Xuyên Thành Mèo Của Thủ Phú Giàu Nhất

Chương 4: Meo meo meo meo!




Edit: Cá

Thêm 2 chương nữa cho tròn 5 =))))

........

"Nhóc mèo, nhóc muốn làm gì?". Lỗ mũi Husky phun hơi nóng, mắt chó trừng lớn, nhìn nhóc mèo trước mặt.

Bốn vuốt nhỏ của Đàm Nhiên chấm đất, đứng lên nói: "Trong biệt thự này nơi nào mi cũng có thể đi hả?"

"Đương nhiên òi!" Nhắc tới việc này, Husky đắc ý ngẩng đầu, "Người ở đây đều sợ yêm đó!"

Chó ngu, người giúp việc không phải sợ mi, mà là sợ chủ nhân của mi đó.

Đương nhiên Đàm Nhiên sẽ không nói điều này cho Husky nghe.

Trong trí óc của con chó ngu này chứ toàn là "xương xương xương" thì sao mà hiểu được điều này chứ.

Đàm Nhiên nói: "Thế thì tốt. Mi dẫn tao đến nhà bếp đi."

"Nhà bếp? Đó là gì?" Husky nghiêng đầu.

"Chính là nơi mà con người làm xương đó!"

Đàm Nhiên nói thế, Husky liền hiểu.

Nó vừa giơ chân lên chuẩn bị chạy thì nhìn thấy bốn vuốt nhỏ xíu ngắn cũn của nhóc mèo, bèn cúi đầu xuống.

"Nhóc mèo, leo lên người yêm đi, chứ với bốn vuốt ngắn lùn tịt của nhóc thì chắc chắn không đuổi kịp yêm đâu!"

Đàm Nhiên không nghĩ tới việc thế nhưng lại bị một con Husky xem thường.

Nhóc nhìn bốn vuốt của mình, cũng cảm thấy đuổi không kịp Husky.

Vì thế nhóc mèo dùng sức nâng vuốt, bò lên lưng Husky.

"Ngồi chắc nha, yêm chạy ó."

"Vèo" một phát, Husky chạy vụt đi, mang theo một trận gió, suýt nữa làm nhóc mèo té xuống đất.

Đàm Nhiên nhanh tay nhanh chân mà nắm lấy tai Husky, lúc này mới không bị té xuống đất.

Mà hai tai đen đen của nhóc mèo sớm đã bị gió thổi cho cụp xuống.

Rất nhanh, Husky ngừng tại cửa nhà bếp.

"Đây là nhà bếp mà nhóc nói phải không? Ngửi thơm ghê á!"

Husky bất giác nhếch miệng, nước miếng chảy ra.

"Ồ, Đa Đa sao lại ngồi xổm trước cửa nhà bếp thế?" Người phụ bếp thấy Husky, nở nụ cười: "Là do vận động nhiều nên đói bụng phải không?"

Người kia đi và bếp rồi trở ra, trên tay cầm theo xương.

Cô cuối người xuống chuẩn bị đưa cho Husky, thì bị người cản lại.

"Tiểu Hoa, hiện tại chưa đến giờ cơm đây, đừng đút bậy bạ cho nó". Một thím mập ở trong bếp nói, "Lỡ mà cho nó ăn mà có chuyện gì thì mười người như cháu cũng không đền nổi đâu!"

"Dì Phương, phần xương này không phải vốn dĩ là cho Đa Đa ăn sao?"

Thím mập nói tiếp: "Đúng là người mới, chả hiểu quy củ ở đây gì cả. Dì nói không được là không được."

Tiểu Hoa cầm phần xương, nhìn Husky, lại nhìn vào bếp, khó xử.

Một thân ảnh nho nhỏ lặng lẽ leo xuống lưng Husky.

Nhóc nằm sấp ở cửa bếp, nhìn lén vào trong.

Trong phòng bếp, di Phương đang múc từng cục xương bỏ vào túi nilong, cột chặt, rồi bỏ vào một chiếc túi màu đen khác.

Một loạt hành động của bà thím rất trôi chảy, những người khác trong bếp không thấy, ai cũng lay hoay làm việc của mình.

Thì ra là thế.

Có người trong nhà bếp lén cắt xén xương của chó ngu, nên chó ngu không có xương ăn, nên mới trầm cảm.

Nhóc mèo đảo mắt, sau đó bốn chân ngắn nhanh chóng chạy thật nhanh ra ngoài.

Văn Chi Vọng vừa nghe điện thoại xong, xuống cầu thang, vừa đến tầng trệt thì một cục màu trắng dừng lại bên chân của cậu.

"Meo meo meo".

Nhóc mèo kêu liên thanh.

Vuốt nhỏ mềm mại dùng sức lay ống quần của Văn Chi Vọng.

"Nhóc muốn anh làm gì?" Văn Chi Vọng dừng bước, quản gia đi phía sau cậu cũng dừng lại.

Nhóc mèo đứng lên, hướng về một hướng đi hai bước, rồi lại quay đầu lại nhìn, lắc đuôi lông xù, ý bảo Văn Chi Vọng đi theo.

Văn chi Vọng nhướng mày, đi theo, đuổi theo nhóc mèo.