệ thống thổn thức nói.
"Bản thân ngươi cần làm gì cũng không biết, quản nhiều thứ như vậy làm gì? Nói không chừng nhiệm vụ của ngươi chính là giúp hai người đó ở bên nhau."
Võ Tự Minh đột nhiên như nghĩ ra cái gì, nói với hệ thống: "Đúng rồi, không phải ngươi nói tác giả viết quan hệ giữa Tự Đức và Tuấn Kiệt rất mập mờ sao? Nói không chừng chính là tiết cho bọn họ mới để ngươi tới tác thành cho bọn họ."
Hệ thống nghe hắn nói cũng hoài nghi nhân sinh, bắt đầu dao động: "Thật sao? Vậy còn ngài?"
"Ngươi không thể ra mặt, tất nhiên cần một người trợ giúp.

Còn tôi không may chết, bị bắt trúng đến đây, trở thành Võ Tự Minh để giúp đỡ."
Một người một hệ thống giờ phút này đã đạt được một nhận thức chung.

Hệ thống một mực tin lời của hắn, xem việc tác thành cho Võ Tự Đức với Đỗ Tuấn Kiệt trở thành nhiệm vụ trong thế giới này.
Thật ra Võ Tự Minh cũng chỉ là tiện miệng bịa chuyện, hắn cảm thấy không nói vậy hệ thống sẽ cứ cằn nhằn hắn đi sai cốt truyện.

Cứ có một giọng nói vang lên văng vẳng trong đầu, hắn nghĩ không sớm thì muộn cũng bị nó làm cho điên thôi.
Sắp đến thời gian, Võ Tự Minh đi đến điểm hẹn.
Hôm qua, hắn đã cùng Võ Tự Đức nói chuyện, xác thật cậu đã gặp Đỗ Tuấn Kiệt.

Vì chuyện cậu là em trai của hắn, đôi bên quan hệ không tốt nên Đỗ Tuấn Kiệt không thèm điếm xỉa tới cậu, còn nói vài lời khó nghe.


"Cát Đình và Minh Thành liên tục cạnh tranh giành dự án, anh còn xen vào phá hoại tình cảm của tổng giám đốc của bọn họ, em là em trai của anh bây giờ lại đeo theo nhân viên cấp cao của Cát Đình, anh ấy hỏi em có phải là gián điệp của anh, nói em bám theo ảnh là vì muốn trộn tin tức từ Cát Đình cho anh.

Nói cạnh tranh thì nên dựa vào thực lực, đừng dùng thủ đoạn đê hèn, rất vô sĩ.

Em nói không phải, em thật sự thích ảnh nhưng ảnh không chịu cho em cơ hội giải thích." Võ Tự Đức kể lại những gì mà hai người đã nói.
Lúc đó Võ Tự Minh cũng không biết phải là sao để giúp cậu, hắn thật đau đầu với thân phận của hai người.

Nhưng bây giờ ngoại trừ hai công ty làm cùng lĩnh vực thì không còn mẫu thuẫn gì nữa, cái vòng xoáy tình cảm kia hắn không tham gia.
Cho nên hắn đã kêu Võ Tự Đức hẹn người đó ra cho hắn gặp mặt để nói rõ một vài chuyện.
Võ Tự Đức và Đỗ Tuấn Kiệt quen biết trong một hội chợ việc làm của trường học.

Cậu cùng bạn đi hội chợ chỉ để tham quan cho vui rồi quen biết với Đỗ Tuấn Kiệt, lúc đó hắn không biết cũng không ngờ tới cậu là em trai của Võ Tự Minh.

Hai người nói chuyện vui vẻ được mấy tháng, sự thật sớm muộn cũng phơi bày, hắn bắt gặp hai anh em nhà họ Võ trong một bữa tiệc.

Sau đó hắn đã vạch rõ quan hệ với cậu.

Võ Tự Minh khi biết em trai với đối thủ cạnh tranh quan hệ thân thiết cũng tức giận trách mắng cậu, không cho cậu liên hệ với hắn nữa.
Sau đó Võ Tự Minh thay đổi thái độ, nhưng Đỗ Tuấn Kiệt vẫn luôn tránh né cậu, đến hôm qua thì hai người tình cờ gặp nhau.
Võ Tự Đức nhắn tin thì hắn không xem không trả lời, gọi điện không bắt máy, có khi còn tắt ngang.

Cuối cùng Võ Tự Minh dùng một số điện thoại lạ gọi thì mới liên lạc được với hắn.
Nghe thấy người gọi đến là Võ Tự Minh, Đỗ Tuấn Kiệt có vẻ là ngoài ý muốn.


Võ Tự Minh không nói lời dư thừa, dùng thái độ của một người anh nghiêm túc, trực tiếp nói muốn hẹn hắn ra ngoài nói rõ một số chuyện.

Hắn im lặng một lúc lâu, lâu đến mức Võ Tự Minh tưởng hắn sẽ từ chối thì hắn đã đồng ý.
Điểm hẹn là ở một tiệm cà phê trên đường YY, lúc Võ Tự Minh đến đã thấy em trai hắn chờ ở đó.
"Anh!" Võ Tự Đức vẫy tay với hắn.
Hắn đi đến ngồi bên cạnh cậu, phục vụ liền mang lên cho hắn một ly nước lọc, đưa menu để hắn chọn.
"Ký chủ, ngài đừng vì tiết kiệm mà tùy tiện gọi thức uống rẻ tiền nha, để đối phương biết rất mất mặt, không có khí thế!" Nếu có một đôi mắt, chắc hệ thống sẽ trợn mắt trong khi nói mấy lời này.
Võ Tự Minh hơi giật giật khóe miệng, hắn cảm thấy hệ thống đã nhìn thấu hắn.

Nhưng cũng nhờ có hệ thống nhắc nhở, hắn ngẫm nghĩ thấy ý của nó cũng có lý.
Vì vậy hắn gọi cho mình một tách Cappuccino.
Trong lúc chờ đợi, hai anh em cùng nhau tán gẫu một chút.
Đã quá năm phút so với thời gian hẹn, Võ Tự Minh hơi khó chịu trao đổi cùng hệ thống.
"Ngươi nói có phải hắn muốn cho tôi leo cây không?"
Hệ thống: "Tôi không biết, nhưng với tính cách của hắn chắc sẽ không làm vậy đâu."
"Anh Kiệt, bên này."
Ngay khi tiếng hệ thống vừa dứt, Võ Tự Minh nghe thấy tiếng gọi lớn đầy vui sướng của em trai, hắn phản ứng nhìn theo, nhìn thấy một nam tử mặc tây trang vẻ mặt không mấy vui vẻ đi về phía bọn họ..