Xuyên Thành Mèo Nhỏ Bị Ma Tôn Nuôi Dưỡng

Chương 3




Phủi xong lông mèo, Hoắc Kỳ bước thẳng qua mèo trắng, người hầu vừa vặn nghe tiếng động tiến vào.

Hứa Tây ngồi bẹp dưới đất không nói nên lời, trơ mắt nhìn người hầu hầu hạ Ma Tôn mặc y phục phức tạp lên, rồi đeo mũ miện, có vẻ là muốn ra ngoài.

Trước khi rời đi, Ma Tôn cầm ly nhấm một ngụm trà, tùy ý nhìn mèo trắng.

Để thằng nhóc này day dưa ở tẩm điện một đêm đã là chút tình nghĩa cuối cùng của Ma Tôn, hiện tại mèo trắng không chỉ tỉnh lại mà còn có sức lực trừng hắn, đương nhiên chẳng còn lý do gì ở lại.

“Đưa nó về thủy lao.” Hứa Tây buông ly sứ, thản nhiên phân phó.

Cả người Hứa Tây lập tức cứng đờ.

Hiện tại cậu không nghe vào nổi hai chữ thủy lao, nơi kia vừa đáng sợ vừa lạnh lẽo, cậu sẽ bị đông chết mất, biểu tình mèo trắng vô cùng nông nóng, “Meo meo” vài tiếng cuống quýt gọi theo Ma Tôn chuẩn bị ra cửa.

Có lẽ vì oán khí từ Khô Hồn Cốc giảm xuống không ít, tâm tình Ma Tôn không tồi. Hắn phá lệ kiên nhẫn, nghe được mấy tiếng meo meo thảm thương cũng chỉ hơi nhướn mày, dừng lại nhìn Hứa Tây.

Hứa Tây thấy đối phương nhìn mình bèn thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng chạy quanh điện vơ vét một vòng. Tẩm điện của Ma Tôn tuy lớn nhưng nội thất bên trong lại quá mức đơn giản, thậm chí có phần quạnh quẽ, tròng mắt đen nhánh của mèo trắng lật qua lật lại mãi mới tìm được một tấm thảm dưới gầm bàn.

Cậu cũng không ngại bẩn, lập tức bổ nhào vào tấm thảm, vừa dùng vuốt đập nhẹ lên trên vừa quay đầu nhìn Ma Tôn, “Meo meo mèo méo.”

Ý là cũng muốn một tấm.

Hứa Tây hiểu rõ, Ma Tôn chán ghét cậu tới vậy, khả năng thả cậu đi thật sự không lớn. Cậu cũng chẳng ôm mấy hy vọng, chỉ cầu mong đối phương còn chút thiện tâm, rủ lòng thương bố thí cho cậu một tấm thảm giữ ấm qua ngày.

Dù sao hắn nhìn cậu không vừa mắt nhưng khi cậu ngất xỉu vẫn mời Linh Y tới khám, còn cho cậu ăn trái cây, nếu về sau hắn định đào nội đan cậu ra thật, thì không thể trơ mắt nhìn cậu chết cóng được chứ?

Chân mèo cọ qua cọ lại trên thảm lông cưng cứng, hơi thô ráp nhưng Hứa Tây nào dám bắt bẻ. Trong lòng cậu thầm than Hứa Tây là con mèo hèn mọn nhất trần đời, ngoài mặt nỗ lực cọ cọ thảm lông, vừa cọ vừa meo meo vài tiếng, cố gắng khiến bản thân trông đáng thương hơn chút xíu.

Bộ dáng này lọt vào mắt Ma Tôn lại thành ý khác.

Con mèo này vừa nghe được hắn muốn đưa nó đi đã vội vàng kêu to, hiện giờ lại chui vào dưới bàn gỗ, cuộn thành một cục dưới chân bàn, sau đó khẩn cầu mở to con ngươi đen nhánh nhìn hắn.

Cẩn thận nhìn tiếp, mấy cái chân ngắn ngủn của nó cũng thò ra, gắng sức níu lấy góc thảm, tư thế đánh chết không buông, Hoắc Kỳ nhìn mèo nhỏ đầy phức tạp.

Mèo nhỏ dại dột đáng thương.

Hắn bộc lộ chán ghét rõ ràng tới vậy mà đối phương vẫn cầu mong được ở lại, thậm chí tình nguyện chui rúc ngủ nghỉ dưới gầm bàn cũng không chịu rời đi?

Sau một hồi im lặng đằng đằng, không biết suy tính thế nào, Ma Tôn cho người hầu lui xuống.

Hứa Tây còn đang ngơ ngác, hắn bỗng nhiên nhẹ giọng, “Ngươi có thể ở lại.”

“Nhưng nếu ngươi còn rơi một sợi lông nào trên người ta nữa, bổn tọa sẽ lột da ngươi.”

Nam nhân hờ hững cảnh cáo mấy câu, sau đó nhanh chóng xoay người rời đi.

Đợi đến khi cửa điện đóng lại, chỉ còn mình mèo cô độc, Hứa Tây vẫn duy trì tư thế bán thảm, vẻ mặt ngập tràn mê man.

Từ từ đã…

Cậu muốn ở lại khi nào?



Buổi sáng Ma Tôn ra ngoài xử lý một vài công việc rườm rà, sau đó lại tu luyện sau núi, chờ đến khi trở về tẩm điện sắc trời đã tối màu.

Hôm nay là lần tu luyện thuận lợi nhất trong cả tháng.

Thứ linh lực ôn hoà thoạt nhìn có vẻ nhỏ bé kia khi hoà vào kinh mạch tựa như dòng suối ấm, chậm rãi chảy dọc cơ thể, lẳng lặng tẩm bổ nội lực nôn nóng thô bạo nguyên bản, không ngừng tinh lọc oán khí ngày ngày quấy nhiễu Hoắc Kỳ.



Chỉ qua một ngày tu luyện ngắn ngủi mà Hoắc Kỳ nhắm mắt lại đã cảm nhận bên tai không còn tạp âm ồn ào, suy nghĩ của hắn vô thức dừng trên người linh sủng nọ.

Hoắc Kỳ không ngờ mèo trắng còn có thêm công dụng này, vậy nên trên đường về tẩm điện Ma Tôn tùy ý hỏi một câu, "Con mèo kia sao rồi?"

Người hầu sau lưng hắn nhanh nhẹn đáp lời, “Hồi bẩm tôn chủ, cả ngày mèo trắng không rời tẩm điện nửa bước, ba mươi phút trước thuộc hạ vừa hái đưa nó một linh quả.”

Linh Y đã dặn phải cho mèo ăn ít nhất một lần mỗi ngày.

Ma Tôn nghe vậy không nói gì nữa.

Cửa điện mở ra, Hứa Tây vẫn đang vật lộn cùng linh quả.

Lúc người hầu đem linh quả vào phòng Hứa Tây đang dựa vào chân bàn mơ màng sắp ngủ, hai cái tai xù xù lập tức dựng thẳng. Cậu đã ngửi được hương vị quen thuộc từ xa, nhanh chóng nhận ra đây là loại quả từng ăn trong lúc hôn mê. Thứ quả này ngon khỏi nói, ăn xong cả cơ thể thoải mái vô cùng, trải qua một ngày nhàm chán, Hứa Tây đã đói bụng từ sớm.

Người hầu vừa đưa linh quả tới trước mặt mèo trắng đã lượn "Vèo" qua, ôm cứng vào lòng, gấp gáp há miệng ra gặm. Nào ngờ, nửa canh giờ trôi qua, một miếng thịt quả cậu cũng chưa gặm tới!

Người lớn có thể dễ dàng cầm linh quả trong tay không khó khăn gì, nhưng mấy cái vuốt ngắn cũn của Hứa Tây làm sao giữ nổi. Hơn nữa vỏ trái cây còn cứng, mỗi lần Hứa Tây há miệng cắn lên, răng nanh chưa kịp đâm thủng vỏ quả, linh quả tròn tròn đã tuột khỏi chân lăn mất rồi. Năm lần bảy lượt, tốn mất nửa canh giờ mà cậu vẫn loay hoay vật lộn cùng linh quả.

Đến khi Ma Tôn bước vào tẩm điện, đập vào mắt hắn là hình ảnh mèo trắng đã mết đến quỳ rạp trên đất, nằm xẹp thành một chiếc bánh. Linh quả vẹn nguyên nằm lăn lóc bên cạnh cậu, dính đầy nước miếng cùng lông mèo.

“…”

Ma Tôn vừa tới gần, mèo nhỏ nghe được động tĩnh bèn run rẩy cái tay hồng nhạt một chút, móng vuốt cũng giật giật như muốn đứng lên.

Hai giây sau lại nằm bẹp xuống vì quá đói.

Hứa Tây phát hiện thân thể mèo nhỏ khác biệt rất lớn so với thân thể con người. Ở hiện thực, cả ngày cậu chẳng ăn gì vẫn khoẻ mạnh bình thường nhưng từ lúc tới đây, biến thành mèo rồi, Hứa Tây hơi đói thôi cũng cảm thấy như bị rút sạch sức lực, đầu váng mắt hoa, như thể giây tiếp theo sẽ đói tới xuất hồn.

Cậu còn nhớ rõ, trước khi Ma Tôn rời đi đã cảnh cáo cậu không được rụng lông bừa bãi.

Đương nhiên ban đầu cậu vẫn còn cố kị nên chỉ ngoan ngoãn nằm yên một chỗ không lộn xộn, dù gì dựa theo thiết lập độc ác của Ma Tôn, kẻ này là người nói được làm được. Chỉ tội khi nãy mải mê vật lộn với linh quả, Hứa Tây vô thức quẳng vèo lời nói của hắn ra sau đầu. Mèo trắng đói đến mụ mị đầu óc, nhìn lông mèo bừa bãi trên đất cũng không thể nhúc nhích nổi nửa phân.

Lột da thì lột da, dù sao cậu sắp đói chết rồi.

Hoắc Kỳ đứng giữa phòng nhìn tỉnh cảnh trước mặt, cơ hồi sắp tức đến bật cười.

Biểu tình của người hầu phía sau Ma Tôn cũng biến đổi, lập tức cúi đầu sợ hãi. Ma Tôn thường ngày không thích kẻ lạ lảng vảng trong tẩm điện của mình, trước nay nếu không còn việc gì khác, bọn họ hoàn thành mệnh lệnh được giao đều sẽ đi ngay, vậy nên vừa rồi hắn chỉ đưa mèo trắng linh quả, thấy nó ôm lấy linh quả gặm say sưa bèn không ở lại nữa. Mấy người hầu khác cũng đều lui ra ngoài canh giữ cửa điện, không dám can thiệp nhiều hơn.

Rốt cuộc bọn họ cũng hiểu được thái dộ của Ma Tôn với con mèo này rồi.

Lúc trước mèo trắng cả gan cắn nuốt pháp lực của Ma Tôn, đáng ra là tử tội khó thoát, chẳng ngờ không những tha cho nó một mạng, Ma Tôn còn cho ăn ngon uống tốt, cẩn thận nuôi nấng, thậm chí để nó lại tẩm điện.

Người hầu đoán rằng, Ma Tôn có vài phần yêu thích linh sủng này.

Dù sao mèo trắng cũng rất không minh, rất biết cách khiến người khác vui vẻ, mỗi lần bọn họ lui đến cũng không kiềm được nhìn thêm vài cái.

Nhưng nhìn lông mèo vương vãi trên mặt đất, còn có cả mấy dấu vết mèo trắng chạy loạn trong phòng lưu lại, mấy người hầu phía sau không khỏi đổ mồ hôi lạnh khắp lưng.

Nếu Ma Tôn tức giận, không chỉ mèo trắng đi đời mà cái mạng này của bọn họ cũng khó giữ. Biểu tình Ma Tôn tối đi không rõ, nhất thời trong điện yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, không khí càng ngày càng áp lực. Mấy người hầu nhìn nhau, định chủ động quỳ xuống xin tha, lại nghe Ma Tôn cuối cùng cũng mở miệng.


Nam nhân chậm rãi hít vào một hơi, có phần bất đắc dĩ, “... Dọn sạch đi.”

Người hầu sủng sốt, đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, vội vàng lau đi mồ hôi trên trán, lập tức tiến lên dọn dẹp.

Chưa tới mười lăm phút, tẩm điện đã khôi phục bộ dáng ban đầu.

Hứa Tây còn đang nằm bò trên thảm giả chết, giây tiếp theo da cổ truyền đến lực đạo, cậu bị nhấc lên.

“Meo?!” Nhìn thấy kẻ xách cậu lên là Ma Tôn, Hứa Tây còn tưởng đối phương thật sự muốn bóp chết mình, cái đuôi căng xù.

Kết quả “Bộp” một tiếng, nam nhân đặt cậu lên bàn.



Ma Tôn buông mèo ra, vuốt nhẹ ngón tay, ra hiệu cho cho người hầu, ngữ điệu đồng thời cực kì trào phúng.

“Con mèo ngu ngốc.”

“Thức ăn đến miệng còn rơi.”

Hứa Tây: “...”

Người hầu nghe lệnh thành thạo xé vỏ linh quả, hương thơm ngọt ngào theo đó trào ra.

Không thèm chấp.

Hứa Tây vờ như không nghe thấy mấy lời Ma Tôn vừa nói, lập tức đặt hết sự chú ý lên quả ngọt, hai con ngươi sáng rực, móng vuốt cũng quơ quào múa may về phía người hầu. Nhìn dáng vẻ này, Ma Tôn dường như nghĩ đến cái gì đó, chợt nhăn mi.

Vì vậy, vào lúc thịt quả chuẩn bị được đưa tới bên miệng Hứa Tây, nam nhân bỗng dưng cất tiếng, “Từ từ.”

Mèo nhỏ sửng sốt.

Cậu trơ mắt nhìn Ma Tôn mặt không cảm xúc lấy đi linh quả trong tay người hầu.

Nước quả sền sệt căng đầy, vừa mới chạm vào tay Ma Tôn đã trào ra dính ướt đốt ngón tay, Ma Tôn lại nhíu mi lần nữa.

Vẻ mặt Hứa Tây đầy mở mịt, không hiểu đối phương có ý gì.

Hoắc Kỳ cứng đời đưa thịt quả đến trước mặt cậu, Hứa Tây càng mê mang.

Đây là… muốn đút cho cậu?

Hứa Tây nhìn linh quả thơm ngọt, rồi nhìn biểu tình lạnh nhạt của Ma Tôn.

Cậu đã thèm đến chảy nước miếng, nhưng không dám ăn.

Trong mắt mèo trắng đầy phòng bị, khi nãy còn vội vàng vô cùng, hiện giờ không hề nhúc nhích.

Không khí ngưng đọng vài giây, Ma Tôn bắt đầu không kiên nhẫn, “Không ăn à?”

Hắn nâng mi, “Người đâu, ném thứ này đi.”

“Meo meo!”

Vừa dứt lời, Hứa Tây lập tức nhảy dựng lên nhào tới, há miệng gặm một miếng rõ to. Ma Tôn thấy vậy giữa mày mới buông lỏng, biểu tình rốt cuộc cũng hoàn hoãn dôi chút. Có miếng thứ nhất nhất định sẽ có miếng thứ hai, chẳng mấy chốc Hứa Tây chẳng còn kiêng nể nữa.

Cậu ăn càng lúc càng hăng hái, theo bản năng muốn ôm lấy ngón tay trước mặt, giống như làm vậy cậu có thể tựa vào ăn thêm chắc chắn. Nhưng mỗi lần nâng vuốt lên, lý trí đều sẽ kịp thời quay lại nhắc nhở Hứa Tây, kẻ này là Ma Tôn. Tuy đối phương vừa mới tha mạng cho cậu nhưng không có nghĩa nếu cậu dính lông mèo lên tay hắn, Ma Tôn sẽ tiếp tục khoan hồng, cả quá trình Hứa Tây đều đặc biệt rụt rè.

Ngoại trừ răng nanh không ngừng gặm lên thịt quả, nửa động tác dư thừa cũng không có.

Ma Tôn rũ mắt, thấy mèo trắng chẳng thèm nhúc nhích chân nhỏ chút nào, biểu tình dần lộ ra vài phần không vui.

Hoắc Kỳ nhớ lại động tác của mèo trắng lúc người hầu cho ăn lần trước, đáy lòng bật ra một câu hỏi theo bản năng.

Sao lần này lại không ôm hắn?

Ma Tôn không hài lòng, đút liên tục hết quả này đến quả khác.

Miễn cưỡng ăn tới quả thứ ba, Hứa Tây bắt đầu từ chối, lắc đầu không ngừng nghỉ.

Ma Tôn chẳng hề dao động, ánh mắt đầy áp bách, “Ăn tiếp.”

Hứa Tây ôm cái bụng tròn ủn ngã phịch ra đất, meo meo ăn vạ, trong lòng đồng thời yên lặng mắng thầm, … Ma Tôn bệnh nặng lắm rồi?