Xuyên Thành Mẹ Ruột Nam Chính Truyện Niên Đại

Chương 54: Chương 50






Ngày hôm sau Ngụy Kiến Hoa bước chân nặng nề đi ra khỏi phòng.

Ngụy Viễn Hàng thì giống như con thỏ xổ lồng, tung tăng chạy ra từ phía sau cậu, chạy đi tìm mẹ.

Nhìn bóng dáng nhảy nhót tưng bừng của nó, Ngụy Kiến Hoa cảm thấy mình tang thương như một ông lão tám mươi.

Bây giờ cậu mới biết nhị tẩu thật sự quá lợi hại, quá vĩ đại, sao chị ấy có thể chịu được thằng nhóc đáng sợ này ròng rã bốn năm qua?
Tối hôm qua cháu trai lần đầu tiên ngủ với cậu, đại khái là tâm tình hơi kích động thế là kéo cậu chơi trốn tìm rất lâu mới bị dỗ lên giường.

Nhưng đây chỉ mới là bắt đầu, cậu chưa từng biết một đứa con nít lại có thể nói nhiều đến vậy, nằm ở đó lâu lâu lại nói một câu, lâu lâu lại hỏi một câu.

Thật vất vả đến khi nó nói mệt ngủ mất thì mí mắt Ngụy Kiến Hoa cũng đã sớm díp lại.

Thời khắc sắp chìm vào trong mộng đẹp thì bỗng nhiên từ đâu bay tới một cái chân mập gác trên bụng cậu, làm cậu giật mình tỉnh dậy.

Sau đó cả một đêm cậu phải tỉnh dậy bảy tám lần, nếu không phải bị tay chân nó làm tỉnh thì cũng là bản thân mình ngủ không an ổn, dậy sờ soạng xem chăn nó có đắp kín hay không.

Thật vất vả tới lúc trời sắp sáng, lúc giấc ngủ đang ngon lành nhất, mới chỉ vừa chợp mắt thì đã bị cháu trai lay tỉnh – nó muốn dậy đi tiểu.

Mới một đêm mà cậu đã cảm thấy mình dung nhan tiều tụy, vừa nghĩ tới việc sau này mình kết hôn sinh con, mỗi ngày đều trải qua cuộc sống như vầy thì bây giờ cậu nghĩ tới cô gái mình thích tâm tình cũng không còn kích động như vậy nữa.

Trừ cậu ra thì những người khác trong nhà đều ngủ rất ngon.


Hà Hiểu Vân tối qua được Ngụy Kiến Vĩ đáp lại, nói chuyện có sinh con nữa hay không đều tôn trọng mong muốn của cô, thế là tảng đá trong lòng bị dời đi, thêm nữa không có đứa nhỏ bên cạnh nên một đêm ngủ tới sáng, lúc dậy tinh thần sáng láng.

Lúc trước ở nhà khi Ngụy Kiến Vĩ nghỉ ngơi dưới đất, mỗi lần Hà Hiểu Vân dậy anh đều không còn ở trong phòng.

Nay lên giường ngủ rồi anh cũng lười dậy sớm, ôm lấy thân thể mềm mại không nỡ buông ra.

"Chào buổi sáng." Hà Hiểu Vân nằm trong lòng anh ngáp một cái.

Ngụy Kiến Vĩ ừ một tiếng, cằm chống trên đỉnh đầu cô dụi dụi.

Hà Hiểu Vân đẩy đẩy anh, "Dậy thôi."
Ngụy Kiến Vĩ chẳng những không dậy mà còn trở mình đè cả nửa người lên người cô, mặt cũng chôn ở trong cổ cô.

"Anh thật nặng." Hà Hiểu Vân phàn nàn, đẩy một cái không nhúc nhích, cảm giác có cái gì ươn ướt dính trên cổ.

"Đừng...!trời đã sáng rồi."
Ngụy Kiến Vĩ vẫn có chút ngo ngoe rục rịch, đúng lúc này thì bỗng nhiên truyền đến giọng của Ngụy Viễn Hàng.

"Mẹ ơi! Ba ơi! Dậy thôi! Nếu không dậy thì chính là con sâu lười đó." Đứa nhỏ ở bên ngoài gõ cửa.

Hà Hiểu Vân sợ bị Vương Xuân Hoa bọn họ nghe thấy, hai vợ chồng lúc không có con trai ở đây thì ngủ tới mặt trời lên cao mới dậy, dù là ai thì cũng đều thấy có gì đó mập mờ.

Cô vội vàng đẩy Ngụy Kiến Vĩ ra, lúc này rốt cuộc đẩy được, ngồi dậy vội mặc quần áo, miệng thì đáp lại: "Dậy rồi đây!"
Mặc quần áo ngay ngắn, đang chuẩn bị mở cửa, quay đầu lại thì thấy Ngụy Kiến Vĩ tựa ở đầu giường nhìn cô không chớp mắt, áo ngủ xộc xệch, nút cũng không cài chỉnh tề, lộ ra nửa lồng ngực cường tráng.

Dù cho buổi tối cái gì cũng đã làm, nhưng ban ngày nhìn thấy màn này thì Hà Hiểu Vân vẫn thấy ngượng, túm lấy quần áo bên giường ném vào anh, thúc giục nói: "Anh nhìn cái gì? Mau dậy đi."
Lúc này anh mới từ từ nhúc nhích.

Bản dịch phi lợi nhuận bởi A Huyền được đăng duy nhất trên WP
Hà Hiểu Vân nói thầm trong lòng, thanh niên tốt đẹp lúc trước mỗi ngày dậy sớm, hôm trước còn làm việc cả ngày mà sáng hôm sau vẫn ra ngoài chạy bộ, mồ hôi chảy dầm dề là cùng một người với cái người ở trước mặt này sao?
Tới khi cô thấy Ngụy Kiến Vĩ đã mặc xong mới mở cửa ra.

Ngụy Viễn Hàng không kịp chờ đợi xông vào trong, trong phòng xoay quanh như đi dạo, còn nói: "Mẹ, mẹ với ba dậy thật là trễ."
Hà Hiểu Vân cho qua vấn đề nay, hỏi nó: "Hôm qua con có ngủ ngoan không đó? Không làm phiền tới chú đó chứ?"
"Không có, con rất ngoan!"
Lời nay nghe cũng không có độ tin cậy nào, Hà Hiểu Vân lắc đầu, rửa mặt cho cô và con trai xong thì dắt thằng bé ra ngoài.

Hôm nay dậy hơi trễ, Vương Xuân Hoa đã đun cháo trên lò, Ngụy Kiến Hoa ngồi trong nhà chính thất thần, thấy cô đi tới thì uể oải chào hỏi: "Chào buổi sáng nhị tẩu..."
Nhìn bộ dạng chưa tỉnh ngủ của cậu, Hà Hiểu Vân biết hẳn là do đứa nhỏ làm ra, có hơi băn khoăn nói: "Tối qua làm phiền em, hôm nay vẫn là để Hàng Hàng ngủ với chị đi."
Ngụy Kiến Hoa nghe xong đang muốn gật đầu thì thấy anh mình khoan thai đi tới, đứng sau lưng nhị tẩu.

Bị cặp mắt đó liếc một cái, lời đến khóe miệng lại ngoan ngoãn nuốt trở lại, cười nói: "Không cần, Tiểu Hàng rất ngoan, em...!em rất thích ngủ chung với nó."
Ngụy Viễn Hàng nghe thấy lập tức vui sướng hếch cằm, đắc ý nói: "Con đã nói là con rất ngoan mà!"
Trong lòng Ngụy Kiến Hoa rơi lệ, ngoài miệng vẫn phải nói: "Đúng vậy, đúng vậy."
Cậu cảm thấy bản thân mình thật sự là vô cùng thê lương, vì để nhị ca giúp mình mói mấy lời hay trước mặt mẹ mà cậu dễ dàng sao?

"Thật sự không cần sao?" Hà Hiểu Vân hỏi lại.

"Không cần, không cần," Ngụy Kiến Hoa vội vàng nói, "Rất lâu không gặp tiểu Hàng, em muốn ở nhiều với thằng bé hơn."
Vừa nói còn vừa nhìn sắc mặt của Ngụy Kiến Vĩ.

Hà Hiểu Vân thuận theo ánh mắt cậu quay đầu lại, thấy Ngụy Kiến Vĩ thì trong lòng đều hiểu, mới nãy Ngụy Kiến Hoa chắc chắn là khuất phục trước uy thế của anh nên mới nói vậy, cũng không biết hai anh em này vụng trộm làm giao dịch gì nữa.

Nhưng mà bọn họ đã một người muốn đánh, một người muốn bị đánh vậy thì cô vui mừng được thanh tĩnh mấy ngày.

Cháo còn chưa chín nên Hà Hiểu Vân đi bờ sông giặt quần áo trước, Phùng Thu Nguyệt đi cùng với cô.

"Đình Đình bây giờ buổi tối còn phải bú sữa nhỉ?" Hà Hiểu Vân hỏi cô ấy.

Phùng Thu Nguyệt gật đầu: "Bú, có đôi khi một đêm hai ba lần.

Trước kia thấy mọi người chăm con thì cảm giác rất nhẹ nhõm, đứa bé lớn nhanh như thổi.

Bây giờ tự mình nuôi rồi mới biết được vất vả.

Hà Hiểu Vân cười an ủi: "Lớn hơn chút nữa là khỏe rồi."
"Lớn lại có phiền não của lớn đâu."
Hai người rẽ qua một mảnh rừng trúc nhỏ, trông thấy trên một con đường nhỏ khác có một người phụ nữ mang thai bụng đã lớn, đi lắc la lắc lư, Hà Hiểu Vân thấy cô ấy lạ mặt nên nhỏ giọng hỏi Phùng Thu Nguyệt: "Cổ là ai vậy chị?"
Phùng Thu Nguyệt nhìn thoáng qua, lắc lắc đầu, thở dài nói: "Đó là vợ của A Bảo, mang thai sáu bảy tháng rồi."
Hà Hiểu Vân nhớ ra rồi, A Bảo chính là cậu ngốc trong miệng mọi người, năm ngoái trong nhà cưới vợ cho cậu ta, muốn sinh ra một đứa bé bình thường để nuôi đôi cha mẹ có trí lực thấp này.

Bản dịch phi lợi nhuận bởi A Huyền được đăng duy nhất trên WP
Lúc đó cô và Phùng Thu Nguyệt không quá đồng ý cách làm này, bây giờ nhìn thấy vợ A Bảo bụng tròn vo thì trong lòng không khỏi hơi phức tạp.

Phùng Thu Nguyệt mới vừa làm mẹ nên nhịn không được nói: "Đứa bé kia sau này phải sống thế nào đây?"
Nếu sinh ra một đứa bé không bình thường, cả một đời phải ngơ ngơ ngác ngác, nếu như may mắn bình thường thì gánh nặng trên vai sẽ oằn cả lưng, cũng không biết tình huống nào sẽ càng tồi tệ hơn.

Giặt quần áo xong về nhà thì Ngụy Kiến Vĩ và Ngụy Kiến Hoa không ở nhà, đã lên núi đốn củi rồi.

Hà Hiểu Vân ăn sáng xong thì lấy quần áo trong tủ ra phơi.

Hơn nửa năm không ở nhà mặc dù có Vương Xuân Hoa và Phùng Thu Nguyệt giúp đỡ quét dọn phòng nhưng tủ quần áo vẫn hơi có mùi mốc.

Cô tìm ra được hai cái áo len trước đây của Ngụy Viễn Hàng, lấy cái mới hơn đi đưa cho Đình Đình mặc, dù sao thì cũng là mặc ở trong, kiểu dáng trai hay gái cũng không quan trọng.

Còn cái khác thì đã hơi cũ, cổ tay hơi sờn, cô tính tháo ra đan cái áo ngắn tay.

Lúc Ngụy Kiến Vĩ về thì cô đang ngồi dưới hiên tháo len.

Trên vai anh vác củi, chỉ dùng một tay để đỡ, tay kia thì túm lấy góc áo, giống như đang giữ cái gì vậy.

Nhìn anh đầu đầy mồ hôi Hà Hiểu Vân nói: "Trên bàn có trà, em đã để nguội, giờ chắc là vừa uống, anh đi uống trước đi."

"Ừ." Ngụy Kiến Vĩ tháo củi xuống rồi đi vào uống trà, lúc đi ra thì trong tay cầm cái chén, tới cạnh lu nước rửa rồi bưng tới chỗ Hà Hiểu Vân.

Thì ra là mâm xôi rừng*, quả không nhỏ, từng quả đỏ tươi ướt át, mùi trái cây ngọt ngào tỏa ra, cũng không biết anh hái được ở đâu.

"Bây giờ mâm xôi đã chín rồi sao?" Hà Hiểu Vân hỏi.

Ngụy Kiến Vĩ gật đầu, "Phía sau núi có một mảnh lớn, ăn chứ?"
"Trong tay của em đều là sợi len, ăn không tiện, anh ăn đi."
Anh nghe vậy thì cúi đầu xuống, từ trong chén chọn ra quả lớn nhất, đưa tới miệng cô.

Hà Hiểu Vân vô thức nhìn xung quanh, thấy Vương Xuân Hoa và Phùng Thu Nguyệt không ở trong sân thì mới há miệng ra nhận lấy, nhỏ giọng nói: "Anh cũng ăn đi."
Ngụy Kiến Vĩ liền ăn một quả nhỏ, sau đó lại chọn lấy quả lớn nhất cho cô.

Hà Hiểu Vân hơi dở khóc dở cười: "Em ăn hai quả là đủ rồi, để lại chút cho Hàng Hàng đi, nó ở bên kia chơi với Diễm Diễm, một lát về biết có đồ ăn mà không được ăn thì lại lải nhải."
"Không sao, nó muốn ăn thì mai lại hái cho nó." Ngụy Kiến Vĩ nói.

Hà Hiểu Vân hơi cáu: "Anh là cha ruột đó, đầu tiên là cho nó ngủ với Kiến Hoa, giờ thì ngay cả ăn cũng không chịu phần cho nó."
Ngụy Kiến Vĩ nhìn cô, mặc dù là ngồi xổm nhưng độ cao lại gần bằng với Hà Hiểu Vân đang ngồi trên ghế.

Anh cong khóe môi hỏi: "Tối hôm qua không có đứa nhỏ không tốt sao?"
Hà Hiểu Vân nghe ra hàm ý trong lời nói của anh, ban ngày ban mặt, da mặt của cô sao bằng anh được, mặt hơi nóng lên.

Cô luôn sợ người nhà trông thấy sẽ không được tự nhiên, anh lại một chút cũng không để ý, thế là không khỏi tức giận nói: "Tốt cái đầu anh."
Ngụy Kiến Vĩ vẫn cười, lại đút cho cô quả nữa.

Lúc xuống núi Ngụy Kiến Hoa rơi lại phía sau, đến giờ mới thở như chó vác củi về tới nhà.

Mới vừa vào cổng thì đã thấy nhị ca và nhị tẩu ngồi dưới mái hiên, anh một quả em một quả ăn mâm xôi rừng, không khỏi mở to hai mắt nhìn.

Trước đó ở trên núi, đi đến giữa sườn thì nhị ca bỗng nhiên bỏ củi ở ven đường, bò xuống núi đi hái mâm xôi dại.

Cậu còn nghĩ, nhị ca nhìn không nói nhiều nhưng thực ra thì rất thương con, đi ra ngoài cũng không quên mang đồ ăn về cho con trai.

Kết quả thì sao, thì ra là mang cho nhị tẩu, quá đáng hơn nữa là lại còn đút ăn!
Cậu thật muốn hỏi anh mình, trước mặt người cô đơn là cậu hai người anh anh em em thì hay lắm sao? Hay lắm sao?
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Ngụy Kiến Vĩ: Cũng không hay gì lắm, bình thường thôi..