Xuyên Thành Nam Phi Pháo Phôi Của Ngốc Vương Gia

Chương 5: 5: 5 Tuổi Bánh Trung Thu Ba Văn Tiền Đã Có Thể Dỗ Được Tiểu Úc Vương Gia!





(*) Từ gốc là 笼饼 tra baidu có nghĩa là "Bánh lồng", "Bánh lồng heo", là một loại bánh ở tỉnh Quảng Đông và được ăn vào Tết Trung thu, hình dáng và mùi vị giống bánh Trung thu không nhân hình con heo bên mình nên cứ gọi là bánh Trung thu đi nhé.
Edit: Bún Bò.
Beta: nnminhchauu.
______
Sương mù tan dần, mặt trời của ngày mới từ từ xuất hiện, ban mai hồng diễm lệ xuyên qua lá cây còn vương đầy sương sớm, gieo xuống tia nắng mỏng manh, ánh mặt trời chiếu vào khiến hoa hải đường bé nõn nà lộ ra màu đỏ ửng.
Gió thổi nhẹ, cánh hoa kiều diễm theo gió bay múa đầy trời, mùi hoa cũng lan ra toàn tiểu viện.

Một mảnh yên tĩnh tốt đẹp.

Úc Vương phủ, bên ngoài Lan Nguyệt Các, Lý thái y đã chờ ngoài cửa hai canh giờ.

Hôm nay trời vừa tờ mờ sáng ông đã nhận được ý chỉ của bệ hạ, muốn ông lập tức đến Úc Vương phủ bắt mạch cho Úc Vương.

Về phần bắt mạch chẩn bệnh, trong lòng mọi người đều rõ ràng, từ lúc bệ hạ đăng cơ đến nay, có khi nào quan tâm đến thân thể của Úc Vương, tuy bên ngoài nói không cố tình làm khó dễ, nhưng trong tối...!
Toàn bộ Bắc Tấn đều biết, Úc Vương còn không bằng hạ nhân của Úc Vương phủ.

Úc Vương tuy ngốc, nhưng dù sao cũng là Vương gia, thân phận tôn quý, nếu không có người bày mưu đặt kế, hạ nhân sao lại có lá gan lớn như vậy?
Nếu không phải bày mưu đặt kế, tình cảnh Úc Vương ai trong thiên hạ cũng biết, bệ hạ sao lại không biết, đã biết sao lại không làm gì? Bên ngoài thì nói thưởng này ban kia, nhưng thực tế tất cả đều rơi vào tay hạ nhân trong Úc Vương phủ.
Lần tứ hôn này, bên ngoài nói dễ nghe là tứ hôn, nhưng đường đường là Vương gia, cưới nam nhân về làm Vương phi thì ra cái thể thống gì, dựa vào hành vi trước đây của Vương phi, thì Úc Vương...
Sống được qua năm nay không cũng là vấn đề.

Như hiện tại, sáng sớm đã có chuyện!
Chỉ nghe Tam hoàng tử Đại Lương thường xuyên mê luyến tửu sắc hoang dâm vô độ, lại không nghĩ y có thể ác liệt đến trình độ này.
Tốt xấu gì Úc Vương cũng là trưởng tử duy nhất của tiên hoàng và tiên hoàng hậu, sao có thể mặc người giày xéo!
Lý thái y nhịn không được thở dài, nói đi cũng phải nói lại, ông có thể có ngày hôm nay, suy cho cùng tất cả đều nhờ năm đó tiên hoàng hậu một tay đề bạt, nhưng ông lại phải hổ thẹn với tiên hoàng hậu, mấy năm nay dù biết rõ tình cảnh của Úc Vương nhưng ông chưa từng đến xem qua dù chỉ một lần.
Không phải ông không muốn đến, nhưng nhà ông còn người già còn trẻ nhỏ, sự kiện năm đó nhìn chung ông cũng là người trong cuộc.


Hơn nữa, biết rõ bệ hạ cùng Úc Vương có mối quan hệ vi diệu, ông không dám làm càn.
Hiện giờ khó lắm mới nghe theo ý chỉ được đến một lần, nhưng lại bị cự quyết ngoài cửa, đến mặt người cũng không thấy.
Nghe hạ nhân trong phủ nói, Vương phi trước khi đi đã dặn, Vương phi chưa trở về thì không được để bất kỳ ai vào Lan Nguyệt Các, cũng không cho Vương gia ra ngoài, nói Úc Vương thân thể không khoẻ, sợ nhiễm phong hàn.
Vương gia không mở cửa, Lý thái y cũng không làm gì được, chỉ có thể ở bên ngoài tận tình khuyên bảo kêu vào bên trong.

"Vương gia, ngài mở cửa ra đi, đợi lát nữa Vương phi trở về, vi thần sẽ giải thích cho Vương phi, nếu ngài vẫn không mở cửa thì vi thần không thể chẩn trị cho ngài đâu!"
Bên trong vẫn không có tiếng động, Lý thái y kêu khàn cả giọng, ngay cả thị nữ đang đứng một bên cũng không nhìn nổi, nhịn không được nói: "Lý thái y, ngài nên nghỉ ngơi một chút đi, nô tỳ đoán Vương phi cũng sắp trở lại, không bằng nô tỳ đưa thái y..."
"Chuyện gì ầm ĩ thế?" Tô Mạch vừa vào sân đã nghe tiếng ồn, nhìn qua một lượt cũng hiểu sơ sơ, tuy rằng đã biết nhưng anh vẫn tỏ vẻ không rõ mà hỏi: "Các ngươi vây quanh trước phòng Vương gia làm gì?"
Thấy giọng điệu Tô Mạch không tốt lắm, bọn thị nữ vội vàng quỳ xuống giải thích, đầu cũng không dám ngẩng lên dù chỉ một chút.
"Bẩm Vương phi, trong cung mời thái y đến bắt mạch cho Vương gia, Vương gia không mở cửa, bọn nô tỳ tuy lo lắng cho thân thể của Vương gia nhưng cũng không dám quên lời Vương phi đã dặn trước khi đi, không có mệnh lệnh của Vương phi, bọn nô tỳ không dám tự tiện làm chủ, nhưng Lý thái y còn vội vàng trở về phục mệnh, nên mới nóng nảy chút..."
Lý thái y giờ mới nhận ra cũng vội vàng hành lễ: "Vi thần tham kiến Vương phi!"
Tô Mạch cởi áo choàng trên người ra, đưa cho Nhạc Đồng ở phía sau, nhìn người trước mặt:"Đại nhân là?"
Lý thái y khom tay lại: "Thần là Lý Thương tại Thái Y Viện, tham kiến Vương phi!"
Tô Mạch gật đầu: "Lý thái y lần này tới đây..."
"Thần phụng mệnh bệ hạ, đến đây để xem bệnh cho Vương gia".
"Thì ra là thế, bổn Vương phi nghe hạ nhân nói trong phủ gần đây không yên ổn nên mới cố ý hỏi kỹ, đại nhân thứ lỗi".
Lý thái y thầm nghĩ: Tai họa là ngài thì ở đây có thể yên ổn sao?!!
Nhưng những lời này ông tất nhiên không dám nói ra miệng.
"Vương phi nói đúng, tất nhiên an nguy của Vương phi và Vương gia quan trọng nhất".
"Ừm, đại nhân đi theo ta." Tô Mạch nói rồi đi về phía cửa, nhẹ nhàng gõ lên ván cửa: "Vương gia, mở cửa, ta là Lan Quân".
"Lan Quân..." Bên trong rất nhanh phát ra động tĩnh, hình như là chạy chậm đến đây, sau đó cửa bị người bên trong mở ra.
"Lan Quân, ngươi đã trở lại rồi sao?" Vương gia tựa hồ rất cao hứng khi thấy Vương phi, nhìn Vương phi đến mắt cũng không chớp.
Mà Vương phi của bọn họ thế mà cũng mặt đầy ý cười nhìn Vương gia.
"Ừm, xem ta mang gì về cho ngươi này." Nói xong chỉ thấy Vương phi lấy từ trong ngực ra túi đồ được bọc kín mít, chậm rãi mở ra, đưa đến trước mặt Vương gia, ngữ khí cực kì ôn nhu: "Lại đây, Vương gia nhìn xem, còn nóng hổi đấy, sáng nay không phải Vương gia bảo muốn ăn bánh Trung thu sao, mau nếm thử xem có ngon không."
Tình chàng ý thiếp, nhìn qua tốt đẹp đến mức khiến người khác ghen tị.


Ngay cả Lý thái y cũng sửng sốt, không khỏi nghi hoặc, chẳng lẽ tin đồn là nhảm?
"À, ta quên mất chính sự, Lý thái y mau vào đây".
Sau khi vào cửa, Lý thái y xấu hổ khụ một tiếng, nhìn về phía Úc Vương: "Vương gia có chỗ nào không thoải mái không?"
Trong miệng Kinh Úc còn nhai bánh Trung thu, mắt nhìn sang Tô Mạch, giống như đang xin ý kiến.
Tô Mạch cười cười, ánh mắt sáng tỏ nhu hòa như trăng tròn: "Không có việc gì, Vương gia cứ nói sự thật với Lý thái y."
Chỉ thấy Úc Vương cái hiểu cái không gật đầu, đang nhai non nửa cái bánh Trung thu trong miệng.
"Đêm qua..."
Đệt...
Sao anh lại quên chuyện này, đêm qua anh nói với Kinh Úc như vậy vì đoán trong phủ có tai mắt của hoàng đế, hoàng đế kia lòng dạ hẹp hòi có thù tất báo, nếu thấy Úc Vương không chịu nhục có khi sẽ không dễ dàng cam tâm tình nguyên bỏ qua, hiện giờ anh với Úc Vương đang cùng ngồi trên cái bè lá, anh cũng không thể chỉ lo thân mình mà bỏ mặc Úc Vương nên mới nghĩ ra cái biện pháp kia.
Cái lời đáng xấu hổ như này...!Nói một lần hai lần là đủ rồi, Úc Vương ngốc không biết ý, nhưng anh không ngốc, mục đích đã đạt được, hiện giờ chờ thái y xem thương thế trên người Úc Vương rồi trở về phục mệnh là xong.
"Đêm qua bổn Vương phi bệnh, xuống tay có chút nặng, làm Vương gia bị thương, sáng nay tỉnh lại vô cùng hối hận, thỉnh thái y nhìn xem".
Nghe anh nói, Lý thái y hiểu rõ, nhớ tới lời đồn đãi đã từng nghe trước đây.
Xem ra lời đồn Úc Vương phi từ nhỏ đã điên loạn là thật.

Chỉ là nổi điên không đúng chỗ, còn là ở đêm tân hôn!
Điều này càng làm Lý thái y lo lắng cho thân thể của Vương gia.
Đầu tiên ông nhìn vết thương trên mặt Úc Vương, trên tay, trên cổ...
Chỗ thấy được đã như thế này, huống gì bên trong.

Sau khi cẩn thận xem xét, Lý thái y cảm thấy có chút không thích hợp, theo như vết thương mà ông nhìn thấy, trên người Vương gia có nhiều vết thương vì ẩu đả hoặc va chạm gây ra, trước đó chắc chắn đã phải chảy máu, sau đó xuất hiện màu xanh tím, màu xanh lục, màu vàng, cuối cùng dần dần biến mất.
Mà vết thương trên mặt Vương gia và vết thương trên tay hiện giờ phần lớn đã chuyển thành màu xanh đậm, sắp đến giai đoạn tiêu tan, tuyệt đối không thể là vết thương mới.
Nhưng Vương phi vì sao phải nói như vậy?
Vốn đang nghi hoặc khó hiểu, mà lúc nhìn thấy vết roi ngang dọc sau khi cởi quần áo, ngay cả người hành nghề chữa bệnh nhiều năm như Lý thái y cũng nhịn không được hít một hơi khí lạnh.
Miệng vết thương còn đang rướm máu, nhìn vô cùng đáng sợ, so với chúng thì những vết thương khác đều không đáng là bao.


Tô Mạch nhìn vết thương trên người Kinh Úc, không thể tin được mà mở to hai mắt, vết thương này...
Rõ ràng là vết thương mới, nhưng đến tột cùng là ai đã gây ra thương tích? Gây ra từ lúc nào?
Là hôm qua? Hay là sáng nay sau khi anh ra ngoài?
Nếu là hôm qua, vậy vì sao Úc Vương đêm qua lại bình tĩnh như vậy, anh không nhìn ra được điểm khác biệt nào, nhưng nếu là hôm nay...!Vậy càng không thể, tính toán thời gian, nếu theo như lời hoàng đế nói, mỗi ngày Lý thái y đều tới đây lúc tờ mờ sáng, từ hoàng cung đến Vương phủ, xa lắm cũng chỉ hai canh giờ, ai có lá gan lớn đến độ có thể phóng ngựa đến Vương phủ động thủ?
Lý thái y một bên thật cẩn thận rửa sạch miệng vết thương cho Úc Vương, một bên chửi thầm trong lòng, hạ nhân ở Úc Vương phủ đều chết hết rồi à?
Cũng không biết đêm qua Vương gia đã chịu đựng thế nào!!!
Xem ra Vương phi này phát điên quá đáng sợ, cũng khó trách có lời đồn hoang đường về việc lên được giường của Tam hoàng tử Đại Lương Diệp Lan Quân thì khó mà có đường về, làm thế này thì ai mà chịu nổi!
Ngoại thương còn như thế, nội thương thì...
Nhưng cố tình Vương gia lại dễ dỗ, một cái bánh ba văn đã dỗ được người.
Ngoại thương đã xử lý, kế tiếp cũng chỉ còn...
Nhìn qua miệng vết thương là rõ, đêm qua tình hình chiến đấu kịch liệt cỡ nào, Vương gia tất nhiên cũng...
Nhưng Vương gia thân phận tôn quý, tuy đều là nam nhân, nhưng ông khó mà chẩn trị(*) được.
(*) Chẩn trị: Chẩn đoán và điều trị.
Sau khi xử lý xong vết thương trên người Úc Vương, Lý thái y lấy từ hòm thuốc ra một bình xanh nhạt đưa cho Tô Mạch: "Vương phi, thuốc này chuyên dùng cho việc hành phòng của nam nhân, mỗi lần đều phải bôi, bôi đều ba ngày..."
Tô Mạch xấu hổ khụ một tiếng, tiếp nhận bình nhỏ, lại nhìn vết thương trên người Kinh Úc, nhịn không được mở miệng: "Vết thương trên người Vương gia...!có gì nguy hiểm không?"
Lý thái y chắp tay, nói: "Bẩm Vương phi, vết thương trên người Vương gia tuy chỉ là thương ngoài da, nhưng bởi vì không kịp thời chẩn trị, mấy miệng vết thương đã bắt đầu nhiễm trùng, thần vừa rồi chẩn bệnh, Vương gia đã có dấu hiệu bị sốt, nếu không điều trị tốt, sẽ nguy hiểm đến tính mạng!"
Tô Mạch hơi nhíu mày: "Sao nghiêm trọng như vậy?"
Lý thái y thần sắc phức tạp nhìn Tô Mạch, đây không phải chuyện tốt của ngài sao? Lại còn có mặt mũi mà hỏi.

Hiểu được ánh mắt của Lý thái sư, Tô Mạch ho nhẹ một tiếng: "Tuy là vô tình, nhưng bổn cung xác thực đã làm Vương gia bị thương, sau này chắc chắn chú ý nhiều hơn, tìm nơi không người mới nổi điên, hiện giờ việc cấp bách là thương thế của Vương gia,thỉnh thái y nhất định phải chữa khỏi cho Vương gia!"
Lý thái y nói: "Thần ra ngoài đã lâu, bệ hạ còn chờ thần trở về phục mệnh, không tiện nán lại.

Lát nữa thần sẽ kê cho Vương gia mấy liều thuốc, Vương phi sai người cầm đi bốc thuốc cho Vương gia, một ngày ba lần, chăm sóc tốt là được".
Tô Mạch vội vàng thảo luận một ít những việc cần lưu ý cùng Lý thái y, không chú ý tới Kinh Úc ở phía sau đang rất thú vị mà nhìn chằm chằm vị "Vương phi" hắn cưới vào cửa ngày hôm qua.

Hai mắt thâm thúy làm người khác khó lòng nhìn thấu suy nghĩ của hắn.
Hắn với Úc Vương ê ê a a kêu đau vừa nãy như biến thành hai người khác nhau.

Kinh Úc trong lòng cười lạnh một tiếng, cúi đầu nhìn vết thương trên người.


Đau không?
Dù có đau thấu thịt thì với hắn mà nói không có gì đáng nói, buổi sáng lúc để ám vệ xuống tay, ngay cả ám vệ khi ấy cũng nhịn không được phát run, nhưng hắn không kêu lên một tiếng, im lặng nghiến răng chịu đựng.

Đã diễn phải diễn cho trót, làm sao cẩu hoàng đế có thể cam tâm tình nguyện từ bỏ "phương tiện tốt" như Vương phi?
Chỉ là hành động của Vương phi khiến hắn càng này càng không hiểu, sáng nay hắn chẳng qua chỉ là thuận miệng nhắc tới, kết quả người này lại mang bánh Trung thu trở về.

Kỳ thật hắn không thích ăn bánh Trung thu.

Hồi nhỏ đúng là thích ăn, nhưng từ khi mẫu hậu cùng phụ hoàng rời đi, hắn chưa từng ăn lại.

Không chỉ là bánh Trung thu, còn có vết thương trên người hắn...
Hắn biết làm thế nào, hắn đã sớm đoán được hôn quân nhất định sẽ có hành động, vốn đang suy nghĩ phải làm sao để thái y đến xem bệnh tin rằng vết thương trên người hắn là do Diệp Lan Quân gây ra, nhưng người này lần nữa nằm ngoài dự kiến của hắn, vậy mà lại chủ động ôm việc này vào người mình.

Vừa này nhìn thấy vết thương trên người hắn, bộ dạng giống như thỏ trắng nhỏ bị kinh hãi...
Cũng thật thú vị.
——
Sự thật đúng là như Kinh Úc dự liệu.
Ở kinh thành, trong Dưỡng Tâm Điện, Lý thái y phục mệnh đem chuyện Úc Vương chịu nhục nhã tất cả một năm một mười đều báo hết cho bệ hạ, hắn vẫn hy vọng bệ hạ có thể tỉnh ngộ, niệm tình huynh đệ mà đưa tay giúp đỡ.

Nhưng ai biết hoàng đế nghe xong lại phá lên cười, cười đủ rồi mới nói: "Úc Vương phi đẹp đẽ như vậy, Úc Vương không chừng còn thích thú".
Không chờ Lý thái y đáp lời, hoàng đế lại nói:" Úc Vương đã không quá đáng ngại, trẫm cũng an tâm.

Áii khanh bôn ba vất vả cả ngày, trở về nghỉ ngơi đi".
Lý thái y chỉ có thể quỳ an rồi lui xuống.
Chờ người đi rồi, trong điện lại truyền ra một trận cười sang sảng, nghe thanh âm kia, tựa hồ rất cao hứng.
______
Lời người giám hộ: Bản edit chỉ đúng khoảng 70% - 80% thôi nhá, chi tiết bình thường vẫn đủ, nhưng soi kĩ không đủ thì cho tui xin lỗi ???? Văn phong lên xuống thất thường tùy vào độ tỉnh táo của tui.
Beta hiện lên và nói: Người giám hộ đang tuyển người yêu, điều kiện chỉ có 1: Là nữ..