Xuyên Thành Mỹ Nhân Bệnh - Em Gái Của Vai Ác

Chương 26




E

dit: Đào Tiên

- - -

Khai giảng xong, thời gian trôi qua thật là nhanh.

Một năm Lộc Niệm lên cao nhị này xảy ra rất nhiều chuyện. Lục Chấp Hoành điều hành Lục thị thành công, trong vòng một năm đã nâng giá cổ phiếu lên cao ngất. Thậm chí toàn bộ các ngành phía Nam An Thành đều ẩn có ý vị độc quyền.

Thế nhưng, chỉ sau nửa năm, bởi một lần Lục Chấp Hoành mắc bệnh cấp tính cần phải nằm viện, dẫn đến việc hội đồng quản trị tranh chấp nội bộ, bàn cãi về người thừa kế tương lai Lục thị lại nổi lên, chính vì vậy, mất nửa năm lục đục, cổ phiếu Lục thị cuối cùng cũng trở về mức bình thường.

Lộc Niệm nhớ rõ trong truyện gốc, đây đúng là khoảng thời gian Lục thị phát triển không ngừng, chỉ là sau đó, do Lục Chấp Hoành quá bảo thủ, liên tiếp ra quyết sách sai lầm kèm theo một hồi nguy cơ tài chính đột ngột dẫn tới việc vài năm sau, Lục thị tự đẩy mình đến bên bờ vực phá sản, toàn bộ công ty đều kề bên vách núi.

Theo như cốt truyện cũ, chính Tần Tự là người đã cứu vớt Lục thị khỏi bờ vực suy tàn, thế nhưng việc gì cũng có cái giá của nó, Lục Chấp Hoành lại tự sa ngã, cuối cùng đã chặt đứt toàn bộ đường sống của Lục gia.

Hẳn là 5 năm sau, khi Tần Tự 23 tuổi.

Khi đó, anh trở lại Lục gia, trở thành một ác quỷ một lòng muốn báo thù, tâm địa lạnh lẽo, thủ đoạn tàn nhẫn. Hơn nữa, anh có tâm tư kín đáo, lại sinh ra đã có thiên phú vượt trội nên Lục gia không có một người nào có thể đấu lại được. Anh không ngừng leo lên phía trước, cuối cùng, áp đảo tất cả mọi người đứng trên.

Mà hiện tại...... Cô không biết anh sẽ biến thành bộ dáng như thế nào.

Tần Tự vẫn là Tần Tự, nhưng thật ra, lúc này đây, nghiệt duyên của anh và Lục thị đã bị cô mạnh mẽ cắt đứt đi nhiều.

Tỷ như, khi còn nhỏ ở Lục thị, anh thường phải chịu nhiều sự tra tấn và khinh nhục, nhưng sau khi có Lộc Niệm, đại đa số sự việc đó đều đã tránh được. Mà sau khi rời khỏi Lục gia, anh cũng không tới cao trung Mười ba, từ đó đi vào ngõ cụt.

Quỹ đạo nhân sinh của Tần Tự đã xảy ra biến hóa.

Vậy hẳn anh sẽ không chấp nhất tìm Lục gia báo thù như trước, tự nhiên cũng sẽ không lâm nguy lúc nhận nhiệm vụ cứu Lục thị khỏi việc bị phá sản.

Mà mấy năm sau khi Lục thị gặp nguy đã xảy ra chuyện gì?

Theo nguyên tác, lúc này Lục Niệm đã sớm chết rồi.

Đặt tay lên ngực tự hỏi, tuy rằng hiện giờ cô còn sống, nhưng đối với việc quản lý công ty, Lộc Niệm đúng là dốt đặc cán mai, cô cũng tự biết mình không có thiên phú trên phương diện này hay cảm thấy chính mình có năng lực để đơn phương độc mã cứu vớt Lục thị. Loại chuyện này càng yêu cầu phải có thiên phú, không phải bất kỳ ai nói muốn làm cũng đều có thể thực hiện được.

Có điều...... Sự tình đời này đã thay đổi quá nhiều.

Những thứ sẽ xảy ra trong tương lai, cô không nói trước được.

Ví như chuyện Nam Kiều. Trong nguyên tác, đây chỉ là một địa danh được nhắc qua, giới thiệu nơi mà Triệu Nhã Nguyên tới tĩnh dưỡng khi còn nhỏ, không có bất cứ quan hệ nào với Lục Niệm.

Ấy thế mà cô lại phát hiện được tấm ảnh chụp kia, biết mình đã từng mất trí nhớ, biết cái địa phương tên Nam Kiều này, thậm chí có khả năng còn từng có quen biết với Triệu Nhã Nguyên......

Tựa như đang chơi một trò chơi, bỗng nhiên mở khóa được một nhiệm vụ chủ tuyến được ẩn dấu.

Kỳ thật, Lộc Niệm hơi kháng cự, không biết có phải nguyên nhân phát sinh từ chính thân thể này hay không. Theo lý mà nói, ngày đó khi phát hiện ra tấm ảnh bí ẩn kia cùng với chân tướng Nam Kiều mà Triệu Nhã Nguyên nói, cô hẳn nên tích cực triển khai việc điều tra mới phải.

Nhưng trên thực tế, 6 tháng cuối năm, sau khi Lục Chấp Hoành xuất viện về nhà, ông quản cô càng thêm nghiêm khắc, chu đáo về mọi mặt. Khi cô ở Lục trạch, dường như thời thời khắc khắc đều bị giám thị, mọi hành động, thậm chí tâm tình biến hóa mỗi ngày thế nào cũng đều bị tai mắt báo cho Lục Chấp Hoành.

Đặc biệt, sau khi Lục Chấp Hoành sinh bệnh, việc ông khống chế cô càng thêm trầm trọng.

Lộc Niệm ốc còn không mang nổi mình ốc, căn bản không có cách nào tiếp tục ở lại Lục trạch tiến hành điều tra.

Đặc biệt, gần đây Lục Chấp Hoành luôn nhắc đi nhắc lại việc cho cô đi trị liệu tâm lý, khiến cô cực kỳ sợ hãi.

Ngẫu nhiên, cô sẽ tới nhà Triệu Nhã Nguyên, nhưng cũng chỉ là muốn có một nơi thanh tịnh, có thể tạm thời rời khỏi Lục gia, rời xa Lục Chấp Hoành. Hiện tại, cô cũng chỉ còn có thể đến đó để hưởng một chút an bình.

Lúc Lộc Niệm ở Triệu gia cơ bản cũng không học tập được gì.

Thời gian Triệu Thính Nguyên ở nhà cũng không nhiều lắm. Sau khi vào đại học, anh rất bận rộn, thường xuyên không có nhà. Chỉ còn lại mình Triệu Nhã Nguyên, những người làm ở nhà họ Triệu cũng bị cậu đuổi việc không ít.

Có điều, như thế cũng khá tiện cho Lộc Niệm.

Gọi là bổ túc cho Triệu Nhã Nguyên nhưng cơ bản cô không cần giảng bài quá nhiều, phần lớn thời gian đều vẽ tranh một cách tự do tự tại, coi Triệu Nhã Nguyên làm cảnh, xem Triệu gia như một cái khách sạn.

Ngày đó, bức họa vẽ cho Tần Tự vẫn chỉ dừng lại ở giai đoạn phác thảo.

Nguyên nhân không phải do cô không muốn vẽ...... Mà bởi vì người mẫu không còn ở đây, cô không còn cách nào tiếp tục.

Sau khi chuyện đó xảy ra, cô ngại không muốn chủ động tìm hẹn Tần Tự. Năm nay anh lên cao tam, thời gian gấp gáp, không có một phút nào dư thừa tinh lực mà bồi cô chơi loại trò chơi này.

Huống chi, lấy việc giám sát gắt gao gần đây của Lục Chấp Hoành, cô không dám tùy tiện hành động nữa.

Triệu Nhã Nguyên đang chăm chú giải một đề thi toán học, thấy cô trầm mê trong tranh vẽ, không để ý tới người xung quanh thì đứng ngồi không yên, rút một phiếu điểm ra từ trong cặp sách, nói: “Gần đây tôi có tiến bộ đó chứ”.

Thiếu niên như muốn tranh công, giơ phiếu điểm lên trước mặt Lộc Niệm.

“Nga~”. Lộc Niệm nhìn thoáng qua, “Còn không cao bằng tôi, lần sau tiếp tục cố gắng”.

Triệu Nhã Nguyên: “......”

“Thành tích của cậu, bắt tôi đuổi kịp trong một học kỳ á?”. Cậu hô to, “Đùa nhau à?”

Lộc Niệm: “Thành tích của tôi cũng không hẳn là quá tốt”.

Như Tần Tự mới gọi là giỏi đấy.

Sau khi lên cao nhị, thành tích học tập của cô cũng bị tụt lùi, khoảng top 150, có điều, cô thấy đây hẳn đã là kết quả tốt nhất mà mình có thể đạt được rồi.

Thành tích của Tần Tự ngược lại ngày càng tốt, cơ bản giữ vững vị trí top 1.

Ngẫu nhiên cô đi qua bảng vàng năm, có thể thường xuyên thấy được tên của anh, hoặc là nghe được người khác nghị luận về anh đủ kiểu.

Sang năm, phỏng chừng anh sẽ thi đậu trường top, sau đó thuận lý thành chương rời khỏi An Thành, nghênh đón con đường tương lai rộng mở phía trước.

Không biết vì sao, một chút vui vẻ cô cũng không có.

Lộc Niệm nhấp môi, đóng lại bức họa còn dở dang, tùy tay vớ lấy di động, đăng nhập tài khoản Weibo.

Lần trước tới Triệu gia, cô nhớ mình đã post bản phác thảo mới nhất lên rồi. Đó chính là bản sơ thảo lấy nguyên mẫu từ Tần Tự.

Kỳ thật, giờ mới thấy, cô vẽ thực tùy tâm sở dục. Trên cơ bản, phần lớn nhân vật nam đều như đúc từ Tần Tự mà ra, nữ sinh cũng có nhiều kiểu, còn có một ít tranh phong cảnh và tranh vẽ một số động vật nhỏ đáng yêu.

Lộc Niệm bị mấy chấm thông báo đỏ chót làm cho kinh ngạc.

Phải biết rằng, tài khoản này là cô mở một cách ngẫu nhiên. Ngày thường cũng không có hoạt động gì hot, chỉ có vài tin báo linh tinh.

Thế nên lần này cô bị số tin báo trong khu vực bình luận dọa cho nhảy dựng, lượt theo dõi của cô thế nhưng cũng tăng gấp mười lần, còn chưa có dấu hiệu ngừng lại.

Lộc Niệm vội cẩn thận xem xét, trách không được...... Hình như là được một tài khoản nổi tiếng chia sẻ lại.

Bức cô vẽ chính là một thiếu niên cổ phong. Đứng dưới ánh chiều tà, thiếu niên mặc một thân kính trang, chân dài eo thon, tóc đen búi thành một búi cao, một đôi mắt phượng lãnh đạm giương lên, nhàn nhạt nhìn thẳng về phía trước.

Bức tranh này phác họa một cách tinh diệu biểu tình của người thiếu niên, ánh mắt đầu tiên nhìn qua, lãnh đạm xa cách, kiêu ngạo đến tận xương tủy.

Thế mà bình luận phía dưới cũng không ít.

“A a a a a a! Thái thái phối màu đẹp quá!”

【 Nai con ngơ ngác 】: Cảm ơn nha, tôi có đăng một bài hướng dẫn tô màu đó!

“Ôiii u mê!!! Đại Đại, ta có thể set làm avatar được không?”

【 Nai con ngơ ngác 】: Đương nhiên có thể.

“Đại Đại hay dùng phần mềm gì vậy?”

Lộc Niệm thoải mái hào phóng giải thích sơ qua một lần phần mềm cô đang dùng.

“Đại Đại đúng là háo sắc nha!! Rõ ràng nhìn qua là một bức tranh cấm dục, thế mà lại mang đến một loại cảm giác sắc sắc sao á, đúng là làm người ta bứt rứt mà!”

Lộc Niệm: “???”

Cô ngay lập tức kéo xuống xem, nhìn cái bình luận này, đầu đầu dấu chấm hỏi.

Cảm giác sắc sắc?

Nơi nào nhìn thấy vậy? Rõ ràng cô vẽ anh ăn mặt kín mít, cái gì cũng không lộ.

Bỗng nhiên, nghĩ tới lần đó vẽ tranh, cô đã bắt Tần Tự cởi áo khoác ra.

Áo sơ mi bên trong mỏng manh, đường cong cơ bắp thiếu niên ẩn ẩn hiện hiện, cơ cốt rắn chắc, chân dài eo thon, nhìn không sót thứ gì.

Cùng với biểu tình chớp nhoáng lúc anh bị ép cởi áo ngoài ra khi ấy.

Đột nhiên Lộc Niệm hơi chột dạ.

Cô đáp lại: “Là tranh vẽ nguyên mẫu, tuyệt đối không có một chút sắc cảm nào!!”

Không ngờ, dân tình nháy mắt đã phản hồi lại, còn đến vài bình luận liên tiếp nhau.

“Thế mà còn có nguyên mẫu ư!!”

“Đại Đại, cầu ảnh soái ca!!”

Lộc Niệm: “......”

Khẳng định là không có mà.

Cô chưa từng cùng Tần Tự chụp chung bất kỳ một tấm ảnh nào, càng không có ảnh chụp riêng của Tần Tự.

Đương nhiên, có cũng sẽ không cho mấy người đó.

Lộc Niệm không đáp lại, đang chuẩn bị thoát Weibo, phía sau có người thấp giọng hỏi: “Cậu vẽ ai vậy?”

Lộc Niệm hoảng sợ.

Cũng không biết Triệu Nhã Nguyên đã đứng đó nhìn bao lâu rồi.

Cậu nhìn chằm chằm bức họa: “Nguyên mẫu...... Người cậu thích à?”

Lộc Niệm: “......”

Cô kiên quyết lắc đầu.

Sao cô có thể thích Tần Tự được chứ, đúng là tự rước lấy nhục.

Dù sao, bằng thái độ của Tần Tự đối với cô...... Huống chi, dựa theo hiểu biết trước mắt của cô với Tần Tự và nguyên tác miêu tả, phỏng chừng anh sẽ thấy con gái đúng là một điều phiền phức, dù gì anh cũng không giống người sẽ nảy sinh tình yêu.

Có điều, Triệu Nhã Nguyên và Tần Tự hẳn là không quen biết. Bức tranh này cũng đã được xử lý qua nghệ thuật, không có khả năng giống nhau như đúc, cô nghĩ chắc Triệu Nhã Nguyên cũng không nhận ra đây là ai.

Triệu Nhã Nguyên hỏi: “Cậu thích vẽ tranh như vậy, không bằng sau này đi theo con đường mỹ thuật đi”.

Lộc Niệm: “Không có khả năng”.

Chuyện này không cần phải nói, Lục Chấp Hoành chắc chắn sẽ không đồng ý.

“Hôm nay đến đây thôi”. Lộc Niệm đứng dậy, “Tôi về đây”.

Hiện tại, bọn họ đã hình thành một loại ăn ý.

Lộc Niệm đến đây tị nạn, thuận tiện ngồi chơi với cậu, cô cũng sẽ không chủ động hỏi chuyện liên quan đến sự tình Nam Kiều.

Ban đầu, Triệu Nhã Nguyên còn thấy hiếm lạ, giờ đã qua một thời gian...... Lộc Niệm càng không vội, trong lòng cậu thật ra càng cảm thấy hụt hẫng.

“Ê, nghỉ đông cậu có rảnh không?” Triệu Nhã Nguyên gọi cô lại, “Chúng ta ra ngoài chơi nhé?”

“Đi đâu?” Lộc Niệm vừa thu dọn cặp sách vừa lơ đễnh hỏi.

“Nam Kiều”.

Lộc Niệm dừng tay một chút, mặt không biểu tình nói: “Sang năm đi”.

Chờ cô tốt nghiệp đã.

Chung quy là cũng muốn đi một lần, có trốn tránh cũng không thoát, thế nhưng, hiện tại thì không được.

Tuổi 17 của Lộc Niệm khoan thai đến muộn.

Trong trường, cô đã cực kỳ nổi tiếng, bởi vì gia thế, cũng càng do nguyên nhân diện mạo. Cô trổ mã đẹp đến nỗi chính mình cũng khó có thể tin nổi, tuy rằng cô cũng không quá hy vọng như vậy.

Nói thật, Lộc Niệm tình nguyện khôi phục trở về bộ dáng thanh tú đáng yêu như trước đây, chứ không phải là ngoại hình đi đến đâu cũng gây chú ý như hiện tại.

Đặc biệt, mỗi khi đi cùng Triệu Nhã Nguyên dưới sân trường, dưới ánh sáng giao hòa, rất nhiều người đã lén truyền tai nhau rằng Triệu gia và Lục gia thật ra đã sớm có ý định kia, nên mới ngầm đồng ý cho bọn họ qua lại thân thiết như bây giờ.

Có điều, cuối cùng là Triệu Nhã Nguyên hay Triệu Thính Nguyên thì còn phải tranh luận một phen.

Một năm này, Tần Tự lên 18.

Lộc Niệm rất ít khi nhìn thấy anh, ngẫu nhiên nhắn tin qua, không như hòn đá chìm xuống mặt sông thì cũng là một số từ ngữ ít ỏi được đáp trả lại.

Thế nhưng, trong lòng Lộc Niệm vẫn luôn tưởng nhớ.

Hôm nay, cao nhị và cao tam cùng nhau tan tầm, Lộc Niệm cuối cùng cũng gặp được Tần Tự ở khu dạy học.

Cách biệt nhiều ngày, dường như anh lại cao hơn không ít, các đường nét càng trở nên thâm thúy, chỉ là, sự thanh tuấn giữa mày tựa hồ còn hòa quện với một cảm xúc nhàn nhạt nào đó.

“Tần Tự”. Lộc Niệm kêu tên anh, thanh âm trong trẻo thanh thúy.

Biểu tình thiếu niên nhàn nhạt, không nói chuyện.

Lướt qua cô, anh ngước mắt thấy được cách đó không xa, Triệu Nhã Nguyên đi theo cô tới.

Lộc Niệm thở hồng hộc chạy tới gần, còn chưa kịp nói gì, Triệu Nhã Nguyên đã đuổi đến đây.

“Tôi nói, khi nào lại tới nhà tôi?” Cậu ngựa quen đường cũ hỏi Lộc Niệm một câu, lại bị cô lảng tránh.

Triệu Nhã Nguyên có chút ủy khuất.

“Tôi còn có việc”. Lộc Niệm nói với cậu, “Lúc khác lại nói”.

Triệu Nhã Nguyên: “Chuyện gì? Gấp như vậy à?”

Lộc Niệm đẩy đẩy cậu, cô có điều muốn giải thích với Tần Tự, nhưng lại không biết muốn giải thích cái gì: “Cậu ấy là Triệu Thính......”

“Em trai Triệu Thính Nguyên”. Âm thanh thiếu niên lạnh như băng, “Cô muốn nói mấy lần nữa? Muốn khoe quan hệ các người tốt đến mức nào sao?”

Lộc Niệm: “......”

Trong lòng cô có chút hỗn loạn nhưng không nói rõ.

Thật ra, cô muốn tìm anh để xác nhận.

Cô nhớ rõ đây là tuần cuối Tần Tự 18 tuổi.

Cô suy nghĩ đã lâu, cuối cùng cũng có một biện pháp có thể tạm thời thoát khỏi Lục Chấp Hoành, cô muốn tới chúc mừng Tần Tự một câu. Thế nhưng, hiện tại nhìn thái độ này của Tần Tự, trong lòng cô lộn xộn, cái gì cũng không nói nên lời.

Thiếu niên trầm mặc, cuối cùng, anh xoay người rời đi, chỉ còn lại mình Lộc Niệm tiếp tục đứng ngây ngốc một chỗ.

“Chậc”. Thanh tuyến réo rắt vang lên sau tai, “Hắn không có cảm giác gì với cậu đâu, đừng vọng tưởng nữa”.

Lộc Niệm trừng cậu ta.

Chẳng lẽ đầu sỏ gây tội không phải cậu sao?

“Đều là đàn ông mà, đàn ông mới hiểu biết lẫn nhau”. Triệu Nhã Nguyên nói, “Tôi nhìn ra được, cậu không còn hy vọng gì đâu”.

Lộc Niệm: “?”

Cậu híp mắt, chân dài duỗi ra, người như không có xương nói: “Như vậy, không bằng lấy tôi thay thế đi”.

Lộc Niệm: "......"

Cô nghĩ chính mình thật sự có khả năng là ở bên cạnh Triệu Nhã Nguyên lâu quá rồi nên trước mắt, đối với kiểu vui đùa thái quá như này cũng không thấy có cảm giác gì.

Không nghĩ nhiều nữa, cô cũng lười nói chuyện cùng cậu ta: “Được rồi, được rồi, nếu anh ấy không cần, tôi sẽ bắt cậu góp vào cho đủ số”.

“Thật không?” Triệu Nhã Nguyên, “Hiện tại chúng ta có thể thử liền luôn, tôi không ngại đâu”.

Lộc Niệm: “......Tôi về nhà đây, tạm biệt”.

Có điều, thứ bảy đến, cô ở nhà nhưng tâm tình vẫn không yên như cũ.

Cô vẫn muốn đi tìm Tần Tự, mừng sinh nhật anh 18 tuổi.

Dù sao thì đối với một người mà nói, thời điểm có ý nghĩa kỷ niệm quan trọng nhất chính là lúc sinh ra và khi thành niên.

Tần Tự là cô nhi, đương nhiên sẽ không có ai mừng ngày anh sinh ra. Từ nhỏ anh cũng chưa ăn mừng sinh nhật lần nào, cho nên, Lộc Niệm nghĩ, ít nhất cô muốn mừng anh một sinh nhật 18 tuổi thật tuyệt vời.

Tuy rằng đã để lỡ một lần, nhưng cô thực sự không có biện pháp nào, chỉ có hôm nay cô mới có cơ hội chạy ra ngoài, chọc thủng một lỗ trong tuyến phong tỏa của Lục Chấp Hoành.

Một ngày này, trời đổ mưa.

Lộc Niệm đã sớm định ra kế hoạch, Lục Chấp Hoành ở công ty, cô sẽ trốn tránh tai mắt Lục gia, một mình lén chạy ra ngoài, bắt xe, đến quán bar ngày thường Tần Tự hay cư trú.

Không gọi điện thoại được cho Tần Tự, nhưng cô biết, ngày thường khi về quán bar ngủ, anh đều sẽ tắt máy, hơn nữa, hôm nay là ngày đặc biệt, cô có thể chờ anh về, mai cô về nhà cũng được. Tính cả đến lúc đó, nếu Tần Tự không ở đây, buổi tối anh cũng phải về ngủ chứ.

Đêm khuya, một mình chạy ra khỏi trang viên Lục gia, tim cô muốn nhảy ra khỏi cổ họng luôn rồi.

Sợ bị phát hiện, cũng sợ tối. Cô vẫn luôn sợ bóng tối, lâu lâu cũng không thấy có một người nào đi qua.

Có điều, cô cũng suy nghĩ.

Liệu khi Tần Tự nhìn thấy cô, có phải sẽ cảm thấy ngoài ý muốn...... Có thể, có chút ngạc nhiên không?

Cô đã chuẩn bị quà cho anh, có điều tạm thời không tiện lấy, có thể chờ sau lại tặng vậy. Hôm nay cô chỉ muốn tự mình đến chúc mừng anh thôi.

Bọn họ lâu lắm rồi không gặp nhau, cũng chưa nói được chuyện gì ra hồn.

Cuối cùng thì Lộc Niệm cũng chạy ra khỏi Lục gia, bỗng nhiên, trời đổ mưa lớn, tiếng sấm rền từng đợt. Cô không dự đoán được điều này, đội mưa đón xe ở ven đường. Cũng may, vận khí không tồi, thuận lợi gọi được xe.

Chẳng qua, khi Lộc Niệm tới quán bar, cô vẫn bị mưa xối một lớp mỏng trên người.

Vừa mới vào bên trong, cô đã bị tiếng nhạc đinh tai nhức óc cùng đèn ngũ quang thập sắc dọa cho đầu óc choáng váng.

Bộ dáng học sinh này của cô, tại đây liếc mắt có thể nhìn ra.

Một nhân viên rót rượu khác thường nhìn cô một cái, dán bên tai một người phụ nữ nói gì đó khiến cô ta giương môi cười một cái, bưng chén rượu vẫy Lộc Niệm lại đây.

“Em gái nhỏ, em tới đây làm gì vậy?” Cô ta hỏi: “Uống rượu? Hay là việc gì khác?”

Lộc Niệm không quen với tình cảnh xung quanh như vậy: “Chào chị...... Em, Em tìm Minh ca”.

Cô nghĩ, ít nhất nên tìm một người quen thuộc hỏi chút.

Minh ca biết cô, cũng sẽ đồng ý tìm một chỗ cho cô ngồi chờ.

Ánh đèn sáng hơn một chút, Lộc Niệm rốt cuộc cũng thấy rõ, trước mắt là một chị gái trẻ tuổi trang điểm cực kỳ tinh xảo, tóc xoăn môi đỏ, cô ta không chút để ý nói: “Ông chủ không có ở đây”.

“Vậy......” Lộc Niệm căng da đầu, “Chị biết Tần Tự có ở đây không? Nếu không có ở đây, khi nào anh ấy trở lại?”

“Tần Tự?”. Bạch Hi nâng mí mắt, cẩn thận đánh giá cô: “Các người có quan hệ gì?”

Lộc Niệm: “......Bạn bè”.

Cô tiếp tục căng da đầu, không biết xấu hổ thăng cấp cho chính mình.

Bạch Hi quan sát cô từ trên xuống dưới một phen: “Em họ Lục phải không?”

Lộc Niệm: “Chị biết em sao?”

Thiếu nữ có đôi mắt to thanh triệt thấy đáy, liễm diễm như sóng, có một loại thanh thuần cực hạn mà sinh ra vũ mị.

Khóe môi người phụ nữ gợi lên rất có ý vị.

Dù sao, loại tiểu bạch hoa thanh thuần tiên khí xuất hiện ở loại địa phương như quán bar này, lại còn tới tìm Tần Tự, không phải do cô không chú ý, hay liên tưởng đến người nào đó.

“Tần Tự ra ngoài rồi”. Bạch Hi không trả lời vấn đề của cô, “Phải lâu sau mới trở lại, bằng không, em không cần chờ đâu, cứ về trước đi”.

Bạch Hi: “Gần đây cậu ta rất mệt mỏi”.

Lộc Niệm: “......” Chị ta là ai? Rất quen thân với Tần Tự sao.

"Em gái, chắc em vẫn còn là học sinh nhỉ?” Cô ta hỏi, khóe môi ngậm ý cười, “Chị bảo nhé, về sau em tốt nhất đừng tới tìm cậu ta, các người căn bản không chung một đường”.

Một đại tiểu thư ngàn kiều vạn sủng, như chim hoàng yến được nuôi lớn trong sự giàu sang, cùng loại người như bọn họ, căn bản là ở hai thế giới.

Lộc Niệm cắn môi: “Không phải Tần Tự cũng là học sinh sao?

Bạch Hi không đáp, cô ta nhướng mày cười cười.

Lộc Niệm đột nhiên cảm thấy không thoải mái: “Chị và anh ấy rất thân à?”

“Em gái à”. Bạch Hi cười cực ái muội, “Có đôi khi, làm một vài chuyện, không cần phải quá thân quen đâu”.

Lộc Niệm ngây thơ mờ mịt, nhưng xác thực cô vẫn ý thức được, chị ta nói lời này không có ý tốt nào cả.

Cô ta mặc một chiếc áo lông rộng thùng thình lộ vai, Bạch Hi không chút để ý chỉnh sửa tạo hình, làm như không cẩn thận, vai áo trái rớt xuống, lộ ra đầu vai mượt mà trắng như tuyết, che kín dấu tay cùng dấu răng ái muội, vừa thấy đã nhận ra chính là...... lưu lại.

Lộc Niệm lớn từng này, ở phương diện tình sự vẫn là một tờ giấy trắng tinh như cũ, đã bao giờ gặp qua trường hợp nào chân thực như này, cô nháy mắt ngây dại.

“Gần đây cậu ấy rất mệt”. Bạch Hi lặp lại một lần, ngữ khí so với trước có chút vi diệu khác thường, phá lệ ý vị thâm trường, “Em gái, nếu không có việc gì thì em không cần quấy rầy đến cậu ấy”.

Lộc Niệm cho có trì độn hơn nữa cũng hiểu được ý tứ của chị ta, khuôn mặt nhỏ nháy mắt hồng thấu.

Trước kia, thời điểm cô giận dỗi, tức muốn hộc máu nói anh ở bên ngoài thông đồng với chị gái xinh đẹp nào đó, giờ lại thấy bộ dáng này của Bạch Hi như vậy, cô một câu cũng không nói được gì.

Bạch Hi câu môi: “Phải đi chưa?”

Tức đến cực hạn rồi, cô ngược lại trở nên bình tĩnh.

“Vì sao tôi phải đi?” Lộc Niệm không nhanh không chậm ngồi lên chiếc ghế cao nhỏ, chiếc cằm tinh xảo hơi giơ lên, từ trên cao nhìn xuống, “Đây không phải quán bar sao? Mang thức uống quý nhất, đắt nhất lên đây”.

Dù sao cũng làm đại tiểu thư ngần ấy năm, điểm khí thế này, cô có thể chưng ra được.

Trong mắt Bạch Hi chợt lóe qua tia phẫn hận, nhưng rốt cuộc, Lộc Niệm tới quán bar uống rượu, lại còn là loại quý nhất, thân phận đã thay đổi, cô ta không thể đắc tội với khách được.

Sau khi cô uống xong ba ly rượu Cocktail, Tần Tự cuối cùng cũng xuất hiện.

Sắc mặt anh cực kỳ khó coi, một đường đi tới, nhìn thấy Lộc Niệm còn ôm bình rượu, ngửi thấy mùi cồn dày đặc trên người cô, sắc mặt anh kém tới cực điểm.

Trên người cô thậm chí vẫn còn ướt, chắc hẳn cô đã dầm mưa tới đây, còn mang một cỗ mùi rượu nồng đậm.

“Chính em ấy muốn uống”. Lam Ấn nhỏ giọng nói, “Chúng tôi đều không ngăn được”.

“Đúng vậy”.

“Chúng tôi đã tận lực, ngăn không được chỉ có thể gọi điện thoại cho cậu”.

Tần Tự không nhiều lời với bọn họ, trở về rồi tính.

Trước mắt, mọi suy nghĩ của anh đều đặt trên một người.

Anh bế cô lên, bắt xe trên đường, đi tới một nơi cách đây không xa, đi taxi chỉ mất vài phút.

Phòng ở vị trí rất tốt, là một căn phòng đôi, bên trong bố trí đơn giản, không có dấu vết người ở, bày biện vô cùng đơn giản.

Lộc Niệm cuộn tròn người ngủ trên sofa, cư nhiên còn ôm chặt chai rượu.

Anh muốn lấy chai rượu từ trong lòng ngực cô ra.

Lộc Niệm đang mơ mơ tỉnh tỉnh, vừa thấy gương mặt quen thuộc, cô bỗng nhiên tỉnh táo hơn một chút, tức giận đến thất khiếu bốc khói, ngón tay cô gái nhỏ mảnh khảnh nhu nhiên chỉ vào anh: “Em tới chúc mừng sinh nhật anh, anh thì được lắm, dám ở bên ngoài thông đồng với người không đứng đắn, anh thật là sa đọa”.

Ngày thường cô hay nhắn tin cho anh, anh vẫn luôn không hồi âm, hóa ra thời gian chính đã lãng phí cho việc này?

Mệt cô còn nghĩ do anh học hành vất vả, cho nên mới không tới quấy rầy anh, thế mà, anh lại đang làm gì?

Cùng một người không rõ lai lịch làm chuyện không lành mạnh.

Thiếu niên không thể hiểu được, còn chưa hiểu rõ rốt cuộc cô đang nói gì.

Lộc Niệm: “Anh đừng chạm vào em”.

Trong mắt cô đều là sự ghét bỏ.

Bị chạm vào vệt đen được giấu diếm chôn sâu trong đáy lòng, tay anh tức khắc cứng đờ tại chỗ, thật lâu sau, anh cười lạnh: “Ai muốn chạm vào cô?”

Ngữ khí lạnh băng, một chút đã khiến ủy khuất dưới đáy lòng cô tuôn trào.

Lâu như vậy không gặp, Tần Tự đã đối xử với cô như vậy, mà cô chỉ nghĩ đến sinh nhật anh, muốn gặp anh, nói chuyện vui vẻ mấy câu mà thôi.

Người con gái cực kỳ tủi thân, nước mắt không chịu khống chế tuôn xuống.

Thấy cô khóc, anh ngẩn người, sự lạnh lùng tức khắc bị đánh tan tác.

Anh hạ thấp giọng, nói: “Lại đây”.

Thân thể cô không tốt, không chịu được đông lạnh, trước đó lại dính mưa, nếu không chăm sóc tốt, anh sợ cô lại cảm mạo.

Vẫn nên cẩn thận nhiều chút.

Nước mắt thiếu nữ không ngăn được chảy xuống, vô thanh vô tức, càng ngày càng nhiều.

Anh không có cách nào với cô, thanh âm chậm rãi: “Trước lại đây đã, lau khô”.

Lộc Niệm nghẹn ngào nói: “Ừm......”

Ngón tay thiếu niên thon dài lạnh băng, dịu dàng cầm chiếc khăn lông, lau khô gò má cùng những giọt lệ nóng bỏng trên mặt cô, phá lệ thoải mái.

Cô ngừng khóc, nói: “Chúc anh một sinh nhật 18 vui vẻ”. Người con gái nghẹn ngào nói, thanh âm mềm mại lại hàm hồ, “Em biết đã muộn rồi, nhưng em vẫn muốn nói với anh, mấy ngày trước em thực sự không ra ngoài được...... Chỉ có thể chúc mừng bù vào ngày hôm nay”.

Bằng không, cũng sẽ không đội mưa lén ra ngoài tìm gặp anh ngay lúc này.

Chỉ vì muốn nói với anh một câu chúc mừng.

Tần Tự hoàn toàn không nghĩ tới, động tác của anh dừng lại trong chớp mắt, lại tiếp tục, lông mi anh rũ xuống, không nói gì.

Thiếu niên lau khô gò má cho cô, đổi chiều khăn lông, lại tiếp tục giúp cô lau tóc.

Động tác thật mềm nhẹ.

Đêm nay, dường như lúc này anh dịu dàng, nhẫn nại một cách ngoại lệ.

Lộc Niệm say, nhưng cô vẫn nhạy bén phát hiện ra điểm này, cô rầm rì như mèo nhỏ, nhích lại gần trong lòng ngực anh: “Tần Tự, anh không cần trở nên đồi bại, không cần đi tiếp xúc với mấy người không đứng đắn đó......”

Trên người anh sạch sẽ, không có khí vị gì khác, cô thích anh như vậy.

Nếu có thể đối với cô ôn nhu hơn một chút thì càng tốt, từ nhỏ cô đã mong là như vậy.

Đầu quả tim như bị lông vũ phất qua một cái.

Được ỷ lại như vậy, thân cận như vậy......

Anh thấp giọng nói: “Sẽ không”.

Cô nói cái gì, anh đều sẽ làm cái đó, vẫn luôn là như thế.

Bóng lông mi rũ xuống sống mũi cao thẳng của người thiếu niên, đường cong chiếc cằm mỏng manh, rõ ràng là diện mạo lãnh đạm đến cực điểm.

Anh lau khô tóc cho cô, lại mang theo chút ôn nhu, thành kính.

Cố tình tránh đi tiếp xúc da thịt.

Trước mặt cô, anh vẫn luôn là như vậy, chỉ cần trêu chọc một chút là có thể phát triển thành một mồi lửa cháy lan ra cả đồng cỏ.

Anh không dám chuyển động.

Cũng không thể di chuyển xuống nữa.

Lộc Niệm phá lệ ỷ lại anh, đôi mắt nhắm chặt, mặt phấn má đào, khí chất thanh thuần ngây thơ cùng vũ mị dung hợp một cách kỳ diệu trên người cô, khiến anh không thể rời đi tầm mắt.

“Không trở nên đồi bại...... Sau đó, về sau, lại tìm một cô gái tốt”. Lộc Niệm lẩm bẩm, đánh một cái ngáp nho nhỏ, thanh âm nhão nhão dính dính như cũ, “Phải đối xử với cô ấy thật tốt, cùng nhau trải qua một cuộc sống hạnh phúc”.

Khớp ngón tay thiếu niên cứng đờ, rời khỏi khuôn mặt cô, bởi vì dùng sức, khớp xương trở nên trắng bệch.

Thật lâu sau, Tần Tự vẫn luôn nhớ rõ lần anh 18 tuổi này.

Một năm này, anh cầm được chìa khóa, cuối cùng cũng có một căn nhà thứ nhất thuộc về chính mình. Cũng là một năm này, anh bắt đầu trải qua đoạn thời gian vừa thống khổ, lại ngọt ngào hỗn loạn kia.

- -

Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad kk25251325, các trang web khác đều là lấy chưa xin phép. Các bạn muốn reup xin hãy liên hệ với mình tại địa chỉ: kk25251325 và được mình đồng ý. Công sức của bạn Đào Tiên và Kỷ làm ra không muốn để người khác chỉ với mấy phút cop lại hưởng lợi.

Xin cảm ơn!

- - -

Tác giả có lời muốn nói:

Niệm Niệm rất thích làm nũng.

Còn chưa ở bên nhau đâu, mới thi triển chiêu thức thứ nhất đã khiến Tứ Tứ hoàn toàn không có biện pháp.

Sau khi hôn, một Tứ Tứ có nguyên tắc cứ như vậy dần bị dạy hư, chỉ cần Niệm Niệm hơi chủ động một chút, biểu hiện yêu thương cùng ỷ lại hay chủ động hôn một cái, ôm một cái, XXX, đàn ông con trai liền ngay lập tức không có cách nào chống cự, muốn làm cái gì cũng đều có thể!!